Bệnh tật có thể tìm đến bất kỳ ai, trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Bởi vậy, hãy yêu thương, trân trọng cuộc sống ta đang có mỗi ngày.

Sinh, lão, bệnh, tử là những quy luật tất yếu của đời người. Bệnh tật, chính là một trong những sứ giả đắc lực của thần chết được phái đến để cướp đi sinh mạng của chúng ta. Mắc bệnh nan y là nghịch cảnh mà nhiều người gặp phải, nhưng không phải ai cũng có dũng khí để đối mặt với điều khủng khiếp này.

Thuốc men, bác sĩ giỏi và bệnh viện danh tiếng không phải là vũ khí tối thượng để chúng ta nghênh chiến với thần chết. Điều quan trọng nhất mà người ta cần để chiến đấu và chiến thắng bệnh tật chính là sự lạc quan và niềm vui sống. Dưới đây là 5 cuốn sách kể lại câu chuyện của những con người dũng cảm, đã chiến đấu quyết liệt với bệnh tật để sống những tháng ngày có ý nghĩa.

1.    Một lít nước mắt- Kito Aya


Kito Aya là một cô bé hoạt bát, hóm hỉnh và lúc nào cũng nở nụ cười. Sau nhiều cú ngã bất thường, bố mẹ đưa cô bé đến bệnh viện để kiểm tra và nhận được hung tin. Aya mắc chứng thoái hóa dây thần kinh tiểu não, một căn bệnh đến nay vẫn chưa tìm được phương pháp điều trị. Dần dần, cô bé sẽ mất khả năng đi lại, trò chuyện và không thể tự chăm sóc bản thân.

Căn bệnh quái ác đã cướp đi của Aya những giấc mơ, hoài bão và cả tương lai phía trước, nhưng nó không thể đánh cắp được tinh thần lạc quan của cô gái bé nhỏ. Aya vẫn nở nụ cười trên môi và chia sẻ với mẹ những dự định về ngày mai. Cô bé biết rằng, nếu mình gục ngã, những người yêu quý em sẽ rất đau lòng. Cuộc chiến với bệnh tật dẫu không cân sức, em vẫn phải trở thành một chiến binh quả cảm và không bao giờ được phép bỏ cuộc.

2.    Không gục ngã- Nguyễn Bích Lan


Khi còn nhỏ, dịch giả Nguyễn Bích Lan vốn là một cô bé rất ham chơi và hiếu động. Cứ chạm chân xuống đất là cô nhóc vui vẻ nhảy chân sáo. Chị đã trải qua tuổi thơ hồn nhiên và bắt đầu mơ mộng về một thời thiếu nữ tươi đẹp. Nhưng rồi căn bệnh loạn dưỡng cơ ập đến, cướp đi của chị những giấc mơ đẹp của tuổi trẻ. Bích Lan phải rời xa sách vở và chuyện học hành vì lúc đó chị sống ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà.

Vượt qua những tù túng và chán nản của một người đang mang bệnh nặng, chị quyết định phải sống khác và không được gục ngã. Nguyễn Bích Lan bắt đầu tự học tiếng Anh và mày mò dịch sách. Văn chương và công việc dịch thuật đã tiếp thêm năng lượng cho chị một nguồn năng lượng tích cực để chiến đấu với bệnh tật. Không gục ngã chính là câu chuyện về những ngày tháng phi thường của người phụ nữ tuyệt vời ấy.

3.    Hơi thở hóa thinh không- Paul Kalanithi


Paul Kalanithi biết tin mình bị ung thư phổi khi mới 36 tuổi. Lúc đó anh đang ở đỉnh cao sự nghiệp và có một gia đình hạnh phúc. Cơn bạo bệnh khiến anh không khỏi choáng váng, dù biết cái chết cuối cùng cũng sẽ đến nhưng Paul không ngờ tử thần lại “gõ cửa” sớm và đường đột đến vậy.

Trong những ngày tháng chiến đấu với bệnh tật, anh đã suy ngẫm và chiêm nghiệm lại tất cả những gì mình đã làm. Từ việc trở thành bác sĩ phẫu thuật thần kinh, chuyên ngành phức tạp và danh giá nhất của y khoa, cho đến trách nhiệm của một người chồng, người cha. Những điều đó liệu có ý nghĩa gì khi ta sắp lìa xa thế giới.

Paul nhận ra rằng, dù cuộc sống của anh có được tính bằng ngày đi chăng nữa thì nó vẫn đang tiếp tục, nghĩa vụ của anh là không được bỏ cuộc. Thành tựu lớn nhất của một con người vĩ đại đôi khi không nằm ở việc anh ta đã trở thành một bác sĩ phẫu thuật thần kinh hàng đầu. Paul đáng được tôn vinh vì anh đã không đầu hàng trước số phận.

4.    Không thể gục ngã- Đỗ Mỹ Dung


Doanh nhân Đỗ Mỹ Dung đã kể lại hành trình đầy thử thách khi cùng chồng chiến đấu với căn bệnh ung thư não. Đang có một cuộc sống viên mãn với hôn nhân hạnh phúc và công việc kinh doanh phát đạt. Bóng đêm bỗng đổ ập xuống gia đình của Mỹ Dung khi chồng cô được chuẩn đoán mắc ung thư não.

Người phụ nữ cá tính ấy đã trở thành điểm tựa tinh thần cho chồng và cùng anh chống lại bản án nghiệt ngã của số phận. Đỗ Mỹ Dung cho rằng liều thuốc tốt nhất cho bệnh nhân ung thư chính là sự lạc quan. Đừng bao giờ xem mình là người bệnh và không được nghĩ đến cái chết. Làm được như vậy, đồng nghĩa với việc bạn đã dành lợi thế trước thần chết.

5.    Chứng cứ về thiên đường- Eben Alexander


Eben Alexander là bác sĩ phẫu thuật thần kinh hàng đầu của Mỹ. Năm 2008, ông bị nhiễm một loại virus gây viêm màng não hiếm gặp. Chúng ăn dần dịch não của Alexander và làm cho thần kinh vỏ não bị tê liệt. Vị bác sĩ nổi tiếng rơi vào trạng thái hôn mê trong vòng 1 tuần. Trong thời gian này ông đã có những trải nghiệm cận tử đáng kinh ngạc.

