Huyền Của Ôn Noãn
Xem thêm

Huyền của Ôn Noãn được cho là một câu chuyện chứa nhiều yếu tố “cẩu huyết”. Mối quan hệ giữa hai người thực sự quá rắc rối. Đọc xong Huyền của Ôn Noãn, mặc dù là kết thúc HE nhưng vẫn để lại nhiều ám ảnh, thậm chí là người đọc còn như thở phào cho mối quan hệ của họ. Độc giả review Huyền của Ôn Noãn cho rằng chắc chắn câu chuyện này không phù hợp với những ai không thích truyện ngược. Các yếu tố ngược khiến độc giả phải quặn lòng cho tình cảm của Chiếm Nam Huyền và Ôn Noãn. Tuyến nhân vật chính được xây dựng với cá tính mạnh Nhiều người nghĩ rằng Chiếm Nam Huyền ích kỉ khi anh đã hành hạ người con gái mà chính anh yêu thương. Nhưng nếu chiêm nghiệm lại mật lần nữa, sự thực không phải như vậy. Cả Huyền và Ôn Noãn đều là tuyến nhân vật có lòng tự trọng cao ngất ngưởng, hai người không ai nhường ai. Ôn Noãn rõ ràng hiểu anh yêu cô nên sẽ không làm hại cô. Còn Chiếm Nam Huyền vì biết cô yêu mình nên mới tự tin trong cuộc chiến tình trường anh sẽ không phải là kẻ bại trận. Nhưng chỉ đến khi bệnh tim của cô đã đến mức nguy hiểm, anh mới thấy bản thân thật ích kỷ khi muốn trả thù cô. Tuy nhiên, anh lại không cảm thấy hối hận hay muốn quay về làm lại. Dù có cơ hội trở quay ngược quá khứ, anh vẫn sẽ chọn làm như thế, anh muốn Ôn Noãn sẽ hiểu và trân trọng tình yêu của cả hai người. Bởi lẽ: “Trẻ con phải chịu đau mới biết cẩn thận mà không vấp ngã.”

Câu chuyện xoay quanh hai nhân vật chính là Ôn Noãn và Chiếm Nam Huyền. Hai người họ yêu nhau từ thời còn đi học. Vốn được coi là ‘tiên đồng ngọc nữ” ở trường, nhiều người ghen tỵ, cũng có cả ngưỡng mộ với tình yêu trong sáng thuần khiết của Huyền và Ôn Noãn. Tình yêu của họ cũng được hai bên gia đình hết mực ủng hộ. Tựa như hai người sinh ra là để về chung một mái ấm. Tưởng rằng họ sẽ mãi mãi bên nhau như vậy nhưng câu chuyện dần rẽ sang hướng khác khi Ôn Noãn phát hiện ra chị gái của cô là Ôn Nhu cũng phải lòng Chiếm Nam Huyền. Cô liền nảy sinh tâm lý muốn nhường Chiếm Nam Huyền cho chị gái nên thẳng thừng chia tay. Cô nhờ Chu Lâm Lộ - anh chàng yêu đơn phương cô làm bình phong thế thân để đoạn tuyệt mối tình đẹp đó. Việc hai người họ chia tay khiến cha của Huyền vội vàng về nước dù đang đi công tác ở nước ngoài và cũng tử mạng trong chuyến bay đó. Nhiều người review truyện Huyền của Ôn Noãn cho rằng là cô nhẫn tâm, tự tay giết chết tình yêu của mình. Thực lòng, Ôn Noãn làm vậy cũng chỉ vì bản thân cô muốn mối quan hệ ba người được yên ổn. Ôn Noãn đau khổ bỏ đi cùng Chu Lâm Lộ. Chiếm Nam Huyền ở lại công khai hẹn hò với bạn thân của Ôn Noãn rồi sang Mỹ du học. Đi qua sóng gió, cuối cùng họ vẫn quay về bên nhau Một thời gian lâu sau, Ôn Noãn gặp lại Chiếm Nam Huyền và trở thành thư ký của anh. Mặc dù đã đính hôn với Bạc Nhất Tâm nhưng anh không thể quên mối tình thời trung học. Trong thời gian làm thư ký cho Huyền, Ôn Noãn đều nhớ lại khoảng thời gian trước đây. Chính là anh đã hận cô, hận cô gián tiếp khiến bố anh bỏ mạng, hận cô đã rời xa anh khi tình yêu còn ở độ đẹp nhất. Vậy thì cô nguyện trả lại cho anh tất cả những thứ đó nhưng giờ anh có tiền, có địa vị, có người đẹp Bạc Nhất Tâm ở bên, rốt cuộc tại sao anh lại phải dày vò cô tới vậy? Hai người một lần nữa giằng xé tâm can của đối phương, đi qua một mối quan hệ yêu hận lẫn lộn. Chiếm Nam Huyền lại bắt đầu theo đuổi cô một cách cuồng nhiệt. Kết thúc truyện, hai người họ cuối cùng cũng được ở bên nhau sau nhiều sóng gió trắc trở. Kết thúc HE viên mãn khiến độc giả cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sáng nay tìm trên kệ sách, mình lướt qua quyển sách cũ đã đọc từ rất lâu – Huyền của Ôn Noãn. Cảm xúc trong tim mình vẫn nhói lên như thế, vẫn thấy xót xa đến từng thớ thịt như thế. Rồi ngẩn ngơ mất 5 phút đồng hồ trước khi quyết định ngồi xuống đọc lại quyển sách này. Với mình. Huyền của Ôn Noãn có một cái kết đủ đẹp để mình an lòng nhưng cả hành trình trải nghiệm câu chuyện tình yêu ấy lại làm mình thấm đủ ngọt – ngào – đắng – cay…. Chiếm Nam Huyền và Ôn Noãn là nhân vật chính của câu truyện