Người ta thường nói “Cuộc đời một con người có hạnh phúc hay không phụ thuộc phần nhiều vào thái độ và nỗ lực thời trẻ”. Vậy bạn nên nghĩ và làm gì trong những năm tháng ấy? Mong rằng 17 cuốn sách hay bạn trẻ nên đọc trong đời sẽ giúp bạn sống trọn vẹn những năm tháng tươi đẹp của tuổi trẻ.

Vô Thường



Cuốn sách là góc nhìn đầy nhân văn của vị bác sĩ hàng ngày chứng kiến những mảnh đời chấp chới giữa hai bờ sinh tử. Con người ta sinh ra, bàn tay nắm chặt. Con người ta chết đi, hai tay buông thõng, được mất bại thành bỗng chốc hoá hư không.

“Hy sinh vì người khác luôn cho hương thơm bay ngược chiều gió. Gánh nặng vì tình yêu luôn song hành cùng sức mạnh vô song. Bất cứ gỗ đá nào chạm phải tình yêu đều trở nên bao dung mềm mại.

Tôi thấy lòng mình bỗng chật. Những gì trước đây tôi cho là đúng, bây giờ tôi đâm nghi ngờ. Những gì trước đây tôi luôn theo đuổi, giành giật để có, bây giờ thấy chẳng còn quan trọng nữa.

Những tay thét ra lửa, những tay sừng sỏ mà tôi từng kính nể, bỗng dưng tôi thấy họ bình thường. Họ cố gắng dùng đôi bàntay chứng tỏ mình, khuếch trương mình, những cái họ có được chỉ là thứ trơ trẽn. Họ không bình yên trên vật chất họ có được. Họ khoác những chiếc áo sang trọng, tay đeo đầy những kim cương, xịt toàn nước hoa hảo hạng, nhưng không bao giờ có mùi hương thanh tao, dịu ngọt, toả lan khắp bầu trời.

Tôi bị ám ảnh, vì trong tôi hoài thai một lối sống. Tôi muốn thoát khỏi bàn tay của chính mình. Tôi là người tìm kiếm bàn tay đẹp.Bàn tay biết dang ra, biết sẻ chia là bàn tay đẹp. Bàn tay biết nắm lấy tay người bất hạnh hơn mình để cùng bước là bàn tay đẹp. Bàn tay biết nâng niu, gìn giữ cái đẹp, cái chân, cái thiện, là bàn tay đẹp. Và hàng ngàn định nghĩa về bàn tay đẹp khác.Có bàn tay cầm nắm rất nhiều, có thể điều khiển người khác. Có bàn tay xoè ra ăn xin từng đồng lẻ bố thí. Có bàn tay khéo léo làm nên những tuyệt tác nghệ thuật.

Có bàn tay vụng về chỉ làm đổ vỡ mọi thứ khi chạm vào. Có bàn tay cho đi. Có bàn tay giữ lại. Nhưng khi về với đất, bàn tay nào cũng rỗng. Rỗng tuyệt đối.Vậy sao không ướp hương cho đôi tay mình, tôi tự hỏi lòng như thế. Có hàng ngàn cách ướp hương, ướp hương thánh thiện, âm thầm, khiêm cung, bé nhỏ, mà hương thơm lại bay vượt mọi không gian.

Khi sinh ra, tay tôi nắm chặt. Khi chết đi tay tôi buông thõng. Từ nắm chặt đến buông thõng, một hành trình dài đầy nụ cười hạnh phúc và nước mắt đau thương.”

Lối Sống Tối Giản Của Người Nhật



Chẳng có ai từ khi sinh ra đã có tài sản, đồ đạc gì trong tay. Vậy nên bất cứ ai khi mới chào đời đều là những người sống tối giản. Cứ mỗi lần bạn sở hữu trong tay những đồ dùng hơn mức cần thiết là một lần bạn lấy mất tự do của chính mình. Giá trị bản thân chúng ta không đo bằng những đồ dùng mà chúng ta sở hữu. Những đồ dùng này chỉ cho chúng ta một chút cảm giác hạnh phúc nhất thời mà thôi. Mang theo những đồ dùng hơn mức cần thiết sẽ lấy hết thời gian, năng lượng của bạn. Khi nhận ra được điều đó, tức là bạn đã bắt đầu trở thành một người sống tối giản.

Những người sống tối giản luôn cảm thấy vui vẻ, mới lạ mỗi ngày. Cái cảm giác này, tôi nghĩ bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được, dù bạn có phải là một người sống tối giản hay không, bởi bất cứ ai.

Thức Tỉnh Mục Đích Sống

Chuyển hóa tâm thức con người là trọng tâm của những điều Eckhart Tolle đề cập trong quyển sách nổi tiếng A New Earth – Thức Tỉnh Mục Đích Sống này. Theo ông, sự thức tỉnh là bước kế tiếp sẽ xảy ra trong quá trình phát triển tâm thức của nhân loại. Nhân loại sẽ bước sang một giai đoạn mà sự thức tỉnh trong tâm hồn sẽ tạo ra sự tự do và niềm hạnh phúc miên viễn trong mỗi con người và trên toàn thế giới.

Hành Trình Về Phương Đông



Hành Trình Về Phương Đông kể về những trải nghiệm của một đoàn khoa học gồm các chuyên gia hàng đầu của Hội Khoa Học Hoàng Gia Anh được cử sang Ấn Độ nghiên cứu về huyền học và những khả năng siêu nhiên của con người. Suốt hai năm trời rong ruổi khắp các đền chùa Ấn Độ, chứng kiến nhiều pháp luật, nhiều cảnh mê tín dị đoan, thậm chí lừa đảo…của nhiều pháp sư, đạo sĩ…họ được tiếp xúc với những vị thế, họ được chứng kiến, trải nghiệm, hiểu biết sâu sắc về các khoa học cổ xưa và bí truyền của văn hóa Ấn Độ như Yoga, thiền định, thuật chiêm duyên, nghiệp báo, luật nhân quả, cõi sống và cõi chết….

Tuổi Trẻ Khát Vọng Và Nỗi Đau



Viết bằng một phong cách hết sức gần gũi và thân thiện, Rando Kim tự sự với tâm thế của một người đã đi qua tuổi trẻ nói với những người đang trẻ, đồng thời cũng chuyển tải kiến văn sâu sắc của một vị giáo sư nói với các học trò của mình.

Tuổi trẻ, khi ấy con người thật có nhiều khát vọng, nhiều ước mơ nhưng đồng hành với nó là những thất vọng, những hoang mang, thậm chí lạc lối một khi gặp khó khăn giữa đường. Và ai cũng biết rằng tuổi trẻ đã qua đi sẽ không bao giờ quay trở lại nhưng sử dụng những tháng năm tuổi trẻ như thế nào là đúng đắn nhất? Làm thế nào để chạm cánh tay tới ước mơ và khát vọng?

Câu chuyện sâu sắc, thú vị, hấp dẫn của Rando Kim về chiếc đồng hồ cuộc sống sẽ giúp bạn đọc trẻ hiểu biết thật sự về tuổi đôi mươi của mình, về sự quý giá nếu đã đánh mất thì không bao giờ còn có thể tìm thấy lại. Cuốn sách cũng dành cho những ai đã qua tuổi đôi mươi nhưng thật sự muốn nhìn nhận rõ ràng về giá trị bản thân và biết quý trọng, tận dụng từng giây phút sống để cống hiến và tỏa sáng, vì tuổi trẻ không có nghĩa là chỉ độ tuổi thực thể mà còn là tinh thần trẻ, là ý chí “đừng bao giờ từ bỏ khát vọng, ước mơ”.

