Danh sách liệt kê những tác phẩm vĩ đại trong lịch sử văn học nhân loại, tất cả những quyển sách hay mọi thời đại này dù đã ra mắt từ rất lâu nhưng vẫn giữ nguyên giá trị nhân văn và bài học cuộc sống không phai mờ theo đời đại.

 

Vụ án – Franz Kafka

Vụ án, cũng như những tiểu thuyết may mắn còn lại của ông, ở dạng bản thảo chưa hoàn chỉnh đã may mắn thoát khỏi ngọn lửa đã thiêu rụi hơn 90% tác phẩm của Franz Kafka. Trong hơn một trăm năm, tác phẩm đã trả qua lịch sử xuất bản phức tạp, đi từ ”một đống giấy” đến cuốn sách trọn vẹn dưới bàn tay phù phép của Max Brod. Nhưng dù xuất bản dưới hình thức nào, Vụ án vẫn là một huyền thoại không ngừng được giải mã, được đánh giá là kiệt tác văn chương quan trọng nhất nhì của thế kỷ 20.

Nội dung xoay quanh Josef K. chờ đón ngày sinh nhật lần thứ 30 của anh như một ngày bình thường. Nhưng nó lại bắt đầu rất bất thương. Anh bị bắt mà không hề có lý do. Từ khi dính mắc với Vụ Án, dù tin mình hoàn toàn vô tội, K. vẫn buộc phải dò dẫm lún sâu vào mê cung Pháp Luật như trong con ác mộng phi lý, cố hiểu xem mình đã phạm tội gì. Anh nghẹt thở đối đầu với hệ thống toà án có mặt khắp nơi, mỗi lúc một siết chặt hơn bàn tay quyền lực vô hình, và đẩy anh vào chỗ chết…

Ficciones – Jorge Luis Borges

 

Nội dung Ficciones gồm 17 phần là minh họa rõ nét nhất về sự thiên tài của Borges và đã phản ánh trí tuệ cũng như sáng tạo của ông. Bộc lộ tính cách luôn hoài nghi cũng như văn phong châm chọc, giàu tính tưởng tượng. Ông đã dẫn dắt bạn vào cuộc hành trình tới một thế giới đầy kỳ quặc nhưng cũng rất hấp dẫn. Người đọc sẽ tiếp cận với vực thẳm đầy sợ hãi Pascal; xuyên qua những mê cung huyền bí và siêu phàm của sách, và trở lại cõi vĩnh cửu. Với Ficciones, bạn sẽ bước vào thế giới trong tâm trí ông, nơi không hề có ranh giới, không có thiên đàng cũng chẳng có địa ngục.

Anh Em Nhà Karamazov – Fyodor Dostoyevsky

Anh em nhà Karamazov là một tác phẩm kinh điển luôn nằm trong danh sách những quyển sách hay mọi thời đại mà bất kỳ ai cũng nên một lần đọc qua. Tác phẩm rất lôi cuốn khiến người đọc hồi hộp với sự phát triển căng thẳng của cốt truyện hình sự được bố trí rất mực khéo léo nhưng bao trùm tất cả nó là cuốn tiểu thuyết Triết lý tuyến Triết lý chiếm địa vị thống trị.

Tác phẩm hội tụ những ý tưởng chủ đạo mà nhà văn ấp ủ suốt đời và đã giải bày một phần trong các tác phẩm trước đó đây là sự kết tinh kinh nghiệm sống sóng gió đầy đau khổ của nhà văn và vô vàn quan sát trong thực tế. Quyển sách viết về đề tài gia đình về sự tan rã của Gia đình ngẫu hợp với một ông bố ba người con chính thức và một đứa con kết quả của một lần đi lại như cưỡng hiếp một người phụ nữ điên dại. Trừ người con trai thứ ba – Alecxei – cả gia đình sống trong sự căm thù lẫn nhau mà kết quả là vụ giết bố và một người bị án oan đi tù khổ sai.

Lolita – Vladimir Nabokov

Lolita, hiện tượng bất thường bậc nhất của văn chương thế kỷ 20, được xuất bản lần đầu vào năm 1955 tại Paris, mặc dù viết bằng tiếng Mĩ. Kể từ ngày đầu tiên ra mắt, nội dung của Lolita đã gây không ít tranh cãi và bị lên án không ít. Nếu bỏ qua cái nhìn giản đơn, nội dung của Lolita dần thoát khỏi cái định kiến coi nó là tác phẩm thuần túy gợi dục, bởi Lolita chứa đựng nhiều, rất nhiều hơn thế: nó tinh vi dò xét tâm lý con người. Đến giờ, dù cho bao năm tháng đã qua đi, Lolita vẫn cứ là một hiện tượng bất thường, và cô bé Lolita, “ánh sáng của đời tôi, tội lỗi của tôi, tâm hồn của tôi” trong trí tưởng của Humbert. Và Lolita, vẫn bất tử trong dáng đứng thẳng cao chưa đầy một mét rưỡi và toàn bộ đặc tính của một “tiểu nữ thần” vĩnh viễn bất kham.

Don Quixote – Miguel de Cervantes Saavedra

Don Quixote, quyển sách hay mọi thời đại, được dịch ra nhiều thứ tiếng nhất và được tái bản nhiều nhất trong lịch sử nhân loại, chỉ sau Kinh Thánh. Quyển sách là bức tranh sinh động về xã hội Tây Ban Nha, tác giả đã khắc họa bằng  hai trăm con người thuộc đủ lứa tuổi và tầng lớp, từ lão chủ quán “giảo quyệt” đến những cô gái quán trọ “nom cũng chẳng phải thiện nhân”, từ chàng sinh viên Grixôxtômô si tình đến cô Marxêla xinh đẹp và yêu tự do, từ gã lái la độc ác đến tên chủ trại tham lam, cha xứ, bác phó cạo, bà quản gia, ông thầy tu, lão chăn dê, viên cảnh sát, đám phạm nhân cùng một loạt vương tôn công tử, quan lại, nhà giàu… nhưng tất cả họ đề phục vụ và nhấn mạnh nhân vật chính nhà quý tộc Don Quixote và bác giám mã.