do An Ninh tạo ra. Họ bắt đầu yêu nhau khi Ôn Noãn 13 tuổi. Cái tuổi mà người đời cứ nghĩ là chỉ có thể xảy ra mối tình trẻ con, ngốc nghếch, là rung động đầu đời rồi sẽ bị vùi chôn theo năm tháng. Nhưng không, kể từ khi nhìn thấy hình bóng của Ôn Noãn, Chiếm Nam Huyền đã biết, trọn đời anh sẽ không thể dung nạp thêm hình bóng của cô gái nào ngoài cô. Họ yêu nhau ba năm với những cái nắm tay đầu tiên, nụ hôn đầu tiên. Ôn Noãn là một cô gái thiện tâm, trong sáng, có khả năng thiên phú trong mọi chuyện. Nói theo cách khác, tự cô đã phát ra ánh sáng lấp lánh đủ để thu hút tất cả mọi người tới gần mình. Nhưng càng như vậy, Ôn Noãn lại càng không quan tâm đến mọi thứ. Trong mắt cô cũng chỉ có anh. Thế rồi, mối tình tưởng như hoàn hảo ấy lại phải chia xa bởi một lý do….cực cẩu huyết. Nói thật, đoạn này mình thấy Ôn Noãn như dở hơi ấy =))) Tất cả đều thông minh thiên phú nhưng dính đến truyện tình cảm thì suy nghĩ thật vẩn vơ, một chiều. :)) Lý do thì mình xin phép không spoil quá nhiều để các bạn chưa đọc, đọc xong bài review này còn có hứng thú mà ngồi nghiền tác phẩm nhé! ^^ Sau đó Ôn Noãn đi Mĩ cùng nam phụ Chu Lâm Lộ – thanh mai trúc mã của cô, Chiếm Nam Huyền dốc sức xây dựng đế chế của mình. Những tưởng, điểm giao của họ đã lướt qua nhau. Đó là câu chuyện “ngày xưa” thôi. Sau đấy mới là cuộc chiến nam nữ ngược tâm vừa yêu vừa hận đến thấu nát tim can -__- Ôi tôi phải nói thật là nếu tôi là nữ phụ hay nam phụ hay bất kì nhân vật nào dính đến mối tình của đôi này tôi cũng sẽ mệt theo chết mất! Review Huyền của Ôn Noãn Ôn Noãn từ Mĩ trở về. Bên cạnh cô vẫn là Chu Lâm Lộ giàu có, galant năm nào :)) Còn bên cạnh anh, đã có một Bạc Nhất Tâm xinh đẹp, thanh tú, là một minh tinh lớn luôn sánh vai cùng anh. Ôn Noãn cứ như dòng đời tự đưa đẩy, lại trở thành thư kí của anh. Thật ra, không phải ai đưa ai đẩy gì hết mà là do Chiếm Nam Huyền dày công sắp xếp thì đúng hơn :))) Lúc này, Nam Huyền đã đính hôn với Bạc Nhất Tâm nhưng vẫn không thể quên được Ôn Noãn. Họ ngoài mặt thì tỏ ra thù hận nhưng tâm can thì lại vừa yêu, vừa lo lắng cho nhau, vừa làm mọi cách để đối phương chịu nói ra tình cảm của mình, đúng là yêu hận triền miên! Đối với nhiều bạn đọc. Một vài bạn có suy nghĩ rằng Chiếm Nam Huyền thực sự ích kỉ khi hành hạ người con gái anh yêu. Nhưng thật ra, nếu bạn chiêm nghiệm kĩ lại không phải như vậy. Cả hai tuyến nhân vật chính đều là người có tự trọng bản thân cao ngất trời, không ai chịu nhường ai. Họ yêu nhau hơn mười lăm năm dù ở cách nhau hàng ngàn cây số. Nếu bạn bảo một trong hai ích kỉ, chi bằng bảo cả hai bọn họ đều giữ vững tình yêu ích kỉ như thế – một thứ tình cảm chỉ thuộc về riêng họ mà thôi. Ôn Noãn hiểu anh yêu cô, cho nên cô biết anh sẽ không hại đến cô, Chiếm Nam Huyền biết cô còn dành tình cảm rất lớn cho anh, nên mới tự tin rằng, cuộc chiến tình yêu mà anh tạo ra sẽ không thất bại. Nhưng rồi, đến khi bệnh tim của cô ở trạng thái gang tấc, anh mới biết, sự ích kỉ hận thù muốn trả đũa cô, chỉ là một phần rất nhỏ so với tình yêu mà anh dành đến. Tuy nhiên, anh không cảm thấy hối hận hay có hai từ giá như, i dù có cơ hội trở về quá khứ và được phép làm lại, anh vẫn làm như thế, anh hiểu và muốn Ôn Noãn hiểu cách quý trọng tình yêu của anh và những gì đã có của hai người, y như câu nói: “Trẻ con phải chịu đau mới biết cẩn thận mà không vấp ngã.” “Với anh, là yêu nhiều hận nhiều. Còn cô, là mười năm lưu dấu, tấc long mười năm. Nhưng may mắn thay, năm tháng không phụ lòng người, tất cả đều trọn vẹn”. May thay, đến cuối, An Ninh đã cho bạn đọc mãn nguyện bởi một cái kết HE. Nói thật mình đã tự nhủ trước khi đọc, nếu không HE thì sẽ không bao giờ thèm ngó ngàng đến cái tên của An Ninh nữa :))) Họ hiểu được lòng nhau, Chiếm Nam Huyền bỏ đi được sự đau khổ, hận thù năm nào. An Ninh bỏ được mối lo ngại trong lòng và quẳn gánh lo đi để nói ra hết lòng mình với Nam Huyền. Và rồi, đứa bé trong bụng cô là chiếc chìa khóa để cả hai mở ra cánh cửa hạnh phúc của riêng họ. Đến đây, trái tim mình cũng thấy an yên, mỉm cười theo. “Vĩnh viễn là Huyền của em.” Hạnh phúc chính là như thế. Nó có thể tự đến, nhưng cũng rất dễ dàng vuột mất nếu bạn không biết nắm giữ trong tay và cố gắng giữ gìn nó. Hành trình có mệt mỏi và gian khổ đến đâu, nhưng cái kết mãn và đủ đầy. Vậy là đủ thấy ấm lòng. ^^