Những hình ảnh về thiên đường đã “xuất hiện” trước mắt Eben Alexander trong suốt thời gian ông hôn mê và được các bác sĩ kết luận rằng đã rơi vào trạng thái sống thực vật. Sau “trải nghiệm nhớ đời” ấy, đã tiếp thêm sức mạnh và tình yêu cuộc sống cho Eben Alexander. Thiên đường dẫu đẹp đến đâu cũng không bằng cuộc sống với những giấc mơ đang chờ đợi nơi mặt đất.

Những căn bệnh nan y có tới bất kỳ lúc nào, với bất kỳ ai. Chúng sẽ gieo rắc lên tâm hồn và thể xác của chúng ta những sợ hãi và đau đớn. Để vượt qua cơn bệnh hiểm nghèo, sự lạc quan, tình yêu thiết tha với cuộc sống luôn là điều quan trọng nhất.

Cuộc sống vốn là thứ có thời hạn và ẩn chứa nhiều bất trắc. Hãy sống hết mình, yêu thương hết mình, trân trọng từng ngày ta đang sống.


Nguồn: Zing.vn

-------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3

 

 

Xem thêm

Chào mọi người, đây là lần đầu tiên em đăng bài review ạ, không biết quyển này đã từng được đăng trên đây chưa nhưng sau khi đọc xong em nghĩ mình muốn viết điều gì đó. Em vừa đọc xong quyển "Khi hơi thở hóa thinh không" của tác giả Paul Kalanithi. Vì mỗi ngày chỉ dành khoảng 30 phút nên khoảng gần 2 tuần thì em đọc xong, tính luôn thời gian ngồi ngẫm với cả lau nước mắt. Cuốn sách thật sự khiến em ám ảnh vì mô tả được sự mong manh giữa sự sống và cái chết ngày từ hình ảnh bìa sách phía trước là một bác sĩ và phía sau là một bệnh nhân, nhưng đó lại chỉ cùng một người. Trong từng khoảnh khắc của cuộc sống, chúng ta luôn luôn phải đưa ra những sự lựa chọn. Và thật khó để quyết định nếu đó là chọn đi tiếp hay chọn dừng lại tại một điểm an toàn. Chọn tiếp tục con đường hành nghề Bác Sĩ hoặc chọn ở yên đó và nhận được sự điều trị với vai trò là một bệnh nhân. "Sáng hôm đó, tôi đưa ra một quyết định: sẽ ép buộc bản thân mình quay lại phòng mổ. Tại sao? Bởi vì tôi có thể. Bởi vì đó là chính tôi. Bởi vì tôi phải học cách sống khác, nhìn nhận cái chết như một vị khách không mời nhưng hiểu rằng ngay cả khi tôi phải chết, thì tôi vẫn sẽ sống cho đến lúc thực sự ra đi." Câu nói này đã vực em dậy mỗi lần cảm thấy nản lòng điều gì đó. Rằng "Tôi sẽ tiếp tục." Xuyên suốt quyển sách này là những thuật ngữ y khoa và sự quyết tâm tìm ra ranh giới rạch ròi giữa sự sống và cái chết của tác giả. Lời của người vợ ở phần cuối sách, từng chữ, từng chữ đau buồn nhưng cũng thật mạnh mẽ, vừa động viên ủng hộ vừa an ủi sẻ chia với người chồng mắc căn bệnh nan y. Mà thật sự,nếu đọc xuyên suốt đoạn cuối và nhìn vào tấm hình của vị Bác sĩ quá cố với vợ và con gái thì thật em không kiềm được nước mắt. Cảm giác giống được ngồi xuống bên cạnh và nghe họ kể lại câu chuyện này, nhìn họ thành đạt, nhìn họ cười, hấp hôn, sinh con, khóc và cảnh đưa tiễn Bác sĩ trong chính căn phòng ông từng hành nghề Bác sĩ. Bác sĩ vừa là nhà phẫu thuật thần kinh vừa là nhà văn, ở những đoạn miêu tả cuộc sống trong bệnh viên rất thật và chi tiết, có cảm tưởng như em đang đứng cạnh và nhìn thấy những sợi dây thần kinh bác sĩ chỉ ra vậy...

“Khi hơi thở hóa thinh không” là một cuốn sách đặc biệt, một tự truyện từng khiến Bill Gates rơi lệ. Nó là lời tự sự của Paul Kalanithi, một bác sĩ phẫu thuật nội trú. Cuốn sách kể về anh, một quá trình phấn đấu không ngừng nghỉ để trở thành bác sĩ phẫu thuật xuất sắc. Cuốn sách lưu lại từng khoảnh khắc ý nghĩa trong cuộc đời anh, từ cảm giác ghê sợ đầu tiên khi chạm vào tử thi thời còn là sinh viên y khoa; nỗi day dứt đầu tiên khi bệnh nhân của anh không qua khỏi, tới những niềm vui của anh và cả giọt nước mắt của người nhà bệnh nhân khi anh cứu sống được biết bao người. Nhưng lần này lại khác, một ca phẫu thuật đặc biệt, bệnh nhân lần này lại chính là anh, chính vào lúc anh đang đứng trên đỉnh cao sự nghiệp. Mình vẫn mãi tâm tắc câu nói của Paul: “Là một bác sĩ nội trú, lý tưởng lớn nhất của tôi không phải là cứu người – rốt cục thì ai cũng phải chết. Lý tưởng của tôi năm ở việc giúp đỡ bệnh nhân và gia đình thấu hiểu về bệnh tật và cái chết.” Bạn sẽ thấy cái chết đôi khi chưa phải là cái kết tệ nhất. Những nỗ lực, cố gắng đến hơi thở cuối cùng để đạt được ước mơ trở thành nhà văn của Paul sẽ cổ vũ bạn, bạn hiểu và biết quý trọng bản thân, biết cố gắng và dám thực hiện ước mong của mình. Nhiều bạn đọc chỉ đọc được đoạn đầu rồi bỏ giữa chừng vì có những đoạn mang tính hàn lâm. Tuy nhiên thực sự, cuốn sách này sẽ cho bạn nhiều bài học rút ra cho cuộc sống, với cái nhìn từ những khía cạnh khác nhau của cuộc sống. Hãy trân trọng ngày hôm nay, bởi vì không biết tương lai sẽ ra sao!

