Đã bao giờ bạn nghĩ về mẹ với một vai trò hoàn toàn khác trong cuộc sống của mình. Đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân đã làm được những gì để đáp lại sự hi sinh mẹ dành cho bạn. Lật lại những ghi chú của cuộc đời, tôi chợt nhận ra, mọi niềm vui của tôi đều là nhờ mẹ, mọi khó khăn vất vả của mẹ lại là từ tôi, vậy mà tất cả những dự định trong cuộc sống của tôi lại là việc: mình sẽ thưởng thức tất cả những món ngon trên thế giới, mình sẽ đi du lịch khắp thế gian, mình sẽ làm tất cả những điều mình yêu thích… và tất cả những điều đó đều không cùng mẹ. Chợt nhận ra bao năm qua mình luôn nhận định mẹ chính là mẹ, mẹ không thể là một ai khác, đâu có nghĩ rằng trước khi làm mẹ, mẹ cũng là cô con gái cưng của bà, cũng là đứa em hết mực yêu thương của gia đình

Những Cuốn Sách Khiến Bạn Yêu Thương Mẹ Nhiều Hơn

Món yêu thương

Vài câu chuyện, mấy món ngon kết thành cuốn sách này. Điều quan trọng không phải là món ăn ngon hay không mà là đằng sau món ăn ấy là tình cảm mà người nấu cho vào. Đồ ăn có lẽ là thứ người ta có thể thực sự ăn vào tận sâu linh hồn mình

Đối với mỗi người, luôn có một hoài niệm về một người, về một món ăn mà người đó làm ra, và có lẽ chẳng ai có thể khiến bạn xúc động khi thưởng thức món ăn đó ngoài người ấy mà thôi

Cuốn sách giới thiệu những món ăn rất đời thường, với cách chế biến hết sức đơn giản, chẳng đòi hỏi yêu cầu hay kỹ thuật cao siêu gì. Mỗi món ăn là một câu chuyện mà mỗi tác giả đã có những kỷ niệm khó quên với nó. Là món cánh gà nướng của chị,  hoành thánh rau thịt của ngoại, thịt kho tàu cùng bố, trứng hấp tuyệt vời của mẹ, và bát mì hồn bay phách lạc cho người thương

“Những câu chuyện cũng giống như những món ăn, náo nhiệt là canh cá, cô đơn là tôm nõn xào tỏi, bi thương là canh măng đắng, vui sướng là đậu phụ ma bà…Có thể một ngày nào đó bản thân chúng ta cũng sẽ trở thành câu chuyện, sẽ là món ăn khích lệ hoặc an ủi người khác”

Có phải trong món ăn quen thuộc nhất ẩn chứa một người bạn yêu thương nhất?

Hãy chăm sóc mẹ

Câu chuyện đan xen giữa hiện tại và quá khứ, qua dòng hồi ức của các nhân vật hình ảnh người mẹ hiện lên trên một góc độ khác, khi trầm ngâm, chịu đựng,khi quả quyết mạnh mẽ, có khi mẹ lại vui như đứa trẻ. Tình cảm mẹ dành cho con chính là thói quen của mẹ, bất luận là quá khứ, hiện tại, hay tương lai chưa từng thay đổi. Cảm động và cũng đầy nuối tiếc.

Cuốn sách mở đầu là cuộc họp gia đình sau khi mẹ bị mất tích được một tuần tại ga tàu điện ngầm Seoul khi lên thăm con trai. Không ai có tin tức của mẹ, kể từ sau khi mẹ đi lạc các con của bà luôn cho rằng mình là người hiểu mẹ nhất mới nhận ra rằng mình không hề biết gì về mẹ, ngay đến cả ngày sinh nhật của mẹ cũng không ai chăc. Tất cả những gì họ biết về mẹ chỉ vỏn vẹn trong ngày mẹ bị lạc.

Tên: Park so nyo

Ngày sinh: 24 tháng 7 năm 1936 ( 69 tuổi)

Hình dáng: Tóc muối tiêu, gò má cao, khi đi lạc mặc áo màu xanh da trời, áo khoác trắng, váy xếp nếp màu be

Địa điểm lac: Ga tàu điện ngầm Seoul

Cuộc tìm kiếm rơi vào bế tắc khi mỗi lần có manh mối thông tin về mẹ lại luôn đến chậm một bước. Điều đáng lưu ý là cho dù bà đã bị đãng trí nhưng lại nhớ rất rõ về từng nơi mà người con trai cả của bà đã từng sống và đến đó. Khi nhận được tin về người mẹ họ nhanh chóng đến nơi nhưng cuối cùng lại phải ngậm ngùi bước đi vì mẹ đã không còn ở đó. Tất cả mọi người đều miêu tả mẹ có tóc muối tiêu, gò má cao, mặc áo sơ mi màu xanh da trời, khoác áo khoác trắng, váy xếp nếp màu be, đi đôi dép lê màu xanh, bắp chân bị tím bầm bì bị muỗi cắn, vì đi lại quá nhiều nên ngón chân bị thương ăn vào tận móng sâu hoắm, gần như nhìn thấy cả xương. Khi nghe những lời miêu tả này họ chỉ mong đó không phải lại mẹ của mình, mẹ sao có thể thành ra như vậy, sao có thể nhặt thức ăn thừa trong thùng rác được cơ chứ

Một ngày, một tuần rồi gần một tháng chầm chậm trôi qua. Người chồng và những đứa con hiện đều đã phương trưởng cả không chỉ lo sốt vó mà còn day dứt tâm can vì cảm giác tội lỗi, và rối bời “trong nỗi hoảng loạn như thể tất cả mọi người đều bị tổn thương ở vùng não”. Họ cũng lấy làm băn khoăn tại sao mẹ không biết hỏi đường về nhà cậu con cả cho đến khi phát hiện ra sự thật rằng mẹ không biết chữ, mẹ đã từng phẫu thuật ung thư vú và căn bệnh tai biến đã khiến đầu óc mẹ không được minh mẫn như thường.

