Nếu bước ra ngoài đời thực, họ sẽ không phải là mẫu người yêu lý tưởng mà các chàng trai, cô gái vẫn hằng ao ước.

Nếu bạn là một người đọc tỉnh táo, bạn sẽ nhận ra những nhân vật trong tiểu thuyết dù được yêu mến thế nào vẫn có những khuyết điểm nhất định. Một số hơi ích kỷ, số khác hơi vô tâm hay thậm chí là xấu tính nữa. Dù biết những nhân vật này không phải xấu xa hoàn toàn, nhưng với những tính cách kỳ quái của mình mà họ không phải là mẫu hình hoàn hảo ở ngoài đời thực.

Catherine Earnshaw – Đồi gió hú


Nhiều độc giả sau khi đọc xong Đồi gió hú hẳn sẽ không mấy hài lòng về hai nhân vật chính là Catherine và Heathcliff. Đặc biệt, Catherine là nguyên nhân cho mọi bi kịch của những nhân vật trong suốt câu chuyện. Cô khá ích kỷ và chỉ nghĩ đến bản thân, dù cũng yêu Heathcliff nhưng cô lại từ chối kết hôn với anh chỉ vì anh có địa vị xã hội thấp kém hơn cô. Có thể trong bản thân cô cũng có những đấu tranh nội tâm nhất định nhưng không cần thiết phải kéo những người khác chịu chung số phận bi kịch với mình.

Amy Dunne – Cô gái mất tích

Rosamund Pike đã thể hiện khá xuất sắc vai diễn Amy Dunne trong Cô gái mất tích, thế nhưng cô không thể phủi hết được những khuyết điểm của Amy trong tiểu thuyết. Chỉ vì những ám ảnh trong tình yêu và hôn nhân, sự kiểm soát mà Amy đã thành công biến chồng mình thành đối tượng bị “cả nước Mỹ ghét bỏ”. Cô để anh trở thành một kẻ cô độc, không thể bào chữa cho mình về nghi ngờ “kẻ giết và phi tang xác vợ mình”. Bất ngờ này được cô thiết kế và sắp đặt dành riêng cho chồng mình, và thể hiện sự thông minh không khác gì đấu óc của một thiên tài tội phạm.

Edward Cullen – Chạng vạng

Anh chàng ma cà rồng có vẻ được nhiều fan nữ yêu thích vì vẻ ngoài điển trai, khả năng kiểm soát hay tính tình khá thú vị. Thế nhưng nếu xem xét kỹ hơn thì Edward không hề lý tưởng như bạn nghĩ. Khi để ý và có cảm tình với Bella, anh chàng đã cô lập Bella khỏi bạn bè và gia đình, anh nhắc nhở rằng cô thật may mắn vì anh không phải kẻ giết người và anh cũng không ăn thịt cô. Thế nhưng bản tính thích chiếm hữu của Edward khá cao, ngay cả lúc anh không có mặt bên cạnh Bella. Anh thậm chí còn phá hỏng động cơ xe của cô để cô không thể bỏ đi đâu được. Hành động này quả thật khiến nhiều fan phải sợ hãi.

Scarlett O’Hara – Cuốn theo chiều gió


Scarlett thường được ca ngợi là cô gái xinh đẹp, thông minh, nhiệt huyết, lạc quan và dám chống lại những quy chuẩn xã hội áp đặt lên phụ nữ thời bấy giờ. Thế nhưng nhiều hành động của Scarlett cho thấy cô là người khá ích kỷ, bằng mọi giá đều muốn có được thứ mình yêu thích, tự coi mình là trung tâm, sống giả tạo và không quan tâm rằng việc làm của mình có thể khiến những người xung quanh bị tổn thương. Sự thông minh của cô đôi lúc khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn là nể phục, sự mạnh mẽ đôi lúc lại không được đặt đúng chỗ, cô giảo hoạt ngay cả với những người thân của mình. Mẫu người như Scarlett khiến nhiều đàn ông phải chùn bước.

Severus Snape – Harry Potter

Dù sau này, sự thật và bí mật của Severus Snape khiến người trong và cả ngoài truyện cảm động đến thế nào thì cũng không thể phủ nhận, ông thật sự là cơn ác mộng với Harry Potter và các bạn cậu khi còn ở trường Hogwarts. Không chỉ là người thầy khó tính, khó hiểu, hay bắt bẻ mà ông còn thể hiện rõ bộ mặt thích “hành hạ” những học sinh của mình. Đặc biệt, hành động của ông làm tổn thương đến lòng tự trọng của Neville là khó có thể chấp nhận được. Một người thầy như Severus Snape sẽ càng khiến học sinh cảm thấy áp lực, sợ hãi và mệt mỏi.

Wickham – Kiêu hãnh và định kiến

Anh chàng với vể ngoài điển trai, phong thái hài hước, lịch sự và ở trong quân đội càng gây ấn tượng mạnh với các cô gái trẻ, thậm chí là với những người lớn tuổi lần đầu tiếp xúc với anh. Thế nhưng về bản chất, Wickham đúng chất là anh chàng “đào mỏ” và chuyên bịa chuyện. Anh vu khống và nói xấu về Darcy, con trai của gia đình có ơn với gia đình anh, anh quyến rũ Elizabeth và cuối cùng chấp nhận lấy em cô chỉ vì Darcy đã đứng ra dàn xếp vụ việc sao cho có lợi cho Wickham. Một anh chàng đúng chất không thể “trông mặt mà bắt hình dong”.