Phần 1: Ôn Noãn “Huyền của Ôn Noãn, qua bao năm xa cách, anh có còn là Huyền của em?” Mười năm như dòng nước chảy, tưởng như cứ yên ả trôi qua, chữa lành mọi vết thương lòng, để lại sai lầm trong quá khứ như mây bay gió thoảng. Chỉ có người trong cuộc mới biết, mỗi bước đi của thời gian là thêm một lần cứa sâu vào lòng cô, khiến trái tim vĩnh viễn chẳng thể nguôi ngoai. Khi Ôn Noãn chia tay Chiếm Nam Huyền, cô mới mười lăm tuổi. Một cô gái mười lăm tuổi, dù có ưu tú đến mấy cũng không tránh khỏi sai lầm. Một cô gái mười lăm tuổi, cho dù nắm giữ trong tay tình yêu đẹp đẽ đến mấy, cũng vĩnh viễn không hiểu giá trị của nó. Người càng kiên cường, thực ra lại càng lắm ưu thương. Ôn Noãn quen biết Chiếm Nam Huyền ba năm, Ôn Nhu cũng quen biết Chiếm Nam Huyền ba năm. Đừng nói ai yêu đậm sâu, ai yêu lạnh nhạt. Đừng nói ai ríu rít bên anh mỗi cuối tuần, đừng nói ai quay lưng một mình lang thang giữa phố. Đừng nói ai háo hức kể cho ai tình yêu ai chua ngọt, đừng nói ai lúc nóng lúc lạnh với em gái mình. Đừng nói nụ hôn anh dành cho ai năm đó, đừng nói ai nước mắt tuôn rơi dưới ánh đèn đường nói đã thầm thích anh ba năm… Ôn Noãn quyết tuyệt như vậy, không phải vì cô không biết đúng sai. Ngược lại, vì biết quá nhiều, cô mới hiểu mình không còn lựa chọn nào khác. Bước tiếp hay quay đầu lại, trước sau vẫn không tránh khỏi tổn thương người cô yêu thương. Thế nên, cô mới lựa chọn cách tổn thương ngay chính cô, để mãi mãi khắc ghi nỗi đau của Chiếm Nam Huyền như thế. Lúc bắt đầu chưa từng nghĩ sẽ có ngày chia cắt, nếu biết trước, có lẽ đã chẳng đủ dũng khí mà yêu. Cô không biết Ôn Nhu cũng thích Chiếm Nam Huyền, rốt cuộc là may hay rủi? Có khác gì đâu, khi mà kết cục cuối cùng vẫn là biệt ly cùng thù hận… Lúc kết thúc không biết tai ương chỉ mới bắt đầu, nếu nghĩ đến, có lẽ đã chẳng đủ can đảm chặt đứt tơ tình. Chuyến bay tử thần cướp đi mạng sống của cả bố cô và bố anh, liệu có vì cô không chia tay anh mà thay đổi lộ trình? Đáp án vẫn đơn thuần dễ hiểu như thế, và, đáng căm hận như thế… Ra đi hay ở lại, chẳng qua chỉ là chuyện giữa hai người. Mối tình đầu chẳng qua cũng chỉ là viên kim cương không với tới, càng nhìn càng lóng lánh; thế nhưng, mất đi sự trong suốt kia sẽ chỉ còn trơ lại những góc cạnh lởm chởm, mà mỗi tia sáng phát ra chói lóa như sắp đâm thủng mắt người. Trong khoảnh khắc, tất cả đã mất đi. Trong khoảnh khắc, Chiếm Nam Huyền không còn bao dung chiều ý cô nữa. Trong khoảnh khắc, người bạn tốt Bạc Nhất Tâm đã bán đứng cô, mãi mãi. Trong khoảnh khắc, bố cô và bác Chiếm đã đi tới một thế giới rất xa. Trong khoảnh khắc, Ôn Nhu đã khóa trái phòng, cắt cổ tay vứt bỏ hồng trần dễ dàng như thế. Hãy tự hỏi mình xem, cô là cái loại người nào mới khiến những người thân yêu nhất đối xử với cô như thế! Chao ôi là mai mỉa. Mười lăm năm hoàn hảo của một Ôn Noãn khiến ai gặp cũng mến yêu, rốt cuộc đã chấm dứt nhẹ nhàng đến thế. Mười lăm năm toàn bích, cuối cùng chỉ vì một sai lầm mà cuộc đời đã nhẫn tâm chặn hết đường lui của cô như thế. Ra đi bảy năm, lãng phí bảy năm! Nhờ bác sĩ tâm lí vớt lại chút hơi tàn trong linh hồn héo úa, nửa năm cô mới có thể giao tiếp lại, một năm mới đủ sức thoi thóp làm người. Cô cứ như vậy mà sống, không có suy nghĩ, không có hối hận, không có ước mơ, sống như một người đã chết. Thật ra, một người đã chết, ít nhất vẫn còn kỉ niệm. Thật ra, ông trời cũng không quá tuyệt tình. Còn để lại Ôn Nhu tự tử không thành, sau bảy năm thời gian phủ một màn sương mờ lên những chuyện đã qua, ngoảnh đầu tứ cố vô thân, chỉ còn lại hai chị em cô độc. Còn để lại Chu Lâm Lộ bên cạnh, thay cho Bạc Nhất Tâm, cùng cô đi qua chặng đường khó khăn nhất đời người. Và, còn để lại kỉ vật của anh: con dấu triện bốn chữ “Huyền của Ôn Noãn”. “Huyền của Ôn Noãn, qua bao năm xa