Khi năm 2018 còn chưa khép lại, chợ sách trực tuyến lớn nhất thế giới đã công bố Top 10 cuốn sách hay nhất năm 2018 do chính các biên tập viên của Amazon lựa chọn.

1. Educated - Tara Westover

Educated là cuốn hồi ký kể về hành trình một cô gái trẻ không được đến trường đã phải rời bỏ gia đình của mình để kiếm sống và học lên tiến sĩ tại trường Đại học Cambridge. Với cái nhìn sâu sắc khác biệt tất cả các nhà văn trước, Tara Westover đã tạo ra một câu chuyện của thời đại, trong đó tâm điểm là nền giáo dục và những gì nó mang lại: quan điểm về cuộc sống qua một đôi mắt mới và ý chí thay đổi nó.

Cuốn hồi ký Educated của Tara Westover không chỉ đứng đầu trong list sách hay nhất 2018 của Amazon mà còn nhiều tuần liền đứng đầu top sách bán chạy của New York Times, Wall Street Journals... được đề cử cho Huân chương Andrew Carnegie, một trong những cuốn hồi ký hay nhất tính 2018 của tạp chí Time, và nằm trong list sách mùa hè của cựu Tổng thống Barack Obama.


2. Washington Black - Esi Edugyan

Washington Black là tiểu thuyết thứ ba của nhà văn Canada Esi Edugyan kể về cậu bé 11 tuổi George Washington "Wash" Black tìm mọi cách để thoát khỏi ách nô lệ và tìm kiếm tự do. Từ những cánh đồng cằn cỗi của vùng Caribe đến vùng Viễn Bắc đông lạnh, Washington Black kể một câu chuyện về tình bạn và sự phản bội, yêu thương và sự cứu rỗi của một thế giới bị phá hủy và phải xây dựng lại từ đầu - để rồi cuối cùng xoáy vào câu hỏi ám ảnh nhất, tự do đích thực là gì?

Cuốn sách được chấp bút bởi nữ nhà văn da màu Esi Edugyan, người đã giành được nhiều giải thưởng lớn cho cuốn tiểu thuyết Half-Blood Blues năm 2011. 7 năm sau đó, cô trở lại với Washington Black cùng một loạt các đề cử giải thưởng như Giller Prize, Huân chương Andrew Carnegie và giải Man Booker 2018.


3. Indianapolis - Lynn Vincent, Sara Vladic

Indianapolis tái hiện lại câu chuyện có thật về thảm họa biển tồi tệ nhất trong lịch sử hải quân Mỹ và cuộc chiến năm mươi để giải thoát một người đàn ông vô tội. Đêm ngày 30/7/1945. khi đang vận chuyển bom nguyên tử từ California đến bờ biển Thái Bình Dương, tàu hải quân Mỹ Indianapolis đã bị tấn công bởi hai quả ngư lôi của Nhật Bản. Vị thuyền trưởng McVay khi đó đã bị kết án oan trong suốt hơn 50 năm trời vì chịu trách nhiệm cho cái chết của hơn 900 người.

 Một câu chuyện về sự sống sót, hy sinh, công bằng và tình yêu, Indianapolis đã mang con tàu và thủy thủ anh hùng của mình trở lại cuộc sống đầy sức sống, không thể nào quên được. Đây dứt khoát là một trong những dấu mốc đáng chú ý nhất trong lịch sử nước Mỹ.


4. Elevation - Stephen King

Elevation là cuốn tiểu thuyết mới của Stephen King, ra mắt vào tháng 10/2018 nhưng đã nhanh chóng lọt vào mắt xanh của các nhà biên tập Amazon. Lấy bối cảnh tại Castle Rock, một trong những địa điểm xuất hiện phần lớn trong các sáng tác của Stephen King, cuốn sách kể về một căn bệnh kỳ lạ đang tàn phá bên trong nhân vật chính, kèm theo đó là câu chuyện thời đại xảy ra tại thị trấn nhỏ mang nhiều tính biểu tượng.

Elevation đánh dấu sự trở lại sau hàng loạt các cốt truyện kinh dị được chuyển thể thành phim trong năm 2017 của Stephen King.


5. The Line Becomes a River - Francisco Cantú

Là con trai một nhân viên kiểm lâm, Francisco Cantú sinh ra và lớn lên ở vùng tây nam nước Mỹ, giáp biên giới Mexico. The Line Becomes a River là câu chuyện của một người đàn ông là thế hệ thứ ba trong một gia đình người Mỹ gốc Mexico, luôn đau đáu suốt nhiều năm trời về vấn đề sắc tộc, chính trị của những người được coi là “kẻ vượt biên”.

Bằng những lời lẽ thẳng thắn và sự thật trần trụi, The Line Becomes a River là một tác phẩm phải đọc cho bất cứ ai cho rằng “xây dựng bức tường” là câu trả lời cho tất cả mọi xung đột dân tộc trên lục địa Bắc Mỹ. Cuốn sách đã ghi tên mình vào list sách hay nhất 2018 của Publisher Weekly và được đề cử cho Huân chương Andrew Carnegie.


6. The Woman in the Window - A.J. Finn

Nếu là người yêu thích Cô gái mất tích hay Cô gái trên tàu, độc giả có thể sẽ fan hâm mộ lớn của The Woman in the Window. Tác phẩm kể về Anna Fox, một phụ nữ độc thân sống tại New York, dành phần lớn thời gian để uống rượu, xem những bộ phim cổ, nhớ về khoảng thời gian hạnh phúc xưa cũ và dòm ngó những người hàng xóm. Khi gia đình nhà Russell chuyển đến căn hộ đối diện, qua khung cửa sổ nhà mình, Anna đã nhìn thấy điều đáng ra không được thấy. Và mọi sự bí ẩn bắt đầu đe dọa đến mạng sống của chính cô.

 Ngay khi ra mắt, The Woman in the Window của A.J. Finn đã nhận được vô số lời khen ngợi từ các cây viết nổi tiếng như Gillian Flynn, Stephen King hay Louise Penny. Cuốn sách đã được mua bản quyền chuyển thể thành phim dưới sự dẫn dắt của các tên tuổi lớn như đạo diễn Joe Wright, cùng diễn viên Amy Adams, Julianne Moore, Gary Oldman, Wyatt Russell...


7. Once Upon a River - Diane Setterfield

Lấy bối cảnh một ngôi làng nhỏ nước Anh bên dòng sông Thames, Once Upon a River xoay quanh số phận của một cô gái trẻ được cho là đã chết và được an táng theo hình thức thả trôi sông. Dù đã được cứu sống nhưng cô gái lại không thể nói được khiến không ai biết được lai lịch nguồn gốc của cô. Once Upon a River là câu chuyện cảm động về tình yêu cuộc sống, tình bạn và niềm tin mãnh liệt vào sức sống của con người.

Diane Setterfield là nhà văn người Anh nổi tiếng nhất với tác phẩm The Thirdteen Tale bán được hơn 3 triệu bản sách trên khắp 38 quốc gia. Cuốn sách mới của bà được đánh giá là một câu chuyện thần tiên đầy mê hoặc dành cho mọi lứa tuổi.


