Đó không hẳn là một bộ phim mà là những khung hình tuyệt đẹp vi diệu phác họa cuộc hành trình đi vào chánh niệm cùng những bước chân an lạc của Thiền sư Thích Nhất Hạnh, người góp mặt trong bộ phim kể về mình nhưng lại không xuất hiện như một nhân vật chính. Ngược lại, thầy ở đó như một người qua đường hữu duyên hòa mình vào câu chuyện kể về những con người tự nguyện rời bỏ bận tâm thế sự để an nhiên chuyên tu tại một thiền viện yên bình, tĩnh lặng nơi miền nam nước Pháp. 

Thích Nhất Hạnh – Người ươm giữ Làng Mai

Câu chuyện được mở đầu bằng những thước phim tuyệt đẹp tại Tu viện Làng Mai - một thiền viện ở vùng Dordogne thuộc miền Nam nước Pháp do thiền sư Thích Nhất Hạnh thành lập năm 1982. Với hơn 600 tăng ni cùng sinh sống và tu thiền, đây cũng là nơi để mọi người từ khắp nơi trên thế giới đến thực hành chánh niệm, không phân biệt tôn giáo, chính trị, chủng tộc. Không chỉ là người ươm mầm an yên chánh niệm nơi Làng Mai, thiền sư Thích Nhất Hạnh còn được nhiều nơi trên thế giới biết biết thông qua các hoạt động nhân quyền mang tầm quốc tế, đồng thời thầy cũng là một nhà thơ, một tác giả vô cùng thành công. Tính đến nay thầy đã viết hơn 100 đầu sách nhiều thể loại, trong số đó có hơn 40 cuốn được viết bằng tiếng Anh và hầu hết các tác phẩm luôn được độc giả đón nhận nồng nhiệt, được xếp hạng cao trên các bảng đánh giá những quyển sách được yêu thích.

Được thực hiện bởi đạo diễn Max Pugh và Marc J. Francis, bộ phim “Bước chân an lạc” (Walk with me) đã chu du nhiều nước và đi từ Âu Mỹ sáng đến châu Á, trở về với nguồn cội phương Đông. Bộ phim ra đời khi đạo diễn Max Pugh được truyền càm hứng từ chính em trai của mình, người đã từ bỏ mọi của cải và tham vọng, quyết tâm trở thành phật tử để tu hành và trong một dịp tình cờ, anh được một tăng thân tại Làng Mai đề xuất tham gia chuyến đi hoằng pháp của Thiền sư Thích Nhất Hạnh tại Mỹ và Canada để làm một bộ phim tài liệu. Chính cơ hội đó đã mở ra một góc nhìn mới để anh khám phá cuộc sống của những người xuất gia. Khoảng thời gian tiếp xúc và đồng hành cùng các vị xuất sĩ trong những chuyến hoằng pháp để thực hiện bộ phim đã thay đổi cuộc đời người đạo diễn, anh chia sẻ rằng việc thực tập lắng nghe sâu, chia sẻ và sống chậm lại đã mang đến cho anh nguồn cảm hứng làm việc tận tâm để tìm ra những phương cách thể chân thật nhất nếp sống đạo qua những thước phim.

Đạo diễn Marc J. Francis cũng chia sẻ cảm nhận về Thiền sư Thích Nhất Hạnh và kinh nghiệm trong quá trình quay phim rằng đa số các bộ phim truyền thống đều được xây dựng xoay quanh một hoặc một vài nhân vật chính. Nhưng riêng với “Bước chân an lạc” (“Walk With Me”) quy ước này không được tuân thủ áp dụng vì Thiền sư Thích Nhất Hạnh không muốn trở thành nhân vật trung tâm của bộ phim, không muốn bị thần tượng hóa dưới bất kỳ hình thức nào. Do đó, đoàn làm phim phải tìm một phương cách tiếp cận khác để tất cả tăng thân đều trở thành nhân vật chính trong phim.

Cả ê kíp quay phim phải dành nhiều tuần lễ để đến sống tại tu viện Làng Mai ở Pháp và Mỹ. Điều đặc biệt là, cả đoàn hầu như không mang theo máy quay phim mà dành toàn bộ thời gian lúc đầu chỉ để thực tập thiền định, học cách hiện hữu trong hiện tại và nhìn thế giới qua một lăng kính mới. Bản thân việc thực hiện bộ phim cũng đã trở thành hành trình thực tập chánh niệm thật sự và những người làm phim phải chấp nhận việc không bị ám ảnh bởi kết quả bộ phim vì trong quá trình quay, chính bản thân họ cũng không biết được điều gì sẽ diễn ra mỗi ngày: “Có những ngày chúng tôi hầu như không làm gì cả song cũng có những ngày chúng tôi quay lại được những thước phim vô cùng tuyệt diệu,” đạo diễn Marc chia sẻ.

