“Xin anh em nhớ kỹ, tôi không rắp ranh, không mưu mô gì hết. Chẳng qua tôi chỉ cẩn trọng mà thôi, trên đời không có gì tôi ghét bằng bừa bãi, cẩu thả. Đàn bà, trẻ con làm bừa làm ẩu còn có thể tha thứ được, chứ đàn ông thì cấm chỉ.”


1 trong những cuốn sách hay nhất mọi thời đại. Bố Già – The Godfather là cuốn tiểu thuyết về mafia rất nổi tiếng và được rất nhiều người ca tụng của Mario Puzo. Ngoài Bố Già, Mario Puzo còn những tác phẩm khác viết về mafia như: Đất máu Sicily, Ông trùm cuối cùng, Luật im lặng, Cha con giáo hoàng,… nhưng Bố Già vẫn được đánh giá là tiểu thuyết tuyệt vời nhất. Tác phẩm viết về gia đình tội phạm Mafia của Mario Puzo viết về Bố già nhưng lại đậm đặc chất đàn ông và sau tất cả là tình cảm gia đình, thứ thiêng liêng cao đẹp luôn được đặt ở trên hết, ngay cả trong một gia đình tội phạm.


Thường là khi nhắc đến Mafia, xã hội đen thì nhiều người nghĩ ngay đến những người độc ác, xấu xa cùng sự đến chém giết, giết người, phi pháp. Nhưng không, đối với Bố già thì lại khác, cách tiếp cận của tác giả ở tiểu thuyết Bố Già lại theo một hướng tích cực hơn rất nhiều. Vì Bố Già hiểu được rằng, thực ra nhà nước lúc bấy giờ ban hành các luật lệ với mục đích là bảo vệ chính kẻ tạo ra nhà nước và tạo ra luật lệ đó chứ không phải để bảo vệ những kẻ yếu, dân thường. Bố Già đã không chấp nhận được sự thật đó và không muốn sống trong một đất nước mà nhà nước đưa ra luật lệ là không bảo vệ nhân dân. Với bản lĩnh của một người đàn ông, Bố già đã tự tạo ra một thế giới khác để bản thân được làm những việc mình cho là đúng.


Tác giả 

Mario Gianluigi Puzo (15 tháng 10 năm 1920 – 2 tháng 7 năm 1999) là một nhà văn, nhà biên kịch người Mỹ, được biết đến với những tiểu thuyết về Mafia, đặc biệt là Bố già (1969), mà sau này ông đồng chuyển thể thành một bộ phim cùng với Francis Ford Coppola. Ông đã giành được Giải Oscar cho kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất vào giữa những năm 1972 và 1974. Dù là một nhà văn được cưng chiều của Hollywood nhưng ông vẫn luôn cảm thấy thất vọng về kinh đô điện ảnh của Mỹ.


Trước năm 1960, Mario Puzo là một cái tên hoàn toàn xa lạ trên văn đàn thế giới. Sau 1970, tên ông luôn có trong danh sách những tác giả có doanh số cao nhất. Nhà văn Mỹ gốc Ý này đã viết được 11 tiểu thuyết, một chục truyện ngắn, 3 quyển phi tiểu thuyết (non-fiction) và hơn chục kịch bản phim. Nhưng khi nói đến tên ông, “The Godfather” lập tức bật ra như một phản xạ. 

Ở Việt Nam, tác phẩm này cũng có một đời sống bất tử thông qua bản dịch của Ngọc Thứ Lang, dưới nhan đề Bố già. Câu chuyện Ngọc Thứ Lang dịch “Bố già” cũng ly kỳ không thua gì tiểu thuyết. Vốn là một công tử gốc Hà Nội, Ngọc Thứ Lang lại dịch “Bố già” đậm chất văn chương miền nam, với những sáng tạo độc đáo về mặt ngôn ngữ. Trong bản gốc, từ “Godfather” có nghĩa là cha đỡ đầu, hoàn toàn không có ý nghĩa như một tiếng lóng để chỉ ông trùm trong thế giới ngầm. Chính Mario Puzo là người đã gán cho “Godfather” ý nghĩa ấy. 


Trong sách, cánh tay phải của Don Vito Corleone là Tom Hagen nói: “Một đứa trẻ sinh ra đời, vì cuộc sống quá khổ nên nó cần đến hai người cha mới coi sóc đủ”. 


Điều tuyệt vời là sau khi “The Godfather” trình làng, các ông trùm đều tự gọi mình là “Godfather”. Kể cả giới cảnh sát và báo chí sau này cũng dùng từ ấy để gọi những tên trùm tội phạm. Từ trang sách, “Godfather” đã đi vào đời sống một cách tuyệt vời như thế. Và không phụ lòng Mario Puzo, Ngọc Thứ Lang đã dịch “Godfather” thành “Bố già” một cách trác tuyệt.

