Dưới đây là 10 cuốn sách tiếp theo trong danh sách 20 cuốn sách hay nhất mọi thời đại, mà bất cứ mọt sách nào cũng phải đọc qua.

Tiếp tục theo phần 1 trước đó, mình xin giới thiệu với bạn đọc 10 trong số 20 cuốn sách cần phải đọc, những cuốn sách này được xếp hạng từ 11 đến 20 bởi website thegreatestbook.org..

11. The Brothers Karamazov (Anh em nhà Karamazov)

The Brothers Karamazov (Anh em nhà Karamazov) là tác phẩm cuối cùng và cũng là một trong những tác phẩm vĩ đại của nhà văn Fyodor Dostoyevsky. Anh em nhà Karamazov là một tiểu thuyết về đề tài gia đình, sự tan rã của của gia đình ngẫu hợp.

Tác phẩm này hội tụ tất cả những ý tưởng chủ đạo mà tác giả đã ấp ủ suốt đời. Với sự kết hợp giữa kinh nghiệm sống và những quan sát thực tế, Anh em nhà Karamazov là một tác phẩm hiện thực lôi cuốn và được bố trí khéo léo.


12. One Hundred Years of Solitude (Trăm năm cô đơn)

One Hundred Years of Solitude (Trăm năm cô đơn) là cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn người Columbia Gabriel Garcia. Tác phẩm được xuất bản lần đầu vào năm 1967 bởi nhà xuất bản Sudamericana.

Tác phẩm là câu chuyện xoay quanh một ngôi làng gọi là Macondo. Ngôi làng mà không có người dân nào sống trên tuổi ba mươi và xảy ra những chuyện hoang đường, kỳ lạ. Với bút pháp độc đáo và mới mẻ tác giả muốn nhắn nhủ một thông điệp đơn giản là: Hãy sống đung với bản chất con người, vượt qua mọi định kiến để hòa đồng với gia đình và xã hội.

Trăm năm cô đơn được đánh giá là một trong những tác phẩm tuyệt vời theo chủ nghĩa “hiện thực huyền ảo”.


13. Adventures of Huckleberry Finn (Những cuộc phiêu lưu của Huckleberry Finn)

Adventures of Huckleberry Finn (Những cuộc phiêu lưu của Huckleberry Finn) là tiểu thuyết của nhà văn nổi tiếng Mark Twain được xuất bản lần đầu tiên năm 1884. Câu chuyện kể về cuộc phiêu lưu của Huckleberry Finn trên dòng sông Mississippi với người bạn Jim, một nô lệ đang chạy trốn.

Những cuộc phiêu lưu của Huckleberry Finn là tiểu thuyết rất thịnh hành với độc giả thiếu nhi trong những ngày đầu phát hành.

 

14. The Iliad (Truyện Iliad)

The Iliad (Truyện Iliad) là một tập thơ trong bộ thơ anh hùng ca được coi là của Hómẽros, một nhà thơ mù ở Iona.

Tác phẩm kể về sự bao vây thành phố Illium, bao gồm các sự kiện vào năm thứ mười của cuộc chiến thành Troie. Phần lớn nội dung của tập thơ xoay quanh chuyện trả thù của người anh hùng Achile.


15. Lolita

Lolita là một tiểu thuyết của Vladimir Vladimirovich Nabokov, được xuất bản đầu tiên vào năm 1955 ở Paris bằng tiếng Anh.

Nội dung chính của tác phẩm xoay quanh nhân vật Humbert, một giáo sư văn chương, và ám ảnh tình dục với một bé gái mười hai tuổi Dolores Haze.

Lolita là một tác phẩm đáng chú ý, không chỉ là tư liệu đáng quý cho y học tâm thần mà còn là một tác phẩm văn học siêu việt.


16. Anna Karenina

Anna Karenina là một tác phẩm của nhà văn Nga Lev Tolstoy, được đăng tải nhiều kỳ trên tờ báo Ruskii Vestnik từ năm 1873 đến năm 1877.

Nội dung chính của tác phẩm kể về chuyện tình Anna và Vronsky, song song đó là chuyện tình của Levin và Kitty.

Tiểu thuyết Anna Karenina là một tác phẩm có sức ảnh hưởng sâu rộng và được chuyển thể thành nhiều loại hình nghệ thuật khác nhau.


17.Crime and Punishment (Tội ác và Trừng phạt)

Crime and Punishment (Tội ác và Trừng phạt) là tiểu thuyết của nhà văn Nga Fyodor Mikhailovich Dostoyevsky, được phát hành năn 1866.

Nội dung chính tác phẩm xoay quanh chàng sinh viên trường Luật, Rodion Romanovich Raskolnikov. Và những giằng xé trong tâm hồn của cậu kể từ vụ sát hại hai chị em bà lão cầm đồ.

Với nội dung tư tưởng sâu sắc, Tội ác và trừng phạt được đánh giá là một kiệt tác đong đầy tình yêu thương giữa người với người.