Họ đã bôn ba khắp đó đây trên đất nước Tây Ban Nha, từ thành thị đến thôn quê, từ những cánh đồng bao la tới những miền núi sâu vực thẳm, từ những quán trọ bình dân tới chốn thâm nghiêm quyền quý. Nhà quý tộc với trí tượng tưởng phong phú đã biến quán trọ thành lâu đài, chậu thau thành mũ sắt, đàn cừu thành đạo quân thì, trái lại, những lời nói giản dị mà chí lý của bác giám mã gốc nông dân luôn luôn lôi kéo ta về với hiện thực.

Bên Phía Nhà Swann – Marcel Proust

Quyển sách hay mọi thời đại Bên Phía Nhà Swann là quyển mở đầu của bộ tiểu thuyết đồ sộ của nhà văn người Pháp nổi tiếng. Mặc dù đã được ra mắt cách đây 100 năm, nhưng quyển sách vẫn giữ sức hút nhất định, khiến giới văn học không ngừng viết, nói, tranh luận về nó. Tác phẩm từ lâu đã là niềm kiêu hãnh của văn chương Pháp, là một cuốn Kinh thánh văn chương cho mọi tác gia cũng như người đọc văn học.

Những Kỳ Vọng Lớn Lao – Charles Dickens

Tại một vùng đầm lầy nước Anh, cậu bé mồ côi Pip, bất chấp cuộc sống nghèo khó ở lò rèn, vẫn không ngừng mơ được trở thành một quý ông. Số phận đưa cậu tới những cuộc gặp gỡ kỳ lạ nhất, với một tên tù trốn trại, với một bà cô già giàu có nghiệt ngã chôn mình trong dinh thự, với Estella mà sắc đẹp chỉ có thể so với chính sự kiêu ngạo của nàng.

Gia tài vĩ đại được hứa hẹn ấy đã cuốn tất cả các nhân vật vào một vòng xoáy ly kỳ bậc nhất, dần hé lộ những sự thật bất ngờ, bao gồm cả sự thật về chính nó. Hành trình của Pip từ vùng nông thôn lầy lội ảm đạm đến những con phố nhộn nhịp thành London thế kỷ 19 cũng chính là hành trình trưởng thành của cậu từ cậu bé nghèo với trái tim quả cảm nhưng ít nhiều phù phiếm thành một người đàn ông có chiều sâu nhân cách; và khi kể câu chuyện ấy về cậu.

Ông Già Và Biển Cả – Ernest Hemingway

Tác phẩm kinh điển của nhà văn Ernest Hemingway luôn vinh dự có mặt trong danh sách những quyển sách hay mọi thời đại. Được viết ở Cuba năm 1951 và xuất bản năm 1952, Ông Già Và Biển Cả là truyện ngắn dạng viễn tưởng cuối cùng và cũng là tác phẩm nổi tiếng nhất trong sự nghiệp văn học của ông. Minh chứng là giải thưởng danh giá Pulitzer cho tác phẩm hư cấu năm 1953. Nó cũng góp phần quan trọng để nhà văn được nhận Giải Nobel văn học năm 1954.

Trong tác phẩm này, ông đã triệt để dùng nguyên lý mà ông gọi là “tảng băng trôi”, chỉ mô tả một phần nổi còn lại bảy phần chìm, khi mô tả sức mạnh của con cá, sự chênh lệch về lực lượng, về cuộc chiến đấu không cân sức giữa con cá hung dữ với ông già. Tác phẩm ca ngợi niềm tin, sức lao động và khát vọng của con người.

Chiến Tranh Và Hòa Bình – Leo Tolstoy

Bối cảnh của quyển sách này diễn ra vào năm 1812, tập trung vào cuộc xâm lăng của Napoleon vào nước Nga. 3 nhân vật chính và cũng nổi tiếng nhất trong lịch sử văn học là Pierre Bezukhov, một đứa con ngoài giá thú đang đấu tranh vì quyền lợi của mình; Prince Andrei Bolkonsky, người từ giã gia đình để lên đường chống lại cuộc xâm lược của Napoleon và Natasha Rostov, người người con gái đẹp thao túng những kẻ say mê nàng.

3 nhân vật này là đại diện cho những tầng lớp xã hội thời xưa với nông dân, tầng lớp quý tộc và chiến sĩ, mỗi người đều có một cuộc chiến của bản thân bên lề cuộc chiến ác liệt từ quân đội hùng mạnh của Napoleon.

Moby Dick – Cá Voi Trắng – Herman Melville

Câu chuyện kể về cuộc phiêu lưu của thủy thủ lang thang Ishmael, và chuyến đi của mình trên một con tàu săn cá voi được chỉ huy bởi thuyền trưởng tên Ahab. Ishmael sớm nhận rằng trong chuyến đi này, Ahab có một mục đích, để tìm ra một con cá voi trắng tên là Moby Dick, nó rất hung dữ và bí ẩn.

Lần đối đầu trước đó, Moby Dick đã phá hủy tan nát con tàu của Ahab và lấy đi một chân của ông, và trong chuyến hành trình này ông chỉ có một mục tiêu duy nhất đó là “trả thù”. Moby Dick luôn bị tàu của thuyền trưởng Ahab theo sát và trong chuyến săn bắt cuối cùng, một cuộc quyết đấu giữa đoàn người đi săn cho Ahad dẫn đầu với Moby Dick, con cá voi này đã tấn công quyết liệt đoàn đi săn, làm lật tung chiếc tàu săn cá voi và kéo thuyền trưởng Ahab xuống biển xanh sâu thẳm. Kết cục trận chiến chỉ còn một mình Ishmael sống sót còn Moby Dick tiếp tục tự do giữa đại dương.

