Nhiệm vụ lớn lao của mỗi con người là tìm ra ý nghĩa trong cuộc sống của mình. Ba nguồn ý nghĩa cơ bản của đời người thường thấy là: thành tựu trong công việc, sự quan tâm chăm sóc đối với những người thân yêu và lòng can đảm khi đối mặt với những thời khắc gay go của cuộc sống. 5 quyển hồi ký sau sẽ giúp bạn đi sâu hơn trong hành trình đi tìm lý tưởng, nguồn sống của đời mình:

1. Vào Trong Hoang Dã


Tháng Tư năm 1992, một chàng trai trẻ xuất thân từ một gia đình khá giả ở Bờ Đông bắt xe đi nhờ tới Alaska rồi đơn độc cuốc bộ vào miền đất hoang dã phía Bắc ngọn McKinley. Tên cậu là Christopher Johnson McCandless. Cậu đã tặng toàn bộ số tiền tiết kiệm 25.000 đô la Mỹ cho quỹ từ thiện, bỏ lại xe hơi và gần như tất cả mọi tài sản của mình, đốt cháy tiền mặt trong ví và bắt đầu tạo dựng một cuộc đời mới cho chính mình…

Hơn hai mươi tuổi đời, gia đình giàu có, học vấn cao và một tương lại rộng mở phía trước, vậy mà Christopher McCandless (hay Alexander Supertramp như anh tự gọi mình) đã từ bỏ tất cả để dấn thân vào hành trình đơn độc xuyên qua hết thảy các vùng hoang dã của Bắc Mỹ. Dưới ngòi bút sống động của Jon Krakauer, Vào trong hoang dã, cuốn sách mô tả những trải nghiệm phi thường đó của Christopher McCandless, đã trở thành một cuốn tự truyện nổi tiếng, một tác phẩm khó quên về thiên nhiên và phiêu lưu, ngợi ca một cuộc sống tận hiến và cảm động. Câu chuyện được dựng thành phim vào năm 2007 ở Mỹ.

2. Đi Tìm Lẽ Sống


Đi tìm lẽ sống của Viktor Frankl là một trong những quyển sách kinh điển của thời đại. Thông thường, nếu một quyển sách chỉ có một đoạn văn, một ý tưởng có sức mạnh thay đổi cuộc sống của một người, thì chỉ riêng điều đó cũng đã đủ để chúng ta đọc đi đọc lại và dành cho nó một chỗ trên kệ sách của mình. Quyển sách này có nhiều đoạn văn như thế.

Trước hết, đây là quyển sách viết về sự sinh tồn. Giống như nhiều người Do Thái sinh sống tại Đức và Đông Âu khi ấy, vốn nghĩ rằng mình sẽ được an toàn trong những năm 1930, Frankl đã trải qua khoảng thời gian chịu nhiều nghiệt ngã trong trại tập trung và trại hủy diệt của Đức quốc xã. Điều kỳ diệu là ông đã sống sót, cụm từ “thép đã tôi thế đấy” có thể lột tả chính xác trường hợp này. Nhưng trong Đi tìm lẽ sống, tác giả ít đề cập đến những khó nhọc, đau thương, mất mát mà ông đã trải qua, thay vào đó ông viết về những nguồn sức mạnh đã giúp ông tồn tại. Ông chua xót kể về những tù nhân đã đầu hàng cuộc sống, mất hết hy vọng ở tương lai và chắc hẳn là những người đầu tiên sẽ chết. Ít người chết vì thiếu thức ăn và thuốc men, mà phần lớn họ chết vì thiếu hy vọng, thiếu một lẽ sống. Ngược lại, Frankl đã nuôi giữ hy vọng để giữ cho mình sống sót bằng cách nghĩ về người vợ của mình và trông chờ ngày gặp lại nàng. Ông còn mơ ước sau chiến tranh sẽ được thuyết giảng về các bài học tâm lý ông đã học được từ trại tập trung Auschwitz. Rõ ràng có nhiều tù nhân khao khát được sống đã chết, một số chết vì bệnh, một số chết vì bị hỏa thiêu. Trong tập sách này, Frankl tập trung lý giải nguyên nhân vì sao có những người đã sống sót trong trại tập trung của phát xít Đức hơn là đưa ra lời giải thích cho câu hỏi vì sao phần lớn trong số họ đã không bao giờ trở về nữa.