8. Children of Blood and Bone - Tomi Adeyemi

Children of Blood and Bone là cuốn tiểu thuyết kỳ bí dành cho thanh thiếu niên được sáng tác bởi nhà văn trẻ người Mỹ gốc Nigeria Tomi Adeyemi. Cuốn sách kể về Zélie Adebola, người tự đặt ra nhiệm vụ là phải bảo tồn pháp thuật ở đất nước Orïsha. Đây là cuốn sách đầu tay của Adeyemin và là tập đầu tiên trong dự định bộ ba sách pháp thuật của cô.

Cuốn sách ngay khi ra mắt được coi là một hiện tượng văn chương dành cho thanh thiếu niên. Nhiều người đã ví nó như Harry Potter của châu Phi với cốt truyện mang đậm dấu ấn văn hóa của người Yoruba - một tộc người tại Nigeria.


9. Virgil Wander - Leif Enger

Sau vụ tai nạn vào một đêm đông lạnh giá, Virgil Wander đã mất đi trí nhớ và khả năng giao tiếp của mình. Tỉnh dậy với một cuộc đời mới, anh bắt đầu chắp vá những mảnh ký ức mơ hồ để đi tìm lời giải đáp cho tất cả những sự việc đang diễn ra trong thị trấn và đồng thời với chính bản thân anh.

Virgil Wander đánh dấu sự trở lại sau 10 năm vắng bóng của nhà văn bán chạy của tạp chí Time, Leif Enger. Biệt tài của ông chính là biến bi kịch thành những câu chuyện thấm đẫm tình yêu thương, biến những điều bình thường trở thành phi thường.


10. There There - Tommy Orange

Đáng sợ, giận dữ, hài hước, xúc động, cuốn tiểu thuyết đầu tay của Tommy Orange mang đến chân dung một nước Mỹ mà ít ai được thấy. There There gồm 12 nhân vật với 12 lời kể, mỗi nhân vật có lý do riêng để đi đến Big Oakland Powwow, nơi họ tìm thấy chính bản thân mình.

Tommy Orange sinh ra và lớn lên tại Oakland, California. Anh đại diện cho người Mỹ bản địa kể lại một phần lịch sử đau thương trong quá trình bảo tồn vẻ đẹp và bản sắc văn hóa tại quê hương mình.


Nguồn: news.zing.vn

-----------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3  

 

Xem thêm

Cuốn sách này rất hay. Tôi thực sự hứng thú với cuốn sách này vì điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi khi tôi đọc tóm tắt, đó là nó có thể liên quan đến Thinner, một cuốn sách mà tôi rất yêu thích (tôi vẫn nổi da gà). Tuy nhiên, tôi đã sai, câu chuyện ở đây đã rẽ sang một hướng khác ... và vì vậy chúng tôi có Scott Carey, một chàng trai bình thường trung niên, đã ly hôn và sống trong một thị trấn nhỏ. Anh ta làm việc ở nhà, nuôi một con mèo và không đi cùng với những người hàng xóm của mình, một cặp vợ chồng đồng tính nữ. Nhưng vấn đề là, anh ấy bắt đầu giảm cân nhưng vẫn tiếp tục trông như cũ, thậm chí là hơi thừa cân theo lời người hàng xóm của anh ấy. Tôi nghĩ rằng đó là một cốt truyện rất hấp dẫn và mặc dù tôi biết đây là một tiểu thuyết và vì thế mọi thứ sẽ phải phát triển với tốc độ cao, tôi đã mong đợi nhiều hơn thế. Tôi đánh giá cao thực tế là vì tình trạng của Scott, anh ấy đã làm điều gì đó tốt đẹp liên quan đến cặp vợ chồng đã kết hôn, người bị người dân trong thị trấn ghét bỏ ... một số điều tồi tệ đã xảy ra, vì vậy chúng ta có thể thấy một số điều tốt cuối cùng. Tuy nhiên, như tôi đã nói ở trên, tôi đã mong đợi nhiều hơn về điều giảm cân, tại sao? Có phải tất cả chỉ là một phép ẩn dụ? Và cái kết? Không hài lòng với điều đó. Mặt khác, tôi yêu thích truyện ngắn mà chúng tôi có sau đó, tên là Laurie. Nó rất xúc động đối với tôi và tôi đã ủng hộ cả hai ngay từ đầu. Tôi thích sự tương tác của họ và cách họ làm quen với nhau và trở thành gia đình. Chà, đó là sách của King nên nó không cần nhiều lời giới thiệu và tôi phải nói rằng Audiobook, do chính King thuật lại, thực sự rất hay. Bạn tự chịu rủi ro khi đọc. Tuy nhiên, hãy lưu ý rằng đoạn này quá ngắn và nó không kinh dị chút nào

Tôi xấu hổ khi thừa nhận rằng tôi không biết gì về vụ đắm tàu ​​USS Indianapolis trong Thế chiến thứ hai cho đến khi tôi xem một bộ phim tài liệu về nó trong Tuần lễ Cá mập trên kênh Discovery năm 2007. Nhiều năm lịch sử ... rất nhiều về hai cuộc chiến tranh thế giới. ... lấy bằng đại học .... và tôi không biết gì về vụ chìm tàu ​​thảm khốc nhất trong lịch sử Hải quân Hoa Kỳ. Hầu hết các câu chuyện về vụ chìm tàu ​​USS Indianapolis đều tập trung vào những con cá mập tấn công cả xác chết và các thủy thủ còn sống dưới nước sau vụ chìm tàu, nhưng cuốn sách này tập trung vào toàn bộ câu chuyện chứ không chỉ những phần sinh tồn kịch tính. Thông tin về con tàu, các sĩ quan và thủy thủ đoàn, cuộc chiến, nhiệm vụ của nó ngay trước khi con tàu bị trúng ngư lôi, những người đã chết và những người sống sót trôi nổi trên đại dương trong bốn ngày trước khi được cứu. Mục đích của các tác giả là cung cấp thông tin cần thiết để chứng minh rằng Thuyền trưởng Charles McVay III không có lỗi. Thuyền trưởng McVay đã bị đưa ra tòa sau vụ chìm tàu, nhưng sau đó được ân xá. Hồ sơ hải quân của ông đã bị xóa sạch nhiều thập kỷ sau đó sau khi ông qua đời. Các tác giả chắc chắn đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu. Các sự kiện được trình bày một cách thú vị và chi tiết, trong khi vẫn tôn trọng các Thủy thủ đã mất mạng trong vụ chìm tàu. Cuốn sách này xua tan rất nhiều tin đồn và thông tin sai lệch do phim ảnh và chương trình truyền hình gây ra. Ví dụ, những con cá mập đã không xuất hiện trong vài ngày sau vụ chìm tàu ​​không phải ngay lập tức như được miêu tả trong một bộ phim gần đây. Những con vật bị thu hút bởi mùi xác chết và những thủy thủ bị thương dưới nước. Phần lớn số người chết sau vụ chìm tàu ​​không phải do bị cá mập tấn công. Khoảng 300 người đàn ông đã đi xuống cùng con tàu. 900 xuống nước. Sau khi mất nước, bị thương, ngộ độc muối, thiếu thức ăn, kiệt sức .... và cá mập .... đã gây thiệt hại cho những người sống sót, chỉ có 316 thủy thủ sống sót. Cuốn sách cũng giải thích lý do tại sao thuyền trưởng McVay không lạng lách đánh võng con thuyền vào thời điểm nó bị trúng ngư lôi, và tại sao phải mất bốn ngày để những người cứu hộ được giải cứu. Indianapolis vừa hoàn thành việc giao các vật liệu chiến tranh tuyệt mật (uranium và vật liệu chế tạo bom hạt nhân ném xuống Nhật Bản) nên vị trí và đơn đặt hàng của nó là bí mật. Không ai biết con tàu ở đâu và khi nào nó được cho là sẽ quay trở lại cảng ngoại trừ một số rất rất ít người. Phải mất nhiều ngày họ mới nhận ra con tàu thậm chí đã mất tích. Cuốn sách rất thú vị! Tôi rất thích nghe toàn bộ câu chuyện. Tôi không bao giờ biết con tàu đã bị hư hại nghiêm trọng bởi một kẻ đánh bom liều chết chỉ vài tháng trước khi một quả ngư lôi đánh chìm con tàu. Tôi không bao giờ biết tại sao thuyền trưởng không lạng lách, vì các con tàu thường được chỉ đạo làm để khiến việc nhắm mục tiêu trở nên khó khăn hơn. Bởi vì tôi đã biết về vụ chìm tàu ​​ban đầu trên một bộ phim tài liệu về Tuần lễ Cá mập, tôi nghĩ rằng hầu hết những người đàn ông ở dưới nước đều bị cá mập tấn công. Không đúng. Một số, nhưng hầu hết đã chết vì phơi nhiễm, kiệt sức và các vết thương không được điều trị. Nói chung, một cuốn sách tuyệt vời, rất nhiều thông tin. Tôi chắc chắn sẽ đọc nhiều hơn nữa của các tác giả này! ** Tôi tự nguyện đọc bản sao dành cho độc giả nâng cao của cuốn sách này từ Simon & Schuster qua NetGalley. Tất cả các ý kiến ​​được bày tỏ hoàn toàn là của riêng tôi. **