Khi một người hy sinh cho ta quá nhiều, mà ta chỉ đền đáp được một phần trăm thì chín mươi chín phần trăm còn lại sẽ lắng đọng thành nỗi buồn khổ. Không đền đáp được sẽ rất đau đớn 

Rốt cuộc mẹ đã đi đâu, họ có thể tìm thấy mẹ. “ Hãy chăm sóc mẹ” sẽ khiến bạn đọc phải bật khóc khi nghĩ về người mẹ của mình

 “ Cho dù mẹ mất tích thì mùa hè vẫn đến, mùa thu sẽ lại về, mùa đông cứ sang như vốn dĩ, và con sẽ sống trong một thế giới không có mẹ”

Chỉ khi người yêu thương ta nhất không còn ở bên ta, ta mới thấy vị thế cuả người đó trong lòng lớn đến nhường nào nhưng lại quá muộn màng để nói lời yêu thương. 

“Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không…”

Mẹ, thơm một cái

 “Anh nằm dư một tuần trong bụng mẹ, bởi không chịu rời khỏi mẹ,

Tôi nằm thiếu một tuần trong bụng mẹ, bởi muốn sớm nhìn thấy mẹ

Thằng út nằm trong bụng mẹ không thiếu ngày nào bèn nhảy ra, bởi đã hẹn với mẹ.

Ba anh em, từ trong bụng mẹ, đã yêu thương mẹ theo cách của riêng mình.”

Mỗi người có những cách thể hiện tình cảm khác nhau, có khi là lòng biết ơn, có khi là những lời nói yêu thương, nhưng các con đều yêu thương mẹ bằng một thứ tình cảm trong trẻo và thiêng liêng nhất.

Được viết theo dạng hồi ký có ngày tháng năm, tác giả đã kể lại những chuỗi ngày cùng mẹ sống và vượt qua căn bệnh ung thư máu trong bệnh viện. Người mẹ trong câu truyện thật truyệt vời, bà gần như cả đời không được nghỉ ngơi, luôn chăm lo cho gia đình, làm tròn bổn phận của một người con dâu hiếu thảo, người vợ đảm đang, người mẹ của ba đứa con, chỉ đến khi biết tin mình mắc bệnh ung thư bà mới tạm dừng công việc để nghỉ ngơi

“Vài tiếng đồng hồ trước, thằng út nói một câu rất láo: ‘Mẹ à cả đời mẹ chưa bao giờ được ngủ một giấc ngon, nhân cơ hội này nghỉ ngơi đi mẹ.’ Chẳng hiểu sao nữa, lúc đó rất muốn bảo nó câm miệng, tuy rằng đó là sự thật.”

22/11/2004 Tám giờ bốn bốn phút tối, hôm nay mẹ nằm viện đầu tiên

23/11/2004 Hai giờ 35 phút chiều, mẹ nằm viện ngày thứ hai vẫn lo lăng cho ba ở nhà, chỉ dẫn cho ba chỗ vật phẩm trong nhà

5/12/2004 Hôm nay sinh nhật mẹ. Mẹ sốt 38,7 độ, Puma cũng bệnh theo

20/12/2004 Bà ngoại mất, không biết có nên nói với mẹ không

24/12/2004 Mẹ sốt từ hôm qua đến sáng nay. Me lên sốt hai lần, phải uống 2 viên Pândol, làm cho mẹ rất bất lực

25/12/2004 Bốn giờ 30 phút, mẹ vẫn sốt 38,9 độ, mẹ đang ngủ mê man, bàn tay nóng rực

31/12/2004 Mặc dù vẫn bị ho sặc chảy nước mắt, nhưng mẹ chỉ sốt nhẹ, không lâu sau thì đổ mồ hôi hạ sốt, không phải uống thuốc hạ sốt nữa. Bác sĩ đánh giá mẹ có thể xuất viện về nhà

14/1/2005 Mẹ nhập viện làm hóa trị đợt hai

25/2/2005 Mẹ đã đã đón tết ở nhà xong xuôi, quay lại Chương Cơ để khám lại, bắt đầu đợt hóa trị thứ ba

20/03/2005 Mẹ đã làm xong đợt hóa trị thứ ba, tĩnh dưỡng trong nhà mới được một tuần

16/04/2005 Mẹ bắt đầu hóa trị đợt thứ tư. Bác sĩ thông báo, kết quả xét nghiệm máu mới nhất của mẹ cho thấy bình thường

05/05/2005 Tóc mẹ đã mọc ra rồi, rất xoăn, xoăn ở cấp độ người da đen

07/05/2005 Mẹ ra viện, đã bình phục hoàn toàn, mẹ trở về với cuộc sống bình thường

Những ngày bên mẹ, chăm sóc mẹ trong bệnh viện là những tháng ngày không thể quên với ba anh em. Những kỷ niệm xưa cũ dần hiện về. Người mẹ ngày xưa thường lai anh đi học, trước khi chào tạm biệt mẹ anh đều thơm lên má mẹ một cái. Hay mẹ không bao giờ đi xe máy vì lần tập xe đầu tiên mẹ đã không phanh kịp đâm vào xe taxi khiến mẹ bị thương. Mẹ không thích đi xe máy, nhưng vì lời hứa với cậu con út, mẹ vẫn tập đi xe

Những câu chuyện đơn sơ, chân thật, những lời thủ thỉ tâm tình giữa ba người con trai trong nhà với mẹ; những dòng tâm sự ngoài lề, những kỉ niệm ấm áp như nắng mai… sẽ làm trái tim người đọc rung lên những nhịp đập đầy thương nhớ, kí ức về mẹ cứ ăm ắp như dòng suối mát lành.

" Khi một người hy sinh cho ta quá nhiều, mà ta chỉ đền đáp được một phần trăm thì chín mươi chín phần trăm còn lại sẽ lắng đọng thành nỗi buồn khổ. Không đền đáp được sẽ rất đau đớn 

“ Mẹ, thơm một cái” như câu thần chú mở cửa trái tim, đánh thức tình yêu thương dành mẹ đã ngủ say. Câu chữ trong cuốn sách giản dị đến không thể giản dị hơn, gần gũi đến không thể gần gũi hơn được nữa.

Giấc mộng sói vương

Giấc mộng sói vương kể về cuộc đời đầy sóng gió và hi sinh để chăm sóc và nuôi dưỡng đàn con của Tử Lam – một con sói cái đầy tình cảm và dũng mãnh với giấc mộng một ngày không xa một trong những đứa con của mình có thể làm Sói Vương thống trị thảo nguyên Ga Marr.

