Nổi bật nhất trong quý đầu năm 2018 này là 2 tựa sách Tại sao em ít nói thế và Cây Chuối Non Đi Giày Xanh nhận được nhiều phản hồi tích tực từ bạn đọc. Một quyển sách tâm lý thổi làn gió mới vào làng sách Việt Nam, một quyển truyện ngắn đầy hồn nhiên và trong sáng của Đăng, của Hà Lam..

Dưới đây là những tựa sách bán chạy nhất năm 2018, dựa vào số lượng bán ra từ các trang bán sách online lớn nhất Việt Nam như Tiki, Vinabook, Fahasa, Adayroi..Hi vọng rằng bạn sẽ tìm được những quyển sách ưng ý từ danh sách bên dưới:

*Dữ liệu bài viết được cập nhật liên tục, một số quyển sách quá quen thuộc như Nhà giả kim, Đắc nhân tâm,..đã được lược bỏ.

1987

1987 là thế hệ sinh ra khi Việt Nam chấm dứt thời bao cấp và bắt đầu Đổi mới. Họ chứng kiến các thành tựu của hội nhập với thế giới, các biến cố của toàn cầu hóa và hưởng các tiện nghi hiện đại gần như cùng lúc với thế hệ trẻ quốc tế. Khác với các thế hệ trước, cuộc sống của họ có thể nói là đầy đủ hơn và nhiều cơ hội khẳng định bản thân. Tuy nhiên, khi bước vào tuổi 30, nhiều người trong số họ nhìn lại quãng đời thơ ấu và thanh xuân của mình không chỉ toàn màu hồng mà cũng có nhiều điều nuối tiếc.

Cuốn sách 1987 có thể xem như chân dung của một thế hệ như thế, gồm hồi ức của đa dạng những bạn trẻ, từ những nhân vật của truyền thông như Hoa hậu Ngô Phương Lan, nhà báo Đinh Đức Hoàng, diễn viên “hot girl” Elly Trần, ca sĩ Phạm Toàn Thắng… cho đến các bạn làm nhân viên văn phòng, tiến sĩ khoa học, bình luận viên bóng đá, giáo viên, nhà báo, doanh nhân…

Cây Chuối Non Đi Giày Xanh

Cũng giống như một số tác phẩm đã xuất bản trước đó, Cây chuối non đi giày xanh cũng đề cập đến chủ đề tình bạn lớn dần thành tình yêu thời hoa phượng với biết bao cung bậc cảm xúc, hồn nhiên, trong sáng đáng được chúng ta nâng niu và trân trọng.

Cuốn sách có mở đầu thật đặc biệt, xuất phát từ việc nhân vật Đăng nhận được yêu cầu của một người bạn thuở thiếu thời giờ đây đã trở thành chủ tịch thị xã Hà Lam: “Mày viết cho tao một bài về những kỷ niệm lúc mày còn ở đây. Mày viết bất kỳ cái gì cũng được,dàingắn không thành vấn đề, có bao nhiêu tao in tất. Mày viết thật thơ mộng vào. Như viết tiểu thuyết càng tốt.”  Và thế là một mối tình thời tuổi thơ, tình bạn, tình thầy trò, tình làng xóm cùng biết bao khung cảnh đẹp đẽ, trù phú của Hà Lam ngày ấy hiện lên, tạo ra một bức tranh đong đầy cảm xúc, “đốn tim” biết bao người đọc.

Cởi Trói Linh Hồn


Cởi trói Linh hồn bắt đầu bằng cách dẫn dắt người đọc đi qua mối quan hệ giữa bản thân với những ý nghĩ và cảm xúc của chính mình, giúp độc giả khám phá nguồn gốc và những biến động của năng lượng bên trong. Sau đó, nó đào sâu vào những gì bạn có thể làm để giải phóng bản thân khỏi những ý nghĩ, cảm xúc và những hình thái năng lượng quen thuộc làm giới hạn tâm thức của bạn.

Những vấn đề của “cái tôi” mỗi người được bày biện ra, xếp đặt tỉ mỉ từ những điều giản dị đến vi tế nhất trong sách khiến người đọc vỡ òa với những phát hiện về chính mình. Bằng lối hành văn dẫn dắt lôi cuốn, nói về tâm linh nhưng dựa trên cơ sở khoa học, Cởi trói linh hồn khơi mở tất thảy những bí ẩn mà chúng ta đã vô tình hay chủ ý ẩn giấu. Đây chính là là lý do cuốn sách chạm được đến nhiều độc giả đến vậy.

 Gọi Em Bằng Tên Anh



Gọi em bằng tên anh là câu chuyện tình yêu bất ngờ và mạnh mẽ nảy nở giữa thiếu niên 17 tuổi tên Elio với Oliver, một học giả Mỹ là khách trọ mùa hè ở căn biệt thự của ba mẹ Elio tại vùng duyên hải Riviera nước Ý thập niên 1980. Trong những tuần mùa hè sôi động ấy, dòng chảy cuồn cuộn ám ảnh và đam mê bị kìm nén càng làm mãnh liệt thêm tình yêu giữa hai chàng trai trẻ. Cuốn tiểu thuyết đầu tay của André Aciman là một khúc bi ca chân thành và cảm động dành cho tình yêu con người. Một cuốn sách không thể nào quên.

Tại Sao Em Ít Nói Thế?



Tại sao em ít nói thế là một cuốn sách có nội dung chủ yếu nói về người hướng nội. Trong suốt thời gian chủ đề “hướng nội- hướng ngoại” được bàn luận rất nhiều, nhưng tất cả chỉ ở dừng ở “người hướng nội có tính sáng tạo” hoặc “người hướng nội có kỹ năng lắng nghe” và chưa có gì nổi bật thêm. Các câu chuyện chia sẻ có thật rất ít hoặc bị chìm đâu đó ở những comment.

Cuốn sách này vừa sẽ là dạng sẻ chia xuất phát từ những tâm sự có thật của các bạn hướng nội : ngày sinh nhật, các bữa tiệc, các tiết học trong lớp…vv… nhưng đồng thời cũng sẽ là sự hướng dẫn để giúp cho các bạn hướng nội làm thế nào để có thể vượt qua sự trở ngại, ví dụ như giao tiếp hay kỹ năng làm việc chẳng hạn.

Nếu Chỉ Còn Một Ngày Để Sống



Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn không thể chạm vào bất cứ thứ gì trong thế giới ngoài kia? Không bao giờ được hít thở bầu không khí trong lành, cảm nhận ánh nắng ban ngày làm bỏng rát khuôn mặt… hay thử hẹn hò và hôn lên môi cậu chàng hàng xóm? Những thứ giản đơn và ý nghĩa của cuộc sống mà bất kì ai cũng sẽ phải trải qua.

Trong Nếu chỉ còn một ngày để sống , Maddy là một cô gái mắc hội chứng thiếu hụt miễn dịch tổ hợp trầm trọng, và Olly là cậu bạn nhà kế bên – cũng là mối hiểm nguy lớn nhất mà cô từng đối mặt. Bệnh của Maddy nổi tiếng như mức độ hiếm có của nó.

Cô có thể bị nhiễm bệnh bởi bất cứ nguyên tố nào ngoài trời. Đó là lý do mà cô được sống trong nhà với sự chăm sóc tận tình của mẹ và cô y tá. Thế nhưng cuộc sống êm đềm đến độ nhàm chán trong ngôi nhà bong bóng của Maddy đột ngột thay đổi khi có hàng xóm mới chuyển đến. Từng cuộc trò chuyện qua email trở thành sợi dây gắn kết những rung động đầu đời giữa Maddy và cậu chàng hàng xóm, Olly. Olly là cậu trai ưa thích thể thao, chạy nhảy, leo trèo suốt ngày. Maddy đã bị Olly thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên qua ô cửa sổ. Chính từ khoảnh khắc ấy, có gì đó trong Maddy đã vùng lên khi cô muốn thoát khỏi cuộc sống bong bóng đó. Khao khát muốn được sống một cuộc đời tự do và làm những điều mình muốn.

Có thể chúng ta không thể dự đoán được tương lai, nhưng chúng ta có thể dự trước vài điều. Những biến cố bất ngờ xảy đến trong cuộc đời Maddy sẽ khiến cuộc sống của cả hai thay đổi như thế nào ? Liệu tình yêu có phải thứ duy nhất khiến chúng ta dễ dàng cho đi và hi sinh tất cả để nắm lấy. Tất cả sẽ được giải đáp một cách hoàn toàn thuyết phục trong Nếu chỉ còn một ngày để sống. Nó sẽ làm bạn mỉm cười, khóc trong sự xúc động và cảm nhận rõ ràng hơn ý nghĩa về mọi thứ diễn ra trong cuộc đời. Đó là một cuốn tiểu thuyết mới mẻ, truyền năng lượng tích cực đến bạn và hãy luôn ghi nhớ rằng “Cuộc sống là một món quà, đừng quên tận hưởng nó !”