18. Alice ‘s Adventures in Wonderland (Cuộc phiêu lưu của Alice ở xứ sở thần tiên)

Alice ‘s Adventures in Wonderland (Cuộc phiêu lưu của Alice ở xứ sở thần tiên) là một tiểu thuyết dành cho thiếu nhi, được viết bởi tác giả người Anh Charles Lutwidge Dodgson, dưới bút danh Lewis Caroll.

Câu chuyện kể về cuộc phiêu lưu của Alice khi cô chui vào một cái hang thỏ và lạc vào xứ sở thần tiên.

Alice ở xứ sở thần tiên là một câu chuyện thu hút được rất nhiều sự chú ý từ các độc giả ở mọi lứa tuổi.


19. The Sound and The Furry (Âm thanh và Cuồng nộ)

The Sound and The Furry (Âm thanh và Cuồng nộ) là một tác phẩm văn học của nhà văn Mỹ William Faulkner và được xuất bản lần đầu tiên năm 1928.

Câu chuyện được lấy ý tưởng từ một câu nói trong vở Macbeth của William Shakespeare. Với tông nền đen và hệ thống nhân vật xuất hiện như bóng ma của quá khứ điên dại và ngẩn ngơ trong đời thực, đã mang lại thành công cho William Faulkner ở dòng văn Gothic.


20. Pride and Prejudice (Kiêu hãnh và Định kiến)

Pride and Prejudice (Kiêu hãnh và Định kiến) được viết từ năm 1796 đến năm 1797, bởi nhà văn Anh Jane Austen.

Câu chuyện nói về tình yêu và hôn nhân của tầng lớp quý tộc nhỏ tại Anh vào đầu thế kỷ 19, với nhân vật chính là Elizabeth Bennet .

Kiêu hãnh và định kiến là một trong những tác phẩm được yêu thích nhất của tác giả Jane Austen.


Vậy là kết thúc danh sách 20 cuốn sách hay nhất mọi thời đại. Các bạn hãy cho mình biết cảm nhận của các bạn về danh sách này nhé. Theo bạn, đâu là cuốn sách đáng đọc nhất?


--------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3  

 

Xem thêm

“Tôi không thể giết em vì tôi yêu em. Đó là thứ tình yêu từ cái nhìn đầu tiên cho đến phút cuối giao mắt nhau, thứ tình yêu mãi mãi vĩnh cửu”. Trước khi vào review cuốn sách này thì nói đến nhân duyên dẫn lối mang Lolita đến với Ann. Một lần dạo tiki, thấy quyển sách này bìa đẹp, với cái tên khá cute Lolita, làm Ann nhớ đến một phim xem thuở bé, Lút-tra-li-ta ( ko biết ghi má ơi ) trái tim bé nhỏ. Nên quyết định mua về, ai ngờ lầm lỡ dễ sợ. Humbert một nhà văn học ( có thể thôi chưa hẳn ), với một tuổi thơ không quá nhiều biến động, nhưng trong thâm tâm hắn luôn có một cảm xúc kì lạ với các tiểu thiên thần, các bé gái độ tuổi từ bảy đến mười lăm. Để che giấu sở thích bệnh hoạn đó hắn đã quyết định lấy vợ. Nhưng hôn nhân không thành, hắn li hôn và đẩy đưa thế nào hắn vào viện an dưỡng ( bệnh viện tâm thần ). Có thể nói Humbert là một tên biến thái nhưng thông minh, hắn đánh lừa bác sĩ để họ ngộ nhận rằng hắn có xu hướng đồng giới dục tính hoặc hoàn toàn bất lực, nhưng thật ra hắn lại là một tên ấu dâm. Cho đến khi hắn gặp Lolita trong cuộc đời, hắn đánh lừa cô bé về cái chết của mẹ, rồi chiếm đoạt đi cuộc đời cô, tuổi thơ của cô, đến khi cô rời bỏ hắn đi, hắn phát điên lên tìm cô, và cuối cùng giết chết người đã mang cô rời khỏi hắn. Nhiều người nói Lolita là một tác phẩm nghệ thuật, thì chắc Ann là người không cảm nhận được sự nghệ thuật trong đó ngoài trừ sự kinh tởm. Lại có người nói Lolita không phải tác phẩm ấu dâm. Điều này có thể với họ đúng, vì Lolita hoàn toàn tự nguyện đi theo hắn, dâng hiến cho hắn. Và Humbert không cưỡng hiếp, hắn yêu Lolita thật sự. Nhưng nếu hắn không cưới mẹ Lolita, nếu hắn không là cha dượng của cô, nếu không phải hắn trói buộc cuộc đời cô, bằng những suy nghĩ kinh tởm. Thì có thể chấp nhận cái tình yêu đầy khoảng cách đó. Nhưng không, Humbert biết mình ái nhi, hắn biết rõ mình khác người nhưng hắn không ngăn được, hắn nghĩ đủ cách để có được Lolita. Từ trong suy nghĩ của hắn, đó đã là ấu dâm rồi. Lolita không yêu hắn, cô bé chỉ không còn lựa chọn nào khác, cô muốn rời khỏi người mẹ của mình. Sau khi biết mẹ mình đã chết, cô vẫn không thể rời bỏ Humbert vì hắn đang bảo bọc cô bằng vật chất mà một đứa trẻ mười hai- mười ba tuổi làm sao đối mặt với cuộc sống không nhà không người thân? Cho đến khi Humbert trói buộc, cô lập cuộc sống của Lolita đến mức cô bé phải tìm cách để trốn thoát khỏi Humbert. Hắn đã tước đi tuổi thơ, vấy bẩn khoảng thời gian trong sáng nhất của một đứa trẻ bằng mối tình loạn luân. Đến phút cuối khi gặp lại Humbert, Lolita vẫn không chịu cùng Humbert ra đi, cô thà sống khổ cực còn hơn đi theo cái trái luân thường đạo lý, cô chấp nhận cuộc sống cơ cực hơn là tiếp tục cái địa ngục đấy, thế nên đừng nói giữa Humbert và Lolita là một mối tình, đó chỉ là sự biến thái kinh tởm của một kẻ ái nhi si cuồng. Nếu Humbert không cướp đi khoảng thời gian đẹp nhất của Lolita liệu cuộc sống của cô đã tốt đẹp hơn rồi đúng không? Đây không phải tác phẩm nghệ thuật, với Ann nó chỉ là một sự kinh tởm với một suy nghĩ của một kẻ ái nhi. Vì dạo này đang lên án việc ấu dâm, một kẻ bệnh hoạn nên đọc cuốn này để hiểu rõ hơn một tên ấu dâm hắn sẽ có suy nghĩ thế nào, và cũng để biết sau này tránh để con mình tiếp xúc với những kẻ có thể là ái nhi.

