Mỗi người mẹ đều có cách thể hiện tình thương yêu của mình đối với con, và tất cả đều có chung một điểm, ấy là tấm lòng thương yêu không vụ lợi, không tính toán thiệt hơn, cho đi tất cả, chỉ mong sao cho con nên người, cho con có được cuộc sống hạnh phúc.

Bạn có bao giờ thắc mắc, tại sao Ngày của Mẹ được viết ở dạng số ít mà không phải ở dạng số nhiều như Teachers’ Day? Vì đó không phải là ngày kỷ niệm chung cho tất cả các bà mẹ trên Trái Đất này mà vì ngày này được dành để bạn cảm ơn và thể hiện tình thương mến dành cho mẹ của bạn mà thôi – người phụ nữ duy nhất, tuyệt vời nhất, một mình người dó mà thôi.

Hãy chăm sóc mẹ - Shin Kyung Sook

Câu chuyện kể về hành trình đi tìm người mẹ đi lạc dưới dưới góc kể của lần lượt từng người con, người chồng, và qua đó ùa về những hồi ức, kỉ niệm về mẹ. Đó là người mẹ mà mỗi khi dắt tay đứa con như “bước đi giữa biển người với phong thái có thể đe dọa cả những tòa nhà lừng lững đang nhìn thẳng xuống từ trên cao". Và ngay cả khi những người anh cả, anh hai, chị gái dần trưởng thành và đi làm, người mẹ vẫn chăm sóc, ở bên cạnh che chở, vẫn lặng lẽ đứng sau, tận tụy với một tấm lòng ấm áp và bao dung. Dường như, hình ảnh người mẹ trong câu chuyện này không chỉ là mẫu người phụ nữ Á Đông điển hình, mà ta còn thấy thấp thoáng đâu đây có hình hài mẹ mình trong từng hành động, cứ chỉ đấy.

Từng được đánh giá là một hiện tượng văn chương Hàn Quốc năm 2009 và gây tiếng vang lớn, tác phẩm Hãy chăm sóc mẹ xoáy thẳng vào tâm trí người đọc, khiến ta phải tự vấn khi lần đầu gặp tựa đề này: “Đã bao lâu rồi mình chưa hỏi thăm, quan tâm mẹ?”

Những câu trích dẫn trong tác phẩm:

“Những lá thư của mẹ luôn ngập tràn cảm động: Mẹ xin lỗi vì không giúp được gì cho con. Khi cô viết nắn nót theo những lời của mẹ, nước mắt đã rơi lã chã trên bàn tay mẹ. Câu nói cuối cùng của mẹ luôn luôn là: Con hãy ăn uống đầy đủ con nhé! Mẹ.”

“Cô nhận ra mình có thói quen nghĩ về mẹ mỗi khi có những chuyện không hay xảy đến trong cuộc sống. Bởi vì cứ nghĩ đến mẹ là chừng như mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo, và một nguồn sức mạnh mới lại trào dâng trong cô.”

Mẹ, thơm một cái - Cửu Bả Đao

Có lẽ, đối với những ai đã từng đọc “Cô gái năm ấy chúng tôi cùng theo đuổi” hẳn sẽ yêu mến cái giọng văn gần gũi, có chút khùng và cà chớn. Đến với tác phẩm mà nhà văn viết dành tặng cho mẹ mình, ta lại bắt gặp chất giọng duyên đến lạ đó qua từng trang hồi kí không nút thắt, không cao trào nhưng người đọc vẫn thấy cuốn hút bởi những lời kể, lời chia sẻ của tác giả về người mẹ, về những kỉ niệm chân thật, giản dị như tình mẹ dành cho ba anh em.

 

Người mẹ hiện lên trên trang viết của Cửu Bả Đao là bà mẹ mạnh mẽ, giàu đức hi sinh và yêu thương gia đình hết mực, thậm chí còn tự nhận mình “chiều chồng quá nên chồng sinh hư”. Nhà bán hiệu thuốc, không khá giả mấy nhưng bà không ngần ngại mượn nợ để ba đứa con ăn học thành tài. Bà mạnh mẽ khi “quán triệt” cho thằng Út về quan niệm yêu thương. Bà kiên nhẫn đạp xe chở Đao về buổi trưa hồi học tiểu học vì sợ anh theo đám bạn hư hỏng. “Mẹ, khi bị bệnh cũng chính là thời gian duy nhất mẹ được ngủ trọn giấc, là thời gian để mẹ được nghỉ ngơi, Mẹ, khi vắng đi khỏi vị trí thường ngày rồi, mới thấy không ai thay thế được.” Ngôn từ chẳng hề đao to búa lớn, nhưng suy nghĩ của tác giả cũng đủ khiến người đọc cảm động và mềm lòng, muốn được chạy đến bên mẹ, ôm mẹ và nói: “Mẹ, thơm một cái nào”

Những câu trích dẫn trong tác phẩm

“Anh nằm dư một tuần trong bụng mẹ, bởi không chịu rời khỏi mẹ. Tôi nằm thiếu một tuần trong bụng mẹ, bởi muốn sớm nhìn thấy mẹ. Thằng út nằm trong bụng mẹ không thiếu ngày nào bèn nhảy ra, bởi đã hẹn với mẹ. Ba anh em, từ trong bụng mẹ, đã yêu thương mẹ theo cách của riêng mình”

“Giờ thì tôi nhớ Mẹ thật, nhớ rất nhiều, đến nỗi muốn khóc và trở về nhà. Dù về nhà cũng sẽ chỉ chào Mẹ, ngồi vào mâm cơm và mỉm cười mà ăn. Không ôm ấp, không nũng nịu, chỉ đùa giỡn như những người bạn và hạnh phúc như những người thân. Tôi sẽ ngủ trưa trên nền nhà, bên cạnh Mẹ, gối đầu lên chân Mẹ trong khi Mẹ chăm chú xem tivi. Rồi Mẹ sẽ luồn tay vào tóc tôi mà than thở: “Lại ngắn hơn rồi”. Rồi sẽ nhờ tôi chở đi chợ, rồi sẽ nhờ tôi đi lựa quần áo, rồi sẽ nhờ tôi chở đi chơi và làm đẹp, rồi sẽ nhờ tôi làm việc này việc nọ… Tôi nhớ Mẹ!”

Dù con sống thế nào, mẹ cũng luôn ủng hộ - Gong Ji Yong

“Dù con sống thế nào mẹ cũng luôn ủng hộ” đã làm rung động trái tim, chạm sâu tận đáy lòng người đọc bằng tình yêu thương đong đầy qua những bức thư - bức thư của tình mẫu tử thiêng liêng, của cả trái tim, của cả tâm hồn, của những lời tâm tình của người mẹ dành cho con.

Đều đặn vào mỗi thứ Ba, Uy Nyung, cô bé đang bâng khuâng trước bậc thềm thanh xuân lại nhận được một lá thư. Lá thư luôn mở đầu bằng “Uy Nyung à” và kết thúc bằng “Chúc con một ngày tốt lành”, được gửi từ mẹ cô, một nhà văn vẫn dằn vặt vì không thể đối thoại trực tiếp với con mình. Bằng con mắt quan sát tài tình và cuộc đời đầy trải nghiệm của một nhà văn, người mẹ đã khéo léo dùng những cuốn sách bà từng đọc như nhịp cầu để đến gần hơn với con gái mình. Lá thư gửi tới Uy Nyung không mang tính chất dạy dỗ hay ép buộc cô bằng những lời nói giáo điều khô khan, mà chỉ đơn thuần kể về những kỷ niệm cùng trải qua với con mình: từ lần lớn tiếng nhau chỉ vì trái quan điểm hay rủ rỉ trả lời từng câu hỏi cô bé đang vướng mắc trên con đường trưởng thành, những chủ đề xoay quanh chuyện tình yêu, cách đối nhân xử thế, cách hoàn thiện thế giới quan.