Giấc mộng sói vương là giấc mộng không thành của Hắc Tang – chồng của Tử Lam. Khi ở cùng Hắc Tang những giây phút cuối cùng, khi nhìn thấy được niềm ân hận lớn lao bởi chưa hoàn thành được giấc mộng, khi nhìn thấy nỗi di hận đọng sâu trong mắt Hắc Tang dù thi thể đã dần trở nên lạnh ngắt, Tử Lam đã quyết định phải hoàn thành nốt giấc mộng dang dở của chồng. Hắc Tang vĩnh viễn không còn trển thế giới này nữa, nhưng trước khi nó ra đi đã để lại những mầm sói mới trong người Tử Lam. Huyết mạch của Hắc Tang sẽ được tái sinh và tiếp tục cuộn chảy dưới sự chở che của người mẹ Tử Lam. Giấc mộng và lý tưởng của Hắc Tang sẽ được kế thừa như một lẽ tự nhiên

Một người mẹ đơn thân cô độc, không chỉ chăm sóc, bảo vệ những đứa con non nớt khỏi kẻ thù mà còn phải dạy chúng cách tồn tại trong cuộc cạnh tranh đầy khốc liệt, Tử Lam luôn khắt khe đôi khi là tàn nhẫn với những đứa con của mình khiến cho những đứa con dần oán hận mẹ của chúng, nhưng chúng đâu có biết rằng tất cả ngững gì Tử Lam đang làm đều là muốn tốt cho chúng. Và rồi điều gì đến cũng đã đến, khi những đứa con dần trưởng thành, bắt đầu ra nhập đàn sói, khi những cuộc chiến nảy lửa bắt đầu nổ ra, cũng là lúc những đứa con của Tử Lam dần rời xa nó, từng đứa từng đứa một. Có lẽ vì tham vọng của mình, vì giấc mộng của người chồng quá cố, Tử Lam dần mất đi tình yêu và gia đình, nó dần quên mất cách thể hiện tình yêu thương với các con, có thể nói Tử Lam vừa đáng thương mà vừa đáng hận

Liệu sau những nỗ lực và hi sinh của Tử Lam, giấc mộng của nó sẽ thành sự thực, một trong những đứa con của nó sẽ làm Sói Vương trên thảo nguyên rộng lớn.

“Giấc mộng sói vương, một câu chuyện rung động chưa từng có

Một câu chuyện về người mẹ dũng cảm nhất trong lịch sử !

Một câu chuyện sẽ đư bạn đến thể giới của những loài động vật hoang dã, nơi quy luật sinh tồn được đặt lên trên mọi nguyên tắc khác

Một câu chuyện không thể không đọc !”

Kết

Cuộc sống luôn khiến con người ta bận rộn, đôi khi bị cuốn đi với vòng xoay cơm áo gạo tiền sẽ khiến ta quên mất những yêu thương quanh mình, khiến ta quên mất cách thể hiện yêu thương. Mong rằng những cuốn sách này sẽ làm thức tỉnh trái tim đã nguội lạnh của bạn khiến nó ấm nóng như trước kia. Chọn cho mình một cuốn sách cùng tách cà phê thơm lừng an bình nhâm nhi từng câu chữ thôi.

 

Tác giả: Thanh Dung - Bookademy

-------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link:https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

 

Xem thêm

Mỗi sáng thức dậy, đứng trước gương, có thể vui mừng vì thấy hôm nay mình xinh hơn, đẹp hơn. Đôi khi, có thể buồn một chút, nhưng chỉ là một chút thôi, vì hôm nay mình có thêm một cái mụn, hay hôm nay sao mắt mình thâm quầng thế… Nhưng đã bao giờ, ta thử dừng lại và nhìn vào cha mẹ của mình, để nhận ra những thay đổi mà bấy lâu nay ta chưa hề quan tâm? Những người mẹ, người cha chẳng bao giờ đòi hỏi con cái phải làm gì cho mình, bởi đối với họ, chỉ cần thấy con mình được vui vẻ, hạnh phúc là quá đủ. Còn chúng ta, những đứa con thì lại quá vô tư, vô tư đến mức trở thành vô tâm lúc nào không hay. Hãy thử dừng lại, dù chỉ một phút thôi, để nhìn lại cha mẹ mình, để thấy mái tóc mẹ đã bạc thêm vài sợi, thấy khóe mắt cha có thêm vài vết chân chim. Chỉ một phút mỗi ngày thôi, nhìn lại những gì cha mẹ đã làm cho ta, rồi nghĩ lại xem mình đã làm gì cho cha mẹ… Rất có thể, một lúc nào đó, khi ta muốn bên cha nhiều hơn, muốn nói rằng “Con yêu mẹ” thì lại quá muộn rồi… Hãy trân trọng hơn những phút giây hiếm có bên cha mẹ, đừng để khi nhận ra thì đã quá muộn. Bởi sẽ có một ngày, khi ta khao khát có được sự bình yên bên cha, sự ấm áp trong lòng mẹ thì sẽ không còn nữa…