Một đại danh tác của văn hào Nga Dostoyevski, cũng là một trong các tác phẩm tiêu biểu nhất trong sự nghiệp sáng tác của ông. Cả cuốn sách là một cuộc đấu tranh nội tâm của nhân vật chính, cũng có thể là những day dứt tâm sự của chính tác giả. Không phải ngẫu nhiên mà người ta gọi ông là bậc thầy tâm lí dù là nhà văn. Nội dung cuốn sách xoay quanh chàng sinh viên luật nghèo Raskolnikov. Do hoàn cảnh gia đình mà phải bỏ học và luôn không có đủ tiền ăn và tiền đóng trọ mỗi tháng. Bần cùng và không lối thoát anh đã phạm tội, đơn giản là bước đường cùng trong đầu chỉ nghĩ tới tiền. Một vụ mưu sát cướp tài sản được anh lên kế hoạch, giết chết mụ già chủ cửa hàng cầm đồ mà anh cho rằng thứ trùng kí sinh trong con người không có máu và nước mắt. Do một sự cố hi hữu khi em gái nạn nhân Lizaveta trở về ngay lúc mưu sát, anh đã thủ tiêu luôn bà ta và nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Và sau đó là cả những quãng ngày sống không bằng chết của anh, bởi lẽ tội ác luôn đi liền với trừng phạt. Chàng Raskolnikov trở thành một cái thây xác sống bị dày vò về mặt tâm lí và tinh thần. Anh đã luôn sống trong bóng tối từ cái ngày gây ra tội ác giết người ghê tởm cho tới khi anh gặp được một cô gái tên Sonya do hoàn cảnh gia đình mà vô tình thành gái làng chơi. Ánh sáng có lẽ bắt đầu quay trở lại khi tình yêu với sự quan tâm cho anh thêm động lực và dũng khí đối mặt với hiện thực và tội ác anh gây ra. Có lẽ luôn cần một ai đó ở bên, phía sau người đàn ông luôn cần bóng hình người phụ nữ. Raskolnikov sau đó đã quyết định chấm dứt những năm tháng bị giam cầm trong tinh thần bởi lẻ anh biết rằng đó là lối thoát duy nhất. Cả cuốn sách là những diễn biến tâm lí nhân vật được nhà tâm lí học Dostoyevski dựng lên. Cuốn sách dù không phải thiên về mảng trinh thám và có thể sẽ khó đọc với một số độc giả, nhưng phần xây dựng và khắc họa tâm lí là không thể bỏ qua. Nhân vật Porfiry trong tác phẩm được ông dựng lên như một siêu thám tử đọc tâm lí và nhìn thấu tội phạm qua các biểu hiện của nét mặt và hành động. Cuốn sách cũng nói tới các mảng sống khổ sở như Sonya vì gia đình mà trở thành thứ đàn bà hư hỏng của xã hội, hay như em gái Dunya của nhân vật chính cũng vì đồng tiền mà chấp nhận một cuộc hôn nhân không mong muốn. Những mảnh đời bất hạnh do đồng tiền qui tụ hết vào một cuốn sách nhưng tất cả đều có cái giá. Tội ác sẽ luôn đi liền với hình phạt dù có là về thể xác hay tinh thần. Tâm lí bất ổn và tuyển trong hoàn cảnh mà một người lương thiện hoàn toàn có thể thành một con ác quỷ mà mất hết nhân tính, đó là cách Dostoyevski khắc hoạ trong tác phẩm. Có lẽ riêng nhà văn muốn vẽ lên một bức tranh về những con người túng quẫn tới bước đường cùng lên làm liều. Vậy nhưnh tiểu thuyết thường là một nét của cuộc đời, có lẽ Dostoyevski muốn gửi gắm nỗi niềm riêng cũng như đưa một phần đời mình vào những đứa con tinh thần. Bằng thủ pháp viết đan xen tâm lí, văn hào Nga đã đưa chúng ta tới sâu hơn những khía cạnh trong tâm hồn con người. Bậc thầy tâm lí ở đây có lẽ muốn chúng ta có cái nhìn khách quan và công bằng với tất cả, từ nguyên nhân dẫn tới tội lỗi cho tới hậu quả của nó. Với những ai chuyên ngành tâm lí thì đây quả là một sự kết hợp toàn mĩ giữa văn học và bộ môn chuyên ngành của họ. Còn với độc giả mê trinh thám thì có lẽ đây cũng sẽ tạo cho họ một cuộc đấu trí giữa nội tâm nhân vật. Hãy tận hưởng tới trang cuối và luôn cẩn thận với những điều bạn ước bởi cái gì cũng có giá của nó cả.

