Những đêm nằm ngắm con ngủ, sờ soạng từng ngón tay ngón chân, hít hà cái mùi chua chua trên áo, hôn cái miệng xinh còn thơm mùi sữa của con, mình luôn cảm thấy tràn ngập hạnh phúc và lòng biết ơn. Mình nghĩ hẳn ai làm mẹ rồi cũng sẽ có cảm giác như mình. Và suy nghĩ ấy của mình đã được xác tín, khi mình đọc “Đêm nay con có mơ không?” của chị Gia Hòa.

Viết về chị Gia Hòa và “Đêm nay con có mơ không?” thật sự rất khó. Nói như nhà văn Trần Lê Sơn Ý, mới đọc vài ba cái tạp bút là “thấy mình đang đâm đầu vô một bức tường bởi viết làm sao cho hết những cái tinh tế mà dày dặn” của chị. Khi mình đọc sách, mình cứ nghĩa sẽ có nhiều thứ để viết lắm, chuyện về tình yêu, chuyện về những người ông người bà, chuyện về mẹ, và cả chuyện của người đang làm mẹ nữa. Nhưng rồi phải viết làm sao, 43 bài tản văn – tạp văn của chị là 43 câu chuyện thấm đẫm tình yêu – tình người – tình thân.

Đọc, ngẫm rồi ngộ ra, trời ơi mình cũng nghĩ như thế đó, mình cũng có những kỷ niệm như thế đó, mình cũng …bla…bla… thế đó, mà mình hổng có biết diễn tả nó như thế nào! Có những đọc văn, đọc rồi đọc lại, len lén nghĩ sao giống như chị viết cho mình quá thể, sao giống như chị “đánh cắp” kỷ niệm của mình để viết quá thể.

Chị Hòa lớn hơn mình 10 tuổi, nhưng đọc văn chị, cứ ngỡ như chị cùng thế hệ với mình. Vẫn là câu chuyện về cái thời chưa có điện, chuyện về cái đèn dầu, cái bếp củi, chuyện cái rương thơm mùi thời gian, cái ván gỗ… Tất cả thân thuộc đến lạ lùng. Mình cũng đi qua tuổi thơ đèn dầu, đi qua rơm rạ, đi qua cái bếp ám khói, đi qua cái thời lượm mót đậu phộng… Rồi mình lớn, làm sách, yêu sách, lắm lúc dọn nhà rớt ra một cái thiệp, một trang nhật ký, cũng bần thần thương nhớ cả một thời tuổi trẻ chưa xa. Rồi có lúc như chị, “dọn nhà và (…) gặp lại một quãng đời rất sến của mình rồi thổn thức bồi hồi. Chuyện lặp lại năm này qua năm khác rồi có khi (…) tự hỏi, cuộc đời mình nếu không có những khoảnh khắc thế này thì có khi nào sẽ vui hơn không. Chứ quá khứ, nhìn lại mỉm cười nhưng lắm khi chùng lòng quá đỗi.”

Nhưng trên hết, sách của chị Gia Hòa là những câu chuyện về tình yêu và gia đình. Chuyện ông bà chị đã yêu nhau, đã sống với nhau, về cái tác phẩm cuối cùng của ông – một người thợ mộc – là 2 cái quan tài Rồng – Phượng cho ông bà, về chuyện trước khi ông mất, bà sai con cháu đi hái lá tràm về để chuẩn bị cho ngày ra đi của ông được thơm tho. Rồi đến khi bà mất, đơm mãi “không xong được một cái nút áo mà sao nghe như mình vừa té bật ngửa vì tưởng cái ghế đang ngồi có cái tựa lưng rất chắc. Cái tựa lưng đã mất nên thói quen dựa dẫm làm mình té. Một cú té về miền tuổi thơ dặm dài mà đau, mà chua xót”.

 

Nhưng với mình, ấn tượng nhất vẫn là câu chuyện về mẹ – và chuyện của người đang làm mẹ. Mình đã khóc khi đọc “Thiên đường có mẹ”. Mình đã khóc khi theo dõi hành trình đưa con về ngoại của người mẹ ấy, đã khóc khi nghe người đàn ông – người cha của ba đứa con ước “phải chi mẹ mình cứ thế mà già đi”, bởi anh biết “để anh em anh có được ngày hôm nay, mẹ anh đã oằn lưng rất nhiều. Mồ hôi đã đổ bao nhiêu. Và nước mắt nữa. Nước mắt đã từng chảy tràn như cái đêm nước lớn bất chợt mênh mông”. Từng câu từng chữ như cứa vào lòng, thật đến tái tê. Bởi làm con, chúng ta chỉ cần có mẹ, có mẹ là đã có một thiên đường.

