Trái đất mất hơn 4.5 tỷ năm để hình thành, con người có khoảng 70 năm để sống, so với Trái Đất thời gian tồn tại của chúng ta chỉ như một tích tắc. Chỉ sau một tích tắc một con người có thể biến mất hoàn toàn. Bỗng nhiên tự hỏi tôi và bạn đã làm được gì trong quãng đời này rồi? Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà biến mất? Chúng ta đang sống trong khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời, còn có bao nhiêu lần 20 nữa đây? Có bao nhiêu thời gian nữa để chúng ta “nổi loạn”, điên cuồng theo đuổi thứ mình thích? Có bao nhiêu thời gian nữa để chúng ta cháy hết mình, sống hết mình và thử thách bản thân?
Nếu cuộc đời này là một đường đua, thì hãy trở thành một tuyển thủ. Nhanh hay chậm bao lâu chúng ta mới có thể đến đích? Sẽ không có câu trả lời chính xác. Muốn biết chúng ta chỉ còn thử thách bản thân thực hiện nó. Bước chạy thanh xuân là quyển sách chứa đựng những hồi ức tuyệt đẹp về tuổi trẻ, về những khó khăn trên chặng đường chinh phục cuộc thi chạy Hakone của 10 người bạn, mà trên chặng đường đó họ không ngừng thách thức bản thân và khám phá ra những giá trị tốt đẹp đến từ những người xung quanh và từ chính con người nội tại.
1. Đã có rất nhiều người bên bạn trong quãng thời gian tươi đẹp nhất
Trong vô vàn những người đã đi qua cuộc đời chúng ta, có người ở lại, có người ra đi. Dù con đường phía trước trắc trở và khó đi thế nào vẫn luôn có bạn bên tôi, sẻ chia và giúp đỡ tôi. Và tôi biết rằng bạn là điều tuyệt vời nhất mà cuộc sống này đem lại. Cùng sánh vai bên nhau bạn và tôi cùng bước đến đỉnh vinh quang. Trên con đường này chúng ta không hề đơn độc vì chúng ta có nhau.
Trong khu nhà trọ Chikusei, Kakeru - một cậu nhóc năm nhất trường Kansei, luôn cô đơn và trăn trở về quá khứ của mình đã gặp được những người bạn kì lạ, mà sau này họ lại trở thành những chiến hữu, những đồng đội chiến đấu và sát cánh bên cạnh cậu. 10 người bạn với 10 tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Cặp sinh đôi Joji, Jota nghịch ngợm, ồn ào nhất nhà. Hai cậu bé có phần trẻ con, thuộc thành phần trẻ nhất nhà như Kakeru, luôn bày trò, và là những người nhiệt tình nhất trong tiệc tùng. Nhưng trong chuyện tình cảm thì lại hoàn toàn dở tệ, đến ngay cả có người thích mình còn không biết, đến khi biết chuyện tâm hồn hai cậu đã bay cả lên mây, vui sướng như những đứa trẻ được mẹ cho kẹo.
Tiếp theo nhân vật có phần bất bình thường nhất trong Chikusei là cậu thanh niên năm hai Khoa Văn- Hoàng Tử. Hoàng Tử có sở thích sưu tầm truyện tranh, số truyện tranh được cậu phân loại và xếp ngăn nắp thành từng chồng xung quanh căn phòng, số lượng nhiều đến nỗi mà sàn nhà phải oằn mình lên chịu đựng. Cậu ấy như sống trong thế giới riêng của mình, giam mình trong căn phòng của mình với kho báu truyện tranh, nâng niu, bao bọc như kho báu quý giá. Có lẽ trong số những người bạn của chúng ta sẽ có một người bạn có một niềm đam mê như thế, có thể là cho một môn thể thao, một ban nhạc thần tượng hay một đội bóng nào đó mà nếu chúng ta có lỡ động vào niềm kiêu hãnh của họ, họ sẽ như con mèo mà xù lông lên phản ứng lại.
