Đọc sách là một sở thích vô cùng tao nhã và hữu ích. Những lúc cần tìm người cố vấn hay gặp khó khăn trong cuộc sống thì sách cũng là người bạn tâm giao lắng nghe và động viên tinh thần bạn. Nhưng để chọn được một quyển sách hay, ưng ý không phải là dễ. Vì vậy mình sẽ gợi ý cho quý độc giả 3 quyển sách văn học nước ngoài kinh điển được bán chạy nhất sau đây:

1.NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ

 Victor Hugo (26/2/1802 – 22/5/1885) là nhà thơ, nhà văn, nhà soạn kịch thuộc Chủ nghĩa Lãng mạn người Pháp. Ông được coi là một trong những nhà văn Pháp vĩ đại nhất.

 Năm 1851 lịch sử nước Pháp lại trải qua cơn biến động. Louis Napoléon hủy bỏ nền Cộng hòa, thành lập nền Đế chế, tự xưng là Vua Napoléon III. Vì lên án cuộc đảo chính, Hugo bị buộc đi đày ở Bỉ, sau đó là đảo Jersay và Guernesey. Trong những năm tháng đó, Hugo đã hoàn thành bộ tiểu thuyết Những Người Khốn Khổ dày mấy ngàn trang.

 Nhân vật chính của tiểu thuyết là Giăng Vangiăng - một cựu tù khổ sai tìm cách chuộc lại những lỗi lầm gây ra thời trai trẻ. Bộ sách văn học này mang tính hiện thực, sử thi, có tầm bao quát xã hội và cũng là bài ca về tình yêu.

Xét về hiện thực, tiểu thuyết miêu tả thế giới của những con người nghèo khổ một cách chân thực. Trên khía cạnh sử thi, tác phẩm đã miêu tả những sự kiện lịch sử quan trọng của nước Pháp, đã khắc họa những xung đột lớn lao bên trong tâm hồn con người, giữa cái Thiện và cái Ác bên trong Giăng Vangiăng, giữa sự tôn trọng luật pháp và tôn trọng đạo lý làm người trong Giave.

 Những người khốn khổ lên án các loại "địa ngục trần gian" với một thông điệp cho mọi thời đại: "Sự nghèo khó làm cho đàn ông gục ngã, đói khổ làm đàn bà sa đọa, đen tối làm trẻ em suy nhược. Xã hội của con người còn ngột ngạt khi mà sự ngu dốt và nghèo khó còn tồn tại trên mặt đất!". Những người khốn khổ được đánh giá là cuốn tiểu thuyết của thế kỷ và được dịch sang nhiều ngôn ngữ.


 2.NGUỒN CỘI

 Đọc quyển sách văn học này bạn sẽ vô cùng choáng ngợp trước hàng ngàn kiến thức về văn hóa, lịch sử, tôn giáo, nghệ thuật… Nguồn Cội như một từ điển bách khoa toàn thư về đặc trưng văn hóa Tây Ban Nha.

Không có gì có thể làm bạn phấn khích bằng việc tiếp tục theo dõi chuyến hành trình đầy bí ẩn và kịch tính của Giáo sư biểu tượng học Robert Langdon, nhân vật được yêu thích nhất của nhà văn Mỹ - Dan Brown. Và tác phẩm thứ 5 nói về chuyến hành trình mới nhất mang tên Nguồn cội đã được ra mắt vào tháng 2/2018.

Dan Brown và Nguồn Cội đã đưa chúng ta tới bức tranh lớn của nguồn gốc nhân loại. Nhìn thẳng vào các câu hỏi:

Thần là tưởng tượng hay có thật?

Tôn giáo làm mụ mị hay an ủi?

Thí nghiệm Urey và Miller về nguồn gốc loài người có thực sự thất bại hay nó chỉ cần thêm thời gian?

Qua nhân vật Edmon Kirsch, tỷ phú ngành công nghệ, nhà chủ nghĩa vị lai, theo thuyết vô thần, Dan Brown đã chia ra làm 2 phe đối lập:

Có tôn giáo.

Vô thần

 Dưới đây là sơ lược về nội dung của phần đầu tác phẩm:

 Robert Langdon đến Bảo tàng Guggenheim tối tân ở Bilbao để tham dự một thông báo chính thức - công bố khám phá rằng “sẽ thay đổi bộ mặt khoa học mãi mãi.” Người chủ trì buổi tối là Edmond Kirsch. Ông là một trong những học sinh đầu tiên của Langdon tại Harvard hai thập kỷ trước đó, sắp tiết lộ một bước đột phá đáng kinh ngạc. . . một trong đó sẽ trả lời hai câu hỏi cơ bản về sự tồn tại của con người: "Chúng ta đến từ đâu?" và "Chúng ta đang đi về đâu?"

 Buổi tối được tổ chức tỉ mỉ đột nhiên bùng nổ thành hỗn loạn, và những phát hiện quý giá của Kirsch trên bờ vực bị mất mãi mãi. Quay cuồng và đối mặt với một mối đe dọa sắp xảy ra, Langdon bị buộc phải bỏ trốn để trốn thoát khỏi Bilbao. Đi cùng với anh ta là Ambra Vidal, giám đốc bảo tàng thanh lịch, người đã làm việc với Kirsch để tổ chức một sự kiện khiêu khích. Họ cùng nhau chạy trốn đến Barcelona để tìm kiếm một mật khẩu khó hiểu để mở khóa bí mật của Kirsch.


3.SUỐI NGUỒN (THE FOUNTAINHEAD)

 Khi Suối Nguồn (The Fountainhead) được xuất bản lần đầu tiên, tầm nhìn văn học độc đáo của Ayn Rand đã giành được sự quan tâm và hoan nghênh trên toàn thế giới ngay lập tức. Tác phẩm đã bán được 6 triệu bản trong hơn 60 năm qua kể từ khi xuất bản lần đầu (năm 1943).

 Suối nguồn đã được chuyển thể sang điện ảnh vào năm 1949, với Gary Cooper đóng vai Howard Roark, và kịch bản phim do chính Ayn Rand thực hiện.

 Tác phẩm theo dấu hành trình của anh trên con đường hoạt động kiến trúc theo trường phái hiện đại, trường phái mà anh cho là ưu việt hơn so với lối kiến trúc truyền thống mà hầu hết tất cả mọi người tôn thờ. Bằng cách xây dựng những mối quan hệ với những nhân vật khác chung quanh Howard Roark, tác giả Ayn Rand lột tả nhiều hình mẫu nhân cách con người, tất cả đều khác với hình mẫu lý tưởng mà bà đặt vào Howard Roark.

 Những mối quan hệ phức tạp giữa Howard Roark và những nhân vật khác, có người giúp, có người cản trở, thậm chí cả hai, làm cho tác phẩm rất giàu kịch tính và đậm tính triết lý. Qua ngòi bút của Ayn Rand, Howard Roark trở thành hiện thân của linh hồn con người và cuộc đấu tranh của anh đại diện cho chủ nghĩa cá nhân đối lập với chủ nghĩa tập thể.

 Khi đọc cuốn sách này chắc hẳn bạn sẽ nhìn thấy mình hoặc những người xung quanh đâu đó trong các nhân vật. Đây sẽ là dịp bạn được nhìn lại bản thân mình, nhìn nhận lại xã hội với những tư tưởng triết học trong cuốn tiểu thuyết này. Chắc chắn sẽ có những câu, những lời thoại của nhân vật khiến bạn ngẫm nghĩ, đọc đi đọc lại để có thể hiểu tư tưởng ẩn chứa trong đó. Nhưng yên tâm rằng những tư tưởng triết học đó hoàn toàn không khiến bạn nhàm chán.


