Bạn đã bao giờ tự đặt câu hỏi cho chính bản thân mình rằng: “Thanh xuân của tôi thực sự là gì?”,  “Mình đã bao giờ điên cuồng, đã bao giờ cháy hết mình với tuổi trẻ hay chưa?”.

Có người bảo thanh xuân là quãng thời gian đầy sục sôi, quãng thời gian cháy bỏng nhất của tuổi trẻ, hay lại cũng có người bảo thanh xuân là cảm xúc, là những hoài niệm còn đọng lại  trong cuộc đời của mỗi con người… Nhưng tôi thiết nghĩ, thanh xuân đâu chỉ có như vậy! Thanh xuân là một bộ phim ngọt ngào tuy không có sự chuẩn bị sẵn nội dung hay được diễn tập trước nhưng ở đó mỗi chúng ta đều là một vai diễn mà chẳng phải quan tâm đến thứ tự hay bất kì ai. Không những thế thanh xuân còn là thời gian, là cảm xúc, là thứ mà khi ta đã trải qua rồi sẽ vẫn mãi luyến tiếc, vấn vương…

Nghĩ về thanh xuân, ta thường nghĩ ngay đến mối tình đầu còn đầy vụng dại. Dù cho sau này mối tình đấy có còn mãi hay hóa thành hồi ức thì chắc hẳn rằng bạn cũng sẽ không bao giờ quên được một thời đầy cuồng nhiệt, đầy điên cuồng nhưng lại cực kì ngây ngô đó. Có rất nhiều những tác phẩm hay nói về tuổi thanh xuân. Chắc chắn khi đọc những câu chuyện này, bạn sẽ bắt gặp đâu đó trong những trang sách hình ảnh của chính mình, để rồi rung động một cách sâu sắc vì ta cũng đã từng có một thời như thế…

  1. Gửi Thời Đẹp Đẽ Đơn Thuần Của Chúng Ta:

Thanh xuân của chúng ta dùng để làm gì? Thầm thương trộm nhớ người ta nhưng chỉ dám giấu trong lòng. Ngày ngày dậy thật sớm đi học, hay cố tình ở lại trường thật muộn, chỉ mong tình cờ bắt gặp cậu ấy? Hay đã từng đường hoàng đứng trước mặt cậu ấy, can đảm nói ra ba tiếng “mình thích cậu”. Thanh xuân của Trần Tiểu Hy đã dành trọn cho chàng trai năm ấy chúng ta cùng theo đuổi, Giang Thần. Giang Thần, thanh mai trúc mã của Tiểu Hy, là bạn học chung từ mẫu giáo, tiểu học, trung học đến tận đại học. Giang Thần trong lòng Tiểu Hy, là tất cả tuổi trẻ, là những tháng ngày bồng bột có giận dỗi ghen tuông, cũng có hạnh phúc ngọt ngào. Tình yêu của Tiểu Hy dành cho Giang Thần ấm áp và thuần khiết đến nỗi khiến người lạnh lùng như Giang Thần cũng phải động lòng. Cô đã thử mọi cách để tiếp cận Giang Thần, nào là viết thư tình, tự xịt lốp xe để Giang Thần đèo về nhà, luôn tận dụng mọi cơ hội để học cùng, làm cùng Giang Thần. Suốt 3 năm cấp ba, rồi 5 năm đại học và cộng thêm cả 3 năm xa nhau, Giang Thần và Tiểu Hy chưa bao giờ ngừng nghĩ về đối phương. Giang Thần, là mối tình đầu của Tiểu Hy, là người bạn trai mà Tiểu Hy cứ ngỡ sẽ đi cùng đến suốt cuộc đời… Câu truyện ngoài xoay quanh mối quan hệ giữa Giang Thần và Tiểu Hy, ở đây còn khắc họa rõ nét hơn tình bạn, tình yêu và tình cảm gia đình. Đối với Gửi Thời Đẹp Đẽ Đơn Thuần Của Chúng Ta, mọi sự so sánh đều là không cần thiết. Hãy để bản thân tự cảm nhận cái đẹp của tập truyện này. Cái đẹp mà đúng như tên gọi của tác phẩm – sự đơn thuần, chân thành và ấm áp. Với 2 tập truyện, những tình tiết dễ thương, những lời nói ngọt ngào, sâu sắc chắc chắn sẽ “đốn tim” các bạn đấy!

 2. Lời Hồi Đáp 1997:

Lời hồi đáp 1997 là câu chuyện về thời niên thiếu của sáu người bạn thân vào năm 1997 – thời kì Kpop hình thành và làn sóng Hàn bắt đầu có những bước tiến đầu tiên vươn mình ra thế giới. Lời kể trong cuốn sách lồng ghép hài hòa giữa thời hiện tại 2012 và mốc quá khứ 1997, vẽ nên bức tranh muôn màu cảm xúc về tuổi trẻ. Bạn sẽ bắt gặp hình ảnh chàng trai với mối tình đầu dám làm tất cả nhưng lại không dám thổ lộ, về tình cảm gia đình với vô vàn yêu thương của mẹ cha, về lòng hâm mộ cuồng nhiệt dành cho thần tượng. Câu chuyện tập trung vào cuộc sống sôi động của Sung Si Won, một fan hâm mộ cuồng nhiệt của nhóm nhạc thần tượng H.O.T và 5 người bạn học cùng trường trung học. Yoon Yoon Jae - một thanh niên nghiêm túc “con nhà người ta”; Yoon Tae Ung - anh trai của Yoon Jae, người sống nội tâm với quá khứ đau buồn, Do Hak Chan – học sinh mới chuyển trường, tự tin trọng mọi điều nhưng lại rụt rè trước các bạn gái; Kang Joon Hee – bạn thân của Si Won, người có tính cách nhạy cảm, dễ đồng cảm với trái tim phái yếu và anh chàng lắm mồm, vitamin gây cười của cả nhóm– Bang Sung Jae. Ở câu truyện, ta có thể dễ dàng bắt gặp hình ảnh của mình ở trong đó. Và đây là một câu truyện về tuổi thanh xuân rất đáng để bạn đọc!

