Cuối cùng thì tính tầm thường của một người rốt cuộc từ đâu mà có?

Khi còn trẻ, chúng ta vẫn nuôi trong mình giấc mơ sau này trở thành một người phi thường, một người khác biệt với số đông. Nhưng thời gian trôi quá, tuổi trẻ ngắn lại, nhiều người giật mình không biết tại sao bản thân lại trở nên thật...tầm thường đến vậy, để rồi ước mơ vẫn mãi chỉ là giấc mơ.

5 lí do đơn giản dưới đây sẽ cho bạn biết nguyên nhân để tự cứu bản thân khỏi con đường trở thành một phiên bản "chán" nhất mà mình muốn trở thành.

1. Sai lầm khi nghĩ rằng theo dõi các hoạt động, tin tức của bạn bè là một hình thức đọc sách.

Có một câu chuyện hẹn hò như sau. Có một cô gái trẻ đi xem mặt, đối phương là ông chủ của một công ty tư nhân, điều kiện không tệ, nhưng mà học lực có chút thấp. 

Thế mà trong suốt buổi gặp mặt, ông chủ này đều nhấn mạnh bản thân thích học tập, cực yêu thích đọc sách, thế là cô ấy hỏi ông ta đã xem sách loại sách nào? 

Ông chủ đó liền đáp, bản thân mỗi ngày đều theo dõi hoạt động của bạn bè, từ đó nghiên cứu được cách thức phát triển cuộc sống. Cô gái đã cười không nhịn được bảo rằng ông ta chắc chắn nói dối việc thích đọc sách.

Nếu như có người nhầm lẫn xem việc theo dõi các tin tức của mọi người như một hành động đọc sách, vậy thì chắc chắn không nghi ngờ người đó cực kỳ tầm thường. Bởi vì anh ta không biết đọc sách nghĩa là gì, càng không tin tưởng đọc sách có tác dụng.

Tôi không phủ định, có một số người, cả đời không đọc sách nhưng cuộc sống của họ rất tốt.

Tuy nhiên việc đọc sách nhất định có tác dụng lớn: khiến bạn trở thành phần số ít người, khiến cuộc sống bạn có nhiều tính khả năng hơn, khiến bạn hiểu rõ hơn về phong cách bản thân.

Trong mắt của người tầm thường, sẽ chỉ nhìn thấy bìa ngoài của sách, sẽ đem những tin tức tầm thường xung quanh trở thành cẩm nang, chân lí cuộc sống. Mà người thật sự phong cách và văn hóa mới có thể tô điểm màu sắc cuộc sống, thế giới của họ sẽ khác với mọi người xung quanh.

2. Trở thành một người thừa cân lúc 30 tuổi

Trong thực tế, có một câu nói rất đau lòng: "Đừng để lúc đẹp nhất của tuổi trẻ trở thành một người béo phệ."

Con người khi đến 30 tuổi, nếu cân nặng vượt quá mức cho phép, ngoài số ít người do hạnh phúc gia đình, vui vẻ nên ăn nhiều hơn, phần đông là do lực kiềm chế của bản thân đã kém đi, bị hấp dẫn bởi những thứ dầu mỡ, kém chất lượng, nhiều đường...

Bạn uống nhiều rượu, thức suốt đêm, mặc kệ tất cả chỉ muốn thỏa mãn sự thèm ăn chứ không muốn đi tập luyện tiết mồ hôi. Bởi vì bạn không khống chế nhu cầu ăn uống cho nên cơ thể bạn sẽ giống như trái bóng ngày càng trở nên phình to.

Thực ra có thể nói rằng, nếu khi bạn đã 30 tuổi vẫn chỉ ham chơi, không biết vận động, đều tiết cơ thể thì điều đó chứng minh bạn đang trên con đường của sự tầm thường.

Một người bạn của tôi từng nói: cả ngày bận từ sáng cho đến tối muộn, sau khi tan làm về đến căn nhà trống vắng lạnh lẽo. Cho nên, trong không gian trống vắng lạnh lẽo cùng với sự lười biếng, sau khi ăn no anh ta chẳng muốn cử động. Và đây chính là dấu hiệu sự đi xuống của bản thân.

Con người trở nên tầm thường đều bắt đầu từ việc trở nên béo lên.

3. Đem mọi thứ xung quanh biến thành một danh sách giá cả

Ông Lâm Ngữ Đường, một nhà ngôn ngữ học, nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc, đã từng viết một quyển sách phê bình 10 điều thô tục của xã hội trong đó có 3 điều đều liên quan đến tiền. Có thể thấy, khi nói đến tiền, bạn đều đem mọi thứ xung quanh bạn tính toán thành giá tiền. 

Đây chính là biểu hiện của cuộc sống tầm thường.

Tuy rằng việc kiếm tiền là điều tiên quyết khiến cuộc sống trở nên tốt hơn nhưng bạn phải có thái độ rõ ràng khi xài tiền. Không nên quá tính toán chi li mọi thứ mà bạn nên học cách phân biệt rõ bản thân đang cần điều gì. 

Ví dụ, khi bạn không có nhiều tiền, nhưng lại có thói quen thích gì thì mua, quên đi những vấn đề tồn tại trong cuộc sống thì bạn đã đang đi trên con đường thấp kém của xã hội. Và khi bạn có thật nhiều tiền cũng đừng quên cách đối đãi người xung quanh với thái độ trân trọng họ và đặc biệt không qua loa vấn đề tiền bạc với họ.

4. Khi bạn vẫn còn những hành động ngây thơ

Khi tuổi của bạn ngày càng nhiều đi, bạn nên cố gắng tạo dựng thực lực và sự nghiệp, đi ra thế giới tham quan, tìm hiểu. Bạn nên bỏ đi những thói quen trẻ con, đừng nên tìm kiếm những công việc nhẹ nhàng và đừng suy nghĩ rằng dựa vào vẻ bề ngoài của bản thân có thể giải quyết được vấn đề khó.