cách, anh có còn là Huyền của em?” [Huyền của Ôn Noãn] Phần 2: Chiếm Nam Huyền “Vĩnh viễn là Huyền của em.” Đời người may mắn có được mấy lần mười năm? Đã từng ngọt ngào, đã từng đau thương, đã từng u mê, đã từng tỉnh ngộ, có chắc mười năm sau gặp lại, sẽ không lặp lại sai lầm trong quá khứ? “Những thứ quá tốt đẹp trước nay chưa từng thích hợp để trải qua, bởi vì một khi đã trải qua thì không bao giờ có thể quên được.” Chớp mắt một cái, khoảng thời gian tốt đẹp đã vùn vụn qua, một đi không trở lại. Có chăng, chỉ trở về trong giấc mộng đêm khuya, khi tỉnh lại làm người ta đứt từng khúc ruột. Lúc còn niên thiếu, Chiếm Nam Huyền đã từng rất yêu một người con gái. Đáng tiếc, người đó kém anh ba tuổi, nhìn qua tưởng rất khở khạo, rất đơn thuần, cuối cùng lại tàn nhẫn vô cùng, đang tâm vứt bỏ tình cảm ba năm mà chà đạp lòng tự tôn của anh như thế. Chiếm Nam Huyền không cần cô hối hận, cho đến tận cùng anh chỉ cần một lí do. Chỉ cần một lí do thôi, tại sao giữa lúc trúc xanh mùa mưa đang ngọt, tình nùng ý mật, đột nhiên lại vụt hóa ra vầng trăng một mảnh khuyết chơi vơi, những yêu thương đều vụt biến thành ảo ảnh giễu cười mai mỉa. Nhưng mà, cô vẫn không cho anh một lí do, lẳng lặng biến mất khỏi cuộc đời anh, lẳng lặng đem hồi ức hoàn toàn vứt bỏ. Giống như trăng mãi mãi không trọn vẹn, trái tim anh không bao giờ còn biết ấm áp là gì, chỉ có lạnh lẽo và đơn độc. Cuộc đời của anh, từ khi cô ấy đột ngột quay bước đi, đã không còn có thể quay về ban đầu được nữa. Bố anh mất trong tai nạn máy bay, mẹ anh hoàn toàn suy sụp, cuối cùng anh đã hiểu thế nào là hận. Hồng trần đâu dễ thấy chân tình, yêu thương chẳng qua chỉ là vở kịch tự mình độc diễn, chỉ có hận, mới khiến người ta lớn lên. Chiếm Nam Huyền đã nghĩ rằng cô ấy vĩnh viễn không trở về nữa, cuối cùng, cô ấy lại trở về. Ngay giữa buổi đính hôn của anh. Chiếm Nam Huyền đã nghĩ, cô ấy bây giờ cao ngạo như thế, lại thêm Chu Lâm Lộ ấm áp chân thành luôn ở bên cô ấy, sẽ mãi mãi không hiểu thế nào là đau lòng. Cuối cùng, Tết Đoan Ngọ năm nay không còn một mình anh cô đơn đứng dưới nhà nữa, bởi vì, cô ấy cũng đang một mình lặng lẽ khóc. Và, Chiếm Nam Huyền đã nghĩ, sau mười năm, những gì còn sót lại với cô có chăng chỉ là oán hận. Nhưng rồi, lại không tự chủ mà giằng xé tâm can, vừa muốn chở che, lại vừa muốn tổn thương cô ấy. Chỉ có ép Ôn Noãn nếm trải đau thương, cô ấy mới biết quý trọng tình yêu anh dành cho cô ấy. Lần này, Chiếm Nam Huyền lại nghĩ sai nữa rồi. Ôn Noãn đã từng vì anh mà dằn vặt, vì anh mà thương tâm, vì anh mà lạnh lẽo. Suốt mười năm đằng đẵng, ai dám nói những tra tấn tinh thần cô phải nhận lại thua kém phần anh? Anh cho cô yêu thương ấm áp, nhưng rồi lại vứt bỏ cô, lấy người phụ nữ khác. Mà nào phải ai xa lạ, chính là người bạn tốt mười năm trước Bạc Nhất Tâm. Ôn Noãn tự hỏi, anh đối với cô rốt cuộc là những vấn vương không thể cắt đứt của mối tình đầu, hay bởi muốn cô trả giá tất cả những tổn thương gây ra cho anh ngày trước. Chiếm Nam Huyền muốn cô tự nguyện trở về bên anh, nhưng cô ấy vốn năm xưa tàn nhẫn đến vậy cũng chỉ vì quá ngốc, ngốc như cô ấy làm sao có thể hiểu. Cô ấy từng bước do dự, từng bước lùi xa, chúc phúc cho anh. “Cảnh còn người mất, có gì có thể là mãi mãi? Nếu ông trời có tình, cũng sẽ dần dần già đi.” Cô ấy nói anh đã thay đổi, anh không còn là Chiếm Nam Huyền ngày xưa cô ấy từng thích nữa, nhưng không biết cô ấy có nhớ rằng, là ai đã khiến anh ấy thành ra như ngày hôm nay? Cô ấy mãi mãi vẫn để cho Chiếm Nam Huyền lẻ loi như vậy, cô ấy vẫn mãi mãi tàn nhẫn như vậy, tình yêu sâu sắc đối với anh nguyện chôn vùi để anh hạnh phúc. Chỉ có đôi khi, giữa cơn mê chập chờn trong bệnh viện, cô ấy mới dám nói “Nam Huyền… Đừng đi… Nam Huyền! Nam Huyền!” Anh đi rồi, sẽ chẳng có mười năm nữa để gặp lại anh, hai người sẽ một lần nữa khờ dại mà lạc mất nhau như trước. Mất mười năm, sinh tử cách một tấc gang, anh mới tin cô yêu anh đậm sâu đến nhường nào. Và, cũng mất mười năm, đời người như phù du nước đổ, cô mới dám tin rằng, anh ấy, “Vĩnh viễn là Huyền của em.”