  1. Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Từng Theo Đuổi:

Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Từng Theo Đuổi có lẽ là một trong những câu truyện hay nhất về thanh xuân vườn trường. Kha Cảnh Đằng và Thẩm Giai Nghi là bạn học chung từ hồi cấp hai. Kha Cảnh Đằng – thích vẽ truyện tranh, học hành bét nhè, ngây ngô và ngớ ngẩn đến phát rồ, Thẩm Giai Nghi – chín chẳn chỉn chu, học sinh gương mẫu, thầy yêu bạn mến. Một cô gái, năm thằng con trai, năm cuộc chinh phục với những vấn đề khác của cái tuổi dở dở ương ương. Tất cả bọn họ đều sống những năm trung học thật cuồng nhiệt. Không cần biết kết quả như thế nào, chỉ cần cứ tiếp tục tiếp bước là đã rất đáng trân trọng rồi. Tác phẩm đã khiến người đọc đằm mình vào câu chuyện với lối viết gần gũi và hài hước, để rồi thay đổi xoành xoạch qua nhẹ nhàng tình cảm rất khéo léo. Từ lời kể ngô nghê của cậu học trò Kha Cảnh Đằng. Từng câu chuyện nhỏ cứ dần được hé mở, từng tâm sự thầm kín tận đáy lòng cũng dần được vạch ra. Ký ức về những trò đùa nghịch ” lầy lội” có phần trẻ con mà đám bạn nam vẫn hay làm, chuyến dã ngoại vào dịp hè đáng nhớ, những lần cố gắng phấn đấu học tập trước mùa thi, những  mơ ước lí tưởng của tuổi thanh xuân… Và đặc biệt mối tình đầu mang tên Thẩm Giai Nghi đáng nhớ của cả năm cậu học trò. Kha Cảnh Đằng là người cuối cùng ở bên Thẩm Giai Nghi trong những năm tháng thanh xuân ấy, nhưng lại chẳng thể đi bên cô đến khi tóc bạc mắt mờ, không phải là khoảng cách 3 km khiến họ cách xa nhau mà là vì tuổi thanh xuân chỉ đẹp nhất khi dang dở như vậy.  Dù không ở bên nhau, dù không thuộc về nhau họ vẫn luôn  giữ cho nhau một vị trí đặc biệt trong sâu thẳm trái tim mỗi người. Để sau này, khi hoài niệm về tuổi thanh xuân đáng nhớ, họ lại nhìn thấy người kia trong ký ức của mình. 

  1. Cô Gái Đến Từ Ngày Hôm Qua:

Tác phẩm là một câu truyện ngọt ngào và vô cùng dễ thương pha lẫn sự hóm hỉnh qua ngòi bút quen thuộc của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. “Cô gái đến từ hôm qua” – Khi kí ức của tuổi thơ hôm qua sống dậy cùng thanh xuân hôm nay! Đây là cuốn sách khá thú vị và độc đáo khi tác giả đã đen xen câu truyện của quá khứ và hiện tại vào với nhau một cách rất nhuần nhuyễn và hòa hợp. Nội dung câu truyện xoay quanh hai nhân vật là Thư và Việt An (Tiểu Li khi nhỏ). Những rung động đầu tiên, những màn “thả thính” đầy hấp dẫn hay cả những cảm xúc lắng đọng sẽ cuốn hút bạn ngay từ những trang đầu tiên khi mở đầu câu truyện anh chàng Thư đã khẳng định: “Con gái càng lớn càng khôn còn con trai càng lớn càng ngu”. Ngày còn nhỏ, nhờ sự ngịch ngợm và láu lỉnh của mình mà Thư trở thành bá chủ trong mọi cuộc chơi, Tiểu Li chỉ biết răm rắp nghe theo. Vậy mà 10 năm sau, không biết Thư khác hay tụi con gái khác mà khiến Thư trở thành đầy tớ đi mua kẹo và làm ti tỉ thứ việc khác cho tụi con gái. Sống với thực tại là thế, luôn hết mình vì cô bạn Việt An là thế, nhưng những dòng hồi ức của Thư vẫn đưa cậu trở về ngày xưa, nơi có những kỉ niệm thật đẹp bên cô bạn đầu đời và duy nhất (sau này có thêm Việt An) là Tiểu Li. Hai dòng thời gian quá khứ và thực tại cứ xen kẽ nhau khiến Thư và cả người đọc muốn hết mình với hiện tại là Việt An nhưng lại tiếc nuối quá khứ là Tiểu Li. Có lẽ bởi Tiểu Li ra đi vội vàng khiến Thư không kịp đón nhận. Đi luôn và không biết khi nào mới gặp lại, sự chia ly vội vã để lại cho Thư biết bao nhiêu hụt hẫng và nuối tiếc. Người ta nói, 500 lần ngoảnh mặt nhìn nhau mới đổi được một duyên gặp gỡ. Bất cứ người nào chúng ta gặp cũng đúng là người chúng ta cần gặp. Hãy khoan vội trách Tiểu Li đã rời xa người bạn thời thơ ấu mà không một lời thăm hỏi. Bởi nếu vậy cuộc sống sẽ chẳng còn gì là thú vị nữa. Trong chúng ta có mấy ai may mắn được gặp lại một người xưa cũ? Vậy mà Thư hẳn là người may mắn hơn tất thảy. Sau nhiều năm xa đằng đẵng đến quên cả gương mặt, quên cả tên thật và thậm chí quên cả vết sẹo mờ trên trán của người bạn năm nào. Thư bỗng tìm thấy tất cả chỉ trong một khoảnh khắc. Thư tìm được tình yêu của tuổi mới lớn, tìm được người bạn năm xưa, tìm được những kỉ niệm đáng nhớ của tuổi thơ... Tất cả là nhờ Việt An, chính là Tiểu Li - Cô gái đến từ hôm qua... 