Đại ca của khu nhà trọ Chikusei, đại ca Nikochan, một anh chàng già dặn, tráng kiện, tuy đã 25 tuổi nhưng mới chỉ học năm thứ ba khoa Công nghệ. Một cậu chàng khác trông dáng vẻ thư sinh, học ngành luật tên Yuki. Làn da trắng nhợt nhạt, trông lúc nào cũng khó chịu. Người có vẻ lịch thiệp, bình thường nhất trong khu nhà trọ chính là anh chàng da đen ngoại quốc Musa. Anh có dáng vẻ điềm đạm, lịch sự. Hai nhân vật còn lại trong khu Chikesei, một người có biệt danh King, tức vua đố vui. Anh chàng này mê mẩn những trò chơi đố vui trên ti vi, ngày ngày đều chăm chỉ dạo quanh những trang web liên quan đến đố vui để tổng hợp các câu đố. Còn người còn lại có biệt danh là Thần Đồng. Cuối cùng người anh cả, người mẹ, người cha, người luôn chăm sóc cho cả khu nhà trọ này là anh Kiyose, sinh viên năm cuối khoa Ngữ Văn. Chính vì vậy mà anh luôn là người được mọi người kính trọng nhất nhà. Có lẽ do đó sau khi nghe những lời nói “dụ dỗ” về đỉnh cao của cuộc đua tiếp sức Hakone, về việc cả đám trong khu nhà trọ sẽ đạt được sau khi cuộc thi, nào là sẽ có nhiều con gái theo đuổi, có lợi thế khi đi phỏng vấn xin việc. Chính vì thế mà tất cả đều đồng lòng tham gia cuộc thi. Mặc kệ có người chả biết đến điền kinh, chả biết phải chạy ra sao, không biết cuộc thi diễn ra thế nào.
Có thể chúng ta sẽ thấy thật điên rồ khi nghe một lời nói bạn hãy tham gia cái này với tôi, trong khi bạn còn chả biết nó là gì. Chắc chắn chúng ta sẽ từ chối, và cho rằng chưa tham dự đã biết là thua rồi, vậy việc gì phải tốn công, tốn sức làm nó. Trong cuộc thi Hakone này cũng vậy, ngoại trừ Kisoye và Kakeru thì tất cả 8 người còn lại đều không biết một cuộc thi điền kinh sẽ diễn ra như thế nào. Nhưng điều đó có sao đâu, chúng ta đâu có biết trước kết quả ra sao, trong khi ngồi suy nghĩ về việc thua cuộc như thế nào thì hãy dành sức lực cho việc thử thách bản thân để đạt đến đỉnh cao. Và quan trọng họ không hề cô đơn trong cuộc đấu này, khu nhà trọ Chikusei có 10 người bạn đang hừng hực chiến đấu và chúng ta cũng luôn có những chiến hữu sẵn sàng bên cạnh. Những con người tuyệt vời cùng chung chí hướng, nhiệt huyết và đam mê. Chỉ cần nhìn thằng nhất định đi rồi sẽ đến. Vậy ngại gì mà chúng ta không dám một lần dấn thân vào thử thách chứ.
2. Bỏ cuộc là điều dễ dàng nhất
Hừng hực khí thế là như vậy nhưng khi bắt tay vào thực hiện thì chúng ta mới thấy con đường thật khó khăn, gian nan. Vì đều là những người chưa tham gia cuộc thi điền kinh nào nên sức chạy bền của mọi người trong Chikusei khá kém. Chưa kể do chưa thể thay đổi thói quen luyện tập sáng sớm, mà nhiều thành viên đã cảm thấy muốn bỏ cuộc. Và thành viên kém nhất trong nhóm chính là cậu otaku Hoàng Tử. Nhưng Kisoye vẫn tin vào cậu ấy, vẫn tin tưởng vào khả năng trong con người cậu. Đó chính là khi cả thế giới hoài nghi bạn thì vẫn luôn có một người dành trọn niềm tin cho bạn. Kisoye lập ra kế hoạch tập luyện cho từng người phù hợp với năng lực và thể trạng của mỗi thành viên. Những thay đổi nhỏ bắt đầu xuất hiện trong từng người. Đại ca Nikochan đã bắt đầu bỏ hút thuốc lá, giảm cân để có được thể trạng cân đối. Hoàng Tử vừa kết hợp chạy bộ trong nhà vừa đọc truyện. Musa cậu chàng người da đen cũng đã khám được khả năng điền kinh trong người tiếp tục luyện tập hết sức. Mọi người đều cố gắng hoàn thiện chương trình tập luyện của mình, cơ thể dần dần quen với việc chạy bộ, ai cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú với nó. Thực ra chúng ta đều có thể làm được những điều mà bấy lâu nay chúng ta nghĩ mình làm được. Vì sao bạn không làm được việc này, không phải vì nó vượt qua tầm với hay khả năng của bản thân, mà vì bạn nghĩ mình không làm được nó. Vậy làm sao làm được nó, đơn giản là hãy nghĩ mình làm được. Thay đổi thói quen, suy nghĩ của mình để cơ thể trở nên linh hoạt và thích nghi trước những biến đổi khó lường.