 Nguồn: newshop.vn

--------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3  

 

Xem thêm

Chào mọi người, mình mới đọc xong cuốn tiểu thuyết Suối Nguồn và đang rất dạt dào cảm xúc vì vậy quyết định ngay lập tức review cuốn tiểu thuyết này. Thật lòng thì mình không phải người thường xuyên đọc các tác phẩm văn học hay tiểu thuyết. Những sách mình đọc đa phần về sách phát triển bản thân, phát triển kỹ năng hơn. Mình hiếm khi đọc tiểu thuyết bởi nghĩ nó quá dài dòng và hư cấu, chỉ mang tính giải trí và giết thời gian nên ban đầu mình rất phân vân trước khi mua Suối Nguồn. Sau khi cầm cuốn sách trên tay ” Ôi mẹ ơi” 1200 trang dày quá, cứ như một cuốn từ điển. Nếu bạn chụp ảnh với những thằng cao hơn mình chục phân thì bạn có thể yên tâm vì nếu đứng lên trên quyển sách này bạn sẽ ngang với nó. Nếu mang ra đun thì mình nghĩ cũng có thể sôi được một ấm nước. Và cho đến hôm nay sau khi đã ngấu nghiến hết 1200 trang giấy không lẻ này thì mình chỉ muốn cuốn tiểu thuyết tiếp tục dài ra để có thể tiếp tục cùng cuộc hành trình với các nhân vật trong đó. Khi đọc Suối Nguồn, mình tin bạn cũng sẽ như mình nhìn thấy bản thân hoặc những người xung quanh được mô phỏng lại trong các nhân vật. Điều kì lạ là tiểu thuyết đã được viết từ năm 1943 những với xã hội và những con người của hiện tại nó vẫn quá đúng. Đây sẽ là dịp bạn được nhìn lại bản thân mình, nhìn nhận lại xã hội với những tư tưởng triết học trong cuốn tiểu thuyết. Chắc chắn sẽ có những câu, những lời thoại của nhân vật khiến bạn ngẫm nghĩ, đọc đi đọc lại để có thể hiểu tư tưởng ẩn chứa trong đó. Nhưng yên tâm rằng những tư tưởng triết học đó được thể hiện rất sinh động qua tính cách, hành động, lời thoại của nhân vật nên hoàn toàn không khiến bạn nhàm chán. Bạn sẽ bị cuốn hút bởi hành trình khẳng định chân lý của chàng kiến trúc sư trẻ Howard Roark từ khi anh bị đuổi khỏi trường Đại học cho đến khi anh đã gần 40 tuổi. Chúng ta sẽ cảm thấy mình thấy nhỏ bé khi đứng cạnh những khát khao, những lý tưởng mà anh theo đuổi. Reviews tiểu thuyết suối nguồn Khi đọc cuốn tiểu thuyết này, mình đang trong giai đoạn khá căng thẳng và mông lung về mục tiêu sống của bạn thân bởi gặp những khó khăn trắc trở khi theo đuổi những điều mình mong muốn. Đặc biệt, bị những lời lẽ của người khác làm bản thân bị lung lay. Nhưng khi đọc về hành trình của Howard mình có niềm tin hơn rất nhiều và thấy những gì mình gặp phải vẫn là cái giá quá nhỏ bé để theo đuổi những gì mình mong muốn. Chúng ta sẽ còn thấy những Dominique,Toohey, Peter, Wyland,… như hiện thân của rất nhiều con người sống xung quanh chúng ra. Những cuộc chiến không chỉ giữa người với với người, đó còn là cuộc chiến trong chính bản thân chúng ta. Có lúc nào bạn tự hỏi rằng? Mình là ai? Cuộc sống mình đang sống mình có cảm thấy xứng đáng? CON NGƯỜI LUÔN MUỐN ĐƯỢC BẤT TỬ, NHƯNG HỌ CHẾT ĐI CÙNG VỚI MỖI NGÀY TRÔI QUA Rất nhiều người đang đeo cho mình một chiếc mặt nạ của sự tử tế, sự giúp đỡ, liêm chính người khác nhưng họ có phải tốt bụng và đáng tin như vậy? Bạn sẽ thấy một xã hội mà một bài báo quyên góp cho nhà Khoa học nghèo tiếp tục nghiên cứu về dự án hữu ích cho loài người chỉ được có 9$ 45 xu nhưng bài viết về một cô gái chửa hoang với một tên tội phạm trong tù được những 1077$? Đó cũng giống như thực tại của chúng ta đang sống bây giờ, những tin về việc tốt thì cực ít view, những tin cướp, giết, hiếp thì luôn được quan tâm, bàn tán và chia sẻ một cách quá đáng. Đó là lỗi của những trang báo, hay lỗi của xã hội khi nếu viết về những tin tốt thì không ai quan tâm? Còn một điều nữa, trong một xã hội luôn truyền bá tư tưởng hy sinh bản thân mình vì người khác sẽ xứng đáng được tôn vinh. Những triết lý, tư tưởng của số đông liệu có đúng? Cuốn tiểu thuyết lan truyền một tư tưởng sống “vị kỷ” tôn thờ bản thân (khác với ích kỷ) mà bạn sẽ dần hiểu ra xuyên suốt trong nội dung của tác giả. Nếu bạn chưa thấy cuộc sống mình đang sống có ý nghĩa, đang tìm lý tưởng cho bản thân mình mà vẫn sợ xã hội, những người xung quanh thì hãy đọc cuốn sách này. Mình rất thích hình ảnh con lật đật bởi cú có bị xô, đẩy, những cú vả mạnh như thế nào thì sau một hồi lắc lư nó sẽ vẫn tiếp tục đứng thẳng. Đừng như một con búp bê đẹp đẽ những chỉ một cơn gió thổi qua là đã sấp mặt không thể nào tự đứng dậy được. Bản thân mình đã được tiếp thêm rất nhiều động lực để tiếp tục với đam mê, tiếp tục với con đường mình đã chọn sau khi đọc cuốn tiểu thuyết này. Chắc chắn đây sẽ là kim chỉ nam cho cuộc sống của mình sau này. Mình tin bạn cũng sẽ cảm thấy như vậy. Nó thực sự tuyệt vời hơn những gì mình đã viết với khả năng văn chương hạn chế của mình. Hãy mua nó và cảm nhận! Review tiểu thuyết mình luôn cố gắng không tiết lộ nội dung của câu chuyện, cái kết để mọi người có trải nghiệm tốt nhất khi đọc. Khi đọc review trên mạng mình cũng tránh các review tiết lộ quá nhiều về cốt truyện, hay nhận định quá nhiều về nhân vật. Bởi cùng một nhân vật mỗi người sẽ có một cách đánh giá khác nhau. Lời khuyên: Bạn nên dành những khoảng thời gian nhàn rỗi và loại bỏ hết các tạp niệm hiện tại để bắt đầu đọc nó nhé. Cuốn tiểu thuyết này cần đọc một cách liên tục. Bạn hãy dành thời gian vào những lúc rảnh rỗi 1,2h. Để điện thoại im lặng và thả hồn và thế giới của nhân vật.