Thế Giới Phẳng



Trong xu thế toàn cầu hóa, việc tiếp cận và tham khảo những tri thức đương đại từ những nước đã phát triển về sự chuyển động của thế giới (đang ở bước ngoặt từ “tròn” sang “phẳng”, như cách nói của tác giả) có lẽ sẽ giúp chúng ta có thêm những thông tin bổ ích để có sự chủ động trong quá trình hội nhập. Tác phẩm được xếp vào danh mục sách bán chạy nhất ở Mỹ (kể từ lần xuất bản đầu tiên tháng 4/ 2005 cho đến nay). Đây là bản dịch từ bản sách gốc mới nhất được sửa chữa, cập nhật và bổ sung hai chương mới nhất bởi chính tác giả.

Sử Việt – 12 Khúc Tráng Ca



Tác phẩm Sử Việt – 12 khúc tráng ca kể về 12 câu chuyện dựng nước và giữ nước thời phong kiến, được chọn lọc theo tính chất quan trọng và hùng tráng trong dòng chảy lịch sử Việt Nam. Cuốn sách là sự kết hợp của những tư liệu lịch sử đã được kiểm chứng, xen kẽ với nhận định và đánh giá của người biên soạn. Tác phẩm kể lại các câu chuyện Sử Việt đầy hấp dẫn bằng một cách tiếp cận hoàn toàn mới, không phải như tiểu thuyết dã sử, nhưng cũng không phải là một tài liệu chuyên khảo khô khan.

Đây là cuốn sách dành cho tất cả mọi thế hệ. Bởi chỉ cần là người Việt Nam, thì đều có thể tìm kiếm được trong đây tình yêu với sử nhà bởi tính chất hấp dẫn, bi hùng và những bài học của tiền nhân để lại thông qua những câu chuyện đặc sắc.

Bố Già

Thế giới ngầm được phản ánh trong tiểu thuyết Bố già là sự gặp gỡ giữa một bên là ý chí cương cường và nền tảng gia tộc chặt chẽ theo truyền thống Mafia xứ Sicily với một bên là xã hội Mỹ nhập nhằng đen trắng, mảnh đất màu mỡ cho những cơ hội làm ăn bất chính hứa hẹn những món lợi kếch xù. Trong thế giới ấy, hình tượng Bố già được tác giả dày công khắc họa đã trở thành bức chân dung bất hủ trong lòng người đọc.

Từ một kẻ nhập cư tay trắng đến ông trùm tột đỉnh quyền uy, Don Vito Corleone là con rắn hổ mang thâm trầm, nguy hiểm khiến kẻ thù phải kiềng nể, e dè, nhưng cũng được bạn bè, thân quyến xem như một đấng toàn năng đầy nghĩa khí. Nhân vật trung tâm ấy đồng thời cũng là hiện thân của một pho triết lí rất “đời” được nhào nặn từ vốn sống của hàng chục năm lăn lộn giữa chốn giang hồ bao phen vào sinh ra tử.

Với kết cấu hoàn hảo, cốt truyện không thiếu những pha hành động gay cấn, tình tiết bất ngờ và không khí kình địch đến nghẹt thở, Bố già xứng đáng là đỉnh cao trong sự nghiệp văn chương của Mario Puzo.

Trưởng Thành Sau Ngàn Lần Tranh Đấu



Không chao đảo thì không phải là người lớn, phải ngàn lần tranh đấu mới có thể trưởng thành. Có đau đớn mới là tuổi trẻ? Nếu vậy thì có chao đảo mới trở thành người lớn. Đúng vậy, có chao đảo một chút cũng không sao, sự dao động của bạn và của tôi là hành trình hết sức tự nhiên mang tên “trưởng thành”.

“Cuốn sách này được viết cho bạn – người đang chao đảo bên ngưỡng cửa trưởng thành. Tôi trưởng thành sớm hơn bạn một chút, đôi khi vẫn còn hành xử chưa ra dáng người lớn lắm, tôi viết cuốn sách này để ‘lắng nghe’ câu chuyện của bạn. Hẳn bạn sẽ lấy làm lạ, sách là phương tiện để ‘nói’, vậy mà tôi lại muốn thông qua sách để ‘lắng nghe’? Đúng vậy, tôi không muốn đơn phương lên lớp về những bí quyết trưởng thành. Tôi chỉ muốn làm một thính giả chân tình và cởi mở, giúp bạn đích thân cất lời, nói ra những vấn đề của bản thân. Đọc chỉ giúp bạn rút ra kết luận mà thôi, nhưng một khi nói ra, bạn sẽ tìm ra cách chữa trị cho chính mình. Vậy nên, cùng với cuốn sách này, bạn hãy bắt đầu câu chuyện đè nén, chất chứa trong lòng bấy lâu nay…”

Tôi Là Bêtô

Tôi Là Bêtô là tác phẩm mới nhất của nhà văn chuyên viết cho thanh thiếu niên của Nguyễn Nhật Ánh. Anh đã được đông đảo bạn đọc biết đến qua các tác phẩm quen thuộc như Thằng quỷ nhỏ, Trại hoa vàng, Bong bóng lên trời, Cô gái đến từ hôm qua… và hai bộ truyện nhiều tập Kính vạn hoa và Chuyện xứ Lang Biang. Với Tôi là Bêtô, đây là lần đầu tiên anh viết một tác phẩm qua lời kể của một chú cún. Trong thiên truyện này, thế giới được nhìn một cách trong trẻo nhưng lồng trong đó không thiếu những ý tứ thâm trầm, khiến người đọc phải ngẫm nghĩ. Đây chắc chắn là tác phẩm không chỉ dành cho trẻ em.

Vũ Trụ

Mười ba câu chuyện tuyệt đẹp về Vũ trụ.

Qua lời kể trữ tình của Carl Sagan, người đọc sẽ có dịp du hành trong vũ trụ, khám phá thế giới từ vĩ mô của những thiên hà to lớn đến thế giới vi mô của những con vi khuẩn nhỏ bé trên Trái đất, đi từ những nền văn minh xa xưa đến tương lai của thế giới, cho ta thấy mối gắn bó hữu cơ của từng sự việc nhỏ nhặt với vũ trụ bao la và nghe những giọng điệu nhiều bè của Vũ trụ. Vũ trụ đã chỉ là vũ trụ vô tri, hỗn độn, mà còn là một thế giới có trật tự, có tri giác, đầy nhân văn và xúc cảm.

Cuốn sách của Carl Sagan, một nhà thiên văn học nổi tiếng đã bán được hơn 5 triệu bản trên toàn thế giới.

Không Bao Giờ Là Thất Bại! Tất Cả Là Thử Thách

Không bao giờ là thất bại, tất cả là thử thách thuật lại chi tiết cuộc đời và sự nghiệp của cố chủ tịch Chung Ju Yung qua từng giai đoạn thăng trầm. Đây là quyển sách gối đầu giường của rất nhiều thế hệ doanh nhân vì chứa đựng trong nó, không chỉ là hành trình và kinh nghiệm của người sáng lập nên một trong những thương hiệu nổi tiếng nhất thế giới mà còn có những bài học ấn tượng về quản trị, kinh doanh cũng như đạo làm người.