3. Hồi ký của tướng độc nhãn Do Thái



Moshe Dayan, (tiếng Hebrew: משה דיין‎, sinh ngày 20 tháng 5 năm 1915 – mất 16 tháng 10 năm 1981) là nhà chính trị và tướng lĩnh quân đội của Israel. Trong thời gian làm Tổng tư lệnh Các lực lượng Phòng vệ Israel từ năm 1953 đến năm 1958, Moshe Dayan là biểu tượng của sức mạnh chiến đấu của dân Do Thái. Sau đó ông làm bộ trưởng Quốc phòng và Bộ trưởng Ngoại giao của Israel.

Ông từng bị người Anh bắt giữ vào năm 1939 do tham gia phong trào Phục quốc Do Thái, nhưng được thả hai năm sau vào tháng 2 năm 1941, như là một phần của sự hợp tác giữa phong trào Haganah với người Anh trong Thế chiến thứ hai. Dayan được giao một nhiệm vụ nhỏ trong lực lượng trinh sát đặc nhiệm Australian-Palmach-Arab, được thành lập để chuẩn bị cho Đồng Minh xâm nhập Syria và Liban.

Ngày 7 tháng 6, ngay đêm trước khi cuộc xâm nhập này, các đơn vị vượt biên qua sông Litani. Một vài giờ sau đó, một viên đạn pháo nổ gần và các mảnh vỡ của nó đã gây ra tổn thương nghiêm trọng vào mắt trái của ông. Phải mất 6 giờ trôi qua trước khi có thể đưa Dayan đến nơi cứu thương, nhưng đã quá trễ. Vì thế, ông buộc phải mang mảnh che mắt màu đen ở mắt trái và sau đó đã trở thành thương hiệu của chính ông với biệt danh “Độc nhãn tướng quân”.

4. Ban Ki Moon – Hãy Học Như Kẻ Ngốc Và Ước Mơ Như Thiên Tài



Từ khi còn là một cậu bé cho đến khi trở thành Tổng thư ký Liên Hợp Quốc, ông luôn là tấm gương học tập không ngừng nghỉ cho thế hệ trẻ noi theo. Sinh ra và lớn lên tại một ngôi làng hẻo lánh ở Hàn Quốc, với khả năng tập trung cao độ, sự đam mê bất tận với những điều mới lạ đặc biệt là niềm yêu thích học tiếng Anh từ nhỏ, ông đã chiến thắng trong cuộc thi hát tiếng Anh do Hội chữ thập đỏ Mỹ tổ chức. Tấm vé tham gia Chương trình thăm quan nước Mỹ dành cho học sinh sinh viên quốc tế – VISTA và cuộc gặp gỡ với Tổng thống Hoa Kỳ John F. Kennedy ở Washington D.C đã thổi bùng ước mơ trở thành nhà ngoại giao trong ông.

Trong những tháng năm sau đó, bằng sự đam mê và nỗ lực không ngừng, ông đã trở thành niềm tự hào của người dân Hàn Quốc, người đứng đầu của một trong những tổ chức quyền lực nhất thế giới và hơn hết là người soi đường tin cậy cho ước mơ của biết bao thế hệ trẻ. Cuốn sách Ban Ki Moon – Hãy học như kẻ ngốc và mơ ước như thiên tài ra đời mới đó đã 5 năm. Trong thời gian đó, Tổng thư ký Liên Hợp Quốc Ban Ki Moon đãbôn ba khắp nơi vì hòa bình thế giới và vì những vấn đề mang tính toàn cầu như biến đổi khí hậu, vấn nạn đói nghèo,… Và bằng những nỗ lực đó, ông được tín nhiệm tái đắc cử vị trí này nhiệm kỳ thứ hai.

Hơn nữa, thế hệ trẻ Hàn Quốc đã không do dự bình chọn Ban Ki Moon là nhân vật được tôn kính nhất tại đất nước này.