“Suối nguồn” viết về một cuộc sống tôn vinh con người và định hướng về một thế-giới-như-nó-phải-là theo lý tưởng của Ayn Rand. Tác phẩm là cuốn sách dành cho những linh hồn chính trực, những trái tim nhiệt huyết, quyết liệt, miệt mài theo đuổi đam mê và cháy bỏng đến tận cùng, dù sự tận cùng đó phải vật vã từ trong đau đớn tuyệt vọng, điểm đích từ đống tro tàn vẫn là phượng hoàng tái sinh. Theo bình chọn của độc giả Modern Library – một công ty xuất bản của Mỹ, “Suối nguồn” (tựa tiếng Anh: The Fountainhead) là một trong hai tác phẩm đứng đầu bảng xếp hạng những tiểu thuyết hay nhất thế kỷ XX. Bản thảo của cuốn sách đã từng bị 12 nhà xuất bản từ chối vì nhận định sẽ không bán được vì không tồn tại độc giả cho nó, vì quá triết lý, vì quá nhạy cảm, và cuối cùng – “Suối nguồn” đã được chào đón nồng nhiệt – hơn 6,5 triệu bản sau 76 năm kể từ khi xuất bản lần đầu (năm 1943) được bán trên khắp thế giới, được dịch ra nhiều thứ tiếng, và vẫn liên tục được tái bản hằng năm. Ayn Rand trở thành tác giả có ảnh hưởng lớn nhất đến độc giả Mỹ trong thế kỷ XX. 1200 trang, 7cm, vừa vặn một chiếc gối đầu theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Cũng như nhiều tác phẩm hay và nổi tiếng long trời lở đất khác, “Suối nguồn” đồ sộ về hình thức cũng như nội dung, dùng để gối đầu cũng được, dùng để gặm nhấm từng câu từ mỗi lúc cần thư giãn cũng được. Tác phẩm gồm 60 chương nằm trong 4 phần lấy tên của 4 nhân vật: Peter Keating, Ellsworth M. Toohey, Gail Wynand, Howard Roark. Ayn Rand viết theo một kết cấu ma quái, có chủ đích. Có khi mỗi chương là một thể song song, mỗi đường thẳng dành cho một nhân vật. Có khi mỗi phần lại mang cấu trúc lội ngược dòng từ hiện tại về quá khứ. Tưởng lộn xộn, mà xuôi dòng. Để khi lật đến trang 1199, người đọc vẫn có thể dễ dàng hình dung lại trong trí nhớ tất cả những gì đã đọc qua. Thiết kế hình mẫu lý tưởng của Ayn Rand là một kiến trúc sư thiên tài – Howard Roark – nhân vật chính. Xuyên suốt tác phẩm, Howard là người tự chủ, chính trực, không khoan nhượng. Anh thiết kế các tòa nhà một cách trung thực và sáng tạo theo nguyên tắc phải phù hợp với vị trí, vật liệu và mục đích. Anh là một người theo chủ nghĩa hiện đại, không có hứng thú bắt chước, vay mượn hay chắp vá từ truyền thống, cũng không chấp nhận sự phê duyệt bởi những người khác, bao gồm cả các nhà lãnh đạo hay chuyên gia trong lĩnh vực kiến trúc. Các nhà phê bình và đối thủ cạnh tranh của Howard bị đe dọa và xúc phạm bởi thái độ cũng như tài năng của anh. Họ là Peter Keating – một kiến trúc sư thành công bằng cái miệng và sự vay mượn, gian lận, chơi bẩn. Họ là Ellsworth Toohey – một chủ bút của tờ Ngọn cờ, tự nhận mình là chuyên gia về kiến trúc, ông ta thâu tóm dư luận, một con người theo đuổi quyền lực thống trị tinh thần… Ngồn ngộn người trong đám dư luận ấy chống lại Howard, dưới sự dẫn dắt của Ellsworth. Gail Wynand là cuộc đời thành công từ nghèo khó. Ông là chủ tờ Ngọn cờ – một tờ báo đáng khinh phát triển dựa trên những tin giật gân. Gail đã phải trả giá bằng danh dự của mình để có được một vị trí mà ở đó ông có thể tiêu khiển bằng cách xem những người khác thể hiện danh dự của họ như thế nào. Cuộc gặp gỡ với Howard và các công trình của anh đã đánh thức linh hồn chính trực trong Gail, nhưng quá trễ để cứu rỗi ông. Nhân vật thú vị nhất, có lẽ là Dominique Francon, một cô nàng được xây dựng hết sức diệu kỳ – dù qua bao nhiêu sự phi lý mà cô đã làm thì cũng chỉ là phông nền làm bật lên tình yêu cô dành cho Howard. “Suối nguồn” có một kết thúc đẹp, đúng với mục đích ngay từ đầu của Ayn Rand là xây dựng một hệ thống xã hội ở đó Howard Roark – con người lý tưởng của bà có thể tồn tại và hoạt động. Một hệ thống tự do, hiệu quả, hợp lý. Điểm hấp dẫn của “Suối nguồn” chính là quá trình đấu tranh, kiên trì và không khoan nhượng của Howard, để kết quả cuối cùng là hệ thống xã hội đó tưởng thưởng anh và tưởng thưởng cho những năng lực tốt đẹp nhất trong mỗi con người. Quyền lực của ngôn từ. Sẽ là thiếu sót nếu như không nói đến thứ quyền lực này trong “Suối nguồn” – thứ quyền lực tạo nên sự thành công của Ellsworth Toohey, thứ quyền lực khiến ông ta được tôn sùng như một vị thánh. “Ông không lê bước nặng nhọc qua các thế kỷ; ông khiêu vũ – các nhà phê bình nói – trên đại lộ của các thời đại, như một anh hề, một người bạn, và một nhà tiên tri.” Đó là cái cách mà Ellsworth sử dụng ngôn từ. Với dáng người nhỏ thó, sức khỏe yếu ớt, nhưng mọi người lại không có ấn tượng về vẻ ngoài đó của ông. Ellsworth luôn được nhớ đến là người đàn ông có giọng nói du dương như tiếng đàn, và thông minh với tài hùng biện xuất sắc. Ellsworth hiểu thế giới hiện tại, hiểu những gì đang diễn ra, về lòng người, về tôn giáo, về quyền năng của ngôn ngữ… Ông ta đóng vai như người cha đạo nghe rất nhiều lời xưng tội, và rồi đưa những con chiên đó vào trò chơi của mình, ngắm chúng quay lòng mòng dưới sự điều khiển của ông ta. Ellsworth “tự xưng” là một nhà tư tưởng hiện đại cho chủ nghĩa vị nhân sinh. Ông ta rao giảng rằng vị nhân sinh là học thuyết đòi hỏi con người phải sống vì người khác và đặt những người khác lên trên bản thân mình. Ông ta bám vào đó để phá hủy cái tôi và linh hồn của người khác, tạo ra những hạng người sống thứ sinh, thao túng tinh thần họ, hướng tới mục tiêu cuộc đời ông ta – quyền lực, cai trị, lãnh tụ tinh thần. Ngôn từ là một thành quả vĩ đại của nhân loại, không đơn thuần là công cụ để giao tiếp, nó còn là một bộ máy truyền tải nhiều loại hình nghệ thuật. Nhưng nếu bị lợi dụng bởi những kẻ như Ellsworth, ngôn từ sẽ trở thành thứ vũ khí đáng sợ, giống như cách mà các tôn giáo cực đoan tuyên truyền và tẩy não những người anh em thiện lành. Ayn Rand vẽ nên một bức tranh đầy sinh động để độc giả dễ dàng hiểu được mức độ nguy hiểm khi có người vận dụng từ ngữ một cách thông minh xảo quyệt để định hướng đám đông vì mục đích xấu. Bất hạnh của con người – sống thứ sinh. Nguyên văn, Ayn Rand dùng từ “second – handers” để chỉ hạng người này. Thứ sinh có nghĩa là không sinh ra từ bản thân chủ thể hành động hoặc cảm xúc mà chỉ phản ánh từ người khác. Người sống thứ sinh là người sống với mục đích gây ấn tượng với người khác bằng danh vọng, sự ngưỡng mộ, sự ghen tị… lấy sự đánh giá của người khác làm thước đo bản thân. Không muốn giỏi, mà muốn được nghĩ là giỏi. Không muốn lao động, mà ra vẻ lao động và muốn được nghĩ là lao động giỏi. Đó chính là những con người hoàn toàn không quan tâm tới mình muốn gì hay nghĩ gì, mà chỉ quan tâm đến người khác nghĩ gì về bản thân và hành động theo ảo tưởng đó. Peter Keating là điển hình của hạng người sống thứ sinh trong “Suối nguồn”, là sản phẩm và vũ khí hoàn hảo của Ellsworth. Anh ta muốn được vĩ đại trong mắt người khác, muốn người ta đóng kịch để giúp cho vai kịch của anh – một vai kịch đẹp đẽ, phức tạp với tất cả kịch tính, tỉa tót, đỏm dáng. Thế giới sẽ ra sao nếu chỉ có toàn những kẻ sống thứ sinh luôn ăn bám sống nhờ bộ óc của người khác, những kẻ không lao động, không tư duy, không sản xuất, không sáng tạo? Tôn vinh con người không đồng nghĩa với coi thường chủ nghĩa vị nhân sinh. Trong định hướng về một thế-giới-như-nó-phải-là theo lý tưởng của Ayn Rand, ở đó cuộc sống tưởng thưởng người sáng tạo, người chính trực, người tư duy và làm việc độc lập với bộ óc của riêng mình mà không cần lệ thuộc vào bất kỳ phán xét, đánh giá từ người khác. Mục đích của Ayn Rand là tôn vinh người sáng tạo, dẫn đường cho con người hướng về một cuộc sống có ý nghĩa, tìm được giá trị của bản thân. Hệ thống nhân vật trong “Suối nguồn” đơn giản nhưng đặc trưng, mà thông qua đó Ayn Rand mở ra nhân quả của từng người, kết quả của mỗi người tùy thuộc vào việc họ đã đối xử với bản thân mình như thế nào, chăm sóc linh hồn mình như thế nào. Peter phản bội linh hồn mình. Gail bán đi linh hồn mình và phá hủy những linh hồn chính trực khác. Dominique không chịu đựng được cảnh những linh hồn bị chà đạp và chiến đấu, thậm chí là đày đọa thể xác để cứu rỗi linh hồn mình. Catherine để mặc cho linh hồn mình bị chà đạp. Ellsworth thâu tóm linh hồn nhưng cũng chỉ là một kẻ rỗng tuếch. Howard nuôi dưỡng một linh hồn chính trực, anh chăm sóc và nâng niu nó, từ mầm non trở thành cổ thụ, chưa một giây phút nào anh đánh mất. “Suối nguồn” tôn vinh những con người chính trực dám là chính mình, nhưng không có nghĩa là phản bác chủ nghĩa vị nhân sinh, mà tác giả chỉ ra chỗ mà người ta đánh tráo khái niệm vị nhân sinh để phá hủy cái tôi của mỗi người – chính là cái cách mà Ellsworth đã làm. Vị nhân sinh trong tư tưởng của Ellsworth là một thứ vị nhân sinh đã bị bóp méo đi, nói như lời của Howard rằng: “Loài người đã được dạy dỗ rằng đức tính tốt đẹp nhất không phải là đạt được một cái gì đó mà là cho đi một cái gì đó. Nhưng một người không thể cho đi những gì mà anh ta không tạo ra. Đầu tiên phải có sáng tạo, sau đó mới là phân phối, nếu không thì chẳng có gì để phân phối cả. Phải có người sáng tạo trước khi có những người hưởng lợi từ sự sáng tạo.” Bởi sự đánh tráo khái niệm vì mục đích xấu của những người “tự xưng” là vị nhân sinh, mới tạo ra một đám đông không có cái tôi. Điều đáng nhận xét trong bất kỳ một sự việc gì là tốt hay xấu, không phải vị kỷ hay vị nhân sinh. Có nên tranh cãi về “Suối nguồn” hay không? Câu trả lời là không! Không hề! Đây là một tác phẩm không nên gây tranh cãi nhưng đã gây nên quá nhiều tranh cãi. Bùng nổ là những vấn đề vị kỷ hay vị nhân sinh, chủ nghĩa cá nhân hay chủ nghĩa tập thể… Tại sao lại phải tranh cãi về một tiểu thuyết văn-học-lãng-mạn? Khi mà tác giả đã nhận định ngay từ đầu – theo ngôn ngữ của Aristotle thì văn học lãng mạn không quan tâm tới thế-giới-như-nó-đang-là (things as they are), mà tới thế-giới-như-nó-có-thể-là và phải-là (things as they might be and ought to be)? Với câu hỏi “Suối nguồn” có được viết để trình bày các quan điểm triết học của bản thân hay không? Ayn Rand đã trích lại từ bài viết “Mục đích văn chương” mà bà đã trình bày ở Đại học Lewis và Clark vào ngày 1/10/1963 để trả lời câu hỏi này: “Động cơ và mục đích của tôi khi viết văn là khắc họa hình ảnh con người lý tưởng. Mục tiêu rốt ráo nhất của tôi là khắc họa một mẫu người lý tưởng về đạo đức; tất cả các giá trị triết học, giáo dục, hay nhận thức trong tiểu thuyết chỉ là phương tiện để đạt mục tiêu rốt ráo ấy. Tôi xin được nhấn mạnh điều này: Mục đích của tôi không phải là khai sáng độc giả về mặt triết học. Mục đích của tôi – mục đích cơ bản và rốt ráo nhất – là khắc họa chân dung Howard Roark như cái đích tự thân.” Nghĩa là Ayn Rand thiết kế một con người lý tưởng về đạo đức và một cuộc sống tôn vinh con người lý tưởng ấy trong happy-ending! Nghĩa là Ayn Rand hướng đến lý tưởng chứ không phải lột tả hiện thực. Hãy đưa ra ý kiến bản thân, lý luận hay tranh cãi bất cứ điều gì với đối tượng là triết gia Ayn Rand và những tiểu luận ngoài hiện thực của bà, chứ không phải là đối với tiểu thuyết gia Ayn Rand hay tác phẩm văn học lãng mạn như “Suối nguồn”! Suối nguồn là dòng nước trong lành nhất nhưng chảy xiết, nhiều gấp khúc, đôi lúc cuồng loạn đến nghiệt ngã. Nên xem tác phẩm “Suối nguồn” là cuốn sách như chính cái tựa đề mà nó được gọi tên, để đọc lên những lúc hoang mang bất định, để được gột rửa bằng dữ dội và dịu êm, để thổi bùng ngọn lửa đam mê trong người, để dám là chính mình và tiếp tục sống vì lý tưởng của bản thân.