Cuốn sách này có đợt được review siêu rầm rồ nên mình khá tò mò, tuy nhiên đọc xong thì thấy cũng không được như kỳ vọng cho lắm nên rate tầm 7/10 thôi. Cuốn sách được viết dạng 1 cuốn nhật ký, viết về 2 nửa cuộc đời gắn bó với bệnh viện. Chương 1 tác giả là bác sĩ. Chương 2 là bệnh nhân. Quãng thời gian làm bác sĩ thật hài hước qua góc nhìn của tác giả. 1 ca tai nạn giao thông mà não bệnh nhân đi ra bằng đường mũi; rồi thì so sánh tình trạng nặng nề của bệnh nhân giống như một nồi soup tồi tệ mà phải ăn từng thìa mỗi ngày chứ ko húp thẳng 1 phát được... Quãng thời gian làm bệnh nhân của anh chàng này tuy có chút ảm đạm nhưng tôi tin anh ấy đã có những giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời bên gia đình. Có vợ có con. Nhiều khi chúng ta hay nghĩ rằng chết là hết. Nhưng ngay cả khi biết người yêu mình bị ung thư thì cô gái vẫn sẵn sàng đi thụ tinh cùng chồng để nhanh chóng giúp anh được làm bố trước khi chết. Đứa trẻ ấy thật sự là một món quà. Cảnh đứa bé 8 tháng tuổi đùa chơi bên cạnh người bố phải cắm ống thở oxy thật sự buồn. Anh ấy mới 40 tuổi. Anh ấy quá giỏi, sống 1 đời quá tốt để rồi phải gánh chịu căn bệnh ung thư phổi. Chúng ta vui chơi hôm nay vì chúng ta nghĩ mình còn 1 đời để sống, nhưng chẳng ai biết chắc 1 đời đó là bao nhiêu lâu... Mình thấy người dịch bìa khá hay, hơi thở vốn vẫn là oxy nhưng khi nó biến mất thì "thinh không" vẫn là oxy... Nội dung sách được biên tập khá tốt, không có lỗi gì. Sách khá nhẹ nhàng, phù hợp với những bạn từ tầm 12 tuổi trở lên muốn đọc thêm về giá trị cuộc sống.

Đây là một cuốn tự truyện ngắn tôi đã biết đến từ 3 tháng trước từ một người bạn trên cõi mạng. Có thể nói để ra được quyết định đọc cuốn sách này tôi đã phải đắn đo và e dè rất nhiều. Nhưng thực sự tôi đã đúng khi mở cuốn sách này ra và đọc nó. Còn lý do nào khiến tôi đắn đo trước cuốn sách này? Không cần phải đọc qua một vài trang của cuốn sách, chỉ cần cầm lên tay và nhìn ngắm trang bìa của cuốn sách đã khiến tôi có cảm giác “sợ”. Vâng, đó chắc chắn là cảm giác sợ hãi, trước những hình ảnh ban đầu của cuốn sách. Trang bìa mặt trước của cuốn sách là hình ảnh quay lưng của một người bác sĩ và mặt sau vẫn là người đó, nhưng đã khoác lên mình bộ quần áo của một bệnh nhân. Một hình ảnh đã để lại cảm giác ấn tượng mạnh lên người đọc, như một lời đe dọa và cũng là một lời thách thức cho bất cứ ai dám mở cuốn sách ra để bước đi cùng tác giả trên hành trình tìm ra ý nghĩa cuộc sống trong những tháng ngày cuối của cuộc đời mình. Phần đầu tiên, cũng chính là lời mở đầu của cuốn sách, người đọc được hòa làm một với dòng tâm trạng của người bác sĩ – cũng chính là tác giả của cuốn sách khi đứng trước 2 thái cực là sợ hãi và nghi ngờ. Anh nghi ngờ về những triệu chứng xấu của bệnh và cố tìm lý do để chứng minh rằng đó không phải là ung thư. Nhưng đồng thời sự sợ hãi trong anh cũng lớn dần khi những kiến thức anh học được từ trường y danh giá đang dẫn anh đến với hiện thực của căn bệnh đang ăn mòn lấy cơ thể mình, đó đích danh là ung thư. Những hình ảnh vụt qua nhanh như một thước phim ngắn cuốn anh đi trong đó. Hình ảnh anh nhìn đăm chiêu hình ảnh lá phổi của mình, là hình ảnh sương mù bao phủ lấy những niềm tin đang mất dần trước sự thật về bản án tử đang ráng xuống đầu anh. Còn quá nhiều khát vọng, còn người vợ đã cùng anh bước qua tuổi trẻ, bước qua những năm tháng khó khăn khi cả 2 cùng nuôi ước vọng trở thành bác sĩ. Anh, người bác sĩ thần kinh học tài năng khi vừa 36 tuổi, còn cô là bác sĩ nội chú. Một cặp vợ chồng trẻ đang đứng trước một cuộc đời đầy hứa hẹn về tương lai nhưng gặp phải bức tường quá lớn đang đe dọa lên họ. Hình ảnh anh sống trong những ngày tháng sút cân, trải qua những cơn co rút lưng quặn thắt. Anh cố tìm cho mình một lý do hợp lý rằng mình chỉ mắc bệnh về lưng bình thường trong những ngày đến thăm nhà bạn với tâm trạng ngày một hoang mang. Nhưng mọi điều cứ dần xấu đi, vượt ra xa ngoài khả năng của anh. Hình ảnh anh cuối của thước phim, quay trở lại căn phòng quen thuộc tại bệnh viện nơi anh làm việc. Nhưng bây giờ vị trí của anh không còn là một người bác sĩ áo trắng mà thay vào đó anh khác lên mình bộ áo màu xanh nhạt của bệnh nhân, đeo chiếc vòng nhựa mang số. Tại căn phòng đó, anh đã từng chúc mừng những bệnh nhân khỏi bệnh và chứng kiến niềm vui sướng khi được trở về cuộc sống bình thường của họ. Cũng với căn phòng đó, cũng chính anh là người đã từng tuyên bố từng người bệnh sẽ bị thần chết mang đi. Và tại căn phòng này, anh chuẩn bị đối mặt với cuộc chiến mà chính anh còn chưa tin được là mình đã ở trong đó. Thật nghiệt ngã, ngay sau khi đọc xong phần đầu tiên thôi, ngay đêm đó tôi đã nghĩ ngợi rất nhiều, những dòng suy nghĩ của tác giả quẩn quanh tâm trí tôi. Những cảm xúc mà tác giả phải đối diện thực sự trần trụi, sống động đến ám ảnh cho người đọc. Cảm giác về cái chết trực chờ ở tương lai được lột tả rõ ràng với tác giả, khiến bất cứ ai cũng phải suy nghĩ, không chỉ về tác giả mà còn về chính bản thân mình. “ Có phải ngày nào đó mình cũng sẽ phải trải qua thứ cảm giác này - cảm giác sợ hãi về cái chết?” là câu hỏi mà tôi nghĩ rằng ai cũng sẽ phải đối mặt khi trải qua phần đầu tiên của cuốn sách.