 

 

Được dẫn truyện bởi tài tử Benedict Cumberbatch với nội dung lời bình được rút trích ra từ tập sách “Nẻo Về Của Ý” thể hiện những tư tưởng mang tính cốt lõi mà Thiền sư Thích Nhất Hạnh muốn truyền đạt, thông điệp được chuyển đến người xem xoay quanh bản chất của việc tu thân chứ không chỉ riêng lối sống tu hành theo đạo pháp. Vấn đề đặt ra là: Khi tất cả chúng sinh đều đổ xô truy tìm, khát khao và mưu cầu hạnh phúc thì bí mật của hạnh phúc thật sự là gì? Và kể cả sau khi ta tin tưởng rằng mình đã tìm ra được hạnh phúc, tại sao đôi lúc ta vẫn tự cảm thấy trong tâm khảm dường như chưa thật sự thỏa mản đủ đầy? Theo thiền sư Thích Nhất Hạnh, bí mật của hạnh phúc chính là sống trong khoảnh khắc của hiện tại và không bị mắc kẹt trong quá khứ hay phải lo lắng bất an về tương lai. Thế nên, thực tập chánh niệm là cầu nối giúp con người tìm được phương cách sống cuộc đời một cách sâu sắc, an yên trong từng giây từng phút hiện hữu.

Một tiếng gọi chân tâm

Elizabeth Gilbert, nữ tác giả quyển sách “Ăn, Cầu nguyện, Yêu” (Eat, Pray, Love - một tác phẩm thuộc danh sách bán chạy trong một khoảng thời gian dài của New York Times) nhận định về thầy Thích Nhất Hạnh như sau:

"Nhà sư vĩ đại người Việt Nam, nhà thơ và sứ giả hòa bình, người đàn ông Việt Nam nhỏ nhắn này đã thu hút chúng tôi từng người một tiến vào sự tĩnh lặng của ông. Hay có lẽ chính xác hơn nếu nói thầy đã đưa từng người trong chúng tôi bước vào trong yên tĩnh của chính mình, vào trong an tịnh mà mỗi người chúng tôi vốn đã sở đắc nhưng chưa khám phá hay khẳng định. Khả năng thầy đã phát khởi trạng thái này trong tất cả chúng tôi, chỉ bằng sự hiện diện của thầy - đây là một năng lực thiêng liêng. Và đấy là lý do ta tìm đến một Sư phụ: Với hy vọng là công đức của thầy sẽ soi rạng cho ta sự cao quý khuất lấp của chính mình".

Có thể thấy tầm ảnh hưởng của thiền định và tầm quan trọng của người thầy “hướng dẫn” ta trên con đường đi tìm chân tâm của chính mình. “Nữ hoàng truyền hình” Mỹ Oprah Winfrey cũng đã từng chia sẻ quan điểm cá nhân rằng: “Thích Nhất Hạnh là một trong những nhà lãnh đạo tinh thần có sức ảnh hưởng nhất trong thời đại chúng ta”. Không phải vô tình hay ngẫu nhiên mà thầy Thích Nhất Hạnh được giới truyền thông đánh giá là nhà lãnh đạo Phật giáo có ảnh hưởng lớn thứ hai ở phương Tây, chỉ sau Đạt Lai Lạt Ma. Với kiến thức thâm sâu về các trường phái thiền kết hợp những phát kiến của ngành tâm lý học đương đại phương Tây, thầy không chỉ là người truyền bá và hướng dẫn các Phật tử lối thực hành chánh niệm theo cách tiếp cận hiện đại, khoa học mà hơn thế thầy là người đã vun đắp, góp phần truyền cảm hứng cho nhiều thế hệ ý thức về con đường “đạo” của bản ngả cá nhân, đó là chân thành, từ tâm và lắng nghe tiếng gọi “bên trong” chính mình.

 

 

Nam diễn viên Anh Benedict Cumberbatch, người dẫn chuyện cho bộ phim cũng bộc bạch tâm sự:

“Những lời dạy của Thiền sư Thích Nhất Hạnh đã ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời tôi. Vì vậy, thật là một niềm vinh hạnh lớn cho tôi khi được góp phần vào bộ phim "Bước chân an lạc" - Walk with me. Tôi tin chắc là khán giả trên khắp thế giới sẽ rung động bởi những thước phim thật đẹp này”.