Có một sự thật không thể chối cãi: Mario Puzo không hề muốn viết “Bố già”. Ông khởi sự viết nó chỉ vì đang túng quẫn về mặt tài chính, đến mức nhà xuất bản hai quyển đầu của ông tuyên bố cạch mặt, không muốn in sách của Puzo nữa vì quá ế. Vậy mà quyển sách được viết với mục đích thuần túy là để trả nợ ấy đã làm nên tên tuổi của Mario Puzo. Điều này đã từng khiến Puzo cảm thấy rất chạnh lòng, vì những tác phẩm mà ông dành nhiều tâm huyết hơn đã không được chú ý như “Bố già”. Đấy từng là bi kịch của Sir Arthur Conan Doyle khi viết Sherlock Holmes. Nhân vật thám tử nổi tiếng đến mức người ta gần như không quan tâm đến những tác phẩm giá trị (hơn) của Conan Doyle.


Nhân vật

Tiểu thuyết Bố già quả thực đã để lại trong tôi một dấu ấn sâu đậm, được tích lũy ngay từ khi mở trang đầu tiên cho tới khi gấp cuốn sách lại. Theo góc nhìn cá nhân, điều đáng giá bậc nhất của cuốn tiểu thuyết này là khả năng xây dựng hình tượng nhân vật vô cùng sắc nét và tinh tế. Tất cả những con người xuất hiện trong đó không hề lẫn lộn với nhau, không có ai là mờ nhạt dù chỉ xuất hiện trong một đôi cảnh. Họ đều được khắc họa bởi những đặc trưng tính cách riêng biệt và được móc nối vào chuỗi sự kiện một cách chỉn chu, khéo léo, nếu như không nói là hoàn hảo.

Người đặc biệt nhất trong số đó, theo tôi, chính là ông trùm Vito Corleone – một tượng đài sừng sững không chỉ trong thế giới ngầm mà trong cả nền văn chương thế giới. Hình ảnh của ngài Vito được gây dựng nên từ rất nhiều nguồn phản ánh: Vợ con, bè bạn, người chịu ơn, kẻ thù, và từ chính ông ta nữa.

Gia đình Corleone có 4 người con:

Anh cả Santino Corleone, tên hay gọi Sony, nóng tính, dễ cáu giận, nông nổi, chính vì tính cách nóng giận, nông nổi này mà Sony đã bị phục kích ám sát, chết dưới tay cánh Tattaglia, tuy nhiên trong công việc làm ăn lại là đứa giúp bố rất đắc lực nhưng ít ai tin một ngày kia hắn sẽ là người kế vị.

Anh hai là Frederico Corleone, gọi tắt là Fred, một người nhút nhát, nghe lời bố răm rắp, 30 tuổi vẫn sống với bố mẹ, bảo gì nghe đấy, hắn thì không bao giờ có thể trở thành người kế vị của Bố Già, lần Bố Già bị bắn, chỉ có hắn ở đó, nhìn thấy Bố Già gục mà hắn sợ ngất đi, không làm được gì, từ đó Bố Già đâm ghét hắn hơn, đưa hắn sang Cali làm việc chỗ người quen

Đứa con trai út là Michael Corleone, đứa được Bố Già cưng nhất vì nó rất giống ông, khôn ngoan, có tiềm lực, sẵn sàng sau này kế vị Bố Già, nhưng Micheal lại có chủ trương không nhúng tay vào chuyện làm ăn của gia đình, một mình hắn đi 1 hướng, cãi lại cả lời Bố Già để đi nhập ngũ.

Đứa con gái út Connie là một đứa bồng bột, hơi ngu ngốc. Ngoài bốn đứa con  ruột thì Bố Già nhận thêm hai đứa con nuôi là Tom Hagen và Johnny Fontane. Tom Hagen là bạn của Sony, sau khi Genco bị bệnh nặng sắp chết ở bệnh viện, thì Tom được bố già tin tưởng giao cho chức Consigliere (cố vấn)

Johnny Fontane là ca sĩ, diễn viên nổi tiếng Hollywood Từ một đứa nhập cư Mỹ khi chạy trốn khỏi bọn Mafia đã giết bố mình.


Sau lần từ chối buôn bán ma túy của Sollozzo với sự bảo kê của băng Tattaglia, ông Trùm bị ám sát suýt mất mạng. Từ đó cánh Corleone suy yếu, bị các băng khác quay lưng, giành địa bàn làm ăn... Cần có một người lên thay ông trùm gánh vác mọi việc. Sau khi trải qua sự việc bố bị ám sát suýt chết, Michael đã dần dần nhúng tay vào việc làm ăn của gia đình, sau thời gian dài chạy trốn khỏi việc truy nã do giết Sollozzo và một đại úy cảnh sát bảo kê cho Sollozzo, Michael đã được ông Trùm lo lót, chạy chọt thoát tội về Mỹ, thay ông Trùm gánh vác mọi việc. 


Tác phẩm

Bố già (tên tiếng anh The Godfather) là một câu chuyện dài, một câu chuyện truyền cảm hứng xoay quanh gia đình mafia gốc Ý. Cốt chuyện sẽ xoay quanh những biến cố, cuộc chiến của gia đình Corleone với liên minh của “ngũ đại” gia tộc mafia khác kết hợp cùng câu chuyện về thời trẻ, lý do Vito Corleone trở thành mafia. Nhân vật chính là ông trùm Vito Corleone trong những năm tháng cuối đời và những biến cố bất ngờ liên tục xảy đến cho gia đình tưởng như yên ấm của ông.