Thật là một cơn lốc! Một cuốn tiểu thuyết bất ngờ và hấp dẫn, có một cái gì đó ở đây dành cho tất cả mọi người. Từ lịch sử đến khoa học viễn tưởng, phiêu lưu đến lãng mạn, nó khiến người đọc phải đoán mò từng lượt và khiến não tôi gần như kiệt sức theo các nhân vật. Đầy đủ như vậy, chắc chắn ai cũng sẽ lấy một thứ gì đó hoàn toàn khác với nó, nhưng đối với tôi, đó là về hai linh hồn lạc lối của những khởi đầu trái ngược cực tìm thấy mình gắn bó chặt chẽ với nhau và cuối cùng, giống nhau hơn không và gần gũi hơn là gia đình. Tác giả đã có một cách tuyệt vời để thu nhỏ thế giới bằng cách nào đó mà chúng ta biết bằng cách đưa các nhân vật đến những góc cực hạn nhất của trái đất. Sau đó, cô ấy đan xen những mô tả vô cùng sống động và đôi khi ám ảnh khiến người đọc cảm thấy hố sâu đau đớn trong dạ dày của họ, điều kỳ diệu, tự do, kinh hoàng — mọi thứ mà Wash cảm nhận, ngửi thấy và nhìn thấy trong thế giới khắc nghiệt này. Bài viết của cô ấy là một chuyến tàu lượn siêu tốc say sưa. Cảnh báo Spoiler: Tôi nghĩ rằng tác giả đã buộc gần như mọi kết thúc lỏng lẻo. Chúng ta có thể trải nghiệm sự cuối cùng của cuộc săn lùng không ngừng của Willard. Chúng tôi tìm hiểu nguồn gốc của Wash: ra đời từ Big Kit. Chúng tôi thậm chí gặp lại Titch khó nắm bắt để đóng cửa. Cuối cùng, Wash thậm chí còn nhận ra mình phải làm gì để thực sự được TỰ DO và đó là bài học cho tất cả chúng ta về việc không để người khác sai khiến giá trị của mình. Tôi đã hơi thở hổn hển trong suốt cuốn sách này, nhưng phần thực sự khiến tôi chú ý là khi Titch biến mất trong trận bão tuyết. Đồng thời, tôi cảm thấy nỗi đau của Titch khi không thể tìm thấy sự an ủi và tình yêu thương ở cha mình cũng như sự cô đơn đáng kinh ngạc khi Wash mất đi tất cả những gì anh ấy còn lại trên thế giới này. Nhưng Titch đã sống sót như thế nào? Câu hỏi này vẫn làm tôi băn khoăn.