Có thể thấy, thành công của bộ phim không được đo bằng thị hiếu hay mức độ đón nhận của khán giả mà được vun vén bởi chính xúc cảm của những người chung tay làm nên bộ phim này – một tuyệt phẩm không phải ai ai cũng dễ dàng lĩnh ngộ, nhưng một khi đã thấy ánh sáng, thì ta sẽ tìm thấy con đường.

Và do đây là một bộ phim tài liệu không được kể về nhân vật chính hay lý tưởng hóa bất kỳ ai hoặc bất cứ khía cạnh tôn giáo nào nên những thước phim đơn thuần giống như những mảnh ghép của một bức tranh đa sắc, muôn màu muôn vẻ lấy chất liệu từ chính những con người bằng xương bằng thịt nơi thiền viện Làng Mai.

Được mở đầu với những hình ảnh tĩnh hòa cùng bầu không khí trầm mặc, thâm nghiêm với hình ảnh đoàn tăng lữ hiện ra như những cánh chim đang trên đường bay về nơi giác ngộ. Đó là một góc nơi bìa rừng trong ánh tà dương với những hàng cây óng vàng bỗng trở nên đẹp lạ thường và tạo cảm giác như đang vi vu trong những âm thanh tự nhiên vang vọng có đôi lúc tưởng chừng như lặng thinh. Thế rồi từng bước chân, nhịp thở của vị thiền sư dần hiện hữu đủ để có thể được nghe thấy và khiến ta cảm tưởng như hành trình bước đến chánh niệm không hề xa vời mà vô cùng gần gũi, bình dị và rất đỗi đời thường. Rồi Làng Mai dần được phác họa trong những tiếng tụng niệm vang vọng của nghi thức xuống tóc, trong những bữa ăn chay tịnh hàng ngày của các tu sĩ và tronh những câu chuyện về cơ duyên đưa họ tìm đến với thầy và tìm về với Làng.

Các tăng ni sinh hoạt ôn hòa và gắn bó với nhau như một gia đình mặc cho những khác biệt về màu da, quốc tịch, ngôn ngữ, gia cảnh và cả tôn giáo. Nếu như trước đây, họ là những mảnh đời riêng không quen biết nhưng giờ đây, tất cả đều có cùng chung mục đích và con đường hướng đến chân – thiện – mỹ. Đó là một chàng trai mới xuất gia và còn đang dần tập làm quen với lối sống mới, thu mình trong căn phòng với đôi chút suy tư khi những đồ vật nhỏ bé xung quanh vô tình gợi nhắc về quá khứ. Anh phải phải xuống tóc thường xuyên và vì chưa quen nên vẫn hay ngáp dài ngáp ngắn trong những giờ thiền định. Đó là một ni sư gốc Phi trở về hội ngộ người cha già yếu và chia sẻ cho ông cách kiểm soát nhịp thở, cách tận hưởng “món quà hiện tại” trong lúc chống chọi với bệnh tật và nỗi cô đơn lúc tuổi già,…Tất cả đều là duyên, là sự hạnh ngộ bất ngờ có thể được định trước hoặc không.

 

 

Để rồi, theo chân họ trên cung đường thuyết pháp cùng thầy, ta vô tình bắt gặp những khoảnh khắc thoáng qua chỉ phút chốc nhưng xúc động vô cùng: một người phụ nữ bật khóc khi nghe thuyết giảng về ý niệm của những nỗi đau và mất mát; hai người quen biết gặp lại nhau trong thiền viện sau nhiều năm xa cách ngỡ rằng người kia đã lìa đời; một tu sĩ trở về thăm cha mẹ và nhìn lại quyển số ghi chép những mục tiêu mà mình vạch ra trong đời trước đây, không hề có dự cảm nào về việc sẽ trở thành phật tử xuất gia...

Nổi bật hơn cả, là câu chuyện về một cô bé cảm thấy rất buồn vì chú chó cưng của mình qua đời và muốn thầy Thích Nhất Hạnh cho lời khuyên, thầy đã hồi đáp rằng: "Con nhìn lên trời và con thấy một đám mây thật đẹp. Đám mây xinh đẹp đó rồi sẽ trở thành những hạt mưa rơi xuống thành nước và khi con tĩnh tâm uống nước trong chính ly trà của mình, con có thể sẽ lại nhìn thấy đám mây xinh đẹp ấy trong ly". Thiền sư giải thích rằng vì quá khứ đã qua đi, tương lai thì chưa tới, chỉ có duy nhất khoảnh khắc hiện tại là thật nên chúng ta nên biết trân trọng hiện tại chứ đừng chỉ chăm chăm tiếc nuối quá khứ hay mong đợi tương lai.