  1. Điều tuyệt vời nhất của chúng ta:

Cảnh Cảnh Dư Hoài, bốn từ này có nghĩa là “canh cánh trong lòng”. Cảnh Cảnh trong câu chuyện này là một cô gái rất bình thường, thậm chí có thể gọi là tầm thường. Nhan sắc bình thường, sức học tệ, may mắn thi đỗ trường Chấn Hoa có lẽ là một trong những điều may mắn nhất cuộc đời cô.Dư Hoài là một chàng trai năng động, học vô cùng giỏi, thi vào Chấn Hoa là một điều không mảy may to lớn lắm đối với cậu ấy. Nhưng, không phải ngôn tình bình thường, Dư Hoài không phải là soái ca hoàn hảo về mọi mặt. Cảnh Cảnh không phải là nữ chính yếu đuối. Bọn họ, đều có ưu điểm, khuyết điểm. Chính vì lẽ đó, câu chuyện này mới thật sự rất khác biệt. Điều tuyệt vời nhất của chúng ta, thật ra đây không phải là câu chuyện hư cấu. Quả thật mỗi chúng ta đều tìm thấy hình ảnh của chính mình trong một khoảnh khắc nào đó. Giống như là gom nhặt tất cả những hình ảnh của tuổi thanh xuân vào một quyển sách. Ở đâu đó trong câu chuyện này thật ra rất chân thật, không chỉ nói về tình yêu, mà còn là tình cảm gia đình, ước mơ, khát vọng tuổi trẻ. Dư Hoài thật ra là một kẻ có khát vọng rất lớn, nhưng, không phải loại người miệt mài học mà đánh mất tuổi trẻ. Cậu ấy có một tuổi trẻ rất đẹp, cùng với Cảnh Cảnh, bọn họ vẽ ra một thanh xuân rất đáng nhớ. Tôi rất thích câu nói này trong tác phẩm: “Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất. Nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi cách nhau một tuổi trẻ. Dù chạy thế nào cũng không thắng được thanh xuân.” Ba năm ngồi cùng bàn, những câu nói châm chọc, những cử chỉ quan tâm lặng lẽ ngọt ngào. Chỉ là khi Dư Hoài đưa Cảnh Cảnh quyển vở mà cậu đã nhọc tâm chép đêm qua. Những điều giản đơn như vậy cũng đủ khiến người đọc cảm thấy ngọt ngào. Thật ra cuộc sống này rất lạ, điều gì đến chúng ta đều không biết được. Sau này sẽ ra sao, như thế nào? Mặc kệ  nó đi, hãy sống trọn vẹn 3 năm thanh xuân, hãy học hết mình, chơi hết sức. Ba năm cấp 3 thật sự rất ngắn, bỏ lỡ  nó rồi thì cả đời cũng chẳng thể tìm lại được. 

  1. Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên:

“Nếu như anh biết rằng sẽ có ngày yêu em như thế. Anh sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên.”

Tác phẩm viết về đề tài tình yêu và game online, điều có thể dễ dàng nhận thấy khi đọc Yêu em từ cái nhìn đầu tiên là cuốn truyện đầy ắp hơi thở cuộc sống, mà ở đó những nhân vật chính là Tiêu Nại, là Vy Vy, là Ngu Công, là Hiểu Linh, Nhị Hỷ… là chính chúng ta – những con người trẻ với đầy nhiệt huyết sống.

Trải qua rất nhiều sóng gió, cả trong game lẫn cuộc đời thường, tình yêu của họ ngày càng sâu sắc, Vy Vy về ra mắt gia đình Tiêu Nại, và kết quả là một happy ending, một hạnh phúc như trong mơ.

Đọc Yêu em từ cái nhìn đầu tiên, ta vừa mong chờ, dự đoán lẫn hồi hộp những tình tiết của truyện, nhưng nhiều khi lại bật cười, nhiều khi lại thấy sống mũi cay cay. Đọc Yêu em từ cái nhìn đầu tiên, ta có thể thấy tình yêu online, hay game online không chỉ hoàn toàn là những giá trị ảo, mà đôi khi đó cũng là những phương tiện để chuyển tải những cung bậc cảm xúc của tình yêu, của những giá trị rất nhân văn của đời thực. 

  1. Anh Có Thích Nước Mỹ Không?

Cuốn tiểu thuyết của tác giả Tân Di Ổ đã làm rung động hàng triệu người đọc giống như một thước phim khắc ghi lại tuổi trẻ đầy sôi nổi, nhiệt huyết nhưng cũng nhiều nước mắt của mỗi người. Năm 2013, Anh có thích nước Mỹ không? được chuyển thể thành phim điện ảnh Gửi tuổi thanh xuân do Triệu Vy đạo diễn. Cô gái 18 tuổi mơ mộng Trịnh Vy quyết định thi vào Học viện Kiến trúc của thành phố G vì một lời hẹn ước với Lâm Tĩnh - anh chàng sống cùng khu tập thể, hơn cô 5 tuổi, nhưng rồi anh sang Mỹ mà không một lời từ biệt, bỏ cô ở lại với bao câu hỏi ngổn ngang. Khi nỗi đau Lâm Tĩnh để lại cho cô dần nguôi ngoai, Trịnh Vy ngã vào cuộc tình sinh viên tươi đẹp với Trần Hiếu Chính, người có thành tích học tập vượt trội trong trường. Nhưng rồi nước Mỹ lại một lần nữa "cướp" đi người cô yêu.

Thời gian vẫn trôi, con người vẫn phải sống, Trịnh Vy mạnh mẽ tiếp tục bước tiếp con đường mình phải đi. Từ một Trịnh Vy sốc nổi, bốc đồng, bừa bãi đã trở thành thư ký Trịnh điềm đạm trong giao tiếp, cẩn trọng trong công việc. Cô lao vào các cuộc hẹn hò vô định, trước những chàng trai xa lạ, cô luôn có một câu hỏi "kinh điển": "Anh có thích nước Mỹ không?"