Giấc mộng sói vương – Một hiện tượng xuất bản khác tại Trung Quốc sau tác phẩm “Chó ngao độ hồn”, với hơn 20 lần được tái bản và hơn 1 triệu bản được phát hành. Giấc mộng sói vương kể về cuộc đời đầy sóng gió và ước mơ nuôi dưỡng một trong những đứa con của mình trở thành Sói Vương của Tử Lam. Một con sói cái giàu tình cảm mà vô cùng dũng mãnh, can đảm. Cuốn sách thể hiện tình Mẫu tử thiêng liêng của một người Mẹ dành cho những đứa con sắp chào đời của mình. Trong lúc mang thai cơ thể Tử Lam rất yếu vì thế không thể đi săn mồi một cách bình thường mà phải khéo léo đối mặt với những tình huống nguy hiểm cùng các loài động vật hung dữ khác trên thảo nguyên, chọn thời điểm thích hợp săn mồi để nuôi dưỡng thai nhi của mình khỏe mạnh và khi sinh ra có một cơ thể cường tráng.< Để hoàn thành tâm nguyện của Hắc Tang – người chồng đã quá cố của Tử Lam, đồng thời là một con sói xuất sắc hiếm có trong bầy sói ở núi tuyết Streca, trên thảo nguyên Ga Marr bao la rộng lớn, Tử Lam đã một mình vượt qua bao hiểm nguy, nghịch cảnh từ kẻ thù cho đến đồng loại để sinh ra đàn con, nuôi dưỡng chúng trưởng thành, rèn giũa cốt cách của một sói vương lần lượt cho Hắc Tử, Lam Hồn Nhi và Song Mao. Nhưng cuộc đời như muốn thử thách lòng kiên trì của Tử Lam mà lần lượt Hắc Tử, Lam Hồn Nhi và Song Mao đều gặp nạn và chết thảm thương khi chỉ còn cách ngôi vị Sói Vương vài bước chân. Nhưng dù chỉ còn một tia hy vọng cuối cùng, Tử Lam cũng không từ bỏ giấc mộng của mình và Hắc Tang. Dù có chết, Tử Lam cũng nhất quyết phải bảo vệ được những đứa con của Mi Mi – đứa con cuối cùng còn lại của Tử Lam và hi vọng một trong số bọn chúng sẽ trở thành Sói Vương.

“Hãy chăm sóc mẹ” Mình đã hỏi một vài người bạn về Cuốn sách mà cậu thấy tâm đắc nhất. Ngân – cô bạn thân của mình ngay hôm sau đã mang tới cho mình cuốn sách tên “Hãy chăm sóc mẹ” của tác giả Shin Kyung Sook – một tác phẩm văn học Hàn Quốc và nói “Nhất định mày phải đọc vì nó thật sự sẽ lay động trái tim mày”. Hàn Quốc trong trí tưởng tưởng của mình vẫn luôn là thế giới giải trí sôi động, là văn hóa âm nhạc, giải trí với những oppa khiến các bạn nữ thần tượng và ẩm thực phong phú. Mình chưa từng đọc một tác phẩm văn học nào của tác giả Hàn Quốc cả và mình đã hoài nghi đôi chút về sự thú vị và cách khai thác đề tài và truyền đạt liệu có sâu sắc. Nhưng cuốn sách đã vượt xa tưởng tượng ban đầu, cuốn sách lôi cuốn, hấp dẫn và cảm động đến trang sách cuối cùng. Nội dung cơ bản của cuốn sách Cuốn sách kể về Người mẹ có tên là Park So Nyo sống ở vùng nông thôn Hàn, Người mẹ hiện lên với hình ảnh đặc trưng của người phụ nữ thấm đẫm sự hi sinh, tần tảo, lam lũ, quanh năm suốt tháng quanh quẩn với việc đồng áng, lo tất cả mọi thứ công việc lớn nhỏ trong nhà, luôn tự tay nấu ăn cho tất cả thành viên trong gia đình. Mẹ sinh 5 người con nhưng không may mắn đã mất đi người con trai ngay từ khi mới sinh. Những người con đều đã trưởng thành và lựa chọn sinh sống trên thành phố Seoul hào nhoáng. Do sự bận bịu với công việc và guồng quay cuộc sống biến động từng giờ ở Seoul nên cứ đến dịp sinh nhật bố, bốn người con đều mời bố mẹ lên thành phố và tổ chức sinh nhật. Không may mắn Người mẹ đã lạc khỏi tay chồng mình ở ga Seoul. Hành trình tìm khiếm mẹ của những người con bắt đầu, việc tìm kiếm càng trở nên khó khăn vì người mẹ gần như mất toàn bộ trí nhớ do những cơn đau đầu thường xuyên hành hạ. Họ dán tờ rơi tìm kiếm mẹ ở khắp mọi nơi, đến tất cả những nơi mà nhận được thông tin có người nhìn thấy mẹ ở đó. Dường như mọi nỗ lực đều trở nên tuyệt vọng. Hình ảnh của người mẹ thông qua lời kể của những người đi đường gặp phải hiện lên đầy đau đớn, xót xa “bị thương ở mu bàn chân, đi đôi dép lê màu xanh, một bên dép cứa vào đôi bàn chân chỗ gần ngón chân cái sâu đến nỗi miếng thịt long ra tạo thành vết rách sâu hoắm, ruồi muỗi vây quanh vết thương đang rỉ mủ” Theo chân dòng hồi tưởng của những người con, người chồng những kí ức về mẹ dần dần hiện ra. Họ không hề hay biết hay chính xác hơn là không hiểu gì về người mẹ của mình. Và rồi hối hận về việc đã thờ ơ với mẹ, cảm thấy có lỗi vì luôn trách móc mẹ coi mẹ quê mùa, nhiều chuyện… Tất cả đã quá muộn, khi nhận ra mẹ đã hi sinh chịu đựng khổ cực thế nào để anh chị em cô có được cuộc sống như ngày hôm nay thì mẹ đã không còn. Mẹ là nơi con được bình yên mãi mãi Cấu trúc các phần sách Chuyện gồm 5 chương: 3 chương đầu và chương cuối được kể theo ngôi kể thứ 3, duy nhất chương 4 là theo ngôi kể thứ nhất từ người mẹ. Câu chuyện được kể theo dòng hồi tưởng cảm xúc của anh con trai cả, cô con gái thứ, người chồng và cuối cùng là người mẹ đi lạc đường xưng tôi. Dòng hồi tưởng đan xen hai thế giới: một là – hiện tại, người mẹ mất tích; hai là – quá khứ với những kí ức về mẹ. Điều đó ban đầu khiến người đọc cảm thấy rối và đôi chút khó hiểu nhưng chính sự đa dạng về ngôi kể khiến người đọc có góc nhìn đa chiều hơn, câu chuyện chân thực và cuốn hút hơn. Lối hành văn vô cùng nhẹ nhàng nhưng thấm thía. Phải quan sát rất kĩ lưỡng, tìm tòi những góc khuất trong cảm xúc con người đặc biệt là trái tim của người con và người mẹ mới có thể viết ra câu chuyện sâu sắc, tỉ mỉ, thấm đẫm tinh thần nhân văn đến như vậy. Văn hóa Hàn Quốc thời xa xưa trước đây được tái hiện vô cùng chân thực, nó như một thế giới khác hẳn sự hào nhoáng, nhộn nhịp ngày nay. Điều bất ngờ hơn cả là những cuộc đối thoại, tình cảnh trong câu chuyện về người mẹ dành cả đời hi sinh cho con, làm đủ mọi thứ công việc để con được đi học; người mẹ phúc hậu, tự mình đối diện với nỗi đau thể xác và tinh thần không để cho những đứa con lo lắng. Mình thấy nó giống thật sự những người mẹ Việt Nam. Giống bản thân mình, 1 đứa con sống ích kỉ đã chưa từng cố gắng để hiểu mẹ, yêu mẹ mình. Cuốn sách khiến mình nhớ mẹ rất nhiều ngay cả khi mình đang ở bên cạnh mẹ. Chúng ta sẽ cùng tìm hiểu câu chuyện theo từng dòng suy nghĩ của mỗi nhân vật dưới đây nhé.