Đâu đó trên những nẻo đường xa xôi, có rất nhiều người đang tìm đến Làng Mai với hy vọng tìm lại những giây phút hăng hái, lạc quan yêu đời thông qua việc lĩnh hội những lời giảng của thầy Thích Nhất Hạnh và các học trò. Song, những người tu sĩ không chỉ giảng giải cho người ngoại đạo hiểu đúng về chánh niệm, về tu hành mà hơn thế, họ giúp cho những người đang trong trạng thái bất an và vô định cảm thấy bình tâm và quay trở lại cuộc sống với sự an yên, giác ngộ. Tất cả chỉ gói gọn trong hiện tại và vì hiện tại đang trôi đi thật nhẹ nhàng, lướt qua bàn tay, len lỏi giữa những bước đi vội vã và bị che lấp bởi những rối ren trong tâm trí nên khi và chỉ khi tâm đủ tịnh và lòng đủ bình yên thì ta mới có thể sống trong hiện tại với chính mình.

 

 

Sắc màu giác duyên, sắc màu hạnh ngộ

"Bước chân an lạc"Walk with me có thể được xem là một trong những bộ phim không dựng theo kịch bản thành công về mặt nghệ thuật và thông điệp tiềm ẩn. Ví như một tuyệt phẩm ngẫu hứng tùy duyên có thể dẫn lối cho người xem có dịp hạnh ngộ với thế giới tâm linh, nhìn vào chính tâm hồn từ sâu thẳm bên trong bằng một ánh nhìn rất khác, rất đời chứ không hề mông lung và phóng đại sự huyền diệu. Được thực hiện trong hơn 3 năm nên từng cảnh quay đều rất được chăm chút và mang một ý nghĩa, một lời nhắn nhủ đến người xem đủ để khơi gợi lên những suy tư và hồi tưởng trải nghiệm nhẹ nhàng đầy tinh tế.

Trong phim, yếu tố nghệ thuật chính là đòn bẩy không chỉ làm dấy nên cảm xúc mà còn mang đến những rung động thuần khiết cho những ai có khả năng cảm thụ nghệ thuật khi mà mỗi mùa đến và đi đều dường như hàm ẩn hành trình nội tâm của thiền sư Thích Nhất Hạnh và mang ý nghĩa chuyển hướng cho dòng chảy cảm xúc đang cuộn trào.

Những điểm sáng chấm phá thêm nét đáng yêu cho bộ phim trở nên ngọt ngào và gần hơn với khán giả chính là hình ảnh những chú kiến tìm về nơi tổ ấm hay một chú cánh cam đang loanh hoay với điệu nhảy của riêng mình và cả những thời khắc nơi sân bay, khi thầy Thích Nhất Hạnh và các tăng ni thích thú trước một món đồ chơi dành cho trẻ nhỏ. Tất cả đã hòa quyện và được bàn tay người làm phim nhào nặn thành một câu chuyện kế về những câu chuyện mà không hề có cốt truyện, chỉ đơn thuần lướt qua như một hồi ức, một kỷ niệm rất đỗi thân quen.

Trong thời đại toàn cầu hóa, khi mà ý tưởng về “chánh niệm” dần trở thành xu hướng và được không chỉ các chuyên gia tư vấn doanh nghiệp, các chuyên gia lối sống mà cả các nhà lãnh đạo, quản lý cấp cao tìm đến và phổ biến lan tỏa thì có không ít người bắt đầu dùng thông điệp đó như một công cụ để thể hiện bản thân và xây dựng hình ảnh cá nhân. Hiểu được điều này, thầy Thích Nhất Hạnh đã kiên quyết nói không với việc lý tưởng hóa hay hình tượng hóa mình trong bộ phim, bằng chứng là trong phim cũng đã xuất hiện những đoạn trao đổi rất thẳng thắn chân thành của những người học trò ngày ngày được đi theo kế cạnh thầy.

 

Thật vậy, người học trò chính là chàng trai mới xuất gia, anh đã thẳng thắn chia sẻ với người chị đi trước về cảm giác khi ở bên cạnh người chân sư không phải lúc nào cũng dễ dàng vì vốn dĩ, khi ở gần nhau, người ta sẽ nhận ra thầy cũng là một con người bằng xương bằng thịt với những sinh hoạt đời thường. Ngoại trừ những lúc thuyết giảng đứng trước nhiều người thì thầy Thích Nhất Hạnh không phải là một thánh nhân cao xa vời vợi không ai với tới mà thầy chỉ đơn thuần là chính mình, là một tu sĩ, một thiền sư, người truyền đạo và truyền cảm hứng sống cho các thế hệ đi sau.