Bi kịch niềm tin lạc lối Đứa phạm tội thì trọn đời mãn kiếp là đồ bỏ đi. Câu nói này là của Giave – nhân vật cảnh sát trưởng máu lạnh , mắt lạnh & mặt lạnh trong tác phẩm “Những người khốn khổ” của Victor Hugo. Giave làm mật thám kính cẩn như người ta làm mục sư. Vô phúc kẻ nào rơi vào tay hắn. Ví thử cha hắn vượt ngục hắn cũng bắt. Mẹ hắn phạm pháp, hắn cũng sẽ tố cáo. Không thấy trán vì mũ sùm sụp; không thấy mắt vì lông mày rậm, không gậy vì gậy giấu ống áo. Nhưng khi cần thì đột nhiên mọi thứ ấy từ bóng tối xông ra như một đoàn quân phục kích: cái trán hẹp, con mắt ác lạnh lẽo và chiếc dùi cui to tướng. Chân dung tay cảnh sát trưởng Paris được mô tả không thể sống động hơn. Hắn làm công việc thực thi pháp luật với sự say mê đắc ý và cống hiến hy sinh trong khoái cảm. Đàn ông có 3 dục vọng theo đuổi là sự nghiệp, tiền bạc và đàn bà. Giave còn có dục vọng thứ 4: thực thi nghĩa vụ của một quan chức cảnh sát. Dục vọng này Giave đã đẩy lên mức cuồng tín. Hắn xem thực thi công lý như một con chiên ngoan đạo thực thi nghĩa vụ theo kinh thánh. Con chiên sẵn sàng tử vì đạo. Còn Giave sẵn sàng chết nếu không được thực thi công việc, hoặc làm trái với nghĩa vụ của một tay cảnh sát cực kỳ thính nhạy. Cả cuộc đời hắn được cha mẹ sinh ra dường như chỉ để săn đuổi một người: đó là Giăng Vangiang (Jean Valjean). Tựa đề cuốn sách kinh điển của ngài Victor Hugo “Những người khốn khổ” có thể sửa thành “Giăng Vangiang khốn khổ”. Ai đọc bộ tiểu thuyết kinh điển này sẽ hiểu tại sao. Cuộc đời tù tội khổ sai oan ức của ông tưởng đã tận cùng của khổ rồi. Nhưng oái ăm sự đời làm sao. Cuộc đời khốn khổ khốn nạn nhất của Giăng Vangiang lại là sau thời gian ông ra tù. Ra tù để sống trong sợ hãi, sống trong sự truy đuổi kể cả khi làm phúc làm đức, kể cả khi cứu rỗi không biết bao nhiêu người. Và nhân vật làm cho Giăng Vangiang khổ sở 24/24 này không ai khác chính là kẻ mẫn cán Giave. Giave săn đuổi Giăng Vangiang miệt mài, nhẫn nại và khoái cảm đầy thú tính. Giăng Vangiang chạy trốn khỏi Giave khôn ngoan, sợ hãi và cũng đầy bản năng thính nhạy của con chuột chạy trốn con mèo. Và nút thắt của cuộc săn đuổi giữa hai dị nhân qua tài viết của Victor Hugo được mở đến hai lần. Lần thứ nhất là khi Giăng Vangiang sau khi được những người nổi dậy giao nhiệm vụ xử tử Giave đã bắn phát súng lên trời và bảo: anh được tự do. Giave được kẻ khốn khổ nạn nhân của hắn tha bổng. Hắn được tự do về thân thể. Nhưng từ đó hắn cực hoang mang. Vì đời chuyên săn đuổi bắt bớ của một cảnh sát trưởng như hắn không hiểu nổi tại sao trong từ điển ngôn ngữ có từ “tha bổng”. Nhân đạo là cụm từ xa lạ nhất khiến hắn bĩu môi khinh bỉ. Hắn hầu như đứng hình khi được hưởng sự nhân từ của người vì hắn mà sống chui lủi sợ hãi như một con chuột ở cống ngầm Paris. Nhưng nút thắt lần hai mới là phát đạn chí tử giáng vào niềm tin công lý của Giave: đến lượt hắn tha bổng Giăng Vangiang sau đó không lâu khi số phận đẩy ông vài tay hắn. Nút thắt mang tên cái giá của tự do này đánh thẳng vào lòng kiêu hãnh tự tin cao độ của Giave. Lòng đại lượng của Giăng Vangiang đối với Giave làm hắn khổ. Giave cảm thấy có cái gì đó ghê tởm thấm sâu vào tâm hồn hắn: đó là mang lòng khâm phục Giăng Vangiang – một tên tù khổ sai như hắn đã nguyền rủa: Đứa phạm tội thì trọn đời mãn kiếp là đồ bỏ đi. Đến đây xin trích đoạn viết quá hay của Victor Hugo: Giave buộc phải thừa nhận là trên đời quả có lòng nhân đức. Tên tù khổ sai (Giăng Vangiang) kia có lòng nhân đức. Và lạ lùng quá, chính hắn cũng vừa có lòng nhân đức. Khác gì một sự sa ngã với một con người như hắn. Trong khoảng tối mịt mù, hắn như con cú bị bắt buộc phải nhìn vào con mắt của chim ưng. Giave đã chọn cái chết để kết thúc cuộc săn đuổi. Một cuộc săn đuổi giữa hắn – viên cảnh sát trưởng coi bắt tội phạm con mồi Giăng Vangiang là khoái cảm – kẻ tù khổ sai làm việc thiện cứu rỗi con người là lẽ sống. Giave cuối chặng săn đã săn được mồi, nhưng hắn bỗng nhận ra sự vô nghĩa của lý tưởng hắn đã dành cả đời để theo đuổi. Hắn đã tự giải thoát chính mình cho một niềm tin bị lạc lối. Sống không niềm tin khó gọi là sống; nó giống đếm thời gian qua ngày. Niềm tin không dựa trên giá trị nhân dễ dẫn đến bi kịch. Cảm ơn Victor Hugo vì một tác phẩm văn học kinh điển xuất sắc.