5. Putin Từ Trung Tá KGB Đến Tổng Thống Liên Bang Nga

Từ khi Liên Xô và các nước Xã hội chủ nghĩa Đông Âu tan rã, nhiều người trên thế giới, trong đó có cán bộ và nhân dân rất quan tâm đến tình hình ở các nước này, kể cả tình hình kinh tế – xã hội, tổ chức bộ máy Nhà nước và các nhân vật lãnh đạo mới ở các quốc gia nói trên. Đó là nhu cầu được nắm bắt thông tin chính đáng của đông đảo bạn đọc.

Đáp ứng nhu cầu của đông đảo bạn đọc, các cơ quan báo chí, xuất bản nước ta đã đăng nhiều bài báo, xuất bản nhiều cuốn sách mà hầu hết là dịch từ tiếng nước ngoài về đề tài nói trên.

Cuốn Putin – Từ Trung Tá KGB Đến Tổng Thống Liên Bang Nga là một tài liệu tham khảo giúp độc giả nghiên cứu và tìm hiểu về nước Nga cũng như Tổng thống Putin.

Nguồn: https://goo.gl/GRXYiV

-----------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3  

Xem thêm

Tôi muốn gọi anh ấy là Alex, cái tên mà anh ấy đã mang theo suốt hành trình tìm đến vùng hoang dã của mình. Alex sinh ra trong một gia đình trí thức tại Atlanta, bố là chuyên viên cao cấp của NASA, một người tham vọng, uy quyền và thành đạt. Với “những tài năng kỳ lạ và một ý chí mạnh mẽ khác thường”, Chris dễ dàng vượt qua trở ngại về trường lớp, nhưng mặt khác, cá tính mạnh mẽ có phần cực đoan thừa hưởng từ người cha lại khoét sâu hố ngăn cách giữa cậu với gia đình. Alex tin vào giấc mơ mà mình đã chọn. Trong bao nhiêu người cười chê Alex, mấy ai biết được bản thân thật sự đang mong muốn điều gì. Alex chọn Alaska không phải vì anh muốn chết, vì anh mê mẩn vùng đất tuyệt diệu đó. Tôi đã tò mò mà tìm kiếm hình ảnh về Alaska và tôi biết tại sao anh ấy lại chọn như vậy. Đúng vậy, nó thật đẹp. Nó là tất cả giấc mơ của anh. Dù cuối cùng kết thúc không phải là một happy ending, Alex vẫn có thể cảm thấy yên lòng vì anh đã nhắm mắt trên chính mảnh đất mà mình luôn ước nguyện cả một đời. “Nếu chuyến phiêu lưu này nguy hiểm đến tính mạng và anh không bao giờ nghe được tin tức gì từ em nữa, em muốn anh biết rằng anh là một người tuyệt vời. Giờ em đi vào miền hoang dã đây. Alex.” TRUYỀN CẢM HỨNG Tôi tin rằng xung quanh mỗi chúng ta đều có quá nhiều xiềng xích, như con chim muốn sải cánh bay cao nhưng lại bị nhốt trong chiếc lồng định kiến, và dây xích của sự e sợ kiềm hãm trái tim. Alex khiến cho người ta tin vào bản thân mình, tin vào các dấu hiệu, theo đuổi nó và cắt đứt xiềng xích của xã hội. Hầu như tất cả những người đã gặp Alex trên đường đi theo tiếng gọi nơi hoang dã đều chịu ảnh hưởng từ sự cứng rắn và quyết liệt. Và thậm chí, Ron, một ông cụ ngoài tám mươi, đã nghe theo lời Alex để rồi làm những hành động chẳng giống bất kì ai, bán đồ đạc cá nhân và thực hiện chuỗi ngày sống như một người lang thang, tận hưởng thú vui mà những điều bất ngờ đem lại. Alex đã nói với Ron: “Ông đã nhầm nếu nghĩ rằng Niềm Vui bắt nguồn chỉ từ hoặc chủ yếu từ mối quan hệ giữa con người với nhau. Chúa đem niềm vui đến đặt xung quanh chúng ta. Nó ở trong mọi thứ và là tất cả những gì mà chúng ta trải nghiệm. Chúng ta chỉ phải lấy can đảm thay đổi thói quen và dấn thân vào cuộc sống khác với thông thường.”