 

  1. Hạ Chí Chưa Tới:

Đối với những khán giả muốn tạm quên đi cảm giác tiếc nuối, day dứt cho một thời thanh xuân tươi đẹp đã qua, thì tác phẩm Hạ Chí Chưa Tới là một sự lựa chọn khá phù hợp. Qua lời kể của Lập Hạ, thời thanh xuân tươi đẹp mà cô trải qua cùng nhóm bạn đã được khắc họa một cách rõ nét. Đó là khoảng thời gian chứa đựng những kỷ niệm trong trẻo và tươi đẹp nhất. Thế nhưng, Hạ Chí Chưa Tới không chỉ toàn những hồi ức vui vẻ. Nó còn nhắc đến mối tình đầu lãng mạn nhưng cũng đầy nuối tiếc của chàng trai yêu hội họa Phó Tiểu Tư và cô gái trong sáng Lập Hạ. Thêm vào đó, bộ phim cũng mang đến một hiện thực vô cùng thực tế mà những người trẻ hiện đại đều sẽ phải trải qua. Sau khi tốt nghiệp, mỗi người đều có những con đường riêng với những biến cố của cuộc đời khiến bản thân phải chấp nhận và trưởng thành. Vậy nên, tình bạn khăng khít ngày nào lại trở nên vô cùng mong manh. Hạ Chí Chưa Tới mang tới cho khán giả một thông điệp vô cùng sâu sắc: Thanh xuân dẫu có nhiều nuối tiếc, sai lầm hay dang dở nhưng vẫn luôn là quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người. Sau tất cả, dẫu có nhiều tổn thương, chúng ta vẫn sẽ trưởng thành và trở thành những người hoàn hảo nhất có thể. 

Kết: Tuổi thanh xuân nói ngắn cũng chẳng ngắn, nói dài cũng chẳng dài. Thanh xuân đó, chớp mắt một cái, đã vụt bay đi mất, chỉ còn sót lại trong ký ức của mỗi người, chỉ còn là những tiếng thở dài tiếc nuối và đầy hoài niệm. Thanh xuân đó, đơn thuần biết mấy, đẹp đẽ biết mấy, đã gói hết tất cả những ngây thơ và mơ mộng của chúng ta. Hãy trân trọng những phút giây đáng quý của tuổi trẻ, hãy sống cháy bỏng với đam mê, hãy yêu hết mình vì tuổi trẻ của con người chỉ có một lần trong đời!

 

Tổng Hợp Bởi Phương Hoa - Bookademy

------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

 

 

Xem thêm

Vì tớ là fan ruột của series "Reply" nên phần nào tớ cũng chẳng bỏ sót… Cũng chèo thuyền này rồi đến chèo thuyền kia, chìm đau đớn rồi cập bến thành công… Tớ trải qua tất cả mọi cảm xúc cùng bộ phim, buồn, vui, hạnh phúc, hay trầm tư suy nghĩ. Tớ yêu series này đến nỗi, mua ngay quyển sách khi biết nó được xuất bản tại Việt Nam.

Tớ khá hài lòng. Hài lòng vì nội dung của nó thể hiện hết toàn bộ câu chuyện của những cô bé, cậu bé cùng lớn lên trong những năm đẹp nhất của tuổi trẻ. Chỉ có điều tớ thất vọng một chút ! Người ta hay nói, một bộ phim chỉ là bề nổi, và sách là cả một tảng băng chìm. Nhưng với "Reply 1997" lại khác, có thể vì đạo diễn, biên kịch, đặc biệt là dàn diễn viên đã làm xuất sắc vai trò của mình. Chưa kể, với một bộ phim về tuổi trẻ đầy hoài niệm như vậy, những hình ảnh, âm nhạc, đồ vật, hay phong cách thời trang… chắc chắn khi nhìn nó, nghe nó bạn sẽ cảm nhận rõ ràng hơn rất nhiều cái gọi là mùi xưa cũ. Nó tác động rất nhiều đến cảm xúc của người xem. Và sách chưa làm được điều này.

Nhưng tớ chắc một điều rằng, bạn sẽ lại cười tủm tỉm khi lướt qua những đoạn đấu võ mồm siêu bựa của Si Won và lũ bạn. Như thể mình vừa cãi nhau với thằng bạn cùng bàn mới hôm qua đây thôi. Hay những lời cằn nhằn của bố Dong Il và mẹ Il Hwa làm bạn liên tưởng ngay đến ngay cảnh tượng mà ngày nào bạn cũng phải nếm qua ít nhất một lần.

Tớ đã “reply” lại từng thướt phim bằng cách như thế !!!

Tôi thích cách tác giả dẫn người đọc đến với câu chuyện cần kể qua lời tự sự của nhân vật Siwon: ”Không phải tôi ghét công việc của mình, chỉ là đôi lúc cảm thấy rất phiền. Những lúc mệt mỏi có những thứ nhỏ xíu sẽ động viên tôi. Một bài hát chẳng hạn. Dù rằng tôi đã 33 tuổi, nhưng kí ức của tôi vẫn còn ở lại những năm 90. Những hồi ức ấy tươi đẹp tới mức khiến tôi không oán than về chuyện già đi. Nếu thân thể không thể quay về, tôi sẽ để tâm trí mình quay lại những năm tháng ấy vậy (mở điện thoại ra, hình nền là Tony An). Tôi sắp quay về những năm 90”. Phải, Siwon là fan của H.O.T cũng như tôi đã (và vẫn đang) là 1 fan của TFBoys và BigBang. Tin tôi đi, nếu bạn không phải là 1 fan hâm mộ cuồng nhiệt của Kpop cùng nhạc Hoa, có lẽ sẽ hơi khó chịu hoặc không cảm nhận được hết tinh thần của bộ phim. Tình cảm mà Siwon dành cho H.O.T là thứ tình yêu trong sáng nhất, vô tư nhất. Thích một người mà không cần đáp lại. Yêu một người chỉ với mong muốn họ được hạnh phúc. Điều dễ dàng nhất chúng ta có thể làm cho những người mình yêu thương, là tự vứt bỏ chính mình. Tình yêu khiến chúng ta có thể làm được những việc không thể. Tình cảm không phải là cái công tắc, muốn bật thì bật mà muốn tắt thì tắt. Một khi đã bật lên, sẽ không tắt được nữa.

Mình biết đến truyện này trước tiên chính là vì mình đã xem qua "Reply 1997" và cực kì ấn tượng bởi nội dung và diễn viên của phim nên đã quyết định mua truyện chuyển thể để đọc tiếp cho thỏa niềm đam mê. "Lời hồi đáp 1997" cũng là một trong những bộ phim thanh xuân Hàn Quốc mà mình thích nhất, chắc là chỉ sau "Lời hồi đáp 1988" mà thôi. 