 

Có một câu chuyện về một nữ nhân viên văn phòng, cô ta đã 40 tuổi, trong công việc thường mắc sai phạm. Mỗi lần gặp phải vấn đề khó, cô ta không dùng năng lực để giải quyết vấn đề mà luôn vào phòng lãnh đạo tỏ vẻ ngây thơ vô tội, nước mắt ngắn dài, tất nhiên cô ta vì lợi ích mà chấp nhận cúi đầu. Và câu chuyện này đã trở thành trò cười cho mọi người trong công ty.

Để đạt được cuộc sống tốt, bạn nên loại bỏ suy nghĩ dựa vào hành động ngây thơ và vẻ bề ngoài là có thể đạt được những thứ tốt nhất.

Nếu như nói rằng, đời người là một trận chiến thì cuối cùng quyết định được đẳng cấp của bản thân chính là năng lực bên trong của bạn. Cho nên hành động hiện tại có thể ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của bạn trở nên tầm thường.

5. Tin vào những điều không thể

Tôi rất thích một đoạn trong tác phẩm "Điều khiến tôi sợ hãi nhất chính là các bạn đã không còn niềm tin" nói rằng: "Không cần sợ những người lão luyện nói rằng bạn chưa trưởng thành, không cần để ý người thông minh nói rằng bạn không đủ thông minh. Đừng đem cuộc đời của người khác trở thành hình mẫu cho cuộc đời bạn, chỉ cần bạn chọn sự quyết tâm, chọn lựa lí tưởng, chọn lựa tiếng nói trong nội tâm mà mình muốn nghe thì bạn sẽ có được cuộc đời đầy đủ nhất."

Trong xã hội này, có một số người luôn nghĩ rằng họ sẽ không đạt được sự thànhh công khi tin vào ý kiến của người khác nhưng có một số người sẽ cố gắng nổ lực để chứng minh cho thế giới biết rằng họ sẽ thành công, sẽ tạo được kì tích cho xã hội này. Lấy ví dụ từ Jack Ma mặc dù liên tiếp 4 lần lập nghiệp thất bại, nhưng cuối cùng đã được thành tích thật đáng khâm phục.

Khi bạn càng sớm tạo ra giới hạn và cực hạn cho bản thân thì con đường sau này của bạn sẽ ngày càng hẹp và cuộc sống của bạn sẽ trở nên tầm thường.

Cuối cùng tính tầm thường của một người rốt cuộc từ đâu mà có?

Đó chính là khi bạn không khống chế bản thân, quá để ý đến công danh lợi lộc và không chịu học tập.

Sống một cuộc sống bình thường nhưng mà không tầm thường. Nếu bạn bắt đầu không đúng cách thì đã đến lúc phải sửa đổi. Điều đáng sợ nhất không gì hơn là khi nhận ra rằng thế giới thật rộng lớn, bạn đi một đoạn đường thật dài và khi nhìn lại bạn sẽ hối tiếc khi vẫn chưa làm được điều mình nuốn nhưng thời gian đã không còn.

Vì vậy, những năm tháng sau này còn dài, bạn nên đi xem thế giới to lớn ngoài kia và chỉ cần đừng quên đi điều mà mình mong muốn nhất.

 