Có thể nói, con người ông thật giống với những hình tượng lý tưởng trong sách vở - điều có thể khiến chúng ta cảm thấy thiếu thú vị. Thế nhưng, tôi nghĩ rằng, vào thời điểm báo chí đưa tin hàng ngày về hành vi tham ô, tham nhũng của các nhân vật thuộc tầng lớp lãnh đạo của đất nước, thế hệ thanh thiếu niên Hàn Quốc khó lòng tìm được nhân vật đáng trọng đến thế. Vì lẽ đó, tôi quyết định kể câu chuyện về Ban Ki Moon - về duyên do của việc một cong người sinh ra và lớn lên ngay sau chiến tranh có thể trở thành Tổng thư ký Liên Hợp Quốc như ngày nay. Có ba điều tôi muốn nhấn mạnh như sau: Thứ nhất, chúng ta có thể thấy rất nhiều người có “Tài” nhưng không dễ tìm được người hội đủ hai yếu tố “Tài” và “Đức”. Thế nhưng, rõ ràng là đất nước Hàn Quốc đã hun đúc nên một con người như thế, điều này được cả thế giới công nhận. Tôi hoàn toàn tin tưởng rằng, vì tương lai của đất nước, thế hệ trẻ ngày nay cần phải trưởng thành theo tiêu chí đó. Thứ hai, tôi muốn nói về bí quyết học tiếng Anh từ thời niên thiếu của Ban Ki Moon, hơn 50 năm trước, khi ông còn ở ngôi trường hẻo lánh tại Hàn Quốc; và điều đã giúp ông tự tin trò chuyện cùng Tổng Thống Mỹ Kennedy. Đó là phương thức học tập trí tuệ, khác xa kiểu học vẹt vô thức của một số bạn trẻ ngày nay. Thứ ba, tôi muốn nói về ước mơ và khát khao đạt được chúng. Cuộc đời của những con người luôn theo đuổi ước mơ có rất nhiều điểm khác biệt. Tôi mong rằng hình ảnh cậu thiếu niên Ban Ki Moon cùng hành trình theo đuổi ước mơ trở thành nhà ngoại giao có thể giúp độc giả nhìn lại bản thân mình.