Qua lời kể của ông, người đọc sẽ hiểu được tuổi thơ nghèo khó và khát khao làm giàu của cố chủ tịch Chung Ju Yung. Ba lần trốn chạy khỏi gia đình, khỏi đồng quê để có thể bước chân vào thương trường, ông gây dựng cơ nghiệp từ kẻ không một xu dính túi. Kinh doanh dịch vụ sửa chữa ôtô, sau đó bước vào thị trường với việc sản xuất xe hơi rồi lại mở rộng lĩnh vực sang xây dựng nhà ở, cầu đường, đóng tàu…, con đường vươn đến thành công của ông hoàn toàn không có màu hồng. Vừa có chút thành tựu thì lại có biến cố để đưa ông về mức khởi đầu. Điều quan trọng là con người ấy không bao giờ nghĩ mình thất bại.

Món Quà Của Sự Không Hoàn Hảo



Chúng ta cứ nói mãi về lòng dũng cảm, tình yêu thương và lòng trắc ẩn đến mức nhàm chán, giống như những lời hay ý đẹp in trên tấm thiệp mừng, nhưng nếu ta chưa thể chia sẻ một cách thật lòng về những trở ngại mình vấp phải trong lúc thực hành những điều mình nói, thì chúng ta chẳng thể nào thay đổi. Không bao giờ!

Lòng dũng cảm nghe thật vĩ đại, nhưng bàn đến nó thì phải bàn đến việc ta dám bỏ qua những gì người khác nghĩ, và với đa số, thì hành động ấy thật đáng sợ. Lòng trắc ẩn là điều bất kỳ ai cũng mong muốn nhưng đã có ai mạnh dạn nghĩ đến lý do vì sao việc xác định ranh giới và biết nói không là một phần không thể thiếu của lòng trắc ẩn? Ta có dám nói không, ngay cả khi điều đó khiến người khác thất vọng?

Món Quà Của Sự Không Hoàn Hảo bàn đến rất nhiều chủ đề đáng quan tâm như yêu thương bản thân, chấp nhận chính mình, biết ơn cuộc sống và sống Toàn Tâm Toàn Ý.

Minh Triết Trong Ăn Uống Của Phương Đông

Hiểu Về Trái Tim

Hạnh phúc là điều mà tất cả mọi người điều hướng tới nhưng con người cứ chăm lo cho giá trị hạnh phúc mang lại từ vật chất mà sống xa rời trái tim của mình. Vậy đến khi nào thì họ mới có được hạnh phúc thật sự khi mà họ bỏ ngoài tai những lời trái tim họ nói (hay họ cố tình không nghe). Và những gì trái tim con người lên tiếng đã được Minh Niệm cảm nhận và viết thành quyển Hiểu về trái tim.

Không chỉ giải mã lời trái tim mà tác giả còn chỉ cho chúng ta thấy những bí quyết để sống hạnh phúc, để không còn cảm thấy đau đáu mỗi khi thất bại, mỗi khi ngồi khâu mình trong góc tối mà chẳng biết ta nên làm gì. Không đơn giản chỉ là quyển sách dành riêng cho trái tim của mỗi người mà nó còn là phương thuốc hữu hiệu để giúp ta có thể chữa lành trái tim của người thân xung quanh mình. Cách tốt nhất để san lấp những nỗi đau là chia sẻ, nhưng nếu chúng ta không hiểu những nỗi đau đó xuất phát từ đâu thì làm sao chúng ta có thể xóa nhòa chúng.

Tại Sao Đàn Ông Thích Tình Dục Và Phụ Nữ Cần Tình Yêu

Quyển sách tiết lộ:

Những điều mà cả hai phái thực sự mong muốn trong tình yêu lẫn tình dục

Cách giúp tìm kiếm người bạn đời tuyệt vời và chung sống hạnh phúc

Những điều cần làm khi hormone trong cơ thể tăng cao

Những điều làm tăng/giảm hàm lượng testosterone trong não

Cách cư xử với người bạn tình lừa dối

Làm sao để cải thiện đời sống tình yêu

Làm gì để lấy lại “phong độ”

Những ai muốn nhận được nhiều nhất từ mối quan hệ của mình nên đọc quyển sách này bởi nó giải đáp mọi vấn đề mà cả hai phái đều khát khao tìm hiểu.

Đối Thoại Với Thượng Đế

Là một cuốn sách phi hư cấu và có đề tài tôn giáo, nhưng Đối Thoại Với Thượng Đế đã được dựng thành bộ phim nổi tiếng, còn tác giả của nó, Neale Donald Walsch, thì lừng danh khắp thế giới, thậm chí còn cả một blog cá nhân rất đông người xem. Từng ấy thông tin đã nó lên mức độ hấp dẫn của cuốn sách, nơi suy tư siêu hình được diễn giải bằng một giọng văn hài hước nhẹ nhõm nhưng không bất kính, và Thượng đế đáp lại lời một con người phàm tục bằng lối nói bình dị, gần gũi, nhiều khi bông đùa. Ý tưởng về tác phẩm hết sức đặc biệt này, như chính tác giả kể lại trong một lần trả lời phỏng vấn của Larry King trên kênh CNN, xuất phát từ một lần Walch viết một lá thư cho Thượng đế phàn nàn về cuộc đời không suôn sẻ của mình – cũng giống như tất cả chúng ta, luôn bị ám ảnh bởi một số câu hỏi cốt tử về cuộc sống hàng ngày…

Nhật Ký Che Guevara

Đây không phải là câu chuyện về những hành động anh hùng phi thường, hay là những ghi chép của một kẻ nhiều chuyện. Đây là những trải nghiệm để khám phá cuộc sống và cảm xúc thật cùng những ý tưởng trong một cuộc hành trình phiêu lưu lãng tử, đầy vất vả, gian truân xuyên Châu Mỹ La tinh hơn chín tháng của Ernesto Che Guevara và người bạn thân Alberto Granado. Cuộc hành trình thú vị của hai con người trẻ tuổi rong ruổi bên nhau trên một chiếc xe gắn máy cũ cùng với những gì chứng kiến từ thực tế đã thổi bùng lên ngọn lửa ước mơ và khát khao của một con người muốn chinh phục và thay đổi thế giới xung quanh. Và con người đó đã dám sống và làm như vậy. Con người mà sau này khiến cả thế giới phải nể phục. Con người mà cái tên đã trở nên một huyền thoại – Che!

 Nguồn: https://goo.gl/6qgVwq

-----------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3  

 

