Có những câu chuyện đầy mạnh mẽ, đầy ý nghĩa nhưng lại
rất thú vị, “dễ tiêu hóa”. Luôn có một bài học đạo đức ẩn đằng sau mỗi câu chuyện
đó. Cho dù nó có thật hay không, cho dù đó là truyền thuyết hay hiện thực,
chúng vẫn có thể truyền cảm hứng cho tâm hồn và khiến bạn phải suy nghĩ.
Cùng đọc 4 câu truyện đầy ý nghĩa dưới đây và suy ngẫm:
1. Giá trị của cuộc sống
Trong một bài giảng,
một diễn giả nổi tiếng đang cầm một tờ 20 USD. Sau đó, ông hỏi những người đang
ngồi trong khán phòng: “Có ai muốn lấy
đồng đô la này không?“. Nhiều cánh tay giơ lên và vị diễn giả nói tiếp:
“Tờ đô la này sẽ được đưa cho một người trong
các bạn, nhưng hãy để tôi làm điều này trước đã”.
Ông ta liền vò tờ
tiền thành một quả cầu nhỏ. Tuy nhiên, một số người vẫn muốn nó. Sau đó, ông ấy
lại ném tờ đô la lên sàn và giẫm chân lên. Cuối cùng, tờ tiền trông rất bẩn và
bị nhàu nát. Sau đó nam diễn giả hỏi tiếp: “Còn ai muốn lấy nó không?”. Một lần nữa, một số cánh tay giơ
lên. Lúc này ông mới giải thích:
“Các bạn à, có một bài học rất ý nghĩa ở đây;
dù tôi có đối xử tới tờ tiền này thế nào, bạn vẫn muốn nó vì nó vẫn không mất
đi giá trị.
Trên hành trình cuộc sống, chúng ta sẽ vấp ngã rất nhiều
lần; chúng ta sẽ cảm thấy mình vô dụng, nhưng cho dù bất kỳ điều gì xảy ra, hay
có thể xảy ra, bạn sẽ không bao giờ mất đi giá trị trong mắt của Thượng đế –
cho dù bạn bẩn hay sạch sẽ, quần áo gọn gàng hay nhàu nhĩ, bạn vẫn là vô giá.
Giá trị của bạn không phụ thuộc vào những gì bạn làm hay
những gì bạn biết. Thay vào đó, nó xuất phát từ sự độc nhất vô nhị của chính bạn.
Đừng bao giờ quên điều này”.
Câu chuyện này còn
có một ý nghĩa sâu sắc khác nữa, rằng đối với những mục tiêu trong cuộc sống, bạn
cũng cần đặt cho nó một giá trị nhất định; để cho dù có bất cứ điều gì xảy ra,
lòng kiên quyết thực hiện mục tiêu ấy của bạn sẽ không bị lung lay.
Một cô bé tên là
Jenny thường cúi đầu vì nghĩ rằng mình không đủ xinh đẹp.
Một hôm, cô ấy đến
cửa hàng nữ trang và mua một cái kẹp nơ màu đỏ. Người chủ luôn miệng nói rằng
trông cô rất đẹp với chiếc nơ màu đỏ mới mua ấy. Nghe những lời này, Jenny cảm
thấy rất hạnh phúc và ngẩng cao đầu tự tin. Cô bé cũng rất muốn mọi người nhìn
thấy chiếc nơ màu đỏ của mình. Đến mức khi có ai đó va vào cô, cô hầu như không
để ý đến.
Khi cô bước vào lớp
học, giáo viên cũng phải thốt lên: “Jenny,
trông em thật đẹp khi em ngẩng đầu lên”. Cô giáo thậm chí còn ôm cô bé
vào lòng.
Ngày hôm đó, cô bé
nhận được rất nhiều lời khen ngợi, cô nghĩ đó là nhờ chiếc nơ màu đỏ. Tuy nhiên
vào cuối ngày, khi về nhà và soi mình trong gương, Jenny mới phát hiện ra rằng
chiếc nơ đã biến mất. Nó đã rơi khỏi đầu khi ai đó va vào cô.
Tự tin là một hình
thức của vẻ đẹp. Tuy nhiên, hầu hết mọi người nghĩ rằng vẻ đẹp chính là tướng mạo
bề ngoài. Đó là lý do tại sao nhiều người cảm thấy không hài lòng với bản thân.
Không quan trọng bạn giàu hay nghèo, dễ thương hay không, miễn là bạn có thể ngẩng
cao đầu một cách tự tin, bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc, đó chính là điều khiến bạn
trông quyến rũ và đáng yêu trong mắt người khác.