Nguồn: DownLoad Sách

-----------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3 


Xem thêm

”Anh em nhà Karamazov ” là một trong những cuốn tiểu thuyết kinh điển nhất thời đại viết bởi nhà văn thiên tài người Nga Fyodor Dostoyevsky. Rất tiếc rằng cuốn sách này rất ít người biết đến, và có lẽ nó cũng liên quan đến vấn đề nhạy cảm chính trị.Câu chuyện kể về một gia đình gồm 1 người cha, 3 đứa con chính thức cùng với 1 đứa con ngoài giá thú- là đứa con sinh ra bởi một người đàn bà điên, sau một lần bị cưỡng hiếp. Cả gia đình sống trong sự thù ghét nhau, ngoại trừ Alyosha-người con cuối thứ 3 trong 3 anh em. Đỉnh cao truyện khi người cha Fyodor Karamazov và con cả Dmitri Karamazov cùng yêu một người và muốn chiếm hữu người đó, cùng với tài sản mẹ Dmitri để lại. Dmitri đã nhiều lần đòi giết cha trước mặt mọi người. Và khi Fydor đột nhiên chết đi, Dmitri tuy không giết cha nhưng nhận tội vì muốn trả giá cho những suy nghĩ muốn giết cha, và Dmitri đã phải lưu đày. Kẻ giết người là con ngoài giá thú của Fyodor tự tử; Ivan Karamazov-người sai khiến đứa con ngoài giá thú giết cha, bị điên; chỉ còn Alyosha, trở thành một thầy giáo.Tôi thấy Dmitri không phải quá xấu, chỉ là bị chi phối bởi dục tính, bản năng, có lẽ giống người bố nhất.Dmitri Karamazov là anh trai cả, cũng là đứa con duy nhất của Fyodor sau cuộc hôn nhân. Ít ra tôi vẫn có cảm tình với Dmitri hơn so với Ivan, bởi vì cuối cùng Dmitri vẫn ăn năn, hối lỗi về những suy nghĩ giết cha, và nguyện vào tù. Hình ảnh Dmitri trong cuốn sách tượng trưng cho người của bản năng.Tôi vô cùng ghét đứa con trai thứ hai Ivan Karamazov, bởi vì sự đạo đức giả, ngấm ngầm ra tay của hắn. Là con của vợ hai. Hắn giống người bố ở sự vô đạo đức. Tuy bên ngoài luôn giả vờ cao quý, lịch sự, luôn giả vờ giải quyết các bất đồng quan điểm trong gia đình, nhưng bên trong là con quỷ thực sự: những lời nói của hắn không những giải quyết bất đồng, mà còn như một lời chỉ dẫn ngầm cho đứa con ngoài giá thú.Alyosha là người đáng quý nhất trong tiểu thuyết. Điểm duy nhất có sự tương đồng với nhân vật khác là dục vọng, nhưng anh kìm chế lại được nó, biến nó thành tình yêu thương mọi người. Có lẽ anh là đứa con chân thật nhất trong 4 người, và là người duy nhất mà được tất cả mọi người thương yêu, kể cả người bố kia. Cốt truyện khá dài, nhưng tôi đọc không thấy có cảm giác rối, mà rất dễ hiểu. Tác giả vô cùng khéo léo, dựng lên bốn anh em – bốn tính cách khác nhau, từ đó khắc họa lên 3 tính cách chủ yếu của con người: dục vọng – thông minh – tâm linh, và còn một phần tính cách nữa được đề cập đến một phần nhỏ: bản năng, mù quáng. Các tính cách ấy có khi hiện lên đồng thời cả trong một con người. Đặc biệt cách bộc lộ nội tâm nhân vật tác giả, khiến cho truyện trở nên sâu sắc hơn nhiều.

Cũng giống như Wladek Koskiewicz trong Hai số phận, hành trình đi lên của Pip chẳng hề dễ dàng. Cả hai cùng sinh ra trong nghèo khó, thiếu thốn, khắc nghiệt. Họ cùng có những cái tên mới, những cái tên gắn với sự phát triển. Cả hai cùng mất đi người bảo trợ – người đã dùng chính tài sản của mình để đảm bảo họ có một cuộc sống tốt hơn. Cả hai cùng được bảo trợ và cùng giúp đỡ những người mà họ gọi là bạn. Kể về Philip Pirrip, tác giả kể về sự đan xen giữa tội lỗi, tình yêu, nghị lực, sự cố gắng, tất cả tạo nên một sự lạ lùng khó lý giải. Từ sự mồ côi, cô đơn, khó nhọc, Pip vượt dần vượt qua những trở ngại, những khó khăn, trên hết là nỗi sợ hãi. Từ một cậu bé luôn khát khao, luôn thèm muốn, Pip trở thành một chàng trai biết chấp nhận, biết từ bỏ mà không suy sụp. Một cậu bé từng xấu hổ về nơi mình lớn lên đã biết yêu thương, trân trọng những điều thân thuộc đó. Không chỉ kể về cuộc đời Pip, C. Dicken còn kể về cuộc đời chính mỗi người, chúng ta lớn lên thường hay xấu hổ về nơi quê nhà nghèo khó. Mọi người tìm cách thay đổi nơi xuất thân, che giấu xuất phát điểm của mình. Khi hướng về tương lai, chúng ta bỏ lại tuổi thơ, bỏ lại những điều gần gũi. Đó là Pip, đó là sự tìm về trong lãng quên, trong sự vô tâm, trong sự mất mát. Tuổi thơ của Pip dù thiếu thốn nhưng vẫn là nơi đầy ắp sự yêu thương, sự ấm áp từ lò rèn. Nơi đã nuôi nấng và rèn rũa một cậu bé tràn đầy sợ hãi, nhút nhát, ám ảnh. Trong cuộc sống, không có điều gì là dễ dàng, không có gì dành sẵn cho một ai. Chẳng có cái gọi là vận hội, chỉ có sự tự vận động, tự tạo cơ hội cho mình. Trong đó là cả những sự cố gắng, sự yêu thương, sự sẻ chia, sự phát triển. Pip chính là thông điệp mà Dicken muốn truyền tải tới mọi người, một cách đầy kín đáo và tế nhị.