Tom Buchanan – Gatsby vĩ đại

Tom và Daisy Buchanan là những nhân vật bị ghét nhất trong tiểu thuyết Gatsby vĩ đại, và tất nhiên, họ là những người bạn không nên kết thân ở ngoài đời thật. Họ kết hôn nhưng chẳng hề chung thủy với nhau, đặc biệt, Tom lại là một anh chàng hay lợi dụng người khác, gian lận và theo chủ nghĩa da trắng.

Edward Rochester – Jane Eyre

Rochester là chàng Edward thứ hai có mặt trong danh sách này, dù được mọi người yêu mến nhưng vẫn có khuyết điểm khiến họ bị mất fan. Cũng giống như Edward ma cà rồng, Rochester có tính chiếm hữu cao và thích kiểm soát người khác. Với người vợ đầu tiên yêu thương anh ta, nhưng anh lại nhẫn tâm nhốt cô lại vì cô mắc bệnh tâm thần mà không có biện pháp khả thi khác. Trong tình hình đó, anh giấu giếm Jane và cũng nảy sinh tình cảm với cô. Rochester không đáng tin lắm với các cô gái.

Nguồn: vnwritter

-------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3  


Xem thêm

Severus Snape là một con người phức tạp, cuộc sống của ông tràn ngập nhiều cảm xúc mà ông chưa bao giờ tiết lộ đầy đủ. Đôi khi, Snape có thể lạnh lùng, hoài nghi, độc ác, cay đắng và mỉa mai. Ông thường muốn kiểm soát người khác, thể hiện quyền lực của mình, đặc biệt là những cậu học trò hư đốn như Harry. Giáo sư Snape có biệt tài giống như giáo sư McGonagall: khả năng giữ lớp học yên như tờ mà không cần động tay động chân. Snape có xu hướng thù dai và cực kỳ bất bình đối với những người mà ông không thích. Đặc biệt, ông khá là khinh thường các học sinh nhà Gryffindor, coi họ là kiêu ngạo và tìm kiếm sự chú ý – bị ảnh hưởng từ bộ đôi James Potter và Sirius Black đây mà. Từ những chi tiết trong truyện và phim, chúng ta có thể thấy rằng Snape là một nhân vật ít khi giao tiếp với người khác, nhiều khi có thể là bị trầm cảm. Snape là một người đàn ông cô độc, giỏi kìm nén cảm xúc và không có bạn bè. Khi còn nhỏ, anh bị bắt nạt, giành người yêu, dễ bị tổn thương, và khao khát trở thành một phần của một điều gì đó tốt hơn. Khi lớn lên, niềm đam mê với Nghệ thuật Hắc ám và Độc Dược đã bẻ lái cuộc đời của Snape sang một trang khác. Chỉ khi tình yêu mãnh liệt của mình với cô bạn Lily, ông mới hoàn lương và chấp nhận hy sinh lợi ích bản thân vì người khác. Là một bậc thầy Bế quan Bí thuật, Snape dễ dàng che giấu cảm xúc của mình, cũng như đọc vị được tâm trí người khác. Điều này cho phép ông lúc nào cũng tỏ thái độ lạnh lùng, nhưng thật ra là Snape biết nhiều thứ hơn ai cả. Tuy nhiên, mỗi khi nhìn thấy mặt Harry là Snape có xu hướng bị mất bình tĩnh, quát tháo, miệt thị và hành hạ cậu cho bõ công. Snape là một phù thủy đáng gờm, thể hiện kỹ năng thương thừa trong nhiều lĩnh vực pháp thuật khác nhau. Kiến thức và khả năng của ông gần như không có đối thủ ở cùng thời. Snape cực kỳ thông minh và giỏi tính toán. Ông đánh giá cao tư duy logic và cho rằng những ai để cảm xúc chi phối là những con người yếu đuối. Mặc dù thái độ thù địch của mình, Severus Snape là một người đàn ông vô cùng can đảm, người có lòng trung thành và tình yêu mãnh liệt. Tất cả những gì ông đã làm sau cái chết của gia đình Potter đều là vì Lily – người mà ông yêu vô điều kiện. Anh ta là một trong những đồng minh đáng tin cậy nhất của Dumbledore trong vai trò là một điệp viên kép. Khi ông thông báo cho Dumbledore rằng Voldemort đã biết về lời tiên tri, Snape cầu xin Dumbledore giấu Harry, Lily, và cả James đến nơi an toàn. Điều này cho thấy rõ ràng Snape đã ưu tiên cho hạnh phúc của Lily hơn tất cả những thứ khác, cho dù điều đó có nghĩa là cô đang ở cùng một người đàn ông mà anh ghét nhất trên đời.