Nhà văn Gong Ji Young muốn gửi gắm một thông điệp rõ rệt tới những người trẻ về cuộc sống, không cường điệu, cũng không bi lụy nhưng phải tỉnh táo, và cũng là lời nhắn nhủ ấm áp tình mẫu tử: Dù con sống thể nào, mẹ cũng luôn ủng hộ.

Những câu trích dẫn trong tác phẩm “Uy Nuyng, mẹ hi vọng con hãy dành những ngày tháng tuổi trẻ để suy nghĩ xem con sẽ trở thành người như thế nào, sống cuộc sống ra sao, rồi mới cân nhắc đến chuyện con sẽ là ai. Vì câu trả lời sẽ nằm trong quá trình đó thôi.”

“Mẹ hy vọng con không chỉ đang tồn tại, mà sống sao cho đúng là con ngày hôm nay. Mẹ hy vọng con sẽ thử suy nghĩ về những điều đương nhiên theo một cách không đương nhiên, hy vọng con sẽ không e ngại trước bất cứ điều gì, mà thoải mái dang rộng đôi cánh của mình ra. Mẹ hứa, dù con sống thế nào, mẹ vẫn luôn ủng hộ con.”

Mẹ ơi con sẽ lại về - Hong Yeong Nyeo - Hwang An Na

“Mẹ ơi con sẽ lại về” là một cuốn sách đặc biệt. Đặc biệt, vì cuốn sách có hai mẹ con "đồng tác giả". Đặc biệt, vì đây không phải tưởng tượng hư cấu mà toàn là chuyện thật, vì cả mẹ cả con đều không chủ định "sáng tác": một nửa cuốn sách, là nhật ký của mẹ, còn nửa kia, là blog của con.

Cuốn sách cực kỳ cảm động về tấm lòng của người mẹ, về nghị lực và sự vươn lên của một người phụ nữ Hàn Quốc, đại diện cho rất nhiều thế hệ những người bà, người mẹ Châu Á. Họ quật cường, mạnh mẽ, đầy đức hi sinh. Họ sống không chỉ cho mình, mà còn cho chồng, cho những đứa con. Cuộc đời của họ, có lẽ nếu viết thành sách, thì sẽ đều rất bi tráng và anh hùng. Cuốn sách khiến biết bao độc giả nhớ về người mẹ, thấy biết ơn vì đã được sinh ra và hiểu cho tấm lòng của mẹ và bao người làm mẹ khác.

Những câu trích dẫn trong tác phẩm

“Đừng bao giờ tỏ ra tài giỏi ở bất cứ đâu cũng như trước mặt bất kỳ ai. Phải luôn luôn sống khiêm nhường. Khi gặp cảnh khó khăn không được nản lòng mất hy vọng. Cũng đừng đánh mất sự vững vàng và niềm tin của chính mình. Phải như thế thì mới không bị người khác xem thường. Đặc biệt phải cẩn thận khi đã thành công. Những lúc như vậy càng phải biết nhìn lại những ngày khó khăn đã qua và nghĩ về những khổ nạn có thể đến bất cứ lúc nào sắp tới mà chú ý giữ mình hơn.”

“Cuộc đời như giọt sương trên nhánh cỏ. Như đống lá vàng rụng ngoài sân. Con cái có nhiều đi chăng nữa, trưởng thành rồi cũng sẽ tung cánh bay đi, để lại chiếc tổ trống không. Đứng giữa đồng hiu quạnh không người chào đón như đóa cúc dại nở đơn độc, như đám sậy lay khẽ trong gió thu nơi bờ sông.”

Trái tim đàn bà - Nguyễn Quỳnh Hương

Từ những trang đầu của cuốn sách, độc giả thấy thấp thoáng đâu đây bóng dáng người mẹ của mình trong mẩu chuyện về điệu hát ru thân thương và ngọt ngào, trong những tháng ngày mẹ chăm lo cho con khi ngày cá chép hóa rồng sắp đến, là những sớm khuya mẹ tần tảo vun vén cho gia đình nhỏ của mình…

Không cần lối diễn đạt cầu kì hoa mĩ, chính những gì càng gần gũi thân thuộc, càng giản dị thực lòng thì lại càng có sức công phá tâm hồn mạnh mẽ. Xét cho cùng, trên đời này, có còn điều gì có thể tự nhiên và thuần khiết hơn tấm lòng của mẹ dành cho con và tình yêu trong veo mà những đứa con trao tặng lại cho mẹ chúng. Chỉ bằng câu chữ, Trái Tim Đàn Bà đã thể hiện được xuất sắc thứ tình cảm xúc động ấy. Một cách xuất sắc.

Những câu trích dẫn trong tác phẩm:

“Mới đây tôi đi họp lớp cũ. Trong số bạn bè thành đạt ăn to nói lớn, lạc ra một người nhỏ nhẹ bảo rằng cô ấy ở nhà nội trợ. Mọi người ồ lên là ngày xưa học giỏi viết báo hay, sao bây giờ lại để đời mình an phận tầm thường thế? Cô ấy nói con gái nhỏ của cô ấy cần mẹ dắt đi công viên mỗi sáng, cần mẹ chơi đồ hàng cùng và kể chuyện cho mẹ nghe, cô ấy muốn hàng ngày nấu cơm chiều (thậm chí cả cơm trưa) đợi chồng về để cả nhà quây quần ấm áp...Không biết bạn bè trong bữa họp lớp nghĩ gì, tôi thì thấy đó là một lý do (và hy sinh) vĩ đại.”

“Mẹ có yêu mùi thối của con không?” Nó ngồi bô, tần ngần hỏi. Rồi nó nói thêm chắc chắn: “Mùi thối CỦA CON mẹ ạ! Nó trong bụng con, chứ không phải trong bụng khác!” Thóc bé bỏng ơi, mẹ thương cả nốt muỗi đốt, cả vết xước măng rô trên ngón tay bé xíu, cả bắp chân lấm lụi buổi chiều về, cả bê bết mồ hôi chua khét, cả vết đái dầm khai khai trong chăn, cả miếng nước loang buổi sáng trên cái gối nhỏ, cả những nức nở ban đêm khi mơ ngủ nữa chứ…”

Căn phòng khóa - Emma Donoghue

Mỗi khi một sinh linh bé nhỏ đến với cuộc sống, cả đại gia đình lúc nào cũng túc trực, chăm sóc, tạo điều kiện tốt nhất cho cả mẹ lẫn con để phát triển khỏe mạnh. Vậy, trong tiểu thuyết “Căn phòng khóa” của Emma Donoghue, người mẹ cần gì để nuôi Jack khi mà mọi thứ bị triệt tiêu tới tối thiểu: không gian chưa tới 10m2, khóa kín tới tận 8 lần cửa, không được ra ngoài, thức ăn hạn chế, người mẹ thường xuyên bị đánh đập, cưỡng hiếp? Câu trả lời: hẳn nhiên là Tình yêu, tình mẫu tử bất diệt.

Donoghue đã đóng góp thêm được một hình tượng người mẹ tuyệt vời trong văn chương. Một bà mẹ của hy sinh tuyệt đối, của lạc quan tin tưởng, của trí tưởng tượng phong phú, của hài hước và ấm áp, nuôi dưỡng tâm hồn của đứa bé 5 tuổi. Trong phòng Jack hoàn toàn hạnh phúc và sung sướng với thế giới cổ tích mà mẹ tạo ra: các đồ vật trở thành Người, ngôn ngữ và đồ vật không còn khoảng cách. Dù bị giam hãm trong phòng, nhưng mẹ vẫn luôn có cách để đánh bật được giới hạn của hoàn cảnh sống. Cuốn truyện này thực sự là một khúc ca về khát vọng sống, về khả năng tưởng tượng của con người và trên cả là tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt.