"Lời hồi đáp 1997" là cuốn sách chuyển thể từ bộ phim thanh xuân cực đình đám từng gây bão mùa hè năm 2012 của xứ sở kim chi, kể về thời niên thiếu của 6 người bạn thân vào những năm 1997. Truyện được kể chủ yếu về nhân vật nữ xinh đẹp đáng yêu Sung Si Won, fan hâm mộ cuồng nhiệt của nhóm nhạc H.O.T đình đám một thời. Thực sự khi xem phim hay đọc truyện về tình cảm mà fan hâm mộ Si Won dành cho thần tượng của mình làm mình thấy rất quen thuộc và xúc động, dường như ai cũng đã từng có một thời cháy hết mình cho đam mê cuồng nhiệt của mình như vậy. 

Những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp của những người bạn Si Won, Jung Jae, Tae Ung, Hak Chan, Jung Hee, Sung Jae có lẽ chính là những ngày tháng tươi đẹp nhất bởi ở đó, họ được sống hết mình với ước muốn của bản thân, được buông mình để rơi vào những vòng xoáy tình yêu trong trẻo và đáng yêu nhất. Quyển sách này giống như một băng ghi hình đưa chúng ta quay ngược trở lại quá khứ, nơi mà con người ta còn có ước mơ, còn dám mơ ước và còn sống vì ước mơ đó. 

Hãy lật giở từng trang của cuốn sách này, bạn sẽ tìm thấy những kí ức tươi đẹp nhất của tuổi thanh xuân mà mình đã lỡ đánh rơi ở đây.


Có lẽ ai trong chúng ta cũng có một thời mê mẩn những bộ phim thanh xuân vườn trường và ước ao mình được một lần trải qua những mối tình trong sáng, ngây ngô và chân thành đến thế, chính "Điều tuyệt vời nhất của chúng ta" đã gieo rắc vào thanh xuân những cảm xúc hồn nhiên ấy. Mình không sao thôi ấn tượng bởi Cảnh Cảnh và Dư Hoài, một cặp đôi thanh xuân vườn trường huyền thoại của năm tháng, chàng là một cậu bạn đẹp trai, tài giỏi và tinh tế, nàng là cô bạn cùng bàn học dở, nhưng lại rất vui tươi và lạc quan. Cứ thế, tình cảm nảy nở trong lòng họ lúc nào không hay. Có lẽ điều mình ấn tượng nhất ở tác phẩm không phải là những gì ngây ngô và hồn nhiên ở mái trường cấp 3 họ trải qua, mà mãi sau này, khi trưởng thành, trải qua muôn ngàn biến cố, họ vẫn hướng về nhau và luôn dành tình cảm cho nhau. Để rồi, cảnh cuối phim, Cảnh Cảnh hẹn gặp Dư Hoài như một sự đánh cược cho tình cảm của mình, khi Dư Hoài xuất hiện, trái tim mình như vỡ òa, dù đến muộn, nhưng muộn còn hơn không. Và dù Dư Hoài có đáp lại tình cảm của Cảnh Cảnh khá muộn, nhưng muộn lại rất hợp lí. Có lẽ bởi: "Cậu ấy của năm đó là cậu ấy tuyệt vời nhất, còn tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất ấy của chúng tôi cách nhau một tuổi trẻ, dù chạy thế nào cũng không thắng nổi thanh xuân."

Bộ phim là dòng hồi tưởng của nhân vật Kha Cảnh Đằng, nhớ về những năm tháng cấp ba của mình với nhiều trò nghịch ngợm, quậy phá với nhóm bạn, và ấn tượng nhất là mối tình đầu tiên của chàng trai tuổi mới lớn. Lấy bối cảnh ở Đài Loan vào năm 1994, You Are The Apple of My Eyes (tên gốc là Những năm tháng ấy, cô gái mà chúng ta cùng theo đuổi) là câu chuyện về nhóm bạn thân gồm Kha Cảnh Đằng, Lão Tào, Bột Khởi, Cai Biên, A Hòa trong những năm tháng cấp ba cùng thích cô bạn cùng lớp xinh xắn và học giỏi – Thẩm Giai Nghi. Còn Kha Đằng chính chính là một học sinh cá biệt, nghịch ngợm và lười học vô cùng. Họ giống như 2 thỏi nam châm trái dấu, 2 đường thẳng song song chẳng bao giờ có điểm chung. Là một học sinh hư, Kha Đằng được xếp ngồi đằng trước lớp trưởng Gia Nghi để cô kèm cặp. Trong mắt cậu ấy, Gia Nghi chỉ “xinh đẹp hơn những người khác một chút thôi” và “thích lo chuyện bao đồng”. Và trong những năm tháng trên ghế nhà trường, chiếc áo trắng của Cảnh Đằng sở hữu không biết bao nhiêu vết mực do cô nàng Giai Nghi "chọt chọt" để lại vào mỗi lần cần “chỉnh đốn” cậu bạn mà cô nàng vừa nhìn đã ghét. Thế nhưng, một lần khi thấy cô bạn quên sách, Kha Đằng đã đứng lên chịu phạt thay. Một hành động rất “anh hùng” đó đã khiến Gia Nghi chú ý đến cái con người ngồi phía trước mình. Để rồi thời gian qua đi, sau những lần va chạm, 2 người mến nhau lúc nào không hay nhưng không ai đủ dũng khí để nói ra. Rồi qua những năm cấp 3 đến khi vào đại học, cả 2 đã có cơ hội bên nhau ngắn ngủi nhưng vì tính cách quá khác biệt, vì có lẽ tình yêu này chưa đủ lớn nên họ lựa chọn xa nhau. Cuối cùng thì, 5 chàng trai cùng theo đuổi Giai Nghi năm ấy chẳng ai cưới được cô. Nhưng tất cả vẫn là bạn tốt của nhau, vẫn cùng nhau vui vẻ tới dự đám cưới của Giai Nghi. Kết thúc phim là phong bì đỏ với dòng chữ “Tân hôn vui vẻ, cô gái chúng ta từng theo đuổi”