Kisoye quyết định để cho cả đội tham gia vào hội thao của các trường đại học để lấy kinh nghiệm và để cho mọi người quen dần với không khí của một cuộc thi điền kinh. Tại đây Kakeru đã gặp lại thành viên đã từng trong cùng câu lạc bộ điền kinh cấp ba. Hắn ta tỏ vẻ coi thường đồng đội cậu, buông lời châm chọc bạn bè chạy chung đường Kakeru đều là một lũ yếu đuối. Điều đó làm cho Kakeru vô cùng tức giận và nếu không có Kisoye chắc hẳn cậu đã xông vào đấm vào mặt hắn ta. Kisoye giúp cậu bình tĩnh lại, anh cho rằng không có gì phải buồn phiền hay tức giận với câu nói đó, chúng ta vẫn có cơ hội phản công, thời gian sẽ nói lên tất cả, chưa bao giờ muộn để đánh bại đối thủ trên đường đua. Ngoài những chán nản gặp phải trên chặng đường tiến đến đỉnh cao, bạn còn dễ dàng gặp phải những định kiến, dị nghị của mọi người. Lời nó của họ như lưỡi dao đâm vào tâm trí bạn, khiến bạn càng cảm thấy bị tổn thương, lo sợ thua cuộc, tức giận mà muốn chạy nước rút đến đích. Những lúc đó hãy giữ cho mình một cái đầu lạnh và một cái tâm sáng suốt. Thời gian là câu trả lời cho câu hỏi liệu bạn có thành công hay không. Chứ không phải câu nói của ai khác.
Thành tích hiện tại của đội vẫn chưa đủ sức để sánh vai cùng nhau chiến đấu được. Nếu muốn đạt thành tích trong vòng sơ tuyển của Hakone thì trình độ vẫn còn khá kém. Hoàng Tử đã có tiến bộ so với những ngày đầu mới chạy, tuy nhiên điều đó chưa đủ với Kakeru. Vì thế mà cậu tỏ ra nổi giận và bực tức với Hoàng Tử. Joji và Jota không bằng lòng với thái độ của Kakeru đối với Hoàng Tử. Cặp sinh đôi và Kakeru chỉ trực chờ mà nhảy vào khiêu chiến nhau. Tất cả mọi người đều ra sức ngăn cản bọn họ, Kisoye lúc nãy còn ngồi im lặng, chứng kiến sự việc đang đi quá xa mà anh bỗng tức giận hét lên với Kakeru “ Cậu mở mắt ra nhìn cho rõ đi! Sao cậu lại không chịu thừa nhận nỗ lực của Hoàng Tử và của mọi người chứ? Tại sao cậu dám phủ nhận bước chạy nghiêm túc của bọn họ? Là vì họ chạy chậm hơn cậu sao? Thước đo giá trị của cậu chẳng qua chỉ là mấy con số à? Vậy thì chạy để làm gì nữa? Đi tàu Shinkansen đi! Đi máy bay đi! Tôi đảm bảo nhanh hơn nhiều!”. Muốn đi nhanh thì đi một mình, nhưng nếu muốn thành công thì hãy đi cùng nhau. Xuất phát điểm của bạn có thể cao hơn người khác nhiều nhưng đừng quên rằng khi là một nhóm, chiến thắng của bạn cũng là của mọi người, và chiến thắng của mọi người cũng là của bạn. Mục tiêu của một nhóm không phải là cạnh tranh cá nhân xem ai giỏi hơn, tỏa sáng hơn, mà là cùng nhau đạt được chiến thắng. Đó là tinh thần đồng đội, quan trọng nhất là tôn trọng, yêu thương, bao dung và cùng giúp đỡ lẫn nhau.
