“Vấp ngã ư? Chẳng vấn đề.Dù thế nào ta vẫn có thể đứng lên.Lúc vấp ngã hãy ngước lên nhìn trời kia.Bầu trời xanh bao la ngút ngàn tầm mắt.Có thấy nó đang mỉm cười với bạn không?Bạn đang còn sống.”

Được sống, là một điều thật tuyệt, bạn nhỉ?

Có lẽ không ít bạn đã từng nghe đến hoặc xem “Một lít nước mắt” – một trong những bộ phim đã làm rung động hàng triệu trái tim của biết bao người dân Nhật Bản và trên toàn thế giới. “Một lít nước mắt” được chuyển thể từ tự truyện đầy xúc động của cô bé Kito Aya, người hàng ngày phải chống chọi với căn bệnh “thoái hóa dây thần kinh tiểu não” quái ác. Chỉ 12 tập phim ngắn ngủi nhưng đó là cả một hành trình đấu tranh nội tâm can trường của Kito Aya. Đau đớn nhưng vẫn lạc quan, luôn mang khát vọng sống mãnh liệt và muốn khẳng định sự tồn tại của mình.

Với cốt truyện như thế “Một lít nước mắt” đích thị là một bộ phim buồn, buồn từ đầu đến cuối, chẳng hề có những lời thoại dí dỏm hay những phân cảnh siêu lãng mạn. Vậy điều gì khiến “Một lít nước mắt” lại có sức hút mạnh mẽ đến như thế? Phần đông khán giả xúc động vì hoàn cảnh éo le của một cô bé mới chỉ mười lăm tuổi – lứa tuổi mộng mơ đẹp nhất trong cuộc đời lại chợt nhận ra định mệnh đã đóng sập cánh cửa tương lai ngay trước mặt mình. Một bộ phận khán giả lại chẳng thể kiếm được nước mắt rơi trước ý chí kiên cường không chịu chấp nhận bệnh tật làm mình gục ngã mà vẫn cố gắng vươn lên, chống chọi lại số phận. Trên quan điểm cá nhân tôi, ngoài hai yếu tố trên, còn một điểm khiến tôi, một kẻ cực kì ghét xem bi kịch, vẫn quyết tâm xem đến hết bộ phim đầy cảm xúc này, đó chính là: Sự bình dị và chân thực đến lạ lùng.

mot lit nuoc mat 1 “Một lít nước mắt” – Hãy biết trân trọng cuộc sống của bạn!

Là một người nhạy cảm và mau nước mắt, tôi đã khóc ngay khi bắt đầu xem phim trong khi hầu hết những khán giả khác nói rằng họ chỉ khóc khi xem phim về đoạn cuối. Tôi khóc, đôi khi chỉ vì ánh nhìn đau đáu, chất chưa đau thương của bà Shioka trước nỗi đau tột cùng của một người mẹ biết chắc đứa con bé bỏng đang dần rời xa mình…Tôi khóc, đôi khi chỉ vì thấy ông Mizuo cố gắng giành thời gian ở bên con gái, kể những câu chuyện vui, động viên cô để mong nụ cười ấy mãi rạng ngời trên môi cô. Tôi khóc, đôi khi chỉ vì cậu em trai Hirokia dù mang đôi giày mòn vẹt nhưng vẫn chẳng hề xin mẹ tiền mua đôi giày mới bởi ý thức được hoàn cảnh khó khăn của gia đình. Và tôi khóc, đôi khi chỉ vì chứng kiến hình ảnh người con gái mỏng manh ấy từ một học sinh giỏi, năng nổ, từng đứng ở vị trí nhạc trưởng cho ban nhạc của trường, là gương mặt bóng rổ xuất sắc…, dần dần không còn làm được gì: từ việc đi đứng bình thường, viết bình thường cho đến ăn nói như người bình thường.

mot lit nuoc mat 3 “Một lít nước mắt” – Hãy biết trân trọng cuộc sống của bạn!