“Bên phía nhà swann” là một tiểu thuyết độc đáo vì sự đầy đủ về tư tưởng và sự phong phú của tính cách. Mặc dù có đôi lúc chúng ta cảm nhận được sự bão hòa với các chi tiết về cuộc sống tư sản và quý tộc của Pháp vào đầu thế kỷ, nhưng nó vẫn giữ được sự tươi mới cho độc giả ngày nay bởi vì Proust đã xâu chuỗi những tình tiết liên quan đến ý nghĩa của tình yêu và dòng thời gian, một cách xây dựng đặc biệt để dẫn dắt độc giả hiểu qua ký ức của một nhân vật. Cuốn tiểu thuyết là bách khoa toàn thư: chủ đề chính của nó bao gồm nguồn gốc của sự gắn bó và ghen tuông tình ái, sự phát triển của trí tuệ và sự khởi đầu của ý thức nghệ thuật. Tuy nhiên, điều làm nên sự khác biệt của Proust là cách anh đối xử với mọi tình huống. Câu chuyện kể ở ngôi thứ nhất được đặt tên với những khám phá kỳ lạ về những cảm xúc và suy nghĩ tiềm ẩn ở ngay cả những hành động nhỏ nhất. Trong “Bên phía nhà swann”, vòng cung vĩ đại của hành trình thời gian đã mất thông qua việc người kể chuyện nỗ lực tìm lại và hiểu về quá khứ của anh ta. Người kể chuyện đã đặc tả suy nghĩ về cuộc sống của chính anh ta dẫn đến với quá khứ của Charles Swann – một người bạn của tuổi ấu thơ. Bằng cách ghi nhớ và tưởng tượng sống trong mối tình mà Swann hết sức nhiệt thành với Odette, người kể chuyện hiểu rõ hơn về cuộc sống của anh ta và bản chất của tình yêu. Đoạn mở đầu nổi tiếng của “Bên phía nhà swann” chính là thói quen đi ngủ sớm của nhân vật khi còn nhỏ, tiêu biểu cho khả năng của tác giả trong việc khai thác cái nhìn sâu sắc từ những sự kiện rõ ràng không đáng kể. Trong quyển sách, tác giả miêu tả sự phức tạp của các trung tâm ý thức của một con người. Đọc “Bên phía nhà swann”, chúng ta có thể cảm nhận cùng một cảm giác nhận dạng chóng mặt với người kể chuyện phải trải qua khi ngủ. Người dẫn chuyện phân tích tinh tế trong việc giải thích những gì anh ấy cảm nhận và suy nghĩ với những khao khát về nụ hôn chúc ngủ ngon của mẹ nhằm chuẩn bị cho cuốn tiểu thuyết nhấn mạnh vào việc khám phá những cảm xúc và ý tưởng phức hợp. Đồng thời, nỗi đau khổ của người kể chuyện là kết quả của sự kiện tưởng chừng đơn giản là anh ta phải ngủ mà không có một nụ hôn từ mẹ của mình là một khúc dạo đầu cho sự thất vọng và đảo ngược thường xuyên của tình yêu con người. Khi nhìn lại cuộc sống của mình, người dẫn chuyện vô danh phải cố gắng hiểu cuộc sống của mình, anh ta nhận ra rằng nó không thể tách rời khỏi cuộc sống của những người khác: từ bố mẹ, bà ngoại, người hầu, người quen của gia đình và kể cả Charles Swann. Chúng ta hiểu rằng danh tính không cố định và được sinh ra thành một đẳng cấp xã hội và nó mang tính linh hoạt, liên tục và được định hình lại thường xuyên. Nếu có một cái tôi như vậy, nó sẽ thức tỉnh trước sự hiện diện của cái đẹp, chẳng hạn như khi Swann cảm thấy chủ nghĩa lý tưởng mà anh ta đã từ bỏ việc tái xuất hiện trong khi nghe những bản nhạc của Vinteuil. Nghịch lý thay, quyển sách chỉ ra rằng bằng cách tưởng tượng một cách đồng cảm với những trải nghiệm của người khác, chúng ta có thể bắt đầu hiểu rõ nhất bản sắc của chính mình. Do đó, một thành phần quan trọng trong sự ích kỷ của con người đã trở nên dễ hiểu đối với chúng ta thông qua câu chuyện về tình yêu của Swann đối với Odette, người mà Swann gặp trong khoảng thời gian kể từ khi bắt đầu. Tác giả dường như bị cuốn hút vào câu chuyện của Swann bởi vì anh ta nhận ra ở Swann một sự nhạy cảm đặc biệt. Chúng ta có thể cảm thấy được tác giả luôn cố gắng tìm ra những dòng cảm xúc và hành động tiềm ẩn, nhưng cuốn tiểu thuyết vẫn để lại cho chúng ta những bí ẩn. Tại sao Swann lại bị thu hút bởi Odette? Bí ẩn nhất trong tất cả, làm thế nào để Swann kết hôn với Odette? Câu chuyện về Swann và Odette thỏa mãn theo cách riêng của nó. Đến cuối “Bên phía nhà swann”, rõ ràng là ngay cả sự hiểu biết của con người tinh vi nhất cũng không đầy đủ, và sự hiểu biết đó không đủ để bảo vệ chúng ta khỏi sự điên rồ. Nhưng bằng cách biến sự điên rồ đó thành cuốn tiểu thuyết của mình, Proust minh họa sức mạnh của nghệ thuật để tiết lộ cho chúng ta về sự giàu có, sự đa dạng, ẩn giấu trong chúng ta.