Xem thêm

Đôi lời tâm sự về cuốn sách vũ trụ của nhà thiên văn học và cũng là nhà vật lý thiên văn xuất sắc!!! Trước hết, mình phải nói là mình không có khả năng, chính xác là kiến thức để viết review về cuốn sách này. Đây chỉ đơn giản là lời tâm sự của một người mới 20 tuổi thích đọc về vũ trụ, nhưng lại chẳng đọc được mấy. Vậy là mình đã đọc xong quyển sách gần 600 trang trong 3 tuần. Quyển sách này có lẽ là điều duyên số nhất mà mình gặp được trong vô vàn hội sách diễn ra trong năm 2019. Chẳng hề có sự tìm hiểu trước nào cả, mình quyết định mua “Vũ trụ” về nhà ngay trong vài phút mở ra xem và thấy những trang hình ảnh in màu, là bầu trời, là hành tinh, là buồng máy trong những con tàu. Tự nhiên mình có cảm tưởng như đang quay lại hồi còn học tiểu học, khi giá sách chẳng có truyện tranh hay cổ tích mà toàn là sách văn học tựa như “Nhật ký trong tù”, “Tân Trào ký sự”… Mình có một quyển sách về vũ trụ, không dày lắm, nên mình đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Một đứa trẻ chưa từng đi xa nhà trên 100km bỗng thấy thế giới hùng vĩ vô cùng! Thật sự, đến bây giờ mình chẳng còn nhớ một chút nào về nội dung bên trong, nhưng mình chẳng thể nào quên được hình ảnh minh họa lỗ đen vũ trụ đang hút những mảnh vụn vỡ từ một ngôi sao. Đấy là một thế giới mình không hề hiểu chút nào. “Vũ trụ”, tên gốc là “Cosmos”, vốn dĩ là một cuốn sách khoa học, kể về thế giới, thế giới chúng ta đang sống, về lịch sử, và về những điều xa hơn ngoài tầng khí quyển. Điều làm mình cực kỳ ấn tượng chính là phong cách viết đậm chất thơ của tác giả. Mình khó mà lựa chọn một từ ngữ chính xác để mô tả nó, nhưng như lời bình luận được in trong sách thì những nhà phê bình gọi đó là “trữ tình”. Có lẽ một phần khiến quyển sách được chuyển ngữ mượt mà như vậy là nhờ dịch giả, bởi vậy nên nó không giống kiểu những sách khoa học dịch thuật thông thường khác. “Vũ trụ” giống như một bộ truyện cổ tích, giống một biên niên sử của vạn vật vậy. Xuyên suốt cuốn sách là 13 câu chuyện, 13 chương kể về vũ trụ. Vũ trụ từ khi khai sinh, vũ trụ trong con mắt cổ xưa, vũ trụ của khoa học; Trái Đất được tạo ra như thế nào, sinh vật đã xuất hiện ra sao; quan niệm về vị trí của Trái Đất đã mất một quãng thời gian dài mới đổi thay; các hành tinh khác trong hệ Mặt Trời có gì kì bí; những nhà khoa học – những con người vĩ đại của lịch sử đã đóng góp cho nhân loại như thế nào… Có rất rất nhiều sự kiện, nhiều câu chuyện mình đã từng được đọc, được nghe, xong, những điều chưa biết thì nhiều hơn cả. Bởi vậy nên cuốn sách cứ lôi cuốn mình không dứt. Điều thú vị và cũng có phần xấu hổ chính là việc mình chẳng tài nào nhớ được những gì đã đọc. Lúc đọc xong một chương có thể ghi nhớ trong đầu nhưng khi đọc sang chương khác là lập tức quên ngay. Mình nghĩ đó cũng là điều bình thường với một con người bình thường như mình, nhất là khi bộ não mình còn đang có hiện tượng “xuống cấp” vì dùng quá nhiều cho sự học. Nhưng điều đó càng khiến mình có động lực đọc lại quyển sách này lần 2, lần 3,… như quyển sách về vũ trụ mình từng đọc hồi bé. Bởi vì chỉ là đôi dòng tâm sự về “Vũ trụ” nên mình sẽ không dong dài mà kết thúc tại đây. Và cho xin thêm vài dòng, bởi vì Carl Sagan thực sự tuyệt vời khi đề lời tựa dành cho người vợ, cũng là người đồng hành sản xuất ra chương trình truyền hình về vũ trụ nổi tiếng: “Trong sự bao la của không gian, và sự mênh mông của thời gian, niềm vui sướng của tôi là được cùng chia sẻ một hành tinh và một thời đại với Annie.”

Thể loại: tản văn, kỹ năng sống, self-help. Lúc đang đọc dở quyển sách này, tôi đã nghĩ: “Nhất định mình phải viết một cái cảm nhận về nó.” Lan man một chút về cơ duyên mua quyển sách này. Trước đây, Nguyễn Ngọc Thạch bán combo ‘Khóc giữa Sài Gòn’ và ‘Lưng chừng cô đơn’ có một đoạn viết lời tác giả trong sách đại loại là khi bạn cầm quyển sách này trên tay thì bạn và tác giả đã có duyên rồi. Cái hội sách mùa hè ở Công viên Thống Nhất, mục tiêu của tôi là mua sách ở Nhã Nam trên 200k để nhận bookmark mica đen trắng. Mặc dù đã nhắm vài quyển hay ho nhưng ở gian hàng lại chỉ có mỗi “Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya”, cho nên tôi đã nhặt thêm quyển “Dưới một mái nhà ở Paris” (do lần hội sách trước đi cùng đứa bạn, nó điên cuồng tìm quyển này). Nhưng vẫn chưa đủ 200k nên là tôi lượn đi lượn lại, muốn mua thì nhiều nhưng tôi cũng chả phải địa chủ, nhà trồng “sách”. Và tự nhiên tôi bắt gặp một anh trai mặc đồ đen, sơ mi đen, quần đen, trông gầy gầy nghiện nghiện. Tóm lại vẻ bề ngoài trông rất là không ăn nhập với cái gian hàng sách các bạn balo xúng xính, mặt mũi sáng sủa như vậy. Anh này đứng đọc quyển sách của Rando Kim, rất chăm chú, thực sự là tôi lượn 2 vòng mà ảnh vẫn đứng đọc cơ. Việc duy nhất làm tôi ngứa mắt chính là anh này mở sách quá rộng, làm bìa trước bị cong, điều mà tôi coi là “thất đức”. Ờ, và ảnh biến mất như một cơn gió còn tôi bon chen vào, thử đọc vài trang xem sao. Đọc được vài dòng ở giữa sách mà tôi đã quyết định quất luôn. Và thế là sách đem về nhà… Sau đó, tôi mới nhận ra là chị ở cùng cũng có quyển này. Chị bảo quyển này hay, ý nghĩa. Và tự nhiên tôi nhớ ra hồi trước từng thấy quyển này trong đống sách của chị. Ừm, có phải tôi đang bị “ám thị” không nhỉ =))). Nhưng tôi vui vì mua được một quyển sách như thế. Tôi quyết định viết một cái cảm nhận, nhưng thực sự vẫn chưa biết nên viết những gì về nó. Kiểu như là mình nên khen tác giả có suy nghĩ giống mình thế nào, hay mình kể lể lại mấy câu chuyện của tác giả và nói lại mấy bài học ấy nhỉ… Tôi nghĩ mình cứ nên viết trên những gì mà cuốn sách còn lưu lại trong đầu tôi thì hơn. Quyển sách này gồm 4 phần: < AMOR FATI. HÃY YÊU LẤY VẬN MỆNH CỦA BẠN > < TUỔI TRẺ BƯỚC VÀO ĐỜI > < HÃY GẶP GỠ, HÃY YÊU VÀ HÃY SỐNG > < GỬI BẠN, NGƯỜI ĐANG TIẾN TỚI ĐIỂM QUAY ĐẦU CỦA CUỘC ĐỜI > Khi đọc sách, tôi thường có thói quen đọc một lèo hết cả quyển, nhất là kiểu tiểu thuyết, truyện chữ. Lúc đọc quyển này, tôi cũng định đọc hết luôn một thể. Nhưng có đoạn tác giả nói muốn độc giả coi việc đọc cuốn sách này như việc thi thoảng rút một chiếc gương ra để soi ngắm. Bởi vậy, mỗi ngày trước khi đi ngủ, khi bản thân đã mệt nhoài, tôi vẫn lôi sách ra, đọc vài dòng. Bạn cùng lớp có thể thấy tôi gật gù trong giờ giải lao nhưng lập tức tỉnh táo mở sách ra đọc. Cảm giác 2 tuần qua, quyển sách này cứ theo tôi hết ở nhà rồi lên giảng đường như vậy… Sau khi đọc xong, tôi có lên Goodreads để rate sách 5 sao, và đọc được một bình luận rất hay. Bạn ấy nói rằng trước đây từng không thích sách self-help nhưng giờ mới nhận ra là vì bạn chưa tìm được quyển sách này, cuốn self-help của bạn. Lời ấy như xuất phát từ trong lòng tôi vậy. Sau khi đọc cuốn này, tôi lại muốn đi mua quyển sách đầu tay của giáo sư Rando Kim là ‘Tuổi trẻ – Khát vọng và Nỗi đau”. Có lẽ quãng thời gian trưởng thành của tôi đã chiêm nghiệm ra rất nhiều điều mà giáo sư viết trong sách. Có một hình ảnh mà tôi rất ấn tượng thế này. Khi tác giả đến Thành Đô đã được nghe kể về cây mao trúc, loài cây ấy hạt rơi xuống đất chỉ mọc lên một cây măng nhỏ rồi hoàn toàn không có chuyển biến gì suốt năm năm, nhưng từ năm thứ năm, cây lớn với tốc độ kinh ngạc, một ngày cao vài chục centimet, cho đến khi cao gần 25 mét. Cuộc đời của tôi không phải cây mao trúc, nhưng tôi nghĩ bản thân mình sẽ cố gắng như loài cây này. Và anh K, người mà Rando Kim viết lá thư hồi đáp cũng sẽ cố gắng. Hay như câu chuyện mà tác giả kể về người bố của mình, luôn khỏe mạnh nhưng đến khi ốm rồi vào bệnh viện mới biết đã ung thư giai đoạn cuối. “Phải có bệnh mới sống lâu”. Chân lí của nó còn sâu xa hơn thế, nhưng tôi chỉ muốn nói rằng, bản thân mình tại sao có thể đạt được nhiều thứ người khác ao ước đến thế. Tại sao bạn bè ghen tị với tôi, tại sao mọi người đều nói tôi giỏi giang, thực sự tôi luôn nghĩ mình là người không hoàn hảo. Tôi không cố gắng để hoàn hảo, tôi chỉ cố để tốt hơn. Mỗi khi nghĩ mình còn nhiều thiếu sót, tôi lại nỗ lực hơn một chút. Khi tôi cảm thấy quá mệt mỏi, tôi tự cho mình được nghỉ ngơi. Bởi vì cân bằng nên mới có thể tiến về phía trước. Chỉ mong một điều là phải chăm sóc bản thân nhiều hơn thôi… Cuốn sách self-help chính là sách để bản thân chiêm nghiệm, và tôi chẳng thể nào có khả năng viết để người khác hiểu cảm nhận của tôi. Những gì chúng ta nhận được từ một cuốn sách là khác nhau, tôi tin là vậy. Hi vọng bạn, một ai đó đọc được cái bài cảm nhận lan man của tôi, có cơ hội đọc cuốn sách này. Thực sự không hề uổng phí đâu.