Nguồn: https://goo.gl/zZfe63 

------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

Xem thêm

Việc đeo đuổi sự xuất sắc đã và đang xâm chiếm và tha hóa thế giới của sự nhàn rỗi. Tôi đã khá ngạc nhiên khi có quá nhiều người nói với mình rằng họ không có một sở thích nào cả. Điều này nghe có vẻ nhỏ nhặt, nhưng – trong một góc độ nghe có phần vĩ mô – tôi coi đấy là một dấu hiệu cho sự suy tàn của nền văn minh. Ý tưởng về sự nhàn rỗi, suy cho cùng, cũng là một thành tích khó đạt được; nó giả định rằng chúng ta đã vượt qua hết tất cả những đòi hỏi vũ phu của sự sống. Dù vậy nhưng tại đây nước Mỹ này, quốc gia giàu có nhất từng có trong lịch sử, chúng ta dường như đã quên đi tầm quan trọng của việc làm một việc gì đó đơn giản vì thích nó. Vâng, tôi biết: chúng ta đều rất rất bận rộn. Kẹt cứng giữa công việc, gia đình rồi những nhu cầu và nghĩa vụ xã hội thì đào đâu ra thời gian được cơ chứ? Nhưng vẫn còn một lý do thẳm sâu trong đó, tôi thầm nghĩ, rằng nhiều người không có sở thích vì: Chúng ta sợ mình sẽ tệ trong sở thích đó. Hoặc đúng hơn là, chúng ta đang sợ hãi trước sự kỳ vọng – bản thân nó cũng chính là một biểu hiện rõ ràng cho thời đại quay cuồng công khai phô diễn này – rằng ta thực sự phải tài hoa trong những việc ta làm mỗi khi rảnh rỗi. “Sở thích” của chúng ta, không biết nó có còn là từ đúng cho điều đó nữa hay không, đã trở nên quá nghiêm túc, quá đòi hỏi, một cơ hội quá đỗi để tự dằn vặt bản thân rằng mình đã thực sự trở thành con người mình hằng mong muốn hay chưa. Nếu bạn là người ưa thích đi bộ, việc đi vài vòng quanh khu phố trở nên không còn đủ nữa; bạn đang luyện tập cho cuộc marathon tiếp theo. Nếu bạn là họa sĩ, bạn không còn những buổi chiều yên ả, với chỉ bạn, màu nước và những bông hoa súng nữa; bạn đang cố gắng mở một cuộc triển lãm hay tối thiểu là gặt hái một lượng kha khá những người theo dõi trên mạng xã hội. Khi danh tính con người ta bị gắn chặt với thú vui của họ – người tập yoga, người lướt ván, người leo núi – thì người ta sẽ phải giỏi nó, hoặc chẳng ai biết đến họ là ai! Điều mất đi ở đây là sự truy cầu nhẹ nhàng một năng lực khiêm tốn, làm một điều gì đó vì bạn thích nó, chứ không phải vì bạn giỏi nó. Sở thích, để tôi nhắc lại cho bạn nhé, nên là một điều gì đó khác với công việc. Nhưng những giá trị ngoại lai giống như “đeo đuổi sự xuất sắc” đã leo lỏi và tha hóa những gì đã từng là vương quốc của sự nhàn rỗi, chỉ để lại rất ít khoảng trống cho những kẻ nghiệp dư chân chính. Giờ đây, dân số nước ta dường như bị xẻ làm đôi giữa một bên là những nhà sở thích (hobbyist) bán chuyên (một số được tôn vinh như những vận động viên Olympic) và những kẻ lùi sâu vào sau bức màn giải trí thụ động như một dấu hiệu đặc trưng cho kỷ nguyên công nghệ chúng ta. Tôi không phủ nhận rằng bạn có thể nhận ra vô vàn ý nghĩa trong việc đeo đuổi một hoạt động tới cấp độ cao nhất. Tôi sẽ không bao giờ ganh ghét bất kỳ ai công hiến trọn đời mình cho đam mê hoặc thiên bẩm. Có rất nhiều trải nghiệm sâu sắc trên con đường trở thành một bậc thầy. Nhưng cũng có một niềm vui thực sự và thuần khiết, một niềm hân hoan ngọt ngào trẻ thơ trong việc chỉ đơn giản là học và nỗ lực để tốt lên từng ngày. Nhìn lại mà xem, bạn sẽ thấy những năm tháng tuyệt vời nhất của việc, giả như, lặn biển hay khắc gỗ là thời gian bạn tiêu tốn cho đường cong học tập (learning curve), thời điểm niềm vui sướng nằm trọn trong hành động của bạn. Theo một cách mà ta hiếm khi để ý tới thì nhu cầu về sự xuất sắc đang gây chiến cùng với thứ mà ta gọi là tự do. Bởi cho phép bản thân chỉ làm những gì mình giỏi giống như bị mắc kẹt trong chiếc cũi với những chấn song không phải sắt thép mà chính là sự tự phán xét của chúng ta. Đặc biệt khi nói tới những hoạt động đeo đuổi mang tính thể chất, giống như bao đeo đuổi khác, hầu hết chúng ta sẽ chỉ thực sự xuất sắc nếu ta bắt đầu ở tuổi thiếu niên. Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn quyết định ở độ tuổi 40, như tôi giờ đây, rằng bạn muốn học lướt ván? Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn quyết định học tiếng Italy ở tuổi 60? Kỳ vọng xuất sắc có thể trở nên kệch cỡm. Tự do và bình đẳng được cho là sẽ giúp chúng ta tìm đến hạnh phúc. Sẽ thật đáng tiếc nếu chúng ta chỉ khư khư bảo vệ phần thân mà quên đi điểm cuối. Một nền dân chủ, khi nó hoạt động một cách chính xác, cho phép đàn ông và phụ nữ phát triển thành những người tự do; nhưng chúng ta dưới tư cách cá nhân hoàn toàn có quyền dùng nó để kiếm tìm niềm vui, mục đích và sự mãn nguyện. À, ừ…đừng để những lời sau đây nghe đáng ngờ giống như một lời van vỉ con người ta hãy làm việc ít hơn. Mặc dù tôi muốn đưa ra một ý kiến có phần vĩ mô hơn: Hứa hẹn của nền văn minh, mục đích của tất cả lao động và tiến bộ công nghệ, là giải phóng chúng ta khỏi nỗi thống khổ sinh tồn và tạo dựng không gian cho những đeo đuổi cao tầng hơn nữa. Nhưng đòi hỏi sự xuất sắc là tất cả những gì ta có thể làm để xói mòn điều đó; nó có thể đe dọa hoặc thậm chí hủy hoại sự tự do. Nó đã cướp đi khỏi chúng ta phần thưởng tuyệt vời nhất của sự sống – niềm vui đơn thuần khi làm một việc gì đó bạn thuần túy, thực sự tận hưởng nó.