Ngày 8 tháng 11 năm 2015, người yêu văn chương trên toàn thế giới không thể quên kỷ niệm sinh nhật lần thứ 125 nữ văn hào Mỹ nổi tiếng Margaret Mitchell (8/11/1900 - 16/8/1949), tác giả của cuốn tiểu thuyết huyền thoại Cuốn theo chiều gió. Ra mắt bạn đọc vào năm 1936, tác phẩm này đã gây một tiếng vang chưa từng có: từ một người vợ chỉ biết quán xuyến, lo toan công việc nội trợ, phu nhân John Marsh đã trở thành một ngôi sao văn chương hàng đầu. Nhưng cả tiếng tăm lẫn tiền bạc đều không mang lại cho người đàn bà này hạnh phúc. Và cuộc đời của Margaret Mitchell có thể chia làm hai thời kỳ: Trước và sau khi Cuốn theo chiều gió ra đời… Không chịu thua kém cánh mày râu Gia phả của nữ văn sỹ Margaret từa tựa như hoàn cảnh gia đình của Scarlett - nữ nhân vật chính trong Cuốn theo chiều gió. Tằng tổ về phía nội của nữ nhà văn là người Irland; phía ngoại là người Pháp. Cả hai người ông nội và ông ngoại của bà đều tham gia chiến trận trong cuộc chiến tranh Nam - Bắc Mỹ, tức những sự kiện làm nền cho cuốn tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió. Scarlett, cô gái tóc đen, mắt xanh biếc được tác giả mô tả với nguyên dạng như chính bà. Nhưng với sự khiêm nhường, nữ nhà văn bắt đầu cuốn sách bằng những dòng như sau: “Scarlett O Hara không đẹp” - tuy bản thân Margaret rất đẹp và luôn luôn như hòn nam châm hút chặt lấy các chàng trai hâm mộ. Quyến rũ, có học vấn, sâu sắc, thông minh, gia cảnh lại khá giả - những điểm này khiến đám thanh niên ngỏ ý muốn cầu hôn với nàng Margaret xinh tươi, duyên dáng xếp hàng rồng rắn. Ấy vậy nhưng sự lựa chọn của cô gái trẻ đã dừng lại ở Red Upshaw, một chàng trai nổi tiếng vì tính phiêu lưu. Rất chóng vánh Margaret hiểu ngay ra cuộc hôn nhân với chàng trai vai rộng, tóc hung kia là một sai lầm. Chỉ sau đám cưới vỏn vẹn 10 tuần lễ hai người đã chia tay. Mà việc này đối với một người con gái thuộc giới thượng lưu, vào những năm tháng đó, là một sự bẽ bàng bị miệng thế chê cười, phỉ nhổ. Giống như nhân vật nữ trong cuốn tiểu thuyết của mình, Margaret mang tính cách đàn ông trong mọi cách cư xử. Trong cuốn nhật ký thời còn là một thiếu nữ, Margaret ghi lại ước muốn được học tại một trường võ bị, nhưng cô gái đã vỡ mộng vì ở đầu thế kỷ 20 người ta không tuyển phụ nữ vào quân đội. Dẫu vậy việc lựa chọn nghề nghiệp của nữ nhà văn tương lai này vẫn không giống ai. Sau ước mơ ban đầu không thành, Margaret cương quyết xây dựng công danh của mình bằng nghề viết báo - một nghề nghiệp mà vào thuở đó bị xem chỉ nên giành riêng cho đàn ông. Khi Margaret đến nhận làm phóng viên tại tờ báo “Atlanta Journal" chính ông Tổng biên tập của báo này cũng phải thốt lên: “Một thiếu nữ xuất thân từ gia đình danh giá như cô mà lại có thể cho phép mình sục sạo vào những khu ổ chuột ở thành phố để trò chuyện với đủ loại người du thủ du thực hay sao?". Nhưng chỉ ít lâu sau vị Tổng biên tập đã nhìn nhận khác đi về cô phóng viên trẻ. Nữ nhà văn tương lai đã cho in trên mặt báo những bài viết đánh động dư luận, gây cuốn hút ở bạn đọc và xứng đáng là cây viết phóng sự số 1 của tờ báo. Tính ra trong thời gian công tác tại báo này Margaret đã viết trên hai trăm bài phóng sự, bút ký, bình luận. Và khi đã chứng tỏ rằng, với nghề nghiệp đã chọn nữ nhà báo không thua kém bất cứ đấng nam nhi nào, Margaret quyết định bỏ nghề làm báo, giành công sức và thời gian để chăm lo công việc gia đình. “Người đàn bà đã lấy chồng trước hết phải là một người vợ. Tôi, Margaret tuyên bố như vậy!” - Nữ nhà văn tương lai đã nói câu này sau khi bước qua cuộc hôn nhân lần thứ hai. John Marsh, đức lang quân lần này là một con người điềm đạm, kín đáo, một người đàn ông mà phụ nữ có thể tin cậy được. Ông chồng lần thứ 2 hoàn toàn khác ông chồng lần đầu. Ấy thế nhưng cái mơ ước được làm một bà nội trợ bình thường, vun vén thứ hạnh phúc gia đình ngọt ngào như nhiều phụ nữ khác - hóa ra đối với nữ văn sỹ tương lai không dễ gì đạt được. Chính vào những năm tháng Margaret Mitchell đặt bút viết cuốn tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió,cuộc sống của bà đã thay đổi hoàn toàn… Người đàn bà huyền thoại Từ năm 1926 đến năm 1933 Margaret miệt mài viết cuốn tiểu thuyết. Công việc này ngoài ông chồng ra, nữ văn sỹ tương lai không hé lộ với bất cứ ai cả. Mãi tới năm 1935, một người biên tập viên của nhà xuất bản Macmillan có uy tín ở Mỹ, trong cuộc lang thang đi khắp xứ sở để sục tìm những tài năng văn học mới được tiếp xúc với những trang bản thảo của Margaret Mitchell. Tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió ra mắt độc giả vào năm 1936. Ngay lập tức sách gây nên một niềm phấn khích hân hoan mà chính người viết cũng không giải thích nổi vì sao. Về sáng tác phẩm của mình nữ nhà văn thường nhận xét khiêm nhường: “Về thực chất, đây là một câu chuyện giản dị, kể về những con người hết sức bình thường. Sách không mang văn phong gì đặc biệt, không chứa đựng những vấn đề triết học, hạn chế tối đa sự miêu tả, không hề có những tư tưởng lớn, những ẩn ý, những biểu trưng, không có điều gì đặc biệt - nói tóm lại sách của tôi không mang những điểm mạnh mà những cuốn sách bán chạy thường có". Lẽ đương nhiên sau khi sách tới tay người đọc có cả hàng núi những lời đề nghị được phỏng vấn nữ văn sỹ và trong những bài phỏng vấn đó không tránh khỏi câu hỏi nhà văn đánh giá ra sao về nữ nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết. Margaret Mitchell luôn kiên nhẫn giải thích với cánh nhà báo: “Tôi cố gắng không dựng lên một người đàn bà tuyệt hảo. Để người ta kiệm lời khen ngợi nhân vật này. Tôi cố tìm ra ở nàng O Hara những nét ngớ ngẩn, kệch cỡm để nhân vật của tôi không trở thành một người anh hùng dân tộc. Bởi nếu tôi khiến người đọc nghĩ rằng nàng là một người hùng tức là tôi đã làm một điều xấu đối với trạng thái đạo đức và tinh thần của dân tộc chúng ta. Không, không nên vỗ tay hoan hô và sủng ái những người phụ nữ coi nhân vật của tôi là mẫu hình lý tưởng”. Trớ trêu sao, người đàn bà “sa đọa” từ cuốn tiểu thuyết Cuốn theo chiều gió cứ tự nhiên trở thành một tấm gương để người đời bắt chước và cuốn sách bán với số ấn bản khổng lồ này đã mang tới cho tác giả của nó Giải thưởng Pulitze. Nhưng gạt tiếng tăm, niềm vinh quang do cuốn tiểu thuyết mang lại sang một bên, nữ văn sỹ vẫn phải chiềng mặt với những nợ nần tiền bạc tựa như không bao giờ chấm dứt. Điều này khiến sức khỏe của Margaret Mitchell suy giảm rất nhanh. Thế giới cũng không phải chứng kiến lâu nữa một nữ văn sỹ lừng danh trở nên bệnh hoạn, già nua như thế nào. Bà đã từ bỏ cõi đời một cách đột ngột ở tuổi 48, trong một tai nạn xe cộ, khi cùng chồng trên đường tới một rạp chiếu phim. Không một ai dám nghĩ rằng nếu nữ văn sỹ sống lâu hơn, bà sẽ cho ra đời một Cuốn theo chiều gió thứ hai, thứ ba nữa. Chả nên mong đợi vậy. Chỉ cần một tác phẩm, nhà văn đã đủ nổi tiếng lắm rồi. Còn việc chuyển thể Cuốn theo chiều gió lên màn ảnh khiến tên tuổi của bà truyền lan khắp thế giới - lại là điều mà cho đến tận những ngày cuối đời, bà vẫn coi như một sự hành hạ không đáng phải hứng chịu.