Tác phẩm kinh điển Những người khốn khổ ( có tựa gốc là Les Misérables) là cuốn tiểu thuyết được đại văn hào người Pháp Victor Hugo cho ra mắt lần đầu tiên vào năm 1862 với bộ truyện đầy đủ gồm 3 phần. Khi tác phẩm được ra đời, đã tạo nên một cơn sốt lớn ở khắp nước Pháp, và được các nhà phê bình chuyên môn đánh giá đây là một trong số những cuốn tiểu thuyết hay và ảnh hưởng nhất trong nền văn học thế giới vào thế kỷ 19. Nói về sự nghiệp văn chương của bản thân, tác giả Victor Hugo đã tự nhận xét về mình ở phần đầu của cuốn sách như sau: “Khi pháp luật và phong hoá còn đầy đoạ con người, còn dựng nên những địa ngục ở giữa xã hội văn minh và đem một thứ định mệnh nhân tạo chồng thêm lên thiên mệnh; khi ba vấn đề lớn của thời đại là sự tha hoá của đàn ông vì bán sức lao động, sự sa đọa của đàn bà vì miếng cơm manh áo, sự cằn cỗi của trẻ nhỏ vì tối tăm thất học còn chưa được giải quyết; khi ở một số nơi đời sống còn ngạt thở; nói khác đi và trên quan điểm rộng hơn, khi trên mặt đất, dốt nát và đau khổ còn tồn tại thì những quyển sách như kiểu này còn có thể có ích.” Ngoài ra, khi tự cảm nghĩ về cuốn tiểu thuyết Những người khốn khổ này, chính ông cũng đã chia sẻ với người biên tập cuốn sách này rằng: “Tôi có niềm tin rằng đây sẽ là một trong những tác phẩm đỉnh cao, nếu không nói là tác phẩm lớn nhất, trong sự nghiệp cầm bút của mình”. Quay trở lại với tác phẩm kinh điển này, nội dung cuốn tiểu thuyết là một câu chuyện vô cùng cảm động nói về người đàn ông có tên Jean Valjean, chỉ vì một lần lỡ lầm ăn trộm một ổ bánh mì cho đứa cháu gái nhỏ mà ông đã bị bắt giữ và chịu kiếp tù tội gần như là cả cuộc đời của mình. Cho đến sau này, khi ông được cho ra tù - nơi mà ông cho đó là chốn địa ngục trần gian, tuy nhiên do mặc cảm thân phận tù tội của mình, ông đã tìm cách để xa lánh và trốn tránh ra khỏi xã hội thời đó nhằm thay đổi chính con người của mình. Thấm thoát sau hơn 7 năm trôi qua, lúc này cuộc sống của ông đã thay đổi và mọi thứ đến với ông một cách thuận lợi hơn, bây giờ ông đã trở thành một nhà cầm quyền, với vị thế mới của mình, ông luôn làm mọi điều, mọi thứ chỉ để chia sẻ và giúp đỡ đối với những người khốn khổ, có hoàn cảnh khó khăn, cơ cực, ở tầng lớp dưới đáy của xã hội Pháp… mà có lẽ, chính ông cũng cảm thấy đồng cảm vì chính ông cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh đó. Thế nhưng, với những nghĩa cử cao đẹp và nhân hậu của mình, thật không may khi ông đã bị bại lộ thân phận thật sự của mình mà ông đã cố gắng che giấu suốt nhiều năm qua. Tác giả đã rất xuất sắc khi tái hiện lại hoàn cảnh xã hội của nước Pháp lúc bấy giờ, khi đất nước còn đang được cai quản và trị vì của nhà vua Napoleon I. Trong giai đoạn này, người dân nước Pháp đang rơi vào tình trạng bế tắc, khốn khổ, đói khát, thậm chí là họ phải đánh đổi nhân phẩm, cơ thể mình để cứu lấy cuộc sống nghèo đói của mình. Trong tác phẩm Những người khốn khổ có trích đoạn rất hay như sau: “Con có thể cho tặng chẳng cần có lòng yêu thương nhưng không cách gì có thể yêu mà không trao đi. Các hành vi yêu thương dào dạt thể hiện từ những hành vi tử tế nhỏ bé được thực hiện thường xuyên. Lòng tha thứ của chúng ta gia tăng theo mức độ chúng ta yêu thương. Yêu tức là biết rằng ngay cả khi con chỉ có một mình con cũng sẽ không bao giờ đơn độc lần nữa, và niềm hạnh phúc lớn lao trong đời, ấy là tin chắc rằng mình được yêu thương – được yêu thương vì bản thân chúng ta và thậm chí là được yêu thương mà không màng đến chúng ta là ai hay là người như thế nào.” Trọn bộ cuốn tiểu thuyết Những người khốn khổ này, không chỉ đơn giản là tái hiện chân thực những góc khuất, những mặt tối tăm của xã hội nước Pháp, mà tác giả còn đưa vào đó những kiến thức về lịch sử, chính trị, triết lý, luật pháp và văn hóa kiến trúc của nước Pháp của đầu thế kỷ 19, giúp cho nhiều thế hệ độc giả có thể hiểu và tiếp thu chúng theo một góc nhìn vô cùng chân thực. Rõ ràng một điều, cuốn sách Những người khốn khổ thật sự là một tác phẩm để đời của nhà văn Victor Hugo, ông đã mất khoảng 30 năm ròng để sáng tác và dành trọn tâm huyết để hoàn thành cuốn sách này. Đây chính tác phẩm ông viết về những con người khốn khổ, chịu nhiều cùng cực trong xã hội nước Pháp và cách mà họ đã vùng lên đấu tranh mạnh mẽ để giành lại chính quyền trong những năm 1832 như thế nào. Tác giả Victor Hugo đã cho người đọc được nhìn thấy và cảm nhận rõ nét nhất về số phận của những người khốn khổ trong một xã hội được cho là hiện đại ở Pháp, thông qua các thông điệp được tác giả đề cập trong cuốn sách này như những giá trị tư tưởng nhân đạo, sự đồng cảm và lòng nhân hậu đối với những số phận có hoàn cảnh vô cùng éo le, ở tầng lớp dưới đáy của xã hội như tù nhân, một nhà văn trẻ tuổi cho đến một người phụ nữ bị xã hội tư bản né tránh. Sau khi thưởng thức trọn bộ cuốn tiểu thuyết Những người khốn khổ, bạn sẽ cảm nhận và hiểu ra rằng lý do tại sao cuốn sách này được tôn vinh thành một tác phẩm kinh điển trong nền văn học của thế giới, đã chiếm trọn trái tim và nước mắt của không biết bao nhiêu thế hệ độc giả ở khắp nơi. Cuốn sách Những người khốn khổ thật sự là một tuyệt tác, là cuốn tiểu thuyết được kết hợp nhiều yếu tố giữa hiện thực xã hội, tình yêu và sử thi. Đây thật sự là cuốn sách mà bạn nên đọc qua dù chỉ một lần.