3. Chiếc lá cuối cùng
Nhà văn nổi tiếng
người Mỹ William Sydney Porter (còn được gọi là O. Henry) là tác giả của truyện
ngắn “Chiếc lá cuối cùng”.
Trong câu chuyện
này, ông nói về một người cô gái bị bệnh nặng đang nhìn chằm chằm vào một cái
cây bên ngoài cửa sổ. Khi lá cây cứ rơi xuống trước gió mùa thu, cô nghĩ:
“Khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống, mình sẽ chết”.
Một họa sĩ già biết
được điều này và quyết định vẽ một chiếc lá “vĩnh cửu” nằm trên một trong những
nhánh cây. Kết quả là, cô gái đó đã qua khỏi cơn nguy kịch.
Câu chuyện đơn giản
này cho chúng ta biết rằng mặc dù chúng ta có thể sống thiếu nhiều thứ, rất khó
sống mà không có hy vọng.
Một mũi tên gãy
Một ngày, trong thời
Chiến Quốc ở Trung Quốc, một vị tướng đã trao tặng con trai mình một món quà. Vị
tướng nói:
“Con trai, mũi tên sức mạnh này là một bảo vật
gia truyền quý giá và linh thiêng. Nó có thể mang lại cho con sự can đảm tuyệt
vời và cũng có thể bảo vệ con. Tuy nhiên, con không được rút nó ra khỏi vỏ bọc”.
Con trai ông, cũng
là một người lính, rất ngạc nhiên và thích thú trước cái vỏ bọc da và phần lông
vũ mọc ra từ phần đuôi mũi lên.
Ngày hôm sau,
chàng trai trẻ đã tham gia vào một trận chiến vô cùng khốc liệt. Anh cảm thấy
mình rất can đảm và tràn trề sức mạnh, giết chết tất cả những kẻ địch của mình.
Những ngày sau đó, anh đã không ngừng suy nghĩ về mũi tên kỳ diệu này của mình.
Cuối cùng, vì anh
ta không kiềm lòng được nên đã đánh liều, rút mũi tên ra khỏi vỏ bọc. Ngạc
nhiên thay, đó chỉ là một mũi tên gãy! Đột nhiên, anh ta cảm thấy sợ hãi và ý
chí chiến đấu đã lung lay. “Làm sao mình có thể chiến đấu với kẻ thù với một
mũi tên gãy kia chứ?”, anh ấy bắt đầu lo lắng. Ngày hôm sau, anh ấy đã bị
chết trên chiến trường.
Khi vị tướng nhìn
thấy thân thể vô hồn của người con trai, ông thở dài và nói:
“Nếu con không thể giữ vững ý chí của mình,
làm thế nào con trở thành tướng lĩnh được đây?”
Tất nhiên, thật không khôn ngoan và quá nguy hiểm khi đặt hết niềm hy vọng vào một mũi tên. Điều này cũng tương tự như trong cuộc sống, khi bạn đặt hy vọng của mình vào con cái, hay đặt hạnh phúc của bạn vào người hôn phối, hay đặt hết sự kỳ vọng tương lai vào một điều gì đó bên ngoài, mà không phải vào chính ý chí của bản thân. Nếu một ngày những điều ấy không như bạn mong tưởng, thì điều gì sẽ xảy đến?
Nguồn: trithucvn.net
-------------------------
Theo dõi fanpage của
Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:https://www.facebook.com/bookademy.vn
Tham gia cộng đồng
Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại
link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3
O'Hen-ri là nhà văn Mĩ, sinh năm 1862, mất năm 1910. Thuở nhỏ, vì nhà nghèo nên ông không được học hành đến nơi đến chốn. Năm mười lăm tuổi, ông đã phải thôi học, đến phụ việc tại hiệu thuốc của người chú ruột. Thời trai trẻ, ông trải qua nhiều nghề khác nhau để kiếm sống như nhân viên kế toán, thủ quỹ ngân hàng, bốc vác... O'Hen-ri sáng tác rất nhiều và phần lớn tác phẩm của ông phản ánh cuộc sống bất hạnh của tầng lớp dân nghèo. Nhiều truyện ngắn đã để lại ấn tượng khó quên trong lòng người đọc, trong đó có truyện "Chiếc lá cuối cùng". Bối cảnh của truyện là ngôi nhà trọ ba tầng cũ kĩ, tồi tàn với những căn phòng cho thuê giá rẻ trong một khu phố nhỏ ở phía Tây công viên Oa-sinh-tơn. Thời điểm xảy ra sự việc là tháng mười một, khi những cơn gió lạnh mùa đông tràn về. Hai nữ họa sĩ trẻ là Xiu và Giôn-xi thuê chung một căn phòng nhỏ trên tầng thượng sát mái. Cụ Bơ-men là một họa sĩ nghèo sống ở tầng hầm. Giôn-xi bị sưng phổi nặng. Vì nghèo không có tiền thuốc thang nên cô buồn bã không thiết sống nữa. Mặc cho Xiu chăm sóc, động viên, Giôn-xi cứ nằm quay mặt ra phía cửa sổ, nhìn những chiếc lá thường xuân rụng dần từng chiếc một. Mỗi lần có chiếc lá rơi, cô lại cảm thấy mình gần cái chết thêm một chút. Trước khi trời tối, Giôn-xi đếm còn lại bốn chiếc lá và tự nhủ sau khi chiếc lá cuối cùng rụng nốt thì mình cũng lìa đời.