Người tầm thường và người ưu tú khác nhau ở đâu? Suy cho cùng cũng chỉ là vấn đề tầm nhận thức cao thấp. Bạn là người chỉ nhìn thấy nhu cầu, đôi bàn chân và bản thân của trước mắt, hay có thể trông thấy được tương lai và nhu cầu của người khác? Người tầm thường và người ưu tú, bởi vì tầm nhận thức khác nhau, thế giới trong mắt cũng hoàn toàn không giống nhau. Tầm nhận thức càng thấp, tầm nhìn càng nhỏ hẹp, cơ hội càng ít ỏi, càng phải chịu bất công của xã hội. Ngược lại, tầm nhận thức càng cao, tầm nhìn càng xa rộng, cơ hội càng nhiều, càng cảm nhận rõ nét hơn thế giới rộng lớn và những phong cảnh vô hạn. "Tôi của hiện tại" và "Tôi của tương lai" Đối với một người tầm thường, họ thích an ổn với thực tại, hài lòng với tôi của hiện tại. Công việc và gia đình đều ổn định, mỗi ngày đi làm đều đều, hết giờ làm thì kiếm cái gì đó ngon để ăn, cái gì đó vui để chơi, cuộc sống vui vẻ, nhẹ nhàng. Điều này là rất dễ hiểu. Nhưng cuộc sống chỉ có như vậy thôi ư? Phần lớn những người bình thường đều đã nghĩ tới vấn đề này, nhưng nghĩ vẫn chỉ là nghĩ, hành động hay không nó lại là một chuyện khác. Vì bản thân và gia đình, vì sao không nỗ lực một lần, nâng cao tính không thể thay thế của mình trong công việc, để được thăng chức tăng lương. Hoặc là bước ra khỏi vùng an toàn, tiếp xúc với những việc mình không giỏi, mở rộng vòng tròn bạn bè của mình, khai thác điểm kĩ năng mới của bản thân. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cuộc sống vốn dĩ đã đủ vất vả và khó khăn rồi, sao còn cứ phải dày vò, làm khó mình mà không hưởng thụ hiện tại đi! Đối với người tầm thường, trong lòng họ sớm đã dựng sẵn một chiếc cột mang tên "tôi của hiện tại", khi đối mặt với chỉ trích hay phê phán của người khác, phản ứng đầu tiên của họ sẽ là giãy nảy lên, tìm đủ các cớ để chứng minh mình là đúng, dù mình có sai thì cũng là do nguyên nhân khách quan tạo nên, tất cả chỉ để bảo vệ hình tượng quang minh chính đại của mình trước mặt mọi người. Tóm lại, chỉ có 3 chữ thôi, tôi không sai. "Tôi của hiện tại" là vô cùng đúng đắn, hình tượng bắt buộc phải hoàn mỹ, đối mặt với những đánh giá phiến diện từ thế giới bên ngoài, người tầm thường sẽ ngay lập tức ép nó lại, bất luận bản thân sự việc là đúng hay sai. Duy trì một hình ảnh "hoàn hảo" hư vô, không tiếp nhận được những tiếng nói khác nhau tới từ thế giới bên ngoài, sống trong lầu các bản thân tự xây dựng nên, những người tầm thường với nội tâm cắm sâu một cây cột mang tên "tôi của hiện tại", càng ngày càng trở nên xa cách với thực tế, cũng càng ngày càng cách xa hơn với "bản thân ở một version tốt đẹp hơn". Còn người ưu tú, cây cột trụ trong lòng họ là "tôi của tương lai". Đối mặt với bình luận và đánh giá phê bình tới từ người khác, họ sẽ ngồi lại để suy nghĩ nghiêm túc, đâu là điều mình thực sự cần phải thay đổi, từ đó biến mình trở thành tôi của một tương lai tốt đẹp hơn. Trong mắt của những người ưu tú, "là chính mình" có nghĩa là luôn giữ được cái tâm niệm và mình của ban đầu, làm việc có nguyên tắc, nhưng tuyệt đối không phải kiểu bảo thủ, không có chí tiến thủ. "Là chính mình" của hiện tại là cần tới sự cải tiến đổi mới, chỉ khi nắm chắc được mỗi một cái trước mắt, rồi hành động, làm tốt bản thân ở mỗi giai đoạn hiện tại, mới có thể từng bước từng bước một trở thành tương lai, trở thành bản thân ở một phiên bản tốt hơn. "Người có ích" và "Người giúp đỡ" Người tầm thường trong quan hệ xã giao, luôn cố tình tiếp xúc và làm quen với những người mà họ cho là có ích với mình. Họ luôn đặt giá trị của một quan hệ lên trên quá cao. Cho rằng bản thân chỉ cần làm quen với những người có giá trị, chẳng hạn như cao nhân, học bá, người có quyền lực, người có tiền bạc, chỉ cần những người đó đưa một tay ra là bản thân có thể bớt được mười năm phấn đấu, một bước lên trời. Họ xem trọng giá trị của mối quan hệ, đồng thời cũng quá xem nhẹ giá trị của bản thân. Đắm chìm vào kết giao, thậm chí tự hạ thấp bản thân để nịnh nọt khiến người khác vui lòng, đánh mất đi bản thân của ban đầu, mất đi không gian và thời gian để mình trưởng thành và phát triển. Còn người ưu tú thì sao? Họ luôn đặt trọng tâm của các mối quan hệ vào việc mình có thể giúp người khác được tới đâu. Thứ mà họ nghĩ luôn là, tôi có thể giúp được người khác những gì? Trên thực tế thì mỗi chúng ta đều có được giá trị thông qua sự hợp tác với xã hội, khi chúng ta cung cấp giá trị cho người khác, những người khác sẽ cung cấp lại giá trị cho ta. Người tầm thường sẽ hỏi, thứ tôi muốn là gì? Tôi có thể có được điều gì từ đối phương? Người ưu tú sẽ hỏi, đối phương cần gì? Tôi có thể đem lại cái gì cho họ? Đạo lý rất đơn giản, bạn không cho đối phương giá trị, vì sao họ lại phải kéo bạn đi cùng? Chỉ những người mà bạn giúp đỡ mới trở thành mối quan hệ bền vững của bạn. Nếu bản thân năng lực của bạn không giúp được gì cho người ta thì dù bạn có quen biết rộng lớn tới đâu, họ cũng sẽ không bao giờ có thể là chỗ dựa vững chắc cho bạn. Chỉ khi giúp đỡ người khác xuất phát từ ý tốt, không có ý đồ gì, thì khi bạn cần mới có người ra tay giúp đỡ bạn. Người tầm thường và người ưu tú khác nhau ở đâu? Suy cho cùng cũng chỉ là vấn đề tầm nhận thức cao thấp. Bạn là người chỉ nhìn thấy nhu cầu, đôi bàn chân và bản thân của trước mắt, hay có thể trông thấy được tương lai và nhu cầu của người khác?

