Những mẩu chuyện về tình yêu vượt qua mọi thử thách sẽ khiến bạn thêm tin tưởng và lạc quan trong cuộc sống.

1.

 Có lần, tôi bắt gặp cảnh tượng đáng ngạc nhiên này. Tôi xách hộ một bà lão túi đồ trên đường về. Bà lão cảm ơn tôi và ngượng ngùng nhờ tôi đưa bà ấy đến tận nhà.

Bà nói bà đang vội vì chồng bà luôn đứng ngoài cửa đợi mỗi khi bà ra ngoài. Khi chúng tôi đến nơi, tôi thấy một người đàn ông gần như mù lòa đang chống gậy đi bộ bên ngoài ngôi nhà.

Ông tiến đến chỗ chúng tôi và đón lấy chiếc túi từ tay tôi. Tôi nghĩ ngay đến việc mình chẳng bao giờ chờ đón bạn gái như vậy mỗi khi cô ấy đi làm hoặc đi mua sắm về.


2.

Tôi mất đi một chân khi mới 19 tuổi. Lúc đó tôi đang hẹn hò với một cô gái và chúng tôi rất yêu nhau. Sau một thời gian, cô ấy đột nhiên muốn sống ở nước ngoài, nói rằng muốn kiếm tiền cho chúng tôi. Tôi rất muốn tin cô ấy nhưng tôi chắc nịch là cô ấy đang nói dối. Tôi đòi chia tay và bảo rằng như vậy sẽ tốt hơn cho cô ấy.

Một tháng sau, chuông cửa nhà tôi reo. Tôi lấy nạng, mở cửa và sững sờ khi nhìn thấy cô ấy. Tôi chưa kịp nói gì thì cô ấy đã tát tôi một cái, làm tôi ngã nhào xuống đất.

Cô ấy quỳ xuống cạnh tôi, ôm tôi và nói: ‘Đồ ngốc! Em không bỏ rơi anh! Mai chúng ta sẽ đến bệnh viện, có một chiếc chân giả đang đợi anh. Em đi làm kiếm tiền để anh có thể bước đi trở lại, anh có hiểu không?’


3.

Chị gái tôi kết hôn. Chồng chị là một người khó tính trong ăn uống. Mỗi lần anh ta chê bai những món chị nấu, tôi thường nghĩ về người yêu cũ của chị. Cứ khi nào chị nấu gan gà, anh ấy đều ăn hết và nói chưa từng được ăn món gì ngon đến vậy. Sau này, chị tôi mới biết anh ấy bị dị ứng gan gà – chỉ là anh ấy yêu chỉ tôi rất nhiều.

4.

Sau khi sinh con, mắt vợ tôi ngày càng kém. Cô ấy đã đeo kính nhưng thị lực vẫn giảm. Tôi không thể đứng nhìn cô ấy chịu khổ nên đã làm hai việc một lúc và nhận cả việc online. Tôi làm ngày làm đêm, quên cả ngủ trong một năm. Cuối cùng, tôi cũng kiếm đủ tiền để làm phẫu thuật mắt cho vợ. Vợ tôi vừa trở về từ bệnh viện và rất hạnh phúc vì có thể nhìn được rõ như trước.

Năm vừa qua thật khó khăn nhưng tôi không hề hối hận vì bây giờ vợ con tôi đều khỏe mạnh, vui vẻ.

5.


6.

Tôi gặp một chàng trai hài hước, tốt bụng và có học thức trên mạng. Anh ấy cũng rất đẹp trai. Chúng tôi giữ liên lạc qua Skype trong vài năm. Sau một thời gian, chúng tôi nhận ra mình yêu nhau nhưng anh ấy ngại không muốn gặp mặt. Tôi quyết tâm tìm anh ấy và đã đi cả ngàn cây số đến chỗ anh. Hóa ra, anh ấy bị tật và không thể đi lại. Chúng tôi ở bên nhau 3 tháng rồi đính hôn. Anh ấy là ‘nửa kia’ hoàn hảo của tôi.

7.


8.

Tôi hẹn hò với một cô gái xinh đẹp, khá giả. Sau một thời gian, chúng tôi đính hôn. Thế nhưng vài tuần sau, tôi bị tai nạn và liệt nửa người. Người con gái tôi nghĩ là quen hưởng thụ ấy đã chăm sóc tôi hết mực, thậm chí bán những thứ đồ quý giá của mình vì tôi. Cô ấy học nấu ăn và không để tôi cảm thấy áy náy vì bất cứ điều gì. Tôi cũng chưa từng thấy cô ấy phàn nàn, nghi ngờ hay ghê tởm tôi. Có lẽ, khó khăn mới là lúc con người và tình yêu được thử thách.

9.