Một điểm khá thú vị là lần đầu tiên Anna gặp Vronsky là ở nhà ga, hôm đó có một vụ tự tử bằng cách lao vào đầu tàu và sau này,vì giận dỗi người tình và quẫn bách trước tình thế mà Anna cũng kết thúc cuộc đời theo cùng một cách. Chuyện tình của Anna và Vronsky không có hậu cũng vì những mâu thuẫn mà ra: Vronsky vốn có nhiều thú tiêu khiển và muốn theo đuổi đời sống xã hội, muốn có công danh, không muốn mất tự do còn Anna thì muốn chiếm hữu, chỉ muốn người tình luôn chú ý đến mình mà thôi. Và hẳn là phải kể đến mâu thuẫn của chính xã hội thượng lưu đã xa lánh Anna vì ngoại tình, trong khi những con người giả dối đó cũng ngoại tình, ve vãn nhau. Tuyến nhân vật còn lại không có nhiều biến động bằng. Về Levin, sau khi bị Kitty từ chối và sau khi lại cưới được Kitty và có con, anh ta từ chỗ hoài nghi về mục đích sống đến nhận ra sống là để làm việc thiện. Còn Kitty, mình thấy cô gái này lương thiện, tốt đẹp, ban đầu có ngây thơ đôi chút nhưng về sau đã trưởng thành hơn khi gặp Varenka. Và đáng thương nhất là bà chị Dolly, phải hy sinh quá nhiều thứ cho ông chồng trác tang Oblonsky. Như nói ở trên, mình thấy giận Anna vì cái cách yêu đương mà mình thấy không thích ấy, và thương vì không thoát khỏi tình cảnh bi đát và phải chọn cái chết là hậu quả tai hại từ một cuộc hôn nhân không tình yêu. Mình khá là thích những đoạn tả phong cảnh, cảnh gặt cỏ, đi săn và hoạt động của nông dân, tạo cho mình cảm giác rất dễ hình dung ra khung cảnh ấy ngay trước mắt. Tóm lại, nếu bạn muốn biết thêm về chuyện rất quan trọng trong cuộc đời mỗi người (theo mình là như vậy) là tình yêu – hôn nhân và mục đích của cuộc sống, thì Anna Karenina đáng để đọc. Sách khá dày, nhưng mình thấy tình tiết vừa đủ phù hợp để diễn tả thật chính xác tính cách của từng nhân vật, qua từng hành động, tương tác và suy nghĩ.

Vừa giận, vừa thương, đó là cảm xúc của mình khi đọc xong cuốn này. Nhiều năm trước, khi còn học phổ thông, mình đọc một đoạn phân tích văn nhắc đến số phận bi thảm của nhân vật này. Nhưng bẵng đi đến năm ngoái mình mới tình cờ thấy Anna Karenina và mua về đọc. Có thể nói rằng tác phẩm này của Tolstoy không quá khó đọc, không có nhiều đoạn độc thoại nội tâm dài khiến người đọc dễ bị mất phương hướng như ở Tội ác và Trừng phạt hay Anh em Karamazov của Dostoevsky. Có hai tuyến nhân vật chính: Anna Karenina – chồng là ông Alexey Alexandrovitch – nhân tình Vronsky và các nhân vật phụ: đứa con trai Seryoza, bà mẹ của Vronsky, nữ bá tước Lidia; còn tuyến kia là Levin, Kitty và các nhân vật liên quan khác như Oblonsky, Dolly, vợ chồng lão quận công, hai người anh của Levin, Varenka là cô gái Kitty gặp khi đi chữa bệnh ở nước ngoài… Mối quan hệ cụ thể của các nhân vật ra sao, mong các bạn đọc truyện để biết cụ thể. Câu chuyện tình đầy ngang trái, mâu thuẫn của Anna với Vronsky là sự kiện chính, vì nó mà các nhân vật khác cũng bị tác động theo nhiều cách khác nhau. Nếu câu chuyện chỉ dừng lại ở chỗ là Alexey Alexandrovitch (Karenin) đồng ý ly dị thì đã thật đơn giản, nhưng vấn đề ở đứa con trai Seryoza, Anna rất yêu con, cũng như luật pháp thời đó. Cô ta bị giằng xé giữa một bên là tình yêu con và một bên là tình yêu dành cho người tình điển trai Vronsky: không ly dị thì được gần con, mà ly dị thì phải xa con. Nhưng Anna đã chọn là ở bên người tình, nhưng vẫn lén về nhà chồng thăm con đúng một lần và xúc động mạnh mẽ trong lần ấy, điều này chứng tỏ rõ là cô ta yêu con. Về cuộc hôn nhân giữa Anna và Karenin, thì thật lạ kỳ, vì hai người vốn không yêu nhau. Karenin cầu hôn chỉ vì một lý do là nếu không làm vậy thì sẽ bị coi là mất danh dự, mà con người này lại rất trọng danh dự. Còn Anna thì bị xui đồng ý vì tài sản của Karenin, vốn là một quan chức giàu có. Một điểm khá thú vị là lần đầu tiên Anna gặp Vronsky là ở nhà ga, hôm đó có một vụ tự tử bằng cách lao vào đầu tàu và sau này,vì giận dỗi người tình và quẫn bách trước tình thế mà Anna cũng kết thúc cuộc đời theo cùng một cách.