Nước Mỹ đã tranh cãi với sự phân chia thành thị-nông thôn trong nhiều thế kỷ, kéo dài suốt thời gian trở lại khi Alexander Hamilton ở Manhattan cố định tầm nhìn của mình vào các nhà máy chưng cất rượu whisky trong rừng như một nguồn thu cho nền Cộng hòa mới, thúc đẩy cuộc nổi dậy. Nhưng người ta có thể đặt ra trường hợp rằng khoản chia chưa bao giờ tiêu tốn của chúng ta nhiều như ngày nay. Các đảng phái chính trị liên kết với nhau hơn bao giờ hết xung quanh các đô thị xanh và không gian đỏ ở giữa. Tăng trưởng kinh tế hiện đang tập trung rõ rệt ở một số khu vực đô thị nhất định đến nỗi nó đã khơi dậy cuộc tranh luận lâu đời về việc ở lại và đi. Liệu những người trẻ tuổi và đầy tham vọng từ các thị trấn và thành phố nhỏ đang gặp khó khăn có nên được khuyến khích tìm kiếm tài sản của họ trong các khu vực sôi động của sự năng động và bữa ăn trưa Chủ nhật đắt đỏ, hay điều này chỉ làm giảm mối quan hệ gia đình và đẩy nhanh sự sụp đổ của nội bộ? Chính tình huống khó xử này đã giúp "Hillbilly Elegy" của JD Vance trở thành cuốn sách bán chạy nhất năm 2016 - câu chuyện về một chàng trai trẻ đã vượt qua những khó khăn trong gia đình Appalachian được cấy ghép của mình để lên ngôi Ivy League và Thung lũng Silicon, với rất nhiều những cú sốc văn hóa trên đường đi. Tuy nhiên, câu chuyện mới về cuộc trốn chạy của Tara Westover, "Được giáo dục", khiến Vance có vẻ thuần phục khi so sánh. Trong trường hợp Vance bị ảnh hưởng bởi việc xuất hiện tại Bang Ohio và Luật Yale với sự chuẩn bị hạn chế được cung cấp bởi các trường trung học cơ sở của anh ấy ở Middletown, Ohio, Westover mô tả việc xuất hiện ở trường đại học mà không có học. Trong đó Vance mô tả một gia đình phải đối mặt với những gánh nặng quá phổ biến của việc lạm dụng chất kích thích, Westover kể về một gia đình bị nguyền rủa bởi chứng cuồng tư tưởng và những tổn thương thể chất kỳ lạ. Nếu cuốn hồi ký của Vance mang đến một bộ phim truyền hình cấp độ đường phố, thì Westover’s là carfentanil, thứ có tác dụng trấn an những con voi. Sự cực đoan trong quá trình nuôi dạy của Westover dần xuất hiện qua lời kể của cô ấy, điều này chỉ khiến cho lời kể của cô ấy trở nên lôi cuốn và khó chịu hơn. Những điều cơ bản là: Bây giờ ở độ tuổi 30, cô là người trẻ nhất trong gia đình bảy người sống sót trong bóng núi trong một túi Mormon ở đông nam Idaho. Cha của cô, Gene (một bút danh), lớn lên trong một trang trại ở chân núi, con trai của một người cha nóng tính, và cùng vợ chuyển lên dốc, sản phẩm của một cuộc nuôi dạy dịu dàng hơn trong ngôi nhà nhỏ gần đó. thị trấn. Gene duy trì gia đình đang phát triển của mình bằng cách xây dựng chuồng trại và nhà kho cỏ khô và bằng cách loại bỏ kim loại trong bãi phế liệu của mình; vợ anh, Faye (cũng là một bút danh), kiếm được thu nhập từ việc pha chế các loại thuốc thảo dược và từ công việc bất đắc dĩ của cô với tư cách là trợ lý nữ hộ sinh không có giấy phép và sau đó là nữ hộ sinh. Trong những năm 20 tuổi, cường độ gay gắt và không phải là không có chủ nghĩa của Gene đã biến thành chứng hoang tưởng mang tính chính trị, được thúc đẩy bởi những gì người đọc dẫn đến cho rằng đây là một trường hợp rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng. Vào khoảng năm 30 tuổi, ông đã kéo những đứa con lớn của mình đến trường để bảo vệ chúng khỏi Illuminati, mặc dù ít nhất chúng cũng có được giấy khai sinh, nhưng bốn đứa con út sẽ bị từ chối. Về lý thuyết, bọn trẻ được học ở nhà; trong thực tế, hầu như không có hướng dẫn học thuật nào để nói đến. Họ học cách đọc từ Kinh Thánh, Sách Mặc Môn và các bài phát biểu của Joseph Smith và Brigham Young. Cuốn sách khoa học duy nhất trong nhà dành cho trẻ nhỏ, có đầy đủ các hình minh họa bóng bẩy. Phần lớn thời gian của họ dành để giúp đỡ bố mẹ trong công việc. Khi chưa đến tuổi vị thành niên, Westover đã tốt nghiệp việc giúp mẹ trộn thuốc và các em bé sơ sinh để phân loại phế liệu với cha cô, người có thói quen đáng sợ là vô tình đánh cô bằng những mảnh mà ông đã ném. Bị một khối trụ bằng thép hình vuông trong ruột đâm trúng là ít rủi ro nhất trong hộ gia đình Westover. Cuốn sách, trong số những thứ khác, là một danh mục về những điều khủng khiếp tại công trường: ngón tay bị mất, chân thở hổn hển, cơ thể bị đốt cháy một cách khủng khiếp. Không một quan chức quan liêu đầu nhọn nào có thể đưa ra một trường hợp mạnh mẽ hơn đối với Cơ quan Quản lý An toàn và Sức khỏe Nghề nghiệp hơn những Westover không được kiểm soát với nhiều tai họa của họ. Làm cho vấn đề tồi tệ hơn là việc Gene từ chối cho phép bất kỳ người nào bị thương và bị thương (bao gồm cả anh ta) tìm kiếm sự chăm sóc y tế ngoài thuốc của vợ anh ta - “God’s Pharmacy” - một lời từ chối cũng làm trầm trọng thêm hậu quả của hai vụ tai nạn xe hơi khủng khiếp. “Chúa và các thiên thần của Ngài đang ở đây, làm việc ngay bên cạnh chúng ta,” anh nói với Westover. "Họ sẽ không để bạn bị thương." Khi cô ấy bị viêm amidan, anh ấy bảo cô ấy đứng bên ngoài và mở miệng để mặt trời phát huy tác dụng của nó. Cô ấy làm, trong một tháng. Theo thời gian, xung đột giữa cha và con gái càng tụ lại càng chắc chắn như bóng đổ kéo dài từ Buck’s Peak phía trên. Sự cuồng nhiệt và sự hoang tưởng của Gene không bị suy giảm bởi sự thất bại của thế giới kết thúc tại Y2K, mặc dù anh đã chuẩn bị rất nhiều. (Westover đưa ra hình ảnh đầy bệnh hoạn của cha cô ấy ngồi vô cảm trước "The Honeymooners" khi thế giới lặng lẽ tiến về phía trước.) Trong khi đó, cô ấy đang bắt đầu kiểm tra ranh giới của một sự giáo dục bị thắt chặt hơn những gì cô ấy thậm chí có thể tưởng tượng . Cuộc phiêu lưu của cô vào một lớp học khiêu vũ địa phương kết thúc với việc cha cô lên án những bộ trang phục biểu diễn khiêm tốn một cách đau đớn của nhóm là đồ vô dụng. Được sự khuyến khích của một người anh trai bắt đầu học lén lút và cuối cùng bỏ vào đại học, Westover cố gắng làm điều tương tự, đọc sâu những cuốn sách của cha cô về các nhà tiên tri Mormon thế kỷ 19. “Kỹ năng tôi đã học được là một điều quan trọng, sự kiên nhẫn để đọc những điều tôi chưa thể hiểu,” cô viết với cách nói đặc trưng. (Chỉ rất ít khi phần văn xuôi đảm bảo của Westover bị hỏng bởi những khúc quanh không cần thiết.) Như thể sự độc tài của cha cô là chưa đủ, cô còn phải đối mặt với những cuộc tấn công tàn bạo từ một người anh em khác, người mà sự bất ổn đã trở nên tồi tệ hơn bởi một cú lao đầu dài 12 feet vào thanh cốt thép trong lại một tai nạn khác tại nơi làm việc của Westover. Tara thực hiện bước tiến lớn đầu tiên của mình để giải phóng, đáng chú ý là đã thi đủ tốt trong kỳ thi ACT để được nhận vào Đại học Brigham Young. (“Ít nhất nó cũng chứng minh một điều,” cha cô nói một cách miễn cưỡng. “Trường học ở nhà của chúng tôi cũng tốt như bất kỳ nền giáo dục công lập nào.”) Ở đó, cô bị sốc bởi những thói quen tục tĩu của các bạn cùng lớp, như người bạn cùng phòng mặc bộ đồ ngủ sang trọng màu hồng với "Juicy" được tô điểm ở phía sau, và lần lượt khiến các bạn cùng lớp của cô bị sốc vì sự thiếu hiểu biết của mình, không bao giờ hơn khi cô hỏi thẳng thừng trong lớp lịch sử nghệ thuật rằng Holocaust là gì. (Những khám phá mới khác dành cho cô: Napoléon, Martin Luther King Jr., thực tế là Châu Âu không phải là một quốc gia.) Những khoảnh khắc kinh hoàng như vậy không khiến các giáo sư không nhận ra tài năng của cô và ham học hỏi; chẳng bao lâu nữa, cô ấy đã đến học bổng tại Đại học Cambridge, nơi một giáo sư nổi tiếng - một chuyên gia về Holocaust, không thể không thốt lên khi anh ấy gặp cô ấy: “Thật tuyệt vời. Cứ như thể tôi đã bước vào ‘Pygmalion’ của Shaw. ” Westover cuối cùng đã đến được Harvard để nhận một học bổng khác và sau đó trở lại Cambridge để theo đuổi bằng Tiến sĩ của mình. trong lịch sử. Ngay cả khi đó, cô ấy vẫn chưa phát triển hoàn toàn, bắt nguồn sâu xa là những tuyên bố rối ren của gia đình về lòng trung thành, cảm giác tội lỗi, sự xấu hổ và, vâng, tình yêu. Chỉ khi sự đổ vỡ cuối cùng, đau khổ của hầu hết gia đình cô ấy đến, người ta mới nhận ra lời chứng thực này thực sự dũng cảm đến mức nào. Những tiết lộ này sẽ phải trả giá. Nhưng một người cũng bị thuyết phục rằng chi phí bỏ ra là xứng đáng. Cuối cùng, bằng cách nào đó, Westover đã không chỉ nắm bắt được quá trình nuôi dạy đặc biệt xuất sắc của cô, mà còn làm cho hoàn cảnh hiện tại của cô có vẻ không quá đặc biệt và gây được tiếng vang cho nhiều người khác. Cô ấy nhưng lại là một người trẻ tuổi khác rời nhà đi học, giờ đây nhìn thấy gia đình mà cô ấy bỏ lại trên một hẻm núi tư tưởng khó hiểu và sẽ không quay trở lại.