Rồi đến chuyện của một người làm mẹ. Như mình, có những buổi tối buổi sáng nằm ôm con, hít hà mùi con đầy trong lồng ngực, lo đủ chuyện trên đời dưới đất, lo cho cả cái tương lai xa xôi của con (mà có thể khi đó con không còn cần mẹ phải lo nữa). Mình cứ ước phải chi mình có thể bao bọc con mãi, giữ con mãi trong vòng tay mình. Ước là cứ ước vậy thôi, chứ mình biết mà.

Đọc chị Gia Hòa, thấy được an ủi bởi dường như đây là nỗi lo chung của các bà mẹ, thấy được thấu hiểu và đồng cảm bởi từng tâm sự chị gửi gắm, từng câu chuyện chị đẩy đưa… Như người ta nói, làm mẹ nghĩa là trái tim để ngoài lồng ngực. Bởi vì, “tình yêu quá lớn lao khiến bất cứ người mẹ nào cũng cảm thấy không yên dạ khi không trực tiếp giữ con mình bằng vòng tay thần kỳ choàng qua mọi không gian. Khi con bắt đầu bước những bước đầu tiên, mẹ sợ con ngã; khi con bập bẹ tập nói, mẹ dạy con những lời tốt đẹp để sau này ít phải lỡ lời. Mẹ sợ cái cầu ao, giếng nước, sợ bụi cây nhiều muỗi mòng, mẹ sợ ngõ phố nhiều xe cộ…”.

Cuộc sống với muôn vàn bất trắc, trái tim mẹ cũng theo đó mà đầy những lo toan. Nhưng mà mình sẽ mượn lời chị Gia Hòa để ghi nhớ và dạy con rằng: “Khi không biết được ngày mai ta sẽ thế nào thì hôm nay, đừng giận hờn ai con nhé. Hãy sống thật vui vẻ. Con cứ cười khi thấy vui và hãy cười cả khi lòng tan nát. Giận hờn, ghen tức, tranh chấp hơn thua sẽ khiến cuộc sống chúng ta nặng nề mà thôi. Và quan trọng nhất, con hãy học cách tha thứ. Tha thứ cho người cũng là tha thứ cho mình. Mỗi ngày được sống là một món quà, nếu con vui tức là con đang có lãi.

Thành phố đang bắn pháo hoa. Mẹ con mình hãy cùng lưu giữ những khoảnh khắc rực rỡ của bầu trời đêm hôm nay cho 364 ngày sau nữa. Để làm gì con biết không? Để ít ra, khi mặt đất vẫn lắm chông gai, thì chúng ta vẫn còn một bầu trời lấp lánh.”

Cảm ơn chị Gia Hòa, vì đã mang đến một món quà từ trái tim, để giữa bao nhiêu bộn bề, giữa bao nhiêu khó nhọc, vẫn thấy yêu lắm cuộc sống và thương lắm cuộc đời!