Giống như Aya đã từng khóc và hỏi mẹ, tôi cũng không thể hiểu được tại sao ông trời lại bất công đến thế, “Tại sao căn bệnh này lại chọn con” – một cô bé dễ thương và khao khát sống mãnh liệt. Chẳng hề giống với những bạn trẻ vừa mới gặp chút thất bại, bị người yêu bỏ rơi đã chọn cái chết để giải thoát bản thân mình, Aya yêu cuộc sống này biết bao. Cô yêu gian hàng đậu phụ nhỏ của gia đình, yêu những ngày bắt xe bus đến trường, thậm chí cô yêu cả tiếng gỗ kêu cót két ở hành lang mỗi khi có người bước qua… Cũng như bạn bè mình, Aya có cho riêng mình biết bao mơ ước về tương lai, cô sẽ thi vào ngành đại học mình thích, kết hôn với người mình yêu thương. Ước mơ đơn giản vậy thôi, sẽ chẳng quá khó để Aya có thể hoàn thành giấc mơ ấy nếu cô không mắc phải căn bệnh quái ác ấy. Tuy nhiên, hiện thực lại quá phũ phàng và bất công với Aya, chữ “nếu” ấy đã chẳng thể xảy ra. Những kí ức quen thuộc, ước mơ bình dị kia, qua từng trang nhật kí của Aya, lại như một mũi kim, tuy nhỏ bé nhưng lại xoáy tận vào tim cô bé, khiến cô biết bao lần muốn gục ngã trước những cơn bào mòn thể xác do bệnh tật…

mot lit nuoc mat 4 “Một lít nước mắt” – Hãy biết trân trọng cuộc sống của bạn!

Xuyên suốt mười một tập phim, chỉ là những điều giản dị, bình thường như vậy đấy. Từ con ngõ nhỏ nhà Aya, từ con đường rợp bóng cây mà cô hàng ngày vẫn đến trường cho đến sân tập bóng rổ văng vẳng tiếng đập bóng vang vọng khắp không gian, thật gần nhưng cũng như rất xa… Còn Aya, trước khi là một tấm gương sáng dám dũng cảm vượt lên số phận, thì cô vẫn chỉ là một cô nữ sinh yếu đuổi, mong manh. Đằng sau nụ cười tỏa nắng đầy nghị lực ấy, là biết bao những giọt lệ cay đắng, tủi hờn. Người ta nói, nước mắt là biểu hiện của sự ủy mị, yếu đuối, song với riêng người con gái này, tôi lại nhìn thấy điều ngược lại. Vậy nên, Aya khóc, đó là chuyện vô cùng hiển nhiên, chứng tỏ cô là một người vô cùng bình thường…Tuy khóc nhưng chỉ cần còn sống một giây, một phút, Aya vẫn tin vào bản thân mình. Bởi cuộc đời lắm chông gai, thử thách, nếu con người không vững tin vào chính mình thì chỉ thấy khổ đau, tuyệt vọng. Biết trước cuộc đời ngắn ngủi nên cớ gì không sống vui tươi một chút! Biết đâu sau những giọt nước mắt kia, Aya sẽ tìm được hạnh phúc cho bản thân mình, dù đó là điều xa vời lắm, khó khăn lắm! Mọi điều ấy đều có thể khiến nước mắt chúng ta rơi xuống và ngầm nhắc nhở ta rằng hạnh phúc vì chúng ta đang sống và hãy quý trọng cuộc sống mà chúng ta đang có.

Khép lại những giây phút cuối cùng của bộ phim, trong đầu tôi vẫn còn luyến lưu hình ảnh Kito Aya với nụ cười nhẹ nhàng trên môi, ánh mắt trong veo hướng về một chân trời xa xăm. Không thoát khỏi quy luật của cuộc sống, vào một ngày nọ, Aya đã không thể nhìn thấy bầu trời xanh trước mắt nữa. Tôi nhận ra, mắt mình vẫn nhòa lệ tận đến những giây phút cuối cùng. Thế nhưng, khi thấy hình ảnh cô mặc đồng phục học sinh ném bóng vào rổ, và nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ giữa cõi mơ hồ, tôi chợt mỉm cười… Ở nơi đó, trên bầu trời cao xanh yên bình kia… cô đã không còn khóc nữa, đúng không?

mot lit nuoc mat 6 “Một lít nước mắt” – Hãy biết trân trọng cuộc sống của bạn!