Những câu trích dẫn trong tác phẩm

“- Đúng vậy! – Bác sĩ Clay mỉm cười. – Thế cháu có biết cháu thuộc về ai không hả Jack?

-Dạ biết.

-Chính cháu

Ông ta sai rồi, thật ra tôi thuộc về Mẹ.”

“Mẹ là mẹ của con. - Mẹ gần như gầm lên. – Thế nghĩa là thỉnh thoảng mẹ phải chọn lựa cho cả hai.”

Nguồn: https://goo.gl/2ysYmw

------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]

 

Xem thêm

Tôi đã từng nghe đâu đó có người nói rằng: “Thứ quý giá nhất trong cuộc đời của con người chính là những gì họ chưa có và những gì họ đã mất đi”. Quả đúng là như vậy, chúng ta thường hoài niệm về quá khứ, nuối tiếc những gì đã đi qua, những thứ đã bỏ lỡ lại phía sau theo dòng chảy của cuộc đời. Chúng ta cũng thường nghĩ ngợi, lo lắng về những ngày tháng tương lai, mơ mộng coi đó là thiên đường của hạnh phúc và luôn khát khao cháy bỏng đến những ngày tháng ấy. Thế nhưng có lẽ ta đã quên đi một sự thật rằng có những thứ còn quý giá hơn quá khứ và tương lai, đó chính là hiện tại, hãy chân trọng hiện tại, sống hết mình, hãy nở nụ cười ngay tại giây phút này để không phải hối tiếc từng phút, từng giây quý giá của sự sống, yêu thương những người xung quanh mình nhiều hơn, đừng để mọi thứ trở nên muộn màng như những người con mất mẹ, người chồng mất vợ, người chị mất em trong tiểu thuyết Hàn Quốc “Hãy chăm sóc mẹ” này nhé. Hãy đọc đi để rồi khóc, đây là câu nói được dùng để giới thiệu về cuốn sách này. Câu truyện được bắt đầu bằng tin người mẹ bị lạc ở ga tàu, trong chuyến tàu cùng người chồng của mình từ quê lên thăm các con ở thành phố, bị lạc một tuần rồi mà không tìm thấy, có khả năng sẽ không tìm thấy bà. Người mẹ này vốn tính cộc cặn, khó tính nên tạo ra một rào cản tình cảm lớn với những đứa con, với người chồng và người chị dâu của mình, tình cảm của họ giành cho bà là rất ít thậm chí có người còn ghét bà. Tiếp theo câu chuyện là từng nhân vật sẽ hồi tưởng về người mẹ này, mỗi nhân vật hồi tưởng theo một cách riêng của mình, để rồi theo dòng kí ức ấy họ nhận ra một sự thật họ đã quá vô tâm, vô cảm với người mẹ, người vợ của mình. Tình cảm của bà giành cho con, cho chồng vô cùng lớn lao theo một cách riêng của mình, bà bao dung với cả người chồng phản bội mình. Bà đã từng chăm lo cho những đứa con một cách chu toàn những năm tháng họ ấu thơ. Hình ảnh bà mẹ theo kí ức của từng người sẽ hiện ra kèm theo sự hối lỗi của chính họ. Liệu bà mẹ có trở về với gia đình, họ có tìm được mẹ hay không, hay bà đã bị lạc mãi, người phụ nữ với đôi chân tập tễnh bị thương do đi lạc một quãng đường quá dài, bà có còn sống hay đã chết, kết thúc câu truyện như thế nào bạn đọc tự tìm hiểu nhé! Đọc “Hãy chăm sóc mẹ”, bạn đọc còn được một cơ hội chiêm nghiệm cuộc sống vùng quê ở Hàn Quốc, lối sinh hoạt giản dị, ấm cúng, được cùng trải qua mùa đông tuyết trắng, buốt giá, được biết cách chế biến những món ăn độc đáo, mới lạ. Được sống lại những tháng ngày tuổi thơ của chính bản thân mình để thấy là hoá ra người dân Hàn cũng như Việt Nam mình nhỉ vùng quê của họ cũng yên bình, cũng yêu thương, cũng tươi đẹp và gần gũi quá. Và bài học lớn nhất khi đọc tiểu thuyết này vẫn là hãy yêu quý những người xung quanh mình, hãy chân trọng những giây phút hiện tại, để thấy may mắn biết bao nhiêu khi bản thân ai còn có mẹ bên cạnh và những người không may có mẹ đã rời xa cũng sẽ tìm được những cảm giác gần gũi như được ở bên vòng tay của mẹ, để rồi tất cả cùng nhau cố gắng sống tốt, sống đẹp cho đời, cho ta. “Hãy chăm sóc mẹ”, đọc đi mà khóc.