Có lẽ Don Quixote không còn xa lạ với bạn đọc vì nó đã quá nổi tiếng và được công nhận trên toàn thế giới, được đưa vào chương trình giảng dạy ở khối trung học, được chứng minh sức ảnh hưởng khi nhiều NXB xuất bản tác phẩm này nhiều lần. Không bàn về nội dung vì một tác phẩm văn học được xem là kinh điển thì những dòng chữ ca ngợi, khen thưởng có vẻ thừa. Tôi chỉ muốn có một chút cảm nhận về lần tái bản hoành tráng này của Nhã Nam. Thật sự lần tái bản này Nhã Nam đã làm rất tốt, trong tất cả mọi khâu, khiến những người yêu quý những áng văn chương tuyệt tác như tôi phải hài lòng. Riêng về khâu thẩm mỹ và trình bày: sách rất đẹp, đẹp ngỡ ngàng, hơn hẳn tất cả các bản trước đây, biên tập rất kỹ, không phải nói ngoa chứ tôi không tìm thấy lỗi chính tả nào trong cả 2 quyển dày hơn 1000 trang (một lần khi đọc đến một đoạn có 2 chữ “hoang toàng”, chắc vì vốn từ ngữ của tôi còn hạn chế nên tôi cứ nghĩ biên tập sai chính tả, sau đó tôi phải đọc kĩ lại và tìm hiểu nghĩa của nó mới biết nó là từ đúng :3); điều thu hút tôi tiếp theo là toàn bộ tranh minh họa của danh họa lừng lẫy Gustave Doré, những Don Quixote, Sancho Panza, con ngựa Rocinante,… cùng những tiểu cảnh, đại cảnh, chân dung, trang phục, thần thái của tác phẩm được tái hiện vô cùng sống động qua lối vẽ cầu kì, chi tiết, và độc đáo của Gustave; tiếp nữa, là tên của các nhân vật và địa danh, các bản xuất bản trước đây đều phiên âm ra hết nên đọc thấy khá giáo khoa, riêng bản này thì tên được dịch theo nguyên bản gốc, không theo kiểu đọc-sao-viết-vậy. Chất lượng giấy tốt, dịch giả Trương Đắc Vỵ dịch trên cả chuẩn, font chữ hài hòa, bố cục ổn. Một lần trong đời, nếu bạn yêu thích những tuyệt tác văn học, hãy mua bộ này và bạn sẽ không phải hối tiếc.

"Don Quixote khởi đầu như một tỉnh lẻ, trở thành Tây Ban Nha, và cuối cùng như một vũ trụ.”- V. S. Pritchell “Có thể nói mọi tiểu thuyết văn xuôi đều là biến tấu trên chủ đề Don Quixote.”- Lionell Trilling “Cervantes là người sáng lập Thời Hiện đại… Tiểu thuyết gia không cần trả lời ai ngoài Cervantes. Thực sự không thể hình dung nổi Don Quixote như một con người bằng xương bằng thịt, nhưng trong tâm trí của chúng ta, còn có nhân vật nào sống động hơn?”- Milan Kundera Don Quixote, tiểu thuyết hay nhất mọi thời đại, được dịch ra nhiều thứ tiếng nhất và được tái bản nhiều nhất trong lịch sử nhân loại, chỉ sau Kinh Thánh. Chắc hẳn bạn nào mua bộ sách này cũng là do một phần đã từng được học trong chương trình trung học. Mình cũng mua thử đọc xem sao. Ấn tượng nhất là bìa và chữ in đẹp quá, nhìn mà thích mê luôn. Trong sách còn thường được minh họa những trang hình vẽ trắng đen ấn tượng. Đọc được một đoạn mới thấy kiến thức mình được học còn ít quá nhỉ, chả là gì so với toàn tác phẩm. Thấy mọi lời nhận xét đa số là bảo đọc tác phẩm cảm thấy buồn cười chứ riêng bản thân mình thì càng đọc càng ngẫm ra được nhiều triết lý và càng bái phục tài văn chương của tác giả. Tác phẩm đã ra đời lâu như vậy rồi mà tại sao có thể như đoán trước được tương lai để đưa ra những bài học về sự mơ mộng, ảo tưởng có phần đan xen một vài tính ích kỷ chỉ biết lo nghĩ cho bản thân của mình mà không nhận ra được những điều tốt đẹp đang ở ngay bên cạnh mình. Tác phẩm khá dài và có lẽ khoảng một thời gian sau nữa mới đọc lại để ngẫm thêm nhiều triết lý hơn nữa.