Khi mới tiếp cận tác phẩm này, tôi mang trong mình một ác cảm về sự bệnh hoạn của nó, một câu chuyện bệnh hoạn kể về một tên bệnh hoạn. Nhiều lần tôi nhìn vào bìa sách trắng phau và con bướm xanh, tôi đã có một cảm tưởng thực nhẹ nhàng và tốt đẹp về cuốn sách, nhưng đọc giới thiệu rồi lại không. Thật là một sự liều lĩnh chấp nhận "một cái suy đồi" một "tác phẩm ấu dâm" khi tôi nhắm mắt nhắm mũi mua nó về. Nhưng lại là cái may hiếm gặp. Humbert Humbert, một gã đàn ông 35 tuổi mang trong mình một nhục cảm bệnh hoạn với một bé gái 12 tuổi, một "tiểu nữ thần" Lo đứng tách biệt so với những "bé gái bình thường" khác, bí ẩn, cái nét yêu tinh, cái vê quyến rũ biến hoá, thoắt ẩn thoắt hiện, xảo trá đến nát lòng. Lolita khiến tôi có một hoài nghi ban đầu về một con quỷ thầm lặng, thực tế đúng vậy, nhưng cũng không hẳn vậy, Lo mang một nét quyến rũ lạ thường đến mức thoả sức hớp hồn những gã đàn ông gấp ba lần tuổi của cô. Đọc rồi khiến tôi không nhìn Humbert dưới con mắt dành cho một kẻ suy đồi, ban đầu là vậy, một kẻ mắc một chứng bệnh kỳ quái, tôi gặp gã dưới một hình hài thật đáng thương, phải, ti tiện nhưng đáng thương. Ngược lại với Lo, chính cô mới là người khiến tôi đâm sợ hãi, sợ cái quyến rũ lạ thường, sợ những câu nói trẻ con nhưng đủ đánh gục mọi gã đàn ông, và sợ cái vẻ đáng yêu, hồn nhiên nhưng đủ mọi công cụ quyến rũ của đàn bà. Không ít lần tôi rùng mình lên khi bắt gặp Humbert thốt lên: "Ôi, Dolly!" hay "Chúa ơi, Lo!" tôi run lên vì sợ, vì phấn khích, sợ cái đẹp tuyệt vời của một lời, cái tôn sùng dành cho một vị thánh, tôi phấn khích, như nó đã chạm vào đáy sâu tâm can của một con người. "Lolita" không dễ đọc, là khó, rất khó. Chơi chữ, ẩn dụ, câu đố, biểu tượng, thi ca,… mọi thứ đều đang thách đố trí não con người. Từng con chữ của Nabokov đều bay bổng, tuyệt đẹp như đang đọc Jane Austen vậy. Nó khiến tôi không khỏi sửng sốt vì ngưỡng mộ, cũng khiến tôi tự huyễn hoặc bản thân, rồi lại nghi kị nó về cái hiểu của mình. Mỗi con chữ đều nhiều hơn hai nghĩa, dường như Nabokov viết ra cả ngàn bản Lolita cho mỗi người vậy. Cũng giống như "Ulysses" hay "Finnegans Wake" của James Joyce, hoặc như "Đi tìm thời gian đã mất" của Marcel Proust. "Lolita" từng bị xem là thứ suy đồi, một tập giấy bỏ đi, và vẫn luôn gây tranh cãi đến tận bây giờ, nhưng không bao giờ có thể phủ nhận một thiên tiểu thuyết như vậy.