Không gì có thể làm một người Mỹ kinh ngạc - Jules Verne (đề từ cho Moon Palace của Paul Auster) Tháng 8-1992, những người săn nai tìm thấy cái xác đã phân hủy của một thanh nhiên trong chiếc xe buýt bỏ hoang tại vùng rừng núi Alaska hẻo lánh. Nạn nhân đã chết đói. Lần theo cuốn nhật ký sơ sài, những tấm ảnh tự chụp và lời nhắn SOS gắn trên thành xe, cảnh sát phát hiện danh tính kẻ xấu số là Chris Jonhson McCandless. “Chúa ơi, cậu ấy là một chàng trai tuyệt vời”, người Mỹ bàng hoàng bởi câu chuyện của Chris. Điều gì đã khiến một sinh viên tốt nghiệp loại ưu, một vận động viên xuất sắc sinh trưởng trong một gia đình giàu có, từ bỏ tất cả để đổi lấy cái chết thê thảm đến vậy? Chris – người anh hùng trẻ tuổi sống đến cùng lý tưởng của mình, hay một kẻ bỏ mạng vì sự non nớt, ngạo mạn và bất cẩn? Hành trình của Chris Johnson McCandless, mối hoài nghi và những ý kiến trái chiều ấy đã được tái hiện, phân tích và lý giải trong “Into the Wild” của nhà báo Jon Krakauer, người đã dành ba năm để lần theo hành trình biến mất trong hoang dã của McCandless. Chris Johnson Mc Candless sinh ra trong một gia đình trí thức tại Atlanta, bố là chuyên viên cao cấp của NASA, một người tham vọng, uy quyền và thành đạt. Với “những tài năng kỳ lạ và một ý chí mạnh mẽ khác thường”, Chris dễ dàng vượt qua trở ngại về trường lớp, nhưng mặt khác, cá tính mạnh mẽ có phần cực đoan thừa hưởng từ người cha lại khoét sâu hố ngăn cách giữa cậu với gia đình. Say mê các tác phẩm của Lev Tolstoy, đặc biệt ngưỡng mộ cách mà nhà văn vĩ đại từ bỏ cuộc sống giàu sang để phiêu bạt giữa cảnh khốn cùng, Chris quyết tâm đi theo chủ nghĩa khổ hạnh và quan niệm đạo đức khắc kỷ của Tolstoy. Sau khi tốt nghiệp ĐH, Chris cắt đứt mọi liên lạc với gia đình, quyên $24.000 trong tài khoản cho OXFARM, bỏ lại chiếc Datsun vàng giữa công viên quốc gia, châm lửa đốt toàn bộ số tiền trong ví, và dấn sâu vào những miền đất hoang dã. Ba lô trên vai, với cái tên mới tự đặt – Alexander Supertramp (Alex – Kẻ du hành vĩ đại), và khao khát trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn mới mẻ, Chris lang thang khắp nước Mỹ, chèo thuyền băng qua biên giới Mexico và sống sót trong nhiều ngày chỉ bằng quả cây dại. Tháng 4-1992, cậu thực hiện chuyến đi hằng ấp ủ: tiến về Alaska để sống giữa nơi không một bóng người. Nếu như hành trình qua Arizona, California, South Dakota của Chris gợi nhắc đến chuyến phiêu dạt bất tận được Jack Kerouac diễn tả trong On the Road (Trên đường), thì hơn một trăm ngày sống giữa thiên nhiên hoang dã Alaska đưa người đọc trở lại không khí trong những trang sách của Jack London, nhà văn mà Chris yêu thích. Tạm gác sang một bên cái kết bi kịch và những dằn vặt về gia đình, xã hội, câu chuyện của Chris gây xúc động trước hết và mạnh mẽ nhất bởi hành trình đi để trải nghiệm và khám phá. Người ta thường tự hỏi điều gì khiến hàng triệu thanh niên trên khắp nơi trên thế giới từ bỏ hình thức du lịch truyền thống, trở thành những backpacker bị hút theo tiếng gọi của chốn thâm sơn cùng cốc? Một phần câu trả lời có thể tìm thấy qua hành trình theo chân Chris. Đó, có thể giản đơn là sự thôi thúc mãnh liệt của một bản năng mạnh mẽ hướng tới vẻ đẹp yên bình sâu lắng giữa miền hoang dã, hay nỗ lực truy tầm đến cùng cái Tôi-tự-do-đích-thực. Nhiều người tự hỏi, liệu Chris có phải là dấu hiệu cho sự hình thành một thế hệ tín đồ mới của Beat Generation, những người trẻ quay lưng lại với xã hội vật chất và lấy những chuyến đi làm lẽ sống? Tuy nhiên, Krakauer lại lý giải hiện tượng Chris theo một cách khác trong chương số tám có tên Alaska – vùng đất khắc nghiệt thường đồng nghĩa với hai từ KHÁM PHÁ trong ý niệm của người Mỹ . Bằng cách điểm lại chân dung những kẻ từng đến và mất hút trong lòng Alaska, Krakauer đưa ra mẫu số chung cho Chris và những người hướng đến vùng đất này – “đến với hoang đã để chữa trị vết thương”. Với Chris, chuyến đi Alaska là để tìm lại khả năng dung thứ với bản thân, với gia đình và một thế giới vật chất ngày càng trở nên tàn nhẫn trong cái nhìn của cậu. Chris sẵn sàng trở về sau bốn tháng đơn độc giữa núi rừng, nhưng cậu không thể vượt sông do đã vứt bỏ bản đồ, la bàn cùng tiền và đồng hồ – những dấu hiệu của nền văn minh, sau đó chết vì ngộ độc trong những ngày chờ nước rút. Được coi là Người phát ngôn của kẻ đã khuất, vì vậy Krakauer đưa ra nhiều hướng lập luận để bảo vệ kết cục buồn của Chris khỏi những lời chỉ trích. Tuy nhiên, từ góc độ của người đọc khách quan và những kẻ ưa du hành, câu chuyện của Chris một lần nữa gợi lại mối quan hệ giữa con người với thiên nhiên, và rằng niềm kính ngưỡng tạo vật đôi khi chưa đủ để giúp ta tồn tại giữa chốn hoang dã.