Không thích ‘Huyền của Ôn Noãn’, không thích cả Chiếm Nam Huyền lẫn Ôn Noãn. Giống cảm giác khi đọc xong ‘Wuthering Heights’, khép cuốn sách lại mà ngẩn ngơ, ám ảnh thật đấy, nhưng bảo kể ra thích ai nhất lại hoàn toàn không nghĩ được cái tên nào. Hai truyện này (coi như) có điểm tương đồng duy nhất chính là hai nhân vật chính. Tuy bối cảnh khác, cách viết khác, tính cách nhân vật cũng khác nhiều, nhưng tương đồng ở đây là sự điên cuồng trong tình yêu, yêu đến hận thù, hận thù đến điên dại, điên dại nhớ nhung và tổn thương nhau trong cái vòng luẩn quẩn mười năm của riêng hai người mà chẳng ai xen vào nổi. Chiếm Nam Huyền dùng mười năm xây dựng một đế chế hùng mạnh, vì Ôn Noãn, vì yêu thương chấp nhất với Ôn Noãn, trên hết, vì trả thù Ôn Noãn. Đọc xong hai mươi ba chương mình mới ngộ ra một điều: Dù thương tổn Ôn Noãn là thế, nhưng cạm bẫy anh thiết lập từ vòng đầu, nếu thiếu điểm mấu chốt quan trọng nhất làm sao anh có thể thành công? Rằng Ôn Noãn phải yêu anh. Mà anh vẫn luôn tin cô ấy còn yêu anh sâu đậm, yêu anh nên dao động vì anh, yêu anh nên chắc chắn sẽ tổn thương sâu sắc. Anh hiểu Ôn Noãn hơn ai hết, nắm chắc thế cục hơn ai hết, nhưng cuối cùng khi mục đích đạt được, anh có thỏa mãn chút nào không? Ôn Noãn cũng chính là Chiếm Nam Huyền, cô đau bao nhiêu anh càng đau bấy nhiêu, giống như Heathcliff là Catherine, tuy hai mà một, rõ rành đến như thế. Nhưng khác với Catherine, Chiếm Nam Huyền không phải Ôn Noãn, cho nên anh chỉ có thể là Huyền của Ôn Noãn thôi. Tui chả thích cả Catherine lẫn Ôn Noãn, vì điểm chung của hai nàng – ích kỷ. Nhớ ngày xưa tui ghét Catherine, nhưng sau nàng chết vẫn không thể không thương xót. Tới giờ tui cũng ghét Ôn Noãn kiểu vậy, hoặc có thể do tui thiên vị Chiếm Nam Huyền? Nhưng nhìn chung, như đã nói từ đầu, tui chẳng thích nổi ai trong mớ nhân vật này hết. Mười năm trước, khi anh 16, là bạn của chị gái, cô mới 13, anh có được cô, tình cảm thiếu niên nồng nhiệt như lửa, ào ạt như thác lũ, gia đình bạn bè đều chúc phúc đôi kim đồng ngọc nữ này. Ba năm sau, cô vô tình nghe được chị gái Ôn Nhu đau khổ tỏ tình với anh, tình cảm chị chôn giấu bấy lâu nay mượn rượu giải tỏa. Ôn Noãn khi ấy mới nhận ra mình vô tư tổn thương chị gái nhiều đến mức nào. Dằn vặt, tội lỗi, áy náy,… Để chấm dứt tất cả, cô đề nghị chia tay anh. Kể từ đây duyên nợ chồng chéo như cuộn len rối tinh rối mù. Từ nhỏ được cả nhà cưng chiều, lớn thêm chút lại được Chiếm Nam Huyền che chở hết lòng, cuộc sống quá dễ dàng khiến Ôn Noãn ích kỷ. Chia tay anh bởi đơn giản không muốn đau lòng chị gái, mà không nghĩ tới anh thiếu cô chẳng khác nào chỉ còn nửa cái mạng. Tình đầu ngọt ngào, hai bên đều cuồng nhiệt, mỗi hồi ức đẹp tưởng như không thực. Có lẽ vận mệnh không đành lòng nhìn hai người trẻ dằn vặt trước mặt nhau như vậy: Khi Chiếm Nam Huyền thấy Ôn Noãn qua lại cùng Chu Lâm Lộ, khi Chiếm Nam Huyền lên tiếng bảo vệ Bạc Nhất Tâm, khi Chiếm Nam Huyền hôn Bạc Nhất Tâm trước mặt Ôn Noãn và nhiều người, khi anh thề với Ôn Noãn sẽ giàu có hơn cả Chu Lâm Lộ,… Guồng quay vận mệnh chưa bao giờ cuồng loạn đến thế: Hai người cha một du lịch một làm việc cùng trên đất nước Thụy Sĩ xa xôi, cùng lý do vì hai đứa trẻ đau khổ đến sa sút ở nhà mà gấp gáp quay về cùng trên một chuyến bay… Tai nạn máy bay ấy cướp đi một lúc hai trụ cột tinh thần. Chiếm Nam Huyền vừa hận vừa thương cô, hận vì cô khiến anh mất cha, thương vì cả hai đều chung nỗi mất mát. Còn Ôn Noãn vừa hận vừa sợ anh, bởi sau khi biết tin cha chết, Ôn Nhu còn tự sát, anh cũng căm ghét cô tận xương… 16 tuổi năm ấy, cô vội vã trốn tránh tới Anh cùng sự giúp đỡ bầu bạn của Chu Lâm Lộ. Trốn tránh hèn nhát, để lại trong lòng Ôn Nhu áy náy lo lắng không yên, hơn hết, để lại cho Chiếm Nam Huyền nỗi đau đớn khiến tâm trí anh như điên như dại. Đến khi Ôn Noãn tự cho mình đủ trưởng thành để đối mặt, quay về đã là bảy năm sau, mọi vết thương đã thành sẹo vĩnh viễn không biến mất, hệt như thân thể cô vĩnh viễn có một trái tim bị thương tật. Bảy năm sau, Chiếm