Là công dân của một quốc gia, ai cũng có quyền và nghĩa vụ hiểu biết về cội nguồn, bản sắc văn hóa của dân tộc mình để tự hào, tiếp tục gìn giữ và góp phần bồi đắp thêm cho nó càng giàu đẹp, xán lạn hơn. Thời gian gần đây, tình trạng học sinh của ta quay lưng với môn Lịch sử nước nhà ngày càng gia tăng. Trong chương trình giáo dục và thi tốt nghiệp phổ thông, nếu môn Lịch sử được xếp vào môn tự chọn thì số thanh thiếu niên này càng nhân lên nhiều hơn. Có nguy cơ người Việt Nam không rành lịch sử Việt Nam. Tâm lí chung của học sinh ta bây giờ rất sợ học thuộc lòng các bài học. Chúng ta cũng cần thông cảm cho các em. Chương trình học tập phổ thông hiện đại buộc các em mỗi ngày phải tiếp cận với rất nhiều môn, lĩnh hội rất nhiều mảng kiến thức. Nếu phải tiếp thu những thông tin về nhân vật, sự kiện lịch sử một cách khô khan, máy móc thì các em chán ngán là điều tất nhiên. Đối với người lớn trong giới bình dân chúng tôi, hình như người nào cũng thích xem chuyện lạ đó đây trên các trang mạng internet hơn là tìm đọc những bộ Lịch sử dày cộm. Vừa qua, tôi được tiếp cận quyển sách “SỬ VIỆT 12 KHÚC TRÁNG CA” của Dũng Phan. Thông qua phần giới thiệu, tôi được biết tác giả là kĩ sư xây dựng, một người chuyên về lĩnh vực khoa học tự nhiên, có tuổi đời khá trẻ. Chẳng những anh quan tâm nghiên cứu môn Lịch sử mà còn viết ra được một tác phẩm về lịch sử nước nhà. Đối với tôi, đây là “một hiện tượng lạ” khiến cho tôi hết sức trân trọng và mong cầu phát huy. Tục ngữ Việt Nam có câu: “Uống nước nhớ nguồn”. Ta có được mảnh đất thiêng liêng cư trú an lành, cuộc sống hạnh phúc như ngày hôm nay, đất nước đã phải trải qua bao nhiêu biến cố lịch sử? Những vị anh hùng nào đã xả thân vì sự nghiệp dựng nước và giữ nước? Ta cần phải biết để mang ơn, tôn vinh, noi gương, kế tục sự nghiệp của những bậc tiền nhân ấy. Và cũng cần phải biết, trải qua ngần ấy chiều dài lịch sử, đã có những ai vì “tham vàng bỏ nghĩa”, cố tình ngăn cản sự phát triển của đất nước, thậm chí là đánh mất nền độc lập tự chủ của dân tộc? Mục đích của chúng ta không phải để kẻ đời sau suy xét luận tội người đời trước mà để tất cả chúng ta cùng rút kinh nghiệm, tránh vết xe đổ của họ trong cuộc sống hôm nay và mai sau. Quyển “VIỆT SỬ 12 KHÚC TRÁNG CA” tập hợp những mẫu chuyện được chắc lọc, có tình tiết hấp dẫn, viết theo lối kể chuyện văn học, dễ lôi cuốn người đọc, với dung lượng trên 120 trang, rất phù hợp với tủ sách gia đình, đặc biệt là tủ sách tham khảo của thư viện trường học. Nội dung chuyện kể có cái hay ở chỗ đã khai thác được những mẩu chuyện mang tính “thâm cung bí sử”, khác với cách nghĩ của những nhà viết sử và biên soạn sách giáo khoa mà tôi đã từng đọc. Cụ thể như chuyện người anh hùng Lý Thường Kiệt - ở Khúc ca thứ 6. Học Lịch sử ở trường, chúng tôi từng biết Lý Thường Kiệt là một bậc văn võ song toàn, đã có công bình Chiêm phá Tống bảo vệ lãnh thổ thiêng liêng của Tổ quốc Đại Việt cũng đồng nghĩa với vùng đất trị vì của triều đình nhà Lý. Ông là người Việt Nam đầu tiên nghĩ ra chiến thuật hết sức táo bạo: “Ngồi yên đợi giặc, không bằng ra quân trước để phá mũi nhọn của giặc” (Trong khi chờ đợi giặc Tống sang đánh, ông đã đưa quân qua tấn công ba châu trên đất giặc là: Khâm Châu, Ung Châu, Liêm Châu nhằm làm tiêu hao lực lượng của đối phương rồi quay trở về lập phòng tuyến ở bờ nam sông Cầu chặn bước tiến của giặc). Bài thơ “Nam quốc sơn hà” của ông có giá trị như bản Tuyên ngôn độc lập lúc bấy giờ, giúp quân dân ta lật ngược thế cờ chuyển bại thành thắng, kết thúc cuộc kháng chiến chống quân Tống xâm lược lần thứ hai trên đất nước ta. Có lẽ ông cũng là vị tướng công già nhất của nước Nam ta (72 tuổi) còn cầm quân đi đánh giặc. Nhưng thông qua quyển sách này, tôi mới vỡ lẽ ra rằng Lý Thường Kiệt tên thật là Ngô Tuấn. Mặc dầu việc đổi họ Lý là một đặc ân của triều đình đối với ông, nhưng theo tôi, đó là một sự hi sinh cao cả của cá nhân một bậc anh tài – sống ở triều Lý, vào sanh ra tử lập nhiều công lớn vì triều Lý mà dòng họ mình không được tôn vinh. Đau đớn thay! Thời trai trẻ, ông là “Đệ nhất mỹ nam tử” có được mối tình đẹp đôi với nàng Dương Hồng Hạc. Khi người con gái ấy trở thành Hoàng hậu, chẳng những ông không oán thù vua Lý, sẵn sàng vì tình đối đầu với vua mà còn tình nguyện làm “hoạn quan” để vua khỏi bị vợ “cắm sừng”. Đổi ngược lại, Thập đạo Lê Hoàn - ở Khúc ca thứ 4 - đã từng là binh tướng trung thành của Vạn Thắng Vương Đinh Bộ Lĩnh. Khi chủ tướng cũng là Quân Vương của mình mất, ông tư tình với Thái Hậu Dương Vân Nga (vợ Đinh Bộ Lĩnh), lấy cớ giặc Tống lăm le sang xâm lược nước ta, ông ép con vua nhường ngôi cho mình để nhận cái trọng trách gọi là “người có đủ bản lãnh thống lĩnh ba quân tướng sĩ ra trận đánh giặc giữ nước”. Từ bao đời nay, người dân Việt ai cũng quen nhìn Lê Long Đĩnh bằng con mắt không phục. Hầu hết, ai cũng cho rằng ông ấy là vị vua hoang dâm, tàn ác, bạo ngược với tên gọi “Lê Ngọa Triều”. Nhưng thông qua sự nghiên cứu và suy luận của Dũng Phan, dường như Lê Long Đĩnh - ở Khúc ca số 5 - là nạn nhân của việc bị người ta soán ngôi. Cũng giống như Lý Huệ Tông - ở Khúc ca thứ 7 - bị bức tử và đánh mất ngôi vua bởi bàn tay của Trần Thủ Độ. Quả sự đời không có chuyện như vậy thì tục ngữ Việt Nam đâu có câu: “Được làm vua, thua là giặc”. Tôi thiết nghĩ, nếu là lịch sử thì sự việc phải được nói lên bằng sự thật, không được hư cấu, truyền bá nghiêng theo một chiều của người viết sử. Đọc “SỬ VIỆT 12 KHÚC TRÁNG CA”, tôi rất tâm đắc với Dũng Phan. Anh là một trong những người dám phá bỏ những tư tưởng cũ kĩ đã trở thành lối mòn để đốt đuốc đi tìm sự thật, mở ra cách nhìn thoáng, mới, góp phần rửa sạch nỗi oan khuất, trả lại sự trong sáng cho người đời trước. Quyển “SỬ VIỆT 12 KHÚC TRÁNG CA” còn nhiều mẩu chuyện lí thú, hãy để cho các bạn độc giả khác khám phá và chia sẻ. Cuối lời, tôi xin chân thành cám ơn người cầm bút và nhà xuất bản đã cho ra đời một quyển sách hay như thế. Rất mong đón nhận thêm nhiều tác phẩm mới tương tự.