Ai trong chúng ta mà chẳng có gia đình, người thân. Và ai cũng tự nhận thức được tình cảm gia đình là thiêng liêng và đáng quý nhất trên đời. Dù xã hội có vùi dập, tệ bạc với ta bao nhiêu thì luôn có vòng tay bố mẹ dang rộng chở che. Nhưng đôi khi vì thế ta lại mặc định đó mãi là của mình, hiển nhiên không thể mất đi dù ta có làm gì đi nữa, nên lắm lúc không biết trân trọng. Có lẽ cuộc sống hối hả, lo toan khiến tôi và bạn bị vòng quay công việc, vật chất lôi kéo. Chúng ta cứ mãi chạy theo những thứ được xã hội trọng vọng mà để những điều thiêng liêng trôi vào quên lãng. Đến một ngày khi nhận ra người yêu thương mình nhất đã ra đi, không ở cạnh ta nữa, lúc đấy mới sống trong dằn vặt, tiếc nuối. ‘Hãy chăm sóc mẹ’ như một hồi chuông thức tỉnh và lay động lòng người về tình cảm gia đình trong cuộc sống hiện đại. Nhà văn Shin Kyung-sook mở đầu ‘Hãy chăm sóc mẹ’ bằng khung cảnh xáo trộn của một gia đình. Người mẹ bị lạc khi chuẩn bị lên tàu điện ngầm cùng bố ở ga Seoul để về nhà các con. Và thế là cuộc hành trình tìm mẹ bắt đầu. Cuộc hành trình tìm lại yêu thương cùng với những hồi ức đớn đau, những nỗi xót xa đến nao lòng mà trước đây chưa một ai để ý. Một cuộc hành trình ấy được kể luân phiên dưới dòng hồi tưởng về một người mẹ giàu đức hi sinh, một người vợ tảo tần của các thành viên trong gia đình. Là con của mẹ, liệu chúng ta có đang thực sự hiểu và quan tâm mẹ mình? Cô con gái thứ làm nhiệm vụ viết tờ rơi, đến lúc này cô mới biết chính xác năm sinh của mẹ, rồi tự hỏi không biết liệu ngày sinh của mẹ có đúng không. Rồi đến khi cần một tấm ảnh để dán lên tờ thông báo tìm người lạc, cũng là lúc phát hiện ra rằng, cả nhà chẳng hề có bất cứ tấm ảnh tử tế nào. Cô nhận ra bao nhiêu lâu rồi mình không chụp hình chung với mẹ. Đôi khi ta mãi lo lưu lại những bức hình ‘sống ảo’ mà quên mất những khoảnh khắc bên người thân. Phải chăng cuộc sống đầy vội vã và bon chen khiến ta quên đi người luôn đứng đằng sau che chở cho ta – Mẹ? Có những khoảnh khắc mà người ta thường suy ngẫm lại sau khi có việc gì đó xảy ra, nhất là chuyện không may xảy ra. Khoảnh khắc mà người đó nghĩ, lẽ ra mình không nên làm vậy. Cô tự trách bản thân bao lâu rồi không về thăm mẹ. Trong lúc mẹ bơ vơ một mình giữa dòng người đông đúc thì cô đang ở Bắc Kinh thăm thú cùng đồng nghiệp. Rồi những cuộc gọi điện thoại của cô với mẹ cũng chỉ xoay quanh những việc mẹ ăn gì, mẹ có khỏe không, bố dạo này ra sao, con đã gửi tiền ho bố mẹ… Và cô luôn là người cúp máy trước. Cô còn không có thời gian để nghe hết những lời mẹ muốn nói. Ngay cả khi mẹ tức giận dập điện thoại trước cô cũng quên béng hay không có lấy thời gian gọi lại cho mẹ. Hãy chăm sóc mẹ cuốn sách lay động trái tim người đọc Bạn có để ý ta kiên nhẫn với tất cả mọi người nhưng chẳng bao giờ kiên nhẫn với chính mẹ không. Khi đọc cuốn’ Hãy chăm sóc mẹ’ tôi chợt nhận ra mình cũng giống cô con gái trong truyện, là đứa con hay nói chuyện với mẹ bằng thái độ cau có. Lúc nào cũng cãi trả rằng ‘Mẹ thì biết cái gì?’, ‘Sao mẹ lại làm như thế?’ Hay những câu trả lời lạnh lùng ‘Mẹ biết chuyện đó làm gì?’. Chúng ta gắt gỏng khi mẹ hỏi thứ gì đó, hay giải thích mãi mà mẹ chẳng hiểu. Rồi cảm thấy những việc mình làm không liên quan đến cuộc sống của mẹ. Tại sao chứ? Tại sao chúng ta lại cư xử như vậy với người sinh ra mình, người dành trọn cuộc đời vì hạnh phúc của con cái như vậy chứ. Có lẽ chúng ta cứ nghĩ mẹ rồi là mẹ, rồi mẹ cũng sẽ thương mình, gọi cho mình và tha thức bất cứ lỗi lầm nào. Chúng ta không biết rằng mẹ cũng cần được quan tâm, không biết sự vô tình của ta làm mẹ đau lòng đến mức nào. Mẹ là bếp và bếp cũng chính là mẹ. Sự thực có phải là thế không? Hay chúng con đã quá vô tâm hả mẹ? Chúng ta hay trách móc mẹ lúc nào cũng xem mình là con nít, con đã lớn rồi, con có thể làm điều này, quyết điều kia. Nhưng chúng ta lại không nghĩ chính chúng ta cũng