Jay Gatsby, gã đại gia phóng khoáng, si tình trên sách và màn ảnh là biểu tượng cho sự đối lập giữa các giá trị thực và ảo của nước Mỹ thập niên 1920. The Great Gatsby là danh tác tiểu thuyết của nhà văn F. Scott Fitzgerald. Cuốn sách đã nhiều lần được chuyển thể thành phiên bản điện ảnh và truyền hình. Trong đó, nổi tiếng nhất là bộ phim năm 2013 của đạo diễn Baz Luhrmann với vai chính Jay Gatsby thuộc về tài tử Leonardo DiCaprio. Jay Gatsby là một gã nhà giàu cô độc với quá khứ ít ai thấu tỏ. Anh là triệu phú tự thân của nước Mỹ những năm 1920, sống trong dinh thự hoàng tráng. Khi màn đêm buông xuống, đây là nơi thường xuyên sáng đèn với những bữa tiệc xa hoa. Người ta kính trọng, khinh bỉ, bàn tán, đồn đại về Gatsby. Nhưng chỉ mình Nick Carraway, người hàng xóm mới chuyển tới, có cơ hội bước vào thế giới nội tâm của Jay Gatsby. Từ đây, câu chuyện về gã nhà giàu vừa là ông chủ, vừa là nạn nhân của thời đại sản sinh ra anh, đã được làm sáng tỏ. Nước mỹ ở thập niên 1920 Trong bài nghiên cứu 1920s: A Decade of Change đăng trên Tar Heel Junior Historian số mùa xuân năm 2014, tác giả Barrett A. Silverstein đã gọi thập niên 1920 là thập kỷ của sự thăng hoa với khởi đầu rực rỡ và khép lại trong bi kịch. Thập niên 1920 bắt đầu bằng sự trở về của những binh lính Mỹ từ chiến trường châu Âu. Sau khi trông thấy sự phát triển huy hoàng và tàn lụi của lục địa già sau đại chiến, họ trở về với khao khát làm chủ một cuộc sống đủ đầy và ấm no hơn. Tham vọng này được tiếp sức bởi đà hồi phục của nền kinh tế Mỹ sau chiến tranh. Thập niên 1920 đánh dấu sự bùng nổ trong xã hội xứ sở cờ hoa khi người dân sở hữu nhiều xe hơi hơn, nhiều đài phát thanh hơn và lần đầu tiên, được sử dụng điện thoại.  Sự dư dả về vật chất dẫn đến những thay đổi rõ rệt trong bộ mặt xã hội đương thời, bắt đầu từ gia tăng các nhu cầu giải trí. Tiếp đó là các phong trào đấu tranh đòi quyền bình đẳng cho phụ nữ. Phụ nữ thời kỳ này đã có thể diện những chiếc váy ngắn lộng lẫy, uốn tóc, đeo những món trang sức cầu kỳ và được quyền bầu cử.  Gatsby và giấc mơ Mỹ Fitzgerald lựa chọn bối cảnh những năm đầu thập niên 1920 để bắt đầu tác phẩm. Nước Mỹ trong Đại gia Gatsby là hiện tại của ông. Thừa mứa của cải vật chất, con người bị ám ảnh bởi chủ nghĩa sở hữu, say mê hưởng thụ mà không nhận ra đám mây của cuộc Đại suy thoái đã ở phía chân trời.  Xã hội tiêu thụ ngây ngất trong nhạc jazz và những làn sóng mới trong sáng tác văn học - nghệ thuật chính là tấm canvas hoàn hảo để Jay Gatsby thỏa sức phô bày sự giàu có và độ chịu chơi. Tương truyền vua nước Kiệt tại Trung Quốc đã ban lệnh mỗi ngày phải cống vào cung 100 súc vải lụa chỉ để đem xé vụn, đổi lấy tiếng cười của ái phi Muội Hỷ. Trong Đại gia Gatsby, Jay tổ chức những buổi tiệc xa hoa chỉ để thu hút ánh nhìn và trái tim của người con gái anh yêu say đắm. Jay Gatsby từng là một gã trai nghèo tên James Gatz ngày ngày làm việc bán sức nuôi thân. Gatsby đã gặp và yêu Daisy khi còn đi lính. Nhưng tình yêu của họ bị ngăn cấm vì Gatsby chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng. Giải ngũ, Gatsby quyết chí làm giàu bằng mọi giá. Tình yêu với Daisy chính là kim chỉ nam, tương lai hạnh phúc bên cô - chính là lý tưởng sống của Gatsby. May mắn đã mỉm cười với Gatsby khi anh gặp được một người cầm tay chỉ việc, giúp anh gây dựng cơ nghiệp sau này. Khi trở nên giàu có, Gatsby sử dụng danh tiếng và thành công của mình làm món qùa dành tặng Daisy - giờ đã là vợ của một người đàn ông giàu có. Nhưng Daisy lại chẳng màng tới anh. Gatsby là hiện thân của những người cựu binh bước ra từ Chiến tranh Thế giới I, khao khát một tương lai yên ấm hạnh phúc bên gia đình. Và tương lai ấy được họ bảo đảm bằng sự tích lũy của cải vật chất. Nhiều nhà nghiên cứu văn hóa chỉ ra Gatsby là hiện thân của giấc mơ Mỹ. Anh từ tầng lớp lao động nghèo vươn lên trở thành một trong những ông chủ đáng ngưỡng vọng trong xã hội đương thời, nắm trong tay cả công danh và quyền lực.  Gatsby là công dân của một thời đại nơi ranh giới về giai cấp, phẩm tước đã bị xóa mờ. Ai cũng có cơ hội để vươn lên, chỉ cần họ dám đánh đổi. Với Gatsby, anh đánh đổi lương tâm trong sạch, chấp nhận nhúng chàm để đổi lấy tiền tài và địa vị. Mặt khác, Gatsby cũng chính là mặt phù phiếm và bi kịch của giấc mơ Mỹ. Dù đã giàu có không ai bằng, nhưng khi đứng trước người con gái mình yêu, Gatsby vẫn nguyên vẹn mặc cảm thấp kém năm nào. Anh vẫn là một kẻ cô độc, không bạn bè, không tri kỷ dù vẫn tiếp đón hàng trăm khách khứa ra vào tư gia. Gatsby có tất cả nhưng vẫn ra về trắng tay. Tiền bạc không mang lại cho anh tương lai hạnh phúc hằng ấp ủ. Sự giàu sang chỉ càng khoét sâu hơn nỗi đau hết lần này tới lần khác vuột mất tình yêu duy nhất của cuộc đời.  Đó là mặt trái của giấc mơ Mỹ. Giấc mơ được vun đắp bằng tham vọng vươn tới một cuộc sống đủ đầy hơn, nhưng bất lực trong việc chỉ ra cho kẻ đang mơ định nghĩa hai chữ “đủ đầy”. Gã si tình giữa xã hội phù hoa trống rỗng n một thời điểm, Đại gia Gatsby buộc khán giả phải đặt ra câu hỏi, Gatsby là kẻ mù quáng hay người tỉnh táo duy nhất giữa xã hội thượng lưu Mỹ những năm 1920.  Người phụ nữ luôn đẹp nhất trong ánh mắt kẻ si tình. Có lẽ vì vậy, với Gatsby, Daisy luôn là cô gái hoàn mỹ, xinh đẹp và kiều diễm nhất. Nhưng Daisy xét cho cùng chỉ là một trong số rất nhiều người tồn tại như ảo ảnh trống rỗng giữa thời đại phù hoa. Daisy, tình yêu duy nhất của cuộc đời Gatsby, đã lập gia đình với Tom Buchanan và sống cuộc đời nhung lụa nhờ khối tài sản nhà chồng. Nhưng cuộc đời hoàn hảo của cô vẫn có những khiếm khuyết. Tom là một gã đàn ông ích kỷ, trăng hoa đã có nhân tình tên Myrtle Wilson. Daisy buộc phải nhắm mắt làm ngơ vụ ngoại tình để duy trì cuộc sống trong nhung lụa. Khi gặp lại Gatsby và chiêm ngưỡng khối tài sản khổng lồ, cô lập tức gần gũi với anh, để tình cảm của những tháng ngày xưa cũ sống lại, bất chấp đó là mầm mống của một vụ ngoại tình. Về phần Tom Buchanan, Daisy với anh ta cũng chỉ là một vật sở hữu, tương tự cô nhân tình Myrtle. Buchanan ghét cảm giác họ bị cướp mất khỏi tay mình. Chính vì thế, khi vụ ngoại tình của Daisy đến tai, anh ta tự tin có thể giữ vợ nhờ vào khối tài sản và danh tiếng của gia đình.  Dường như, chỉ đứng trước Buchanan, Daisy mới hiện nguyên hình là một người phụ nữ thực dụng. Và đứng trước Daisy, Buchanan cũng thể hiện bản thân chẳng tử tế hơn. Họ chính là cặp đôi "nồi nào úp vung nấy", những kẻ thượng lưu ích kỷ, vô cảm và đầy toan tính. Chỉ còn Gatsby - vẫn âm thầm hy sinh cho một tình yêu vô vọng. Anh đứng ra gánh tội cho Daisy sau khi cô lái xe gây chết người. Kết quả, Gatsby bị chồng của Myrtle giết để trả thù. Cái chết và đám tang của Gatsby chỉ có một mình Nick lo liệu. Anh muốn thông báo về sự ra đi của Gatsby cho Daisy, nhưng nhà Buchanan đã vội vã phủi tay, chạy trốn, chuyển đến một nơi ở mới.  Nick nhận ra Tom và Daisy là những kẻ chỉ biết gây ra rắc rối. Họ ngang ngược phá hủy mọi thứ rồi trốn tránh hậu quả bằng cách lẩn sâu vào lớp màn bảo vệ dệt nên từ tiền bạc, thanh thế và cuộc sống nhung lụa. Nick là một phiên bản “non gan” hơn của Gatsby. Anh tìm cách chen chân vào giới thượng lưu với hy vọng đổi đời. Gatsby đã giúp Nick nhận ra mặt trái của giấc mơ Mỹ.  Cả cuộc đời, Gatsby đã sống trong giấc mộng tình ái phù du, một cuộc đời dựa trên ảo tưởng “nếu Daisy chú ý đến mình”. Nhưng anh lại là người chân thật duy nhất - giữa những người rỗng tuếch bên cạnh.  Gatsby cũng là nhân vật duy nhất trong cả câu chuyện nhận ra giá trị của tình yêu. Gatsby đã dùng của cải để đổi lấy tình yêu, thay vì mang tình yêu đổi lấy vật chất như Daisy.  Cuộc đời của Gatsby cũng ảnh hưởng tới Nick. Nick quyết định chia tay người bạn gái thuộc tầng lớp thượng lưu được Tom giới thiệu, sống tiếp với những bài học mà Gatsby để lại.  Một cách nào đó, Jay Gatsby là giá trị thực duy nhất giữa xã hội thượng lưu đầy rẫy phù du giả tạo của nước Mỹ những năm 1920 trong tác phẩm. Gatsby đã chết - như một giá trị chân thực đã bị đánh bại bởi cả một thế hệ phù hoa, trống rỗng. Còn Tom và Daisy, thứ đón chờ họ không phải sự trừng trị của lương tâm mà là cơn bão lớn của thời đại. Cuộc Đại suy thoái chính là phép tử cho một xã hội vàng thau lẫn lộn những năm 1920.