Tôi đưa cuốn sách cho mẹ, nhưng mẹ chẳng bao giờ đọc sách cả. Tôi bảo: "Để con đọc cho mẹ nghe nhé!", nhưng vừa đọc đến trang thứ hai mẹ đã ngủ mất rồi, vì cả ngày mẹ lao động mệt mỏi. Tôi muốn mẹ đọc cuốn sách này, nhưng lại sợ, vì đây không phải là cuốn sách đọc để giải trí. Nó là một câu chuyện buồn, một câu chuyện đã từng khiến tôi khóc rất nhiều, và chỉ muốn ôm mẹ thật chặt để nói lời xin lỗi... "Hãy chăm sóc mẹ" của nhà văn Hàn Quốc Shin Kyung Sook là cuốn sách tôi muốn đọc cho mẹ nghe. Khi biết đến nó, tôi không bận tâm nhiều, chỉ thoáng nghĩ : "Văn học của Hàn Quốc à, chắc không có gì thú vị đâu, hay lại quảng cáo gì đó!". Ấn tượng của tôi về xứ sở Kim Chi chỉ là K-pop, thời trang, mỹ phẩm, tôi không trông đợi gì về sức hấp dẫn của văn học đất nước này. Cái duyên đến với "Hãy chăm sóc mẹ" cũng thật tình cờ, khi tôi nghe chuyên mục "Mỗi ngày một cuốn sách" của VTV1, tôi đã phải tìm mua ngay. "Mẹ bị lạc đã một tuần" dòng đầu tiên như lời thông báo đã cuốn tôi vào câu chuyện lạc mẹ, câu chuyện của những đứa con cãi vã, cáu bẳn, đổ lỗi cho nhau, viết tờ rơi tìm mẹ với những thông tin rất sơ sài chung chung, với số tiền rao giá cho người tìm được mẹ không còn "đời" hơn: 5 triệu won... Câu chuyện ta gặp đã quen trên báo đài, trên mạng xã hội, tưởng như không có gì đặc biệt.... Câu chuyện được kể luân phiên nhau dưới dòng hồi tưởng suy ngẫm của các thành viên trong gia đình: cô con gái thứ, người anh cả, người chồng, và cuối cùng là sự lên tiếng của người mẹ đi lạc xưng "tôi". Trong gia đình ấy, người mẹ luôn gắn với hình ảnh người phụ nữ thấm đẫm sự hi sinh, tần tảo, lam lũ, quần quật làm việc; hết công việc bếp núc, nuôi gia súc gia cầm, muối dưa lại đan lát. Người mẹ ấy chẳng bao giờ ngơi tay ngơi chân cả. Có lẽ, chúng ta không còn xa lạ với hình ảnh ấy, một hình ảnh như bao người mẹ Việt trên mọi ngóc ngách làng quê đất nước mình. Nhiều khi chúng ta mặc định đó là điều đương nhiên, sứ mệnh của một người mẹ. Xin thưa, chẳng ai sinh ra để mang nặng sứ mệnh ấy trên vai cả! Chỉ khi mẹ đi lạc, mẹ đã không còn ở đây nữa thì người chồng và những đứa con mới hối hận, mới hồi tưởng lại những kí ức về mẹ. Sự hiện diện của bà thật mờ nhạt cũng thật đậm nét, bởi nó đan cài giữa hai không gian. Một, hiện tại, nhưng bà đã mất tích. Hai, trong quá khứ, trong hồi ức. Sự hiện diện ấy khiến tôi nhói đau, cảm giác bà thật cô đơn, lạc lõng, mang theo nỗi ân hận, xót xa nuối tiếc của những người ở lại. Người con trai cả, đứa con bà yêu thương nhất, mang theo ước mơ cả đời bà: anh sẽ trở thành công tố viên. Anh không thể trở thành công tố viên, chỉ nghĩ đó là khát vọng không thành của tuổi trẻ mà không biết rằng đã làm vụt mất những khát khao của mẹ. Người cha suốt cả đời mải mê phiêu bạt để lại bà cũng bốn đứa con, từng phản bội đưa người phụ nữ khác về nhà, không biết rằng biết bao nhiêu năm nay bà đã quyên góp tiền cho những đứa trẻ mồ côi ở "Ngôi nhà Hy vọng". Đứa con gái thứ sau khi đã lấy chồng sinh con mới tự hỏi, mẹ có yêu công việc bếp núc không. Cô cứ ngỡ mẹ luôn gắn liền với gian bếp, mẹ là bếp. Cô không biết mẹ cũng có những góc khuất tâm hồn, có những tình cảm lãng mạn sâu kín... Khi bà không còn ở đây nữa, họ mới ngỡ ngàng nhận ra đã quá vô tâm, thờ ơ và dựa dẫm. Đã quá muộn để có thể bù đắp sự hi sinh to lớn của bà. Ai cũng trách bà không tìm được địa chỉ nhà các con mà không biết rằng bà bị xuất huyết nhẹ, nhớ nhớ quên quên, bà không biết chữ... Cả đời họ đã bỏ lỡ quá nhiều. Hình ảnh người mẹ đi lạc, "bị thương ở mu bàn chân, đi dôi dép lê màu xanh, một bên dép cứa vào bàn chân chỗ gần ngón cái sâu đến nỗi miếng thịt long ra tạo thành vết rách sâu hoắm, ruồi muỗi vây quanh vết thương đang rỉ mủ..." như bàn tay bóp nghẹt vào trái tim người đọc, đầy ám ảnh, xót đau. Tôi từng trông đợi một kết thúc viên mãn, họ tìm được bà, ăn năn và quan tâm yêu thương bà hơn. Nhưng sự thật đau đớn hơn như thế! Cuối cùng tôi cũng được gặp bà ấy, nghe bà ấy lên tiếng, nhưng là lời của người đã khuất. Bà đã không đợi được. Bà ra đi cô đơn, lạnh lẽo trong sự mòn mỏi chờ đợi như cuộc đời bà... Đi lạc vào trong câu chuyện của từng thành viên trong gia đình, đi sâu vào những góc khuất của trái tim, ta mới nhận ra đã quá muộn để có thể bù đắp được tình yêu vô hạn không ngưng nghỉ của người mẹ. Tất cả, để rồi đọng lại "Hãy chăm sóc mẹ". Cuốn sách là một món quà quý giá, cho những ai đang còn mẹ, cho những ai đang mải mê vội vã với những cuộc chơi mà quên mất mẹ, cho những ai còn chưa kịp nói một lời yêu thương. “Hãy chăm sóc mẹ", đừng để đến khi mất mát mới chợt hiểu những điều mình đã có vô giá đến nhường nào!

Trong tiếng cười sảng khoái với bè bạn hôm sinh nhật, bạn có nghĩ đến việc muốn làm mẹ cười trong ngày sinh nhật của mẹ không? Trong niềm hân hoan được đi chơi xa, bạn có nghĩ đến việc đưa mẹ đi chơi cùng mình không? Trong những lúc mệt mỏi và chán chường đến bực tức, bạn có nghĩ mẹ cũng từng yếu lòng đến thế? Muốn làm mẹ cười, mẹ sẽ nói chỉ cần nhớ sinh nhật mẹ là đủ. Muốn mẹ vui, đơn giản hãy ôm mẹ, cùng ăn những món mẹ nấu và cùng trò chuyện. Để động viên và an ủi mẹ, một cái nắm tay là đủ. Hôm nay CNH L’esprit muốn giới thiệu cho bạn một cuốn sách. Để giải tỏa những nỗi phiền muộn, để hiểu hơn về mẹ, để chữa lành tâm hồn. “Mẹ ơi, con sẽ lại về” 1. Giới thiệu chung : “Mẹ ơi, con sẽ lại về” là một cuốn sách đặc biệt. Cuốn sách là nhật ký của cụ bà Hong Young-nyeo được sắp xếp lại và xen lẫn những câu chuyện cùng lời kể của con gái đầu Hwang Anna. Trước khi bị thất lạc bản gốc, nhật ký của đã được sáu đứa con cùng sắp xếp và xuất bản dưới cái tên “Những câu chuyện trái tim hằng muốn nói” mừng thọ 80 tuổi của cụ và là tựa sách bán chạy nhất năm 1995. Sau 10 năm đầu tiên xuất bản, đài truyền hình KBS đã làm một bộ phim tài liệu dài năm tập về bà cụ mang tên “Khu vườn mùa thu năm ấy” được phát sóng hằng năm vào mùa thu cho đến tận bây giờ. 2. Nội dung: “Mẹ ơi, con sẽ lại về” là một cuốn sách nhẹ nhàng mà sâu lắng. Xuyên suốt tác phẩm là những câu chuyện được ghi chép lại sau những lần về thăm mẹ, những tiếc nuối, những ân hận và những lời mẹ dạy. Trong nhật ký của mẹ, có tình yêu thương con cháu, niềm biết ơn những người bạn cùng tình yêu thiên nhiên, nỗi tiếc thương người đã khuất và những tâm sự, những gì mẹ nhìn thấy và cảm nhận từ cuộc sống. 70 tuổi, cụ bắt đầu học chữ từ đứa cháu trai mới bắt đầu vào lớp một. Từ đó, cụ viết nhật ký suốt 8 năm ròng rã giấu con, giấu cháu. Đó là những câu chuyện, những tâm sự được viết từ trái tim của một người con, một người mẹ, một người bà và của một người bệnh. Có lẽ ai cũng có thể nhìn thấy hình bóng mình trong cuốn sách này. 3. Điểm độc đáo : Điểm độc đáo của cuốn sách là được đan xen giữa thơ và văn, được chia ra thành nhiều phần là những trang nhật ký rời rạc không theo thứ tự, không rõ tháng năm, những lá thư viết vội của mẹ, và những câu chuyện đằng sau của cô con gái sẽ giúp ta hiểu được những gì mẹ viết. Cuốn sách cũng có tranh thật của chính mẹ chụp cùng gia đình, ở khu vườn, và ảnh của tám cuốn nhật ký ngoài đời. 4. Đánh giá : Nhật ký của mẹ, những dòng chữ tuy không nhiều và cũng không được trau chuốt nhưng chứa chan những tình cảm và nỗi buồn, với sự day dứt và ân hận. Mỗi trang sách, ta đều có thể tìm thấy được bài học trong đó. Những điều nhỏ và vụn vặt trong cuộc sống, những suy nghĩ và nét chữ vụng về của một cụ bà ngoài tám mươi mới tập viết khiến ta cảm thấy thân thương và gần gũi. Chính điều đó đã khiến cuốn sách kết nối được với người đọc và lấy đi nước mắt của họ. Cuốn sách là một lựa chọn tuyệt vời cho mọi lứa tuổi về chủ đề tình cảm gia đình. Để hiểu hơn về mẹ, về bà, về tâm lý, những tâm sự và ước mong của con người ta khi về già. Để chữa lành và giải tỏa tâm hồn sau những giờ học và làm việc hết tốc lực với cuộc sống bận bịu. Có thể không phù hợp với những người thích sự lôi cuốn và kịch tính bởi đây là cuốn sách có nhịp đọc khá chậm rãi . *Disclaimer: Bài viết có thể mang tính cá nhân một chút của người viết.