Nam Huyền dùng mọi thủ đoạn kéo cô về, giăng bẫy đợi cô sa lưới, tổn thương cô, rồi lại yêu mến chiều chuộng cô, rồi trốn tránh, rồi xuất hiện cùng Bạc Nhất Tâm bước vào thánh đường cử hành hôn lễ. Anh muốn cho Ôn Noãn hiểu, anh không còn là thiếu niên năm đó, cô không thể nói đi là đi, muốn về là về, cô cần học cách quý trọng anh, hơn hết, cô phải nếm đủ mọi nỗi đau anh từng trải qua. Ôn Noãn đau khổ vì yêu thương mỏi mòn, muốn trốn tránh, nhưng anh giữ cô lại, gieo cho cô hy vọng tốt đẹp tựa ký ức bảy năm trước. Đến khi cô quyết tâm vì anh mặc kệ cả thế giới, Chiếm Nam Huyền lại dùng con dao cũ mèm rỉ sét nhưng vẫn đủ sắc bén rạch nát trái tim cô – kết hôn cùng Bạc Nhất Tâm. Anh thả miếng mồi “đính hôn” kéo cô về từ Anh quốc xa xôi, anh lợi dụng mẹ để cô vào Thiển Vũ làm việc, kéo cô lên tầng 66, kéo Ôn Noãn về lại bên anh. Rối tinh rối mù, yêu yêu hận hận, vui vui buồn buồn, nước mắt khổ đau cùng nụ cười giả dối. Ôn Noãn và Chiếm Nam Huyền, cứ thế cứ thế dằn vặt nhau. Mỗi khi tui bắt đầu phản cảm vì mấy cạm bẫy của Chiếm Nam Huyền ngày càng quá đáng, An Ninh lại vẽ ra hình ảnh đau khổ tăm tối trong những ngày anh nhớ cô, anh hận cô, anh thương cô, anh căm ghét cô tận xương tủy,… Khiến tui lại mềm lòng và tội nghiệp cho anh. Dù sao sau cùng Chiếm Nam Huyền cũng bị chơi một vố quá đau, anh vĩnh viễn vẫn không có được đáp án xác thực suốt mười năm anh hằng mong mỏi. Thôi, coi như đáng đời anh. =)) Mà, Chiếm Nam Huyền cũng không thiếu phẩm chất biến thái của nam chính ngôn tình chất lượng cao nha. Anh mua vệ tinh tiên tiến nhất thế giới, lắp đặt vào sợi dây chuyền mặt đá khắc con dấu “Huyền của Ôn Noãn” tặng cô. Tui cũng không để ý cái dây này, đơn giản chỉ nghĩ tặng vậy thôi, ai dè Chiếm Nam Huyền biết rõ Ôn Noãn sẽ luôn đeo không rời, nên mới tự tin gắn thiết bị theo dõi, cô đi đâu đều có tin nhắn kèm ảnh chụp nhiều góc độ gửi thẳng tới điện thoại anh để tiện bề theo sát. Móa !! Làm cứ thắc mắc mãi con chip nó ở đâu. Đế giày? Điện thoại? Tinh trùng? =)) Còn Ôn Nhu, vì Ôn Noãn mà phí phạm gần như cả thời thanh xuân tươi trẻ. Chị từng thích Chiếm Nam Huyền, nhưng Chiếm Nam Huyền yêu Ôn Noãn. Người bạn thân đại học Chu Lâm Lộ của chị cũng luôn một lòng vì Ôn Noãn. Bọn họ đều xuất sắc khó tìm, ưu tú vượt trội trong xã hội. Đến khi gặp được người đàn ông chị muốn dành tặng phần còn lại của đời mình, chị cũng không dám đưa anh ta tới gặp Ôn Noãn. Cha đã mất, máu mủ tình thân cũng chỉ còn hai chị em với nhau, chị biết Ôn Noãn giận chị giấu diếm, nhưng chị vẫn sợ, nỗi sợ trong thâm tâm luôn tồn tại cùng với vết sẹo nơi cổ tay, chị sợ lỡ đâu anh ta cũng đuổi theo Ôn Noãn bỏ rơi chị. Vì là nhân vật phụ, chị cũng là người ít dính dáng đến vòng xoáy bảy năm sau nhất, nên coi như tui không thích chị “nhẹ” nhất trong mấy người này. Ôn Nhu mạnh mẽ đến mấy, suy cho cùng yếu đuối mong manh hơn Ôn Noãn nhiều lắm. Chị mà là Ôn Noãn, bảy năm sau tui dám cá chị không rảnh háng chơi nổi trò mèo vờn chuột như hai người kia đâu ! =)) Lại nói Bạc Nhất Tâm. Cô quyết đoán, kiên cường, biết mình muốn gì, cần làm gì, mục tiêu luôn rõ ràng, thẳng bước mà tiến tới. Chiếm Nam Huyền thương cô, che chở bảo bọc cô, như một người em gái, như một người bạn. Tui không nói Bạc Nhất Tâm xứng với Chiếm Nam Huyền hơn hay gì gì, nhưng sau từng ấy năm cô cùng Chiếm Nam Huyền trải qua bên nhau, theo lý thuyết, hai người nên có happy ending sau cùng chứ chẳng phải Ôn Noãn. Thôi, gì thì gì nữ phụ vẫn là nữ phụ. Tui cũng đỡ ghét cô hơn Ôn Noãn. Mà nói chứ nguyên dàn nam nữ trong truyện ai cũng cũng đỡ ghét hơn hai thím main kia hết. =)) Chu Lâm Lộ – tuýp anh trai thầm yêu em gái, si tình tuấn tú đúng chuẩn. Trong hàng nghìn lần bông đùa với Ôn Noãn, tui thắc mắc bao nhiêu câu anh gửi gắm lòng mình? Anh là người quan trọng với Ôn Noãn, nhưng hoàn toàn nghiêng về tình thân. Sau bao năm trưởng thành, cô dựng vách tường đề phòng với cả thế giới, nhưng lại chừa một lỗ hổng vừa khít để Chu Lâm Lộ ra vào. Không rõ cô có hiểu lòng anh không, chẳng