Bình Nguyên/1book.vn

Nguồn: http://1book.vn

-----

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Xem thêm

Hơn 40 tản văn nằm trọn trong 200 trang, cuốn sách Đêm nay con có mơ không? của Trương Gia Hòa là cuộc hành trình tìm lại những kỷ niệm quá khứ được cất giấu trong từng món đồ vật nhỏ bé, thân thuộc... Trước hết Rodbooks muốn nói chút về tựa sách “Đêm nay con có mơ không?”, chắc hẳn nhiều người sẽ nghĩ đây là một quyển sách dành cho…con. Cũng phần đúng, nhưng quyển sách này dành cho cả gia đình, cho cả những đứa con tha hương. Ở đó là những câu chuyện của cha mẹ, con cái, từ những cảm xúc về quê xa của đứa con tha hương đến nỗi nhớ ông bà. Từ những cảm xúc ấy, có lẽ tác giả Trương Gia Hòa muốn lưu giữ những điều quý giá đó cho con sau này. Đêm Nay Con Có Mơ Không? – Những câu chuyện hiền hòa, những lời văn trong trẻo, hồn nhiên và hết sức gần gũi Đọc tạp văn của tác giả Gia Hòa, những trang đầu tiên, chợt trong người len lỏi cảm xúc của những ngày đầu đọc Nguyễn Ngọc Tư. Không phải văn của hai tác giả giống nhau, mà đó là cảm giác lạ khi được ăn một món ngon vô tình bắt gặp được. Những trang viết của Gia Hòa không cầu kỳ, cũng không mang nét “đặc trưng” vùng miền như Nguyễn Ngọc Tư, mà mang nét rất riêng của tác giả, đó là nét hồn nhiên đầy ngẫu hứng pha chút vui nhộn tự nhiên chủ nghĩa. Trong đời sống ồn ã, tranh đua nơi phố thị, có được những suy tư tích cực như Trương Gia Hòa là điều không dễ. Chất liệu cuộc sống đi vào những trang viết của tác giả Gia Hòa nhẹ nhàng, từ những tình tiết rất nhỏ nhưng mang độ sâu và con mắt nhìn cuộc sống của một người trải nghiệm đúng nghĩa. Để từ đó, những “chuyện vụn” tưởng chừng ai cũng dễ bỏ qua lại trở thành cái nhìn thú vị như “mùi nhà mình”, chuyện chiếc rương vách gỗ, chuyện cái gối cái chăn hay như những câu chuyện tưởng vô thưởng vô phạt “Phụ nữ thì ngồi ở đâu”, chuyện dọn nhà,… đều mang cảm thức tươi mới. Thử đọc những dòng này nhé “Con vẫn cứ mấy cái khăn cũ mà dùng. Mẹ hỏi sao con không xài khăn mới nữa, con trả lời như không: con không thích lắm, vì nó không có mùi nhà mình!”. Hay “Cả nhà mình ra ban công hóng gió, đắm hương. Rồi ba quay sang đố con mùi gì thơm nhất đời? Con tỉnh bơ: mùi mẹ!”. Câu chữ cứ thế tuôn ra, tự nhiên, viết như không viết, trong đó cũng đủ cả những yêu thương, dí dỏm, ý vị. Với nhiều người, sau khi gấp trang sách lại sẽ nói: như thấy đâu đó hình bóng mình, hay nhớ vời vợi về những ngày xưa cũ, những người yêu thương, những kỉ niệm đong đầy. Còn với riêng ad, nó như cảm giác của hiện tại và một chút hy vọng trên con đường tương lại. Vì sao ư? Vì đọc để cảm và sống cho hôm nay, để ngày sau mình có được những phút giây viết cho con, kể cho con về những điều của cuộc sống hôm nay, của những điều mà tôi đã hoặc sẽ trải qua như tác giả bây giờ. Hàng đã có sẵn, bạn có thể đặt mua sách online cuốn Đêm nay con có mơ không? bằng cách bấm nút Thêm vào giỏ hàng và tiếp tục rong chơi trên vương quốc của Rodbooks để chọn cho mình thật nhiều cuốn sách hay nhé!

Từ trước đến nay tôi vẫn nghĩ, làm gì có tấm vé hay chuyến tàu nào đưa ta về tuổi thơ chứ? Nhưng sau khi đọc xong cuốn sách “Đêm nay con có mơ không?” của tác giả Trương Gia Hòa tôi nghĩ rằng, trong mỗi chúng ta vẫn luôn có một tấm vé quay về tuổi thơ. Ấy chính là trái tim, nơi sâu thẳm trong tâm hồn của mỗi người. Lật từng trang giấy, từng kí ức cứ thế ùa về, hiện hữu trong tâm trí tôi. Cảm xúc của những ngày hè trốn ngủ trưa đi hái me chua, những đêm đông sưởi ấm bên bếp lửa. Hay những buổi chiều tà, lũ trẻ bọn tôi hùn rác thành đống rồi cho chúng cháy âm ỉ ra nhiều khói chỉ để làm ông bụt đến nỗi cay xè đôi mắt vẫn vui….Tất cả vẫn vẹn nguyên, một chuyến du hành quay về tuổi thơ ấy chỉ dừng lại khi ta ngưng nghĩ về chúng mà thôi. Tác giả Trương Gia Hòa là tác giả thuộc thế hệ 7x, lật từng trang sách, đọc từng câu chuyện tôi lại thấy: may sao, mình thuộc thế hệ 9x và lớn lên ở một vùng nông thôn nghèo nàn. Nhờ vậy mà tôi được “thưởng thức đặc sản của tuổi thơ”, “đặc sản của thôn quê”…Thật may mắn khi thời tôi sinh ra chưa có samrtphone, chưa có wifi, chưa có mạng xã hội…Thật may khi tuổi thơ tôi không bị chôn vùi trong màn hình điện thoại mỗi ngày. Có vậy mà ngày hôm nay, tôi mới được sống lại những năm tháng tuổi thơ qua những trang sách của nhà văn Trương Gia Hòa. Ở đó có cả người thân, những người đã khuất núi những vẫn luôn ở đây, vẫn mãi bên cạnh ta dù lúc vui hay buồn, để thấy bản thân không cô đơn.