Đã bao lần bạn chậm rãi sắp xếp từng cây bút màu cho vào hộp với suy nghĩ ai rồi cũng phải thế. Đã từng đắn đo lựa chon cho mình những màu yêu thích nhất, cố gắng vẽ ra giấc mơ sặc sỡ tươi tắn trên trang giấy trắng, nhưng có lẽ đã đến lúc chấp nhận số phận của chính mình, chỉ một số màu là còn có thể dùng được, một số màu khác sẽ thỉnh thoảng cần đến, và còn đó những màu không bao giờ có thể phù hợp. Bạn đã sẵn sàng chấp nhận sống một cuộc đời tầm thường như bao con người tầm thường khác? Bạn đã quá mệt mỏi để nhận ra cuộc đời đang đánh thức bạn khỏi cơn mê ngủ. Càng tỉnh táo bạn càng nhận ra mình đau khổ, lo âu và tuyệt vọng. Ai đó đã giết sạch hết tất cả niềm tin trong bạn, những điều mà bạn tôn thờ và lý tưởng. Bạn đã tin rằng mình đến với trái đất này cùng sứ mệnh cao cả, nhưng sứ mệnh đó giờ cũng chẳng giúp ích được gì. Chúng chỉ càng khiến bạn trở nên vô dụng và vỡ vụn ra thành nhiều mảnh, đang cứa vào linh hồn bạn từng ngày. Niềm tin của bạn đã không còn đủ không khí để thở, chúng ngột ngạt và đang thoi thóp trong lồng ngực chật hẹp. Cảm giác ngộp thở thật đau khổ. Đã có khi bạn tự hào được lựa chọn cho mình một cuộc sống ao ước rồi bàng hoàng nhận ra mình chỉ là sản phẩm dây chuyền của cuộc sống trong những phần số đã được sắp đặt sẵn không thể thay đổi. Bạn đã từng mơ mộng về một thế giới viên mãn trong tâm trí. Đó là thiên đàng tạo ra  những bản thiên anh hùng ca và bạn là vị anh hùng luôn phất cao ngọn cờ tử vì đạo, chấp nhận hứng chịu đau khổ và hy sinh vì lý tưởng cao đẹp cuộc đời. Rồi bạn bị cuộc đời tát cho vài gáo nước lạnh. Như thế thì được tích sự gì? Thế giới này không đòi hỏi bạn phải hành động và hy sinh, nó đã tự mãn nguyện với những gì có sẵn tự trong thân nó. Nó đã hoàn toàn hài lòng với những con người sống một cuộc sống như được lập trình trong các cao ốc văn phòng, những quán cà phê, nhà hàng ăn uống hạng sang, mặc áo lông thú và tay xách túi đeo hàng hiệu. Đó mới chính là cái đẹp được cả thế giới tôn sùng. Thời đại của thi ca, tôn sùng những thi hào hay nghệ thuật, đó chỉ là sự cổ hủ lạc hậu của những kẻ dại khờ. Đã có bao nhiêu người mang trong mình những giấc mơ đó, nhưng rồi cũng phải nói câu tạ từ. Thực tế con người sinh ra chỉ để làm việc quần quật mỗi ngày, đón con tan trường, tối về ngập mặt trong bếp núc nếu là đàn bà, đàn ông được thư giãn trên ghế sô pha ngồi chuyển kênh ti vi, rồi đi ngủ, rồi sáng mai lại thức dậy, sắn áo sắn quần vội vã trên đại lộ cho kịp giờ làm. Bạn từng chọn cho mình một sứ mệnh cao cả hơn, một văn sĩ , một nhà soạn nhạc thiên tài, một nhà cách mạng… nhưng cuộc đời chỉ cho bạn thành một anh nhân viên quèn văn phòng ngồi gõ bàn phím, sắp xếp những đống giấy tờ. Bạn có tuyệt vọng không? Cũng có thể có, nhưng chẳng phải xung quanh mọi người đều thế. Bạn cũng mất rất nhiều thời gian để đau khổ và tự trách bản thân vô dụng không tự làm chủ cuộc đời mình. Nhưng rồi đâu cũng vào đó. Tự động viên bản thân rằng cuộc đời nhất định có lý khi sắp xếp thứ tự a b c chứ không phải là c b a. Rồi ngậm ngùi chấp nhận cũng có khi những giấc mơ mình từng có đúng là vớ vẩn. Thực tế là cuộc sống mình đang có, ai rồi cũng phải sống với sự sắp đặt, trách móc cũng chẳng được tích sự. Bạn bè mình ai mà chẳng sống hòa bình với thực tế này, cha mẹ mình cũng đã sống như thế, rồi hàng xóm láng giềng. Có bao giờ bạn đặt tay gối đầu tự hỏi tại sao giấc mơ của mình không phải là điều đúng đắn còn cuộc đời này mới đang nhầm lẫn? Tại sao hàng triệu người trên thế giới đang sống đúng với thực tế, còn mình thì ảo tưởng? Tại sao chúng ta không có quyền được nghĩ hàng trăm hàng nghìn anh chị đang ngồi trong các văn phòng cao ốc, rồi những người không thể theo đuổi giấc mơ, việc họ cố gắng sống những ngày tháng mệt mỏi để kiếm tiền, rồi già đi thảm hại là không sai? Từ bỏ giấc mơ rồi héo mòn đi từng ngày là đúng? Phải chấp nhận phần kiếp đó là đúng? Không thể thay đổi được gì cũng đúng? Có thể chúng ta giàu có trong tiền của vật chất là đúng nhưng tâm hồn mình cô đơn tuyệt vọng chẳng lẽ không sai? Bạn kinh tởm trước danh vọng tiền bạc, tỏ ra buồn phiền về dáng vẻ bộ tịch của tất cả những người xung quanh, nỗi tuyệt vọng về một xã hội thối nát. Chiến tranh không xảy ra nhưng tâm trí con người có bao giờ bình yên. Rồi chuyện người ta xem trọng bề ngoài hơn cái cốt lõi bên trong. Bất kể ai suy nghĩ thế này đều bị xem là kẻ lệch lạc. Họ không cần thứ âm nhạc phải là âm nhạc, họ chỉ cần cái thế giới xinh đẹp bên ngoài và mục ruỗng đổ nát bên trong, họ cần tiền bạc thay vì tâm hồn, sự đùa nghịch hơn là phải có đam mê. Thời đại này là một thời đại văn minh. Bất kể điều gì xảy ra cũng đều để phục vụ cho sự bảo tồn và phát triển. Thế giới ngợi ca những gì tốt đẹp hơn, giàu sang hơn, phong phú tiện nghi hơn trong tương lai. Nhưng tương lai là cái gì đó khi con người chẳng còn không khí để thở mỗi ngày. Tất cả những gì gọi là chuẩn mực xã hội mà tất cả mọi người đều phải học thuộc nếu muốn được công nhận là con người cùng những đức hạnh. Tất cả chỉ là dối trá do mấy kẻ đạo đức giả nghĩ ra rồi hô hào đó là giáo dục định hướng. Vâng, những bài giảng giáo dục định hướng con người sớm biến thành những kẻ hèn mọn, sống tầm thường, miễn sao có nhiều tiền tài và quyền lực. Phải rồi, đó là tiêu chuẩn để được sống là con người. Có những con người đích thực, lại chẳng có gì hết, họ luôn nghèo nàn vật vã mỗi ngày, chỉ sống để chờ đợi cái chết. Cuộc sống này đã luôn như thế và sẽ mãi như thế. Muôn đời này sinh ra những kẻ tầm thường rồi chết tầm thường trong tất cả các nấm mồ. Chỉ cần có ai đó đôi ba lần đến viếng thăm, thắp cho vài ba nén nhang, rồi lặng lẽ lãng quên.