Chắc nhiều bạn đã đọc Harry Potter rồi (thậm chí không chỉ đọc một lần) và cũng ấn tượng với nhân vật Snape như mình. Hết tập 7, chúng ta biết lý do đằng sau những hành động của Snape. Và chiếu theo đà cảm xúc khi đó, thì Harry hẳn là cảm động với ông thầy của mình đến nỗi về sau đặt tên con trai là Albus Severus Potter. Severus lấy từ tên Severus Snape - một trong những người dũng cảm nhất Harry từng biết. Đối với một người đọc bình thường như mình. Vậy là hết truyện để bàn, không có gì để thắc mắc. Nhưng trong khoảng 1-2 năm trở lại đây, mình thấy có một lượng khá đông đảo bạn đọc cho rằng thầy Snape không có đáng để được coi trọng dữ vậy. Lập luận của họ: có cả tá người dũng cảm hơn Snape trong series HP, và đối xử với Harry tốt hơn gấp ngàn lần (bác Arthur Weasley hay thầy Lupin chẳng hạn). Ông thầy này là người xấu, dù thế nào vẫn xấu - như Ron đã nói trong tập 1 (việc ổng cứu Harry không thay đổi sự thật ổng là một người cà chớn). Xấu ở đây là sao? Một thầy giáo lại để hận thù cá nhân (với ông bố James Potter) xen vào việc dạy dỗ, bắt nạt cay đắng Harry hết lần này đến lần khác. Ngoài ra, họ có nói thêm tình yêu Snape dành cho mẹ Lily của Harry không phải là tình yêu đẹp, nó giống với sự ám ảnh bệnh hoạn hơn. Nói tóm lại là như vậy, mình không nhớ các lập luận khác. Nếu search đề tài này trên google các bạn có thể thấy rất nhiều cuộc thảo luận liên quan. Cá nhân mình, mình thấy oaaa, fan của HP thật đáng nể. Họ vẫn có thể thảo luận về một bộ truyện đã kết thúc gần 10 năm :P. Ngoài ra thì khi nói về vấn đề này, mình ở về phía bênh thầy Snape :3. Còn bạn thì nghĩ sao về nhân vật có thể coi là key gần nhất truyện?