Nội dung câu chuyện chủ yếu xoay quanh chuyện tình giữa cô con gái của một gia đình nghèo, Elizabeth Bennet và một địa chủ giàu có, Fitzwilliam Darcy. Elizabeth thông minh, rắn rỏi, hay như người nay thường gọi là cá tính, là hình ảnh trái ngược hoàn toàn so với những phụ nữ thời xưa. Cô là một hình mẫu lí tưởng, đi ngược lại với những sai lầm của thời xưa để củng cố cho những điều cô cho là đúng đắn. Mặc cho hoàn cảnh gia đình nghèo, ba mẹ thất học, với năm chị em không được nuôi nấng đầy đủ, Elizabeth vẫn giữ cho mình ý niệm cưới vì tình yêu chứ không phải cưới vì tiền bạc, danh vọng. Darcy kiêu hãnh, đẹp trai, thông minh với sự sản khổng lồ. Nhưng anh luôn nhìn người khác qua khiếm khuyết của họ nên đã trở thành cái gai trong mắt Elizabeth, khiến cô khinh ghét, thề không bao giờ sẽ cưới anh. Nhưng qua bao sóng gió, họ dần hiểu nhau, tha thứ cho mọi lỗi lầm của nhau, của chính bản thân họ, và tìm đến với nhau. Một câu chuyện tình thật đẹp với những ngôn từ tinh tế. Văn phong của Jane Austen có thể hơi khó hiểu đối với ngày nay. Nhưng nếu kiên nhẫn và suy nghĩ khi đọc, ta sẽ nhận thấy cái sâu sắc, và chút hóm hỉnh của tác giả

Kiêu hãnh và Định kiến là tác phẩm nổi tiếng của nữ nhà văn Jane Austen. Câu chuyện mỉa mai thói hư tật xấu của tầng lớp cành vàng lá ngọc cao quý, khi đàn bà khát chồng giàu thì đàn ông thừa tiền sẽ chi đậm mua tình yêu và hôn nhân của phụ nữ. Văn học Anh thế kỉ 18, 19 đóng góp nhiều tác phẩm vào kho tàng văn học kinh điển thế giới. Nếu người Pháp có Victo Hugo, Alexandre Dumas, Honoré de Balzac,… tiêu biểu cho phong cách văn học hiện thực, thì những nữ nhà văn Anh như Emily Bronte, Charlos Bronte, Jane Austen đại diện cho dòng văn học lãng mạn. Khác với các nữ sĩ nhà Bronte, truyện của Austen không có chất thù hận dữ dội của Đồi gió hú, cũng không có vẻ thê lương đau khổ của Jane Eyre, truyện của bà hài hước, dí dỏm sâu sắc. Đó là nét đặc biệt làm nên tên tuổi và thành công cho nhiều tác phẩm của Jane Austen. Kiêu hãnh và Định kiến là tác phẩm điển hình của văn học cổ điển, không có những tình tiết bất ngờ, không có sự kiện đặc sắc, thay vào đó truyện đi sâu phân tích tâm lý nhân vật. Những độc giả đã quen với tiểu thuyết hiện đại diễn biến nhanh và kịch tính “Bạch dạ hành“, “Triệu phú khu ổ chuột“,… sẽ buồn ngủ khi đọc những câu thoại trịch thượng, những phép tắc ứng xử không phù hợp quy chuẩn thời nay. Nhưng chắc chắn khi gấp sách lại, bạn phải dành nhiều thời gian suy nghĩ những vấn đề và giá trị câu chuyện truyền tải.

Đây là một tác phẩm kinh điển mà mình nghĩ bất cứ ai đọc sách cũng đã nghe đến. Được mệnh danh là một trong những sách hay nhất thế kỉ 20 và mình thấy là rất xứng đáng. Tác phẩm được xuất bản vào năm 1955, đã và đang còn rất nhiều ý kiến trái chiều về nội dung, nhiều vấn đề được bàn cãi, nhất là vấn đề đạo đức. Sách được viết dưới góc nhìn của nhân vật Humbert Humbert- là một học giả, nhà thẩm mĩ và còn là nhà văn lãng mạn- hoàn toàn đổ gục trước một cô gái còn đang trong tuổi dậy thì Lolita Haze, khi đó chỉ mới 12 tuổi. Humbert bất đắc dĩ cưới mẹ của Lo chỉ để ở gần cô con gái. Humbert đã phải gánh chịu nhiều thứ để theo đuổi sự mơ mộng của ông dành cho Lo; nhưng khi Lo bắt đầu để ý tới những chàng trai khác, Humbert đem cô đi khắp mọi nơi bất chấp sự rủi ro dưới tiếng gọi của tình yêu. Về nhân vật Humbert, ông tự nhận mình là “nymphophile” tức là người bị hấp dẫn về mặt tình dục với những cô gái ở tuổi dậy thì, Lolita là cô gái đủ tiêu chuẩn của ông. Quan hệ giữa Humbert và Lolita là cha và con và cũng là “tình nhân”. Đối với Humbert, Lolita chính là người khơi dậy sự nhục dục trong ông. Bản thân ông không muốn đi xa đến mức. Nhưng ông cũng không cưỡng lại được sự quyến rũ của Lo. Ông điên cuồng vì Lo và sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì cô. Vậy nên nội dung của tác phẩm được bàn cãi rất nhiều về mặt đạo đức, thậm chí còn được cho là ghê tởm, bệnh hoạn. Nhưng những ý kiến đó thì vẫn không chối bỏ được sự khéo léo của tác phẩm về mặt văn chương. Tác giả sử dụng rất nhiều từ ngữ lạ và phong phú, dường như ông rất thích chơi chữ. Trong lúc đọc sách, có những từ mình nên tra từ điển, nhưng mình không thể rời khỏi câu chuyện. Cá nhân mình chưa từng đọc tác phẩm nào đỉnh như Lolita. Về mặt kĩ thuật, sách này xứng đáng được rate 5/5- ngôn ngữ khéo léo, thông minh hí hỏm, và sự tài tình. Nhưng về mặt cảm xúc, nhìn vào tâm trí của nhân vật Humbert đối với mình thật kinh tởm, một loại ấu dâm thần kinh. Lời xin lỗi và thanh minh của nhân vật về hành vi và sự hèn hạ. Sao có thể tác giả tạo ra nhân vật như ông? Mình mới chỉ đọc xong lần đầu của tác phẩm này. Nhưng chắc chắn mình sẽ đọc lại lần nữa. Mình chỉ nghĩ: “Làm thế nào tác giả lại có kiến thức sâu rộng với một tâm trí đáng khinh bỉ như Humbert?” – Như Hoàii