” Nhiều người sống thật nhàm chán nhưng lại không có ý định thay đổi hoàn cảnh của mình bởi họ đã quen với cuộc sống ổn định, với sự phục tùng và thói bảo thủ, tất cả những thứ đó có vẻ đem lại sự yên ổn, nhưng trên thực tế không gì phá hủy khát khao khám phá trong một con người hơn là một tương lai bảo đảm. Cốt lõi cơ bản của linh hồn một người nằm trong niềm đam mê phiêu lưu mạo hiểm. Niềm vui cuộc sống đến từ việc ta tiếp xúc với những trải nghiệm mới, do đó không gì vui sướng hơn có một chân trời không ngừng thay đổi, để mỗi ngày được thấy một mặt trời mới và khát lạ.” Ở Alex, người ta chỉ nói rằng đó là một gã trẻ tốt bụng và thông minh, tuy có khác người và lập dị nhưng lại chân thành và đầy nhiệt huyết. Anh không hề mù quáng theo đuổi niềm khao khát của bản thân để mọi người tìm thấy xác của anh bên trong chiếc xe buýt cũ, mà đó là do thiên nhiên hoang dã quá khắt nghiệt và một chút sự thiếu may mắn, chàng trai trẻ phải bỏ lại một viễn cảnh thú vị lại đằng sau để nhận lấy sự cứu rỗi từ Đức Chúa Trời ở thế giới bên kia và ắt hẳn là cùng với sự mãn nguyện của chính anh ấy. Tôi vẫn lưu lại tấm hình của chàng trai ‘hoang dã’. Nụ cười trên tấm hình đó vẫn khắc ghi trong tâm chí tôi. Trong ảnh Alex đang mỉm cười… ” Một trong những hành động cuối cùng của cậu là tự chụp cho mình một bức ảnh, cậu đứng gần chiếc xe buýt dưới bầu trời Alaska cao vợi, một tay giữ lời từ biệt cuối cùng của cậu hướng thẳng vào ống kính máy ảnh, tay còn lại giơ lên như gửi lời chào tạm biệt can trường và hạnh phúc. Khuôn mặt cậu hốc hác khủng khiếp, gần như một cái đầu lâu. Nhưng nếu cậu có thương hại cho mình trong những giờ cam go cuối cùng đó – bởi vì cậu còn quá trẻ, bởi vì cậu cô độc, bởi vì thân thể cậu đã phản bội cậu và ý chí của cậu làm cậu thất vọng – thì nó không hề hiện lên trên tấm ảnh. Cậu đang cười trong bức ảnh, và không thể nào nhầm lẫn về ánh nhìn trong mắt cậu: Chris McCandless thanh thản, bình an như một thầy tu về với Trời.” HÃY CHO CHÚNG TA MỘT CƠ HỘI ĐƯỢC CẢM NHẬN CUỘC SỐNG NHƯ ALEX, SỐNG KHÔNG HỐI TIẾC ” Ngày 12 tháng Tám, cậu viết những dòng sau này hóa ra là lời cuối cùng trong nhật ký của cậu: “Cây việt quất đẹp.” Từ ngày 13 đến 18 tháng Tám, nhật ký của cậu chẳng ghi gì ngoài việc liệt kê ngày tháng. Trong tuần đó, cậu xé tờ cuối cùng trong cuốn hồi ký của Louis L’Amour, Học vấn của một kẻ lang thang. Trên một mặt của tờ giấy có vài dòng mà L’Amour đã trích dẫn từ bài thơ Những người đàn ông thông thái trong giờ khắc tồi tệ của Robinson Jeffers: Cái chết là con chim sáo Bắc Mỹ hung tợn: nhưng chết để tạo ra Điều gì đó ngang với những thế kỷ Hơn cơ bắp và xương cốt, chủ yếu để rũ bỏ sự yếu hèn Những ngọn núi là những phiến đá chết, còn con người Ngưỡng mộ hay ghét bỏ tầm vóc, sự trầm lặng ngạo mạn của nó Những ngọn núi không hề nao núng hay mềm yếu Và ý nghĩ của một vài người khi chết cũng theo cùng thiên hướng ấy. Trên mặt còn lại của tờ giấy, vốn là trang trắng, McCandless viết một lời từ biệt ngắn gọn: “TÔI ĐÃ CÓ MỘT CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC VÀ CẢM ƠN CHÚA. TẠM BIỆT VÀ CẦU CHÚA PHÙ HỘ CHO TẤT CẢ MỌI NGƯỜI!” *Và đây là link các bạn có thể tìm mua được sách, hãy để bản thân được chìm trong vùng đất hoang dã, nơi các linh hồn được tự do, và biết đâu các bạn cũng sẽ tìm lại được bản thân mình vô tình ngủ quên nơi đó” Tôi vẫn luôn tự nhủ bản thân mình: “RATHER THAN LOVE, THAN MONEY, THAN FAME, GIVE ME TRUTH.”