Xuyên suốt Những người khốn khổ là khúc tráng ca bi tráng mài khắc chân thật, tỉ mỉ từng linh hồn lao động khổ sai giữa nhân thế nhưng vẫn không ngừng phụng sự cái đẹp. Nhắc đến đại văn hào Victor Hugo ắt hẳn người ta sẽ nhắc ngay đến thiên tiểu thuyết đồ sộ “Những người khốn khổ”, tác phẩm xuất sắc chiếm lĩnh văn đàn nước Pháp bất chấp sự mặc cả phù phiếm của thời gian. Tuyệt tác trên chính là sợi dây móc nối hơi ấm hôi hổi của tiểu thuyết hiện thực với tiểu thuyết xã hội, tiểu thuyết sử thi và tình yêu trên khắp nhân thế. Với ngòi bút mang màu sắc chủ nghĩa lãng mạn tích cực, Victor Hugo không ngừng khắc họa những con người lý tưởng với cái đẹp tinh khiết, sự thánh thiện tuyệt đối giữa chốn hiện thực đầy cạm bẫy, dối lừa và khổ đau nói chung, xã hội nhiễu nhương Pháp nửa đầu thế kỉ XIX khi coi người khốn khổ đồng dạng với tội phạm cần nghiêm trị dưới chính quyền tư sản nói riêng thời bấy giờ. Mặc dù bị ảnh hưởng không nhỏ bởi tôn giáo, chủ nghĩa không tưởng Pháp, nhưng trong“Những người khốn khổ” ông vẫn nhận thức được sai lầm từ những ảo tưởng của mình, rạn nứt trong tư tưởng nhân văn bất bạo động và dẫn đến việc vùng lên của những người khốn khổ nhằm thủ tiêu chế độ cũ dẫu chưa triệt để, dứt khoát. Tác phẩm cất chứa không chỉ những phận đời bất hạnh bị đày ải trong chính linh hồn mình mà còn bài hát ca vang bất tận về tình yêu như tình yêu đối với các con chiên của linh mục Myriel, tình phụ tử giữa Jean Valjean và Cossette, tình yêu vô vọng của Fantine với Éponine, tình yêu nước của Jean Valjean… “Những người khốn khổ” thực sự là hỗn hợp của khổ đau tận cùng và cái đẹp tinh khiết mẫu mực giữa trần thế. Hay nói như Victor Hugo: “Bất hạnh làm nên con người, giàu sang tạo ra quái vật”. Khi gặp gỡ từng dòng chữ, ta dường như ứng phạm với những linh hồn lao động khổ sai nhưng vẫn không quên phụng sự cái đẹp lương tri, tình yêu cao cả trong chính trái tim mình như một nhiệm vụ thiêng liêng, màu nhiệm. Bởi thế nên đây là một tác phẩm không dành cho những người đọc dễ dãi, nửa vời. Đừng thắc mắc mặc cả vì sao văn chương nó thế này, vì sao nó lại thế kia, không đi sâu vào lòng mình được. Bởi nếu không phải vượt qua trăm lần thử lửa của thời gian, vượt qua sự nâng niu sát cạnh sự hạch sách của độc giả muôn đời, nó đã trở thành thai lưu biến mất từ lâu rồi. Sự đồng điệu của bạn với tác phẩm chính là gặp gỡ với những tư tưởng lớn lao, vĩ đại bậc nhất của nhân loại lúc bấy giờ. Trong kiệt tác“Những người khốn khổ”, nhân vật chính Jean Valjean (Giăng Van Giăng) là hiện thân cho những xung đột thiện và ác rất đỗi con người bởi cuộc chiến giằng xé giữa một bên tôn trọng luật pháp và một bên đạo lí con người được Victor Hugo miêu tả lên tới đỉnh điểm rất hay. Đây có thể coi là một chìa khóa vàng, là văn đàn giải phong ấn cho những lầm tưởng bất lâu nay trong xã hội nước Pháp về “con người của tầng lớp dưới”. Văn chương của đại văn hào Victor Hugo trong hơn một nghìn trang giấy đều nhất mực khẳng định những điểm khác nhau trong tư tưởng văn chương của ông với sự bi quan xã hội, hiện thực phê phán được phô tỏ trong các tác phẩm của các nhà văn đương thời như “Đỏ và Đen” của Sendhal, “Tấn trò đời” của Balzac, “Những linh hồn đã chết” của Gogol,..“Những người khốn khổ” giống như ly rượu đầy được cất ủ rất lâu trong sự xa lạ chính nơi mà mình hít thở, nó vị ngang ngang, không cay cũng không nồng nhưng uống vào lại rất dễ say. Thành thử ra, nó không giống một thứ rượu cao quí hay bình dị nào cả. Nó tồn tại giữa sự nghèo đói như một vị cứu tinh cho linh hồn của họ, giải thiêng cho những tội lỗi mà họ trót mang vướng vào người với chất nhân đạo đậm đặc và hướng lãng mạn hóa, không dính dớp chút nào với văn chương chủ nghĩa hiện thực phê phán hay cách ly hiện thực, hoài cổ như phần đông văn sĩ ở đất nước hình lục lăng này (một hình khối với hình lục giác) thời bấy giờ. Nơi nương náu của những hạt châu lãng mạn đánh rơi giữa lòng đời hiện thực đầy đau khổ Victor Hugo đặc biệt tôn trọng ngòi bút của chính mình khi không thể nào cất giấu được tấm lòng cảm thông, yêu mến những con người ở dưới đống bùn lầy tận đáy của xã hội đang ngoi ngóp thở ham muốn được sống cho ra con người trong đất nước được mệnh danh là “Kinh đô ánh sáng” của thế giới trong tác phẩm của mình. Văn chương của ông có thể được gói gọn trong một lời tựa của bản thân ở đầu trang sách như sau: “Khi pháp luật và phong hoá còn đầy đoạ con người, còn dựng nên những địa ngục ở giữa xã hội văn minh và đem một thứ định mệnh nhân tạo chồng thêm lên thiên mệnh; khi ba vấn đề lớn của thời đại là sự tha hoá của đàn ông vì bán sức lao động, sự sa đoạ của đàn bà vì miếng cơm manh áo, sự cằn cỗi của trẻ nhỏ vì tối tăm thất học còn chưa được giải quyết; khi ở một số nơi đời sống còn ngạt thở; nói khác đi và trên quan điểm rộng hơn, khi trên mặt đất, dốt nát và đau khổ còn tồn tại thì những quyển sách như loại này còn có thể có ích.”” Hoặc cũng có thể là các công trình nghiên cứu hàng nghìn trang từ những nhà văn mọi miền xứ sở tìm đến, chỉ để thỏa cái thú tham gia vào cuộc hành trình tìm kiếm hạt ngọc lương tri-một chất liệu quí giá của vẻ đẹp hoàn mỹ đến từ con người mà không một đấng thần linh nào dám khinh nhờn sau gần hai thế kỉ Victor Hugo đã kí gửi ở nhân thế tạm bợ này. Chính bản thân tác phẩm là một thiên truyện dài với sự có mặt của rất nhiều nhân vật, rất nhiều câu chuyện ngổn nganh trong thế giới người ta chưa chắc gọi nhau bằng cái tên chân thật, yêu dấu thường ngày. Jean Valjean xuất hiện dưới góc quay là một người tù khổ sai bởi khi là một chàng thanh niên nghèo, ông đã ăn cắp chiếc bánh mỳ về cho gia đình bị chết đói của mình. “Lúc vào tù, Jean Valjean run sợ, khóc lóc, đến khi ra, anh thành người thản nhiên, trơ như đá”, “con người bị pháp luật hất ra ngoài xã hội ấy, nhìn loài người với cặp mắt giận dữ”. Đây là một tội ác ư? Một tội ác của xã hội khi thúc đẩy một con người lầm lỡ phải mang vác tội ác suốt đời chứ không chỉ là 19 năm ngồi tù với số hiệu 24601? Chính người đọc không chừng còn lầm tưởng đây là con số trên một tấm bia mộ vô danh nào đó được thần chết ghé thăm ở chốn địa đàng ban cho thay cho tên họ con người. Xét cho cùng, nơi nương náu cuối cùng của Jean Valjean là ở đâu nếu không phải tự mình tìm kiếm lấy? Nguồn gốc của nỗi khốn khổ của Jean Valjean là gì và do đâu mà xuất hiện, nó len lỏi trong thế giới những người nghèo, tầng lớp dưới như Fantine, Cossette xuất hiện sau này thế nào đây? Đó chẳng phải chính là thành kiến của xã hội như Nam Cao từng phê phán trong “Chí Phèo” hay sao? Nghèo, láng giềng gần của khổ Lúc bị buộc phải chịu mọi sự tàn nhẫn của thế gian, không có nơi ăn chốn ở sau ra khi tù, giám mục Myriel-người hay làm thiện nguyện đã cho Jean Valjean một nơi nương náu, cứu thoát anh khi anh ăn cắp đồ và chạy trốn. Dường như Victor Hugo không nề hà giang tay cứu rỗi linh hồn khốn khổ của Jean Valjean bởi những lời chia tay, dạy dỗ trở thành một người lương thiện, xám hối của giám mục Myriel. Cái thiện dễ dàng thấm thoát từ tấm lòng cao cả này sang một con người bị gắn mác là kẻ khổ sai, là phạm nhân cần được quan tâm, theo dõi. Sau 8 năm, Jean Valjean trở lại dưới cái tên Madeleine với tư cách một chủ xưởng giàu có và là thị trưởng nơi ông đang cư trú. Bởi thanh tra Javert (Gia-ve) vẫn luôn lùng sục ông ráo riết khiến ông không dám sống đúng nghĩa một con người với cái tên vốn có của mình. Sự việc khốn khổ thay khi có một người đàn ông khác bị nhầm là Jean Valjean và đưa ra tòa xét xử. Song hành lúc ấy, Valjean gặp gỡ Fantine-cô gái bị bắt buộc làm điếm nuôi con, đang hấp hối sau khi bị đuổi việc khỏi công xưởng của ông và gửi gắm đứa con gái của cô-Cossett. Fantine để lại trong người đọc một nỗi niềm xót thương vô hạn về tình mẫu tử thiết tha, sự đáng chê trách của một người đàn bà khi bị cái cơ hàn quấn lấy, một tấm thân tàn với những mỹ cảm rung động đến góc đáy của chân-thiện-mỹ của người lương thiện. Với tấm lòng nhân ái và đồng cảm với những nỗi cơ cực mà Fantine đã trải qua, Valjean quyết định trả tiền cho lão chủ quán trọ Thénardier độc ác để mang Cossette chạy trốn đến Paris, đồng thời thoát khỏi sự truy đổi của Javert khi trú trong một nhà tu kín mà Javert không được quyền khám xét. Thiên truyện được lồng ghép trong bối cảnh lịch sử của 9 năm sau cái chết của tướng Lamarque, người duy nhất trong giới lãnh đạo Pháp có cảm tình với giai cấp lao động, một cuộc cách mạng vào đêm mùng năm, rạng sáng mùng 6 tháng 6 năm 1832 do nhóm sinh viên đứng đầu là Enjolra lãnh đạo có sự tham gia của những người khốn khổ đã diễn ra. Đặc biệt trong đó có cậu bé Gavroche lang thang, có Marius-một sinh viên bị gia đình xa lánh vì quan điểm tự do của mình và anh đã trót yêu Cossette, con gái nuôi của Jean Valjean. Khi con gái của Thérnardier là Éponine cũng yêu Marius trong vô vọng, cô đã giúp họ rời khỏi nơi mà gia đình mình hứa hẹn nộp Valjean cho thanh tra độc ác Javert. Sau này, cô đứng vào hàng ngũ những người khởi nghĩa và chết trong vòng tay Marius khi hứng một viên đạn thay anh. Mọi ác độc xấu xa dường như tan thành bọt biển bởi tình yêu nồng cháy dẫu là hai phía hay đơn phương chăng? Hóa ra con người có thể trở về với bản ngã lương thiện của mình khi trái tim bắt đầu biết yêu, biết gọi tên một ai đó trong mơ. Những ngày sau khi cuộc cách mạng nổ ra, những sinh viên bắt đầu thiết lập những thành lũy chiến đấu, có khả năng tự vệ ở mọi ngóc ngách. Javert ngụy trang vào hàng ngũ sinh viên và bị Gavroche nhanh chóng phát hiện. Chính Valjean biết tình yêu của Cossette dành cho Marius nên vì bảo vệ họ, ông cũng tham gia cuộc cách mạng. Ông coi Cossette là tất cả, “như ánh sáng, như nhà ở, như gia đình, như tổ quốc, như thiên đường của mình. Ông “yêu Cossette như con, ông yêu nàng như mẹ và ông yêu nàng như em gái”. Tình yêu giữa những con người khốn khổ ấy cao cả, thiêng liêng vô cùng. Thậm chí, ông còn “lấy ơn trả oán” xin tha cho Javert và cứu sống kẻ từng đẩy ông vào sự khốn khổ vô bờ của việc chạy trốn. Sau cùng, Javert nhận ra ông đang bị mắc kẹt giữa niềm tin vào luật pháp và lòng tốt của con người và nhảy xuống sông Seine tự vẫn. Trước lễ cưới của Marius và Cossette, Valjean đã kể cho Marius về quá khứ tội lỗi của mình và bỏ đi không một ai hay biết. Đến tận khi Valjean hấp hối, Marius mới nhận ra lòng tốt thật sự ông và Valjean qua đời trong nỗi niềm hạnh phúc khi nói hết cõi lòng mình, một tình yêu thương dạt dào dành cho Cossette và Marius. Giống như câu văn đâu đó của Victor Hugo miêu tả về Jean Valjean bật vọng từ phương xa, đó có thể là hình hài của người khốn khổ “bê bết bùn từ đầu đến chân nhưng tâm hồn chói lọi một thứ ánh sáng lạ lùng”. Họ đã sống và đã chết, đâu ai nhớ mặt đặt tên, họ giống như những hạt châu ngọc lỡ đánh rơi trong kiếp làm người khốn khổ tạm bợ này đã gặp gỡ nhau vậy? Ám ảnh nhất vẫn là nơi yên nghỉ của con người cả đời chìm trong khốn khố và lòng bác ái, lương thiện Jean Valjean. Cái chết vừa như được trọn vẹn vừa như không: “Phiến đá trần trụi. Người ta xẻ đá vừa đủ cho mộ, dài mà hẹp, che vừa vặn tầm vóc một con người. Phiến đá không khắc tên ai. Tuy nhiên, cách đây cũng đã lâu, bàn tay ai đã dùng bút chì viết lên mấy câu sau đây, mà mưa bụi đã dần dần làm cho mờ, không đọc được, đến nay chắc đã mất hẳn Jean Valjean tựa như vị thánh khoác áo người tù khổ sai lưu lạc giữa trần thế đến lúc hóa kiếp để về gặp mặt chúa trời, đến nỗi chính Javert tàn bạo cũng phải thốt lên rằng “trong thâm tâm hắn, hắn thú thực tên cùng khốn ấy cao cả thật”. Con người trần trụi chỉ với một bia mộ đơn sơn sau cả một cuộc đời dằng dặc phải chạy trốn, lẩn tránh, không dám sử dụng chính tên thật của mình. Vì vậy, dẫu nghèo-láng giềng của cái khổ nạo vét linh hồn lương thiện mình ra sao, hãy luôn nhớ rằng, khi trở về với cát bụi, phải luôn giữ vẹn nguyên linh hồn đẹp đẽ, tươm tất, cao cả sơ nguyên của mình như Victor Hugo đã từng gieo vào từng trang sách cách ta gần hai thế kỉ trước vậy.