Nội dung của tác phẩm Cô gái đến từ hôm qua nói về một mối tình hồn nhiên, trong sáng của cậu học sinh cấp ba tên Anh Thư và cô bạn Tiểu Ly. Câu chuyện bắt đầu kể từ khi gia đình Thư chuyển nhà đến ở ngay bên cạnh nhà của cô bé Tiểu Ly. Trong một lần khoảnh khắc tình cờ gặp nhau giữa Thư và Tiểu Ly, cả hai cùng làm quen và chơi với nhau, dần dần họ trở thành những người bạn vô cùng thân thiết. Thế nhưng, mối quan hệ này chưa được kéo dài bao lâu thì gia đình Tiểu Ly phải chuyển nhà đến sống ở một nơi khác. Đây chính là một ký ức đẹp đẽ của Thư khi nhớ lại khoảng thời gian đó, tác giả đã đưa người đọc trải qua những câu chuyện của quá khứ và hiện tại được đan xuyên với nhau xuyên suốt cuốn sách này. Vẫn là lời văn vô cùng quen thuộc của Nguyễn Nhật Ánh, rất gần gũi, đơn giản và nhẹ nhàng, giúp cho người đọc tiếp nhận với từng ngôn từ dễ đọc dễ hiểu, tạo cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng và dễ cuốn theo từng chi tiết của câu chuyện này. Những kỷ niệm chợt về với Thư khi nhớ về cô bạn Tiểu Ly năm nào, có một trích đoạn như sau: “…Có lần, đang mải mê chép bài, cùi tay Tiểu Li vô tình chạm phải tay tôi. Tôi “hứ” một tiếng và vội vã rụt tay lại, y như chạm phải lửa. Tiểu Li không phản ứng gì, chỉ lặng lẽ chép bài. Tôi rất muốn nhìn nó một cái để xem vẻ mặt nó như thế nào nhưng tôi kềm lại được. Khi ra về, thấy Tiểu Li đi thơ thẩn một mình, lòng tôi bỗng nao nao. Nhưng tôi nhất định không chịu làm lành, ai bảo nó đòi nghỉ chơi với tôi chi! Tôi chạy qua mặt Tiểu Li, vừa chạy vừa hát “là lá la” ra cái điều được nghỉ chơi với nó tôi rất vui...” Quay trở lại với nội dung cuốn sách này, nhân vật Thư khi còn nhỏ, cậu luôn là người đầu têu bày ra những trò nghịch ngợm và quậy phá, trong khi Tiểu Ly chỉ biết tuân lệnh và làm lời của Thư. Thế nhưng chỉ 10 năm sau, anh chàng Thư phá phách nay lại trở thành một chân sai vặt chuyên đi mua đồ ăn vặt và làm chuyện lặt vặt giúp tụi con gái trong lớp. Điều này làm anh chàng “đau khổ” nhận ra rằng "Con gái càng lớn càng khôn, con trai càng lớn càng ngu". Suy nghĩ này của Thư nghe có vẻ hơi buồn cười, nhưng nó cho thấy sự thay đổi từ trong cách suy nghĩ của những cô cậu học sinh mới lớn đang bước vào độ tuổi dậy thì. Có lẽ sự biến mất vội vàng của Tiểu Ly cũng làm cho Thư phải thay đổi tính cách rất nhiều, trong tác phẩm có trích đoạn như sau: “...Nhưng Tiểu Ly sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Đó là sự thật buồn bã nhất mà tôi được biết từ trước đến nay. Nó chẳng thèm ở cạnh tôi trong những trận đánh nhau sắp tới. Nó mặc tôi chiến đấu đơn độc giữa cuộc đời. Nó chẳng thèm cho tôi chấm chung lọ mực. Nó chẳng thèm giữ dép giùm tôi trong những giờ ra chơi. Nó chẳng thèm ốm cho tôi chép bài giùm nó. Và nhất là tôi sẽ chẳng có ai để cùng đợi mùa hè...” Còn quay trở lại với hiện tại, giờ đây Thư đã thêm một cô bạn thân mới tên là Việt An, mặc dù vậy, trong suy nghĩ của Thư vẫn luôn còn chứa đựng những kí ức đẹp về Tiểu Ly, đó là những dòng kỷ niệm của tuổi thơ mà đến giờ khó mà phai nhạt trong lòng của Thư. Tác giả Nguyễn Nhật Ánh đã khéo léo sắp xếp giữa hiện tại và quá khứ làm cho nhân vật Thư và chính những người đọc cảm thấy bối rối, khó lòng để lựa chọn lấy hiện tại hay quá khứ, bởi cô bạn Tiểu Ly năm nào và cô bạn Việt An ở hiện tại đều là người bạn không thể thiếu của Thư. Càng đọc, càng cho thấy sự ra đi vội vàng và nhanh chóng của Tiểu Ly đã làm cho Thư tiếc nuối và nhớ nhung đến dường nào. Thế nhưng, chắc hẳn ai trong số chúng ta cũng đã từng một lần tin vào duyên số, có những người chúng ta chỉ gặp mặt có đôi lần nhưng đã đủ để làm ấn tượng về nhau mãi về sau, cho đến khi một thời điểm trong tương lai, chúng ta lại gặp nhau một cách thật tình cờ và không ngờ tới. Trong trường hợp này, cô bạn Tiểu Ly đã chuyển nhà ra đi mà không một lời chào hỏi đầy đủ, thời gian trôi qua cũng đã quá lâu để Thư có thể nhớ đến khuôn mặt, tên tuổi đầy đủ của Tiểu Ly. Thế nhưng, duyên số đến nhanh hơn Thư nghĩ, chỉ trong một lần đó, bao nhiêu ký ức tuổi thơ được ùa về hết, cùng với đó là những sự thật đã được hé lộ ra, cậu tìm lại được người bạn ấu thơ của mình đó là Tiểu Ly - cô gái đó cũng chính là cô bạn Việt An của hiện tại, chúng ta có thể tin rằng đó là duyên số đã giúp cho Thư tìm lại được cô bạn xưa kia của mình, cô gái đến từ hôm qua... “Trong một thoáng tôi lặng người đi và cảm thấy thời gian như ngừng lại, những tia nắng thôi nhảy múa, những làn gió thôi đuổi bắt nhau trên tầng cây và dãy ráng đỏ phía chân trời thôi bốc cháy, chúng như lịm đi, nhạt dần và bỗng chốc ngả sang màu tím thẫm, lặng lẽ và huyễn hoặc như một bức thủy họa giấu đằng sau nó những điều không thể giãi bày.” Một cái kết đẹp cho một tác phẩm dành cho lứa tuổi học trò đầy hồn nhiên và trong sáng. Đây rõ ràng là một trong những cuốn sách của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh được người đánh giá cao bởi cốt truyện tuy đơn giản, dễ hiểu cùng với cái kết dễ thương nhưng đem đến một sự vừa vặn và hài lòng dành cho người đọc, có lẽ thế là quá đủ rồi. Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh vẫn cho thấy cái chất riêng của mình qua từng câu từng chữ trong tác phẩm này, vẫn là những lời văn nhẹ nhàng, gần gũi, giản dị, không đao to búa lớn… mà những độc giả trung thành chỉ cần đọc qua một vài từ là có thể biết được ngay. Ngoài ra, cuốn sách Cô gái đến từ hôm qua của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh còn chứa đựng những bài học cũng rất sâu sắc và giá trị về mặt tinh thần. Mỗi cuốn sách của ông đều mang hơi thở gần gũi, nhẹ nhàng, giúp độc giả luôn cảm thấy sự bình yên, thoải mái trong tâm hồn và con người của mình.