Nhân vật nữ chính của cuốn sách là một đứa trẻ mồ côi mẹ. Cô lớn lên cùng với Hindley và Heathcliff (một đứa trẻ gypsy, được cha cô cứu và nhận nuôi - anh ta lớn lên cùng hai đứa trẻ, như một thành viên của gia đình). Cô yêu Heathcliff nhưng lại chọn sự thăng tiến trong xã hội thay vì tình yêu đích thực. Chính sự phản bội của cô khi kết hôn với Edgar Linton và hành động bỏ rơi là trung tâm của những hành động man rợ và tàn ác khác mà chúng ta thấy xuyên suốt cuốn tiểu thuyết khi Heathcliff thề rằng anh ta sẽ trả thù cô và cả gia đình cô. Trong cuốn tiểu thuyết, cô được miêu tả như vậy: "Tinh thần của cô luôn ở mức cao ngất ngưởng, lưỡi cô luôn hoạt động - ca hát, cười và gây phiền hà cho tất cả những ai không muốn làm điều tương tự. Cô đã mắc phải một cú trượt chân ngông cuồng, độc ác - nhưng cô đã đôi mắt đẹp nhất, nụ cười ngọt ngào nhất và bàn chân nhẹ nhàng nhất trong giáo xứ: và, sau tất cả, tôi tin rằng cô ấy không có ý nghĩa gì; vì khi một khi cô ấy làm bạn khóc một cách chân thành, hiếm khi xảy ra rằng cô ấy sẽ không giữ bạn đồng hành với bạn, và bắt buộc bạn phải im lặng để bạn có thể an ủi cô ấy. "