Từ một gia tộc quyền lực, chỉ vì từ chối hợp tác bán ma túy cùng thế lực xã hội đen mới nổi, The Godfather đã bị ám sát, tuy không chết bởi hàng chục viên đạn, nhưng sau vụ đó cả gia tộc của ông đã suy yếu đi đáng kể, bởi thiếu đi một người lãnh đạo đúng nghĩa. Ông có một người con gái, một con nuôi làm ca sĩ, một con rể vũ phu, và 3 người con trai làm nên điểm nhấn cho toàn bộ mạch truyện.

Tác giả Mario Puzo khiến Bố già trở thành kinh điển, khi viết về mafia nhưng không nói nhiều về ma túy, máu và cờ bạc mà lại tập trung miêu tả những âm mưu, những biến cố của gia đình, cách mà từng thành viên của gia tộc ứng biến với khó khăn. Khí chất của những “tiểu ông trùm” qua đó cũng được khắc họa rõ nét. Giữa giông bão có kẻ hèn nhát bỏ trốn, có kẻ quay lưng phản bội, có kẻ vũ phu dùng bạo lực trấn áp để rồi chết trong tức tưởi. Sau tất cả, những người tưởng như yếu đuối ban đầu sau cùng lại làm nên nghiệp lớn, và kẻ thông minh nhất lên kế hoạch cho mọi thứ, không ai khác lại chính là Bố già!

Làm tất cả mọi thứ vì gia đình

Xuyên suốt hành trình của Bố Già, Mario Puzo khiến nó nổi tiếng không phải bởi vì có những mưu sâu kế hiểm trong một thế giới mafia đầy rẫy chết chóc, càng không phải tiền bạc và quyền lực. Bởi những thứ đó, Hollywood và những dòng phim điện ảnh thời bấy giờ thừa sức thể hiện xuất sắc.

Và cũng không thiếu những tiểu thuyết kinh điển đã làm mưa làm gió trước khi Bố già ra đời. Bởi vậy cái làm Bố già trở nên tiểu thuyết kinh điển và huyền thoại, cái đã thực sự làm nên thương hiệu của loạt series Bố già, chính là xuất phát, mục tiêu từ đáy của mỗi hành động: tất cả là vì gia đình.

Dù phải làm tất cả, phải “đưa ra một lời đề nghị hắn không thể chối từ”, không phải để thể hiện quyền lực, mà là nâng tầm sự quan trọng của những người thân trong gia đình.

Rõ ràng ông trùm không rảnh để quan tâm tới những điều nhỏ nhặt, nhưng một khi ai đó là người trong gia đình Corleone khẩn cầu, thì dù nhỏ bé hay lớn lao tới đâu, tất cả đều phải được giải quyết.


Giá trị 


Giữ cảm xúc bản thân cho riêng mình

Khi đọc tiểu thuyết Bố Già chắc chắn bạn sẽ ngạc nhiên, ngạc nhiên đến rùng mình. Bởi ông trùm Vito luôn biết cách kiềm chế cảm xúc bản thân.

Nói chính xác hơn thì ông luôn bình tĩnh trước mọi sóng gió, ví như lúc nằm trong bệnh viện – biết rằng đang gặp nguy hiểm nhưng ông vẫn mỉm cười với cậu con trai Micheal, hay như lúc cậu con cả Sonny bị ám sát vẫn bình tĩnh đưa ra quyết sách.

Với ông trùm Vito thì việc để lộ cảm xúc cũng tương tự như việc đưa cổ ra cho kẻ thù nắm bắt cơ hội và kết liễu ông.


Bình tĩnh trước mọi tình huống

Khi đọc cuốn tiểu thuyết này, chắc chắn những người đàn ông sẽ khâm phục và yêu thích hình tượng “bá đạo” của Bố già trước mọi tình huống. Từ cách nói chuyện quan hệ với mọi người, cách xử lý khi nói chuyện “phải quấy” không thành công. Rồi đến cách ông nén đau thương khi vừa tỉnh lại sau khi bị bắn đã phải quyết việc con trai bị các gia đình Mafia khác ám sát để giải quyết ổn thỏa nhất.


Học hỏi từ sai lầm

Trong cuộc đời của ông trùm không thiếu những sai lầm. Nhưng ông luôn biết học hỏi từ những sai lầm và vươn mình trỗi dậy như một người đàn ông thực thụ.

Học hỏi là một việc và chắc chắn ông sẽ không bao giờ để mình vướng vào sai lầm đó một lần nào nữa.


Cho trước khi nhận

Biệt danh “Bố già” của Vito Corleone là do ông là người luôn giúp đỡ người khác nên được những người xung quanh gọi là “God Father”. Là người luôn được tìm đến mỗi khi người khác gặp khó khăn, Vito Corleone luôn khiến người đối diện hiểu rằng ông giúp đỡ họ vì tình bạn, tình thân, tình thương yêu chứ không phải vì tiền bạc, quyền lợi. Vì vậy, có những người sẵn sàng theo ông, sẵn sàng đón nhận cái chết vì ông. Đó là nghệ thuật của việc cho đi trước khi mong nhận lại từ người khác.