Nghẹt thở, hồi hộp và cuốn hút, hơn 400 trang sách của Người Đàn Bà Sau Cửa Sổ là một chuyến phiêu lưu đầy cảm xúc với độc giả. Người Đàn Bà Sau Cửa Sổ (The Woman in the Window) là tiểu thuyết trinh thám, kỳ bí đầu tay của tác giả A. J. Finn (tên thật là Dan Mallory). Xuyên suốt tiểu thuyết là những tình huống mù mờ, xoáy sâu vào phân tích tâm lý của nhân vật chính khi chứng kiến một vụ án mạng. Tưởng chừng như nhàm chán nhưng nhờ cách sắp xếp tình tiết hợp lý, giọng văn không đáng tin cậy qua lời kể của ngôi thứ nhất, Người Đàn Bà Sau Cửa Sổ đã lôi cuốn người đọc qua từng trang sách. Có thể nói, đây là quyển sách hay dành cho những độc giả yêu thích sự hồi hộp của trinh thám kết hợp với nét bí ẩn của thể loại tâm lý, buộc bạn phải kiên nhẫn theo dõi đến trang cuối cùng để khám phá sự thật. Nội dung của Người Đàn Bà Sau Cửa Sổ xoay quanh Anna Fox – cựu bác sĩ tâm lý trẻ em, đang nghiện ngập và mắc chứng sợ khoảng không rộng nên không thể ra khỏi nhà. Tuy đã ly thân nhưng Anna vẫn giữ liên lạc với chồng con qua iPad. Hoạt động hằng ngày của cô chủ yếu là xem phim, đánh cờ, trò chuyện qua mạng xã hội và theo dõi hàng xóm qua chiếc máy ảnh Nikon. Bên cạnh người trị liệu Bina và bác sĩ tâm lý Fielding, Anna dần làm quen với 2 người hàng xóm mới dọn đến là Ethan và Jane Russell. Nếu người mẹ Jane có phần cởi mở với Anna khi cùng trò chuyện, tâm sự cùng cô về con cái, thì cậu con trai Ethan lại có phần nhút nhát của một đứa trẻ bị bạo hành. Là một bác sĩ tâm lý không thiếu tình thương dành cho trẻ em, Anna ngày càng quan tâm đặc biệt đến Ethan và thường xuyên dùng máy ảnh để theo dõi nhà cậu. Đến một ngày, cô chứng kiến vụ án mạng mà Jane là nạn nhân trong chính ngôi nhà Russell, nhưng đáng tiếc, không một ai tin lời người phụ nữ đã lâu không bước chân ra khỏi nhà. Giữa những cơn ảo giác ngày một lúc càng tồi tệ do nghiện ngập, Anna cũng không chắc những điều cô chứng kiến liệu có phải là sự thật. Người Đàn Bà Sau Cửa Sổ được kể theo ngôi thứ nhất, theo góc nhìn nửa thật nửa hư của Anna. Chính vì thế, tác giả A. J. Finn dễ dàng dẫn dắt độc giả, đưa họ qua những trải nghiệm không đáng tin cậy của nhân vật chính và đó là yếu tố then chốt của quyển sách hay này. Gần nửa đầu của Người Đàn Bà Sau Cửa Sổ có thể không lôi cuốn với những độc giả thiếu sự kiên nhẫn, khi tác giả chỉ xoay quanh cuộc sống đời thường của Anna với những lối sinh hoạt quen thuộc. Đến khi làm quen với gia đình Russell, mạch truyện bắt đầu được đẩy mạnh và khi vụ án xảy ra, độc giả khó mà buông được quyển sách khi các tình tiết ngày càng dồn dập hơn. Hàng loạt manh mối thật, giả được tung ra như đôi hoa tai của Jane, bức ảnh về Jane và lời nói sợ sệt của Ethan qua điện thoại… tất cả đều được cài cắm như những bộ phim noir mà Anna đang theo dõi. Nhờ cách xây dựng nhân vật chính không đáng tin cậy mà khi sự thật được hé mở, Người Đàn Bà Sau Cửa Sổ hoàn toàn thuyết phục độc giả đây là một quyển sách hay. Bên cạnh những chứng cứ vật lý, tác giả A. J. Finn đòi hỏi người đọc phải theo dõi diễn biến tâm lý của các nhân vật. Với nhân vật Anna, chính biến cố từ 10 tháng trước đã khiến cô mắc chứng sợ khoảng rộng và chìm đắm trong nghiện ngập. Lợi dụng sự mất mát của Anna, thủ phạm đã thao túng tâm lý cô, khiến cô ngày càng bế tắc với những chuyện đang xảy ra. Hắn ta từ từ cô lập Anna, khiến cô đánh mất niềm tin với những người thân còn sót lại. Khi các chi tiết mơ hồ về vụ án ngày càng được thuyết phục là cơn ảo giác của Anna thì 2 cú plot twist đã xuất sắc lật lại toàn bộ câu chuyện một cách ngoạn mục. Là nam giới nhưng tác giả A. J. Finn đã triển khai diễn biến tâm lý của Anna một cách xuất sắc. Nhân vật chính của tác phẩm ban đầu là một người phụ nữ yếu đuối, suy sụp tinh thần nhưng qua vụ án mạng của Jane Russell, độc giả có thể thấy rõ sức sống mạnh mẽ của phụ nữ, đặc biệt là của một người mẹ. Cả chứng sợ khoảng rộng và việc nghiện ngập đều bắt nguồn từ chính lỗi lầm của Anna, khiến chồng và con phải rời xa cô. Đây là một bước ngoặt vô cùng quan trọng, buộc Anna phải tỉnh táo, chấp nhận sự thật và mạnh mẽ khi đánh bại hung thủ. Hắn ta có thể lợi dụng những sai lầm của Anna, về hành động ngoại tình và tai nạn khiến cô đánh mất gia đình, để thao túng cô. Tuy nhiên, hắn không thể nào tước đi bản năng mạnh mẽ của người phụ nữ khi bảo vệ chính bản thân và gia đình. Giây phút Anna chấp nhận chồng và con không còn là lúc cô chuyển hóa sự mất mát đó thành năng lượng tinh thần, thành niềm tin mãnh liệt rằng hung thủ không thể nắm giữ tinh thần cô được nữa. Chính sức mạnh đó đã giúp Anna vượt qua chứng sợ khoảng rộng, bước lên mái nhà và đối mặt trực diện với hắn ta. Ngay khi Anna tỉnh táo và sắp làm sáng tỏ mọi việc, hung thủ đã lật bài ngửa và phơi bày mọi chuyện. Quá khứ đáng thương của hung thủ không tài nào bao biện được những tội ác mà hắn đã gây ra với chính mẹ ruột và những người phụ nữ bị hắn tấn công. Nhờ góc kể chuyện của ngôi thứ nhất mà Người Đàn Bà Sau Cửa Sổ dễ dàng đánh lừa khán giả về kẻ đứng sau sắp đặt mọi việc. Khi xâu chuỗi lại những manh mối, có thể thấy được hắn đã từng bước tìm hiểu về Anna, cách mà hắn hứng thú trước sự bất ổn của cô và qua đó, dễ dàng chiếm lòng tin, đột nhập vào nhà Anna và đẩy cô vào những cơn ảo giác điên loạn. Bên cạnh phân tích tâm lý nhân vật, Người Đàn Bà Sau Cửa Sổ cũng là lời cảnh tỉnh đến độc giả trước lối sống thiếu cảnh giác ngày nay. Điện thoại thông minh, laptop, mạng xã hội và thậm chí là chùm chìa khoá, những thứ mà chúng ta tự tin về khả năng an toàn, những thứ nắm giữ nhiều bí mật lại là thứ dễ phản bội chúng ta nhất. Hung thủ đã lợi dụng những thói quen nhỏ qua những mẫu nói chuyện vô thưởng vô phạt để khai thác những kẻ hở tưởng chừng như an toàn của Anna. Có thể sau tiểu thuyết này, nhiều độc giả sẽ giật mình tự hỏi, liệu chúng ta có đang chia sẻ quá nhiều? Nghẹt thở, hồi hộp và cuốn hút, hơn 400 trang sách của Người Đàn Bà Sau Cửa Sổ (theo bản dịch của Nhã Nam) là một chuyến phiêu lưu đầy cảm xúc với độc giả. Khi hung thủ bị lật tẩy trong những trang cuối cùng, đó là phần thưởng hoàn toàn xứng đáng cho sự kiên nhẫn của người đọc. Vào thời điểm ra mắt, Người Đàn Bà Sau Cửa Sổ đã lọt vào danh sách bán chạy của New York Times và được dịch ra hơn 40 ngôn ngữ. Quả là thành tích xuất sắc dành cho tiểu thuyết trinh thám, kỳ bí đầu tay của một nhà văn mới. Quyển sách hay của tác giả A. J. Finn đã được chuyển thể thành phim do đạo diễn Joe Wright – người được đề cử 1 Quả cầu Vàng cùng nhiều giải thưởng lớn nhỏ khác, thực hiện dựa trên kịch bản của Tracy Letts. Bộ phim có sự góp mặt của Amy Adams – nữ diễn viên được đề cử 6 giải Oscar – cùng Gary Oldman – chủ nhân của 1 tượng vàng Oscar đóng vai chính. Phim dự kiến sẽ khởi chiếu tại Việt Nam với tên Việt hoá là Bí Mật Bên Khung Cửa. Đoạn trailer với độ dài hơn 2 phút cho thấy nội dung phim vẫn giữ được tinh thần chính của tiểu thuyết gốc và diễn xuất của Amy Adams hoàn toàn là điểm sáng.