Người ta vẫn nói giấc mơ chỉ là giấc mơ, chuyện cổ tích chỉ là chuyện cổ tích …nhưng trong câu chuyện của Bích Lan chuyện cổ tích đã trở thành hiện thực. Các bạn và chúng tôi học được một điều từ câu chuyện của Bích Lan. Đó là cho dù bạn gặp hoàn cảnh khó khăn đến mức nào, nhưng nếu bạn cố gắng và nhích từng bước một thì số phận sẽ mỉm cười với bạn…” êm tối đến để lại trong ta những vì sao” Lời đề tựa nằm trên bìa sách ấy đã gần như lột tả được hết tâm hồn của tác giả – Chị Nguyễn Bích Lan. Không ai mong muốn cuộc đời mình trở nên bất hạnh và khó khăn bởi bất kỳ lý do nào. Bích Lan cũng vậy. Nhưng đối với Lan, việc trải qua những điều không mong đợi ấy như một màn đêm buông xuống, và chị có thể ngắm nhìn những ngôi sao – biểu tượng cho những điều tốt đẹp, những hy vọng và khát khao được tiếp tục sống và vượt qua tất cả “Không gục ngã” là tiêu đề quyển sách, cũng là lời Bích Lan tự nói với bản thân cũng như với những ai cần động lực để đối mặt với những rủi ro, những thử thách khó khăn trong cuộc sống. Trải qua một tuổi thơ nghịch ngợm, sống động và tươi đẹp, những tưởng mọi thứ đã đóng lại với Bích Lan ở ngưỡng cửa mười ba với căn bệnh loạn dưỡng cơ. Nhưng ai đó đã nói: cuộc sống này cổ tích có nhiều lắm, tại vì ta chưa thấy thôi. Bích Lan đã sống một cuộc sống với một tinh thần đáng khâm phục – một cổ tích có thực về nghị lực sống của con người. Chị đã dùng cuộc đời của bản thân để minh chứng cho những giá trị của sức mạnh tinh thần và tình yêu thương của con người. Với “Không gục ngã”, Bích Lan dẫn chúng ta vào miền ký ức tuổi thơ của chị với những sự kiện rất đỗi đời thường và êm đềm, để rồi lại làm ta nhói lòng vì những đổi thay của cơ thể do bệnh tật mà có thể đánh gục bất cứ đứa trẻ nào trong hoàn cảnh của chị. Những mảng đối lập trong từng giai đoạn cuộc đời chị, từ yên bình đi đến những khổ đau do bệnh tật gây ra, rồi hy vọng và tình thương yêu giữa người với người lại hiện ra trong những lúc khốn cùng nhất, tất cả đều chứa đựng những nghị lực đáng tự hào, và những giá trị nhân văn trong cuộc sống. Nguyễn Bích Lan chính là dịch giả cho hai quyển sách “Cuộc sống không giới hạn” và “Đừng bao giờ từ bỏ khát vọng” của Nick Vujicic rất nổi tiếng. Hai quyển sách trên cùng tự truyện của Bích Lan đều là những cuốn sách về nghị lực sống của những con người gặp phải những khó khăn và những thử thách rất to lớn của cuộc đời. Qua đó, Bích Lan muốn đưa đến cho cuộc sống này những thông điệp tốt đẹp nhất, như lời cuối truyện của chị: “Hy vọng không ở đâu xa, hy vọng ở ngay trong mỗi chúng ta. Vậy nên hãy tạo ra hy vọng cho chính mình để truyền hy vọng cho những người chúng ta yêu thương. Trong những lúc khó khăn, gian nguy, nếu không có niềm hy vọng, chúng ta sẽ gục ngã.”