Xứ Tuyết



Xứ Tuyết là tiểu thuyết dạng vừa đầu tiên của Kawabata Yasunari, cũng là tác phẩm đại diện cho chủ nghĩa duy mỹ ở ông. Trước khi chỉnh sửa và xuất bản thành sách vào năm 1948, Xứ tuyết đã xuất hiện từng phần trên tạp chí trong rải rác mười hai năm, qua hình hài các truyện ngắn Kính chiều, Kính ngày… là thành quả sau nhiều lần lữ du như áng mây lang bạt sang miền tuyết trắng, nơi trước tiên là ông, rồi đến nhân vật của ông chìm đắm trong vẻ đẹp hoang sơ đầy ắp động-tĩnh-thanh-sắc của thiên nhiên, trong vẻ đẹp tương phản nhưng đều hút hồn của con người.

Nhân vật chính, Shimamura, là một người cơm áo không lo, dần dần thành ra mau chán và ì trệ. Vì muốn củng cố thái độ sống của mình, anh quyết định đi xa leo núi, lấy sự vất vả về thể xác làm phương pháp rèn tinh thần. Từ trên núi xuống, anh ghé vào làng suối nước nóng ngay cạnh đó để nghỉ ngơi, nào ngờ từ đây buông mình vào mối quan hệ khiến anh nhiều khi ân hận nhưng không dứt bỏ được với một geisha nồng nàn, giàu nhục cảm, cho đến ngày một ngọn lửa điêu tàn bùng lên thiêu rụi tất cả.

Là tác phẩm đỉnh cao của Kawabata, giúp ông giành giải Nobel Văn chương năm 1968, Xứ tuyết đẩy đến cực hạn cái đẹp hư vô, cái đẹp thanh khiết và cái đẹp bi thiết bằng một bút pháp tinh tế, cô đọng, gợi ý, khó nắm bắt, tạo nên cuộc hội ngộ hoàn hảo giữa thể loại tiểu thuyết và thơ Haiku.

Nguồn: Vnwriter

--------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/


Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3


 

 

 

 

 


Xem thêm

Xứ tuyết được đánh giá là quốc bảo của nền văn học Nhật Bản, (cùng với Ngàn cánh hạc và Cố đô). Tuy nhiên mình chỉ thấy hay 1 cách bình thường chứ không cảm nhận được sâu sắc cái vẻ đẹp của Xứ tuyết như nhiều người vẫn ngợi ca, âu cũng là cái duyên của mỗi người đọc vậy. Nội dung đơn giản chỉ là những lần chàng trai trẻ Shimamura đi nghỉ ở suối nước nóng mỗi năm khi mùa đông về . Và trong lần đầu tiên chàng gặp Komako, một gheisa xinh đẹp tràn trề nữ tính, mạnh mẽ, nàng có lúc thánh thiện trong sáng, có lúc trần tục, đam mê. Cảm giác mà nàng đem lại cho Shimamura là sự tươi mát và thanh sạch tuyệt vời. Nàng gợi 1 cảm giác thanh sạch đến nỗi Shimamura rung động cả cõi lòng và không dám gọi nàng phục vụ như 1 gheisa đúng nghĩa, mà chỉ cùng nàng trò chuyện uống rượu, vì chàng sợ sự trần tục đó sẽ giết chết sự thanh sạch quí giá mà Komako đang có. NHưng rồi Shimamura lại tìm thấy Yoko, và con tim chàng lại rung động theo 1 cách khác hẳn, và rồi những hờn giận của Komako bắt đầu, Shimamura như lạc lối giữa 2 nàng tiên thanh khiết và xinh đẹp, Komako với vẻ đẹp hiện hữu tràn trề của thực tại, còn Yoko mong manh xa vời, với giọng nói "truyền cảm, trong thanh và đẹp đến não lòng". Komako hoang mang không biết Shimamura còn yêu mình thật hay không, còn chàng cũng không sao hiểu nổi sự lạnh lùng của lòng mình, tại sao mình không thể sống được mãnh liệt, trọn vẹn và hy sinh trong dâng hiến không đòi hỏi chút gì trả lại như nàng. Đúng lúc chàng quyết định bỏ lại xứ tuyết để ra về và không bao giờ quay trở lại, một biến cố đã xảy ra khiến cho nàng Yoko bị chết vùi trong biển lửa. Cái chết bi thảm của Yoko trên tay Komako đã chấm dứt hoàn toàn những mộng mơ, những cơn bão lòng của Shimamura tại xứ tuyết.

Cuốn sách gồm rất nhiều chủ đề hay và thú vị nhưng mình xin phép chỉ tóm tắt những chủ đề mình cho là đáng trải nghiệm nhất nhé! Tại sao chúng ta bây giờ lại mất niềm tin vào tình yêu đến thế Trong xã hội ngày nay, con người chịu không ít tác động của ngôn từ, họ thường quen mất kỹ năng nói cảm ơn – xin lỗi, hay ngôn ngữ từ chối cũng vậy. Đầu tiên là về kỹ năng cảm ơn -xin lỗi, chắc hẳn mọi người đều nhận ra rằng tiếng “cảm ơn” và “xin lỗi” đã thưa thớt dần. Phải chăng khi nói cảm ơn một người bạn có cảm giác mình mang ơn họ, cảm thấy nặng nề khi nghĩ đến việc phải trả ơn, khi phải nói xin lỗi bạn lại cảm thấy đang hạ mình xuống, mình là người có lỗi? Còn khi từ chối bạn nghĩ rằng không cần suy nghĩ nhiều, nói đại vào câu là đươc? Nếu bạn có suy nghĩ như vậy thì thật đáng buồn nhưng bây giờ sửa đổi thì cũng chưa muộn, hãy cùng xem lời khuyên của tác giả về vấn đề này nhé vì biết đâu nó có thể giúp bạn nhận ra đôi điều tốt. Theo tác giả: “Việc sử dụng kỹ năng cảm ơn – xin lỗi cho thấy phép lịch trong giao tiếp của giới trẻ … Kể cả việc từ chối cũng vậy bạn nên học cách từ chối sao cho khéo léo và không làm tổn hại đến đối phương”. Vì đây là một cuốn sách đặc biệt dành cho người hướng nội nên tác giả cũng đã đưa ra đôi lời khuyên: “Bạn là người không thích nói chuyện phiếm, chuyện tin đồn nhảm là những thứ bạn không hề thích chút nào nhưng dù ghét thì bạn cũng cần học cách thích nghi để làm sao vừa phát triển ưu thế của tính hướng nội vừa đồng thời giữ được năng lượng của mình luôn được bảo toàn trong một ngày cho đến lúc bạn vừa đặt chân về nhà và lại coi đó là thế giới an toàn riêng của mình.” Không phải chán nản hay mệt mỏi mà cô đơn mới là dấu hiệu của trầm cảm Mọi người thường nghĩ rằng mệt mỏi, suy nhược hay chán nản chính là những biểu hiện điển hình của chứng trầm cảm tuy nhiên theo tác giả thì cô đơn mới là biểu hiện của trầm cảm. Theo tác giả thì những người mắc chứng trầm cảm thực sự cần một ai đó để trò chuyện, nhiều đến nỗi điều đó giày vò những người xung quanh vì thế họ cảm thấy tội lỗi khi mong muốn có một ai đó ở bên, khi càng lún sâu vào trầm cảm thì họ càng tách biệt bản thân với mọi người xung quanh và động lực giao tiếp với người khác. Và ông cũng cho rằng cách tốt nhất để giúp một người đang bị trầm cảm chỉ đơn giản là dành thời gian cho họ, cùng họ làm những gì mà họ muốn và chính bản người đang mắc chứng trầm cảm hãy cố gắng giao tiếp với mọi người để bởi đó là yếu tố quan trong giúp bạn vượt qua chính bản thân mình. Khi yêu một người hướng nội, hãy yêu họ thật bình dị Trong chủ đề này tác giả chủ yếu nói về những việc làm hay cảm xúc suy nghĩ của người hướng nội khi yêu. Theo tác giả, người hướng nội không thích các mối quan hệ có tính chất khoa trương, ồn ào không thích thể hiện cuộc sống của mình trên mạng xã hội nên theo mình nghĩ nếu bạn cảm thấy những điều đó không phù hợp với quy chuẩn tình yêu của bạn thì không nên tự ép buộc chính mình còn nếu bạn thử cho mình và đối phương cơ hội thì có thể tham khảo những góp ý của tác giả Huy Đức về vấn đề này: “Khi yêu một người hướng nội, hãy yêu họ thật bình dị. Hãy quan tâm chăm sóc họ một cách sâu sắc trong một không gian chỉ có hai người … Và một điều bạn cũng nên biết rằng người hướng nội có vòng tròn các mối quan hệ xã hội nhỏ và họ cũng mất rất nhiều thời gian để mở rộng vòng tròn nhỏ hẹp ấy.” Cưa đổ một người hướng nội khó hay dễ Những người hướng nội họ khá cẩn trọng với mọi người xung quanh đặc biệt là những người xa lạ nên việc cưa đổ một người hướng nội quả thật khó khăn hơn so với việc cưa đổ một người hướng ngoại. Bạn có thể bị loại ngay từ vòng đầu tiên nếu bạn áp dụng cách cưa đổ người hướng ngoại với người hướng nội. Vậy muốn cưa đổ người hướng nội cần làm gì? Theo tác giả các bước để bước vào trái tim nàng là: Biết lãng mạn và sâu sắc, “tấn công” vào sở thích, trân trọng cảm xúc của nàng và chú ý đến những điều nhỏ nhặt.