cho rằng mẹ lúc nào cũng là mẹ. Mà không biết mẹ cũng là con người, cũng từng là đứa trẻ, cũng có thơ ấu, cũng từng là một cô gái, một thiếu nữ nên đôi lúc mẹ cũng có cảm xúc, muốn được nuông chiều, cũng muốn một lần chạm tới ước mơ. Nhưng chính chúng ta lại không nhận ra điều đó. Chúng ta luôn gắn hình ảnh mẹ với gian bếp. Mẹ là bếp và bếp cũng chính là mẹ. Chưa bao giờ tôi, bạn và cô gái trong truyện tự hỏi mẹ có thích quẩn quanh trong bếp không? Rồi khi làm mẹ, tự mình chăm sóc con cái, gia đình thì mới thấm hiểu mẹ. Khi đó mới nhớ đến mẹ. Và băn khoăn không biết trong suốt bao nhiêu năm, ngày nào cũng cặm cụi trong gian bếp lo cơm nước cho đại gia đình lòng mẹ cảm thấy thế nào? Một mình mẹ vừa lo việc đồng áng, vừa nấu từng hộp cơm cho anh em cô. Hầu hết mọi thứ mẹ đều tự làm lấy, từ khâu vá đan lát, muối dưa lúc nào cũng luôn tay luôn chân. Làm sao hằng ngày một mình mẹ có thể đảm đương chừng đó việc nhỉ. Chúng ta đâu biết mẹ cũng có ước mơ, lắm lúc cũng muốn làm điều mình thích. Nhưng mẹ phải làm điều mẹ phải làm, luôn đặt chúng ta lên ưu tiên chứ đâu chỉ có thể làm điều mình thích được. Nhưng rồi trên tất cả hạnh phúc của mẹ là nhìn thấy các con lớn khôn, khỏe mạnh thì không bất cứ thứ gì trên đời có thể thay thế. Tôi đặc biệt ấn tượng hình ảnh người mẹ ném cái nắp chum để giải tỏa, như một liều thuốc tìm kiếm sự tự do đã thể hiện rất rõ điều đó. Mẹ, một người phụ nữ nhỏ bé nhưng sức chịu đựng đến ngoan cường, nuôi từng đứa con khôn lớn, trưởng thành, luôn hy sinh thầm lặng vì gia đình mà không một lời đòi hỏi. Mẹ kết hôn với bố khi chỉ mới mười bảy tuổi, dù hai người chưa hề biết mặt nhau. Hôn sự của bố mẹ là do hai gia đình hai bên quyết định. Lấy nhau rồi sinh con đẻ cái nhưng mẹ là người nuôi các con nhiều hơn cả. Dù sinh ra và lớn lên trong thời chiến tranh loạn lạc, thế nhưng mẹ không mang tư tưởng của những người cùng thời. Mẹ giận bà vì không cho mẹ học hành đàng hoàng. Trái với suy nghĩ trọng nam khinh nữ của thế hệ đó, mẹ quan niệm là con gái thì càng phải cố gắng học hành mới có thể sống trong một thế giới tốt hơn. Thế nên cho dù cuộc sống có khó khăn như thế nào mẹ vẫn cố gắng tìm mọi cách cho chị em cô đến trường. Hãy chăm sóc mẹ người luôn ở đằng sau che chở cho ta Hãy chăm sóc mẹ – Người nuôi ta khôn lớn, trưởng thành và luôn hy sinh thầm lặng Mẹ lặng lẽ làm hết mọi việc trong gia đình, từ việc đồng áng, nấu ăn, dọn dẹp đến chăm sóc các con trưởng thành. Mẹ lo lắng cho từng miếng ăn ngon cho anh chị em cô ngay khi đã có gia đình. Cũng chính mẹ chuẩn bị chu đáo cho mọi dịp lẽ dù ngày đông giá rét. Không hề than vãn, không đòi hỏi gì cho bản thân. Ngay cả khi cơn đâu đầu khiến mẹ như muốn ngất lịm nhưng khi được hỏi ‘Mẹ có khỏe không?’ thì câu cửa miệng luôn là ‘Mẹ khỏe, Mẹ ổn. Các con đừng lo cho bố mẹ hãy chăm sóc thật tốt cho bản thân’. Một người mẹ nhân hậu dành 450 nghìn won hàng tháng trong tổng 600 nghìn won các con gửi đẻ chia sẻ đến những mảnh đời trẻ em bất hạnh. Mẹ lặng lẽ tới trại trẻ mồ côi để chăm sóc các em hơn mười năm nay mà không hề ai biết. Shin Kyung-sook đã khắc họa hình ảnh người mẹ khiến tôi dâng trào nước mắt, thấy những góc khuất tâm hồn mình cũng ẩn hiện đâu đó trong những trang sách. Bà khiến tôi nhớ tới mẹ, nhớ da diết và thấy mình là một đứa con có lỗi biết bao. Có lẽ ai đọc cuốn ‘Hãy chăm sóc mẹ’ cũng thấp thoáng thấy bóng dáng của mình và mẹ mình trong đó. Nhưng chính chúng ta những người hưởng trọn tình yêu ấy lại quá vô tâm, thờ ơ và dựa dẫm… Chứng đau đầu đang gặm nhấm người mẹ, làm người mẹ mất đi sinh khí, tính chan hòa và phải nằm nghĩ nhiều hơn. Thậm chí còn mất cả luôn cảm giác với mọi thứ. Khi chứng kiến cảnh đó cô tự hỏi, liệu các anh em cô và cả bố nữa có biết chứng đau đầu mãn tính của mẹ không? Nhưng những thành viên trong gia đình cô từ anh cả cho đến bố đều cho rằng đó là bệnh của người già, mẹ đã