“Khi pháp luật và phong hoá còn đầy đoạ con người, còn dựng nên những địa ngục ở giữa xã hội văn minh và đem một thứ định mệnh nhân tạo chồng thêm lên thiên mệnh; khi ba vấn đề lớn của thời đại là sự tha hoá của đàn ông vì bán sức lao động, sự sa đọa của đàn bà vì miếng cơm manh áo, sự cằn cỗi của trẻ nhỏ vì tối tăm thất học còn chưa được giải quyết; khi ở một số nơi đời sống còn ngạt thở; nói khác đi và trên quan điểm rộng hơn, khi trên mặt đất, dốt nát và đau khổ còn tồn tại thì những quyển sách như kiểu này còn có thể có ích.” Ngoài nhân vật chính là Jean Valjean, chắc chắn người đọc sẽ không khỏi ấn tượng với các nhân vật khác như Fantine, Gavroche, Enjolras và Eponine. Tác giả Victor Hugo đã rất thành công khi miêu tả rất chân thực về tính cách của những nhân vật này, ngoài ra còn có những tình tiết bao gồm câu chuyện, ký ức, suy nghĩ, hành động và xung đột nội bộ của các nhân vật đã tạo ra vô số những chi tiết rất thú vị và kịch tích càng thêm thu hút người đọc cuốn vào tác phẩm này. Đối với riêng bản thân mình, ngoài nhân vật Jean Valjean, thì các nhân vật khác trong tác phẩm này đều để lại được ấn tượng mạnh cho mình. Có thể, ở một vài tình tiết trong tác phẩm, độc giả lúc đầu sẽ không thể hiểu tại sao họ quyết định và thực hiện điều đó, tuy nhiên sau đó chắc chắn bạn sẽ đồng cảm và hiểu hơn cho động cơ của họ. Sau khi đọc xong tác phẩm Những người khốn khổ này, người đọc sẽ thấu hiểu và cảm nhận rõ nét về những khó khăn của từng con người sống trong thời kỳ khó khăn của nước Pháp lúc bấy giờ, bởi vì để được sống sót, họ sẽ tìm bằng mọi giá để cứu lấy mạng sống của mình. Điều này cho thấy những khát vọng mãnh liệt của con người lao động tay sai trong những hoàn cảnh đen tối nhất vẫn luôn bùng cháy và không hề suy giảm.