Nghe Xiu kể chuyện ấy, cụ Bơ-men bực mình nghĩ rằng tại sao trên đời này lại có người muốn chết chỉ vì một cây dây leo nào đó rụng hết lá?! Rồi Xiu đưa cụ Bơ-men lên gác... Đoạn trích này tiếp nối câu chuyện trên, kể về việc vì thương Giôn-xi mà cụ Bơ-men đã thức trắng đêm để vẽ chiếc lá thường xuân lên tường. Sáng hôm sau thức giấc, Giôn-xi nhìn thấy chiếc lá cuối cùng vẫn còn bám chặt vào cây.
Cô như được tiếp thêm sức mạnh và thoát qua cơn hiểm nghèo. Nhưng cũng vì vẽ chiếc lá trong đêm đông giá buốt nên cụ Bơ-men đã bị cảm lạnh rồi qua đời chỉ sau hai ngày. Qua đoạn trích, tác giả bày tỏ thái độ trân trọng, cảm phục trước tình yêu thương chân thành và lòng vị tha cao cả của những con người nghèo khổ.
Cụ Bơ-men là một họa sĩ vô danh. Suốt bốn mươi năm, cụ ấp ủ ý định sẽ vẽ một bức tranh tuyệt tác nhưng chưa bao giờ bắt đầu công việc. Giống như chị Xiu, cụ Bơ-men rất quan tâm đến tình cảnh tội nghiệp của Giôn-xi. Biết cô gái đang tuyệt vọng, muốn tìm đến cái chết để giải thoát, cụ đã nhờ chị Xiu đưa lên gác để thăm.
Hai người sợ sệt ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn cây thường xuân. Rồi họ nhìn nhau một lát, chẳng nói năng gì vì thấy những chiếc lá thường xuân đang theo nhau rụng, chỉ còn một vài chiếc. Có lẽ trong thâm tâm cả hai đều lo lắng cho số phận của Giôn-xi. Riêng cụ Bơ-men, chắc là cụ đang nghĩ đến cách vẽ chiếc lá cuối cùng để đem lại cho Giôn-xi niềm hi vọng.
Tình thương và lòng trắc ẩn đã khơi dậy trong tâm hồn cụ Bơ-men một ý tưởng sáng tạo tuyệt vời. Cụ lẳng lặng làm theo lời trái tim mách bảo, không hé răng cho ai biết ý định của mình. Tác giả không tiết lộ ngay việc cụ Bơ-men vẽ chiếc lá trong đêm mưa tuyết ra sao mà đợi đến những dòng cuối cùng của truyện mới cho mọi người biết qua lời của chị Xiu. Cách kể chuyện như thế tạo được bất ngờ và hứng thú cho người đọc.
Chiếc lá cụ Bơ-men vẽ lên bức tường gạch đối diện với cửa sổ căn gác nhỏ của Giôn-xi đúng là một kiệt tác vì trước hết trông nó giống y như thật: Ở gần cuống lá còn giữ màu xanh sẫm, nhưng với rìa lá hình răng cưa đã nhuốm màu vàng úa, chiếc lá vẫn dũng cảm treo bám vào cành cách mặt đất chừng hai mươi bộ, khiến Giôn-xi tưởng đấy chính là chiếc lá cuối cùng.
Quan trọng hơn cả là chiếc lá do cụ Bơ-men vẽ đã đem lại sự sống cho Giôn-xi. Chiếc lá không phải chỉ được vẽ bằng bút lông, bột màu, mà bằng cả tình cảm chân thành và lòng vị tha cùng đức hy sinh cao cả của cụ Bơ-men. Người họa sĩ già đã quên cả tuổi tác lẫn sức khỏe của mình để cố gắng nhen nhóm lại hi vọng sống trong lòng cô gái trẻ đáng thương.