có tuổi đau ốm cũng là chuyện thường mình. Để rồi dửng dưng bỏ qua những dấu hiệu bệnh tật ấy. Đôi khi chúng ta không biết rằng chính mẹ đang giấu đi nổi đau bởi sợ ta lo lắng. Mẹ, một người phụ nữ có 4 đứa con thành đạt và người chồng bên cạnh. Thế nhưng để biết được cuốn sách con gái viết gì phải nhờ đến người khác đọc dùm. Phải cố gắng giấu đi việc mình không biết đọc mà lại viện lý do mắt kém. Một người mẹ tự tay nuôi nấng đàn con trưởng thành lại cảm thấy mình thật vô tích sự, cảm thấy như cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì khi tất cả con cái đều thoát ly. Ngay cả ngày lễ phụ mẫu (mùng 8 tháng 5 của Hàn Quốc) mà chẳng đứa con nào gọi về. Mẹ tự một mình vào thị trấn mua 2 bông hoa cẩm chướng với dòng chữ trên ruy băng ‘Cảm ơn cha mẹ vì đã sinh thành và nuôi dưỡng con’ rồi tự cài lên áo mình. Cô, đứa con gái được mẹ tìm mọi cách cho đến trường để có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Thế nhưng trong danh sách những việc mình muốn làm với cuộc đời mình, những mục tiêu mà bản thân muốn theo đuổi trong thời gian tới, không có bất cứ việc gì định làm cùng mẹ. Cô chua xót không nhận ra điều đó khi viết lên danh sách ấy cho đến khi mẹ mất tích. Anh, người con trai cả, đứa con mẹ yêu thương nhất, nơi mà mẹ dành cả hy vọng và ước mơ của cả đời mình. Nhưng chính anh lại là người thờ ơ trước dấu hiệu bệnh tật của mẹ. Sự mất tích của mẹ đã khơi dậy trong ký ức của anh những câu chuyện anh nghĩ mình đã quên. Đã không biết bao nhiêu lần trong quá khứ anh đã tự hứa với bản thân sẽ kiếm thật nhiều tiền, nhất định làm cho người phụ nữ này hạnh phúc. Nhưng rồi chúng đã phai nhạt đâu rồi, những lời tự hứa với bản thân về mẹ. Anh mãi sống cho riêng mình mà quên bẵng mẹ. Để rồi đây trái tim anh tràn ngập nổi khao khát duy nhất là được chăm sóc mẹ, nhưng anh biết mình đã đánh mất cơ hội. Ông, người cha suốt đời mải mê phiêu bạt để lại mẹ một mình nuôi 4 đứa con. Một người chồng gia trưởng, ăn nói cọc cằn, chỉ biết quát tháo mà chưa một lần ân cần với vợ. Ông nhã nhặn với người khác nhưng lời lẽ luôn trở nên nặng nề với vợ. Chưa bao giờ ông nấu cho vợ mình một bát canh rong biển mà chỉ biết nhận tất cả những gì vợ làm cho một cách thản nhiên. Ông không hề nhận ra rằng mình đang có cuộc sống yên bình và may mắn. Khi mất đi rồi ông mới thấy những lời nói, những hành động xưa về vợ cứ hiện hữu. Đến khi không còn nữa ông mới thấy mọi thứ trống trải, cảm giác đến hiu quạnh. Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không… Cuộc sống bận rộn với nhiều lo toan nhiều khi làm cho chúng ta quên đi những gì thực sự quan trọng với bản thân. Đến khi nhận ra mẹ không bên mình nữa mới biết bao lâu rồi không về thăm mẹ, bao lâu rồi không có bữa cơm đầm ấm bên gia đình. Hình ảnh người mẹ đi lạc bị thương ở mu bàn chân, đi đôi dép lê màu xanh, một bên dép cứa vào chân chỗ gần ngón cái sâu đến nỗi miếng thịt long ra tạo thành vết rách sâu hoắm cứ ám ảnh lấy tôi, như bàn tay bót nghẹt vào tim người đọc một cách xót xa. ‘Hãy chăm sóc mẹ’ quyển truyện về tình cảm gia đình, nhưng không chỉ gói gọn trong đó. Có lẽ điều khiến quyển sách này được đón nhận nồng nhiệt bởi nó không chỉ là câu chuyện của một bà mẹ mà là câu chuyện của hàng triệu người mẹ. Câu chuyện của một người phụ nữ trở thành câu chuyện về thân phận con người, câu chuyện của một gia đình. Gấp cuốn sách điều còn đọng lại trong tôi là hình ảnh can trường của người mẹ, một người can đảm và mơ ước, với khát vọng và nỗ lực, với tình yêu cuộc sống và ý chí kiên cường mặc cho bao nhiêu bất công của hoàn cảnh, bao nhiêu xô đẩy của cuộc đời. Mẹ không ngừng nỗ lực để sống tốt, có ích, hoàn thành trách nhiệm của mình trong đời và nhìn các con trưởng thành theo cách riêng của mình. Tất cả để rồi đọng lại ‘Hãy chăm sóc mẹ’, đừng để đến khi mất mát mới chợt hiểu những điều mình đã có vô giá đến nhường nào.