Cuốn sách chất chứa những xúc cảm tích cực mà người viết muốn truyền đến cho bạn đọc, giúp họ gột rửa những bụi bặm của cuộc sống. không hề khoa trương, hoa mỹ hay lồng những chi tiết giật gân để làm nên sự vĩ đại cho tác phẩm, Gia Hòa lôi kéo công chúng bằng cách khác. Từng mẩu chuyện nhỏ mà nữ tác giả mang đến cho bạn đọc đôi khi chỉ là những ghi chép tỉ mẩn của một bà mẹ công chức “bỉm sữa” yêu con, vừa đi làm, vừa vun vén khéo chuyện nhà hay nỗi nhớ nhung xa xôi của một người luôn hướng về gia đình lớn, cội rễ để mình đâm chồi, nảy lộc; là những băn khoăn của một thị dân trước những đổi thay của cuộc sống hiện đại... Tất cả những câu chuyện, lời văn trong trẻo, hồn nhiên và hết sức gần gũi ấy đã giúp Gia Hòa chiếm chọn trái tim độc giả. Trong hiện thực đời sống, những áp lực từ công việc; cơm áo, gạo tiền; từ dư luận… khiến nhiều người mất đi sự vui vẻ, niềm tin vào cuộc sống. Không ít người có suy nghĩ tiêu cực, thậm chí họ chọn cái chết để giải thoát cho chính mình. Nhưng với Gia Hòa, dù cuộc sống đáng chán thế nào đi nữa cô cũng tìm ra một góc nhìn khác để thấy rằng những giá trị nền tảng trong văn hóa, đời sống, ứng xử của người Việt chưa hoàn toàn mất đi, nếu chúng ta biết gìn giữ và dung hòa chúng. Đơn giản như sự chậm rãi, “truyền thống” nơi người già và cái vô tư thời thượng của người trẻ mà tác giả Gia Hòa mang đến cho bạn đọc chứa đựng hàm ý sâu xa, đủ cả vui lẫn buồn. Theo dõi từng trang viết, những dòng tự sự của tác giả làm ta thấy chốn náu nương không gì có thể thay thế đó chính là gia đình. Với Trương Gia Hòa, đó là bàn tay ve vuốt của bà nội, là những câu hỏi quan tâm lạc thời: Được tăng lương chưa, chồng con có ngoan không... “Dù nội có thọ đến mấy thì cũng không mãi mãi ngồi đó mà đợi mình về, để gãi lưng, để hỏi chồng bây có ngoan không, còn nhậu không, chịu lau nhà không, để hỏi được tăng lương chưa và để mỗi khi mình quên cách thắt một cái nút vải thì nội ôn tồn ngồi đó chỉ lại như thể lần đầu. Nội không mãi mãi ngồi đó nhìn mình mặc cái quần jeans ôm sát hai ống chân rồi tưởng tượng, rủi mà có con kiến nó chui vô thì cách gì mà bắt nó ra… Nội không mãi mãi ngồi đó để chỉ mình cách làm món bột gạo lá mít, cách làm bánh đúc có xương…, những món mình đã ăn mòn răng mà cứ lần lữa không chịu học cách làm, vì ỷ lại. Từ nay có thèm bất tử, thì cứ ngồi yên đấy mà chép miệng bùi ngùi”. Tất cả tình yêu thương ấy được thể hiện một cách mộc mạc lại chính là những liều thần dược giúp cô có thêm sức mạnh để bước tiếp sau mỗi bận rã rượi với bao bon chen nơi phố thị. Hay trong lời yêu thương gởi con trước giờ giao thừa, bà mẹ này gửi gắm: “Khi không biết được ngày mai ta sẽ thế nào thì hôm nay, đừng giận hờn ai con nhé. Hãy sống thật vui vẻ. Con cứ cười khi thấy vui và hãy cười cả khi lòng tan nát. Giận hờn, ghen tức, tranh chấp hơn thua sẽ khiến cuộc sống chúng ta nặng nề mà thôi. Mỗi ngày được sống là một món quà, nếu con vui tức là con đang có lãi...”. Gấp lại hơn 200 trang sách bạn sẽ nhận ra rằng không quá khó để thích nghi với những áp lực, chật chội, bức bối của phố thị nếu biết chọn một cách nghĩ, cách sống phù hợp.