Như một thói quen, cuộc sống bộn bề lo toan khiến chúng ta dù ý thức được tầm quan trọng của thiền định, chánh niệm và ý nghĩa hiện tại nhưng không phải ai cũng có thể sống theo phương châm đó. Tuy khó nhưng may mắn là vẫn có người làm được, người đó chính là thiền sư Thích Nhất Hạnh. Và thông điệp, bài học mà thầy luôn nhắc nhở chúng ta cần nhớ chính là phải sống trong hiện tại và nếu yêu thì phải hiện hữu vì làm sao mà ta có thể yêu nếu ta thiếu vắng đi sự hiện diện trong tình yêu?

Đừng bước đi quá nhanh vì đời không phải lúc nào cũng vội vã, đừng bước đi quá chậm nếu không muốn thụt lùi, hãy bước đi trong an lạc để trải nghiệm hiện tại và đi vào chánh niệm một cách tự nhiên, bình yên nhất có thể. Điều quan trọng nhất là hãy bước đi cùng với chính mình – walk with “me”!

 

Tác giả: Kim Thơ - Bookademy

------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

Xem thêm

"Khi tiếp xúc được với những gì tươi mát, lành mạnh trong ta và ngoài ta, ta mới biết được giá trị của chúng để mà trân quý, bảo vệ và chăm sóc chúng. Lúc ấy, ta mới thấy rằng những yếu tố đem đến an lạc và hạnh phúc luôn sẵn có trong mỗi chúng ta".

"Hòa bình không phải là một phương tiện. Hòa bình phải được thể hiện ngay trong từng bước chân an lạc, thành thơi. Chỉ cần chúng ta quyết tâm là chúng ta đã làm được điều đó. Chúng ta không cần phải đợi đến ngày mai. Chúng ta chỉ cần buông thư và mỉm cười là chúng ta có thể bắt đầu có tất cả những gì chúng ta mong muốn trong giờ phút hiện tại".

"Tình thương là một nguồn suối dạt dào nằm sâu trong lòng ta, chỉ cần ý thức được điều đó là ta đã có thể ban phát niềm vui đến cho bao người. Một câu nói hiểu biết dễ dương cũng đủ làm vơi bớt nỗi khổ, đánh tan mọi nghi kỵ hiểu lầm, đem lại tin yêu và tự do. Một hành động đúng lúc có thể cứu sống một mạng người. Mà hành động và lời nói ta chân chánh là nhờ ý nghĩ ta chân chánh".

Niềm hạnh phúc ngự trị trong ta, trong mỗi phút giây được tồn tại chỉ là ta không dành sự chú tâm nên mãi bám riết lấy những giá trị vô nghĩa. “An lạc từng bước chân” một cuốn sách nhẹ nhàng cho tâm hồn, một chút chia sẻ của thầy Nhất Hạnh để trái tim được sống chan hòa với đời hơn.