Lời hứa là vàng

Bố Già nổi tiếng là người trọng chữ tín trong suốt cuộc đời mình, chỉ cần ông đã hứa thì dù việc có khó đến mấy ông cũng sẽ làm được.

Tình yêu dành cho gia đình

Tác giả Mario Puzo xuyên suốt trong tác phẩm đã thể hiện rằng tình yêu gia đình trong gia đình Corleone đã vượt lên trên tất cả. Những sự việc, hành động kể cả phạm pháp của Bố Già có nguyên nhân sâu xa đều hướng về gia đình. Với ông, gia đình là số 1.


Phạm tội vì bất đắc dĩ

Đương nhiên, điều này không thể đem ra làm lý do cho nguồn gốc của sự phạm tội. Điều mình thấy ở đây là trong mỗi cách hành xử của một người, tốt đẹp hay tội lỗi đều có thể ẩn chứa trong đấy một câu chuyện mà chúng ta không biết. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu được vì sao họ bị đẩy đến bước đường như vậy. Có lẽ chúng ta sẽ dễ thông cảm với những sai lầm của người khác hơn.


Xã hội đen có những nguyên tắc của chính họ

Dù là xã hội đen nhưng gia đình Corleone cũng có nguyên tắc riêng của họ khi không dính đến những thứ liên quan đến ma túy, mại dâm mà hầu hết tập trung vào sòng bài và giải trí. Bản thân, Bố già cũng rất ghét việc đàn ông lăng nhăng với những người phụ nữ khác. Nhưng cũng chính điều này đã gây ra biến cố cho gia đình Corleone khi những gia đình khác trong Ngũ Đại Gia Đình Mafia của New York khi họ hợp sức đánh lại gia đình Corleone vì họ muốn bán Ma túy và nghĩ rằng Bố già cản trở họ.


Có kế hoạch cho tương lai

Có thể nói Vito là một ông trùm biết suy nghĩ cho tương lai. Cách nghĩ của ông không khác gì một doanh nhân thành đạt.

Trong cuộc gặp giảng hòa với Ngũ đại gia đình, Ông trùm Vito có nêu rõ quan điểm: Ông không muốn con cháu nối nghiệp mình, vì nghề xã hội đen quá khổ. Thời đại con cháu sau này sẽ là thời đại tri thức, không còn sử dụng dao găm, súng ống để giải quyết mâu thuẫn nữa. Chính vì vậy ông muốn các bang phái giảng hòa dù cho con trai cả của ông vừa bị ám sát.


Kết luận 

Thế giới ngầm được phản ánh trong tiểu thuyết Bố Già là sự gặp gỡ giữa một bên là ý chí cương cường và nền tảng gia tộc chặt chẽ theo truyền thống mafia xứ Sicily với một bên là xã hội Mỹ nhập nhằng đen trắng, mảnh đất màu mỡ cho những cơ hội làm ăn bất chính hứa hẹn những món lợi kếch xù. Trong thế giới ấy, hình tượng Bố Già được tác giả dày công khắc họa đã trở thành bức chân dung bất hủ trong lòng người đọc. Từ một kẻ nhập cư tay trắng đến ông trùm tột đỉnh quyền uy, Don Vito Corleone là con rắn hổ mang thâm trầm, nguy hiểm khiến kẻ thù phải kiêng nể, e dè, nhưng cũng được bạn bè, thân quyến xem như một đấng toàn năng đầy nghĩa khí. Nhân vật trung tâm ấy đồng thời cũng là hiện thân của một pho triết lý rất “đời” được nhào nặn từ vốn sống của hàng chục năm lăn lộn giữa chốn giang hồ bao phen vào sinh ra tử, vì thế mà có ý kiến cho rằng “Bố Già là sự tổng hòa của mọi hiểu biết. Bố Già là đáp án cho mọi câu hỏi”.

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

----------------------------

Xem thêm

Mario Puzo sinh ra ở New York, sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự trong Thế chiến thứ hai, ông theo học tại Trường Nghiên cứu Xã hội Mới của New York và Đại học Columbia. Cuốn tiểu thuyết nổi tiếng nhất của ông, "The Godfather" (1969), được xuất bản sau hai tác phẩm được giới phê bình đánh giá cao là "The Dark Arena" (1955) và "The Fortunate Pilgrim" (1965). Năm 1978, ông phát hành "Fools Die", tiếp theo là "The Sicilian" (1984), "The Fourth K" (1990), và cuốn thứ hai trong bộ ba về Mafia của ông, "The Last Don" (1996), đã trở thành sách bán chạy quốc tế và được chuyển thể thành miniseries truyền hình có tỷ suất người xem cao nhất năm 1997. Mario Puzo cũng là tác giả của nhiều kịch bản, bao gồm các bộ phim "Earthquake", "Superman" và cả ba phần phim "The Godfather", qua đó ông giành được hai giải Oscar. Ông qua đời vào tháng 7 năm 1999 tại nhà riêng ở Long Island, New York, thọ 78 tuổi. 