Sau câu nói Kisoye bỗng nhiên ngất đi khiến cả đám lo lắng tìm bác sĩ. Không khí hoảng loạn bao trùm lên cả phòng. Cặp sinh đôi liên tục mếu máo: “ Anh Haiji ơi đừng có chết”. Musa và Thần Đồng thì ra sức kêu chủ nhà cứu mạng. Chỉ khi bác sĩ đến và trấn an mọi người Kisoye chỉ bị ngất đi do kiệt sức, anh ấy chỉ đang ngủ thôi, cả đám mới thở phào nhẹ nhõm. Cuộc tranh cãi giữa Kakeru và cặp sinh đôi kết thúc. Kakeru cảm thấy tự dằn vặt. Trong khi đó Hoàng Tử ngồi ủ rũ một góc, cậu cho rằng nguyên nhân khiến Kisoye kiệt sức chính là do lo lắng cho thành tích của cậu, không biết bao giờ cậu mới có thể chạy nhanh hơn. Các thành viên bỗng chốc nhận ra Kisoye đang một mình nhận trách nhiệm lớn lao như thế nào. Cậu ấy vừa chăm sóc mọi người, đóng vai trò huấn luyện viên, là một thư ký lo giấy tờ đăng kí. Trong một nhóm, trách nhiệm không chỉ thuộc về người đứng đầu. Người đứng đầu chỉ có trách nhiệm chung cho hoạt động của cả nhóm, mỗi người cần tự ý thức trách nhiệm cá nhân của mình. Trách nhiệm của mình với nhóm là gì, đó là biết hoàn thành tốt mọi việc của mình trước tiên, sau đó là san sẻ công việc, giúp đỡ mọi người, cùng chung tay làm nó, chứ không thể cứ mãi chỉ biết mỗi bản thân. Bản thân phải đặt trong hoàn cảnh của nhóm. Sau sự việc Kisoye ngất xỉu mọi người bắt đầu ý thức về san sẻ công việc nhà, giúp đỡ Kisoye trong vấn đề ăn uống cho từng thành viên. Kakeru cũng nhận ra rằng bấy lâu nay cậu đã đánh mất mục đích của việc chạy là gì, vì sao cậu lại chạy, lại yêu thích nó. Đó có phải là từ chủ ý muốn chiến thắng tất cả hay không. Tuy điều đó có là gì, cậu biết rằng hiện tại mình đang chạy vì những đồng đội này của mình. Kakeru và thành viên của khu nhà trọ Chikusei nhất định sẽ đạt được thành công trong cuộc đua Hakone. Điều mà Kakeu đang thiếu mà chính chúng ta cũng đang mắc phải đó chính là không tin tưởng bản thân, từ việc không tin tưởng bản thân ta sẽ mất đi ý chí chiến đấu, mục đích của chiến đấu mà chỉ khao khát chiến thắng nhanh nhất, bỏ qua mọi thứ, bỏ qua cả những người đồng đội đang cùng chiến đấu bên mình.
“Cậu có biết lời khen tặng quý giá nhất đối với một người chạy trên đường đua là gì không?”
“Nhanh?”
“Không phải là mạnh mẽ”
Kakeru chợt nhớ đến khung cảnh cánh đồng tuyết mà mình đã trông thấy hồi còn nhỏ. Hôm đó cậu thức dậy sớm, lúc đi ra ngoài cánh đồng gần nhà thì chỗ tuyết rơi trong đêm đã biến đổi hoàn toàn khung cảnh quen thuộc trước mắt cậu. Kakeru chạy trên mặt tuyết trắng không một dấu chân, cho đến khi con tim thấy thỏa mãn, như thể cậu đang vẽ những họa tiết đẹp đẽ nhất trên nền tuyết mịn. Đó là kí ức đầu tiên về việc Kakeru cảm thấy chạy là chuyện thú vị đến nhường nào.