Đêm nay con có mơ không như là chiếc rương thơm mùi thời gian, lưu giữ lại hết những hương vị ngọt ngào, thân thương ngày xưa ấy, những ngày chưa có điện mà cả khoảng nhà được thắp sáng với ngọn đèn dầu, hay những ngày thơ bé quây quần bên ông bà... Nếu trên đời có một thứ là mãi mãi thì liệu rằng kí ức có phải là thứ đó không, cả tuổi thơ gắn bó với ruộng đồng, khói bếp, bao nhiêu là câu chuyện thần tiên, bao nhiêu là kỷ niệm về những lần đi chợ về bà đưa cho gói bánh gói kẹo, rồi những lần ngồi bên thềm nhổ tóc sâu cho ông... Văn của Trương Gia Hòa cũng như con người cô vậy, lặng lẽ, tinh tế mà dày dặn và không thiếu đi sự hài hước. Quá khứ, hiện tại, tương lai gắn chặt liên hệ nhau qua từng con chữ. Với chỉ hơn 200 trang giấy cùng 42 bài tạp bút, mở đầu là Người chơi đùa với những cây đèn dầu, cái tựa không chỉ gây tò mò mà còn như lôi cả một bầu trời thương nhớ quay về. Chỉ một hình ảnh đó thôi cũng đủ biết quá khứ mạnh mẽ đến thế nào, lòng ta yếu đuối ra sao? Đang là câu chuyện u hoài, nhớ nhung ấy, thoắt cái đã được tiếp nối bằng những chuyện cười ra nước mắt...

Đọc tập sách này thấy thật nhẹ nhàng, nhiều ký ức của những ngày xưa như tái hiện. Cái thời trẻ con bên ông bà thật tuyệt. Rồi lại thấy thương mẹ, nghĩ lại mẹ vất vả quá mà con nào cảm nhận được, rồi cả hàng chục câu chuyện, tác giả kể như chính mình cũng được ở trong đó. Hôm trước, trong khi chờ dì tôi tiếp khách, tôi lật lại tản văn Thấy Phật của Cao Huy Thuần. Đến đoạn văn: Buổi sáng, trước khi đi ra cổng, tôi còn dặn con gái một lần nữa: Con nhớ nhé, ghé qua tiệm hoa mua vài nhánh forsythia, nếu chưa nở thì cắm vào nước ấm ấm, lau chùi bàn thờ cẩn thận, đơm một dĩa quà phẩm, rồi mới đi học sau. Nhớ nghe! Đó là phần việc phân công cho con gái. Hoa forsythia là một giống hoa vàng rực rở, trồng ven hàng rào, nhánh vươn cao, không duyên dáng, quý phái như cành mai và hoa mai, nhưng sắc hoa màu vàng tương tự hoa mai, cắm trên bàn thờ cũng mang lại được chút hương vị mai vàng ngày Tết. Forsythia lại nở đúng vào dịp Tết, như tuồng khi trời đất sinh ra nó mấy chục triệu năm về trước đã đoán biết có ngàn một giống người mang cái tên buồn cười là “Việt kiều” sẽ dùng nó vào ngày Tết để nhớ nhà. Tôi không khỏi một chút ngậm ngùi. Những người xa phương vẫn quý cái hồn của dân tộc, cái tinh tuý của đất trời. Những người đang sống trên quê hương này trong đó có tôi thì sao?... Hôm qua, chị bạn nhắn tôi chị tặng em quyển sách để khi nào em nhớ Mạ, đem ra mà đọc. Rồi cô em gọi nói đã gởi cho chị để cuối tuần chị có cái mà nhâm nhi. Hôm nay, tôi dậy sớm để tranh thủ đi bộ ra chợ mua chút đồ xong để được ngồi thư thái mà đọc Đêm qua con có mơ không?;. Cười là vì có chi tiết nhắc đến mơ và thằng ăn trộm, cũng là chuyện của Đô một thời. Vui là vì tác giả nhắc đến những vật thật quen thuộc và nhuốm màu làng quê Việt, từ cái rương, cái giường, cái ghe, cái nhà, đến những kỷ vật của tuổi thơ... Xao xuyến là vì những tình cảm nhẹ nhàng và chân thật. Tôi như thấy hình ảnh bà tôi, mạ tôi, ba tôi, anh chị và các con nữa. Chuyện chia tay nhưng cũng không nặng nề, ủ rủ, hờn căm như thường thấy. Chuyện buồn, chuyện vui rồi cũng mang cái mùi nhà mình, mùi thời gian. Thật dễ thương! Và hơn hết, tôi đã lắng nghe được mùi của quê hương.