"Bố già" là cuốn tiểu thuyết bán chạy nhất của New York Times năm 1969, do Mario Puzo viết. Đây là tác phẩm thứ ba của ông, và đã làm nền tảng cho hai bộ phim đoạt giải Oscar. Tôi rất thích cuốn sách này bởi cốt truyện rõ ràng và cuốn hút. Cuốn sách "Bố Già" của Mario Puzo là một kiệt tác văn học, mang đến cho tôi những cảm xúc và suy nghĩ sâu sắc về gia đình, quyền lực và sự trung thành. Ngay từ những trang đầu tiên, câu chuyện về gia đình tội phạm Corleone đã cuốn hút tôi vào một thế giới đầy phức tạp và khắc nghiệt, nơi mà các giá trị đạo đức bị thử thách và con người buộc phải đưa ra những lựa chọn khó khăn. Mario Puzo đã khắc họa chân thực và sống động bối cảnh của xã hội Mỹ thời kỳ hậu chiến, với những mâu thuẫn giữa truyền thống và hiện đại, giữa lòng trung thành và sự phản bội. "Bố Già" kể về một gia đình tội phạm người Mỹ gốc Ý, đã trở thành một hiện tượng toàn cầu và được PBS đề cử là một trong những tiểu thuyết được yêu thích nhất tại Mỹ. Với sự miêu tả xuất sắc về gia đình Corleone, cuốn sách đã khắc sâu vào tâm trí người đọc câu chuyện khó quên về tội phạm, tham nhũng, đam mê và lòng trung thành, và đã vượt qua thử thách của thời gian như một tác phẩm miêu tả chân thực về thế giới ngầm Mafia. Cuốn tiểu thuyết không chỉ là câu chuyện về gia đình và xã hội, luật pháp và trật tự, mà còn là sự phục tùng và nổi loạn, tiết lộ những đam mê đen tối của con người trong bối cảnh giấc mơ Mỹ. Trọng tâm của câu chuyện nằm ở việc Don Corleone từ chối lời đề nghị kinh doanh của Virgil Sollozzo, người được gia đình Tattaglia hỗ trợ. Sự từ chối này dẫn đến một chuỗi sự kiện kịch tính ảnh hưởng đến cuộc đời của mọi nhân vật. Don Corleone từ chối không phải vì lý do kinh tế, mà vì nó đụng chạm đến hệ thống niềm tin và tính chính trực của ông. Ông nhận ra rằng mặc dù lời đề nghị có thể mang lại lợi nhuận ngắn hạn, nhưng về lâu dài, nó sẽ phá hủy mọi thứ ông đã xây dựng và cuối cùng sẽ gây tổn hại đến gia đình ông yêu thương. Điều này khơi mào cho một cuộc chiến giữa năm gia đình Mafia, với hậu quả không chỉ ở New York mà còn lan tới Las Vegas và vùng đất Corleone nắng cháy của Sicily, Ý. Tôi có niềm đam mê đặc biệt với những câu chuyện về Mafia, từ các gia đình trong các bộ phim như "Luật pháp và Trật tự" đến những tài liệu về tội phạm thực sự. Là một người yêu phim, tôi muốn xem bộ phim kinh điển "Bố Già" của Coppola, nhưng trước đó, tôi cảm thấy mình nên đọc cuốn tiểu thuyết gốc. Điều khiến tiểu thuyết của Puzo nổi bật chính là chủ nghĩa hiện thực. Hầu hết các nhân vật của ông đều rất sống động, với tất cả những ưu điểm và khuyết điểm mà ta mong đợi trong một câu chuyện có nhiều nhân vật như vậy. Một điểm yếu trong cuốn tiểu thuyết là sự lồng ghép hơi vụng về giữa triết lý đạo đức và chính trị xã hội của Puzo vào cốt truyện, khiến câu chuyện đôi khi trở nên lặp lại. Điều này thường xảy ra qua những đoạn độc thoại dài của Don Corleone và con trai ông, Michael. Puzo cố gắng biến những cuộc trò chuyện vốn tập trung vào kinh doanh thành những suy ngẫm về công bằng trong quy tắc đạo đức của gia đình, sự bất công của các mô hình quản trị phương Tây, bản chất người Sicilia, và đặc điểm của những người đàn ông và phụ nữ lý tưởng. Thêm vào đó, có rất nhiều mạch truyện diễn ra cùng một lúc, nhưng không phải tất cả đều có kết thúc thỏa đáng; một số tình huống của các nhân vật quan trọng vẫn chưa được giải quyết. Tôi hiểu rằng cuốn sách được viết vào năm 1969 và lấy bối cảnh những năm 1940 và 1950, vì vậy tôi không mong đợi nó là tiểu thuyết tiến bộ nhất. Tuy nhiên, tôi muốn đưa ra cảnh báo về nội dung của cuốn tiểu thuyết, bao gồm hình ảnh bạo lực, tấn công tình dục, phân biệt chủng tộc, phân biệt giới tính và bạo lực gia đình. Bạo lực trong sách không quá mô tả chi tiết như của các tác giả như James Patterson, nhưng vẫn có thể gây sốc cho những người không quen thuộc với tiểu thuyết tội phạm. Những mô tả về đầu ngựa bị chặt và phản ứng của người bị thắt cổ là những hình ảnh sống động nhất, nhưng việc bỏ qua những phần này sẽ không làm giảm trải nghiệm của bạn về cốt truyện. Vì vậy, đừng lo lắng quá! Cá nhân tôi thấy việc giết ngựa rất buồn. Puzo đã mô tả con ngựa đẹp đẽ và trang nghiêm như thế nào trước đó, và việc phá hủy một sinh vật kỳ diệu như vậy đã làm tan nát trái tim tôi. Nếu bạn cũng dễ bị xúc động như tôi, hãy chuẩn bị tinh thần trước khi đọc. Tuy nhiên, ví dụ nghiêm trọng nhất về phân biệt giới tính trong câu chuyện, theo tôi, là khi Michael Corleone kết hôn với một phụ nữ trẻ tên Apollonia trong thời gian anh trốn ở Sicily. Trước hết, cuốn sách mô tả rõ ràng rằng cô ấy là một thiếu niên nhưng lại có thân hình và sức hấp dẫn của một người trưởng thành, khiến mối quan hệ của Michael với cô ấy trở nên không phù hợp. Thứ hai, Michael quyết định muốn kết hôn với Apollonia sau khi bị "tiếng sét ái tình", nghĩa là anh ta khao khát cô ấy đến mức trở thành một kẻ chiếm hữu. Ngay từ khi anh ta nói chuyện với cha cô ấy, đã ngầm hiểu rằng cuộc hôn nhân này sẽ diễn ra vì quyền lực gia đình và sự giàu có của Michael; không có chi tiết nào cho thấy Apollonia có quyền từ chối cuộc hôn nhân với người đàn ông lớn tuổi này. Tôi hiểu bối cảnh lịch sử của hôn nhân, nhưng tình tiết này thực sự gây khó chịu trong