Mình không có thiện cảm mấy với các quyển sách ca ngợi quá nhiều về tình cảm gia đình hoặc đơn thuần nói về việc con cái phải hiếu thuận hoặc cha mẹ có nghĩa vụ yêu thương con cái vô điều kiện. Nhưng Hãy chăm sóc Mẹ là quyển sách nói về Mẹ duy nhất mà mình thấy thích và kết thúc của nó thì buồn. nhacuadi, hay cham soc me Gu đọc sách của mình có vẻ hơi lạ với mọi người một chút. Nếu như đại đa số độc giả sẽ thích những câu văn trau chuốt, nhưng tình tiết thú vị hay một cái kết mình không thể đoán được thì mình thích những câu chuyện bình thường, những cuộc hội thoại hàng ngày. Giữa những câu chữ và lời thoại, mình nhận ra được điều mình đang quan tâm. Mỗi lần đắm chìm vào quyển sách nào, là y như rằng câu chuyện của quyển sách đó hiện ra trong đầu mình. Và mình như đi cùng với nhân vật đến những nơi được miêu tả trong sách. Nếu như mình không giỏi trong việc tưởng tượng những đoạn miêu tả cảnh vật, thì những đoạn tự sự lại được thể hiện rất chi tiết. Mỗi lời thoại, mỗi nét mặt, mỗi sự kiện như một thước phim chạy trong tâm trí mình, cuốn mình theo cuộc sống của họ. Từ những câu thoại đó, mình sẽ tự đúc rút ra cho mình những bài học hay những điều đáng để suy ngẫm. Rất nhiều lần mình đã phải dừng lại sau khi đọc được một đoạn khá tâm đắc, và ngồi nghĩ mãi đến hôm sau mới bắt đầu tiếp được. Mình tin Hãy chăm sóc Mẹ không phải là quyển sách được mọi người mong chờ để đọc về chủ đề gia đình, vì nó không có các yếu tố mở nút hay thắt nút. Ngay từ đầu độc giả đã biết trước diễn biến và có thể là kết cục rồi. Có chăng là thông qua sự kiện đó, những câu chuyện quá khứ trong quyển sách kỉ niệm dần dần được lật giở. Và cái hay nó nằm ở đó. Tóm tắt câu chuyện là việc Mẹ bị lạc ở ga tàu điện khi đi lên Seoul cùng với bố. Và sau đó, trong quá trình tìm kiếm Mẹ, những kỉ niệm xưa cũ được dịp ùa về: những lần gặp Mẹ, nói chuyện với Mẹ, những lúc các con vô tâm trong cách đối xử với Mẹ, hoặc thậm chí là cả sự vô tâm của người chồng dành cho bà nữa. Truyện được kể theo lời của cô con gái, của cậu con trai, của người chồng và cả bằng lời của người Mẹ nữa. Có như vậy thì truyện mới thể hiện được hết những điều mà từng thành viên trong gia đình nghĩ về Mẹ mình. Ở mỗi nhân vật, kỉ niệm với Mẹ rất khác nhau. Mình ấn tượng với cậu con trai và với ông bố nhất. Với cậu con trai, anh nhớ lại giai đoạn bố anh có người phụ nữ khác và dọn ra ngoài. Ngày hôm đó, anh nghĩ rằng Mẹ sẽ suy sụp lắm, nhưng Mẹ lại hỏi anh rằng hôm nay đi học đã học được gì rồi. Mẹ cũng chính là người chăm lo cho việc học hành của anh, để giúp anh trở thành công tố viên. Vậy mà từ khi có gia đình, có con, anh lại không còn dành thời gian cho Mẹ. Hôm Mẹ đi lạc, đúng ra vợ của anh phải đón ông bà ở ga tàu, nhưng vì bận đưa đồ ăn cho con mà vợ anh đã để ông bà tự đón xe về. Chính vì thế xảy ra cớ sự này. Với ông bố, ông nhớ lại lần đầu tiên gặp vợ mình, về ngày đám cưới của một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Ông luôn không hài lòng với đời sống ở cái làng nghèo nàn của mình nên thường xuyên không ở nhà. Vợ ông chính là người đã gánh vác cả gia đình. Vậy mà ông đã thờ ơ với bà, thậm chí ông còn không thể nhớ vợ mình đã mặc gì trong ngày hôm ấy để người ta phác hoạ lại chân dung. Vợ ông không biết đọc và ông tỏ thái độ khinh thường vợ mình. Đến khi cô con gái viết tiểu thuyết, bà phải nhờ một người lạ đọc cho bà nghe. Đoạn viết về chuyện này rất cảm động: Vợ ông hẳn phải cố gắng bao nhiêu mới giấu được cô gái này chuyện mình không biết đọc. Khao khát đọc tiểu thuyết của cô con gái mình, nhưng vợ ông không thể nói với cô gái này rằng nữ tác giả chính là con gái mình, mà lại nói do mắt mình kém nên mới đề nghị cô ấy đọc to lên cho bà nghe. Mắt ông cay xè. Vợ ông đã phải kiềm chế bao nhiêu để không khoe về con gái mình với cô gái này? Trong suốt năm mươi năm qua kể từ lần đầu gặp nhau khi ông mới hai mươi tuổi, câu nói “Ông đi chậm lại một chút” là câu mà ông nghe nhiều nhất từ vợ mình. Sao ông không đi chậm lại khi mà suốt đời vợ ông luôn bảo ông đi chậm lại một chút cơ chứ? Ông có thể dừng lại đợi vợ mình, nhưng ông chưa bao giờ sải bước đi bên cạnh trò chuyện với bà như bà muốn, chưa bao giờ, dù chỉ một lần. Kể từ khi vợ bị lạc, cứ mỗi khi nghĩ đến chuyện mình luôn đi quá nhanh, ngực ông lại như muốn nổ tung… Mỗi lần đọc lại mấy đoạn này, mình lại khóc. Có biết bao nhiêu điều trong đời chúng ta muốn làm cho những người thân yêu, nhưng đã không làm. Vì lý do gì nhỉ? Vì ngày mai còn kịp mà, vì ôi thôi còn khối thời gian. Rất nhiều lý do cho đến khi chúng ta biết rằng hôm đó là ngày cuối cùng. Mình đã trải qua mất mát lớn với Má, đủ để mình hiểu rằng ngày hôm đó, ngày mà mình ra sân bay đi Mỹ, là ngày cuối cùng trong đời mình được gặp Má của mình. Má mình chưa khi nào không đi tiễn mình ở sân bay, chưa một lần, thậm chí là khi mình đi du lịch. Vậy mà hôm mình lên đường sang Mỹ học, một chuyến đi dài như thế, xa như thế, nhưng vì mệt nên Má đã không đi. Đúng ra mình phải nhận thấy đó là dấu hiệu chứ nhỉ? Mình phải vào thăm Má cho đàng hoàng trước khi đi chứ nhỉ? Mình chỉ nhìn thấy Má đang nằm đó, không biết Má đã ngủ chưa, và đi mất. Vì mình nghĩ chỉ mấy tháng nữa thôi là mình sẽ về nghỉ đông mà, lúc đó thăm Má cũng chưa muộn. Nhưng cuối cùng thì muộn mất rồi. Cho nên bất kì khi nào chúng ta còn được gặp nhau, hãy trân trọng và xem nó như thể là lần cuối cùng, để đối xử tử tế và chân thành với nhau nhất có thể. Mình mong rằng dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì mọi người cũng đều được sống trong những điều tốt đẹp và hạnh phúc.