Kito Aya – cái tên chỉ còn là ký ức nhưng mãi mãi hiện hữu trong tâm hồn của những ai đã và đang xem bộ phim này, bởi niềm tin yêu cuộc sống mãnh liệt của cô. Và tôi, cũng phải thay đổi thôi, trân trọng cuộc sống này, sống thật tốt, không bao giờ được gục ngã, để chẳng phải hối tiếc về thời gian đã qua đi!

 

Nguồn: vnwriter.net 

---------

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sáchhaytạilink:https://www.facebook.com/bookademy.vn

Xem thêm

Có thể nói, nội dung cuốn sách lột tả chân thực cuộc sống của cô gái Kito Aya bé nhỏ: tâm hồn nhạy cảm, gia đình yêu thương, căn bệnh quái ác, cơ thể tật nguyền. Trái với tuổi 20 nhiều hoài bão và hy vọng như đa số các bạn trẻ thì tuổi 20 của Kito Aya ngày một hẹp lại. Vụt mất đi bao ước mơ, hoài bão thậm chí là ngăn cản cả những sinh hoạt rất đỗi bình dị. Nhưng tất cả những khó khăn đó không thể ngăn cản được ý chí muốn sống, muốn cống hiến của cô gái nhỏ. Cũng chính đó mà cuốn nhật ký đã khiến cả Nhật Bản rúng động.

Cả thế giới muốn cướp hết những gì vốn là của cá nhân em thì câu từ trong cuốn nhật ký chính là tiếng lòng giành lại những công bằng ấy. Tuy rằng mắc căn bệnh quái ác nhưng em vẫn là chính em, vẫn muốn được cống hiến, được sống, được lan tỏa những điều tốt đẹp. Cô gái bé nhỏ kiên cường vì bên cạnh em còn có gia đình đang hằng ngày quan tâm, chăm lo. Cuộc hành trình đầy gian nan và đau đớn ấm áp, êm đềm hơn bởi có gia đình. Không chỉ động viên tinh thần cá nhân tác giả mà còn truyền ý chí và cảm hứng cho tất cả những ai đang phải chịu căn bệnh quái ác này. Dù lạc quan bao nhiêu, ý chí mạnh mẽ thế nào thì bệnh tật cũng đã cướp mất cô gái bé nhỏ của chúng ta vào ngày 23 tháng 5 năm 1988.

Trước những tình cảm của độc giả, cuốn sách đã được chuyển thể thành phim vào năm 2005. Bộ phim đã lấy đi không ít nước mắt của người xem và đồng thời mang chúng ta đến gần hơn những khó khăn của Kito Aya nói riêng và các bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo nói chung phải trải qua.

Cuốn sách yêu thích của mình suốt bao năm qua, trông nó khá cũ vì mình mua được 6 năm rồi. Đây cũng là một trong những cuốn sách đầu tiên của Nhã Nam mà mình đọc. Mình ấn tượng bởi cái tên của nó và nội dung thì cũng buồn như tên vậy.

Cuốn sách là những tranh nhật kí kể lại hành trình hơn 6 năm chiến đấu với căn bệnh thoái hoá tiểu não của Aya-1 nữ sinh khi ấy mới chỉ 15 tuổi. Hầu như trang sách nào cũng là những khó khăn mà Aya phải khó nhọc trải qua nhưng cô vẫn luôn lạc quan, yêu đời, tha thiết được sống với những ước mơ và khát khao cháy bỏng. Cuốn sách càng về cuối thì càng là những khổ đau, nỗi buồn sâu thẳm của Aya khiến chúng ta không khỏi nghẹn ngào. Mình chỉ ước sao có một phép màu nào đó đến với Aya để cô ấy được tiếp tục sống và hoàn thành những mong muốn của mình, nhưng rồi cuốn sách khép lại với lời của người thân, kể lại giây phút ra đi thanh thản như chìm vào giấc ngủ êm đềm của Aya. Mình vẫn luôn ấn tượng với những đoạn mà cô tự nhủ với bản thân. Đôi khi mình vẫn đọc lại cuốn sách, giở ngẫu nhiên từng trang và lại tự hỏi liệu giờ người thân của cô ấy thế nào? Mẹ cô ấy có còn sống không nhỉ? Ai biết thông tin gì có thể chia sẻ cho mình không ạ? Và mình nghĩ rằng bất cứ ai cũng nên đọc cuốn sách này nhé