một câu chuyện cũng nói về mối liên hệ đẹp đẽ giữa Michael và một tình yêu khác của anh ấy. Ban đầu, mối quan hệ đó không được gia đình anh ủng hộ, nhưng câu chuyện lại ca ngợi Michael vì đã theo trái tim mình thay vì tuân theo truyền thống gia đình. Rõ ràng không phải mọi cuộc hôn nhân đều là sự sắp xếp tài chính. Apollonia là một thiếu niên, điều này chỉ làm tình hình thêm tồi tệ. Thứ ba, cô ấy chỉ nói đúng một từ trong cuộc đối thoại, đó là lời cảm ơn Michael vì món quà của anh. Thứ tư, khoảng 85% mô tả về cô trong cuốn sách tập trung vào ngoại hình và những điều Michael thấy quyến rũ ở cô thay vì xây dựng bất kỳ tính cách nào cho cô ấy. Cuối cùng, vai trò của cô trong câu chuyện rõ ràng chỉ là một đối tượng tình dục, một hình mẫu của một phụ nữ trẻ Sicily "hoàn hảo" và mang đến cho nhân vật của Michael một cú sốc khác qua cái chết bi thảm của cô. Tôi thực sự có cảm tình với Apollonia và những mô tả về cô ấy khiến cô trở nên gần gũi, là một người hoàn toàn xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn cuộc sống mà cô phải chịu.  Bất chấp những nội dung gây tranh cãi, tôi rất thích câu chuyện và cảm thấy rằng nó mang đến một góc nhìn mới về ý định và hành vi của tội phạm, khác hẳn so với những gì tôi đã đọc trước đây. Các mối quan hệ được tính toán cẩn thận giữa các nhân vật rất hấp dẫn và sự xuất sắc của Don Corleone luôn thu hút sự chú ý. Tôi cũng thích những khúc quanh của cốt truyện, chủ yếu vì chúng khó đoán trước. Một số câu thoại của Don rất đáng nhớ và tính cách của ông không ngừng thu hút nhờ quy tắc đạo đức cứng nhắc mà ông tuân theo và cách ông khẳng định quyền lực trong mọi mối quan hệ. Đây có thể coi là tác phẩm quan trọng và dễ nhận biết nhất của Mario Puzo. Cốt lõi của nó là các giá trị gia đình, tôn trọng truyền thống, lòng tin, sự trung thực và lòng trung thành. Ở ngoại vi là tác động của sự ghen tị, cạnh tranh trong một thế giới luôn thay đổi, hoàn cảnh bi thảm và vòng xoáy trả thù không thể tránh khỏi. Puzo đã làm rất tốt khi đưa người đọc vào thế giới của gia đình Corleone. Dù có những ý kiến cho rằng các bộ phim lãng mạn hóa tội phạm có tổ chức, tôi cho rằng sách không hề làm điều đó. Vito Corleone xuất hiện như một nhân vật cao quý, tin rằng ông chỉ làm những gì cần thiết để bảo vệ gia đình, nhưng sự thật đằng sau điều đó nhanh chóng bị lộ và khi con trai út của ông kế thừa, mọi thứ trở nên rõ ràng. Một trong những điểm mạnh nổi bật của cuốn sách là cách Puzo xây dựng các nhân vật. Don Vito Corleone, người đứng đầu gia đình, hiện lên như một biểu tượng của quyền lực và sự thông thái. Ông là người có khả năng điều khiển mọi tình huống bằng sự khéo léo và quyết đoán, nhưng đồng thời cũng là một người cha luôn đặt gia đình lên hàng đầu. Michael Corleone, con trai út của Don Vito, từ một người ngoài cuộc dần dần bị cuốn vào vòng xoáy của gia đình và trở thành người kế thừa quyền lực. Sự biến đổi của Michael từ một người lính trở về sau chiến tranh thành một ông trùm Mafia tàn nhẫn là một quá trình đầy kịch tính và cảm xúc, khiến tôi không thể rời mắt khỏi trang sách. Puzo cũng thành công trong việc miêu tả chi tiết và sống động cuộc sống và văn hóa của cộng đồng người Ý di cư tại Mỹ. Những bữa ăn gia đình, những lễ hội truyền thống và cả những quy tắc ngầm trong thế giới ngầm được khắc họa một cách chân thực, tạo nên bức tranh toàn cảnh về một cộng đồng gắn kết nhưng cũng đầy mâu thuẫn. Những triết lý sâu sắc về cuộc sống, quyền lực và con người được lồng ghép một cách khéo léo qua các cuộc trò chuyện và suy tư của các nhân vật, khiến tôi phải suy nghĩ và chiêm nghiệm nhiều về bản chất con người và xã hội. Dù cuốn sách chứa đựng những nội dung bạo lực và tội ác, nhưng điều đó không làm mất đi giá trị nhân văn của nó. Ngược lại, chính những yếu tố này đã làm nổi bật lên những phẩm chất đáng quý của các nhân vật như lòng trung thành, sự hy sinh và tình yêu thương gia đình. "Bố Già" không chỉ là một câu chuyện về tội phạm, mà còn là một tác phẩm văn học sâu sắc về con người và xã hội. Nó khiến tôi phải suy nghĩ về những giá trị đích thực trong cuộc sống và cách mà chúng ta đối mặt với những thử thách và lựa chọn khó khăn. Ngay cả khi bạn không phải là fan hâm mộ của các bộ phim, “Bố Già” vẫn là một cuốn sách tuyệt vời. Nếu bạn đam mê tiểu thuyết về thế giới Mafia, “Bố Già” chắc chắn là một cuốn sách bạn nên đọc. Cuốn sách này là một kiệt tác, dù Francis Ford Coppola, đạo diễn nổi tiếng của bộ phim chuyển thể, đã từng bác bỏ một phần của cuốn tiểu thuyết và nói rằng "phần lớn cuốn sách khoảng một phần ba là về giải phẫu học của Lucy Mancini". Tôi thấy điều này có phần không công bằng vì cốt truyện và các nhân vật đều được xây dựng chi tiết và thuần thục. Đối với tôi, điều này làm cho cuốn tiểu thuyết trở nên đáng nhớ và không thể chê vào đâu được. Tôi thực sự khuyên những ai chưa quen thuộc với câu chuyện nên xem phim Bố già I và II trước, dù đôi khi chúng có hình ảnh bạo lực. Phim giống như một vở bi kịch Hy Lạp được dàn dựng công phu, với kỹ thuật quay phim đẹp mắt mang đến cảm giác chân thực về cốt truyện. Sau đó, bạn nên quay lại đọc cuốn sách, đọc nhiều lần để mỗi lần đều khám phá ra điều gì đó mới mẻ. Đây thực sự là một tác phẩm kinh điển vượt thời gian!