Đọc tạp văn của tác giả Gia Hòa, những trang đầu tiên, chợt trong người len lỏi cảm xúc của những ngày đầu đọc Nguyễn Ngọc Tư. Không phải văn của hai tác giả giống nhau, mà đó là cảm giác lạ khi được ăn một món ngon vô tình bắt gặp được. Những trang viết của Gia Hòa không cầu kỳ, cũng không mang nét “đặc trưng” vùng miền như Nguyễn Ngọc Tư, mà mang nét rất riêng của tác giả, đó là nét hồn nhiên đầy ngẫu hứng pha chút vui nhộn tự nhiên chủ nghĩa. Chất liệu cuộc sống đi vào những trang viết của tác giả Gia Hòa nhẹ nhàng, từ những tình tiết rất nhỏ nhưng mang độ sâu và con mắt nhìn cuộc sống của một người trải nghiệm đúng nghĩa. Để từ đó, những “chuyện vụn” tưởng chừng ai cũng dễ bỏ qua lại trở thành cái nhìn thú vị như “mùi nhà mình”, chuyện chiếc rương vách gỗ, chuyện cái gối cái chăn hay như những câu chuyện tưởng vô thưởng vô phạt “Phụ nữ thì ngồi ở đâu”, chuyện dọn nhà,… đều mang cảm thức tươi mới. Thử đọc những dòng này nhé “Con vẫn cứ mấy cái khăn cũ mà dùng. Mẹ hỏi sao con không xài khăn mới nữa, con trả lời như không: con không thích lắm, vì nó không có mùi nhà mình!”. Hay “Cả nhà mình ra ban công hóng gió, đắm hương. Rồi ba quay sang đố con mùi gì thơm nhất đời? Con tỉnh bơ: mùi mẹ!”. Câu chữ cứ thế tuôn ra, tự nhiên, viết như không viết, trong đó cũng đủ cả những yêu thương, dí dỏm, ý vị.

Không “đao to búa lớn” để làm nên sự vĩ đại, từng mẩu chuyện nhỏ mà Trương Gia Hòa mang đến cho bạn đọc đôi khi chỉ là những ghi chép tỉ mẩn của một bà mẹ công chức “bỉm sữa” yêu con, vừa đi làm, vừa vén khéo chuyện nhà; là nỗi nhớ nhung xa xôi của một người luôn hướng về gia đình lớn, cội rễ để mình đâm chồi, nảy lộc. Là những băn khoăn của một thị dân trước những đổi thay của cuộc sống hiện đại… Tất cả, phác thảo nên một Trương Gia Hòa nhiều ưu tư, nhiều trăn trở nhưng vẫn hết sức hồn nhiên, tin yêu….Hiện thực cuộc sống, dù đáng chán thế nào, chị cũng tìm một góc nhìn khác, để thấy rằng những giá trị nền tảng trong văn hóa, đời sống, ứng xử… của người Việt chưa hoàn toàn mất đi, nếu chúng ta biết gìn giữ, dung hòa. Sự chậm rãi bảo bọc truyền thống nơi người già và cái vô tư, thời thượng của người trẻ mà Trương Gia Hòa mang đến cho bạn đọc chứa đủ cả vui lẫn buồn. Theo dõi những dòng tự sự của tác giả, người đọc sẽ thấy ai cũng có một chốn náu nương không gì có thể thay thế được: gia đình. Với Trương Gia Hòa, đó là bàn tay ve vuốt của bà nội, là những câu hỏi quan tâm lạc thời: Bay được tăng lương chưa, chồng con bay có ngoan không…