Thành thật mà nói, khi đọc xong cuốn sách này, lòng mình có chút buồn. Nhưng nó không phải kiểu buồn day dứt, buồn tức tưởi, buồn đến ám ảnh. Chỉ là, mình cảm thấy thương Aya, và cũng cực kì ngưỡng mộ cô. Những gì cô viết trong suốt chặng hành trình ngắn ngủi này đã khiến mình nhận ra một điều: Sự bình thường vốn là một món quà. Trước kia, mình luôn canh cánh trong lòng một câu hỏi: “Phải làm sao nếu mình không thể trở thành ai cả, chỉ là một người bình thường, sống một cuộc đời mờ nhạt, không dấu ấn?”

Giờ thì, câu hỏi sẽ là: “Sẽ ra sao nếu mình không thể là một người bình thường? Không thể chạy nhảy, không thể nô đùa, không thể hít thở, không thể nói cười thoải mái như bao người? Không cảm nhận được buồn vui, không biết yêu thương, không biết bình yên là gì?” 

Aya đã nói như thế này, “Thay vì cứ mải miết đi tìm những gì đã mất, hãy xem trọng những gì còn lại của mình.”

Đó là cách mà cô vẫn tìm được sắc vàng ấm áp giữa một cuộc đời đầy biến cố của mình. Phải đau đớn và suy sụp đến mức nào khi biết bản thân chẳng còn có thể điều khiển được đôi chân của mình, rồi đến cả cơ thể của mình nữa. Không thể ôm những người mình yêu, cũng không thể nói những lời yêu thương với họ, chữ viết thì run rẩy đến mức không ai có thể đọc được. Aya, dù mang trong người căn bệnh như vậy nhưng vẫn không từ bỏ khao khát được sống, vẫn tìm thấy được những điều nhỏ bé đẹp đẽ của cuộc sống. Cô ấy như vậy, bản thân mình có tư cách gì mà bất mãn với cuộc đời cơ chứ.

Thế nên, chỉ cần còn thở, chỉ cần còn có thể nhìn thấy bầu trời xanh, vậy thì không có điều gì là quá tồi tệ cả. Mọi khó khăn, mọi đau buồn, mọi vấp ngã, tất cả rồi sẽ ổn mà thôi. Đừng vì thế mà căm ghét cuộc đời, nhé.

Cuộc sống của mỗi người luôn có muôn vàn những khó khăn, chông gai, nhưng dù khắc nghiệt đến đâu chúng ta vẫn nên hi vọng, lạc quan, tin tưởng vào tương lai, để rồi, nó sẽ là chìa khóa thành công của mỗi người. Và có những điều tưởng chừng giản dị, nhưng chẳng mấy ai quan tâm, để ý đến. Có những ước mơ mới nhìn qua cảm thấy rất bình thường, nhưng có người khao khát mãi cũng không với lấy được.

Vì vậy, hãy luôn trân trọng những điều đơn giản nhất ngay xung quanh ta và hãy làm những việc có thể làm khi ta còn làm được. Sự mạnh mẽ, kiên trì, niềm tin và tình yêu cuộc sống ấy đã được khắc họa đậm nét trong cuốn sách “Một lít nước mắt”, để lại biết bao ấn tượng trong lòng độc giả.

“Một lít nước mắt” là câu chuyện về khoảng thời gian bị bệnh của Aya. Cô mắc bệnh thoái hoá tiểu não khiến cơ thể mất dần đi các khả năng của người bình thường như khả năng đi lại, khả năng nói chuyện, vận động nhưng cô vẫn ý thức được tất cả mọi việc. Căn bệnh làm cho các dây thần kinh hoạt động đều bị thoái hoá và không cử động được. Một tâm hồn nhạy cảm. Một gia đình ấm áp. Một căn bệnh hiểm nghèo. Một cơ thể tật nguyền. Đó là những gì Kito Aya có trong hơn 20 năm cuộc đời. Với Aya, tương lai cô là một con đường hẹp, và càng ngày nó càng trở nên hẹp hơn. Căn bệnh ngăn trở Aya khỏi tất cả những ước mơ và dự định. Thậm chí việc tự mình bước ra ngoài phố để đi tới hiệu sách cũng trở thành một khát vọng cháy bỏng. Hơn 6 năm kiên trì viết nhật ký, cô kể về những cảm nhận suy tư của bản thân trong suốt quãng thời gian chứng kiến cơ thể mình từng bước từng bước gánh lấy một số phận đau đớn. Nhưng từ trong nước mắt và tật nguyền, cuộc tìm kiếm giá trị bản thân cô đã làm rung động cả triệu trái tim Nhật Bản.