Call me by your name, một bộ phim làm chao đảo màn ảnh rộng năm 2017 được cả giới chuyên môn và khán giả hết mức ca ngợi. Nó đã chạm tới cảm xúc người xem bằng những cảnh quay vô cùng đẹp đẽ tại Ý và tình yêu mãnh liệt của hai nhân vật chính trong phim. Những ai đã xem Call me by your name chắc hẳn đã biết rằng bộ phim là một chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn André Aciman. Cuốn sách này được độc giả Việt Nam biết tới với tên Gọi em bằng tên anh của dịch giả Nhật Khoa do Nhà xuất bản Trẻ ấn hành. Tiểu thuyết này không mang nặng những triết lý xa. Đây là một tác phẩm mang ý nghĩa nhẹ nhàng về tình yêu đồng giới. Một cuốn sách vô cùng cuốn hút người đọc nhưng cũng để lại nỗi dằn vặt, xót xa khi giở đến trang cuối cùng. Có một điều chắc chắn rằng nếu như chỉ xem phim thôi mà không đọc sách thì đó quả là một thiếu sót rất lớn. Có thể ta sẽ bỏ lỡ nhiều điều được đề cập đến trong cuốn sách mà không được đưa lên trên màn ảnh. Đọc Gọi em bằng tên anh để thấu hiểu tâm trạng của các nhân vật hơn, những suy nghĩ của nhân vật mà khó có thể phát hiện khi xem phim. Nhiều người sau khi đọc sách đều nhận thấy rằng nó như là một phần đầy đủ hơn cho câu chuyện tình đang còn dang dở Gọi em bằng tên anh là câu chuyện tình yêu bất ngờ và mạnh mẽ nảy nở giữa thiếu niên 17 tuổi tên Elio với Oliver. Oliver là một khách trọ tại căn biệt thự của ba mẹ Elio tại vùng duyên hải Riviera nước Ý. Truyện được lấy bối cảnh đầu thập niên 1980. Trong những tuần mùa hè sôi động ấy, dòng chảy cuồn cuộn ám ảnh và đam mê bị kìm nén càng làm mãnh liệt thêm tình yêu giữa hai chàng trai trẻ. Cuốn tiểu thuyết đầu tay của André Aciman là một khúc bi ca chân thành và cảm động về tình yêu. Một cuốn sách không thể nào quên. Tiểu thuyết Gọi em bằng tên anh xuất bản lần đầu vào năm 2007 và sau đó được dịch ra nhiều ngôn ngữ khác trên thế giới. Cuốn tiểu thuyết đầu tay này đã mang về cho Aciman rất nhiều giải thưởng đồ sộ. Trong đó phải kể đến Giải tiểu thuyết chủ đề đồng tính luyến ái tại Giải thưởng văn học Lambda lần thứ 20. Ngoài ra, tác phẩm còn được bầu chọn là Sách Nổi bật của năm (New York Times, 2007), Sách hay nhất năm (Publishers Weekly, 2007), Sách Hư cấu hay nhất năm (Washington Post, 2007), Sách yêu thích của năm (Chicago Tribune, 2007) và Sách yêu thích của năm (Seattle Times, 2007). 1. Cảm xúc mạnh mẽ của cậu nhóc mới lớn Nếu như bộ phim Call me by your name được kể qua góc nhìn thứ ba thì tiểu thuyết Gọi em bằng tên anh được viết theo lời kể của Elio. Elio là một cậu con trai thông minh và tài năng của một giáo sư cổ học – người mà sẽ giúp Oliver thực tập trong mùa hè này. Trong suốt cuốn sách, những sự việc diễn ra xung quanh và cả suy nghĩ, hành động của Elio đều được tác giả Aciman miêu tả vô cùng kĩ lưỡng. Có lẽ bởi vậy nên nội tâm của nhân vật nổi bật hơn hẳn. Mạch suy nghĩ của Elio cho người đọc cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống của cậu thật chân thực và khiến cho ta có cảm giác mình đang yêu và được trải qua. Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, Oliver – cậu bạn sinh viên mới chuyển vào đã để lại ấn tượng mạnh trong lòng Elio. Nó không phải là một ấn tượng tốt đẹp gì nhưng người này thực sự rất kì quặc trong mắt Elio lúc ấy. Cậu bắt đầu gặp mặt và tiếp xúc với Oliver nhiều hơn qua các bữa ăn hay những lần đạp xe quanh thị trấn. Rồi đến một lúc nào đó, cậu nhận ra mình không thể sống thiếu Oliver. Sự xuất hiện của Oliver như làm đảo lộn cuộc sống của cậu, vì anh đã khơi dậy một cảm giác lạ lùng mà cậu chưa có bao giờ. Từ đó cậu khám phá ra chính bản thân mình. Cậu để ý từng lời nói, cử chỉ của Oliver hơn. Cậu sợ hãi mỗi khi nói ra suy nghĩ của mình trước mặt anh. Cậu cảm thấy bức bối, khó chịu nhưng đôi khi cũng cảm thấy thích thú, phấn khích trước khát khao cháy bỏng mạnh mẽ đang chảy trong cậu. Cậu trở nên lúng túng và lo lắng mỗi khi phải nói chuyện với Oliver. Nhưng cậu cũng chờ đợi và ghi nhớ từng câu trả lời của anh chàng kia. Cậu chán nản, uể oải khi chưa thấy anh về. Suy nghĩ cả ngày về anh không thôi. Cậu cảm thấy lạc lõng và cố tìm những thứ để thay thế anh, để loại bỏ anh trong đầu mình. Không chỉ vậy, cậu cố tỏ ra khó chịu và trả lời cụt ngủn trước mặt anh, rồi sau đó lại cảm thấy hối hận, bứt rứt. Diễn biến tâm trạng, cảm xúc và hành động của Elio thể hiện cậu yêu mến và mong muốn Oliver biết nhường nào. Việc bộc lộ tình cảm của mình đối với Oliver lại càng trở nên khó khăn hơn đối với cậu. “Một buổi tối nọ lúc đang đọc sách trong phòng đọc của bố, tôi gặp câu chuyện về một chàng hiệp sĩ trẻ đẹp si mê một nàng công chúa. Nàng cũng yêu chàng, dù rằng nàng có vẻ không hoàn toàn nhận biết điều ấy, và dù tình bạn nảy nở giữa họ, hoặc có lẽ vì chính tình bạn ấy, chàng thấy mình sao quá đỗi hèn mọn và nghẹn ngào bởi sự trong trắng đến đáng sợ của nàng, đến nỗi chàng hoàn toàn không thể nói lên được tình yêu của mình. Một ngày kia chàng thẳng thừng hỏi nàng: “Nói ra hay chết quách đi thì tốt hơn?” Đó là Elio. Nhưng để đánh giá Oliver thì là chưa đủ. Cậu cởi mở, thông thái nhưng đôi lúc lại hành động một cách khó hiểu. Nói chung cậu rất kì lạ và bí ẩn. Bởi ta chỉ mới thấy anh qua con mắt chủ quan của Elio. Nhưng lời nói của Oliver thì đủ chứng minh rằng anh cũng thích Elio rất nhiều. 2. Sự đồng điệu đến từ hai phía Như vậy, cách tạo hình hai nhân vật khác lạ và đặc biệt đã tạo nên sức hút của tác phẩm. Các hành xử của Elio và Oliver đến một cách tự nhiên và giản dị, chân thật. Ban đầu họ cho rằng những cảm xúc mình có đối với người kia là không thể chấp nhận được nên luôn cố né tránh và xa nhau hơn. Nhưng có lẽ việc cố gắng rời xa nhau chỉ càng khẳng định tình yêu của họ dành cho nhau hơn mà thôi. Tình cảm của Elio và Oliver hiện ra một cách trong trẻo, rực rỡ. Bối cảnh thơ mộng của mùa hè nước ý đã góp phần làm cho câu chuyện của họ thêm lãng mạn và quyến rũ. Thành Rome, bể bơi, khu vườn, căn nhà, sân quần vợt,… Tất cả nơi này đều vẽ nên kí ức tuyệt đẹp giữa Elio và Oliver. Những lần họ đi chơi hay đọc sách, nói chuyện cùng nhau thật đẹp đẽ nhưng cũng thật đau đớn. Thẳm sâu bên trong họ luôn có nỗi bất an. Sự bất an đến với họ không phải là từ cái nhìn của mọi người khi biết về mối quan hệ của họ. Mà nó là nỗi bất an về tương lai. Mỗi ngày trôi qua cả Elio và Oliver đều sợ rằng sẽ sớm phải đến ngày họ chia tay nhau vì họ còn phải trở lại với cuộc sống ban đầu của mình nữa. Còn một điều nữa, trái đào cũng được nhắc đến trong cuộc tình của hai cậu. Nhưng tại sao lại là đào? Trong thần thoại Trung Quốc, đào là biểu tượng của sự trường thọ và bất tử, thường được đề cao trong nghệ thuật và truyện ngụ ngôn Trung Quốc. Có một cậu chuyện kể về một vị hoàng đế đem lòng yêu một nam triều thần và phải giữ bí mật không để ai biết. Một ngày nọ, triều thần chọn một quả đào đặc biệt ngọt và sau khi cắn một miếng, anh đưa phần còn lại cho hoàng đế. Hoàng đế rất say mê cử chỉ đó đến nỗi ông đã công khai tình yêu của mình dành cho anh triều thần kia. Kể từ đó, tình yêu giữa hai người đàn ông đã được gọi là “sự san sẻ trái đào” trong văn hóa Trung Quốc cổ đại. Như vậy, tình yêu của Elio và Oliver cũng vậy. Thích nhau ngay lập tức, đến với nhau thật vội vã, cùng nhau tận hưởng cảm giác bên nhau một cách nhanh chóng, đó là Elio và Oliver. “Hãy gọi anh bằng tên em, và anh sẽ gọi em bằng tên anh.” Họ gọi nhau bằng chính tên của mình để thể hiện tình yêu của mình. Hai tâm hồn như hòa làm một. Anh là em. Em là anh.