0 điểm

“Thằng đàn ông vô trách nhiệm với con cái, không đáng là con người.” Một người đàn ông không dành thời gian ở cùng với gia đình mình sẽ không bao giờ có thể là một người đàn ông chân chính” và “gia tài duy nhất trên đời này chính là con cái, lớn hơn tất cả mọi tiền bạc và quyền lực trên đời.” – Don Vito Corleone Đó là những gì mà Bố Già Vito đã nhắc đi nhắc lại với người con của mình. Đời người đàn ông có thể vất vả, khó khăn, có thể bươn chải, có thể điên cuồng với xã hội. Nhưng phải biết dành thời gian cho gia đình, có trách nhiệm với con cái. Người ta sẽ đánh giá bạn, qua cách bạn làm gì với gia đình mình, là điều mà Bố Gìa Vito Corleone đã dạy. 3. Hãy giữ kín việc kinh doanh của bạn, chỉ nên bàn luận trong nội bộ các thành viên gia đình. Michael Corleone: “Đừng hỏi tôi về công việc kinh doanh của tôi!” Đừng kể việc kinh doanh của cá nhân hay của gia đình bạn với người lạ. Bạn sẽ không bao giờ biết được họ sẽ dùng thông tin này vào mục đích riêng của mình. Tốt nhất đừng kể cho người ngoài biết. 4. Không bao giờ vô ơn với người đã giúp mình Henry Ford đã nói : "Sự chính trực rất quan trọng trong thành công kinh doanh - một khi bạn gian dối, lúc nào bạn cũng phải gian dối." Uy tính đối với một doanh nhân là tất cả. Khi có một người nào đó giúp bạn, đứng về phía bạn, bạn nhất định phải biết ơn họ. Bạn nợ họ, cho dù người ta có nói ra hay không. Nếu bạn tỏ ra là một người vô ơn, những người khác sẽ nhìn thấy điều đó và họ biết rằng sẽ chẳng tốt lành gì khi giúp đỡ hay làm ăn với bạn, mà biết đâu lại trở thành một nạn nhân khác.