Sách gồm 289 trang, được chia thành các nội dung cụ thể như:

14 tuổi: gia đình mình

15 tuổi: bệnh tật ập đến

Cuộc sống vô cùng ngắn ngủi nên càng phải sống thật gắng sức trong mỗi giây phút của cuộc đời. Chắc chắn có những ngày bạn cảm thấy mình thật xui xẻo, mọi thứ, mọi việc đều quay lưng với mình. Bất mãn, bực bội, căng thẳng và chán nản,… Nhưng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, hãy tin vào điều đó. Vì bạn vẫn còn sống, bạn còn có thể đứng dậy và tiếp tục chiến đấu.

Cuốn sách “Một lít nước mắt” hứa hẹn sẽ mang đến cho độc giả rất nhiều cung bậc cảm xúc, bao chiêm nghiệm về cuộc sống: Thời gian có hạn hãy biết trân trọng, sống lạc quan, tin tưởng, yêu thương, hi vọng và không ngừng nỗ lực. Có thể cuốn sách sẽ là nguồn động lực cho chúng ta cố gắng nỗ lực, vượt lên chính mình để đánh bại số phận.

Hãy đọc “Một lít nước mắt” để thấm thía cuộc đời, học được cách đối xử tử tế với những người chung quanh và hướng tương lai về chân trời tươi sáng.

Cuốn sách không quá nhiều triết lý khô khan nhưng đủ để dạy cho một con người biết phải làm gì để cuộc sống họ đong đầy ý nghĩa. Đây có lẽ cũng chính là món quà to lớn nhất mà Kito Aya dành tặng cho tất cả chúng ta.


"Một lít nước mắt" là cuốn nhật ký kể về Kito Aya (14 tuổi), một cô bé hồn nhiên và đầy nhiệt huyết. Aya sống trong một gia đình bình thường như bao gia đình khác. Em có cha - một chủ tiệm đậu phụ nhỏ, và mẹ là một nhân viên y tế. Tưởng chừng chỉ là một cuốn nhật ký kể cho ta nghe về những câu chuyện ấm áp dưới mái ấm gia đình, những ký ức đẹp của tình yêu tuổi học trò, thế nhưng những điều tươi đẹp ấy chỉ là những tia sáng lung linh cuối cùng trước khi những giông tố ồ ạt kéo đến. Mọi chuyện xảy đến khi mẹ của Aya vô tình phát hiện ra cô bé mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo mang tên Thoái hóa tiểu não, căn bệnh ấy khiến em trở nên yếu ớt và mất dần khả năng đi lại cũng như giao tiếp. Dường như chỉ trong một khoảnh khắc, những gì mà cô bé ước mơ, những khao khát mà Aya cố gắng hết mình để theo đuổi giờ đây chỉ còn là con số không tròn trĩnh. Hãy thử ngước nhìn ngoài kia, ta sẽ thấy được bạn bè của em đang nỗ lực học tập để theo đuổi ước mơ và đam mê của mình, thì đối với Aya, giờ đây chỉ là việc cầm được chiếc bút để viết tên của chính em đã là một nỗ lực khó khăn. Những gì lúc này Aya cảm nhận được bên kia cửa sổ phòng bệnh có chăng chỉ là những lời xì xầm, những ánh mắt thương hại và cả sự xa lánh, thế nhưng đã có ai thử suy ngẫm rằng liệu một cô gái chỉ mới 14 tuổi như thế đã trải qua những khổ đau như thế nào? Người ta thường nói rằng phía bên kia đường hầm tối tăm lạnh lẽo luôn là ánh sáng ngập tràn, và có lẽ ánh sáng của Aya chính là niềm tin mà bạn bè dành cho em, là hy vọng của người mà cô bé yêu, là hơi ấm của gia đình, và đặc biệt là người mẹ vĩ đại của em, bà luôn là người truyền niềm tin, là ý chí của Aya; dẫu trong thâm tâm bà luôn biết rằng bệnh tình của con gái bà sẽ không có cách nào để cứu chữa. "Một lít nước mắt" không phải là câu chuyện để ta bi lụy về sự ngặt nghèo của cuộc sống mà là lăng kính để ta nhìn thấy những ánh sáng của hy vọng le lói ngay khi ta bị vùi dập bởi khó khăn, là cách ta tin vào chính mình. "Một lít nước mắt" còn cho ta thấy gia đình là sức mạnh, là ngọn lửa thổi bùng lên ý chí ngoan cường để ta vượt qua nghịch cảnh.