Trong Chạng vạng, Edward gặp Bella Swan, một cô gái mà chàng không thể xuyên thấu được ý nghĩ vì cô ấy sống quá khép kín, và sở hữu dòng máu hấp dẫn chưa từng có. Chàng bị quyến rũ bởi mùi hương của cô, nhưng sau vài lần cứu sống cô, chàng không thể chống đỡ nổi và yêu cô say đắm. Edward thừa nhận với Bella chàng là một ma cà rồng, và mặc dù có hình thể như một chàng trai tuổi 17, chàng thật ra sinh ngày 20 tháng 6 năm 1901 và đã 109 tuổi. Cha nuôi Carlisle Cullen đã biến đổi Edward thành ma cà rồng năm 1918 để cứu chàng thoát chết trong đại dịch cúm Tây Ban Nha ở Chicago, Illinois khi mẹ chàng cầu cứu. Anh chàng ma cà rồng có vẻ được nhiều fan nữ yêu thích vì vẻ ngoài điển trai, khả năng kiểm soát hay tính tình khá thú vị. Thế nhưng nếu xem xét kỹ hơn thì Edward không hề lý tưởng như bạn nghĩ. Khi để ý và có cảm tình với Bella, anh chàng đã cô lập Bella khỏi bạn bè và gia đình, anh nhắc nhở rằng cô thật may mắn vì anh không phải kẻ giết người và anh cũng không ăn thịt cô. Thế nhưng bản tính thích chiếm hữu của Edward khá cao, ngay cả lúc anh không có mặt bên cạnh Bella. Anh thậm chí còn phá hỏng động cơ xe của cô để cô không thể bỏ đi đâu được. Hành động này quả thật khiến nhiều fan phải sợ hãi. Edward cũng cảnh báo Bella về những nguy hiểm có thể đến khi ở bên chàng, hiểu được cuộc sống của cô bị đặt trong nguy hiểm nếu tiếp tục mối quan hệ bởi vì dòng máu cô có một sức hấp dẫn không thể cưỡng lại với chàng và những ma cà rồng khác. Bella gặp nguy hiểm bởi tên ma cà rồng khát máu, James. Với sự giúp đỡ từ gia đình, Edward cứu Bella khỏi James, nhưng chàng vẫn không muốn biến đổi Bella thành ma cà rồng.