“Hãy chăm sóc mẹ” của Shin Kyung Sook năm ấy đã tạo nên một tiếng vang lớn trong làng văn học thế giới, giúp cho tác giả trở thành nhà văn nữ đầu tiên đoạt giải thưởng May Asian Literary Prize. Sách án ra 1 triệu bản ngay trong năm đầu tiên xuất bản và đã giúp văn học châu Á đến gần hơn với những độc giả trên toàn thế giới. < Người mẹ suốt đời hy sinh vì con cái > Khi nhắc đến Hàn Quốc, người ta thường nhớ đến một đất nước trẻ trung, nhộn nhịp, với nhịp sống hối hả, nhà cao tầng mọc lên như nấm, những bài hát Kpop vô cùng sôi động và một cái gì đó thật lộng lẫy, thật xa hoa. Ít ai biết, trên nền xã hội đang chuyển dịch đó, có cả một câu chuyện về người mẹ lủi thủi, cô quạnh, hy sinh cả đời chăm sóc cho chồng và 4 đứa con ăn học nhưng về già lại chết đi cùng nỗi cô đơn. Nhân vật chính trong truyện “Hãy chăm sóc mẹ” là bà Park So Nyo – 69 tuổi – một bà mẹ châu Á điển hình. Trong một lần cùng chồng đến nhà con trai trên thành phố để tổ chức sinh nhật, bà đã đi lạc ở ga tàu điện ngầm. Ông đi trước, bà đi sau, ông vừa bước lên tàu thì ngoảnh mặt lại đã không thấy bà đâu nữa. Khi bà mẹ đi lạc thì người chồng cùng các con đã quên ngày quên đêm đi tìm. Trên con đường đi tìm người mẹ tội nghiệp ấy, họ tìm lại cả những kí ức loang màu nhưng vô cùng day dứt từ những ngày ấu thơ. Trái ngược với dòng cảm xúc ân hận, đau khổ, tuyệt vọng của người chồng và những đứa con, những dòng văn kể về tâm trạng của người mẹ lại vô cùng nhẹ nhàng, bình thản và trên hết, luôn giàu tình cảm và yêu thương đong đầy < Người vợ bất hạnh và cô đơn > Bất hạnh lớn nhất của người phụ nữ trong “Hãy chăm sóc mẹ” là lấy phải một người chồng dành cả thanh xuân để bỏ nhà đi phiêu bạt. Ông bị cuốn theo những niềm vui, những người đàn bà chớp nhoáng ngoài xã hội. Ông bỏ mặc vợ ở nhà cùng đàn gà, con chó, những mùa đông lạnh buốt trong gian nhà cũ kĩ với 4 đứa con nheo nhóc. Ông chỉ nhận ra mình có tình cảm với vợ khi bà đã lạc mất. Ông chỉ kịp nhớ đến vợ khi bà đã thuộc về thế giới bên kia. “Trong suốt năm mươi năm qua kể từ lần đầu gặp nhau khi ông mới hai mươi tuổi, câu nỏi “Ông đi chậm một chút” là câu mà ông nghe nhiều nhất từ vợ mình. Sao ông không đi chậm lại khi mà suốt đời vợ ông luôn bảo ông đi chậm lại một chút cơ chứ? Ông có thể dừng lại đợi vợ mình, nhưng ông chưa bao giờ sải bước đi bên cạnh chuyện trò với bà như bà muốn, chưa bao giờ, dù chỉ một lần.” “Mẹ đã đi lạc một tuần”, đó là những dòng đầu tiên của cuốn sách “Hãy chăm sóc mẹ”. Một người mẹ dành cả đời chắt chiu, vừa làm mẹ, vừa làm bố nuôi các con ăn học và nên người. Rồi những đứa con đủ lông đủ cánh đã chập chững, tự hào bay vào đời mà quên một lần ngoảnh đầu nhìn lại. Giấc mộng lập nghiệp ở thành thị đã cuốn các con vào một guồng quay không thể chạy thoát, để lại người mẹ già với nỗi cô đơn và những cơn đau đầu hành hạ. Thật buốt giá khi nghĩ đến người mẹ với cái đầu đau như búa bổ, phải ngâm chính đầu mình vào chậu nước đá lạnh để quên đi cơn đau. Bi kịch lớn nhất trong truyện “Hãy chăm sóc mẹ” không phải một đám tang. Bi kịch dài nhất chính là nỗi dằn vặt của những đứa con sau 9 tháng ròng tìm mẹ mà không thấy. Tất cả những gì họ nghe được chỉ là miêu tả về một người già đi lạc với vết thương ở mu bàn chân, đi đôi dép lê màu xanh, một bên dép cứa vào bàn chân chỗ gần ngón cái sâu đến nỗi miếng thịt long ra tạo thành vết rách sâu hoắm,… nghe mà nhói lòng. < Hình mẫu người mẹ đẹp và buồn đến đau lòng trong “Hãy chăm sóc mẹ” > Truyện chẳng có nhiều những cảnh cãi vã, mâu thuẫn nhưng tâm lý nhân vật luôn khiến người đọc phải day dứt. Cốt truyện đan cài những cảnh hiện tại, quá khứ và những suy nghĩ trong tương lai vô cùng khéo léo, đưa người đọc từ những cảm xúc buồn tủi, lo lắng trong hiện tại về với những kỉ niệm đẹp và buồn về người mẹ trong quá khứ. Người mẹ già lẫn lộn ở hiện tại đã từng là người phụ nữ vô cùng tháo vát, trầy trật quanh năm nuôi các con khôn lớn, vui như nắng khi các con có những thành công đầu tiên. Dù không nói ra, nhưng ở đâu, lúc nào, mẹ cũng yêu thương, chăm sóc và tự hào về những đứa con của mình. Tác giả Kyung Sook đã vô cùng thành công khi xây dựng người mẹ kinh điển – một người mẹ trong hàng triệu người mẹ, bốn đứa con trong hàng triệu đứa con. < Điểm đặc biệt của “Hãy chăm sóc mẹ” > Có rất nhiều cuốn sách viết về mẹ, nhưng thực sự “Hãy chăm sóc mẹ” với những chi tiết giản dị đời thường được chọn lọc đắt giá đã khiến người đọc không cầm được nước mắt. Mẹ chẳng được kể tả vĩ đại như nữ thần, mẹ chỉ là chắp vá từ những điều nhỏ nhặt hàng ngày như góc sân, hiên nhà, cây mơ, cái bánh,… Mẹ chẳng phải nữ thần nhưng còn vĩ đại hơn nữ thần. Đôi khi tự hỏi từ đâu mà một người phụ nữ nhỏ bé có thể gồng gánh trên vai trên vai biết bao nhiêu bão tố, cuồng phong và thịnh nộ dội xuống từ cuộc đời. “Hãy chăm sóc mẹ” còn cho người đọc chìm đắm trong những trang bình yên và lãng mạn của nông thôn Hàn Quốc ở những thế kỉ trước. Đó là cây mận trước hiên, là tán lá đỏ mùa thu với bụi tre xanh rì nhìn xuống thung lũng. Nhắm mắt lại, ta có thể tưởng tượng ra một sân nhà đầy nắng với những vại muối kim chi hay vại ủ đậu nành xếp cạnh bên nhau. Quá khứ càng đẹp đẽ và ấm áp bao nhiêu thì hiện tại càng lạnh lẽo và tàn khốc bấy nhiêu. < Lời kết > Cuốn sách “Hãy chăm sóc mẹ” như một lời nhắc nhở những đứa con. Với những ai còn mẹ, xin đừng mải mê với những cuộc chơi xô bồ vội vã mà bỏ quên mẹ nơi căn bếp cô đơn. Đừng để mình giống với những thành viên trong truyện, khi đi sâu vào những góc khuất của trái tim, ta mới nhận ra đã quá muộn để bù đắp được sự hy sinh mẹ dành cho mình. Tình mẹ ở đâu cũng thế thôi, luôn ấm áp, dịu dàng không bạc vàng nào sánh nổi. “Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe con.”