Cuốn tiểu thuyết kinh điển của Victor Hugo nói về câu chuyện của nhân vật chính của tác phẩm có tên Jean Valjean. Ông là một người nông dân bình thường từng bị kết án và ngồi tù vì tội ăn cắp một ổ bánh mì để cố gắng cứu gia đình thoát khỏi cảnh chết đói, thế nhưng khi Valjean tìm cách để trốn thoát thì bản án mà ông phải nhận lại càng nặng hơn. Mặc dù ở phần đầu cuốn tiểu thuyết, Jean Valjean đã được tạm tha về trả tự do, thế nhưng chính vết nhơ này đã khiến cuộc đời của ông sau này gặp phải nhiều nỗi khốn khổ và cùng cực. Jean Valjean đã phải trải qua nhiều sự bất công và bị coi thường, từ những thị trấn nông thôn của Pháp mà ông ấy đi qua đều không nhận được sự chào đón nào, khi kiếm được việc làm thì lại không được trả lương công bằng, các khu nhà trọ thì đều từ chối ông ta ở vì họ không muốn chứa chấp một kẻ có tiền sử bị kết án như Jean Valjean. Qua mỗi tình tiết như vậy, càng cho thấy Jean Valjean dường như đang bị rơi xuống chạm đáy của xã hội mặc dù ông cũng phải trả giá cho tội ác của mình suốt nhiều năm tù trước đó. Chính điều này càng khiến Jean Valjean mặc cảm và tự ti về thân phận tù tội của mình, kể từ đó ông đã chọn cách “ở ẩn” và cách ly với xã hội để thay đổi bản thân mình. Chính nhân vật này trong tác phẩm Những người khốn khổ đã có một trích đoạn ấn tượng như sau: “Tôi đang với tay lấy thì bị ngã, và bóng đêm bao trùm khi tôi chăm chú nhìn vào khoảng trống, vào vòng xoáy tội lỗi của mình. Giờ đây, tôi sẽ chạy trốn khỏi thế giới này, cái thế giới của Jean Valjean. Giờ đây, Jean Valjean chẳng là gì cả! Cần phải bắt đầu một cuộc đời khác!”. Sau này với sự tài tình trong việc che giấu thân phận, Jean Valjean đã trở thành một con người khác và trở thành một nhà cầm quyền có tiếng nói. Trong vai trò mới này, ông không hề tỏ vẻ quyền lực hay làm điều gì trái với lương tâm, mà thay vào đó ông luôn tìm cách giúp đỡ và che chở cho những con người khốn khổ thuộc tầng lớp dưới đáy của xã hội Pháp lúc bấy giờ, vì đơn giản là ông đã từng trải qua cảm giác cùng cực và thấu hiểu những bất công khi xưa của mình. Tuy nhiên, chẳng bao lâu thì thân phận năm xưa của ông lại bị bại lộ, lúc này Jean Valjean cần phải làm gì trong tình huống éo le này. Câu trả lời sẽ có trong đoạn kết của tác phẩm mà bạn cần tìm đọc ngay.