Giây phút mà bạn để nỗi sợ hãi choán đầy tâm trí, buộc mình phải chấp nhận cuộc sống tầm thường chính là lúc bạn tự tay hủy hoại cuộc đời. Tác giả Steven Pressfield đã từng nói: “Viết lách không khó. Ngồi xuống và bắt tay vào làm mới khó.” Điều này đúng với hầu hết các lĩnh vực trong cuộc sống của chúng ta. Con người luôn mơ mộng sẽ làm được điều nọ, hoàn thành giấc mơ kia, nhưng chẳng mấy ai đi được tới cùng. Cứ được 80% quãng đường, ta lại chùn bước và tự thỏa hiệp với bản thân. Thậm chí, có những người còn chẳng sẵn sàng bước những bước đầu tiên. Có thể bạn muốn thay đổi và bước vào những vùng trời mới, nhưng việc bắt tay vào làm khiến bạn sợ hãi. Thay vì dám thất bại, họ quyết định ở trong vùng an toàn và chấp nhận cuộc sống nhàm chán đang có. Cuộc sống của bạn có đang như vậy không? Rất nhiều người gửi email xin tôi lời khuyên như thế này: “Chris, tôi cảm thấy mất hứng thú và thiếu can đảm. Sau một chuỗi những thất vọng, tôi thực sự rất mệt mỏi và không dám liều mình làm gì nữa. Vì thế, tôi quyết định dừng lại chờ xem điều gì sẽ xảy ra”. Tin hay không tùy bạn, nhưng tôi nhận được hàng đống những email kiểu này mỗi ngày. Tất cả họ đều chùn bước trước một thứ: nỗi sợ. Nỗi sợ sẽ thui chột sự phát triển của bạn. Nỗi sợ sẽ dẹp bỏ tiềm năng của bạn. Nỗi sợ sẽ thiêu chết giấc mơ của bạn. Nỗi sợ sẽ hủy hoại các mối quan hệ của bạn. Nhưng trên hết, nỗi sợ sẽ ngăn cản bạn thực hiện điều quan trọng nhất: bước ra khỏi vùng an toàn và đi những bước đầu tiên. Nỗi sợ ấy chẳng khác nào một loại virus, khiến bạn chùn chân và chấp nhận cuộc sống tầm thường của mình. Các mối quan hệ của bạn xấu đi, nhưng bạn chấp nhận điều đó và chẳng làm gì. Sức khỏe của bạn tệ đi, nhưng bạn chấp nhận điều đó và chẳng làm gì. Bạn cảm thấy mình dễ bị xao nhãng hơn. Tư duy của bạn trở nên thiếu sắc bén. Suy nghĩ của bạn bị lấp đầy bởi những cảm xúc tiêu cực. Cuộc đời bạn cũng giống như một khu vườn. Bạn không thể dùng vẻ bên ngoài để đánh lừa sự mục ruỗng bên trong. Bạn phải tìm được ngọn nguồn của vấn đề và loại bỏ nó. Nếu không bạn sẽ chết dần chết mòn trong chính cái vùng an toàn của mình, chẳng khác nào một cái xác sống vật vờ không phương hướng, không mục đích. Một khi đã bắt tay vào làm, bạn sẽ phải đối mặt với rất nhiều rủi ro. Nhưng những rủi ro đó chỉ thực sự xuất hiện khi bạn thất bại, chứ không phải nếu bạn thất bại. Bạn sẽ nghi ngờ không biết bao giờ mình mới có thể bắt đầu tiền bộ. Hãy nhìn vào sự phát triển của một đứa trẻ. Hãy thử tưởng tượng, sẽ ra sao nếu cha mẹ của đứa trẻ đó quá sợ con mình vấp ngã và bị thương trong quá trình phát triển, và quyết định sẽ bế chúng đến bất cứ nơi nào chúng cần? Rõ ràng, những đứa trẻ ấy sẽ chẳng bao giờ có cơ hội đứng vững trên đôi chân mình, phát triển kỹ năng vận động, hay sở hữu một cơ thể khỏe mạnh. Bởi lẽ, thay vì để chúng tự tiến bộ và phát triển cơ bắp, cha mẹ lại giữ trẻ trong vùng an toàn của chính mình. Chúng ta sẽ mãi chẳng bao giờ trưởng thành được nếu cứ mãi do dự và sợ hãi, không dám bước chân vào thế giới vô định. Đúng là cuộc sống luôn có những rủi ro và bí ẩn mà chúng ta không kiểm soát được. Nhưng nếu cứ sợ mãi như thế, chúng ta sẽ kìm hãm khả năng tiến bộ trong tương lai của chính mình. Muốn làm nên những điều không tưởng, bạn cần phải có một quyết tâm không tưởng và một tinh thần sẵn sàng chấp nhận rủi ro không tưởng kèm theo. Vậy rốt cuộc, bạn có định tiếp tục sống một đời an toàn và mắc kẹt trong sự hoài nghi chỉ vì đã từng bị vấp ngã trong quá khứ? Hay bạn định bước đi những bước đầu tiên kể cả khi trước mặt là rủi ro rình rập? Bởi vì, sự thật là bạn không thể nào tận dụng được hết khả năng của mình nếu cứ đặt “an toàn là trên hết”. Muốn thay đổi, trước tiên, bạn phải bước ra ngoài. Bước đầu tiên trong quá trình bước chân vào một thế giới đầy ắp những điều chưa biết, đó là bạn phải dám chịu trách nhiệm cho chính bản thân mình. Nếu bạn đã quá mệt mỏi và chán ngấy cuộc sống an toàn nhưng tầm thường của mình, đây là những điều bạn cần làm để đi những bước đầu tiên. Chịu trách nhiệm với cuộc đời Đừng để cảm xúc khống chế bạn. Hãy học cách sống có kỷ luật và kiểm soát được cảm xúc của mình. Đừng tin vào những gì bạn cảm thấy, mà hãy để hành động dẫn lối cho bạn. Nắm bắt cơ hội Bạn sẽ luôn tìm ra lý do để ngụy biện cho cuộc sống tầm thường của mình. Muốn vượt qua cám dỗ này, bạn phải học cách chấp nhận rủi ro và những điều chưa biết. Dẹp bỏ mọi lời biện minh và bắt tay vào hành động. Đừng chờ đợi “đúng người, đúng thời điểm” trước khi bắt tay vào làm, vì sẽ chẳng bao giờ tồn tại điều đó. Ngoài ra, đừng để những thất bại trong quá khứ cản trở thành công trong tương lai của bạn. Nếu vấp ngã, cứ đứng dậy và bắt đầu lại từ đầu. Nạp lại năng lượng Đến một lúc nào đó, bạn sẽ mất hết động lực. Những hào hứng ban đầu rồi cũng phai nhạt. Vì thế, hãy giải quyết vấn đề này trước khi nó bắt đầu. Việc đi những bước đầu tiên luôn luôn khó khăn, nhưng là điều cần thiết. Trải qua nhiều thăng trầm, tôi nhận ra rằng, tôi thà ngã sấp mặt còn hơi quay trở về tháng ngày khổ sở vì nuối tiếc. Vì vậy, cứ tự tin lên, bước ra khỏi vùng an toàn và tiến về tương lai đầy những điều bất ngờ phía trước.