biết cô có hiểu anh không, nhưng chắc chắn cô tin anh sẽ không bao giờ thương tổn mình. Mà bản thân Chu Lâm Lộ cũng cố tình phớt lờ tình cảm anh dành cho Ôn Noãn. Vì anh biết nó vô vọng. Vì anh biết, đến chết cô vẫn yêu da diết Chiếm Nam Huyền. Bảy năm sau trở về, Ôn Noãn nói cô không còn hiểu Chiếm Nam Huyền nữa. Cũng phải, bởi trước giờ cô luôn khư khư giữ lấy mình, có hề nghĩ tới anh mười năm trước lẫn mười năm sau đều không cần sự hy sinh ích kỷ kia của cô. Cô áp đặt suy nghĩ cá nhân lên Chiếm Nam Huyền và Ôn Nhu, mở ra thời kỳ tăm tối và đau thương của rất nhiều người. Còn anh vẫn luôn hiểu cô, nên mới tự tin sự trả thù của mình đảm bảo không thể thất bại. Chỉ trừ, hận cô là thế, nhưng nhìn cô đau đớn trở bệnh, mới biết yêu cô còn nhiều hơn gấp trăm triệu lần. Nhưng anh không hối hận, anh nói dù có cơ hội quay ngược thời gian, anh vẫn làm y như thế, bởi anh muốn dạy Ôn Noãn cách quý trọng anh và tình yêu hai người bằng cách đẩy cô ngã nhiều đến xây xát cả thân thể. “Vĩnh viễn là Huyền của em.” Đọc tới dòng này xong thở phào luôn, cuối cùng cũng xong rồi, cuối cùng hai người này đã biết dừng tay, hay nói cuối cùng tác giả đã mệt thì đúng hơn. =)) Kết thúc viên mãn, gia đình như mơ, hạnh phúc vẹn toàn. Cơ mà ngược tới ngược lui làm tui đọc cũng muốn hộc máu giùm, nên là cái kết đẹp đẽ chỉ khoảng 1/3 chương cuối này chả thấm tháp xi nhê con khỉ gì hết. ( ‘___’ ) Dạo này cuồng ngược, mò mẫm mấy chục bộ để dành nhấm nháp. Cơ mà đọc xong bộ cẩu huyết hại não vl này, tui quyết định tui phải nghỉ ngơi thôi ! À quên, tính ra có một thứ tui rất thích rất ưng, ấy chính là tên truyện – Huyền của Ôn Noãn – không còn gì cô đọng và súc tích hơn được nữa. Nói chứ chính tựa truyện này kéo tui sa hố cái bẹp chứ đâu ! Kết, đọc rất vật vã và mệt mỏi. Không muốn tự ngược thỉnh né xa ==”

– Cả đời để dành chỉ yêu một người, dằn vặt nỗi đau không dứt Review truyện Huyền của Ôn Noãn về câu chuyện 10 năm trước, Nam Huyền yêu Ôn Noãn. Lúc đó anh 16 còn cô mới 13 tuổi. Tình yêu của họ cứ trong sáng, êm đềm trôi qua như vậy nếu như không có một ngày Ôn Noãn đã có quyết định không sáng suốt, chia tay anh. Họ đã yêu nhau 3 năm. Nam Huyền là bạn học của Ôn Nhu, chị gái của Ôn Noãn. Bạc Nhất Tâm là bạn học của Ôn Noãn và cũng yêu Nam Huyền. Một lần chị gái Ôn Nhu say rượu, mượn rượu tỏ tình thì Ôn Noãn mới biết hóa ra bấy lâu nay chị gái cô cũng yêu Nam Huyền. Một cô bé 18 tuổi còn rất thơ ngây đã tự dằn vặt mình đau khổ, giữa tình yêu và người thân thì cuối cùng cô đã chọn người thân. Cô quyết định chia tay Nam Huyền vì không thể vui vẻ bên anh khi chị mình lại đau khổ như vậy. Chiếm Nam Huyền không biết điều đó. Anh tìm mọi cách để kéo cô trở về bên mình nhưng bực tức khi thấy cô qua lại với Chu Lâm Lộ một tên đại gia. Anh thề mình sẽ giàu hơn hắn để cô phải tự bước về phía mình, anh chọn yêu Bạc Nhất Tâm để trả thù. Nào ai ngờ rằng cả hai người bọn họ lại cứ tự làm khổ nhau, tự gian dối tình cảm của chính mình. Nút thắt mở ra khi hai ông cảm thấy các con đang sa sút vì chuyện tình yêu đã quyết định từ nước ngoài trở về nhưng đều bị tai nạn. Lúc ấy, chị gái Ôn Nhu biết được vì mình mà Ôn Noãn mới chia tay Nam Huyền nên đã nghĩ quẩn cắt tay tự sát may nhờ có Chu Lâm Lộ cứu sống kịp thời. Cha mất, chị gái tự tử đã bủa vây lấy trái tim nhỏ bé của Ôn Noãn, cô quyết định cùng với Chu Lâm Lộ đi du học. Cả cô và Nam Huyền đều gặm nhấm nỗi đau của mình, nhớ thương nhau mà không chịu thổ lộ ra. Chính quãng thời gian đó Nam Huyền đã xây dựng sự nghiệp của riêng mình, khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ. Anh vẫn đang chờ cô quay về, anh giăng sẵn bẫy để đợi cô sa lưới. Quả đúng vậy. Ôn Noãn trở về với trái tim vẫn còn tổn thương, Nam Huyền lại càng đâm thêm nhiều nhát dao vào trái tim ấy, anh làm tổn thương cô, rồi lại yêu mến chiều chuộng cô, rồi trốn tránh, rồi xuất hiện cùng Bạc Nhất Tâm bước vào thánh đường cử hành hôn lễ. Anh muốn chứng minh điều gì. Anh muốn cho cô thấy cuộc đời anh không phải thích