Cuộc đời là chuỗi những vui buồn lẫn lộn. Ít có ai rơi vào trạng huống phải đối diện với những nỗi đau, sự mất mát mà không bi quan, chán nản. Người mạnh mẽ có buồn nhưng cơ bản vẫn làm chủ được cảm xúc của mình; kẻ yếu đuối thì khổ đau, vật vả, có khi họ không thể vượt qua để tiếp tục sống tốt. Tránh tất cả những nghịch cảnh trong đời thì có thần thánh mới mong làm được. Vì đó là điều không tưởng, nhưng tránh được cảm xúc bi quan khi đối diện với nghịch cảnh thì một người bình thường cũng có thể làm được. . Ngày tôi bước chân vào giảng đường đại học. Bao khó khăn, vất vả cả về kinh tế lẫn xã hội, vật chất lẫn tinh thần như cứ bủa vây, muốn đè bẹp những con người nhỏ bé. Tôi rơi từ thất vọng này đến thất vọng nọ. Tôi đã muốn buông. Buông tất. Mặc kệ đời đưa ta về đâu. Thế rồi tôi tìm đến sách. Đủ thể loại, giáo dục, y tế, văn học, nghệ thuật, tôn giáo… Tôi ngấu nghiến đọc, không phải để giết thời gian mà để tìm thứ gọi là hạnh phúc mà mình không tìm thấy bấy lâu. Khi tôi tiếp cận với An lạc từng bước chân của Hòa thượng Thích Nhất Hạnh, mọi thứ trong tôi đã chuyển biến. Một ngày tình cờ gặp lại người bạn này, tôi nghĩ mình có trách nhiệm giới thiệu đến mọi người để mong những ai luôn chìm đắm trong khổ đau nhìn thấy ánh sáng dù chỉ là le lói. . Nguyên nhân hàng đầu dẫn đến cái chết là… ngừng thở. Ấy là câu nói vui nhưng đó đúng là bản chất của sự sống. Khi được hỏi con người sống được bao lâu? Nhiều người cho rằng con người còn ăn là còn sống, người khác lại nói nước uống quan trọng hơn. Người triết lí một chút thì nói sau giấc ngủ và tỉnh dậy an lành là biết mình còn sống. Suy cho cùng mọi lí lẽ đều ít nhiều hợp lí. Nhưng chung quy lại đời người chỉ gói gọn trong khoảnh khắc hít vào – thở ra. Hai bước của chu trình tuần hoàn ấy nếu vắng một thì hiển nhiên cuộc đời vắng bóng ta. . Chính vì thế mà tác giả quyển sách đã nhận định Hơi thở như cây cầu nối giữa thân và tâm, nối để tâm hồn có nơi trú ngụ và thể xác tồn tại giữa thế gian. Cơ thể con người đã là một tuyệt tác và hơi thở chứa đựng sự mầu nhiệm bên trong tuyệt tác đó. Khi ta hít vào, ta biết ta tồn tại; khi ta thở ra, ta biết ta tồn tại. Từng giây phút tồn tại và lắng sâu vào hơi thở ấy, tự nhiên ta thấy mình hạnh phúc. . Hằng ngày, ta cứ sống vội vã, vô chừng. Ăn mong ăn cho mau để đi rửa chén. Rửa chén ta cũng rửa vội vàng để còn làm việc khác. Mọi thứ cứ cuốn ta đi. Ta vô tình để mất mình mà không hay biết. Cũng vì vậy mà ta thấy đời sống sao hối hả, vội vàng quá đỗi. Ta cứ tồn tại từng ngày, lướt qua bao nhiêu điều hạnh phúc và kì diệu quanh ta. Đến lúc chẳng may ta đau răng, nhức đầu chẳng hạn, ta thấy đời nhạt tếch và ước gì cái răng không đau, cái đầu không nhức. Cái răng không đau, cái đầu không nhức thì hạnh phúc biết bao. . Nói được vậy nhưng khi ta khỏe mạnh thì ít khi ta nhận ra mình đang được hưởng hạnh phúc. Hóa ra hạnh phúc nào có xa xôi! . Nếu chúng ta sống tỉnh thức, nghĩa là ý thức được hạnh phúc ngay từ việc nhỏ nhất – hít ra, thở vào – ta tự khắc có được hạnh phúc. . Đời người không hạnh phúc bởi không có điểm dừng. Dừng lại không phải là một hình thức phản kháng đời sống hiện tại, không phải là thái độ chống trả mà là một nghệ thuật sống. Khi chế tạo ra bom nguyên tử, người ta hả hê với thành quả của mình. Thế nhưng họ không dừng lại, họ tiếp tục cái việc mang tính chất hủy hoại đó. Tương tự, khi vứt rác ra môi trường, ta cứ vứt và dường như chưa bao giờ có ý định dừng lại. Chúng ta đang biến thế giới này từng bước trở thành nơi không đáng sống nữa. Cần dừng những cái nguy hại lại để tạo cơ hội cho những cái tốt lành phát triển. . Chúng ta không phủ nhận sự tiện lợi từ nền văn minh hiện đại mang lại nhưng song song đó, nền văn minh ấy cung cấp cho chúng ta mọi tiện nghi để đánh mất chính ta. Ta lệ thuộc vào mọi thứ. Không có mạng, không có điều hòa, không thiết bị định vị… ta thấy đời ta thật vô nghĩa! Sao lại thế khi ta có đầy đủ điều kiện của hạnh phúc: một thân thể, một tâm hồn, một nơi để ngủ, một công việc để làm… và một bầu không khí để thở. Chúng ta ai ai cũng có thể tự tìm thấy hạnh phúc cho mình từ những chất liệu giản đơn ấy. . Nếu mục đích của đời bạn là hạnh phúc thì hãy thôi bỏ quên chính mình đi, việc cần làm là sống tỉnh thức trong từng giây phút ta tồn tại. . Vài dòng cảm nhận cá nhân không thể chuyển tải toàn bộ lời nhắn nhủ quý báu từ những quyển sách như An lạc từng bước chân kết tinh tri thức nhân loại. Cuộc đời bạn cần hương vị gì, cứ tìm lấy và tự bổ sung vào cuộc sống của mình. Và cũng đừng quên những quyển sách có thể mang đến hương thơm, trái ngọt cho cuộc đời mỗi chúng ta.

