Cuốn sách “Khắc Kỷ” được hai tác giả nổi tiếng Ryan Holiday & Stephen Hanselman tập hợp tiểu sử của những nhà Khắc kỷ nổi tiếng nhất từ Zeno (334 TCN - 262 TCN) đến Marcus Aurelius (121 SCN - 180 SCN), vua triết học Platon, cũng như Cicero, Cato the Younger, và Porcia Cato the Iron Woman, và một số nhà triết học nổi tiếng khác. Họ quan niệm rằng chủ nghĩa khắc kỷ được xây dựng dựa trên bốn đức tính: "Dũng cảm, Tính cách, Công lý, và Trí tuệ" và không có nghi lễ, không có văn bản thiêng liêng, cũng không có tổ chức thờ cúng. Có những “nhà lãnh đạo” được công nhận, như Zeno là người đầu tiên, nhưng họ không có văn phòng hoặc nhiệm vụ chính thức, ví như nhà triết học Stoics. Họ là giáo viên, tác giả, chính trị gia và tướng lĩnh. Aurelius thậm chí còn trở thành Hoàng đế. Họ được coi là triết gia, nhưng ít người giống triết gia như hầu hết chúng ta nghĩ về biệt danh đó ngày nay. Từ “Triết học” bản thân nó là một từ nguyên cực kì mềm mỏng và ko chính xác suốt nhiều thế kỉ. Định nghĩa đầu tiên được Webster’s đưa ra là “tất cả việc học tập không bao gồm các quy tắc kỹ thuật và nghệ thuật thực hành”. Tuy nhiên, vào thời Newton, khoa học và triết học được sử dụng đồng nghĩa với nhau. Trong những ngày đầu của Chủ nghĩa Khắc kỷ, “Zeno chia chương trình học của Chủ nghĩa Khắc kỷ thành ba phần: vật lý, đạo đức và logic.” Ý nghĩa của chủ nghĩa khắc kỷ cũng đã thay đổi.“Từ khắc kỷ trong tiếng Anh ngày nay có nghĩa là sự chịu đựng đau đớn không thể cắt bỏ.” Tuy nhiên, đối với Stoics, “Khắc Kỷ” là tất cả việc tích cực theo đuổi đạo đức và công lý. Đó là một phẩm chất ủng hộ sự chủ động, không phải là một cơ chế tự vệ. Có sự nhấn mạnh vào việc lắng nghe. “Zeno nói rằng chúng ta được cho hai tai và một miệng là có lý do…”. Chúng ta chết vào ngày chúng ta được sinh ra với ý nghĩa rằng thời gian đã qua trong cuộc sống của chúng ta không phải là điều chúng ta có thể làm được. Tuy nhiên, “Chủ nghĩa Khắc kỷ” là một cách sống mà chưa một người nào đạt được hoàn toàn, mặc dù một số trường phái Khắc kỷ được mô tả rõ ràng đã dẫn dắt cuộc sống đức hạnh theo bất kỳ tiêu chuẩn nào. Nhưng không đạt mức hoàn hảo.
Nhiều người được sinh ra trong sự giàu có và hưởng nhiều đặc quyền. Gần như tất cả đều chấp nhận thể chế nô lệ (một trong những nhà Khắc kỷ nổi tiếng nhất từng là nô lệ) và sự tàn khốc của chiến tranh. Nhưng, như các tác giả kết luận, "hầu hết tất cả, các nhà Khắc kỷ đã dạy chúng ta bằng thực tế rằng họ đã nỗ lực. Nhân vật “Khắc kỷ” nổi tiếng nhất lịch sử là gia sư và cố vấn cho Nero, có lẽ là nhà lãnh đạo loạn trí và tàn nhẫn nhất mọi thời đại. Nhưng tại sao cuốn sách này vẫn có ý nghĩa cho mọi thời đại? “Chủ nghĩa khắc kỷ” vẫn là một triết học tích cực dễ thấy, trong số nhiều nhà triết học đang nắm giữ các vị trí quyền lực chính trị trên thế giới.
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
Tôi không muốn nghe có vẻ thô lỗ, nhưng tôi không thể không nhận xét như sau: RH đã có ý tưởng tuyệt vời về việc "tái phát minh" chủ nghĩa khắc kỷ cho thế kỷ XXI "dành cho quần chúng" và hiện tại anh ấy đang "vắt sữa" từ nó (sản xuất hàng loạt sách neo-khắc kỷ). RH là một người thông minh và không phải là một tác giả tồi, nhưng ... có cảm giác như nguồn sữa đã gần cạn ... "Lives of the Stoics" là một bộ sưu tập khá khô khan về những tiểu sử ngắn của các triết gia khắc kỷ chủ chốt của thế giới cổ đại. Rõ ràng là không có sự thật mới, không có lý thuyết mới, không có quan sát mới, chỉ đơn giản là lấy nội dung từ các nguồn có sẵn và diễn giải lại cho người đọc hiện đại, không chuyên. Cuốn sách không có chiều sâu, lớp lịch sử bị lược bỏ rất nhiều (thậm chí còn được đề cập trong phụ lục, về cách RH đã cắt bỏ mọi thứ có thể làm người không quan tâm đến lịch sử e ngại), thực sự rất ít điều để lấy ra từ cuốn sách này. Thành thật mà nói, sẽ hợp lý hơn nhiều nếu chọn bất kỳ bài luận lịch sử (học thuật) nào về Marcus Aurelius, Cicero hoặc Seneca.