Anna Fox – một cô nàng mắc chứng sợ không gian rộng, chẳng thể làm gì ngoài ở nhà. Căn bệnh này, cùng với việc sử dụng thuốc và nốc rượu liên tục, chính là rào cản lớn nhất của cô trong quá trình tiến triển của mạch truyện; cô không thể tự do khám phá bên ngoài, việc mà nhân vật chính của một cuốn truyện trinh thám thường sẽ luôn làm. Bên cạnh việc tạo ra rào cản khiến Anna không thể tự do hành động, căn bệnh này còn vô tình tạo ra cảm giác ngột ngạt, tù túng cho chính độc giả khi khám phá thế giới của tác phẩm. Thế nhưng, dù ở trong hoàn cảnh như vậy, cô vẫn khao khát việc duy trì kết nối của mình với thế giới bên ngoài. Cô vẫn lên mạng tìm kiếm bạn bè, vẫn có sự tương tác với người thuê nhà của mình, vẫn giao tiếp khá bình thường với những người tới thăm. Thậm chí viêc theo dõi mọi người và gia đình hàng xóm qua cửa sổ cũng phần nào đó tượng trưng cho sự khao khát được hòa nhập với thế giới bên ngoài của Anna. Trong thế giới đen trắng, chật chội và mờ mịt hơi rượu của “Người đàn bà sau cửa sổ”, sự nghi kỵ diễn ra hầu như thường xuyên, ta có thể thấy nó ở bất cứ đâu trong tác phẩm. Điều quan trọng ở đây đó là giữa các nhân vật chủ chốt của mạch truyện, ngay từ đầu, đã không hề tồn tại cái gọi là “niềm tin”. Anne có cơ sở để không tin tưởng nhà Russell khi họ một mực phủ nhận vụ án mạng diễn ra trong chính căn nhà của họ. Nhà Russell có cơ sở để không tin tưởng Anne khi mà họ chẳng thấy có ai trong gia đình bị giết cả – rõ ràng cả ba người vẫn còn sống, người phụ nữ trong gia đình thậm chí còn trở nên ác cảm với Anne và kéo mạnh tấm rèm cửa để ngăn việc cô theo dõi họ. Hai thám tử Norelli và Little có cơ sở để không tin tưởng Anne khi mà cô thậm chí còn không nhận thức được những điểm bất lợi của bản thân; càng tìm hiểu về Anne thì họ càng dễ dàng đưa cô vào diện “không đáng tin” dù có thể họ vốn chẳng tin tưởng gì cô từ trước. Mạch truyện không quá nhanh, thậm chí có phần hơi rườm rà nhưng vẫn cuốn hút, phải đến gần 1/3 cuốn sách án mạng mới xảy ra, nhưng suốt thời gian trước đó chúng ta có điều kiện để thấu hiểu nhân vật chính hơn nhiều. Độc giả nhìn mọi thứ thông qua góc nhìn của cô và tất cả những trải nhiệm đó k hề thừa thãi, nó như một tiền đề logic cho những bất ngờ ở khúc cuối, với mình thì plot twist cũng khá hay và khó đoán.