“Đó là cuốn tiểu thuyết hiện đại đầu tiên trên của châu Âu”. Câu nói gợi cho tôi sự hấp dẫn và tò mò về cuốn sách này. Thế nào thì được gọi là một tiểu thuyết? Tiểu thuyết có tầm quan trọng như thế nào trong văn học? Hay đơn giản là một thể loại văn học được sinh ra để đáp ứng nhu cầu đọc cần sự khác biệt và phong phú của độc giả? Để cho nội dung hấp dẫn hơn? Thuyết phục hơn thể loại khác? Bao nhiêu định nghĩa về thể loại tiểu thuyết và cả đến cách hiểu của những người đọc lại tạo hàng vạn các lý thuyết khác. Nhưng cuốn sách “Don Quixote – nhà quý tộc xứ Mancha” của tác giả Miguel De Cervantes Saavedra – một định nghĩa rõ ràng của thể loại tiểu thuyết, một sức ảnh hưởng lớn của văn học tác động đến con người và là cha đẻ của mọi cuốn tiểu thuyết. Lấy bối cảnh của đất nước Tây Ban Nha cuối thời trung đại (cũng là thời kì phát triển mạnh mẽ của phong trào Phục Hưng – một phong trào tư tưởng mới của Châu Âu) và được sáng tác trong thời gian tác giả Cervantes đang bị giam cầm ở Algiers, truyện thể hiện một bức tranh sinh động, chân thực của xã hội Tây Ban Nha thời bấy giờ qua những chuyến phiêu lưu, những cuộc gặp gỡ của hiệp sĩ Don Quixote xuất thân từ một nhà quý tộc ham mê truyện kiếm hiệp đến lu mờ cả đầu óc và trở thành một kẻ bị coi là mất trí. Ngoài ra, bên cạnh nhân vật chính ấy còn có một nhân vật không thể thiếu là Sancho Panza, một giám mã trung thành của Don Quixote, xuất thân là một bác thợ cày gần nhà. Truyện mang nội dung phê phán thể loại truyện kiếm hiệp – thể loại mà thời đó Châu Âu cực kì ưu chuộng bởi chúng được tạo nên bởi những câu chuyện hoang đường, giả dối, trái với khoa học và thực tế nhưng lại khiến cho con người đam mê, cuốn hút vào nó. Bằng chứng là qua những cuộc phiêu lưu của chàng Don Quixote mà chàng tự tưởng tượng ra những câu chuyện, diễn biến ngoài đời giống như trong truyện kiếm hiệp thì chỉ tạo ra những điều ngu ngốc, những cái kết đau đớn. Ngoài ra, tác giả còn dụng ý mượn lời nhân vật cha xứ, bác phó cạo, người tu hành để nói lên những quan niệm về truyện kiếm hiệp, về kịch và bên cạnh đó cũng nói về khoảng thời gian tù đày của tác giả ở Algiers. Song, cuốn sách không chỉ dừng lại ở nội dung ấy, ta còn có thể rút ra được những ý nghĩa từ những câu nói của các nhân vật thông qua từng trường hợp trong các mẩu chuyện, và trong đó là thể hiện những quan điểm, lý lẽ về nhân phẩm của con người, về tình yêu lứa đôi, về người phụ nữ đối với tình yêu và cách giữ gìn sắc đẹp và đức hạnh của họ… “Một người đàn bà xinh đẹp nhưng nết na ví như ngọn lửa hay thanh gươm nhọn để xa: lửa không thiêu cháy và gươm không đâm ai nếu như không ai lại gần. Danh dự và những đức tính là đồ trang sức của linh hồn; thiếu những cái đó, dù thể xác có đẹp cũng không coi là đẹp được.” (Marcela) Hơn nữa, ý nghĩa của cuốn sách còn có thể đem lại cho chúng ta suy nghĩ về sự đấu tranh trong những cái không đấu tranh của một hiệp sĩ lạc thời hay cũng trong thời đại hiện nay mà ta có thể rút ra: đấu tranh cho chính nghĩa trong tâm tưởng của bản thân nhưng người khác lại không nhận thấy điều đó nên cho là ta đang làm những trò ngu ngốc, lố bịch. Đối với chúng ta, là những độc giả và có quyền phán xét đối với những gì mình đang đọc, khi đọc cuốn sách này, ta có lẽ sẽ cười vang với những trò ngu ngốc của một Don Quixote mất trí hay một giám mã Sancho Panza dại khờ. Nhưng xét cho cùng, có khi mỗi chúng ta là một Don Quixote khi ta muốn sống trên cuộc đời này bằng sự tưởng tượng của chúng ta, vượt xa thực tại mà ta không mong muốn, thì chúng ta có thể hành động một cách ngu ngốc và kì cục trong mắt người khác mà phải qua những lần nhục nhã bởi lời nói cảnh tỉnh của người khác, ta mới dần dần thôi suy tưởng và ước vọng. Với những ý nghĩa nhân văn và hàm ý sâu sắc từ cuốn sách này, qua những lời kể chi tiết và rành mạch của Cervantes chứng minh cho tiểu thuyết có tầm quan trọng trong văn học trong việc tác động tư tưởng con người, thay đổi những ý quan sai trái và thiết lập sự phong phú của văn chương dần dần thay đổi con người và xã hội đến cõi hoàn thiện. Do vậy, nếu bạn là người đang tìm cho mình một quyển sách để được khám phá và chiêm nghiệm, Don Quixote là một cuốn tiểu thuyết mà bạn chẳng thể nào bỏ lỡ.

Mình biết đến Don Quixote qua đoạn trích miêu tả cảnh ông đánh nhau với cối xây gió trong sách Ngữ Văn cấp 2 của mình. Khá tò mò về ông, nên khi thấy có bộ sách hẳn ho về ông mình đã mua ngay. Tất nhiên mình cũng khá lưỡng lự khi mua nhưng khi thấy tình trạng hết hàng rồi có xảy ra liên tục thì mình quyết định sẽ mua. Một bộ sách quá tuyệt tình rồi mình không thể nói gì hơn ngoài những điều tốt đẹp nhất. Dù đây là một tác phẩm để đời của Miguel De Cervantes-nhà văn Tây Ban Nha nhưng mình nghĩ vẫn có một người xứng đáng được nhắc đến là dịch giả Trương Đắc Vỵ. Trong phần đầu tiên của tác giả Miguel De Cervantes, ông đã có vài lỗi, dịch giả đã phát hiện và đã giúp người đọc hiểu rõ hơn trong phần chú thích của mình. Tất nhiên sau đó tác giả cũng đã hoàn thiện mình hơn trong phần hai của cuốn sách này. Phần hai của cuốn sách này là do một vài sự kiện nên tác giả mới cầm bút viết tiếp, mình nghĩ tác giả không cần viết phần hai vì phần một đã quá tuyệt vời rồi. Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta lại một lần nữa thưởng thức được chuyến phiêu lưu của Don Quixote. Không phải ngẫu nhiên mà Lionell Trilling nói: “Có thể nói mọi tiểu thuyết văn xuôi đều là biến tấu trên chủ đề Don Quixote.” hay những lời bình phẩm của V. S. Pritchell: “Don Quixote khởi đầu như một tỉnh lẻ, trở thành Tây Ban Nha, và cuối cùng như một vũ trụ.” Mong bạn sẽ có trải nghiệm tuyệt vời với cuốn sách này như tôi đã có vậy.