Đừng đánh mất bản thân vì khát khao thành công. Trong cuộc sống này còn nhiều điều đáng trân trọng hơn là thứ hào quang chói lọi kia
3. Chúng ta ai cũng có những thứ muốn giấu kín trong lòng
Mỗi người đều có một câu chuyện của riêng mình, những nỗi lo lắng, băn khoăn, đau khổ chỉ muốn giấu kín trong lòng. Vì vậy mà họ lựa chọn tỏ ra luôn vui vẻ, lạc quan, nhưng càng cố che giấu chỉ khiến bản thân càng cảm thấy buồn đau hơn nữa.
Yuki - anh chàng khoa luật nghiêm túc luôn có những tâm sự về gia đình mình. Tuy gia đình ở Tokyo, nhưng cậu lại chọn trọ ở khu Chikusei tồi tàn này. Đến ngay cả dịp Tết cậu ấy cũng không về nhà. Yuki không hòa hợp với gia đình của mình lắm. Mẹ cậu ấy đã tái hôn và có một cô con gái kém Yuki tận 15 tuổi. Người mẹ luôn cố gắng để cho Yuki một gia đình mới, gắn kết cậu với những thành viên mới trong gia đình. Tuy nhiên sự bao bọc đó chỉ càng làm cậu thấy ngạt thở, khiến cậu khó có thể thân thiết với họ. Còn về phần Kakeru, trước khi đến Chikusei cậu ấy được Kisoye đưa về trong tình trạng cậu là kẻ ăn cắp còn anh là người bắt cướp. Kakeru đã dùng hết tiền gia đình cho để đánh mạt chược và thua hết, cậu đành phải ngủ lại trong trường. Kakeru từng là thành viên xuất sắc trong câu lạc bộ điền kinh của trường cấp ba Josei. Nhưng do không chịu nổi cách huấn luyện cứng nhắc, hà khắc, chỉ luôn quan tâm đến thành tích của huấn luyện viên, và trong lúc bênh một cậu học sinh lớp 10 đang gặp chấn thương, Kakeru đã ra tay đánh ông ta. Tất cả là do sự căm phẫn tích tụ lâu trong con người cậu bị dồn nén đã quá lâu. Cậu rời khỏi câu lạc bộ, khiến bố mẹ thất vọng. Đội trưởng Kisoye cũng luôn có những nỗi phiền muộn của riêng mình, anh ấy không muốn nói ra thương tích của mình để mọi người lo lắng, mà chỉ một mình đến bệnh viện thăm khám. Ngôi trường cấp III mà Kisoye theo học có câu lạc bộ điền kinh mạnh nhất tỉnh và bố anh cũng chính là huấn luyện viên ở đó. Anh là người chạy nhanh nhất trong câu lạc bộ. Đó là niềm kiêu hãnh và tự hào lớn lao của anh. Tuy nhiên anh gặp phải chấn thương hồi lớp 11 và buộc phải phẫu thuật. Sau đó Kisoye biết rằng cho dù có làm gì đi nữa thì anh cũng không thể lấy lại tốc độ như xưa. Ngừng chạy đối với anh đó chính là cái chết. Anh không cho phép mình như vậy. Kiyose ra sức tập luyện nó. Khi vào học ở Kansei anh đã biết bao nhiêu lần hối hận vì điều đó. Nhưng cho đến khi anh gặp những con ngưởi ở khu nhà trọ Chikusei thì mọi thứ đã thay đổi. Việc chạy hay không, chiến thắng ở Hakone hay không, anh nhận ra rằng bên anh luôn có những con người thật tuyệt vời. Và giờ đây họ vì lời nói của anh mà đang chiến đấu.