Khi nhắc đến Gone Girl, bất cứ khán giả hay độc giả nào đều sẽ nghĩ ngay đến câu chuyện hôn nhân ly kỳ của nó. Thế nhưng đối với mình, phần xuất sắc nhất của cuốn tiểu thuyết này lại nằm ở cách xây dựng và phát triển tâm lý nhân vật của nó. Amy Elliot – xinh đẹp, ngọt ngào, sang chảng, có học thức, là ước mơ của vô số thằng đàn ông, trong đó có thanh niên đoản mệnh bị cắt cổ giãy đành đạch trên giường. Thậm chí, tuổi thơ của cô còn là nguyên mẫu của một bộ sách nổi tiếng bán rất chạy và cũng chính nó đã đem lại sự giàu có cho cả gia đình Elliot. Khác với Nick, người đã phải lăn lội với đủ thứ công việc để kiếm sống, Amy chưa bao giờ có một công việc thực sự nào dù cô đã tốt nghiệp thạc sỹ tâm lý. À mà mình cũng chẳng biết “viết câu đố trắc nghiệm” liệu có phải là một nghề hay không nữa. Dù sao thì cũng là “amazing” Amy nên rõ ràng là chẳng có cái gì xứng tầm với cô cả. Và đây là hai người họ sau 5 năm đêm rét chung chăn. Nick giờ chỉ còn là một gã thất nghiệp, mẹ đã qua đời còn bố thì chẳng nhớ được cái gì hết. Anh cùng cô em gái Margo phải dựa vào nhau mà sống. Họ mở một quán bar bằng tiền của Amy. Amy sau nửa đời người rủng rỉnh tiền bạc bắt đầu lâm vào cảnh khánh kiệt, khi mà bộ sách vốn dành cho thiếu nhi nay chẳng còn mấy ai muốn đọc còn bố mẹ cô thì lại vung tay quá trán. Chưa dừng lại ở đó, giống như Nick, Amy cũng mất việc. Trong khoảng thời gian khủng hoảng, Nick chẳng thiết tha gì còn Amy thì tối ngày cằn nhằn, xét nét, bới móc những vấn đề của anh. Đó là lúc Nick tìm thấy Andie, cô sinh viên xinh xắn, ngon nghẻ và quan trọng nhất là mang lại cho anh cảm giác dễ chịu, thoải mái, rằng mình là một người đàn ông có giá trị, được tôn trọng chứ không phải một kẻ không lật nổi cái nắp bồn cầu trong lúc đi tiểu. Những khó khăn về mặt tài chính đóng góp một phần không nhỏ trong sự sụp đổ của cuộc hôn nhân này. Và vào đúng cái ngày mà Nick định kết thúc mọi chuyện thì… Trong quá trình dàn dựng nên vụ mất tích của mình, Amy cho thấy cô quá hiểu Nick. Cô hiểu chồng mình đến từng hơi thở, rằng Nick sẽ tự mình giải những câu đố, rồi cũng tự mắc vào bẫy luôn. Nick là kiểu người ngại đối diện với vấn đề và sẵn sàng lấp liếm để né tránh một cuộc đối đầu. Những lời nói dối này đều khá vô hại, nhưng nó tạo ra hình ảnh về một kẻ dối trá với đầy rẫy những bí mật. Thực chất, chính thói quen tồi tệ này là điểm mấu chốt khiến Nick bị kết tội, khi mà công chúng nhìn vào đương nhiên sẽ cho rằng anh đã giết vợ. Thêm vào đó, nói dối quá nhiều thứ nhỏ nhặt, đến lúc nói thật chuyện to tát thì lại chẳng ai tin. Amy cũng biết luôn điều đó. Nhìn sâu hơn vào hoàn cảnh của cặp đôi này, có thể thấy gia đình là yếu tố đã ảnh hưởng sâu sắc tới tính cách của họ. Amy, con gái của hai nhà tâm lý học những lại chẳng hiểu gì về tâm lý trẻ con cả. Từ bé cô đã được tô vẽ đến mức hoàn hảo, và “hoàn hảo” cũng chính là từ khóa xuyên suốt cuộc đời Amy, trong khi thực tế thì lại chẳng được đẹp đẽ như vậy. “Cô là loại đàn bà khốn nạn, nhỏ nhen, ích kỷ, thao túng và nguyên tắc…” Đó là một câu ngắn gọn để miêu tả con người Amy do chính Nick giãi bày. Dẫu vậy, Amy thực sự yêu Nick. Trong một điều kiện lý tưởng, khi mà Nick không thể chống trả và phải chịu cảnh tù tội còn Amy thì không bị cướp sạch tiền, cô cũng sẽ tìm đến một nơi nào đó và tự kết liễu đời mình. Liệu có ai chỉ vì thù ghét chồng mà phải làm đến mức này? “Tôi có thể giết người vì anh. Còn ai khác làm được điều đó?” Dẫu vậy, nói đi cũng phải nói lại. Không chỉ nhiều lần dối trá, Nick còn dựa dẫm quá nhiều vào vợ mình. Anh mượn tiền của Amy để mở quán bar rồi lại phản bội cô ta. Đó là sai lầm lớn nhất. Đứng trước ngần ấy thứ mới thấy Gillian Flynn đã kỳ công trong việc xây dựng tính cách nhân vật như thế nào. Đây là điều mà đọc sách có lợi hơn so với xem phim, khi mà bạn được biết tường tận nhân vật đang nghĩ gì chứ không chỉ là những thứ họ biểu hiện ra bên ngoài. Đặc biệt là Nick, càng về cuối sự phản kháng của anh càng trở nên dữ dội hơn và đó là điều đã được giảm nhẹ khi lên phim. Bên cạnh phần những gì đã được thể hiện trên phim, vốn đã khá đầy đủ và chi tiết thì còn một số điểm khác biệt so với nguyên tác. Đáng kể nhất chính là sự tồn tại của nhân vật Hilary Handy, người bạn thời niên thiếu của Amy, người đã cho thuật lại câu chuyện đáng sợ về kẻ sẵn sàng trừng phạt bất kỳ ai phát hiện ra sự kém hoàn hảo của mình. Mối quan hệ mệt mỏi giữa Nick và bố anh cũng trở nên rõ ràng hơn trong sách. Điều đó lý giải chi tiết hơn tại sao anh lại dễ dàng buông tay chịu trói ngay khi được Amy tặng cho cái que thử thai. Sau tất cả, Amy đã giành được quyền “nói lời cuối cùng” của Cô Gái Mất Tích. Đọc đoạn này xong có cảm giác kiểu “Kể từ đó, không còn ai nhìn thấy Nick nữa. Thi thể của anh không bao giờ được tìm thấy” vậy.