Don Quixote, Don quixote,….. Vĩ đại là hai từ duy nhất tôi muốn dành tặng cho Cervantes, để có thể miêu tả hai từ vĩ đại ấy tôi xin bắt chước một câu nói mà mình đã từng nghe nhiều năm trước mà tôi không nhớ câu nói đó dành cho ai và ai là người nói: ” Trước Don Quixote chưa hề có tiểu thuyết Sau Don Quixote có vô vàng tiểu thuyết ….. “ Tự hỏi nhé, điều gì khiến Cervantes biến Don Quixote trở thành một trong những tiểu thuyết vĩ đại nhất mọi thời đại? Hài hước? Có một chút. Lãng mạn? Có một chút. Hiện thực? Cũng có một chút. Nhưng rõ ràng hài hước không bằng Jonas Jonasson, lãng mạn không bằng Lev Tolstoy và hiện thực không bằng ” một góc ” Balzac, Dostoevsky. Thứ khiến Don Quixote qua hơn 400 nay vẫn tồn tại bất hủ với thời gian và chiếm một vị thế quan trong nền văn học thế giới đó chính là vì Cervantes đã chỉ cho thế giới biết rằng như thế nào là một cuốn tiểu thuyết thật sự và vì ông là người đầu tiên ! Bằng cách sử dụng nghệ thuật ” Truyện lồng trong truyện ” Cervantes thật sự đã biến những cuộc phiêu lưu chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi của hai thầy trò thành một pho truyện khổng lồ mà nói thật nếu cứ viết như vậy chắc viết cả đời cũng không hết.Nhưng cái gì là ưu điểm mà được kéo dài quá lâu lại trở thành khuyết điểm. Chính cái lối kể Truyện lồng trong Truyện đó, tác phẩm dần trở nên nhàm chán. Mà thật vậy tác giả đã nhận thấy vấn đề trong tác phẩm nên trong lúc truyện đương còn dài, cuộc phiêu lưu của hai thầy trò dường như mới chỉ ” bắt đầu ” ông đã kết thúc nó bằng một cái kết mà tôi đánh giá là một cái kết ” tệ “. Có người nói rằng: ” Có những cuốn tiểu thuyết dở có kết hay, còn có những cuốn tiểu thuyết hay có cái kết dở. ” Don Quixote thuộc loại thứ hai. Nhưng chỉ cái kết thì không thể phủ nhận sự thành công trong suốt cả 1100 trang của tác phẩm. Có một điểm chung của tất cả mọi thể loại tiểu thuyết mà chúng ta từng biết đó chính là thông qua tác phẩm – đứa con tinh thần của mình tác giả muốn truyền đạt một ý nghĩa, một quan niệm sống, một cách nhìn đời và ta có thể nói nó xuất phát từ Don Quixote. Thông qua con mắt rồ dại của chàng hiệp sĩ, qua hành động, Don Quixote đã cho chúng ta thấy rằng sau tất cả chúng ta đều là những kẻ yếu hèn. Nếu thật sự nhé, trước mắt ta là những gã khổng lồ, những tên cướp ngày, những đạo quân dũng mạnh, một con hổ…. hay những thứ đáng sợ khác thì ta sẽ làm gì. Chạy trốn, chắc là sẽ chạy trốn bỏ mặc những người đang cần sự trợ giúp của ta. Ta mắng chàng là ngu mụi, rồ dại, phá phách,…… Đúng chàng rồ dại, ngu mụi thật chỉ vì đám sách kiếm hiệp rẻ tiền tầm thường nhưng suy cho cùng chúng ta chắc gì đã bình thường. Chúng ta – những con người tự cho rằng mình thông minh giỏi giang ấy ngày ngày vẫn bị những dục vọng cám dỗ, những thực tại nhỏ bé trong suy nghĩ tầm thường. Chúng ta đã lần nào xả thân vì người khác, xả thân vì cái gọi là công lý chưa. Chưa, chắc là chưa vì suy cho cùng chúng ta làm gì cũng là vì chính bản thân mình đầu tiên đã rồi mới nghĩ đến cái lợi ích của người khác. Và chúng ta – những con người tự cho rằng mình bình thường, những kẻ chỉ dám sống cả đời trong sự an toàn của cái gọi là số phận đã sắp đặt cho mình lại đi chê trách một con người dám thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn để đi bảo vệ kẻ yếu, đấu tranh vì công lý. Vậy thì lấy tư cách gì chúng ta lại khinh thường Don Quixote ? Kiếm chi đâu xa. Đó! Đó chính là Sancho Panza đó, bác giám mã đó chắc phải là ai khác khó kiếm trong đời thường mà đó chính là chúng ta. Bác biết chủ bác là kẻ điên khùng nhưng vì sự tham lam về lời hứa về một hòn đảo bác chấp nhận điên khùng cùng chủ. Bác biết chủ bác là kẻ gàn dở nên bác lừa chủ mình hình dạng của nàng Dulcenia và lừa chủ bác về số voi tự đánh vào thân mình. Sau tất cả Sancho Panza là hình ảnh con người điển hình của bất kỳ xã hội nào. Và có lẽ điều khiến tôi ngưỡng mộ Cervantes nhất là quan niệm về tình yêu của ông thông qua những câu chuyện xảy ra trong cuộc phiêu lưu của hai thầy trò. Tôi dám cá với bạn rằng nếu một con người như Cervantes không trực tiếp trải qua những xúc cảm như thế chẳng bao giờ ông có thể viết nên một cuốn sách như thế này. Đó là tình yêu thứ cảm xúc phức tạp nhất mà con người từng trải qua. Cái cách Don Quixote yêu như cuồng như dại con người vô hình Dulcenia, cái chết của Chrysotom để thể hiện thứ tình yêu rồ dại với người con gái Marcela và hàng chục mẫu chuyện tình khác. Ở đó đều có một mô típ chung rằng người con gái đều xinh đẹp đến nghiêng thành đổ nước và chàng trai là những kẻ si mê cực độ. Và chắc có lẽ Cervantes đã từng là một trong số họ. Thứ tình yêu không vụ lợi. Và sự thật là cả pho truyện như một cuốn sách triết lí to lớn mà tác giả muốn gửi gắm cho bạn đọc, trong đó tôi xin được phép kể ra những thứ mà tôi tâm đắc nhất khi đọc tác phẩm này: ” Người nào tự hạ mình xuống chúa sẽ nâng người ấy lên “ ” Tôi yêu nàng vì nàng xinh đẹp, nàng phải yêu tôi vì tôi xấu xí “ Khi bàn về đàn bà : ” Họ ghét bỏ kẻ nào theo đuổi họ và chạy theo kẻ hắt hủi họ “ ” Chim non nắm chắc trong tay còn hơn quạ lớn đang bay trên trời” ” Yêu thành ghét thương thành giận ” – Lucinda ” Cái gì nhiều quá dẫu hay cũng nhàm; Cái gì có ít, dẫu dở cũng có điểm hay “ ” Mọi chuyện trên đời đều có thuốc chữa, trừ cái chết “ ” Con quỷ nấp sau cây thánh giá “ ” Hành động phủ định lý trí, lý trí bác bỏ hành động “