Cuốn sách “Cây Chuối Non Đi Giày Xanh” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh cũng vẫn như bao tác phẩm khác của tác giả. Đây là một truyện dài đầy ắp những niềm vui, niềm hy vọng và niềm hạnh phúc. Cuốn sách này được tác giả viết để dành tặng cho các bạn trẻ, và những ai từng có tuổi thơ hồn nhiên, trong trẻo. Có thể coi đây là cuốn sách cứu lại những mệt mỏi về chuyện tình ngày xưa trong lòng độc giả. Tác giả thắt mở rất nhịp nhàng và chân thật, xen lẫn sự hài hước êm dịu. “Cây chuối non đi giày xanh” là cuốn sách tuyệt vời từ hình thức đến nội dung. Nội dung truyện dài “Cây chuối non đi giày xanh” là kể về những kỷ niệm. “Kỷ niệm bao giờ cũng đẹp và đặc biệt là không biết phản bội.” Kỷ niệm ấy là những rung động mơ hồ thời non trẻ ngây dại, thích một ai đó mà không dám nói. Là những giấc mơ trong veo và êm đềm, là những nỗi sợ trẻ con ngây ngô… Cuốn truyện “Cây chuối non đi giày xanh” lần này của Nguyễn Nhật Ánh là những áng văn lãng mạn làm mọi người mê đắm, là những con chữ mang lại hạnh phúc cho người đọc. Đây là cuốn sách vừa dành cho lứa tuổi thiếu nhi. Cũng vừa dành cho các bạn trẻ. Đồng thời dành cho những ai đã từng bước qua tuổi thơ ấu trong veo, vui vẻ và hồn nhiên. Tác giả đã tạo ra những nút thắt nhẹ nhàng trong chuyện. Người lớn đọc cuốn sách này để nhớ lại và thèm được một lần nữa trải nghiệm lại cuộc sống trong lành ở chốn làng quê xa xưa ấy. Trẻ con đọc để lớn hơn, trưởng thành hơn một chút. Để các em hiểu thêm về cuộc sống của những người ở thôn quê đã từng vui vẻ và thú vị như thế nào. Và trẻ con cũng sẽ hiểu ra nhiều điều. Rằng “Tôi bắt đầu nghiệm ra người lớn luôn có những bí mật. Và thế giới mà bọn trẻ đang nhìn thấy thực ra là những gì họ muốn cho bọn trẻ nhìn thấy. Nói cách khác, nếu không tình cờ khám phá ra những góc khuất, bọn nhóc tì chúng tôi rốt cuộc chỉ nhìn thấy thế giới qua cặp mắt của người lớn. Cứ như thể họ chủ ý tạo ra những ống kính với những nút điều chỉnh theo ý họ rồi nhét vào tay chúng tôi và bảo “Tuyệt lắm đó! Nhìn thử đi!”. Rất nhiều năm về sau này, tôi nhận ra trong thế giới người lớn, đằng sau câu chuyện này còn có một câu chuyện khác,… Để biết được cái lõi của sự thật, đôi khi phải tỉ mỉ bóc tách từng lớp con người thật của họ như bóc vỏ một củ hành tây cho đên khi mắt cay xè và óc thì choáng váng.” Với phong cách kể chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng đầy tình cảm, những đoạn miêu tả cảnh thôn quê đậm chất thơ. Tác giả Nguyễn Nhật Ánh đã khiến người đọc bồi hồi, xao xuyến một chút, rồi đem lại một chút nhớ những kỉ niệm xưa ấy, thuở mực tím rực rỡ, hồn nhiên của bất kỳ người lớn nào. Chắc chắn rằng ai cũng từng là “thằng Đăng, con Thắm” có những cảm xúc đầu đời ngây ngốc. Ai cũng từng là “thằng Phan, thằng Định” với những trò nghịch ngợm chỉ riêng lũ học trò mới nghĩ ra được. Ai cũng đã là “nhỏ Lan, nhỏ Phượng” với những mối tình thầm lặng hồn nhiên, đáng yêu. Người đọc sẽ thấy được mình ở hết tất cả các nhân vật nhỏ bé ấy – bản thân của một ngày đã xa. Thông qua những câu chuyện đơn giản xoay quanh làng quê ở Hà Lam ấy là tấm chân tình của những người hàng xóm với nhau. Người ta quan tâm đến nhau bằng tình cảm chân thành, gần gũi. Là tấm chân tình của thầy cô với học trò. Hay của bạn bè với nhau, tấm chân tình giản dị mà dạt dào. Cuốn sách làm người đọc đi hết từ xúc động này đến xúc động khác. Từ cảnh dòng suối, hoa rong diềng đến cây ổi đều mang đầy chân tình, trong lành hết sức. Trong cuốn sách này, tác giả vẫn sử dụng dàn nhân vật và cốt truyện đơn sơ, giản dị mà quen thuộc. Mọi thứ đều đã từng xuất hiện nhiều lần trong “Bảy bước tới mùa hè”, “Cảm ơn người lớn” , “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”,… Nhưng mỗi lần xuất hiện đều tạo được sự hứng thú, đón nhận từ người đọc, không hề gây nhàm chán. Với “Cây chuối non đi giày xanh”, chúng ta sẽ gặp lại làng quê hiền hòa như xưa nay vẫn thế. Lớn lên từ làng quê ấy là những đứa trẻ ngây thơ, chất phác nhưng rất tinh nghịch. Thời ấu thơ lớn lên cùng nhau, keo sơn gắn bó đã tạo nên nhóm bạn thân của Phan, chú tiểu Khôi, Đăng và Thắm. Chú tiểu Khôi là bạn thân của Thắm và Đăng. Chú tiểu Khôi tu hành đạo mạo. Nhưng cũng như những đứa trẻ khác ở vùng quê này, chú tiểu Khôi cũng có tính tò mò dễ thương. Không những tò mò về chuyện tình cảm của các bạn, chú tiểu Khôi còn thích “xuống tay làm phúc” với tình bạn của Đăng và Thắm. Nhân vật này thánh thiện hơn hẳn các nhân vật khác. Mặc dù hay trêu đùa mọi người nhưng vẫn có cái gì đó ngốc nghếch của người đứng ngoài vòng trần thế. Phan cũng là một người bạn thân rất láu cá trong đám bạn. Phan rất cứng cỏi, nghĩ được thì nói được và nói được là làm được. Phan không có tính cách ngây thơ như những nhân vật khác, mà lại có chút ngang ngạnh, ngang tàng của trẻ con nổi loạn. Đăng và Thắm là trung tâm của câu chuyện, mấu chốt của các tình tiết. Mối tình thầm thương trộm nhớ xuất phát từ đám bạn ấy. Đám bạn với những kỷ niệm bên nhau, những giận hờn xa cách, những cảm xúc trong veo ngọt ngào đã làm nên một “Cây chuối non đi giày xanh” thật khác lạ. Tình yêu trong câu chuyện được phát triển từ tình bạn thật sự giữa nam và nữ. Trong “Cây chuối non đi giày xanh”, Đăng có một người bạn là nữ và cậu đã có tình cảm với người bạn ấy. Có những lúc, cậu mong Thắm là con trai để không có ai ngăn cách tình bạn của cậu. “Cây chuối non đi giày xanh” thực sự lấy nền tảng là tình bạn thực sự để tạo nên tình yêu. “Cây chuối non đi giày xanh” là một câu chuyện với nhiều ngã rẽ bất ngờ. Cách thắt mở của tác giả ngọt ngào như thể nó hiển nhiên là sự thật, không phải tính toán của người viết. Những đứa trẻ trong chuyện bị xoay vòng trong thế giới phức tạp với tâm tư mới lớn. Chẳng phải chuyện quan trọng, nhưng cũng làm chúng cứ ngẩn ngơ cả ngày. Hai đứa nhỏ Đăng và Thắm bị xoay vòng trong chuỗi ngày “thích” nhau rồi lại “giận” nhau, rồi lại hết “giận” mà quay về “thích”. Những hiểu lầm vụn vặt nhưng đối với bọn trẻ lại là điều vô cùng khủng khiếp. Nó có thể giết chết một tình bạn đẹp đẽ từ thời thơ bé, thanh mai trúc mã. Nó khiến những giọt nước mắt lăn hoài trên rèm mi tụi nhỏ. Trong tác phẩm này, tác giả không phải viết về trẻ con. Mà viết về thế giới của người lớn thu lại qua đôi mắt trẻ thơ. Thế giới tuổi thơ của trẻ con thật sự sẽ không có những buồn đau về mối tình ngang trái. Chúng cũng chẳng lo nghĩ vẩn vơ về cuộc đời cơ cực của những ông bố, bà mẹ chốn làng quê. Qua câu chuyện ta có thể thấy thôn Hà Lam nặng nỗi lòng của những số phận khắc nghiệt. Không đến mức đau khổ tận cùng, nhưng cũng chẳng hề yên vui. Trong lời kể của Nguyễn Nhật Ánh thế giới thật ra rất khắc nghiệt. Nhưng cũng giúp trẻ con hiểu được, đặc quyền của chúng là cứ ngây thơ đến khi nào con có thể. Nhưng có một ngày con nhất định phải lớn khôn. Văn chương Nguyễn Nhật Ánh là chiếc xuồng êm đềm. Những đoạn miêu tả của tác giả khiến độc giả không cảm thấy chán. Những tâm tình tuổi trẻ trong tác phẩm cũng thật như chính cõi lòng của người đọc. Khi chúng ta càng lớn, đọc văn của Nguyễn Nhật Ánh sẽ càng cảm thấy thấm. Chúng ta sẽ thấy được thế giới nội tâm của người viết không hề đơn giản. Đằng sau những cười đùa của tuổi thơ luôn là những cảm xúc khác, chẳng thể gọi thành tên. Người đời thực ra không độc ác gì, nhưng người ta lại cứ thích bình phẩm chuyện thiên hạ. Người ta tự cho rằng mình có quyền phán xét mọi thứ. Bất chấp những lời nói của mình có làm cho người khác tổn thương hay không. Vì vậy, người ta không ác mà lại thành ác. Khi người ta lớn lên, niềm vui và nỗi buồn của mỗi người cũng dần lớn theo. Trong những giấc mơ của trẻ thơ, không chỉ có châu chấu và chuồn chuồn như những ngày còn bé. Mà còn có những giông bão theo về trong những đêm gió luồn qua mái nhà.