Cuộc phiêu lưu trong trải nghiệm cận tử qua 7 ngày não ngưng hoạt động của bác sĩ phẫu thuật não Eben Alexander (11/12/1953, người Mỹ) diễn ra tại 3 nơi trong một không gian hoàn toàn khác biệt với trái đất. Những cảnh giới kỳ lạ này được ông mô tả rất cụ thể trong cuốn sách “Chứng cứ về Thiên đường”. Eben Alexander là thành viên của Hiệp hội Y khoa Mỹ với 25 năm làm bác sĩ phẫu thuật thần kinh. Ngày 10/10/2008, Eben - người mà cả đời gần như chẳng bao giờ bệnh tật gì - bỗng bị đau lưng dữ dội, và được đưa vào Bệnh viện Đa khoa Lychburg, Virginia (chính nơi ông đang làm việc) trong tình trạng hôn mê, co giật. Ông bị viêm màng não do khuẩn E. coli cực kỳ hiếm gặp với chưa đến 1 phần 10 triệu người mắc phải ngẫu nhiên mỗi năm. Ông ở vào tình trạng hôn mê trong 7 ngày với tỷ lệ tử vong được xác định là trên 97%. “Một tuần bất tỉnh với căn bệnh viêm màng não nghiêm trọng do vi khuẩn gây ra đã là vượt quá giới hạn của bất kỳ khả năng hồi phục khả dĩ nào,” bác sĩ Scott Wade nhận định vào ngày thứ 7 Eben hôn mê. Nhưng trong 7 ngày đó, “Eben” lại trải qua một hành trình khác… Một trải nghiệm cận tử mỹ diệu – Những vùng đất kỳ lạ Eben mô tả: “ Nó là trái đất… nhưng đồng thời không lại không là trái đất. Giống như khi bố mẹ bạn đưa bạn trở lại nơi bạn đã sống từ khi còn rất nhỏ. Nơi đó hoàn toàn xa lạ với bạn. Hay ít ra là bạn nghĩ thế. Nhưng rồi khi bạn nhìn xung quanh, có thứ gì đó níu lấy bạn, rồi bạn nhận ra đó là một phần bên trong mình – một phần ở rất, rất sâu – vẫn còn nhớ được nơi này, và hân hoan khi được quay trở lại nơi đây”. Eben cũng nhìn thấy con người, động vật. “Người ta hát và nhảy thành những vòng tròn… tất cả đều ngập tràn niềm vui. Họ mặc những bộ quần áo đơn giản nhưng vô cùng đẹp đẽ.” Kể về nơi gọi là “Trung tâm”, Eben mô tả rằng mình đang đi tới “một vùng khoảng trống bao la, tối mịt, vô hạn về kích thước, nhưng cũng lại êm dịu vô ngần. Dù đen kịt đến thế, nhưng lại ngập tràn ánh sáng: một thứ ánh sáng như thể phát ra từ một quả cầu rực rỡ”. Tại “Trung tâm”, Ebeb cảm thấy mình đang ở trong một bào thai, bồng bềnh trong một nhau thai, giúp nuôi dưỡng nó và làm trung gian với “người mẹ” của ông. Người mẹ của ông ở đây “… chính là Nguồn Sống chịu trách nhiệm kiến tạo ra vũ trụ và tất thảy những gì ở bên trong nó”. Ông cảm nhận được “sự bao la vô tận”, cảm nhận được “sự gần gũi, sự yêu thương vô điều kiện, toàn năng, toàn trí và không thể tả bằng lời” của Đấng Sáng Tạo. Eben trông thấy sự phong phú của sự sống qua “hằng hà sa số vũ trụ, bao gồm cả những vũ trụ nơi trí tuệ đã vượt xa loài người”. Eben cũng trông thấy “vô số chiều không gian cao hơn… Thế giới của thời gian và không gian mà chúng ta di chuyển ở trên trái đất này được đan cài một cách chặt chẽ và phức tạp bên trong những thế giới cao hơn ấy”. Tình yêu vô điều kiện nơi thiên đường Eben mô tả, ở thế giới tinh thần đó, ông đã gặp “một cô gái xinh đẹp, với đôi gò má cao và cặp mắt xanh lam sâu thẳm”. Cô gái nói chuyện với Eben bằng “những thông điệp xuyên qua người” ông “như một cơn gió”. Thông điệp đó mang đến tình yêu “vượt lên trên tất cả những tình yêu khác nhau mà chúng ta biết đến trên trái đất này. Nó là thứ gì đó cao cả hơn, vừa chứa đựng tất thảy mọi thứ tình yêu còn lại, vừa chân thành, vừa thuần khiết hơn chúng”. Tỉnh lại sau trải nghiệm cận tử, Eben cho rằng “bản thân bộ não không tạo ra ý thức”, nó giống như một cái van giảm áp hay máy lọc, có tác dụng điều chỉnh ý thức phi vật chất mà chúng ta có được trong những thế giới phi vật chất rộng lớn thành một loại ý thức có dung lượng hạn chế trong hiện thực cuộc sống nhỏ bé này. Chính vì vậy, khi ý thức của Eben vượt ra ngoài thân thể, ông đã thu được những kiến thức về thiên nhiên và cấu tạo của vũ trụ, vượt trên rất nhiều khả năng hiểu biết trong thế giới này của ông, một cách tức thì và vô cùng dễ dàng. Quãng thời gian 7 ngày Eben khám phá những cảnh giới cao hơn, thì ở thực tại, người thân và bạn bè của ông phải đối mặt với một Eben “gần như đã chết”, và cả 2 câu chuyện đều diễn ra đồng thời. Một hành trình thay đổi thế giới quan Trải nghiệm cận tử của chính bản thân đã khiến Eben rốt cuộc đã thay đổi những niềm tin bấy lâu nay của mình về khái niệm bộ não, về ý thức, thậm chí là về việc bản thân cuộc sống này mang trong nó ý nghĩa gì. Nếu suy ngẫm kỹ, chúng ta sẽ dễ dàng nhận thấy rằng trên trái đất này có vô số thắng cảnh thiên nhiên không phải do con người tạo ra, mà đó là do nhân quả, vũ trụ. Nếu Trái đất tồn tại, vậy tại sao lại không thể có sự tồn tại của Thiên đường hay cõi Tịnh độ - đối với người theo đạo Phật. Cảnh giới Tịnh Độ được kiến lập nhờ đại nguyện lực và vô lượng kiếp thực hành miên mật, tích lũy công đức của Đức Phật A Di Đà. Điều này đã được Đức Phật Thích Ca xác quyết trong kinh điển Đức Phật A Di Đà không phải là Đức Phật quá khứ mà Ngài vẫn đang trụ ở cõi Tây phương. Ngài là Đức Phật trường thọ và thuyết pháp ở cõi Tịnh độ đã được 10 kiếp. Nền của cõi Tịnh độ bằng vàng ròng, bạc và vô số đá quý khác. Đó là nơi mà chúng sinh có đầy đủ thọ dụng, cầu gì được nấy, mọi âm thanh đều là Pháp âm, khung cảnh nhiệm màu, rực rỡ. Chúng sinh trong cõi Tịnh độ đều có tuổi thọ hàng ngàn năm và có cơ hội ngày ngày nghe giảng pháp và thực hành Bồ tát đạo. Đối với người tu học Phật, điều quan trọng là bạn phải có đức tin kiên cố rằng Đức Phật A Di Đà vẫn đang hiện hữu và ngày đêm thuyết pháp ở Tịnh độ Tây phương, cách cõi Sa bà hàng ngàn muôn ức cõi. Đồng thời, bạn cần thực hành quán tưởng rõ ràng về hình ảnh cũng như các mô tả về cõi Tịnh độ thù thắng, an lạc của Đức Phật A Di Đà. Điều này được giảng rất rõ trong kinh điển. Nếu chúng ta cầu nguyện Đức Phật A Di Đà khi còn sống, Ngài sẽ ban gia trì cho chúng ta đời sống trường thọ không bệnh tật, ốm đau, viên mãn mọi tâm nguyện và khi cận kề cái chết, Ngài sẽ tiếp dẫn chúng ta về cõi Tịnh độ thù thắng của Ngài. Trải nghiệm cận tử và hành trình phiêu du những cảnh giới bên ngoài trái đất của bác sĩ Eben là sự chứng nghiệm rõ ràng.