Nguồn: giadinhmoi.vn

--------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3  

 

 

Xem thêm

Công chúa Charlotte là con gái của George, Hoàng tử xứ Wales (sau này là George IV) và Caroline của Brunswick. Tương lai cô sẽ là người thừa kế ngai vàng và được mọi người ngưỡng mộ. Năm 17 tuổi, Charlotte bị cha mẹ ép buộc phải kết hôn cùng một vị hoàng tử. Và rồi cô gặp hoàng tử Leopold đẹp trai và rạng ngời của Saxe-Coburg-Saalfeld. Dù kịch liệt phản đối nhưng cuối cùng cha cô đã nhượng bộ và cho phép cô kết hôn với Leopold. Sau khi kết hôn Charlotte đã hai lần mang thai nhưng đều không thành công và cuối cùng với lần mang thai thứ 3 cô đã khiến cho cả đất nước phải nức nở. Năm 1817, khi mới 21 tuổi và sau hai ngày vật lộn với đau đớn, Charlotte đã sinh hạ một cậu con trai chết yểu. Hoàng thân Leopold rất lo lắng cho tình trạng của vợ mình và ông không rời khỏi vợ mình nửa bước – điều mà trước đây chưa từng xảy ra. Sau ngày thứ ba, tình trạng của Charlotte dường như được cải thiện. Vì 3 ngày thức trắng Leopold đã được yêu cầu phải nghỉ ngơi và uống thuốc. Thật không may, sau đó tình trạng của Charlotte trở nên tồi tệ hơn và bà đã qua đời. Charlotte qua đời không chỉ là nỗi đau lớn của riêng nước Anh mà toàn thế giới. Cả nước Anh giờ đây bao phủ một màu đen u tối. Tinh thần Hoàng thân Leopold xuống dốc trầm trọng. Nhiều năm sau ông đã tái hôn và đặt tên cho cô con gái của mình là Charlotte. Ước nguyện cuối cùng của công chúa trước khi qua đời là nếu Leopold mất thì sẽ được chôn bên cạnh bà. Không lâu trước khi qua đời, ông mang đề nghị đó nói với Nữ hoàng Victoria nhưng bị từ chối. Và lời trăn trối cuối cùng của ông vẫn chỉ là: "Charlotte Charlotte!".

Mặc dù nghèo đói và chịu sự kỳ thị giai cấp nhưng Pradyumna Kumar Mahanandia cuối cùng cũng đã trở thành sinh viên của trường Cao đẳng Nghệ thuật ở New Delhi, Ấn Độ. Sau khi thành công với bức họa Indira Gandhi, rất nhiều người mong muốn được anh vẽ. Một trong số đó là Charlotte Von Schedvin, một khách du lịch tới Ấn Độ. Họ sớm có cảm tình, yêu nhau rồi quyết định tiến tới hôn nhân. Tuy nhiên, ít lâu sau đó Charlotte, đã phải trở về Thụy Điển. Cô đã đề nghị trả tiền vé máy bay cho Pradyumna. Nhưng lòng tự trọng không cho phép anh nhận số tiền đó và anh hứa sẽ kiếm đủ tiền để trang trải. Cuối cùng, anh đã quyết định bán toàn bộ tài sản mình có được để mua một chiếc xe đạp. Và cuộc hành trình bằng xe đạp kéo dài bốn tháng và ba tuần vượt qua 4.000 dặm từ Afghanistan, Iran, Thổ Nhĩ Kỳ, Bulgaria, Nam Tư, Đức, Áo, Đan Mạch đã giúp Pradyumna đến được cái đích cuối cùng. 40 năm sau, tại Thụy Điển cuộc hôn nhân của họ vẫn vẹn nguyên và tràn đầy hạnh phúc với hai đứa con. Pradyumna trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng và là đại sứ văn hóa có ảnh hưởng. Khi được hỏi về cuộc hành trình gian nan của mình, câu trả lời của ông chỉ đơn giản là "Tôi đã làm những gì tôi cần phải làm, tôi không có tiền nhưng tôi phải gặp được cô ấy. Cuộc hành trình bằng xe đạp của tôi là vì tình yêu, chứ bản thân tôi không hề thích đi xe đạp".

Có một cô gái ở phương Nam và một anh người miền Bắc lấy nhau, khẩu vị của cô gái thanh đạm, còn anh chồng thì ngược lại, không có ớt thì anh không nuốt được cơm. Cô gái thường đi đến nhà bố mẹ đẻ ăn cơm. Một hôm, bố cô gái nấu thức ăn hơi mặn, nhưng mẹ cô không nói gì, chỉ mang đến một cốc nước, khi gắp thức ăn bà nhúng vào cốc nước trước mặt sau đó mới cho lên miệng. Bỗng nhiên, cô gái thông qua hành động của mẹ đã hiểu ra được điều gì đó. Ngày hôm sau, cô gái ở nhà nấu cơm, làm thức ăn mà chồng cô thích ăn. Đương nhiên mỗi loại thức ăn cô đều cho ớt. Chỉ khác biệt là trên bàn ăn có để sẵn một cốc nước. Chồng cô nhìn cô ăn thức ăn đã nhúng qua cốc nước nhưng vẫn có vẻ rất ngon miệng, khiến anh rưng rưng nước mắt. Sau đó, anh cũng tranh nấu cơm, nhưng trong thức ăn không còn nhìn thấy ớt nữa. Chỉ khác là trên bàn có thêm một đĩa tương ớt. Vì tình yêu, cũng vì bản thân mình, hai vợ chồng 1 người giữ một đĩa ớt, 1 người giữ một cốc nước, nhưng quan trọng hơn, họ hiểu được thế nào để ôm giữ được một tình yêu vĩnh cửu. Hy vọng rằng đọc xong hai cậu chuyện này rồi các bạn sẽ biết trân trọng người bạn đời và nuôi dưỡng tình yêu của mình hơn.