Trong thời đại ngày nay, khi nói một ai đó thật bình thường, sẽ khiến người ta có cảm giác hơi thấp kém. Dường như phải có chút gì khác người, chút gì mới mẻ thì mới được công nhận. Việc qua lại với những người bình thường có thể khiến người ta bất giác lo sợ thân phận mình sẽ bị mai một. Trong một dịp ra Hà Nội và gặp lại anh bạn làm điêu khắc, tôi hỏi anh câu hỏi ‘rất bình thường’: “Anh dạo này thế nào?”. Anh đáp lại tôi một câu ‘không được bình thường lắm’: “Anh bây giờ cố gắng sống sao cho bình thường!”. Thoạt nghe qua, tôi thấy có gì là lạ, rồi lại nghĩ, có lẽ trong giới mỹ thuật các anh, tìm một người ‘bình thường’ bây giờ không phải dễ. Tuy nhiên, khi nhìn rộng hơn ra toàn xã hội thì thấy cũng không ít trường hợp ‘không bình thường’ như vậy. Ví dụ điển hình nhất chính là những trào lưu của các bạn trẻ thường lan truyền siêu xuất thời không, không phân biệt thế hệ, quốc gia. Thanh thiếu niên thường dễ bị cuốn hút và chìm đắm trong những thứ văn hóa đi ngược lại với trật tự thông thường. Ví như vào những năm 1960, văn hóa Hippy khởi đầu từ tầng lớp thanh thiếu niên tại San Francisco sau đó đã lan rộng ra toàn nước Mỹ. Từ góc độ tâm lý học mà xét, đó giống như là một thiết bị bảo hộ, dùng để bảo vệ bản chất chưa trưởng thành của bản thân, cũng là một kiểu hành động trong thời kỳ quá độ trong hành trình đi tìm cái tôi chân chính. Chối bỏ sự bình thường, xét về một phương diện khác, có thể là vì quá truy cầu thành công. Những người theo đuổi mục tiêu “không sống một cuộc đời bình thường” tin rằng cần phải tìm cách mưu sinh quyết liệt, leo thật cao và nhận được sự hưởng ứng của mọi người, như vậy mới được coi là một cuộc sống có ý nghĩa. Đối với họ mà nói, sống một đời “bình thường” cũng đồng nghĩa là một kẻ tầm thường. “Tôi sinh ra không phải để làm một người bình thường” – Một cô gái 30 tuổi đã nói với tôi như vậy. Mỗi khi không thể thực hiện nguyện vọng này, cô lại bắt đầu oán trách cha mẹ. Dẫu mong muốn thành công, nhưng cô tin rằng vì suốt một thời gian dài không được cha mẹ ủng hộ, nên lần nào cô cũng bị đối thủ cạnh tranh vượt mặt. Cô luôn ôm giữ một tâm thái rằng chỉ cần có cơ hội cô sẽ bù đắp lại mọi oán hận xưa kia, sống một đời rực rỡ, khiến người người phải ngưỡng vọng. Cô thường than thở rằng nếu bỏ lỡ cơ hội duy nhất ấy cô sẽ trở thành một người bình thường và sống một cuộc đời tầm thường. Khi tôi gợi ý cô thử ngẫm lại xem trong những thứ cô đang có nhưng lại xem thường ấy, có thứ gì cô cảm thấy mình không thể để mất hay không. Bởi lẽ khi suy xét lại những điều quá đỗi bình thường như một lẽ tự nhiên, không đáng được để mắt đến ấy, chúng ta phát hiện ra rằng: “Hóa ra mình còn có những điều này.”  Sau này khi trưởng thành thêm chút nữa, có lẽ cô ấy sẽ minh bạch rằng, những trang nhật ký được ghi lại lúc này chính là thành quả của sinh mệnh. Thậm chí chúng còn rực rỡ lấp lánh hơn cả những thành công chớp nhoáng nơi thế tục. Những điều quan trọng khi 20 tuổi, có lẽ tới tuổi 30 chúng đều trở nên mờ nhạt. Có những việc chúng ta đánh đổi bằng cả sinh mệnh của mình khi 30 tuổi, tới năm 40 tuổi chúng lại trở thành thứ vô dụng, hoặc không còn quan trọng nữa. Khi ở độ tuổi 20, 30 chúng ta luôn bàn luận về một cuộc đời phi thường, nhưng khi thời gian qua đi, bạn sẽ bắt đầu cảm nhận được những cảm xúc chân thực trong cuộc đời của một người bình thường. Những cảm xúc ấy bị vùi lấp rất sâu, nhưng chúng đều có một động lực bất diệt và đáng trân trọng. Vậy nên rất nhiều cuốn sách ra đời khuyên con người nên bồi dưỡng khả năng tầm nhìn và đưa ra sự lựa chọn đúng đắn. Vậy một cuộc đời bình thường rốt cuộc là như thế nào? Không chỉ ở độ tuổi 40, dẫu sau khi đã 70 tuổi, thì giá trị của sự bình thường vẫn lấp lánh ánh hào quang. Ví như cảnh đôi vợ chồng già dắt tay nhau đi dạo trong công viên, chắc hẳn đã từng là cảnh tượng mơ ước của rất nhiều người trong tương lai. Khung cảnh ấy được vun đắp từ những năm tháng bình thường khi một đôi vợ chồng ở bên nhau từ tuổi thanh xuân tới khi bạc đầu mới có thể hoàn thành. Bình thường là điều duy nhất không những không mất giá bởi tuổi hoa niên, mà còn trở thành thứ vô giá.