Khi hơi thở hóa thinh không là cuốn tự truyện dở dang của bác sĩ phẫu thuật thần kinh Paul Kalanithi, người bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi ở tuổi 36, thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp của anh. Chết có gì đáng sợ, dũng cảm đối mặt & chiến đấu với cái chết đó mới là thứ cao đẹp mà không nhiều người làm được. Với Khi hơi thở hóa thinh không, Paul Kalanithi đã cho cả thế giới thấy một cái nhìn đầy chân thực về tình cảnh của một con người văn minh lúc cận kề cái chết. Đủ mọi cung bậc cảm xúc hỷ nộ ái ố, từ hy vọng tới tuyệt vọng, từ buồn đau tới sung sướng, và trên tất cả, là một sự nuối tiếc cho một sự nghiệp sắp tới đỉnh cao biểu hiện rõ nhất bằng việc khi anh lìa đời thì đây là một cuốn sách vẫn chỉ còn là bản thảo. Cũng như nhiều tài năng trẻ khác, Paul vẫn có nhiều ước ao và dự định khi anh trở thành một bác sĩ. Điều ước giản đơn như xây dựng tổ ấm, có một công việc ổn định hay thậm chí là viết một cuốn sách để đời. Tất cả đều là những ước mơ không hiếm gặp. Tôi & bạn, đều đã từng có những giấc mơ như thế. Với một người bình thường, một tuổi trẻ tràn trề năng lượng chắc hẳn sẽ tuyệt vọng biết chừng nào khi biết mình mắc bệnh. Còn với cương vị là một bác sĩ, hiểu rõ chắc chắn nhất về sự chết và căn bệnh ung thư, thì sự tuyệt vọng còn đến nhanh và quyết liệt hơn. Điều này thể hiện ở chỗ, kể từ lúc bị chẩn đoán mắc bệnh, Paul đã liên tục hỏi bác sĩ của mình về đồ thị đường cong chết chóc Nhưng khác với nhiều người lựa chọn buông bỏ, sống một cuộc sống không ngày mai, Paul chọn cách đối mặt dũng cảm hơn. Anh thử nghiệm phương án chữa trị mới, không cần đến xạ hóa trị. Anh quay về với cuộc sống thường ngày của một bác sĩ. Anh bàn với vợ về vấn đề sinh con. Anh chiến đấu với tử thần trong một nỗ lực tột cùng để níu kéo lấy sự sống. Đó không đơn giản chỉ là một sự lựa chọn, đó là thứ ánh sáng hy vọng cho những người cùng cảnh ngộ như anh! Chiến đấu hay buông bỏ – Lựa chọn nào tốt hơn? Paul qua đời không lâu sau đó (2 năm) và chúng ta đều biết rằng, với những người mắc bệnh hiểm nghèo, bác sĩ thường đưa ra một con số, chẳng hạn như “Anh còn 18 tháng”… Tâm lý bình thường của con người, khi chẳng còn gì để mất, chúng ta sẽ dành trọn thời gian còn lại bên cạnh những người thân yêu. Có những người họ từ chối chữa trị, nằm trên giường bệnh trong đau đớn. Họ chọn cách ra đi trong bình yên, vì phần lớn không muốn trở thành gánh nặng cho gia đình. Có những người níu kéo chút hy vọng bằng xạ trị, sử dụng hóa trị để tiêu diệt tế bào ung thư, chiến đấu cho tới hơi thở cuối cùng. Lựa chọn nào trong 2 lựa chọn nêu trên, cũng đều là những quyết định dũng cảm. Paul đơn giản anh còn làm tốt hơn thế. Anh tiếp tục nỗ lực trở về làm một bác sĩ, tăng ca hơn 16 tiếng mỗi ngày ở phòng bệnh với vai trò của một bác sĩ phẫu thuật thần kinh. Và thậm chí khi bệnh chuyển biến nặng hơn, anh hoàn thành nốt sứ mệnh của cuộc đời mình qua cuốn hồi ký Khi hơi thở hóa thinh không này. Chương cuối cùng của cuốn sách, vợ anh đã thay anh hoàn thành nốt, bởi chúng ta đều biết, anh đã ra đi thanh thản bên những người thân yêu, một cái kết dang dở, nhưng đẹp & hùng vĩ. Tại sao cuốn sách này lại vĩ đại? Với Paul, đây chỉ đơn giản là công việc cuối cùng của anh, và cũng là một ước mơ giản dị thời tuổi trẻ. Viết lách! Nhưng anh không kể bằng giọng văn não nề, than thở ỉ ôi về sự bất hạnh của chính mình. Nuối tiếc, có. Nhưng than thở bi kịch thì không Và mặc dù là hồi ký kể về căn bệnh ung thư của chính mình, song bác sĩ Paul dành hẳn phần lớn cuốn sách để viết về những suy tư trăn trở của một bác sĩ, nói về cái chết. Lạnh lùng, nhưng đầy ám ảnh. Anh kể về những lần thất bại của mình, chứng kiến rất nhiều sự ra đi của bệnh nhân trong nước mắt của người chứng kiến Anh cũng kể về sự lạnh lùng của khoa học, nói lên chính kiến của bản thân về nghề bác sĩ. Dao thầy thuốc, đó là một trách nhiệm đầy thiêng liêng! Và nói về sự chết, là nói về những triết lý nhân sinh quan, khoa học & tôn giáo hòa quyện. Ở đó, qua lời văn của tác giả, không mượt mà nhưng không đến mức khô cứng, vừa đủ để độc giả hình dung, suy tư, trăn trở. Như cách anh đã từng! Tình chỉ đẹp khi còn dang dở Paul ra đi nhưng sách của anh thì còn mãi với cuộc sống này. Liên tục nằm trong danh sách những cuốn sách bán chạy nhất (best-seller), những bài học & triết lý sống của anh sẽ liên tục được truyền đạt tới các bạn trẻ, vốn cũng đang trăn trở về đường đi cho sự nghiệp của chính họ. Và trên hết, không chỉ riêng người trẻ, mà bản thân mỗi chúng ta rồi sẽ đều hiểu được rằng, đã sống là phải sống miệt mài, chiến đấu không hối tiếc. Cho đến hơi thở cuối cùng. Đến khi hơi thở hóa thinh không…thì thôi!

