Cùng chung cảm hứng với Bí mật cuộc đời các đại văn hào và Bí mật cuộc đời các tổng thống Mỹ, cuốn Bí mật cuộc đời các danh họa và điêu khắc gia nổi tiếng là những mẫu giai thoại cá nhân thú vị, đầy màu sắc, thậm chí trần trụi về những nhân vật nổi tiếng trong giới hội họa và điêu khắc thế giới: Botticelli không giấu giếm niềm đam mê với những bữa tiệc tại dinh thự của nhà quý tộc Lorenzo de' Medici, Leonardo da Vinci hóa ra là một nghệ sĩ "chuồn chuồn chấm nước, chẳng mấy khi hoàn tất được tác phẩm của mình, Michelangelo là chúa lười tắm và có mùi cơ thể khiến cho những người làm việc cùng ông không chịu nổi, Paul Cézanne có cung cách cư xử như thể ông được nuôi dạy trong một cái chuồng gia súc, Picasso vĩ đại thì bị vợ nhận xét là "vô dụng về đạo đức" khi chỉ biết đuổi theo nghệ thuật cùng lạc thú của bản thân, nữ danh họa O'Keeffe, người đã mở đường cho sự góp mặt của phụ nữ trong thế giới hội họa có thói quen "nuy” trong khi vẽ Những mẩu chuyện khiến các tượng đài nghệ thuật trở nên gần gũi hơn, và có lẽ, làm sự vĩ đại của họ được hiểu một cách sâu sắc hơn.
Trích lời giới thiệu
Không phải nghệ sĩ nào cũng sống một cuộc đời náo loạn, đầy biến động. Vài người trong số họ, trên thực tế, đi những con đường hoàn toàn bình thường, hưởng một sự nghiệp thành công, và giã từ cuộc đời khi tận số.
Tuy nhiên nhiều nghệ sĩ nổi tiếng nhất lao đao từ cuộc khủng hoảng này sang khủng hoảng khác. Rembrandt chứng kiến tất cả tài sản trần thế của ông biến mất trong một vụ phá sản đầy nhục nhã, Jacques-Louis David suýt mất đầu trong cuộc Cách mạng Pháp. Và Andy Warhol bị bắn chết bởi một nhà nữ quyền cực đoan. Một vài nghệ sĩ khác thì chìm đắm trong nghiện ngập. Phải, chính là ông, Dante Gabriel Rossetti), một vài người khác thì có tiền án tiền sự (ngài có thể bào chữa thế nào đây, Henri Rousseau?), và ít nhất có một người thường xuyên đánh vợ. (Này, Edward Hopper, việc bà ấy đã đáp trả đủ những gì nhận được không phải là lời biện minh đâu nhé.) . Tuy nhiên, không phải nghệ sĩ nào cũng có cuộc đời trắc trở. Marc Chagall lớn lên trong một gia đình gắn bó khăng khít bởi tình yêu và sự tin tưởng - không như Leonardo da Vinci, vốn là con ngoài giá thú; Jackson Pollock, người có gia đình đột ngột rơi vào cảnh đói nghèo; hay Georgia O Keeffe, người đã chứng kiến cha chết vì thói nghiện rượu kinh niên còn mẹ mất vì bệnh lao phổi.
Xem thêm
Van Gogh là nghệ sĩ đầu tiên khiến tôi rơi nước mắt. Goya là người đầu tiên khiến tôi buồn nôn chỉ trong khoảng mười đến mười lăm phút ở trong một phòng với Bức tranh Đen. Picasso là người đầu tiên khiến trái tim tôi đập mạnh hơn một chút, khiến tôi cảm thấy những phần vui vẻ trong tôi trở nên hồi hộp và khiến nội tạng của tôi cười đùa. Điều đó không chỉ là cảm xúc chân thực trên bức tranh hoặc sự tài năng trong ý tưởng và thực hiện mà đủ sâu để gây ra nước mắt, buồn mửa và niềm vui không thở. Rất nhiều điều này phụ thuộc vào sự hiểu biết ngày càng tăng của tôi về tiểu sử của các nghệ sĩ, bối cảnh lịch sử xung quanh các tác phẩm khác nhau của họ và lịch sử nghệ thuật và lý thuyết nghệ thuật nói chung (các phong trào, tư tưởng, biểu tượng, v.v.). Trước đây, nghệ thuật chưa bao giờ nói chuyện với tôi như sách làm, chưa bao giờ thực sự xuyên qua lồng ngực của tôi, nắm lấy tôi bằng sống lưng và lay động tôi mạnh mẽ. Tôi chỉ chưa biết đủ nhiều về nó trước đây để có thể đọc nó như cách tôi đọc sách. Sau khi mọi thứ hoàn toàn hiểu, cái nhấp chặt.