Rất nhiều bạn đọc sẽ nhận ra, “Mẹ ơi, con sẽ lại về” là một cuốn sách đặc biệt. Đấy là những câu chuyện cùng lời kể của tác giả xen lẫn với những trang nhật ký của người mẹ - bà cụ Hong Young-nyeo. Thành thật mà nói thì tôi đã khóc khi đọc “Mẹ ơi, con sẽ lại về”. Đến chính bản thân tôi ban đầu cũng không hiểu vì sao mình lại khóc, vì có gì tột cùng đau đớn đâu, có gì dồn dập vồ vã đâu? Nhưng rồi sau khi khép cuốn sách lại tôi mới hiểu, đấy là cái nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, là những lời và nét chữ vụng về của một bà cụ nhưng lại đong đầy những tình cảm đã len lỏi một cách chậm rãi vào trái tim tôi và cứ mỗi lần như thế tôi sẽ lại rơi nước mắt. “Mẹ ơi, con sẽ lại về” có thể sẽ khiến bao bạn đọc nhòe đi khóe mắt, nhưng không phải là sự nức nở vỡ òa, mà như tôi đã nói, nó là những giọt nước mắt từ từ lăn ra từ sâu thẳm bên trong mỗi chúng ta. Trong nhật ký của mẹ, có tình yêu thương mẹ dành cho con cháu, có niềm biết ơn của mẹ dành cho những người bạn và cỏ cây thiên nhiên, có những điều mẹ nhìn nhận được từ cuộc sống, có những tiếc thương của mẹ dành cho những người đã khuất, có những dòng tâm sự của mẹ. Trong câu chuyện và lời kể của Hwang Anna sau mỗi lần về thăm mẹ, có những bài học và lời dạy mẹ khuyên, cũng có những nuối tiếc và day dứt. Cả cuốn sách đong đầy hình bóng mẹ, đầy dáng hình và sự dịu dàng của mẹ. Hình ảnh mẹ hiện lên thấm đẫm tình yêu thương và cả những ân hận vì những chuyện trong quá khứ. Tất cả những điều ấy hòa lại với nhau tạo nên một “Mẹ ơi, con sẽ lại về” lấy đi nước mắt, đọng ở trái tim người đọc bởi những lời được viết từ trái tim. Khép lại tác phẩm, tự dưng tôi lại muốn hiểu mẹ hơn bao giờ hết. Tôi biết dù mình nói rằng có chuyện gì buồn mẹ đều có thể kể tôi nghe, nhưng không phải lúc nào mẹ cũng sẽ kể. Mẹ là thế, mẹ không muốn con mình phải lo cho mình trong khi lúc nào mẹ cũng biết tôi buồn hay tôi khó chịu. Đọc xong “Mẹ ơi, con sẽ lại về”, tôi đã tìm mẹ tâm sự cả một buổi. Có những điều bây giờ mẹ mới kể tôi nghe, có những điều có thể mẹ sẽ giấu mãi, nhưng tôi tự hứa vẫn sẽ luôn ở đây bên mẹ, và cả bố nữa. Tác phẩm khiến tôi nhận ra rằng tôi muốn ở bên những người thân mình, cho dù bắt đầu ở cái tuổi 18 này cũng không phải là sớm, nhưng vẫn tốt hơn là tôi không lắng nghe để sau này nghĩ lại sẽ thấy hối hận. Mong rằng các bạn đọc của “Mẹ ơi, con sẽ lại về” đều có thể bắt đầu lắng nghe và lưu giữ những giây phút quý giá của mình cùng những người mà mình yêu thương.

Cuốn sách là dòng cảm xúc chân thành nhất người mẹ muốn chuyển tới đứa con thương yêu sau những những vấp ngã của chính bản thân mình để được thấy con ngày một trưởng thành hơn. Tuổi thanh xuân là quãng thời gian đẹp nhất của người con gái. Giống như bao người khác, Uy Nyung cũng không ngoại lệ, dễ xúc động, nhạy cảm, dễ yêu và dễ sa ngã trước dòng đời. Bâng khuân trước bậc thềm tuổi trẻ không biết điểm tới cô luôn tìm được chỗ dựa tinh thần vững chắc qua những lá thư được gửi đều đặn từ người mẹ. Dù con sống thể nào, mẹ cũng luôn ủng hộ của nhà văn Gong Ji Young là cuốn tản văn gồm rất nhiều lá thư của người mẹ gửi cho cô con gái đang ở tuổi xuân thì. Tất cả đều được mở đầu bằng một câu nói trìu mến, ấm áp “Uy Nyung à...” và kết thúc bằng “Chúc con một ngày mới tốt lành” từ một nữ văn sĩ dằn vặt vì không đủ dũng cảm để đối thoại trực tiếp với con mình. Một sự khởi đầu kì lạ tạo chút tò mò đan xen, vì lý do nào đã khiến một người mẹ đau khổ, sợ hãi tới mức không dám gặp con mình. Từng vấn đề và khúc mắc được nhà văn Gong Ji Young hé lộ qua những phong thư. Bằng con mắt quan sát tài tình và cuộc đời đầy trải nghiệm của một nhà văn, người mẹ đã khéo léo dùng những cuốn sách như nhịp cầu để đến gần hơn với con gái mình. Lá thư gửi tới Uy Nyung không mang tính chất dạy dỗ hay ép buộc cô bằng những lời nói giáo điều khô khan. Người mẹ đơn thuần kề về những kỷ niệm cùng trải qua với con mình từ lần lớn tiếng nhau chỉ vì trái quan điểm hay bàn đến việc nhân sinh to tát. Đơn giản với bà, lá thư là gửi một nỗi tâm tình, viết dành cho con và cũng là viết cho bản thân mình. Người phụ nữ này luôn có một ước mơ thoát khỏi bóng ma quá khứ đeo đuổi mình bấy lâu, những lần vào tù ra tội, đau đớn hơn cả là cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Người ta vẫn thường bảo nhau nghiệp viết là nghiệp dành cho kẻ cô đơn khắc khoải. Dưới ngòi bút của nhà văn Gong Ji Young hình ảnh người đàn bà tâm hồn chai sạn đi bởi những vết sẹo. Bà dằn vặt mình trong bóng tối không lối thoát, giằng xé đan xen giữa quá khứ và hiện tại. Cuốn sách mang giọng văn đượm buồn, ám ảnh đôi chút nhưng cũng đủ làm người đọc thoảng thốt giật mình. Nhưng cũng nhờ những lần vấp ngã ấy mà bà có bài học xương máu để chia sẻ cho cô con gái bé nhỏ. Chủ đề của hai mẹ con tập trung xoay quanh chuyện tình yêu, cách sống, cách đối nhân xử thế và cách hoàn thiện bản thân mình. Tuổi trẻ ai cũng nông nổi, nhiệt huyết để đốt cháy quãng thời gian thanh xuân nhưng bà mẹ lại khác. Với bà khái niệm “tuổi trẻ được phép sai lầm” phải được đánh giá và xác định lại. Con có thể sai lầm mà vấp ngã để từ đó nhận được điều gì chứ không nên tiếp tục đi vào vết xe đổ. Con có thể yêu người chàng trai mà con thích nhưng trước hết con phải biết yêu thương bản thân. Nếu con muốn đi theo đuổi đam mê thì con nên chuẩn bị bên cạnh một hầu bao rủng rỉnh để biết lúc nào cần quay về. Không chỉ gói ghém những tâm tình đến người con gái, tản văn giống như một ngọn đèn soi sáng đến chính bản thân chúng ta. Liệu những gì đang làm, đang nghĩ, đang theo đuổi đã đúng đắn, nếu lựa chọn chắc chắn quá thì cuộc sống sẽ tẻ nhạt mà nếu phóng túng, tự do quá dẫn đến hậu quả khó lường. Người mẹ để lại một câu hỏi lửng cho người đọc tự vấn, chiêm nghiệm ra câu trả lời. Nhà văn Gong Ji Young muốn gửi gắm một thông điệp tới những người trẻ về cuộc sống, không cường điệu, cũng không bi lụy nhưng phải tỉnh táo. Dù con sống thể nào, mẹ cũng luôn ủng hộ xứng đáng là một cuốn sách hay dành cho tất cả, đặc biệt là phái nữ, nửa còn lại không thể thiếu của thế giới này. Gong Ji-Young bắt đầu sự nghiệp từ năm 1988. Các tác phẩm tiêu biểu của bà như: Go alone like a Rhino horn, My sister Bongsoon, I was alone like a raindrop, Our happy time (đã được chuyển thể thành phim điện ảnh tạo nên cơn sốt ở Hàn Quốc), Dù con sống thế nào, mẹ cũng luôn ủng hộ, Ngôi nhà vui vẻ (đã được phát hành ở Việt Nam). Bà từng nhận nhiều giải thưởng Văn học danh giá của Hàn Quốc. Năm 2014, Gong Ji-young là một trong bốn nhân vật có sức ảnh hưởng trong lĩnh vực Văn hóa Giải trí xứ Hàn.