Lời hồi đáp 1997 là câu chuyện về thời niên thiếu của sáu người bạn thân vào năm 1997 – thời kì Kpop hình thành và làn sóng Hàn bắt đầu có những bước tiến đầu tiên vươn mình ra thế giới. Đến với Lời hồi đáp 1997 đọc giả sẽ tìm thấy ký ức quý giá của tuổi thanh xuân tươi đẹp để thêm trân trọng cuộc sống hiện tại. Gợi lại ký ức về những năm 90 tại Hàn Quốc, Lời hồi đáp 1997 là câu chuyện về thời niên thiếu của những người bạn thân. Lời kể trong cuốn sách lồng ghép hoàn hảo giữa thời hiện tại 2012 và mốc quá khứ 1997, vẽ nên bức tranh muôn màu cảm xúc về tuổi trẻ. Câu chuyện về thời thanh xuân nhiệt huyết hay mối tình đầu không còn quá xa lạ nhưng với Lời hồi đáp 1997 hấp dẫn bạn chỉ bởi những điều bình thường hơn cả bình thường rồi tự nhủ rằng “Ủa sao giống mình quá vậy?” Câu chuyện tập trung vào cuộc sống sôi động của một nhóm 6 người trẻ. Đó là “đầu gấu Busan” Sung Si Won – một fan “mặt dày” của nhóm nhạc thần tượng H.O.T và 5 người bạn học cùng trường trung học; Yoon Yoon Jae – một thanh niên nghiêm túc “con nhà người ta”; Yoon Tae Ung – anh trai của Yoon Jae, người sống nội tâm với quá khứ đau buồn; Do Hak Chan – học sinh mới chuyển trường, tự tin trọng mọi điều nhưng lại rụt rè trước các bạn gái; Kang Joon Hee – bạn thân của Si Won, người có tính cách nhạy cảm, dễ đồng cảm với trái tim phái yếu; Bang Sung Jae – anh chàng lắm mồm, “vitamin gây cười” của cả nhóm. Đó là những tháng ngày cấp 3 có thể sống hết mình với những gì mình yêu thích, không quản ngại khó khăn để được một lần chạm vào giấc mơ đời mình. Mối tình đầu luôn là mối tình đẹp nhất vì nó chứa đựng toàn bộ nhiệt huyết, sự trong sáng, cảm xúc mãnh liệt lần đầu biết yêu và đặc biệt là quãng thời gian không thể quay trở lại. Cách kể chuyện đan xen giữa hiện tại và quá khứ đã đem đến những xúc cảm đặc biệt cho người đọc. Sự xuất hiện của 6 bạn trẻ ở độ tuổi trưởng thành nhắc nhở người đọc những khoảnh khắc tươi đẹp đó giờ chỉ còn là quá khứ nên khi có thể được trở về nhất định phải sống trọn vẹn trong từng phút giây. Cuốn sách tựa như một cuốn băng quay ngược, đưa chúng ta trở về với những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời. Mỗi bạn đọc sẽ tìm thấy mình trong từng trang sách, từng nhân vật. Và rồi lời hồi đáp của quá khứ sẽ trở thành câu trả lời cho tương lai của bạn. Lời hồi đáp 1997 tạo ra những bí ẩn bằng hiện tại và khám phá câu chuyện bằng quá khứ, như cuộc đua thời gian. Nó khiến bạn tò mò, giải đố và rồi các mảnh ghép dần lộ diện cho đến cuối câu chuyện. Khi đó, bạn mới chợt nhận ra phán đoán của mình là đúng hay sai. “Thanh xuân là quãng thời gian nhiều sóng gió bởi vì lúc ấy, chúng ta không biết câu trả lời là gì. Chúng ta không biết bản thân thực sự muốn gì, người thực sự yêu thương ta là ai, và ai là người chúng ta muốn trao trọn trái tim mình. Đó là quãng thời gian chúng ta cứ quẩn quanh đây đó tìm kiếm câu trả lời. Và rồi, khi chúng ta bất ngờ biết được câu trả lời, đó là lúc chúng ta đã trưởng thành, ít nhiều phải đối mặt với những lần chia ly, dù lớn lao hay nhỏ nhặt.” Cuốn sách tựa như một cuốn băng quay ngược, đưa chúng ta trở về với những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời. Mỗi nhân vật trong trang sách chính là đại diện cho chính người đọc, mang đến cho họ những trải nghiệm về cảm xúc buồn, vui, cay đắng và ngọt ngào. Và rồi lời hồi đáp của quá khứ, sẽ trở thành câu trả lời cho tương lai của bạn. Hãy lật giở từng trang của cuốn sách này , cỗ máy thời gian sẽ giúp bạn tìm thấy những ký ức quý giá của tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình để thêm trân trọng cuộc sống hiện tại bạn đang có.