Tôi gấp lại cuốn sách trong một chiều Chủ Nhật yên bình và bỗng thấy tràn đầy tự tin hơn bao giờ hết. 1987 là tập hợp những mẩu truyện ngắn về một số người nổi tiếng sinh năm 1987 hoặc 1988 như Lê Cát Trọng Lý, Elly Trần, hoa hậu Ngô Phương Lan, và những người “đời thường” hơn như người sáng tác ca khúc teen “Cô bé mùa đông” nổi tiếng một thời – Toàn Thắng (aka Nhóc Ten). Cuốn sách chia thành bốn phần theo các chủ đề như: thưở ấu thơ, giai đoạn dậy thì, khi trưởng thành và cuộc sống hiện tại. Mỗi phần gồm nhiều câu chuyện khác nhau, mỗi chuyện do một tác giả kể. Tôi không đánh giá cao tính nghệ thuật của 1987. Nhưng 1987 là một cuốn sách mang tính chia sẻ và định hướng rất quan trọng cho những “cô bé”, “cậu bé” đã lớn nhưng chẳng ai coi là người lớn như thế hệ 9x đời đầu chúng tôi. 1987 – một thế hệ chỉ cách tôi 5 năm tuổi đời, cũng trải qua thời của thư tay, của Bách Thảo, Thủ Lệ, truyện tranh Nhật Bản, những cuốn băng và điện tử bấm nút như chúng tôi. 1987 – vào năm 2018 này, họ đã 30 tuổi – độ tuổi đã định hình được một chút cái gọi là “số phận”. Họ đang ở chính vị trí mà chúng tôi sẽ ở 5 năm về sau. Có người đã là single mom, có người ly dị, người tìm được tình yêu từ cậu bạn cấp 2 cũ bỏ quên 13 năm, người lấy Tây, người không nghĩ gì đến hôn nhân và đi chu du khắp nơi. Tôi luôn tự hỏi, 1 năm sau, 2 năm hay 5 năm sau tôi sẽ thế nào, “số phận” tôi sẽ ra sao. Tôi sẽ ngừng hỏi mình câu này sau khi đọc xong 1987. Vì dù có may mắn tìm được tình yêu của cuộc đời hay không, dù cuộc sống có trọn vẹn viên mãn hay không, dù công việc có áp lực và bất công đến mấy, tôi tin mình cũng sẽ luôn lạc quan và đứng vững. Tại sao không cơ chứ? Chẳng phải tất thảy 30 tác giả của 1987 đều làm được như vậy đó thôi, dù đâu phải tất cả đều có một cuộc sống như họ đã mơ ước nhiều năm về trước” Sách 1987 tập hợp bài viết của gần 30 tác giả đều sinh năm 1987 – những người đang bước vào tuổi 30. Họ là một thế hệ sinh ra khi Việt Nam chấm dứt thời kỳ bao cấp. Họ được chứng kiến và hưởng thành tựu của Đổi mới, của quá trình hội nhập của Việt Nam với thế giới. Thông qua những hồi ức, câu chuyện của các tác giả như hoa hậu Ngô Phương Lan, ca sĩ – nhạc sĩ Phạm Toàn Thắng, nhà báo Đinh Đức Hoàng, hot girl Elly Trần… chân dung một thế hệ được vẽ lại. Đó là những người trẻ trung, dám làm, những người bước ra ngoài thế giới với tâm hồn rộng mở và không ít trong số đó trở thành công dân toàn cầu. 1987 là thế hệ sinh ra khi Việt Nam chấm dứt thời bao cấp và bắt đầu Đổi mới. Họ chứng kiến các thành tựu của hội nhập với thế giới, các biến cố của toàn cầu hóa và hưởng các tiện nghi hiện đại gần như cùng lúc với thế hệ trẻ quốc tế. Khác với các thế hệ trước, cuộc sống của họ có thể nói là đầy đủ hơn và nhiều cơ hội khẳng định bản thân. Tuy nhiên, khi bước vào tuổi 30, nhiều người trong số họ nhìn lại quãng đời thơ ấu và thanh xuân của mình không chỉ toàn màu hồng mà cũng có nhiều điều nuối tiếc. Cuốn sách 1987 có thể xem như chân dung của một thế hệ như thế, gồm hồi ức của đa dạng những bạn trẻ, từ những nhân vật của truyền thông như Hoa hậu Ngô Phương Lan, nhà báo Đinh Đức Hoàng, diễn viên “hot girl” Elly Trần, ca sĩ Phạm Toàn Thắng… cho đến các bạn làm nhân viên văn phòng, tiến sĩ khoa học, bình luận viên bóng đá, giáo viên, nhà báo, doanh nhân… Nếu bạn là người của thế hệ này, hãy xem những người cùng thế hệ họ làm gì và nghĩ gì nhé