Đa phần mọi việc chúng ta làm đều hướng tới mục đích là thay đổi cảm nhận của bản thân – nhưng chúng ta ít khi hoặc chẳng bao giờ được hướng dẫn cách thực hiện điều này thật nhanh chóng và hiệu quả. Chúng ta thường xuyên sử dụng trí óc để tự dồn ép mình vào những trạng thái cảm xúc tiêu cực, và quên mất những khả năng vốn có. Rất nhiều người phó mặc cho điều kiện ngoại cảnh chi phối những cảm xúc của mình – những điều mà lẽ ra ta hoàn toàn có thể kiểm soát – rồi lại dựa vào những giải pháp “chữa cháy” tạm thời.” Đọc Đánh thức con người phi thường trong bạn, độc giả sẽ phát hiện ra những lý do xui khiến bạn tiếp tục hành động theo thói cũ, và tác nhân gây ra những cảm xúc mà bạn thường gặp nhất. Tiếp theo, bạn sẽ được hướng dẫn từng bước để xác định những cảm xúc nào củng cố thêm sức mạnh, cảm xúc nào triệt tiêu động lực tinh thần, và cách tận dụng cả hai loại theo hướng có lợi nhất để xúc cảm không còn là chướng ngại, mà thay vào đó sẽ trở thành một công cụ đắc lực hỗ trợ bạn phát huy tối đa tiềm năng của mình và “người khổng lồ” trong bạn nhất định sẽ được đánh thức.

Tuy vẫn chưa cảm nhận được hết ý nghĩa của cuốn sách (có lẽ cũng bởi một vài sự khác biệt nhỏ trong lối suy nghĩ?!), nhưng với mình, đây là cuốn sách NÊN đọc, để mỗi lần gấp lại, tự thức nhắc nhớ rằng TÔI LÀ AI; TÔI ĐẶC BIỆT và DUY NHẤT. “Sinh ra là một bản thể, đừng chết đi như một bản sao” là những câu chuyện nhỏ được lồng ghép khéo léo với những điều trong kinh thánh, những kinh nghiệm của chính tác giả; bởi thế những chia sẻ trong cuốn sách trở nên rất “đắt”: “Hãy giống như những đứa trẻ…chúng thích sự thay đổi”. “Sự tập trung sẽ thay đổi tất cả mọi thứ”, “Một hành động có giá trị gấp một ngàn lần một ý định tốt đẹp”… Thoạt nhìn, tưởng có vẻ đơn giản, nhưng nếu thử chọn lọc và thực hiện 1 trong những điều đó quả thực là thử thách khó khăn. Mỗi chương trong cuốn sách, tư thân nó đã là những định hướng, động lực rõ ràng và những thông điệp từ cuộc sống (nhìn vào bên trong, nhìn ra bên ngoài, hay nhìn lên bên trên). Tất cả đều với 1 mục tiêu duy nhất – hướng đến sự THAY ĐỔI TÍCH CỰC. Bìa sách, mới nhìn vào sẽ không thực sự ấn tượng, bởi hình ảnh, màu sắc, sự sắp xếp… Nhưng khi đọc xong cuốn sách này, mình hiểu tại sao lại có 4 quả táo 3 đỏ 1 xanh như thế: Tuy đơn giản nhưng đặc biệt, và dám khác biệt. Và cũng bởi: “Bạn sinh ra là 1 nguyên bản, đừng chết đi như một bản sao” Một người bạn mình nói rằng: “Mỗi lần cảm thấy nghi ngờ về những quyết định, hay cảm thấy mọi thứ trở nên khó khăn, cứ lôi ra mà đọc”; và sau khi đọc 2 lần cuốn sách này, mình cảm thấy đúng! Nó như 1 cú xốc lại tinh thần để tiếp tục cố gắng! 1 cuốn sách đáng đọc và chia sẻ!