Điều đáng sợ nhất với một người đang sống có lẽ không phải là một cái chết bất đắc kỳ tử mà là cái chết chưa đến ngay nhưng đã được báo trước. Nó bóp nghẹt người ta trong sự sợ hãi, nuối tiếc và vô nghĩa của cuộc đời. Nhưng Aya không như thế. Khác với nỗi sợ chiếm lấy trái tim bao người ấy, Aya là chiến binh của hạnh phúc. Thần Chết đã nắm trong tay sinh mạng của cô, nhưng thay vì đầu hàng trong đau thương, chán nản và tuyệt vọng, Aya chọn cách chắt chiu những gì còn lại. Aya không bỏ cuộc. Khát khao sống và khẳng định mình như một người có ích của cô, có lẽ đã khiến nhiều người khỏe mạnh, may mắn phải cúi đầu hổ thẹn, tự thấy mình có lúc còn chưa xứng đáng với những gì bé nhỏ mà thực ra đã là ưu ái lớn lao.

Aya vẫn luôn mong muốn có thể làm điều gì đó cho mọi người. Và cô đã chọn cách viết nhật ký kể lại cuộc đời mình để thực hiện điều ấy. "Có những người mà sự tồn tại của họ giống như không khí, êm dịu, nhẹ nhàng, chỉ khi họ mất đi người ta mới nhận ra họ quan trọng nhường nào. Mình muốn trở thành một sự tồn tại như thế.” Có lẽ với Aya, điều ấy vừa khiến bao người có thể lắng tai nghe những tâm sự của bản thân cô, vừa giúp cô có thể truyền đi một thông điệp về việc trân trọng sự sống hơn, điều mà cô phải đánh đổi cả tuổi trẻ năng động, nhiệt huyết mới có thể nhận thấy. Không phải ngẫu nhiên mà trang bìa của tập nhật kí được chọn in một câu như thế này: "Hãy sống! Mình muốn hít thở thật sâu dưới trời xanh."

Câu chuyện của Aya chính là lời truyền cảm hứng sâu sắc nhất cho biết bao thế hệ con người đang còn sống, dù ở bất kì hoàn cảnh nào. Lần giở từng trang nhật ký của một con người cách đây vài thập kỷ, để ý nghĩ bước đi trên từng con chữ không hề màu mè, hoa mỹ mà chân thực, giản đơn, trên những tâm tư, nỗi niềm sâu lắng của cô gái ấy, để hiểu hơn về cuộc đời của cô, và để rút ra cho chính bản thân mình những bài học quý giá.

Aya không hề đơn độc. Hàng triệu giọt nước mắt của biết bao người từ khắp mọi nơi trên Thế giới cũng đã hòa làm một với nước mắt của Aya những buổi đầu thông qua từng trang sách. Hơn cả một cuốn sách cảm động, "Một lít nước mắt" chính là hành trình Aya đi vào bất tử.

Phải đau đớn và suy sụp đến mức nào khi biết bản thân chẳng còn có thể điều khiển được đôi chân của mình, rồi đến cả cơ thể của mình nữa. Không thể ôm những người mình yêu, cũng không thể nói những lời yêu thương với họ, chữ viết thì run rẩy đến mức không ai có thể đọc được. Aya, dù mang trong người căn bệnh như vậy nhưng vẫn không từ bỏ khao khát được sống, vẫn tìm thấy được những điều nhỏ bé đẹp đẽ của cuộc sống. Cô ấy như vậy, bản thân mình có tư cách gì mà bất mãn với cuộc đời cơ chứ.