Xứ Tuyết là một trong những tác phẩm kinh điển của xứ sở mặt trời mọc đồng thời cũng góp mặt trong khu rừng văn chương với từng dòng chữ khắc họa nét đẹp trong suốt, tinh khôi, duy mĩ của Nhật Bản qua ngòi bút ấp ủ gần 13 năm của Kawabata Yasunari. Tác giả Kawabata Yasunari dường như chỉ cho đứa con tinh thần của mình lọt lòng khi độ chín muồi trong tư tưởng và nhận thức về cái đẹp, thế giới duy mỹ, duy tình vốn hữu hiện của văn chương lên đến đỉnh điểm giúp ông ẵm trọn giải Nobel văn học danh giá năm 1968. Xứ tuyết giống như Ngàn cánh hạc và Cố đô dù rất nhẹ nhàng, vô hình chạm khẽ nhưng thẩm mỹ truyền thống Nhật Bản trong tác phẩm vừa bình dị gần gũi đời thường lại vừa đẹp đến u buồn đã cứa rất sâu vào trái tim những con người yêu cái đẹp. Nơi có những Geisha ca hát, chìm trong vẻ đẹp tuần hoàn bốn mùa, trà đạo,…là những gì Kawabata theo đuổi. Đến nỗi ông gieo mình vào cái chết để được tìm kiếm vẻ đẹp vĩnh hằng. Trong nền văn học Nhật Bản, ta nhận thức rõ các nguyên lý thẩm mỹ chịu dấu ấn tôn giáo Nhật bản như sau: Wabi (vẻ đẹp giản dị đời thường), Sabi (vẻ đẹp mang dấu ấn thời gian), Aware (vẻ đẹp u buồn) và Yugen(vẻ đẹp u huyền). Sát sườn bên các nguyên lý đó, còn phải nhắc đến Yasashi tượng trưng cho vẻ đẹp tính nữ-Yasashi được Kawabata Yasunari đề cập rất sâu sắc trong tuyệt tác Xứ tuyết. Như một con chiên thờ phụng sự duy mỹ, Kawabata Yasunari nhắc đến tính nữ như một sự lồng ghép khát khao không ngừng thỏa sức vươn mình để tranh đấu đến tận cùng với bóng tối của hiện thực để tìm được vẻ đẹp duy mỹ u buồn, mong manh, dễ tan biến mà thanh khiết, trong thanh như tuyết nấp mình giữa nhân gian. Vậy, xứ tuyết nằm ở chốn nao? Dường như xứ tuyết nằm trong những xác tằm con chữ còn lại nơi trang sách, tác giả đang buông mình, mượn chất liệu hiện thực dệt nên tác phẩm trong thế giới hư ảo đến tận cùng nhưng cũng ám ảnh đến nghiệt ngã. Xứ tuyết có thật. Nó mang vị mặn chát của hiện thực bởi số phận cái đẹp không nơi nương tựa. Nó tượng trưng cho hai cô gái xinh đẹp đối lập nhau nhưng đều bị khóa trói trong chàng trai mang tên Yukiko yếu ớt, tật nguyền. Phải chăng đây chính là một hình ảnh ẩn dụ rằng Yukiko chính là hiện thân của nước Nhật trong thời kì đổi mới, vừa nhàu nhĩ vừa bị cuộc đời quăng quật, giằng xé bởi ý thức thời đại mới. Nếu so sánh hai tính nữ trong Xứ tuyết ta dễ dàng bắt gặp hình ảnh của Komako và Yoko tượng trưng cho vẻ đẹp có chút gì đó hoang dại, nhiệt tình, ham muốn sống tự do và vẻ đẹp cao khiết, trong sáng, xa vời, ảo mộng như Midori và Naoko trong “Rừng Na Uy” của Murakami Haruki. Mọi sự so sánh đều sẽ khập khiễng. Tuy nhiên, dường như có một sự tương đồng thú vị nào đó ở đây với những ai ham thú văn học Nhật Bản. Nền văn học mà nếu không tìm hiểu cặn kẽ văn hóa truyền thống của quốc đảo trên ta sẽ tưởng nó nhạt nhòa, không màu, không vị và dâm tục đến kì quặc chăng? Xứ Tuyết & Câu chuyện tình tay ba Bối cảnh tác phẩm xoay quanh một thị trấn xa xôi hẻo lánh nơi phía Tây dãy núi Alps chia đôi đảo Honshu khi chàng trai ở thủ đô xa hoa lộng lẫy Tokyo ghé thăm. Chàng trai ấy không hiểu vì sao mình lại say mê, chắt chiu cái đẹp đến độ ở trong một thế giới giàu có, thịnh vượng như Tokyo lại có thể theo học nghệ thuật vũ đạo Tây phương và hoạt kịch. Shimamura mang theo một linh hồn khát khai tìm kiếm cái đẹp ấy dạo chơi, du hành, ngắm cảnh và đắm mình trong suối nước nóng thiên nhiên ở làng quê nhỏ. Xứ tuyết rõ ràng mang âm hưởng truyền thống lữ hành tìm kiếm, thờ phụng cái đẹp được niêm yết, cất giấu trong thiên nhiên cây cỏ bởi các thi nhân, văn sĩ Nhật Bản từ thuở xưa. Chính những âm thanh nhỏ nhoi của thiên nhiên cũng có thể gợn lên trong lòng ta những lớp sóng rất lạ. Mỗi dòng văn trong Xứ tuyết đều không thoát khỏi sắc thái thẩm mỹ một cách cô liêu vô tận, trùng trùng điệp điệp trong thế giới tâm linh con người Nhật Bản tựa như những dòng thơ của Issa: “Gió mùa thu Bóng dài của núi Rung lên mơ hồ.” Mọi sự vật chân thật, ấm áp đến lạ thường đối với chàng trai Tokyo. Chàng không hề thấy cô đơn. Chàng tự do trong những vẻ đẹp mang hương vị dân dã như mảnh vườn, bụi tre, vựa lúa, cây bá hương cô độc vò võ hay thậm chí là con tàu cổ gác mình lại trong mùa đông lạnh giá. Nhưng khi chàng nhìn lên bầu trời dêm đặc quánh cô đặc mang màu sắc u buồn, kỳ ảo đến nao lòng lại thoáng chợn lòng. Shimamura đắm mình vào lần gặp gỡ xứ tuyết lần đầu tiên với Komako-nàng Geisha tràn trề nhựa nóng của tuổi trẻ, sự nữ tính căng đầy, vừa thiện lương lại vừa nhục dục, vừa lí chí lại vừa đê mê, vừa ngây ngô lại không kém phần sâu lắng, nội liễm. Chàng thích thú ngắm nàng bởi vẻ đẹp trần tục nhưng không kém phần tươi mát, nồng nhiệt sau những buổi đánh đàn Samisen góp vui đến tận lúc tàn canh của nàng. Komako mang vẻ đẹp huyền bí và có chút phi nữ tính đến kì lạ bởi “hàng mi của cô không cong, cũng không hướng lên phía trên, cắt ngang mí mắt thành một đường thẳng đến nỗi trông có vẻ kì dị, thậm chí buồn cười, nếu nó không được bao bọc một cách tế nhị bởi hàng long mày rậm, cong và mượt như tơ lụa”. Vẻ đẹp của Komako hoàn toàn ngược lại với Yoko sau này. Sau cái lần đầu tiên đến vào thời điểm mùa xuân, chồi non xanh thẳm, hương thơm ngát gặp gỡ Komako ấy, lần thứ hai đến vào thời điểm mùa đông, Shimamura lại bị lôi cuốn bởi cô ca kỹ Yoko mộng ảo, xa vời, trong trắng đến tột bậc và tuyệt vời với giọng nói “truyền cảm, trong thanh và đẹp đến não lòng”. Dẫu rằng cách ăn mặc của nàng có thô sơ, xấu xí khi “chàng chỉ cần nhìn cái cách thức nàng mặc chiếc quần bakama miền núi, nhưng mẫu hình trang nhã ở đai thắt lưng của nàng chỉ lộ ra một nửa ở phía trên chiếc quần rộng xẻ ống như rọi sáng những đường kẻ nâu và kẻ đen xấu xí ở vải quần, đồng thời làm cho hai ống tay dài ở áo kimono bằng len của nàng có vẻ quyến rũ hơn”. Yoko tượng trưng cho nét đẹp tinh khiết, xa vời và ảo mộng đến vô cùng. Hai cô gái tượng trưng cho hai vẻ đẹp nữ tính đối lập nhau hoàn toàn luôn gây ấn tượng mạnh trong mỗi câu chuyện thở than về cái đẹp thẩm mỹ lạ kì trong văn học Nhật Bản. Và rồi, trong những ngày đầu mùa thu ghé đến, Shimamura lại rời Tokyo để đi nghỉ Xứ tuyết, nơi mà những con người mẫn cảm, rung động với cái đẹp dễ lưỡng lự trước hai mối tình giữa thể xác và tâm hồn. Khi Shimamura càng lạnh lùng trước sự hi sinh vô điều kiện, trọn vẹn, mãnh mẽ từ Komako bao nhiêu thì Komako càng sợ mất chàng bấy nhiêu. Vào đúng thời điểm Shimamura quyết định dứt áo rời xa trạm nước nóng nơi xứ thanh tao này để cắt duyên nợ lặng lẽ thì trong một buổi chiếu bóng nơi chàng ở, mặt đất rừng rực tia lửa thiêu đốt bầu trời đêm thiêu cháy Yoko-người yêu trong mộng thuần khiết của chàng. Khi chàng tới nơi, thân hình bất động của Yoko với gương mặt thanh tú trên đôi tay của Komako đang nói những lời mê sảng như kẻ điên giống như một tia sét xé ngang tinh thần của chàng. Chàng nhìn lên trời và có cảm giác dải ngân hà đã trôi tuột vào trong người chàng với tiếng thét dữ dội. Dường như ngay lúc này chàng nhận ra mình đã mất tất cả. Những vẻ đẹp Shimamura chàng muốn bảo vệ ở chốn đây: nơi lằn ranh sự sự sống và cái chết, cái đẹp và cái xấu, tạm bợ của kiếp người và vĩnh hằng của vũ trụ đều hóa vào hư không trong nền tuyết trắng cao nhã ấy. Chết bởi chính tay sự sống đưa đẩy trong khúc ru u buồn mà hay đến nức nở vào tận sâu trong cõi lòng. Đúng như E.M.D. Jakonova từng nhận xét: “Trong mỹ học tuyền thống Nhật Bản, nỗi buồn, nỗi u sầu, nỗi buồn cô đơn không tách khỏi khái niệm vẻ đẹp, bởi vì vẻ đẹp sẽ không đầy đủ nếu thiếu nỗi buồn”. Mọi vẻ đẹp chỉ sống đúng nghĩa của nó khi nó vương vấn nét u buồn. Vẻ đẹp Nhật Bản mà góp mặt với niềm vui, sự hào hứng phấn khởi chắc chắn là sự sai sót của tạo hóa. Kawabata Yunasuri viết về một mối tình tay ba ngổn ngang cảm xúc như thế giữa một chàng trai với hai cô gái trong Xứ tuyết như một thước phim được phổ nhạc buồn từ đầu đến cuối bất chấp người đọc có ưng ý hay không. Sự mạo muội của văn chương tìm đến Kawabata có cũng vì sự tương cận, đồng điệu giữa những linh hồn ham thú nét đẹp ngàn xưa vang vọng lại chốn ảo mộng này chăng? Trong những ngăn kí ức, mọi nỗi buồn và đẹp đều nằm xếp lớp, ủ mình trong lớp tuyết xốp, mềm và lạnh lẽo cũa thực tại mà chẳng mấy người để tâm chú ý. Có đôi lúc cái đẹp buộc phải chết đi để người ta thảng thốt nhận ra nó đã từng tồn tại, từng trao thân và từng sưởi ấm cho biết bao trái tim khô héo của con người. Vẻ đẹp mỏng manh của tuyết trắng ấy sẽ thôi thúc bạn đọc Xứ tuyết không chỉ một lần, có thể là đến khi ta bạc tóc, lưng còng những dòng chữ ấy vẫn không thôi nguôi ngoai nỗi sầu vạn cổ của thời thức xưa tìm về trú ngụ trong trái tim từng một thời cũng tìm kiếm, gạn lọc nét đẹp duy mỹ, u buồn giữa trần thế này.