Cuốn sách khá dễ tìm vì được bán tràn lan tại các hiệu sách. “Hành trình về phương Đông” của tác giả Baird T. Spalding là cuốn sách kể về cuộc hành trình của những nhà khoa học từ phương Tây đã gạt bỏ mọi thành kiến để đặt chân đến trời Đông. Họ tìm hiểu, nghiên cứu, khám phá những giá trị vĩnh hằng của nhân loại – kho báu học thuật về yoga, khí công, tâm linh. Tuy là một cuốn sách nổi tiếng và phổ biến nhưng theo tôi nó vẫn kén người hiểu và yêu thích. Đã nhiều người đọc và bình luận rằng nó khó hiểu. Theo tôi cuốn sách này sẽ phù hợp với những người tìm hiểu tâm linh, chay tịnh. Thật may mắn vì tôi đã chọn đọc nó đúng thời điểm, nếu là hai năm trước thì có lẽ tôi đã vứt nó qua một bên và chê bai thậm tệ. Cuốn sách như mọi cuộc hành trình khác, đầy gian truân và chứa đựng nhiều triết lý giá trị. Là một người phương Đông, tôi đã phải tự đánh giá lại tầm hiểu biết của mình. Tôi luôn tự hào là một kẻ hiểu biết nhiều tác phẩm nổi tiếng phương Tây, chạy theo mốt phương Tây, đua đòi lễ hội phương Tây, coi phương Tây như một dòng dõi thượng đẳng mà ít khi quan tâm đến những giá trị từ nơi mình sinh ra. Trong cuốn sách, tác giả nêu rõ sự đối lập giữa hai nền văn hoá: Phương Đông thì quá nhiều lòng tin, còn phương Tây thì luôn muốn mọi thứ có logic, chứng minh bằng vật chất. Cả hai đều có khiếm khuyết và cần bổ trợ cho nhau. Cuốn sách như mở ra cầu nối giữa khoa học và minh triết, giúp thế giới hài hoà hơn. Những điều khoa học hiện đại chưa thể chứng minh thì các cao nhân Ấn Độ đã thấu tỏ từ hàng ngàn năm trước. Một số người chê bai cuốn sách này quá ảo, dẫn dắt và đầy mê tín. Nhưng cũng trong chính cuốn sách đã nói: “Bạn giống như một ly nước đầy, có rót thêm cũng chỉ tràn ra ngoài.” Vậy việc đầu tiên là phải đổ bớt nước ra, đồng nghĩa với việc loại trừ định kiến mới có thể thu thập thêm nhiều kiến thức. Nhân quả thường đến muộn nên ta nhầm tưởng rằng chúng không có thật. Nhưng có vẻ như cuốn sách đã đưa ra những lý luận khá hay để chứng minh nhân quả tồn tại, bằng cách so sánh sự tác động của mặt trăng đối với thuỷ triều, sự hoàn hảo về khoảng cách giữa trái đất, mặt trăng, mặt trời. Chiêm tinh học không khác gì một bộ môn khoa học nhưng đã bị lãng quên từ lâu. Nhân quả bị tác động bởi các vì sao chiếu mệnh và cũng thay đổi bởi chính tác động của bản thân. Tôi thấy phần đầu cuốn sách rất thuyết phục và lôi cuốn, nhưng càng về sau thì càng ảo và không thể không ngần ngại nghi ngờ. Những điều kỳ dị vô hình không thể chứng minh bằng những câu chuyện suông miệng. Tuy vậy, cuốn sách vẫn luôn hướng đến những điều thiện lành. Ngày trước tôi là một người khá sợ cái chết, vẫn đầy bám chấp. Nhưng cuốn sách này như xoa dịu nỗi lòng tôi, cảm giác nhẹ lòng hơn. Khi đã thấu hiểu phần nào thì cái chết không còn là đau buồn nữa. Cách trình bày về những lời khuyên răn cũng nhẹ nhàng, dễ đi vào lòng người. “Tự do tư tưởng không phải là ta muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, mà còn là giải thoát ta ra khỏi các áp lực bắt ta phải suy nghĩ theo một lề lối nào đó.” Áp đặt suy nghĩ chính là giết chết nhân tài. Vì vậy những người thành công luôn là những người dám nghĩ khác, làm khác. “Chúng ta càng ham muốn thì càng sợ hãi, càng sợ hãi thì càng đau khổ.” Bất kể cuốn sách tâm linh nào cũng đều nhắc đến việc ham muốn. Tâm không sinh ham muốn sẽ không bao giờ đau khổ. Con người càng ít nhu cầu, ít ham muốn thì cuộc sống càng dễ dàng và tốt đẹp. Cái ham muốn ấy chỉ là ảo, lúc đạt được ta luôn có cảm giác hụt hẫng vì nó không phải cảm giác mà ta nghĩ trước đó. Hạnh phúc tạm bợ mà loài người luôn u mê chạy theo. Họ nghĩ đấy đã là khó khăn lắm rồi. Khó khăn lắm mới mua được căn nhà mà sao chẳng thấy vui? Hạnh phúc vĩnh hằng còn khó hơn gấp trăm ngàn lần nhưng khi đạt đến thì sẽ viên mãn đời đời. Tóm lại, “Hành trình về phương Đông” là một cuốn sách chứa đựng nhiều kiến thức bổ ích, triết lý dễ hiểu, nghiêng về tâm linh và niềm tin. Giúp ta biết được những lợi ích từ việc ngồi thiền, tập yoga,… Nếu là người đang bắt đầu tìm hiểu về tâm linh thì bạn nên tìm đọc để tham khảo.

