Xem thêm

Mỗi lần đọc sách thích nhất là đọc được một đoạn tâm đắc như thế này mọi người ạ: “Chỉ tồn tại thôi cũng rất tuyệt rồi.” – nhưng suy nghĩ thì đơn giản, thực hiện lại khó khăn biết mấy, vì bất cứ ai trong chúng ta cũng có những lúc cảm thấy căm ghét bản thân vì thấy mình không hoàn hảo, đầy khiếm khuyết. Liệu những việc mình làm có đang phiền đến người khác? Liệu những lời mình nói ra có khiến người khác không vui? Liệu sự tồn tại của mình có phải là một gánh nặng cho đời? Có những lúc mình thực sự không thể suy nghĩ tích cực nổi.

Thực ra những điều được viết ở đoạn này cũng không có gì mới mẻ, đều là những câu nói cổ vũ tinh thần mà chúng ta đã được nghe rất nhiều lần, thế nhưng mình vẫn thấy có cái gì đó rất thuyết phục, rất “thật” trong những lời tác giả viết ra. Có lẽ vì đây là lời của một người đã vượt qua được những sự căm ghét chính mình để đạt đến sự bình yên trong tâm hồn, sự tích cực trong tâm trí chăng? Mình cũng không biết nữa, chỉ là khi đọc được đoạn này, mình chợt nghĩ: “Đúng vậy, mình đang làm rất tốt cơ mà!”

"Bạn có phải đứa trẻ sợ hãi ẩn sau lớp vỏ trưởng thành?" – mình nghĩ đến tiêu đề cuốn sách cũng đã là một câu hỏi khó.