Tiêu đề " Cây chuối non đi giày xanh" có lẽ sẽ khiến nhiều độc giả cảm thấy tò mò, bởi nó thật sự ngộ nghĩnh nhưng không kém phần đáng yêu. Xuyên suốt cuốn sách là câu chuyện tự thuật của nhân vật Đăng kể lại cuộc đời mình từ tuổi thơ ấu cho tới hết năm lớp chín. Những hồi ức trong veo dần hiện lên đầy rực rỡ và sống động qua giọng văn nhẹ nhàng lôi cuốn, dẫn lối người đọc về miền thôn quê Hà Lam thanh bình nơi Đăng có những tình bạn thật đẹp với chú tiểu Khôi, thằng Phan, thằng Biểu, thằng Định, nhỏ Lan, rồi tình anh em với nhỏ Phượng. Và trọng tâm của câu chuyện chính là mối tình trong sáng của Đăng với nhỏ Thắm - người bạn gái thân thiết từ nhỏ. Tình yêu của Đăng với nhỏ Thắm nảy nở rất tự nhiên, dựa trên nền tảng cơ bản là tình bạn, nên đã có những lúc, câu mong Thắm là con trai để không có ai ngăn cách tình bạn của cậu. Bởi khi hai đứa đều thích nhau rồi thì làm bạn sao mà khó quá. Chẳng phải chuyện gì quan trọng, nhưng cứ làm chúng ngơ ngẩn cả ngày, chưa kể đến việc Đăng và Thắm bị xoay vòng trong chuỗi ngày "thích" nhau rồi lại "giận" nhau, rồi lại hết "giận" mà quay về "thích". Bên cạnh đó, còn có những câu chuyện xoay quanh những nhân vật khác như cô giáo Sa, như chú tiểu Khôi,...