"Bố Già" - "The Godfather" của Mario Puzo đã để lại cho tôi một ấn tượng sâu sắc ngay từ lần đọc đầu tiên. Và cho đến tận lúc bấy giờ sau khi đã đọc thêm nhiều những tác phẩm khác viết về mafia, "Bố Già" vẫn là một bức tường thành khó có tiểu thuyết nào có thể vượt qua được. < Thế giới ngầm > Thế giới ngầm được Mario Puzo xây dựng trong tác phẩm là sự giao thoa giữa một "toà thành kiên cố" – nền tảng gia đình theo truyền thống Mafia, với những "luồng gió lắt léo" – xã hội trắng đen lẫn lộn, khi những vụ làm ăn bất chính mang đầy cơ hội với những món lợi khiến người ta thoả mãn. Không phải là những màn máu me kinh khủng như ta vẫn tưởng khi nghe về mafia, ta thấy nhiều hơn trong tác phẩm từ những âm mưu cho đến tình yêu gia đình, sự phản bội, lòng trung thành,... Mario Puzo cho ta thấy rằng những gì về mafia không chỉ là giết chóc hay thanh trừng và bạo lực, một thế giới ngầm còn nhiều điều hơn thế. Nó cũng mang những nguyên tắc riêng, những cách thức riêng. Và thậm chí nó còn mang những ý nghĩa riêng qua những lời nói răn của Bố Già. < Ông trùm Don Vito Corleone > Giữa một xã hội như thế, hình tượng Bố Già được tác giả dày công xây dựng đã khắc sâu trong lòng người đọc. Đi lên từ con số 0 cho đến khi trở thành ông trùm đầy quyền uy, Vito Corleone mang theo nét thâm trầm của một con người trải đầy kinh nghiệm, một nét nguy hiểm của người đã leo lên vị trí cao nhất này từ hai bàn tay trắng. Suốt nhiều năm lăn lộn ngoài xã hội với nhiều phen tưởng chết đi sống lại, Bố Già tích lũy cho mình những triết lý về cuộc đời đầy ranh mãnh này, biến ông trở thành một "tổng hoà của sự hiểu biết". Đối thủ dè chừng ông, người thân và bạn bè lại kính nể ông vì những hiểu biết sâu rộng, coi ông như một đấng toàn năng. < Lời kết > Với những xây dựng và cấu thành cấu trúc của một xã hội mafia hoàn hảo, với cách miêu tả nhân vật đầy tài tình; cùng những pha hành động không kém phần kịch tính, bất ngờ, nghẹt thở,... "Bố Già" xứng đáng là biểu tượng của Mario Puzo, là đỉnh cao trong cuộc đời văn chương của tác giả. "Bố Già" đã biến Mario Puzo thành một cây bút nổi danh khắp năm châu bốn bể, và Mario Puzo cũng đã biến tác phẩm trở thành một bức tường thành khó vượt qua.

Người Nhật luôn nổi tiếng về việc sử dụng tài nguyên tiết kiệm và sống thuận theo tự nhiên, họ luôn cố gắng biến những điều có sẵn thành lợi thế của mình, không bao giờ lãng phí bất kỳ thứ gì ở xung quanh. Nội dung cuốn sách đưa ra hai câu hỏi liên quan đến lối sống là “Tại sao lại có những người sống tối giản” và “Tại sao đồ đạc lại chất nhiều đến vậy?” từ đó tác giả lần lượt trình bày “55 Quy tắc vứt bỏ” và 12 điều thay đổi trong cuộc sống kể từ khi áp dụng lối sống tối giản và một phương pháp cảm nhận hạnh phúc thay vì cố gắng phải trở nên hạnh phúc. Trong tác phẩm, tác giả kể lại rất nhiều câu chuyện của bản thân vốn xuất phát từ một người bừa bộn, có quá nhiều đồ đạc thừa thãi chất chứa trong căn hộ đến khi bắt đầu bỏ đi rất nhiều thứ không cần thiết. Khi không còn quá nhiều thứ xung quanh cần bận tâm ông ấy sẽ có thời gian cho bản thân và tìm cách đạt được hạnh phúc mà mình muốn có. Bạn hoàn toàn có thể tham khảo các quy tắc trong sách để thực hành áp dụng trong cuộc sống của mình. Sau khi dọn dẹp bạn sẽ được nhìn thấy căn nhà sạch sẽ, cảm giác thoải mái và sung sướng khi biết rằng bàn tay mình đã làm nên những điều ấy. Những thành công nho nhỏ đó sẽ mang đến cảm giác hạnh phúc mỗi ngày khiến cho một ngày của mình trở nên tươi đẹp và tuyệt vời hơn rất nhiều. Không chỉ trong dọn dẹp nhà, việc loại bỏ đi những suy nghĩ phức tạp và cứ luôn chọn mốc thời gian hoàn hảo để làm một việc gì đó khiến mình có thể đọc sách nhiều hơn, và khám phá những điều mới mẻ xung quanh. Hy vọng "Lối sống tối giản của người Nhật" sẽ giúp các bạn có thể loại bỏ đi những muộn phiền và sống một đời hạnh phúc, an nhiên.