đến thì đến, thích đi thì đi, cô cần học cách quý trọng anh, hơn hết, cô phải nếm đủ mọi nỗi đau anh từng trải qua. Họ cứ tự dằn vặt mình như chưa có hồi dứt. – Dám yêu dám hận “vĩnh viễn là Huyền của em” huyen cua on noan 3 - Review truyện Huyền của Ôn Noãn: Thanh xuân chính là khoảng thời gian đơn thuần, đẹp đẽ nhất Ôn Noãn và Nam Huyền cứ thể làm khổ nhau, chìm trong yêu yêu hận hận, vui vui buồn buồn, nước mắt khổ đau cùng nụ cười giả dối. Review truyện Huyền của Ôn Noãn, tác giả An Ninh đã xây dựng một nam chính yêu vô cùng quá đáng. Anh dám cài cả con chip vào sợi dây chuyền mặt đá khắc con dấu “Huyền của Ôn Noãn” tặng cô. Anh biết rằng cô sẽ không bao giờ tháo nó ra, mọi nhất cử nhất động đều báo về điện thoại anh bất cứ cô ở nơi đâu. Anh chính là người hiểu cô nhất, yêu cô nhất nên mới tự tin trả thù như vậy. Review truyện Huyền của Ôn Noãn không hiểu cô yêu anh rất nhiều nhưng vì cô mà anh cũng không thể dừng lại hành động của mình, dù thời gian có quay trở lại anh vẫn sẽ làm như vậy. Ôn Noãn thì sao. Cô đã sai lầm, sai ngay từ đầu, ích kỷ và áp đặt suy nghĩ của mình lên Nam Huyền. Cô đã vứt bỏ anh dễ dàng qua bao năm, ngoảnh lại mới nhận ra cái cô vứt bỏ không chỉ là tình cảm, là con người, mà là trái tim vẫn ấm áp biết nảy lên từng nhịp đập bồi hồi. Chỉ đến khi hận anh kết hôn với người khác cô mới nhận ra đau đớn nhường nào vậy mà vẫn không thể lãng quên. Cuộc chiến tình yêu của hai người không có ai thắng mà đều thất bại. Cả hai mất 10 năm để tin tình yêu của họ sâu đậm đến nhường nào. Tổng kết Review truyện Huyền của Ôn Noãn cứ xoáy vào cuộc chiến của hai người tự làm khổ nhau. Nhiều khi đọc giả phải quay mòng mòng khi An Ninh cứ tiếp tục đào sâu như vậy. Nhưng may mắn cuối cùng họ cũng dừng lại hay nói đúng hơn tác giả chắc cũng mệt mỏi rồi nên đã cho một cái kết HE xứng đáng cho từng nhân vật. Tác giả đã đi sâu khai thác tâm lý nhân vật rất xuất sắc. Nhất là những màn yêu hận với nhau, tình yêu mất đi lý trí của các nhân vật. Truyện ngược mới hầu hết đều là ngược tâm cả nam và nữ không có cảnh ngược thân nên không cớ gì lại bỏ qua một chuyện hay như vậy. Đặc biệt sau bao cảnh gương vỡ, tan nát thì cuối cùng vẫn khép lại với kết thúc có hậu.

Huyền của Ôn Noãn được cho là một câu chuyện chứa nhiều yếu tố “cẩu huyết”. Mối quan hệ giữa hai người thực sự quá rắc rối. Đọc xong Huyền của Ôn Noãn, mặc dù là kết thúc HE nhưng vẫn để lại nhiều ám ảnh, thậm chí là người đọc còn như thở phào cho mối quan hệ của họ. Độc giả review Huyền của Ôn Noãn cho rằng chắc chắn câu chuyện này không phù hợp với những ai không thích truyện ngược. Các yếu tố ngược khiến độc giả phải quặn lòng cho tình cảm của Chiếm Nam Huyền và Ôn Noãn. Tuyến nhân vật chính được xây dựng với cá tính mạnh Nhiều người nghĩ rằng Chiếm Nam Huyền ích kỉ khi anh đã hành hạ người con gái mà chính anh yêu thương. Nhưng nếu chiêm nghiệm lại mật lần nữa, sự thực không phải như vậy. Cả Huyền và Ôn Noãn đều là tuyến nhân vật có lòng tự trọng cao ngất ngưởng, hai người không ai nhường ai. Ôn Noãn rõ ràng hiểu anh yêu cô nên sẽ khong làm hại cô. Còn Chiếm Nam Huyền vì biết cô yêu mình nên mới tự tin trong cuộc chiến tình trường anh sẽ không phải là kẻ bại trận. Nhưng chỉ đến khi bệnh tim của cô đã đến mức nguy hiểm, anh mới thấy bản thân thật ích kỷ khi muốn trả thù cô. Tuy nhiên, anh lại không cảm thấy hối hận hay muốn quay về làm lại. Dù có cơ hội trở quay ngược quá khứ, anh vẫn sẽ chọn làm như thế, anh muốn Ôn Noãn sẽ hiểu và trân trọng tình yêu của cả hai người. Bởi lẽ: “Trẻ con phải chịu đau mới biết cẩn thận mà không vấp ngã.” Tổng kết Huyền của Ôn Noãn là câu chuyện đáng đọc với những ai có thể chịu được yếu tố ngược và “cẩu huyết”, còn nếu bạn chỉ thích sủng ngọt thì nên tác phẩm này không phù hợp lắm. Gấp trang sách của An Ninh, thực sự có rất nhiều chiêm nghiệm được đọng lại, không chỉ là về tình yêu, mà còn là những biến cố trong đời. Còn bạn review truyện Huyền của Ôn Noãn như thế nào, để lại chia sẻ, cảm nhận của mình nhé.