“Tìm được sách của em rồi” – Vâng. Đến cuối cùng thì tôi thực sự yêu cuốn sách này bởi câu thoại kết thúc của nó. Là một dấu chấm hết cho những bất hạnh, nỗi đau. Nhưng đồng thời cũng chính là dấu chấm lửng để mở ra một tương lai toàn mĩ và xán lạn của một chuyện tình đẹp, những khao khát chính đáng. Nhan đề cuốn sách “Nếu chỉ còn một ngày để sống” cùng với trang trí nền bìa màu lam không quá cầu kì, bắt mắt. Ban đầu, lúc cầm cuốn sách này lên tôi thật sự đã nghĩ nó là một cuốn self-help của Việt Nam, và bởi vì tôi thích mấy cuốn kiểu kha khá mang âm hưởng “dạy đời” nên tôi đã không ngần ngại mà thêm nó vào chồng sách đọc trong tuần của tôi. Nó thật sự đã làm tôi bất ngờ đấy. Vì sao? Bởi vì tôi đã bị cái vẻ ngoài đơn sơ của nó đánh lừa hoàn toàn cái nội dung bên trong rồi. Cuốn sách này kể về một cô gái mang trong tôi căn bệnh SCID kì lạ có tên là Madeline. Một thứ bệnh kì cục và không có thuốc chữa vĩnh viễn đã cầm tù thời thiếu nữ của cô trong ngôi nhà vô trùng, tiệt khuẩn, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Những tưởng là trong lành, là an toàn, là yên ấm, những tháng ngày của cô trôi qua trong sự chăm sóc bảo vệ hết lòng của bà mẹ bác sĩ và cô Clara vậy nhưng “biết đâu bất ngờ”… Hẳn bạn từng đọc câu chuyện về “Công chúa ngủ trong rừng”, “Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn” hay “Cô bé Lọ Lem”,…họ đều là những cô gái hiền lành, xinh đẹp, cuộc đời và số phận của họ được thay đổi kể từ khi họ gặp được hoàng tử của cuộc đời mình. Ở đây, tôi mạn phép gọi cậu bé con nhà hàng xóm của Madeline là một chàng hoàng tử, bởi lẽ nếu không có sự xuất hiện của cậu, không có tình yêu mãnh liệt mà hai người dành cho nhau thì liệu Madeline có dám vùng ra khỏi nỗi đau, nỗi sợ hãi của bản thân để bước ra thể giới bên ngoài. Vâng, một cô gái mang trong mình căn bệnh cả đời không được rời khỏi “bong bóng” vô trùng, vậy mà cô gái ấy đã sẵn sàng lao ra ngoài không khí như một con thiêu thân để bảo vệ tình yêu, để theo đuổi hạnh phúc của tôi, không còn màng đến mạng sống nữa. Để ta thấy rằng, có thể sự tồn tại của cô là bé nhỏ nhưng nghị lực sống của cô là không hề yếu ớt, “nếu chỉ còn một ngày để sống”, cô vẫn khát khao yêu và được yêu hết mình. Madeline làm tôi nhớ đến một câu thơ nổi tiếng của Ông hoàng Thơ tình Xuân Diệu: “Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt/ Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm”. Có những lúc tôi đã phải thốt lên rằng tại sao cô bé ấy lại dại dột như thế, hay tại sao người mẹ kia lại điên rồ như vậy. Nhưng rồi cuối cùng tôi nhận ra tôi đã lầm. Cũng đã có lúc tôi hối hận khi đọc cuốn sách này, một cuốn sách không hợp gu của tôi, một cuốn sách quá mùi mẫn tình cảm so với cái tuổi 16 chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng cũng không hẳn ngây thơ này, nhưng rồi, chỉ đến những trang sách cuối cùng, những câu chữ cuối cùng tôi mới thật tiếc nuối, tiếc nuối tại sao dung lượng của nó chỉ là hơn 300 trang, tại sao không kéo dài hơn một tí. Cái kết thúc của truyện, tôi cho rằng là một cánh cửa mở, để cho trí tưởng tượng của bạn đọc được bay cao bay xa hơn nữa. Bởi nội dung của cuốn sách chắc chắn đâu chỉ dừng lại ở câu: “Tìm được sách của em rồi”

Cây Chuối Non Đi Giày Xanh xoay quanh câu chuyện của đôi bạn trẻ Thắm và Đăng từ cấp 1, lên cấp 2 đến cái siết tay thật chặt ở cuối truyện. Từ tình bạn đẹp thuở đi học, có những lúc giận hờn vu vơ, có những kỉ niệm cùng đám bạn ở trường làng đã gieo mầm cho tình cảm đẹp đẽ của họ mãi sau này. Truyện còn là kỉ niệm về nỗi sợ tuổi thơ mang tên ông Cứ, là đám bạn nghịch ngợm nhưng đáng yêu (Phan “quân sư tình yêu”, chú tiểu Khôi tốt bụng, thánh thiện, nhỏ Lan, nhỏ Ngọc, thằng Định, thằng Biểu…) cùng những lần trốn nhà đi tập bơi, là bờ suối yên bình nơi Thắm – Đăng hò hẹn, là những rung động đầu đời và còn còn là trận chiến “thập tử nhất sinh” với chúng bạn ở cầu Hà Kiều… Bên cạnh đó, sự xuất hiện của các nhân vật như ông Cứ, ông Hoạch, bà Ước, thầy Lãm, cô Sa, anh Thắm, chị Hoè… cũng làm tăng thêm tính mới mẻ cho câu chuyện, mang lại những tiếng cười từ những nhận thức còn ngô nghê của trẻ nhỏ về thế giới của người lớn. Đồng thời, thông qua câu chuyện, tác giả còn thể hiện sự phản đối với hôn nhân sắp đặt bằng cách để Thắm đứng lên đấu tranh giành lấy hạnh phúc cho chính mình, tuy chỉ là những hành động rất bản năng nhưng lại rất phù hợp với lứa tuổi của nhân vật.

Tôi đã đọc "Ngàn cánh hạc", "Hồ", "Cố đô", "Những người đẹp say ngủ" của Kawabata Yasunari, lần này đến với "Xứ tuyết" cũng là một sự tình cờ, khi tôi cần sự thanh tịnh sau khi đọc Louis F. Céline, và tôi đã gặp Kawabata. Kawabata vẫn như mọi khi, ông kể một câu chuyện đơn giản, hết sức đơn giản, chuyện kể về một lữ khách phong lưu Shimamura, sinh trưởng trong cái sầm uất của Tokyo, đã có gia đình. Chàng ba lần đến Xứ tuyết ngoạn cảnh, một nơi tận cùng phía bắc Nhật Bản, ba mùa khác nhau, câu chuyện của thiên nhiên qua các mùa, đẹp từng mùa, bi thiết từng mùa. Chàng gặp geisha Komako, một vẻ đẹp nữ tính, mạnh mẽ, kẹt giữa sự thánh thiện và trần tục, đem lại một sự thanh khiết tuyệt đẹp. Và Yoko, một ca kĩ mong manh, mờ ảo, như bông tuyết trắng tinh khôi. Cả hai đều liên hệ với Yukio, một chàng trai ốm đau, một nước Nhật ốm đau. Và rồi tình cảm chớm nở giữa chàng và Komako, nhưng Shimamura lại thấy hoang mang... Rồi một bầu trời dưới dải Ngân Hà long lanh, ma quái, một sự bi ai đã xảy đến... Xuyên suốt tác phẩm là những cảnh đẹp bình dị, nhẹ nhàng như mảnh vườn, bụi tre, trồi non tươi mát, và lá phong đỏ vào Thu, ánh lên trong vắt hay là cây bá hương, cô độc, lạnh lẽo, u uẩn, thâm sâu. Những con người, những mảnh đời giản đơn, thanh sạch, những đứa trẻ hồn nhiên đúng nghĩa, những cô gái mơn mỏn, trong trắng, đầy sức sống, mang một vẻ đẹp rất Nhật Bản. Đây là chốn an tịnh thật sự, một vẻ đẹp mong manh trước thời đại đổi thay. Văn của Kawabata đầy thiên nhiên, con người trong thiên nhiên, như chính ông đã là một phần của thiên nhiên. Với sự cô độc, ông quay lại nguồn cội là thiên nhiên, cái mà đa phần con người hiện tại mong muốn tách bạch khỏi nó, những con người tôn sùng khoa học, phủ nhận nơi nguyên sơ, hạ thấp nó xuống cùng cực, cũng như bỏ lại một phần bản chất, hay cố gắng chôn vùi cái khát khao lấy lại nó bằng sự huyễn hoặc giả tạo. Cái chết của con người chinh là cái chết của nước Nhật cổ điển, một tiếng khóc ai oán, không chỉ cho nước Nhật trong thời kì mới, mà cho cả nhân loại. Mỗi con chữ Kawabata viết ra đều vẽ nên một bức tranh trong mắt ta, và những phần u uẩn về sự hiện hữu của con người dần tỏ. Trước thiên nhiên, con người mới cảm thấy cái bản nguyên của mình hiện hữu. Bản nguyên của ta xuất hiện khi ta nhìn vào một đôi mắt đang phản chiếu thiên nhiên, dường như với Kawabata, cái bản sơ của con người không bị cái cá tính của người khác đè bẹp trong thiên nhiên, mà hoàn toàn ngược lại, cả hai cái bản sơ đều được đánh thức và hoà quyện với nhau. Có vẻ như, với "Xứ tuyết", tôi đã thực sự hiểu ra "dòng văn thanh cao" mà Kenzaburo Oẽ nói. Tạm gác lại những ý nghĩa thâm sâu, tôi đọc "Xứ tuyết" một cách giản đơn, tôi thả mình, thả cho dòng ý thức trôi đi, để cho sự tưởng tượng tuôn trào, không cần làm khó mình về những câu văn khó, đơn giản chỉ cần hoà mình vào thiên nhiên, sự hoà quyện con người, để đánh thức phần bản nguyên đang ngủ sâu. Cuốn sách này là cuốn sách đẹp và bi ai nhất tôi từng đọc được. Một cuốn sách vỏn vẹn 200 trang, nhưng tôi dành cả ngày để đọc nó, một cách từ từ, chậm rãi, tôi không muốn bỏ sót bất cứ từ ngữ nào, bởi, tôi sợ rằng, mình sẽ đánh mất vẻ đẹp thanh bình, tinh khiết này mà quay lại thế giới thực tại thối rữa, khi gấp sách lại.