Khi đọc sách, tôi thường có thói quen đọc một lèo hết cả quyển, nhất là kiểu tiểu thuyết, truyện chữ. Lúc đọc quyển này, tôi cũng định đọc hết luôn một thể. Nhưng có đoạn tác giả nói muốn độc giả coi việc đọc cuốn sách này như việc thi thoảng rút một chiếc gương ra để soi ngắm. Bởi vậy, mỗi ngày trước khi đi ngủ, khi bản thân đã mệt nhoài, tôi vẫn lôi sách ra, đọc vài dòng. Bạn cùng lớp có thể thấy tôi gật gù trong giờ giải lao nhưng lập tức tỉnh táo mở sách ra đọc. Cảm giác 2 tuần qua, quyển sách này cứ theo tôi hết ở nhà rồi lên giảng đường như vậy… Có một hình ảnh mà tôi rất ấn tượng thế này. Khi tác giả đến Thành Đô đã được nghe kể về cây mao trúc, loài cây ấy hạt rơi xuống đất chỉ mọc lên một cây măng nhỏ rồi hoàn toàn không có chuyển biến gì suốt năm năm, nhưng từ năm thứ năm, cây lớn với tốc độ kinh ngạc, một ngày cao vài chục centimet, cho đến khi cao gần 25 mét. Cuộc đời của tôi không phải cây mao trúc, nhưng tôi nghĩ bản thân mình sẽ cố gắng như loài cây này. Và anh K, người mà Rando Kim viết lá thư hồi đáp cũng sẽ cố gắng. Hay như câu chuyện mà tác giả kể về người bố của mình, luôn khỏe mạnh nhưng đến khi ốm rồi vào bệnh viện mới biết đã ung thư giai đoạn cuối. “Phải có bệnh mới sống lâu”. Chân lí của nó còn sâu xa hơn thế, nhưng tôi chỉ muốn nói rằng, bản thân mình tại sao có thể đạt được nhiều thứ người khác ao ước đến thế. Tại sao bạn bè ghen tị với tôi, tại sao mọi người đều nói tôi giỏi giang, thực sự tôi luôn nghĩ mình là người không hoàn hảo. Tôi không cố gắng để hoàn hảo, tôi chỉ cố để tốt hơn. Mỗi khi nghĩ mình còn nhiều thiếu sót, tôi lại nỗ lực hơn một chút. Khi tôi cảm thấy quá mệt mỏi, tôi tự cho mình được nghỉ ngơi. Bởi vì cân bằng nên mới có thể tiến về phía trước. Chỉ mong một điều là phải chăm sóc bản thân nhiều hơn thôi… Cuốn sách self-help chính là sách để bản thân chiêm nghiệm, và tôi chẳng thể nào có khả năng viết để người khác hiểu cảm nhận của tôi. Những gì chúng ta nhận được từ một cuốn sách là khác nhau, tôi tin là vậy. Hi vọng bạn, một ai đó đọc được cái bài cảm nhận lan man của tôi, có cơ hội đọc cuốn sách này. Thực sự không hề uổng phí đâu.

Giống như con người khi sinh ra không có một thứ gì trong tay, bản thân người Nhật trước đây cũng là những người sống theo lối tối giản. Đã từng có một người nước ngoài đến Nhật trước khi bắt đầu công việc làm ăn của mình, và anh ta đã rất ngạc nhiên trước người Nhật lúc bấy giờ. Mỗi người chỉ có hai, ba bộ quần áo nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ. Người Nhật trước đây cũng chẳng giữ đến 10 bộ quần áo làm gì. Khi di chuyển thì luôn đi bộ, nhà ở thì đơn giản, thoải mái, và cũng không phải là nơi ở cố định. Người Nhật luôn xây mới, làm lại nhà cửa. Phong cách đó, dáng vẻ đó chẳng phải là lối sống tối giản hay sao? Chính lối sống này cũng đã ảnh hưởng đến văn hóa truyền thống của Nhật, nét văn hóa tối giản. Ví dụ như trong phòng trà. Bên trong phòng không có một đồ vật dư thừa nào cả, cửa ra vào cũng chỉ có một ô cửa nhỏ hẹp. Nếu bạn thích kiểu ngồi dựa ghế như mấy người nổi tiếng thì đừng hòng bước được vào phòng trà. Ngoài ra, dù là võ sĩ có muốn vào phòng trà thì cũng phải để kiếm ở ngoài. Đã vào trong phòng trà thì không phân biệt người giàu hay kẻ nghèo, dân thường hay người nổi tiếng, mà chỉ là cuộc gặp gỡ giữa người với người, cùng nhau thưởng thức một chén trà mà thôi.

Người dân xứ mặt trời mọc luôn cắt giảm vật dụng xuống mức tối thiểu. Với họ, khi xung quanh ít đồ đạc, chúng ta sẽ có thêm thời gian để tâm tới hạnh phúc. Chẳng có ai từ khi sinh ra đã có tài sản, đồ đạc gì trong tay. Vậy nên bất cứ ai khi mới chào đời đều là những người sống tối giản. Cứ mỗi lần bạn sở hữu trong tay những đồ dùng hơn mức cần thiết là một lần bạn lấy mất tự do của chính mình. Giá trị bản thân chúng ta không đo bằng những đồ dùng mà chúng ta sở hữu. Những đồ dùng này chỉ cho chúng ta một chút cảm giác hạnh phúc nhất thời mà thôi. Mang theo những đồ dùng hơn mức cần thiết sẽ lấy hết thời gian, năng lượng của bạn. Khi nhận ra được điều đó, tức là bạn đã bắt đầu trở thành một người sống tối giản. Những người sống tối giản luôn cảm thấy vui vẻ, mới lạ mỗi ngày. Cái cảm giác này, tôi nghĩ bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được, dù bạn có phải là một người sống tối giản hay không, bởi bất cứ ai cũng từng trải qua. Ví dụ như một chuyến du lịch chẳng hạn. Hầu như ai cũng gói ghém đồ đạc đến sát giờ xuất phát. Nhưng dù bạn có kiểm tra hết danh sách vật dụng mang đi cũng vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Nhưng đã đến giờ xuất phát, bạn phải khóa cửa và kéo vali đi thôi. Chính lúc này, bạn mới cảm thấy thoải mái. Đúng vậy, nếu có một chiếc vali này, mình có thể sống được một thời gian khá dài đấy. Có thể là mình đã quên một vài thứ ở nhà, nhưng không sao, những thứ cần thiết nhất đã ở đây rồi. Sau thời gian di chuyển, bạn đến nhà nghỉ hay khách sạn, ngủ trên chiếc chiếu tatami và tận hưởng sự thoải mái. Phòng nghỉ rất sạch sẽ, gọn gàng và ít đồ đạc. Trong phòng nghỉ này cũng chẳng có những đồ vật dư thừa như ở nhà. Bởi vậy nên nhà nghỉ luôn là nơi dễ chịu trong các chuyến đi. Bạn để lại đồ đạc trong phòng và đi dạo gần đấy hoặc thảnh thơi tới bất cứ đâu. Bạn có thời gian tận hưởng phong cảnh, con người, cuộc sống và chẳng có việc gì phải hoàn thành cả.

Không chao đảo thì không phải là người lớn, phải ngàn lần tranh đấu mới có thể trưởng thành. Có đau đớn mới là tuổi trẻ? Nếu vậy thì có chao đảo mới trở thành người lớn. Đúng vậy, có chao đảo một chút cũng không sao, sự dao động của bạn và của tôi là hành trình hết sức tự nhiên mang tên “trưởng thành”. “Cuốn sách này được viết cho bạn – người đang chao đảo bên ngưỡng cửa trưởng thành. Tôi trưởng thành sớm hơn bạn một chút, đôi khi vẫn còn hành xử chưa ra dáng người lớn lắm, tôi viết cuốn sách này để ‘lắng nghe’ câu chuyện của bạn. Hẳn bạn sẽ lấy làm lạ, sách là phương tiện để ‘nói’, vậy mà tôi lại muốn thông qua sách để ‘lắng nghe’? Đúng vậy, tôi không muốn đơn phương lên lớp về những bí quyết trưởng thành. Tôi chỉ muốn làm một thính giả chân tình và cởi mở, giúp bạn đích thân cất lời, nói ra những vấn đề của bản thân. Đọc chỉ giúp bạn rút ra kết luận mà thôi, nhưng một khi nói ra, bạn sẽ tìm ra cách chữa trị cho chính mình. Vậy nên, cùng với cuốn sách này, bạn hãy bắt đầu câu chuyện đè nén, chất chứa trong lòng bấy lâu nay.