Ta không thể nào chỉ bằng cảm quan thông thường mà hiểu được tác phẩm này, mà phải là chính nhân vật, sống cùng nhân vật, không phải lí thuyết mà là sống đúng nghĩa, tức là vui, buồn cả điên dại cũng như nhân vật. Câu chuyện đưa ta đến bang Mississippi miền nam nước Mĩ, về một gia đình quý tộc ba thế hệ ông bà Jason Compson và Caroline cùng con trưởng Quentin, con gái Candace (Caddy) và hai con thứ Jason và Maury (sau đổi thành Benjamin hay Benji hoặc Ben) và con gái của Caddy là Quentin. Và gia đình người hầu da đen là ông bà Roskus và Dilsey, các người con T.P, Frony, Versh và người cháu Luster, con trai của Frony. Vậy là có 2 Quentin và 2 Jason. Một câu chuyện đưa gia đình từ chỗ giàu sang trở thành nghèo khó, sa đoạ. Cùng với đó là những triết lý, định kiến, xã hội bấy giờ, đặc biệt nói đến là tâm lí nhân vật cực kỳ xuất sắc mà Faulkner đã khiến tôi đau khổ suốt bốn ngày trời. Não tôi bị xoắn xít lại với nhau bởi bản giao hưởng này của Faulkner, dù đã quen với thủ pháp dòng ý thức trong văn của Proust, tôi cũng không hết ngỡ ngàng trước thời gian của Faulkner, của ông không chỉ đơn giản là dòng ý thức, thời gian với ông cũng loạn xạ, hơn chục thời điểm mà ông chỉ miêu tả trong một trường đoạn không hề có bất kỳ dấu câu nào, viết hoa viết thường lẫn lộn, nhưng tôi bất chợt nhận ra đây là tự thuật của một thằng điên, và một kẻ đang suy sụp, căm phẫn, và nhạy cảm. Không thể kể hết những khó khăn khi đọc Faulkner, cũng không thể hiểu được toàn bộ những ẩn dụ và triết lí ông đưa vào. Nhưng tôi đang tham vọng bài viết sau có thể đôi phần vẽ nên rõ nét câu chuyện ấy.