Đừng bao giờ tỏ ra tài giỏi ở bất cứ đâu cũng như trước mặt bất kỳ ai. Sao vậy nhỉ? Phải luôn luôn sống khiêm nhường. Mọi công sức đều trở nên vô ích. Khi gặp cảnh khó khăn không được nản lòng mất hy vọng. Mọi công sức đều trở nên vô ích. Cũng đừng đánh mất sự vững vàng và niềm tin của chính mình. Mọi công sức đều trở nên vô ích. Phải như thế thì mới không bị người khác xem thường. Qủa là như vậy!Đặc biệt phải cẩn thận khi đã thành công. Qủa là như vậy! Những lúc như vậy càng phải biết nhìn lại những ngày khó khăn đã qua và nghĩ về những khổ nạn có thể đến bất cứ lúc nào sắp tới mà chú ý giữ mình hơn. Thật tuyệt vời!. Quả thực mình không thể ngờ được Một cuốn sách với câu chữ rất giản dị, nhưng lại đi thẳng vào lòng người. Đôi lúc văn chương đâu cần phải cầu kỳ, phải tráng lệ, đôi lúc những thứ giản dị lại là vẻ đẹp tuyệt vờ nhất. Đọc từng trang sách, mình lại cảm thấy một sự quen thuộc đến kỳ lạ. Và chợt nhớ đến hình ảnh người mẹ của mình, lại có đôi lúc ngẩn người nhìn về nơi xa. Và mình chưa bao giờ tự hỏi mẹ đã nghĩ gì? Buồn cười thật, mẹ là người gần gũi nhất, mà hình như cũng xa cách nhất. Và đôi khi mình quên rằng, mẹ không chỉ là mẹ, mẹ cũng là một người phụ nữ. Và khi đọc xong dòng cuối của cuốn sách, nắng buông, và chiều tà, mình chợt thấy nhớ nhà. Và nhớ mẹ. Con sẽ lại về.

“Trái tim đàn bà” tập hợp những tản văn của mục “Ngọn Lửa Nhỏ” trên báo Phụ Nữ thứ Hai hàng tuần kể từ năm 2014. Là người khởi sự và giữ chuyên mục này, Nguyễn Quỳnh Hương cho biết: “Chúng tôi mong muốn mỗi sáng đầu tuần, bạn đọc mở báo Phụ Nữ sẽ có một góc nhỏ của sống chậm, tình yêu thương, quay về những giá trị tự nhiên và nhân bản, tôn trọng và nâng niu khác biệt của mỗi cá nhân... Ở đó là những thủ thỉ như cách chúng ta ngồi bên cạnh người thân thiết của mình. Một cuộc trò chuyện bên cốc trà buổi sáng, có thể chỉ là độc thoại, và ta được tin rằng có người đang thích thú lắng nghe mình nói, và khi đứng dậy ta thấy yêu cuộc sống này hơn. Cái tên nghe có vẻ hơi “ngôn tình” của quyển sách hóa ra lại cực kỳ thật thà. Thôi thì, từ cái góc nồng ấm của một trái tim đàn bà, mình nhìn cuộc đời vậy…”. Trải rộng trên các đề tài từ tình yêu thương, tình cảm gia đình, những mối quan hệ xã hội cho đến những vấn đề của đời sống, “Trái tim Đàn bà” được tác giả Nguyễn Quỳnh Hương luận bàn bằng những câu chuyện vô cùng dung dị, nhưng gây xúc động mạnh mẽ bởi việc phát hiện ra những điều li ti ngọt ngào của cuộc sống. Và chị hân hoan biến những điều vụn vặt trên thành những dòng viết chân thành và giàu sức truyền cảm. Tập sách “Trái tim đàn bà” là một điều tâm huyết nhỏ bé được tác giả ấp ủ để dành tặng cho độc giả – “như điều an ủi, như một bàn tay nắm, như lòng biết ơn, như chút hơi ấm – mà chúng ta có thể đền đáp cho đời sống quá đỗi cảm động và kỳ diệu này!”. Tập sách này có thể được ví như một cốc trà ấm áp vào mùa đông, cốc nước mát khi người đương cơn khát, chăn nệm mềm và thơm sau một ngày mỏi mệt… là tất cả những gì có thể phần nào giúp người đọc trở nên trong trẻo và nhẹ lòng hơn, mặc cho cuộc sống ngoài kia vô số những bộn bề, khốc liệt. “Trái tim đàn bà” còn mang một nét hấp dẫn khác: quyển sách được thiết kế như một cuốn Art book với một “nhịp kể” khác là những bức tranh của họa sĩ Nguyễn Thanh Bình. Tranh của họa sĩ Nguyễn Thanh Bình mang màu sắc của sự bình yên, trong sáng và đượm âu yếm, đến từ hình ảnh những người phụ nữ trẻ, những vũ công Ballet duyên dáng hay những em nhỏ ngây thơ. Điều này – một cách vô tình – đã hòa hợp tuyệt đối với tinh thần xuyên suốt của tập sách “Trái tim đàn bà”.