Bạn là một cựu bác sĩ tâm lý dành cho trẻ em, hiện đang mắc chứng sợ không gian rộng, chỉ có thể suốt ngày quanh quẩn ở nhà và không thể đặt chân ra ngoài cửa dù chỉ một bước. Để quên đi tình cảnh bị cầm tù đầy buồn chán của mình, bạn tìm kiếm thú vui từ thuốc, rượu, những người bạn qua mạng, một đống phim noir và việc theo dõi nhà hàng xóm – một gia đình ở ngay đối diện căn hộ của bạn, cách một con đường – với bạn đồng hành là chiếc máy ảnh Nikon cũ rích của mình. Mọi thứ có vẻ ổn cho đến một ngày bạn nhìn thấy một bàn tay bậu trên cửa sổ của căn nhà đối diện… như một lời cầu cứu… Chào mừng đến với thế giới của Anna Fox. Một nàng công chúa bị giam cầm trong nhà Nếu như nhân vật chính là một người bình thường thì hẳn là những tình tiết giật gân sẽ diễn ra theo cách khác… ít giật gân hơn, còn những bí ẩn sẽ được khám phá dễ dàng hơn, thậm chí còn có thể có những cảnh hành động hoành tráng đầy toan tính hơn nhiều. Tuy nhiên, nhân vật chính của chúng ta lại là Anna Fox – một cô nàng mắc chứng sợ không gian rộng, chẳng thể làm gì ngoài ở nhà. Căn bệnh này, cùng với việc sử dụng thuốc và nốc rượu liên tục, chính là rào cản lớn nhất của cô trong quá trình tiến triển của mạch truyện; cô không thể tự do ra ngoài và khám phá bí ẩn của câu chuyện, việc mà nhân vật chính của một cuốn truyện trinh thám thường sẽ luôn làm. Thứ duy nhất mà cô có thể sử dụng để khám phá thế giới bên ngoài là chiếc máy ảnh Nikon của mình – dù cho bản thân cô cũng không thể ngờ được rằng người bạn đồng hành đặc biệt này không chỉ bị thao túng bởi cô. Bên cạnh việc tạo ra rào cản khiến Anna không thể tự do hành động, căn bệnh này còn vô tình tạo ra cảm giác ngột ngạt, tù túng cho chính độc giả khi khám phá thế giới của tác phẩm. Do điểm nhìn là của Anna, chúng ta bị buộc phải tuân theo giới hạn về mặt không gian của cô. Bước một bước ra ngoài cửa và tầm nhìn của chúng ta sẽ biến mất như của Anna; trong khi cùng cô khám phá không gian ngột ngạt đầy giới hạn trong căn hộ của mình chỉ khiến độc giả thêm chán ngán. Ít ra là nhân vật chính của chúng ta còn có thể tự do hành động trong không gian giới hạn của mình; còn với những tương tác với thế giới bên ngoài, cô buộc phải dựa vào chiếc máy ảnh, laptop và những người hàng xóm. Những độc giả yêu thích các hoạt động ngoài trời hoặc có tư duy bám sát thực tế hẳn sẽ cảm thấy có phần khó chịu với lối sống của Anne, nếu như không biết căn bệnh của cô. Anne cũng không có cử chỉ nào để tỏ ra là cô muốn cải thiện tình hình ấy. Chuyện đó thực ra chẳng có vấn đề gì nếu như cô định sống cả đời trong nhà (theo đúng nghĩa đen). Cô có người đi chợ thay mình, cô có thuốc và rất nhiều rượu, có sách tiếng Pháp, có bàn cờ để chơi một mình và một đống phim trinh thám và kinh dị đen trắng cổ điển để giải sầu, chẳng có lý do gì để cô phải ra ngoài cả. Thế nhưng, dù ở trong hoàn cảnh như vậy, cô vẫn khao khát việc duy trì kết nối của mình với thế giới bên ngoài. Cô vẫn thường xuyên liên hệ qua điện thoại với chồng và con gái, vẫn lên mạng chat chit và tìm kiếm bạn bè, vẫn có sự tương tác với người thuê nhà của mình, vẫn giao tiếp khá bình thường với những người tới thăm. Thậm chí viêc theo dõi mọi người và gia đình hàng xóm qua cửa sổ cũng phần nào đó tượng trưng cho sự khao khát được hòa nhập với thế giới bên ngoài của Anne. Cô không nhận ra điều đó cho đến khi một biến cố xảy ra tác động mạnh tới tiềm thức của bản thân; bởi lẽ, vào cái ngày biến cố ấy xảy ra, cô đã chẳng nghĩ ngợi gì mà lao thẳng ra ngoài… Khi niềm tin trở thành thứ xa xỉ Có một án mạng đã diễn ra, nhưng dường như chẳng ai nhận ra điều đó ngoài Anne. Mà theo những gì chúng ta biết về Anne thì việc tin tưởng cô là gần như bất khả thi. Đây là lúc mà Anne, một người đã xa rời hiện thực quá lâu, phải trở về với hiện thực. Chẳng có ai lại đi tin lời một cô nàng thất nghiệp và nghiện ngập; lại càng không đáng tin hơn khi cô nàng ấy bị bệnh về thần kinh và thậm chí còn không thể bước chân ra khỏi cửa nhà. Đến đây, chúng ta gặp lại motip quen thuộc đã được giới thiệu trong tác phẩm “Người đàn bà trong đêm” của Cornell Woolrich (Lily đã có bài review về tác phẩm này, bạn có thể xem bài review tại đây ), khi hầu như mọi người đều phủ nhận sự tồn tại của ai đó – hoặc của một sự việc nào đó – và khiến nhân vật chính gặp rắc rối. Trong trường hợp của Anne, những hành động của cô khi cố gắng chứng minh án mạng đã xảy ra chỉ khiến người ta thêm nghi ngờ rằng cô đang tưởng tượng ra mọi thứ. Sự thực là cô có tạo ra ấn tượng rằng cô chỉ đang bịa chuyện; đến một người bình thường còn thích tạo drama nữa là một người có vấn đề về đầu óc. Theo sự phát triển của mạch truyện, nếu không quen với motip kiểu này, độc giả dễ dàng đánh mất niềm tin vào Anne hơn khi quá khứ của cô được tiết lộ. Vì đâu mà cô mắc phải căn bệnh sợ không gian rộng? Vì cớ gì mà cô không sống cùng với chồng con, dù cho hai người họ chẳng có vẻ gì là đang bất hòa? Và vì sao cô luôn tìm thấy sự hiện diện của một kẻ khác trong căn hộ nhỏ hẹp của mình, dù cho cô chẳng bao giờ ra khỏi nhà? Trong thế giới đen trắng, chật chội và mờ mịt hơi rượu của “Người đàn bà sau cửa sổ”, sự nghi kỵ diễn ra hầu như thường xuyên, ta có thể thấy nó ở bất cứ đâu trong tác phẩm. Bắt đầu với câu hỏi lớn nhất: “Vụ án mạng có thực sự đã diễn ra?”, rồi hàng loạt những nghi ngờ cứ từ đó mà tuôn