Thế nên, chỉ cần còn thở, chỉ cần còn có thể nhìn thấy bầu trời xanh, vậy thì không có điều gì là quá tồi tệ cả. Mọi khó khăn, mọi đau buồn, mọi vấp ngã, tất cả rồi sẽ ổn mà thôi. Đừng vì thế mà căm ghét cuộc đời, nhé.

Một vài những trích dẫn truyền động lực

“Vấp ngã ư? Chẳng vấn đề.

Dẫu thế nào ta vẫn có thể đứng lên.

Lúc vấp ngã hãy ngước lên nhìn trời kia.

Bầu trời xanh bao la ngút ngàn tầm mắt.

Có thấy nó đang mỉm cười với bạn không?

Bạn đang còn sống.”

“Mình buồn lắm, buồn vô cùng, nhưng đó là sự thật. Nếu có được một cơ thể khỏe mạnh, thì đầu óc có ngớ ngẩn mình cũng chịu.”

“Hãy sống!

Mình muốn hít thở thật sâu dưới trời xanh.

Làn gió thoảng hương bạc hà mơn man đôi gò má.

Những tán mây trắng phản chiếu qua ánh mắt.

Mình đã mơ về khoảnh khắc tuyệt vời này...”

“Cái gọi là hạnh phúc vốn đâu dễ dàng tìm được. Mình đoán chừng có lẽ vì vậy mà khi tìm thấy cỏ 4 lá, người ta cảm thấy hạnh phúc vô cùng.”

15 tuổi, Aya phát hiện ra chân mình không còn có thể đi đứng một cách bình thường, không thể chống tay khi ngã, cũng không thể phản ứng một cách nhanh nhẹn. Cô được chẩn đoán là đã mắc bệnh thoái hóa dây thần kinh tiểu não – một loại bệnh khiến cho người ta dần mất đi khả năng vận động cơ bản như ăn, uống, cầm, nắm, đi lại, nói chuyện,...

Những năm tháng sau đó, cô đã phải vật lộn với cái cơ thể ngày càng yếu ớt của mình. Mặc cho bao nhiêu cố gắng, mặc cho bao nhiêu hi vọng, cô vẫn phải đau đớn chấp nhận cái sự thật rằng cô sẽ chẳng thể nào có lại một cơ thể bình thường như trước. Điều duy nhất mà cô có thể làm là kiên trì nỗ lực để làm chậm tốc độ của căn bệnh.

Aya, cô chỉ mới mười mấy tuổi, cái độ tuổi mà đáng lý ra cô phải được tự do chạy nhảy và nói cười. Cái độ tuổi mà đáng lý ra cô vẫn còn đang được ngồi thả hồn trong lớp học, mơ mộng về một tương lai đẹp đẽ. Cái độ tuổi mà đáng lí ra cô sẽ diện những chiếc váy thật xinh xắn, tạo những kiểu tóc thật đáng yêu, rồi tung tăng vui đùa cùng bạn bè. Cái độ tuổi mà đáng lý ra…

Nói ra chỉ thêm đau lòng, nhưng nếu chúng ta đã cảm thấy xót xa như thế, Aya đã phải trải qua những cảm xúc như thế nào cơ chứ. Ấy thế nhưng, cô vẫn chiến đấu. Với cái dáng vẻ nhỏ bé ấy, với cái khuôn mặt hồn nhiên ấy, cô chưa từng có suy nghĩ sẽ từ bỏ cuộc đời. Như một đóa hoa hướng dương hiên ngang dưới ánh mặt trời, người ta cảm nhận được ở cô một ý chí và tâm hồn rạng rỡ, chan hòa ấm áp.

Thời gian dần trôi, đôi chân cô đã không còn đi được nữa, phải ngồi xe lăn. Đôi tay cũng trở nên run rẩy, không còn có thể tự xúc cơm ăn một cách bình thường. Bút cũng không thể cầm, chữ viết cũng không còn có thể đọc được, giọng nói cũng không còn tròn vành. Suốt cả hành trình chống chọi lại căn bệnh quái ác này, cô đã khóc rất nhiều lần, nhưng cái khát khao được sống vẫn luôn rực cháy trong cô. Giữa cái số mệnh đớn đau, cô bé ấy vẫn tìm được ánh sáng cho riêng mình, giữ lấy cái vẻ lạc quan và niềm tin mãnh liệt vào cuộc đời và vào chính bản thân mình.