“Không gục ngã” Lời đề tựa nằm trên bìa sách ấy đã gần như lột tả được hết tâm hồn của tác giả Nguyễn Bích Lan, Không ai mong muốn cuộc đời mình trở nên bất hạnh và khó khăn bởi bất kỳ lý do nào. Bích Lan cũng vậy. Nhưng đối với Lan, việc trải qua những điều không mong đợi ấy như một màn đêm buông xuống và chị có thể ngắm nhìn những ngôi sao – biểu tượng cho những điều tốt đẹp, những hy vọng và khát khao được tiếp tục sống và vượt qua tất cả. “Không gục ngã” là tiêu đề quyển sách, cũng là lời Bích Lan tự nói với bản thân cũng như với những ai cần động lực để đối mặt với những rủi ro, những thử thách khó khăn trong cuộc sống. Trải qua một tuổi thơ nghịch ngợm, sống động và tươi đẹp, những tưởng mọi thứ đã đóng lại với Bích Lan ở ngưỡng cửa mười ba với căn bệnh loạn dưỡng cơ. Nhưng từ sự tuyệt vọng vì bệnh không có thuốc trị, vì những đau đớn và bất tiện mà căn bệnh gây ra, chị đã hình thành một nghị lực phi thường để tự học tiếng Anh, trở thành một giáo viên mang lại niềm yêu thích tiếng Anh cho học trò, một dịch giả mang những giá trị văn hoá cho người đọc. Điều gì khiến chị có thể vượt qua nghịch cảnh để cống hiến cho xã hội như vậy?! Từ những trang đầu của cuốn sách, người đọc có thể cảm nhận tình yêu cuộc sống mãnh liệt qua lời kể về những kỷ niệm tuổi thơ tươi đẹp, về những mối quan hệ trong gia đình, về khung cảnh thiên nhiên, những trò chơi dân gian, về tình yêu lao động và yêu văn chương được gieo mầm từ người ông nghiêm khắc. “Gió trời như con rồng vô hình, hết phi lên những ngọn thông già lại nhào xuống những rặng tre, luồn qua những cụm lá khô xào xạc, uốn lượn dọc các con ngõ, vờn qua những giọt mồ hôi, góp thêm chút mát mẻ vào những trò chơi tinh nghịch của con trẻ.” Phải là một tâm hồn nhạy cảm và tinh tế lắm mới có thể tả ngọn gió một cách sinh động như thế. Ngay cả khi bệnh tật trở nặng, chị cũng chỉ sợ rằng mình không thể tự bước xuống bậc thềm để nhìn bầu trời hay chạm tay vào một chiếc lá. Chị yêu cuộc sống từ những điều nhỏ nhặt nhất, chị trân quý những giá trị vô hình. Khi bệnh tật ập đến vào cái tuổi đầy ước mơ và hoài bão của chị, làm tinh thần chị suy sụp, chính tình yêu thương của những người thân trong gia đình đã vực chị dậy. Và chính khát vọng sống bên trong đã đưa chị đến con đường tự học suốt đời, chị không chấp nhận sống vật vờ như một bóng ma vì bệnh tật, chị muốn khẳng định sự tồn tại, giá trị của chính mình và cống hiến cho xã hội, chị muốn sống một cuộc đời ý nghĩa. Trong sách, chị chia sẻ về phương pháp tự học của mình, về tầm quan trọng của tự kỷ luật trong việc tự học, về lòng nhiệt huyết và sự chân thành trong cuộc sống, về tình yêu và lợi ích của văn chương, về vai trò của một dịch giả, về những “chìa khoá vượt khó”, về những bài học trong cuộc sống… Qua đó, người đọc sẽ thấy chị có một ý chí kiên định, một góc nhìn sâu rộng, dẫu thế giới của chị chỉ quẩn quanh bốn bức tường. Với “Không gục ngã”, Bích Lan dẫn chúng ta vào miền ký ức tuổi thơ của chị với những sự kiện rất đỗi đời thường và êm đềm, để rồi lại làm ta nhói lòng vì những đổi thay của cơ thể do bệnh tật mà có thể đánh gục bất cứ đứa trẻ nào trong hoàn cảnh của chị. Những mảng đối lập trong từng giai đoạn cuộc đời chị, từ yên bình đi đến những khổ đau do bệnh tật gây ra, rồi hy vọng và tình thương yêu giữa người với người lại hiện ra trong những lúc khốn cùng nhất, tất cả đều chứa đựng những nghị lực đáng tự hào, và những giá trị nhân văn trong cuộc sống. Đóng cuốn sách lại, mình lại thẫn thờ suy nghĩ về khát vọng sống, về ý nghĩa cuộc đời, về tinh thần vượt qua nghịch cảnh, về niềm vui cuộc sống…của chính mình. Mình nghĩ, mỗi người có những con đường riêng để đi. Nhưng những giá trị đích thực của cuộc sống thì không thay đổi, chỉ khi nào một người hiểu được những giá trị ấy, họ mới thật sự sống. Chị Bích Lan, đã và đang sống như thế. Cuốn sách này, không mang những giáo điều hay bài học khô khan, không khiến người đọc thương cảm cho số phận của chị, mà là những kinh nghiệm cuộc sống chân thật, truyền cảm hứng cho người đọc về chính cuộc sống của họ.