"Trách móc không giúp được gì! Nếu ta trồng cải xà lách, mà cải xà lách mọc không tốt, thì ta đâu có trách móc cải xà lách đâu. Bởi vì ta có thể tìm biết nguyên do từ đâu cải xà lách không mọc tốt: có thể nó thiếu nước, có thể nó cần thêm phân, có thể vì nắng nhiều quá. Ta hiểu vậy nên ta không trách móc cây cải xà lách. Thế mà khi ta có vấn đề với gia đình hay với bạn bè, ta lại hay trách móc đổ lỗi cho nhau. Nếu chúng ta không chăm sóc nhau kỹ lưỡng thì chúng ta cũng không mọc lên được tốt tươi như những cây xà lách vậy. Cho nên trách móc qua lại không có lợi ích gì hết. Chỉ cần hiểu là đủ, không cần lý luận phân trần. Khi bạn chứng tỏ mình hiểu được và mình thương được là tình thể thay đổi ngay tức khắc." (Thích Nhất Hạnh) Trong nhịp sống hối hả hiện đại, chúng ta thường có xu hướng quên đi sự hạnh phúc vốn hiện diện trong từng giây phút của cuộc đời mình. Chúng ta vô thức lấp đầy bản thân bằng những suy nghĩ tiêu cực, bi quan, tức giận, ghen ghét, oán thù. Những năng lượng tiêu cực đó ngăn cản chúng ta khỏi sự yêu thương, đồng cảm với người khác, làm cho cuộc đời mang một màu sắc đen tối. Chỉ bằng cách thực sự thức tỉnh trong mỗi giây mỗi phút, nhận biết được phản ứng, suy nghĩ của bản thân, chúng ta mới có khả năng nhận ra những năng lực tiêu cực đang chi phối mình, qua đó thay đổi được cách nhìn những sự việc, con người mà mình đang đối mặt. Đó là sự tỉnh thức mà thiền sư ly hương Thích Nhất Hạnh luôn gưỉ gắm trong những tác phẩm của Thầy. Sự tỉnh thức mang lại cho mỗi người niềm hạnh phúc bao la, lòng bao dung, nhẫn nại, tình yêu thương, đồng cảm và một cái nhìn đời nhẹ tênh. "An lạc từng bước chân" là một trong những cuốn sách tiêu biểu của thiền sư Thích Nhất Hạnh, người đã góp phần to lớn trong việc truyền bá Phật Giáo cũng như văn hóa Việt Nam đến các nước phương Tây. Cuốn sách viết nhẹ nhàng, vô cùng dễ đọc. Cầu mong cho chúng ta luôn sống trong tình yêu thương, tỉnh thức và xa lánh hận thù, chia cắt!