Đôi khi cuộc sống khiến chúng ta cảm thấy thật tổn thương và bị phản bội. Có những điều không theo ý muốn, hay kế hoạch đã định sẵn. Vì cuộc đời là những thăng trầm, để rồi lúc đó chúng ta nhận ra rằng bên cạnh mình vẫn có những con người tuyệt vời đáng để cho mình cố gắng, đáng để cho mình chiến đấu. Kiyose biết được hoàn cảnh của Kakeru nhưng anh không hề bài xích cậu, anh ấy ở trước mặt mọi người mà nói rằng Kakeru là một người bạn tuyệt vời, là một người bạn tốt, đáng tin cậy, một tuyển thủ có tài. Câu nói đó đã khiến Kakeru thay đổi suy nghĩ của mình. Cậu vẫn luôn cho mình là một người cô đơn, một người bị đồng đội cũ chê cười, bị bố mẹ bỏ mặc. Nhưng hóa ra trong cuộc sống này, cậu vẫn có 9 người ở Chikusei là bạn. Cho dù có bao nhiêu đau khổ hơn nữa, chúng ta vẫn biết rằng mình không hề đơn độc trong cuộc chiến này.
4. Tất cả những gì chúng ta có là lòng tin
Những cậu sinh viên khu nhà trọ Chikusei ngoài Kakeru và Kisoye chưa ai một lần tham gia vào bất kì giải thi đấu điền kinh nào. Vậy vì sao Kisoye khăng khăng khẳng định rằng bọn họ sẽ làm được tại Hakone. Đó chính là vì anh tin vào khả năng của từng người trong số họ, anh tin đồng đội mình nhất định sẽ lọt vào những đội hạt giống trong cuộc thi này. Chính vì tin tưởng họ mà anh không ngần ngại đóng vai trò một người bạn, người chăm sóc, người thầy của đội. Khi nghe trường đại học Kansei sẽ có đội điền kinh mọi người trong khu phố chợ đều ra sức ủng hộ. Vào mùa hè nóng nực cả đội được nhận tài trợ từ ông chủ của trung tâm bóng chày Okai đến ở căn biệt thự cạnh hồ Shirakaba để luyện tập. Thực phẩm đi tập huấn đã có nhà bác Katsu cung cấp. Phương tiện di chuyển đã có chiếc xe thùng của Aotake. Mọi người đều đồng lòng ủng hộ cho đội. Dù cũng chẳng biết thắng thua như thế nào, dù cũng chẳng ai biết khả năng của những người trong đội ra sao, cũng chẳng ai biết liệu các cậu có tập luyện hay không. Tất cả đều được xây dựng từ lòng tin dành cho nhau. Người dân trong khu chợ này đều dành trọn niềm tin cho đội điền kinh. Và có thế nào đi chăng nữa đội điền kinh của khu Chikusei cũng đang làm một điều hết sức lớn lao. Các thành viên trong đội đều tin tưởng lời nói của Chikusei, họ sẽ chinh phục được Hakone, và như cặp song sinh tin rằng nếu tham gia cuộc thi thì mình sẽ có nhiều người theo đuổi, hay Yuki tin rằng nó sẽ giúp cậu dễ dành trong việc phỏng vấn xin việc. Niềm tin là động lực để chúng ta chiến đấu. Chúng ta có thể chẳng có đủ trí tuệ như người khác, có năng lực vượt trội như ai kia, nhưng chúng ta có niềm tin rằng chúng ta làm được.
Trong chặng đường đến đỉnh Hanoke này đã giúp từng thành viên trong đội tin vào sức mạnh từ chính bản thân mình. Ai bảo rằng những thành viên như Hoàng Tử, King, Thần Đồng, Yuki, Musa, Joji, Jota, những người chẳng biết gì về điền kinh nay có thể vững vàng ở từng làn đua với toàn bộ nhiệt huyết và sức mạnh.
Kì vọng và sự chân thành cũng không thể xóa nhòa nhiệt huyết và sự tin tưởng được khắc ghi từ đó đến giờ. Dù có phải đương đầu với bao nhiêu chướng ngại đi chăng nữa, họ tuyệt đối sẽ không trốn tránh. Vì đây là ngày giấc mơ thành hiện thực, nên họ sẽ chạy bằng tất cả con tim.