"Một lít nước mắt" của tác giả người Nhật Kito Aya, cuốn sách đầy cảm xúc này đã làm rung động hàng triệu trái tim, vực dậy hàng triệu con người đang có ý nghĩa chán nản với cuộc sống. Cái chết không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là bỏ cuộc. Ở tuổi 15 Kito Aya đã phải đối diện với “Án tử của cuộc đời” đó là cô mắc phải căn bệnh thoái hóa dây thần kinh tiểu não (Spinocerebellar Atrophy). Từng ngày dần trôi qua căn bệnh một ngày trở nặng, sự sống ngày một vơi đi. Aya dần mất đi khả năng kiểm soát chính cơ thể mình, từ việc ngồi xe lăn cho đến lúc nằm liệt giường. “Một tâm hồn nhạy cảm Một gia đình ấm áp Một căn bệnh hiểm nghèo Một cơ thể tật nguyền” Đây chính là tất cả những gì Aya có được trong hơn 20 năm của cuộc đời. Tất cả những đau khổ, dằn vặt về bệnh tật và cuộc hành trình sống chung với tật nguyền được Aya thể hiện qua từng câu chữ. Cuốn sách đầy cảm xúc này đã làm rung động hàng triệu trái tim, vực dậy hàng triệu con người đang có ý nghĩa chán nản với cuộc sống. Thanh xuân của Aya là một bức tranh tối màu, căn bệnh hiểm nghèo đã khiến cô mất đi các khả năng vận động cơ bản, tệ hơn là theo thời gian nó khiến Aya phải nằm liệt một chỗ. Đáng ra ở cái tuổi 15 cô phải được vui chơi thỏa thích, thực hiện những mộng mơ của tuổi trẻ nhưng cô lại phải đối diện với bệnh tật. May mắn rằng trong cuộc chiến ấy Aya không hề cô đơn, cô được mọi người ở phía sau ủng hộ đặc biệt là mẹ cô. Mẹ mình dạy rằng: “Chậm chạp cũng được, không giỏi giang cũng được, điều quan trọng là con luôn nỗ lực hết mình.” “Mẹ ơi tại sao căn bệnh lại chọn con?”. Câu hỏi lấy đi bao nhiêu nước mắt của độc giả. Thật tệ, tại sao ông trời có thể chọn Aya một cô bé 15 tuổi với tâm hồn mộng mơ, cô còn bao nhiêu ước mơ đang dang dở chưa thể thực hiện. Có thể chúng ta đã quá quen thuộc với hình ảnh một cô thiếu nữ với mối tình đầu ngây thơ cùng với đó là những trải nghiệm khó quên của năm tháng rực rỡ mang tên “Thanh xuân” đáng tiếc đó không phải là thanh xuân của Aya mà thay vào đó những gì cô phải chịu đựng đó là từng ngày từng giờ đấu tranh với căn bệnh của mình. Nhưng không vì những bất công đó mà Aya nản lòng, đối diện với “Án tử của cuộc đời”Aya đã chiến đấu như một chiến binh thật sự. Có hạnh phúc, có giằng xé, có đau khổ, khi sự sống đang trôi dần đi, Aya vẫn chọn cách đối diện với tất cả. “Hãy sống, mình muốn hít thở thật sâu dưới bầu trời xanh” dù cho có chìm trong khó khăn cô vẫn dũng cảm chiến đấu, niềm khao khát được sống trong lòng cô vẫn chưa bao giờ dập tắt. Mặc cho hiện thực khắc nghiệt, Aya vẫn kiên trì viết nhật ký từng ngày cô luôn tin tưởng vào bản thân và không từ bỏ “Có những người mà sự tồn tại của họ giống như không khí, êm dịu, nhẹ nhàng, chỉ khi họ mất đi người ta mới nhận ra họ quan trọng nhường nào. Mình muốn trở thành một tồn tại như thế”. Với niềm tin về cuộc sống, tương lai cháy bỏng. Aya đã kiên trì chiến đấu cho đến năm cô 26 tuổi. Cuộc sống của thiên thần Aya thật ngắn ngủi, từ những tâm sự đẫm nước mắt trong cuốn tự truyện “Một lít nước mắt” đã làm cho rất nhiều người trong chúng ta phải suy ngẫm. Để dũng cảm và chiến đấu với cái chết không nhiều người có thể làm điều đó. Kito Aya cái tên này sẽ mãi hiện hữu trong trái tim của những độc giả đã đọc cuốn sách này, bởi sự lạc quan với bệnh tật và khao khát sống mãnh liệt của cô. Cuộc sống này vốn dĩ đã không công bằng, cho nên thay vì than phiền bạn hãy trân trọng nó, biết hài lòng với những gì bản thân đang có. Bởi vì được sống là một điều tuyệt vời, có những lúc cuộc sống này sẽ không giống như chúng ta tưởng tượng. Nhưng may mắn thay khi chúng ta được sinh ra và lớn lên với một cơ thể lành lặn khỏe mạnh, chúng ta có thể đi đến nơi muốn đến, làm những việc muốn làm, trở thành phiên bản đặc biệt nhất. Và sống không đơn giản chỉ là tồn tại mà còn là cống hiến, hãy lạc quan với tất cả những khó khăn như cách mà Aya đã đối diện. Tất cả chúng ta hãy luôn cố gắng, kiên cường và sống hết mình, đừng để thời gian qua đi rồi mới hối hận “Thời gian sẽ không dừng lại dẫu cho tôi có đạp hết đồng hồ trên thế giới”. Chúng ta hãy sống và mỉm cười cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Cảm ơn sự xuất hiện của Aya ở thế giới này.