“Cá Voi Trắng” thực sự là cuốn sách mà khi bạn đã chót cầm nó lên sẽ rất khó để đặt xuống, bởi nó hấp dẫn trong từng trang sách. Bạn đọc sẽ tự đưa ra vô vàn câu hỏi và tự mình phải đi tìm câu trả lời khi khám phá câu truyện. Và những câu hỏi khó trả lời nhất luôn xoay quanh hai nhân vật trung tâm là thuyền trưởng Ahap của tàu săn cá voi Bêquốt và cá voi trắng Môbi Đic. - Tại sao Ahap bị cụt một chân? - Tại sao ông ta là thuyền trưởng một tàu săn cá voi, nhưng lại rất thờ ơ khi các thủy thủ săn cá voi? - Tại sao đi đến đâu ông ta cũng chỉ hỏi 1 câu “có thấy cá voi trắng không?” và khi không có câu trả lời ông ta chẳng thèm quan tâm đến điều gì khác nữa? - Ahap nóng nảy phá hủy kính tọa độ, kim địa bàn, máy đo tốc lực, những thiết bị thiết yếu, quan trọng để định vị tàu trên đại dương mênh mông, ông ta có bị điên không? - Ahap dùng vũ lực để bắt các thủy thủ lao tàu vào cơn bão, ông ta có bị khùng không? - Ahap khước từ đề nghị đi tìm kiếm người con mất tích của một thuyền trưởng khác, ông ta có vô cảm và tàn nhẫn không? V.v.... Tất cả các câu hỏi đó định hình nên một vị truyền trưởng đầy mâu thuẫn và đầy cuốn hút. Câu trả lời của tất cả các câu hỏi đều hội tụ về một sinh vật bí ẩn, Môbi Đic. Môbi Đic chỉ xuất hiện ở những chương cuối, nhưng ký ức về nó, tiếng vọng từ những hành động của nó như một bóng ma, quấn chặt, xui khiến, điều khiển mọi hành vi của Ahap. Ahap rất khó hiểu, cho đến khi lão “kêu như một con hải cẩu” - "Nó thở! Nó thở! Chiếc bướu to như núi tuyết! Chính con cá voi trắng!” Lão như biến thành một con người hoàn toàn khác, một chiến binh quả cảm và có phần điên cuồng. Lão và Môbi Đic, một người trần mắt thịt - một vị thần của biển cả, lao vào nhau trong một cuộc chiến không hề cân sức. Thật điên rồ! “Ai là người cầm cân công lý khi quan tòa đã bị đưa ra trước vành móng ngựa” Ahap đã nói vậy trước khi cuộc săn bắt đầu. Lão tìm diệt Môbi Đic vì điều gì đó lớn lao hơn là lấy mỡ hay trả thù. Ngoài lề: Kết thúc thiên sử thi bi hùng Moby Dick, tôi không khỏi liên tưởng tới siêu phẩm Avatar của đạo diễn James Cameron năm 2009. Khi coi đại dương là hành tinh Pandora, loài cá voi là dân tộc Na’vi, Ahap là tướng quân Mile Quaritch, Moby Dick là Jack (nhân vật chính của bộ phim). Hai câu truyện giống nhau đến mức kỳ lạ, giống cả ở điểm ai đúng? Ai sai? Thật khó phân định rạch ròi, tất cả phụ thuộc vào cảm nhận riêng của quý độc giả. Ghi chú: Tên phiên âm trong bài viết tôi sử dụng theo bản dịch của dịch giả Công Ba - Sơn Mỹ