Chặng đua đầu tiên do Hoàng Tử đảm nhận. Ngay khi nghê tiếng còi vang lên cậu lao đi không hề do dự vì cậu biết cậu được sinh ra để chạy trên quãng đường đua Halone đầu tiên. Và Thần Đồng người tuy đang sốt rất cao vẫn kiên cường thực hiện chặng đua của mình mặc cho cơ thể cậu đang phải chịu từng cơn ớn lạnh âm ỉ từ trong cơ thể mình. Đầu đau như búa bổ, mũi không thể thở được, từng cơn gió lạnh lẽo của mùa đông thổi qua lại càng làm cho cậu phải gắng sức chịu đựng. Mặc cho chủ nhà ở bên bảo cậu hãy bỏ cuộc Thần Đồng vẫn tiếp tục chặng đua của mình. Cậu đang chiến đấu một mình và không ai có thể giúp đỡ cậu được. Cậu biết mình làm được, cậu đang chiến đấu vì đồng đội của mình, vì 10 người trong khu nhà trọ Chikusei, vì Kansei, vì những người dân trong khu chợ, và trên hết cậu đang chiến đấu cho chính bản thân mình.
Đau đớn nhưng vẫn cứ tiến lên. Dũng khí khiêu chiến chính bản thân mình. Vấn đề không phải là mình có thể lập nên kỉ lục thế nào, quan trọng là sự cố chấp vượt qua giới hạn của bản thân.
Yuki anh chàng luật sư tương lai luôn mang nỗi lòng về gia đình không trọn vẹn của mình, luôn cảm thấy không thể mở lòng với gia đình mới của mẹ. Cậu cảm thấy ghen tị khi mẹ luôn mỉm cười với người cha dượng của mình. Yuki chỉ muốn mẹ thuộc về mình cậu mà thôi, một con người đầy lòng kiêu hãnh làm sao lại chịu để thua trước một người đàn ông xa lạ. Nhưng gia đình vẫn mãi là gia đình trong phút giây cậu đang chiến đấu trên đường đua của chính mình, bên cạnh cậu không chỉ có đồng đội mà còn có cả mẹ, người cha dượng và cô em gái nhỏ đang ra sức cổ vũ cho cậu. Thấy được điều đó trái tim cậu bỗng trở nên ấm áp lạ thường, cái cậu muốn chính là mẹ cậu được hạnh phúc, vậy vì sao cậu phải ganh tị và ghét người đã đem nụ cười trả lại cho mẹ cậu. Toàn thân và cả trái tim trở nên nhẹ nhõm, Yuki bám sát đối thủ, cậu biết rằng hôm nay nhấy định cậu sẽ không thua đâu. Vì đây là cuộc chiến của Yuki và Yuki đầy kiêu hãnh nhất định sẽ chiến thắng.
Kiyose thực sự là một huấn luyện viên giỏi. Nikochan rất tin tưởng vào năng lực huấn luyện của Kiyose. Nếu không có Kiyose thì cả đám còn lâu mới có quyết tâm mãnh liệt đến với Hakone như vậy. Nikochan của ngày trước đã từng nghĩ nếu chạy bộ mà không đạt được thành tích thì chẳng có nghĩa lý gì. Nhưng trong suốt những năm trung học anh đã nhận ra rằng thua cuộc cũng không phải là vấn đề gì lớn lao. Anh không còn ảo tưởng về bản thân, và định nghĩa thắng lợi trong anh cũng muôn hình vạn trạng. Qua những ngày tháng xa lánh điền kinh, anh đã trưởng thành hơn. Giờ đây anh chạy vì sự đồng cảm và tin tưởng dành cho Kisoye. Anh chạy chỉ với mong muốn công sức mà 10 người bỏ ra đều xứng đáng, không để một ai có thể lên tiếng chê bai những người đồng đội của anh.
Có nghĩa cũng được. Vô nghĩa cũng được. Tôi sẽ chạy hết mình để chứng minh cho tất cả chúng ta tự hào về quãng đường đã cùng nhau đi qua.
Và King cũng vậy đối với cậu Hakone đã trở thành giấc mơ của cả 10 người. Cậu cảm thấy vui vẻ lại vừa cảm thấy chạy bộ thú vị nhường nào. Cái cảm giác được sánh vai với mọi người cùng hướng đến một mục tiêu đã thôi thúc cậu tham gia cuộc thi này.