Trong cuộc sống thường ngày, mỗi chúng ta đều có quá nhiều lo nghĩ. Công việc, bài tập, tiền bạc, những mối quan hệ, những khó chịu, giận dữ, bực bội, những kỳ vọng mà người thân gửi gắm… tất cả làm con người đôi khi muốn phát điên! Giữa một dòng chảy đầy xáo trộn như thế, cuốn sách An lạc từng bước chân của Thiền sư Thích Nhất Hạnh như một dòng suối trong xanh, như cơn gió mát lành, thổi vào lòng những suy nghĩ mới, những niềm vui bé nhỏ. An lạc từng bước chân chia làm nhiều chương, rất dễ đọc. Tôi vốn ít đọc các sách về tôn giáo, nhưng An lạc từng bước chân viết rất gần gũi, dễ hiểu. Cuốn sách viết về những điều quanh ta như ăn một bữa cơm, ngắm một bông hoa, một bông bồ công anh, rửa chén… tất cả những sự việc bình thường đó đều ẩn chứa những bài học lớn lao về ý nghĩa cuộc sống. Khép lại cuốn sách, tôi nhớ được một vài bài học: Rửa chén: Ít ai thích rửa chén. Nếu bị bắt buộc phải rửa thì cảm thấy rất khổ sở, chỉ muốn rửa thật nhanh cho xong để còn làm việc khác (ví dụ như ăn món tráng miệng). Thiền sư Thích Nhất Hạnh gợi ý ta nên biết trân trọng và tìm niềm vui trong cả những công việc nhỏ bé nhất như rửa chén, chú ý tới bàn tay, tới nước rửa và tới từng cái chén. Sự hiện diện của ta và những cái chén trên đời là một sự mầu nhiệm. Nếu ta coi việc rửa chén là cực hình thì chắc gì ta đã thấy vui khi ăn tráng miệng, vì lúc đó đầu óc ta sẽ lại lo nghĩ tới một điều khác nữa. Người nào biết sống trọn vẹn từng giây phút là người hạnh phúc! Hoa bồ công anh: mỗi khi ta mỉm cười – một nụ cười của an lạc và hạnh phúc – là ta đã đem đến niềm vui cho những người xung quanh. Nhưng nhiều người thường quên mất việc mỉm cười. Trong cuốn sách có một câu thơ “Tôi đã mất nụ cười. Nhưng may mắn quá. Hoa bồ công anh đang mỉm cười cho tôi”. Tìm lại nụ cười trên cả những bông hoa dại ven đường – tìm lại niềm vui mà ta tưởng đã đánh mất trong cuộc sống bề bộn này. Thiền hành: mỗi khi ta đi, thường là đều muốn đến một nơi nào đó. Thế nên cuộc sống của ta lúc nào cũng có vẻ gấp rút, bấn loạn. Thiền hành tức là đi mà không cần biết đích đến, chú ý đến từng bước chân, đến hàng cây xanh đang run run, đến bầy trẻ con đang vui chơi… Mỗi khi ăn một múi quýt, uống một chén trà, ta cũng hãy làm với một tinh thần như vậy. Sống bớt toan tính, hưởng thụ giây phút hiện tại. Nhiều người bảo “Nếu cứ như thế thì bao giờ mới thành công được? Sống thì luôn phải làm một cái gì đó, đạt được một điều gì đó chứ!”. Nhưng họ quên rằng muốn tạo an lạc cho tương lai thì phải tạo an lạc cho giây phút hiện tại. Một họa sỹ tài danh muốn vẽ tranh hoa đã hỏi Thiền sư Thích Nhất Hạnh: “Thưa Thầy, con phải nhìn cái hoa như thế nào để lột hết vẻ đẹp của nó trong bức tranh của con?”. Thiền sư đã trả lời: “Nếu anh nhìn cái hoa với ý đồ như vậy thì khó mà thấy được vẻ đẹp của hoa. Hãy buông bỏ mọi toan tính thì anh mới mong tiếp xúc được với hoa”. Nhiều người sống với phương châm phải hy sinh hiện tại để có một tương lai huy hoàng. Người ta đặt quá nhiều hy vọng vào ngày mai mà quên mất niềm vui đã có sẵn bây giờ và ở đây. Sách kể về câu chuyện đứa bé được mẹ cho ăn bánh. Cậu bé liền ra ngoài sân nhà, vừa nhìn trời nhìn mây vừa chậm rãi cắn từng miếng bánh trong nửa tiếng hoặc 45 phút. Bé thấy thích thú vô cùng, vừa ăn vừa ngắm trời đất, ngắm con chó, con mèo và mấy bụi tre. Với cậu bé, không có gì để lo nghĩ cả, dù quá khứ hay tương lai, bé sống hoàn toàn cho hiện tại với cái bánh, với con chó, con mèo, với bụi tre, với mọi thứ. Bạn nghĩ bạn lớn lên và đã đánh mất miếng bánh thời thơ ấu, không đâu, nó vẫn còn đâu đó trong trái tim bạn! Trong cuộc sống, ta rất hay giận dữ. Thường là do người khác nói những điều khó nghe, làm những việc trái ý ta. Cuốn sách gợi ý một cách để đối phó với cơn giận. Đó là tìm hiểu tại sao người đó lại nói như vậy, làm như vậy. Một người nói với ta một câu ngang ngược, có thể vì một người khác vừa nói với anh ta như vậy. Có thể chính người cha nghiện ngập của anh ta đã gieo câu nói đó vào đầu anh ta. Hiểu được nỗi khổ của con người, ta sẽ dễ tha thứ và thương yêu họ hơn, cũng là giúp chính ta vượt qua cơn giận. Cuốn sách cũng nói nhiều đến phương pháp “tập thở” để tìm niềm vui trong cuộc sống. Rất đơn giản, chỉ cần hít vào thở ra và ý thức rằng hơi thở đang đi vào, đi ra. Đây là bước đầu tiên nhưng cũng là những gì cơ bản nhất của Thiền tập. Thiền sư nói chỉ cần vài lần hít thở như vậy thôi là bạn sẽ thấy hơi thở mình êm dịu và toàn thân nhẹ nhàng thanh thản. Điều này mình đã được trải nghiệm trong lớp yoga. Hít thở crystal-clear air, theo dõi từng lần “Tôi đang hít vào” – “Tôi đang thở ra”, đầu óc dần dần bớt những suy nghĩ rối rắm đi, thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Một cuốn sách thấm đẫm triết lý Phật giáo như vậy, tóm lược trong vòng một trang là không thể. Nhưng đọc cuốn sách và chiêm nghiệm nó, mọi người sẽ tìm được một chút bí quyết cho mình để đối phó với cuộc sống đầy áp lực này, sẽ hiểu thêm vì sao sách của Thiền sư Thích Nhất Hạnh ngày càng trở nên phổ biến… Đọc sách của Thiền sư, giống như ngắm một bông sen trắng trong một buổi sớm mai vậy…