“Mười năm khiến người ta phát hiện, ngoài ký ức kia, chẳng có gì là vĩnh cửu”. Những chàng trai ấy dạy tôi trưởng thành. Những cô gái ấy dạy tôi biết yêu. Họ từng xuất hiện trong cuộc đời tôi. Sau đó biến mất không còn dấu vết. “Hạ chí chưa tới” kể câu chuyện về Lập Hạ và Trình Thất Thất đậu vào trường trung học Thiển Xuyên, họ đã làm quen với Phó Tiểu Tư, Lục Chi Ngang và Ngộ Kiến. Bọn họ đã cùng nhau bước vào cuộc sống học sinh cấp 3 đầy mơ mộng trong tuổi thanh xuân thật đẹp, đầy ý nghĩa. Những lần trốn học đi chơi, cười hả hê khi nhại điệu bộ của thầy chủ nhiệm, cảm giác đau nhói khi bị ăn đạn phấn của thầy cô vì tội ngủ gật trong lớp, những ngày ôn bài thâu đêm để có được phút giây thoải mái sau kỳ thi, hay được rong ruổi trên xe đạp cùng “người ấy”… Để rồi khi mùa hạ đến, thời điểm phải nói lời chia tay, các bạn trẻ chỉ muốn thời gian ngưng lại để được ở mãi bên nhau. Sau khi tốt nghiệp, cánh cửa của thế giới trưởng thành mở ra, mỗi người đều có cuộc sống riêng. Nhớ Thiển Xuyên nơi Lập Hạ lần đầu gặp gỡ Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang, đó là nơi những gốc rã hương phủ rợp thành phố; một nửa Thiển Xuyên được bao phủ dưới tán cây rậm rạp xanh ngắt, nửa còn lại hứng ánh nắng rực rỡ chói chang. Đó là nơi có một cậu nam sinh khoác trên mình chiếc sơ mi trắng cùng mái tóc rối sạch sẽ, ngồi trên chiếc xe đạp một yên đợi đèn đỏ. Đó là nơi có hai cô gái dắt tay nhau chạy xuống cầu thang, gương mặt ngập tràn nụ cười hạnh phúc. Đó là nơi có hai chàng trai tuấn tú dắt chú chó chăn cừu tô lớn dạo bước trên những con phố lớn; rồi cùng nhau nằm trên thảm cỏ tràn đầy ánh nắng tựa dòng nước màu bạc, bên cạnh là hai giá vẽ… Nơi Lập Hạ lần đầu gặp Phó Tiểu Tư, tình yêu dần nảy nở, nhưng cuối cùng lại chia ly. Nơi cô nữ sinh yên lặng, mộc mạc dùng chính thời thanh xuân mỏng manh của mình, dùng toàn bộ sức lực của mình để chống đỡ cả một bầu trời thấp, vô cùng thấp cho Tiểu Tư. Dẫu Lập Hạ biết bầu trời của Tiểu Tư cao xa vời vời, nơi mà mây bay chẳng thể vượt qua, nhưng cô vẫn âm thầm cố gắng. Cậu ấy lặng lẽ ngồi vẽ tranh, họa lại bức chân dung tuổi trẻ. Cậu ấy mang tiếng cười thổi qua nhành lá, để rồi cháy rụi dưới ánh mặt trời. Cậu ấy từng thủ thỉ với Lập Hạ: “Lập Hạ, khi nào chúng ta cùng về Thiển Xuyên ngắm tán rã hương ấy đi!”. Mà cuối cùng, cậu lại biến mất. Lục Chi Ngang thầm yêu Lập Hạ. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ đong đầy tình cảm ấm áp. Đáng tiếc, cô ấy chẳng nhận ra, đến cuối cùng, kết thúc chỉ còn là từ bỏ. Trình Thất Thất dùng hết trái tim để yêu Phó Tiểu Tư. Nhưng từ khi nào, thứ tình yêu ấy chẳng còn thuần khiết như thưở ban đầu. Cô ấy vì yêu mà khóc, vì yêu mà vấp ngã, cũng vì yêu mà đánh mất chính mình. Ngộ Kiến từng bị coi là “nữ sinh có vấn đề”, là người cứng đầu, có tinh thần nổi loạn. Cô đã từng kiên trì theo đuổi giấc mơ ca hát mà bỏ thi cấp 3. Cô ấy cũng có một tình yêu đẹp, nhưng cuối cùng cũng không tới được với nhau. Đối với mình, đây là một cuốn sách rất buồn. Lần đầu tiên khi đọc xong cuốn sách này, mình đã “hẫng” mất một thời gian. Lúc đó mình tâm trạng vô cùng các bạn ạ vậy, chỉ cần ”chạm nhẹ” cũng khiến mình không chịu nổi. Nó không đơn thuần chỉ là một câu chuyện thanh xuân vườn trường, mà mỗi nhân vật trong đó đại diện cho tuổi trẻ, cho nhiệt huyết, cho ước mơ và sự trưởng thành. Nhưng đúng với phong cách của Quách Kính Minh, từ đầu đến cuối vẫn là lối hành văn nhẹ nhàng, nhưng càng về sau, mỗi lần Lập Hạ khóc, là trái tim mình cũng nhảy theo từng nhịp. Cảm giác mỗi một tình tiết lướt qua thôi, mà khiến mình phải ngồi một lúc để bình tĩnh lại. Đặc biệt là kết truyện, đó quả thật là một cú nốc ao với độc giả, nhưng theo tác giả, đó là hiện thực, để cho tất cả mọi người hiểu rõ thêm về sự nghiệp theo đuổi lý tưởng không phải con đường hoàn hảo rải đầy hoa hồng. Thật sự đây là một cuốn sách rất đáng đọc và đáng suy ngẫm. Tớ nghĩ nếu ai đang mất cân bằng trong cuộc sống thì nên tìm đọc, để tâm hồn có thể an yên một chút, vấn vương một chút… “Nghe tiếng gió lướt qua vách đá, ta mới biết đó là gió. Thấy áng mây trôi qua đỉnh núi, ta mới biết đó là mây. Khi yêu rồi ta mới biết đó là yêu. Khi hận rồi ta mới biết hận cũng vì yêu.”