Tôi khâm phục Christ ở điểm đó, nhưng những gì định kiến đem lại, các bạn nhìn xem, khi anh ta rời bỏ ngôi nhà giàu có ở Annandale, Virginia, khi anh ta quyên góp 24.000 $ cho quỹ từ thiện, khi anh ta cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè và người thân, khi anh ta dũng cảm chọn cho mình một lý tưởng. Không Chúa, không gì cả, anh ấy tự là một tôn giáo, tự tôn thờ chủ nghĩa lý tưởng của mình, tìm về với sự bao bọc của thiên nhiên. Theo cách dùng từ của Mark Twain, ấy là bỏ lại những tiện nghi, an toàn phía sau để đi tìm tư do, sự phiêu lưu và những cơ hội mới. Người gọi đó là tiếng gọi của trái tim, người khác lại xem đó là sự nông nỗi và bồng bột của tuổi trẻ. Có bao nhiêu người trong chúng ta làm được như vậy? Chúng ta sợ hãi điều gì ngoài thế giới kia? Năm 18 tuổi, tôi chênh vênh giữa những lựa chọn cho tương lai, nhưng thay vì lắng nghe bản thân, tôi lại mơ hồ chạy theo những điều số đông nói, số đông làm và số đông ủng hộ. Tôi đã sợ hãi điều gì? Sợ mình khác người? Hay sợ thất bại? Hay đơn giản là sợ người khác trêu chọc? Nhưng đọc “Vào trong hoang dã”, tôi nhận ra rằng mình có thể sống như McCandless. Dám mơ. Dám khát khao. Dám hành động.

Jon Krakauer, không chỉ là một nhà báo tài năng mà còn là một tay leo núi cự phách. Các tác phẩm tạo nên tên tuổi của Jon Krakauer phần lớn đều liên quan đến leo núi hoặc các hoạt động khám phá thiên nhiên hoang dã đầy mạo hiểm, khó khăn. Với giọng văn đầy cảm xúc nhưng cũng không kém phần táo bạo, qua các tác phẩm của mình, Krakauer đã đem đến cho độc giả những trải nghiệm chân thực và bi tráng về thiên nhiên và số phận con người trước sự hùng vĩ của tạo hoá. “Tôi đã có một cuộc sống hạnh phúc và xin cảm ơn Chúa. Tạm biệt và cầu Chúa phù hộ cho tất cả mọi người”. Bao nhiêu người trong chúng ta có thể nói lên được những lời như vậy trước khi chết? Còn riêng McCandless thì đã làm được điều đó. Tôi ngưỡng mộ McCandless và cả tác giả Jon Krakauer, vì cuốn sách đã mở ra một tiếng gọi mới trong lòng tôi: ” Sống vì TỰ DO – Chết vì TỰ DO”. Jon đã viết cuốn sách này để giành cho những ai? Trong cuốn sách này, Krakauer lần theo dấu vết của McCandless qua hồi tưởng của những người cậu bắt gặp trong cuộc hành trình của mình. “Vào trong hoang dã” của Jon Krakauer đã thực sự hút tôi vào những nỗi sợ hãi đầy sức mê hoặc. Tôi đã nghĩ nó dành riêng cho chính tôi, và bạn đọc khác có thể cũng đã có ý nghĩ như vậy. Chúng ta đang sống trong một xã hội bị ràng buộc bởi quá nhiều quy tắc và định kiến, phải lập gia đình, phải có công việc ổn định,… Bao nhiêu sợi dây mơ hồ đã trói buộc tâm hồn và thể xác, nhưng ” Vào trong hoang dã” đã nói hộ tiếng lòng khát khao sự tự do ở sâu thẳm nơi mỗi con người. Để rồi mỗi chúng ta lại khao khát được sống và được đón nhận cái chết như McCandless, vì cuối cùng thì mỗi người đều chỉ có một lần để sống.