trào. Anne có đáng tin không? Cặp vợ chồng trong nhà Russell – gia đình đối diện mà Anne vẫn theo dõi hàng ngày – có đáng tin không? Tất cả bọn họ dường như đều đang che giấu điều gì đó, cả Anne, cả nhà Russell, cả anh chàng David thuê nhà, và cả người phụ nữ đã bị sát hại – ấy là nếu vụ án mạng đã thực sự diễn ra. Điều quan trọng ở đây đó là giữa các nhân vật chủ chốt của mạch truyện, ngay từ đầu, đã không hề tồn tại cái gọi là “niềm tin”. Anne có cơ sở để không tin tưởng nhà Russell khi họ một mực phủ nhận vụ án mạng diễn ra trong chính căn nhà của họ. Nhà Russell có cơ sở để không tin tưởng Anne khi mà họ chẳng thấy có ai trong gia đình bị giết cả – rõ ràng cả ba người vẫn còn sống, người phụ nữ trong gia đình thậm chí còn trở nên ác cảm với Anne và kéo mạnh tấm rèm cửa để ngăn việc cô theo dõi họ. Hai thám tử Norelli và Little có cơ sở để không tin tưởng Anne khi mà cô thậm chí còn không nhận thức được những điểm bất lợi của bản thân; càng tìm hiểu về Anne thì họ càng dễ dàng đưa cô vào diện “không đáng tin” dù có thể họ vốn chẳng tin tưởng gì cô từ trước. Dần dần, đến bản thân Anne cũng gần như đã bị thuyết phục rằng mọi thứ chỉ là dối trá – không có án mạng nào cả, không có người phụ nữ nào bị giết ở nhà Russell, và những gì cô nhìn thấy chỉ là ảo giác sinh ra từ tâm trí đầy thuốc và hơi rượu của mình. Niềm tin trong thế giới đây nghi kỵ này của tác phẩm, đối với Anne, đối với các nhân vật và đối với cả độc giả, quả thực là một điều gì đó quá ư xa xỉ. Điểm trớ trêu nhất ở đây, đó là trong khi mất niềm tin vào những người mình có thể trực tiếp gặp mặt, Anne lại vô cùng tin tưởng những người bạn mà cô quen qua internet. Như đã nói phía trên, niềm tin trong tác phẩm này là một điều gì đó rất xa xỉ; càng dễ tin tưởng thì cái giá phải trả càng lớn. Anne rồi cũng sẽ phải trả giá khi đặt niềm tin nhầm chỗ, và cái giá đó không thể trả được bằng tiền. Bình mới, rượu cũ Nhìn tổng quát, “Người đàn bà sau cửa sổ” có một sự tương đồng khá lớn với “Cô gái trên tàu” của Paula Hawkins, đặc biệt khi điểm nhìn và câu chuyện của cả hai tác phẩm đều được đặt ở nhân vật chính – “Người đàn bà sau cửa sổ” Anne và “Cô gái trên tàu” Rachel. Nếu đã quen với hình tượng Rachel được dựng lên bởi Hawkins, chúng ta có thể thấy ngay Anne và Rachel có sự tương đồng khá rõ rệt. Điều đầu tiên, cả Anne và Rachel đều là những người đàn bà “không đáng tin” và nốc rượu như nước. Ở thời điểm bắt đầu câu chuyện thì cả hai đều đã cả hai đều đã ở giai đoạn “nát” lắm rồi, đều uống rượu thay nước, không đi làm và gia đình thì đã đổ vỡ. Cả hai cô đều từng có một gia đình bình thường, đều đã từng biết thế nào là hạnh phúc, thậm chí Anne còn đã được trải nghiệm cảm giác làm mẹ. Điều thứ hai, cả hai người phụ nữ này đều đã từng bị tổn thương, dù là theo những cách thức và đối tượng khác nhau. Hôn nhân hạnh phúc nhưng cuối cùng vẫn đổ vỡ. Ở thời điểm bắt đầu câu chuyện, Anne đang ly thân còn Rachel thì đã ly dị. Điều thứ ba, cả hai đều chứng kiến – trực tiếp, hoặc gián tiếp – một tội ác, và đương nhiên chẳng ai thèm tin họ. Để chứng minh cho niềm tin của mình, cả hai cũng đều dấn thân vào hành trình tìm kiếm câu trả lời (và đồng thời cố gắng gây dựng niềm tin với người xung quanh, cũng như gây dựng lại niềm tin của mọi người dành cho họ). Cả hai đều phải tự lực trong quá trình phá án của mình, không thể dựa vào người khác – kể cả cảnh sát – vì chẳng tin được ai mà cũng không được ai tin. Cả hai đều sẽ phải trả giá cho những niềm tin đặt nhầm chỗ, những nghi kị đặt nhầm đối tượng và những hành động của mình. Điểm khác biệt duy nhất ở đây có lẽ là cô nàng bắt tàu Rachel được tự do hơn trong hành động so với Anne, bởi vì thương tổn về mặt tâm lý và nguồn gốc gây ra thương tổn của hai người họ vốn đã không giống nhau. Mặc dù vậy, “Người đàn bà sau cửa sổ” vẫn có những điểm sáng riêng trong sự tương quan với tác phẩm “tiền bối” của nó. Là một bác sĩ tâm lý, Anne vẫn có một số kiến thức và kỹ năng cần thiết để có thể tự cứu mình trong một vài tình huống. Dù mơ màng, cô vẫn nhận thức được hoàn cảnh của mình. Biết rằng bản thân bị giới hạn, không chỉ bởi bốn bức tường mà còn bởi những rào cản trong tâm trí, Anne buộc phải huy động những kỹ năng và kiến thức mình có trong màn đối đầu cuối cùng để hòng thoát thân. Cô không có sự tự do khi hoạt động, nhưng hoàn toàn tự do khi để tâm trí hoạt động. Thêm vào đó, so với Rachel gây ác cảm với cả tá nhân vật trong truyện (và thậm chí có thể gây ác cảm mạnh với một số độc giả), Anne tạo ra sự thương cảm nhiều hơn. Các cảnh hành động và những tình tiết giật gân trong “Người đàn bà sau cửa sổ” chỉ được sử dụng ở mức độ vừa phải, phù hợp với tình cảnh của Anne. Lời giải cho vụ án mạng trong tác phẩm cũng phần nào rùng rợn hơn so với những tác phẩm tương tự; khi chân tướng của vụ án lộ diện, độc giả có thể hoang mang, có thể ghê sợ, nhưng chắc hẳn cũng sẽ cảm thấy thật đau lòng. Nếu bạn yêu thích “Cô gái trên tàu” của Paula Hawkins hay những tác phẩm có motip tương tự, thì đây là cuốn sách dành cho bạn. Tác phẩm không quá dài, tiết tấu khá nhanh, thích hợp để đọc trong một không gian mà màu đen-trắng hoặc xám làm chủ đạo; setup một không gian như vậy trước khi đọc và bạn sẽ cảm thấy thế giới quanh mình dần trở thành những thước phim đen trắng cổ điển giống như những bộ phim của Anna Fox vậy.