Căn phòng khoá là nơi Jack được sinh ra và lớn lên. Nhưng hoá ra Bên ngoài có cả một thế giới mà cậu chưa từng biết đến, một bí mật mà Mẹ đã giấu tới khi Jack lên 5... Trong bộ phim đình đám Ma trận, Neo đã phải chọn giữa viên thuốc xanh - đưa anh trở lại với cuộc sống quen thuộc trong ma trận - và viên thuốc đỏ - đưa anh đến với một thực tại anh chưa hề biết, nhưng là sự thật. Tiểu thuyết Căn phòng khoá của Emma Donoghue cũng đặt nhân vật chính Jack vào một hoàn cảnh tương tự, phải chọn giữa việc ở lại Căn phòng mà cậu đã coi là cả thế giới và việc thoát ra Bên ngoài để sống cuộc sống thực sự mà cậu chưa từng biết. Có điều, Jack chẳng phải là siêu điệp viên hay người được chọn, mà chỉ là một cậu bé 5 tuổi sống cùng mẹ trong một Căn phòng biệt lập với thế giới xung quanh. Đọc rồi mới thấy, lớn lên trong một Căn phòng kín hoá ra cũng không phải một điều không thể chịu nổi. Mặt tích cực của việc bị bắt cóc tống giam là không phải lo đến những vấn đề ô nhiễm, mầm bệnh, bị người lạ dụ dỗ lợi dụng…, và Jack còn luôn luôn được ở với mẹ. Đó là cuộc sống bình thường của Jack, vỏn vẹn trong một thế giới chừng 10 mét vuông, trong khi thế giới rộng lớn hoàn toàn xa lạ với cậu. Duy trì cái “bình thường” ấy, dù có phải chấp nhận vài chuyện khó chịu như phải đi ngủ trong Tủ áo, hay phải nhấc hết đồ đạc lên mới có thể chạy nhảy, vẫn đơn giản hơn nhiều nuốt viên thuốc đỏ và bắt đầu một sự thay đổi. Loài người giống loài mèo ở điểm này: không thoải mái với những thay đổi trong môi trường sống. Và đây là cách Jack nhìn cuộc sống quanh mình: Mọi thứ trong Căn phòng đều là thật, còn mọi thứ trong Ti-vi đều là giả. Căn phòng chỉ 10 mét vuông nhưng là cả một thế giới phong phú với những đồ vật quen thuộc mà Jack coi như bạn mình. Nào là chị Tủ áo, chị Giường, anh Cửa, bà Bàn ăn, cô Bếp lò, chị Thảm… Đừng cho là Jack không phân biệt nổi, cậu bé biết rất rõ đâu là vật sống (cô Cây, chị Nhện, bé Chuột nhắt), đâu là người (Jack và Mẹ), và “những người ở trong Ti-vi thì chỉ là màu sắc.” Nhưng những thứ không tồn tại trong Căn phòng mà Jack chỉ được thấy qua Ti-vi thì với cậu chúng không thể là thật. Chỉ có hai trạng thái: là thật, hoặc ở trong Ti-vi. “Thỏ ở trong Ti-vi, nhưng cà rốt lại là thật.” Câu chuyện được kể qua giọng của Jack, và bởi vậy, người đọc không ngay lập tức có được bức tranh toàn cảnh về hoàn cảnh của hai mẹ con. Nhưng những điều không ổn cứ dồn dập xuất hiện, một cậu bé 5 tuổi vẫn còn ti mẹ, một cậu bé không thể ra ngoài trời để chơi với tuyết, một danh sách đầy ắp những thứ phải xin - mà chỉ có thể xin vào ngày Chủ nhật, và một kẻ bí hiểm chỉ đến vào ban đêm… Người đọc nhận ra những điểm bất ổn bởi chúng vẽ ra những lằn ranh giới hạn mà cuộc sống thông thường của họ không có, nhưng Jack chưa từng biết một cuộc sống nào khác ngoài cuộc sống trong Căn phòng. Căn phòng là đủ với cậu, quen thuộc và dễ chịu. Jack thậm chí còn không đồng ý khi mẹ cậu đề nghị kê lại đồ đạc trong phòng: Cậu không muốn một sự thay đổi nào hết. Với một đứa trẻ 5 tuổi chỉ cần hơi ấm thân quen, có lý gì để Jack chọn viên thuốc đỏ? Câu chuyện của Căn phòng khoá nghe ly kỳ như một chuyện điệp viên, nhưng vụ án có thực của gia đình Fritzl mà Emma Donoghue đã lấy làm nguồn cảm hứng sáng tác cuốn sách này thậm chí còn nhiều phần khó tin hơn thế. Một người cha giam giữ con gái mình dưới tầng hầm sau 8 lần cửa khoá trong suốt 24 năm, đánh đập và hãm hiếp cô, biến cô thành bà mẹ của 7 đứa con - có điểm nào trong câu chuyện này không bi thảm tới mức điên rồ? Nhưng Donoghue đã nhìn thấy trong thảm kịch này một câu chuyện khác, cảm động nhưng vẫn đủ lạc quan: một khúc ca của tình mẹ con. Bởi Jack chọn viên thuốc đỏ là vì Mẹ. Mẹ Jack đã từng có một cuộc sống bên ngoài Căn phòng và giờ đã sẵn sàng để giành lại tất cả, nhưng phải có sự giúp đỡ của Jack. Điều này không hề đơn giản, đến Jack, một cậu bé tinh thông mọi phương pháp trốn thoát dùng trong phim hoạt hình, cũng tự biết, “Con không thể giải cứu được, con chỉ mới năm tuổi thôi.” Chưa kể rằng ý kiến của một đứa bé 5 tuổi thay đổi xoành xoạch chỉ trong vài giờ. Nhưng mẹ của Jack đã quyết tâm cho cậu thấy những điều cậu đã bỏ lỡ trong 5 năm đầu đời. Mẹ gần như đã nhét viên thuốc đỏ xuống họng Jack, để cậu biết đến một thế giới tốt đẹp hơn. Trước khi được đưa cho hai viên thuốc thì Neo chỉ đi trên một con đường thẳng tắp là tiếp tục làm nô lệ của ma trận, nhưng nô lệ thì không phải chịu gánh nặng của tự do lựa chọn. Lựa chọn nhìn thấy một sự thật không (chắc) dễ chịu không phải một việc đơn giản. Đâu phải ai sống trong ma trận cũng dám chọn viên thuốc đỏ. Và nếu bạn nghĩ lựa chọn giải thích toàn bộ sự thật cho đứa con 5 tuổi và đẩy con mình vào một cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm để giải cứu cả hai mẹ con có chút nào dễ dàng hơn thì bạn đã nhầm. Che chắn cho con trong một thế giới chỉ rộng 10 mét vuông dễ hơn thay đổi rất nhiều. Lựa chọn khó khăn của người mẹ chỉ buộc phải đến sau những ngày bị trừng phạt đau đớn trong căn phòng bị cắt điện và nguồn cung thực phẩm, chứng kiến con mình suy kiệt từng giờ. Khi quyết định đào thoát, người mẹ đã mạo hiểm đem tất cả những gì hai mẹ con có ra đánh cược. Có chắc rằng một cuộc đào thoát thành công sẽ đem lại cho Jack và Mẹ một cuộc sống tốt đẹp hơn? Hay Jack sẽ vất vả để thích nghi với một thế giới quá rộng lớn, quá đông đúc, và luôn luôn cảm thấy mình lạc lõng, còn Mẹ sẽ mãi không vượt qua chấn thương tâm lý? Chẳng thể nào biết chắc, nhưng mẹ của Jack vẫn phải chọn lựa cho cả hai. Thay đổi cần rất nhiều can đảm, nhất là khi bước từ bên trong một bí mật ra ngoài một thế giới không giữ nổi bí mật. Giữa những kẻ ồn ào xoi mói, Mẹ có thể sẽ nhận ra rằng thế giới này không sẵn lòng cho hai mẹ con yên ổn để dựng xây một cuộc sống bình thường. Giữa quá nhiều người xa lạ, Jack có thể sẽ chẳng thấy thế giới này giống một tổ ấm như Căn phòng chỉ có Jack và Mẹ. Thay đổi cần can đảm, bởi sống với thay đổi chưa bao giờ là chuyện dễ dàng. Can đảm để thay đổi của cậu bé Jack đến từ đâu nếu không phải từ tình mẹ bao la, và Mẹ lấy đâu ra can đảm để sống trong cảnh giam cầm và trong một thế giới chưa đủ tinh tế bao dung nếu không nhờ bé Jack? Câu chuyện của Jack và Mẹ là một câu chuyện siêu anh hùng khác biệt, khi lòng can đảm và mọi năng lực siêu phàm đều đến từ tình mẫu tử.