Tuy rằng ông có sự lạnh lùng, quyết đoán và tàn nhẫn của mình nhưng ông lại được mọi người trong gia đình, những người anh em, bạn bè rất kính trọng ông, xem ông như một vị thần và mang ơn ông rất nhiều. Bởi vì bất cứ việc gì không còn cách nào khác để giải quyết, thì mọi người sẽ tìm đến Bố Già để xin được giúp đỡ. Vì vậy mà Bố Già có rất nhiều anh em, bạn bè họ rất kính trọng và biết ơn ông. Diễn biến của cuốn sách rất cuốn hút bởi sự linh hoạt và chuyển biến một cách thông minh, vô cùng hấp dẫn, kịch tính khiến người đọc phải hồi hộp chờ đợi từng đoạn, so với những cuốn tiểu thuyết trước đó mình đã đọc thì cuốn này không chỉ tập trung về nhân vật chính mà những nhân vật phụ cũng được trau chuốt từ phân đoạn, tác giả cho thấy được cá tính của từng nhân vật một cách rõ rệt, các nhân vật đó chính là những đứa con của ông, một người con gái, một cậu con nuôi làm ca sĩ, một thằng rể vũ phu, và 3 người con trai đã làm nên điểm nhấn cho toàn bộ mạch truyện. Khi mới đọc mình nghĩ là đây chắc sẽ kể về một Ông Trùm buôn ma túy, chất gây nghiện và ông rất ác độc nhưng không, sau khi đọc thì mình thấy ông lại có một sự bao dung, lương thiện, luôn giúp đỡ cho những người thân, những người anh em của ông và mở vòng tay chào đón họ bất kỳ lúc nào, điểm khác biệt mà cuốn tiểu thuyết này mang đến là Ông Trùm không tham gia vào buôn bán ma túy và cũng chính vì đã từ chối hợp tác bán ma túy cùng một thế lực xã hội đen mới nổi, Bố Già đã bị ám sát, tuy rằng ông không chết, nhưng sau vụ đó cả gia tộc của ông đã suy yếu đi rất nhiều, bởi thiếu đi một người lãnh đạo thật sự.

Tác giả của Bố Già là Mario Puzo, một cây bút tự do, hai quyển tiểu thuyết đầu tiên của ông có tên là The Dark Arena và The Fortunate Pilgrim. Được các độc giả đánh giá cao tuy nhiên nó không thành công về mặt thương mại nên ông đã quyết tâm viết lên quyển sách Bố Già và nó đã trở thành một tác phẩm thành công vang dội. Câu chuyện kể về gia đình của Bố Già Vito Corleone một gia đình Mafia gốc ý sống và hoạt động trên đất Mỹ, Bố Già là một Ông Trùm có máu mặt trong giới Mafia, cách đối nhân xử thế của ông phải nói là tuyệt vời, Bố Già là tổng hòa của mọi hiểu biết, đáp án cho mọi câu hỏi, ông đưa ra những âm mưu, chiến lược, cách đối diện với khó khăn trong làm ăn khiến các gia đình khác phải khiếp sợ và nể phục ông, chủ trương sống của ông là phải biết dấu mình, nhẫn nhịn, không thể hiện cho người khác biết mình đang suy tính gì điều đó sẽ làm hại đến mình, không nên đe dọa người khác vì đó là một việc điên khùng nhất, sẽ dễ làm cho người khác nắm thốp được bạn. Dù là bị người ta chửi vào tận mặt cũng phải nhịn nhục lờ đi chỉ cần còn sống, còn mở mắt ra được thì còn có ngày một thằng hèn yếu nhất có quyền rửa hận một thằng thế lực nhất.

Biết học hỏi từ sai lầm của chính mình

Trong cuộc đời của Vito Corleone không thiếu những sai lầm. Nhưng điều quan trọng là ông luôn biết học hỏi từ những sai lầm và tự mình đứng dậy và vươn lên. Và ông chắc chắn một điều rằng, để bản thân mình không phải mắc sai lầm đó thêm một lần nào nữa thì chúng ta phải học hỏi.

Luôn dành thời gian cho gia đình

“Một người đàn ông không dành thời gian ở cùng với gia đình mình sẽ không bao giờ có thể là một người đàn ông chân chính”

Đây là một trích đoạn trong cuốn sách. Vito Corleone hiểu được rằng  gia đình thì chỉ có một nên đối với ông gia đình luôn là sự lựa chọn đầu tiên trong rất nhiều sự lựa chọn khác như những công việc, mối quan hệ xã giao ngoài kia. 

Vũ lực là lựa chọn cuối cùng

Vito Corleone quả là một người đàn ông hiểu biết sâu sắc, qua những câu chuyện chúng ta có thể thấy rõ rằng trước khi đi đến một hành động vũ lực, thì ông đều cố gắng hết sức mình ngoại giao để giải quyết mâu thuẩn. Vì ông hiểu được rằng không phải lúc nào vũ lực cũng đem lại kết quả tốt nhất. Một khi đã lựa chọn vũ lực thì hậu quả mà nó để lại sẽ rất nặng nề, không chỉ người chết mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống, xã hội trên rất nhiều lĩnh vực khác nhau.