Tôi nghĩ, mình sẽ không bao giờ có thể thân thiết như thế này với bất kì ai trong đời. Sẽ không bao giờ cùng cười cùng tức giận với ai. Có lẽ, mọi chuyện sẽ kết thúc ngay sau kì đại hội này. Nhất định, dẫu thời gian trôi qua thế nào, tôi sẽ luôn nhớ đến một năm đáng nhớ cùng với các cậu.
Những người còn lại trong chặng đua quyết định xem Kansei có thể trở thành đội hạt giống không chính là Kakeru và Kisoye. Kisoye tin tưởng vào Kakeru, tin vào nhân cách và con người cậu. Chính nó đã giúp Kakeru có động lực tham gia hội thao, đó là động lực mạnh mẽ nhất, khiến cậu gỡ bỏ mặc cảm bản thân, và xóa đi những kí ức không vui. Giờ đây chỉ còn cậu và đường đua. Kakeru đối với Kisoye luôn là chân chạy xuất sắc nhất trên đời này. Và cũng giống như Kakeru, Kisoye yêu bộ môn điền kinh này vô cùng, ngừng chạy chính là cái chết. Nhưng nhờ cuộc gặp gỡ với Kakeru và những người ở Chikusei đã giúp anh có thể tiếp tục trên con đường điền kinh này. Đối với anh Hakone không phải chỉ ảo ảnh hữu hình nữa vì bên cạnh anh vẫ còn những người đồng đội.
Đúng vậy, họ chính là những người đồng đội tuyệt vời nhất. Mình là người tìm thấy mười người bọn họ, cho họ thấy hình dáng của hy vọng, cho họ biết ý nghĩa của việc chạy. Mình đã cảm thấy bị phản bội khi gặp chấn thương. Mình đã cống hiến toàn bộ cho việc chạy, thế tại sao nó lại phản bội mình? Nhưng hóa ra không phải thế. Chạy bộ đã biến đổi con người mình bằng cách cho thấy hình dáng đẹp đẽ nhất của nó.
Cho đến khi giấc mơ trở thành hiện thực, chúng ta sẽ không bỏ cuộc.
Và trong lần tham dự đầu tiên đội tuyển điền kinh trường Kansei dưới sự dẫn dắt của Kisoye đã lọt vào đội hạt giống. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt từng thành viên, những nụ cười, những tiếng vỗ tay, và giờ đây đó mới chính là đỉnh cao mà 10 người luôn mong đợi bấy lâu nay.
Kì tích sẽ không bao giờ xuất hiện nếu chúng ta không nỗ lực hết mình. Tin vào bản thân, tin vào con đường mình đã chọn, tin vào những người đồng đội của mình.
Lời kết
Bước chạy thanh xuân như một khúc ca tươi đẹp về tuổi trẻ này. Cuộc đời cũng như một bản nhạc, có những lúc thăng trầm nhưng cũng có những lúc cao trào, rạo rực. Và quan trọng một điều chúng ta có dũng cảm viết lên cho mình những bản nhạc riêng hay không?
Tác giả: Mai Hương - Bookademy
----------------------------------
Bài viết cộng tác cùng Bookademy xin gửi về: [email protected]
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/
"Bước chạy thanh xuân" được ví như một khúc ca đầy màu sắc về tuổi trẻ, nơi mà mỗi giai điệu đều chứa đựng những kỷ niệm đáng quý. Cuộc đời, như một bản nhạc tràn đầy cảm xúc, có những lúc thăng hoa rực rỡ nhưng cũng không thiếu những đoạn trầm lắng, thử thách. Điều thú vị là chính chúng ta là những nhạc trưởng, có quyền quyết định những nốt nhạc nào sẽ vang lên trong cuộc sống của mình. Liệu chúng ta có đủ dũng khí để viết lên những bản nhạc riêng, để mỗi ngày sống là một nốt nhạc mới trong bản giao hưởng cuộc đời? Hãy để tuổi trẻ trở thành giai điệu tươi đẹp mà chúng ta tự tạo ra, cho phép bản thân sống hết mình và cảm nhận từng khoảnh khắc của cuộc sống.