Vận mệnh: đó là một khái niệm luôn khiến người ta phải tranh cãi về nó, chiến đấu với nó và bất lực trước nó. Có người thật sự tin rằng, sự tồn tại của chính họ gắn liền với một vận mệnh được sắp đặt trước cả khi họ xuất hiện trên đời. Và gia tộc Buendia của “Trăm năm cô đơn” chính là như thế, họ tin vào vận mệnh mang tên “Cô đơn” của dòng tộc mình, họ đã sống với nó và cũng chết cùng với nó. Cô đơn: nỗi bi kịch muôn đời của đời người đã được Marquez biến trở thành một nhân vật chính, là trung tâm trong tác phẩm đồ sộ nhất đời văn của mình. Không phải để ca thán hay ai oán, “Trăm năm cô đơn” như một câu chuyện lắt léo, hoa mỹ và đầy thê lương về “Cô đơn”, về tất cả những trơ trọi và lạc lõng mà con người ta phải đối diện, phải thoả hiệp và vượt qua. Một lần nữa, Marquez cũng tin vào sự cô đơn như một điều tất yếu của sự sống. Con người ta sẽ luôn cô đơn, ở bất kỳ đâu, bất cứ khi nào. Nỗi cô đơn là một sự đeo bám dai dẳng, nó tồn tại ngay từ những cái quẫy đạp trong bụng mẹ đến tiếng khóc vang dội ở khoảnh khắc chào đời và theo ta đến tận khi cái chết tiếp nối cho sự sống. Ta sẽ cô đơn, ngay cả thời khắc huy hoàng nhất của đời mình. Ta sẽ cô đơn, kể cả khi mình đứng trước sự toại nguyện đến vô bờ vì một ước nguyện thành hiện thực. Và ta sẽ cô đơn, dẫu cho mình ở giữa bao nhiêu là huyên náo, ồn ã, dẫu cho người ta yêu thương nhất đang ôm lấy ta vào lòng cùng bao nhiêu là ấm êm, hạnh phúc. Cô đơn, là một sự thường trực, là không bao giờ nguôi ngoai. Dòng họ Buendia chỉ có thể tồn tại một trăm năm nhưng nỗi cô đơn vẫn ở đó, kéo dài đến bất tận. Con người ta có thể chết đi, có thể bước sang một thế giới khác nhưng cô đơn thì vĩnh viễn không bị lưu đày vào cõi vong thân. Đứng trước sự đơn côi không cách nào xoa dịu đó, con người ta đã nỗ lực trong mơ hồ để chiến đấu và khước từ cô đơn. Để rồi họ đau đớn nhận ra rằng, càng cố gắng chạy trốn cô đơn thì con người ta lại càng càng bị chôn vùi trong đáy sâu vô chừng của chính nó. Sự cô đơn, có thể hữu hình hoặc vô ảnh, có thể rõ ràng hoặc mờ mịt thế nhưng nó là sự tồn tại bất diệt. Người ta càng cố trốn chạy, càng cố vùng vẫy thoát ra khỏi xích xiềng của niềm đau đó thì lại càng tuyệt vọng hơn, bởi thứ họ đang đối diện, bởi tất cả sự vỗ về và lấp đầy đều trở nên vô nghĩa và trống rỗng. Sự cô đơn của con người là không có giới hạn, người ta có thể bỏ quên nó, mặc kệ nó nhưng không thể nào loại bỏ nó ra khỏi cuộc đời mình. Người ta có thể không chấp nhận nó, chán ghét và hãi hùng trước nó nhưng họ vẫn chỉ có thể sống, cùng sự cô độc tận cùng ấy cho đến khi hao mòn đi, cỗi cằn rồi chạm tay đến cái chết. Gia đình Buendia đã phải sống, sống thật lâu, phải đối diện với một mình già nua đến quên cả tuổi tác thật rồi cảm nhận cho rõ ràng, cho sâu sắc được cảm giác chân thật vì bị cô đơn xâm chiếm lấy thể xác và linh hồn mình tựa như cái cách mà tạo hoá định sẵn rằng, con người sẽ vĩnh viễn bất lực trước cô đơn. Trong “Trăm năm cô đơn” có rất nhiều lúc buộc người ta tin rằng, không một sức mạnh nào, một phép lạ kỳ nào cứu rỗi con người khỏi sự cô đơn. Nhưng phải chăng, người ta còn có thể lấp đầy lấy sự rỗng tuếch của mình bằng một biện pháp mang tên: kết dính những nỗi cô đơn? Vì sao dòng họ Buendia lại chọn lựa loạn luân như một điều hiển nhiên khi đối diện với nỗi cô đơn quá sức chịu đựng? Vì sao họ phải đối diện với nỗi ám ảnh mang tên: cái đuôi lợn? Là vì không còn một ai khác để yêu thương? Là vì bất chấp mọi điều dẫu cho là tội lỗi nặng nề nhất chỉ để hy vọng cứu lấy chính mình bị nhấn chìm bởi cô đơn? Hay vốn dĩ, tất cả những gì họ tin và muốn làm chính là làm đầy nhau bằng những sự cô đơn đồng điệu? Phải chăng chỉ có nỗi cô đơn đặc trưng của dòng máu Buendia là có thể sưởi ấm linh hồn của nhau? Liệu lòng người với lòng người chỉ có thể “gắn bó sâu sắc với nhau bởi tổn thương và tổn thương, nối liền với nhau bởi niềm đau và niềm đau, bởi mong manh và mong manh” như Murakami viết trong “Tazaki Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương” chăng? Hay còn có một sự hoà hợp khác mang tên: nỗi cô đơn cùng tận? Có thể, dòng họ Buendia đã bị gắn liền cùng loạn luân, cùng tội lỗi không thể bào chữa và bản án cô đơn chẳng cách nào chạy thoát suốt một trăm năm thịnh suy. Có thể, họ đã bị nhấn chìm cùng cái chết cuối cùng của gia tộc và cơn lốc cuốn bay cả làng Macondo. Thế nhưng, những con người của Buendia đã chưa bao giờ bị làm cho tuyệt vọng và tàn lụi đến triệt để bởi nỗi cô đơn. Họ đã sống, cùng sự cô đơn của chính mình, họ chọn lựa nó, chấp nhận nó và tồn tại với nó suốt những tháng năm đăng đẵng của đời mình. Họ gắn liền sinh mệnh mình cùng nỗi cô đơn ấy và đi tìm bản thân mình giữa những lọt thỏm và chơi vơi trong cõi đời mênh mang. Từng người một, Ursula, Đại tá Aureliano, nàng trinh nữ Amaranta, Remedios Người Đẹp,… họ từng cố gắng chạy trốn cô đơn, nhưng họ cũng đã không coi đó là lý lẽ duy nhất để tồn tại trên cuộc đời. Trăm năm cô đơn, là sự đau khổ tận, là sự gán ghép và sắp đặt đầy nhẫn tâm của Thượng đế. Nhưng Trăm năm cô đơn, còn là một phần của sự sống, là sự tồn tại vững bền buộc con người ta mạnh mẽ, kiên định để cùng sống với cô đơn.