“Chúng ta không đổi được những quân bài đã chia, chỉ có thể đổi cách chơi những quân bài đó.” Randy Pausch
Thực tế, đã có nhiều giáo sư được mời thuyết trình “Bài giảng cuối cùng” trước khi chia tay giảng đường. Khi đó họ thường chia sẻ về những thất bại cũng như những tinh hoa rút tỉa từ cuộc đời và sự nghiệp của mỗi cá nhân. Trong khi nghe thuyết trình, cử tọa bao giờ cũng day dứt trước câu hỏi: Giả như đây là cơ hội cuối cùng thì ta có thể gửi gắm thông điệp gì đến mọi người? Nếu ngày mai phải ra đi thì ta muốn cái gì sẽ là di sản để lại cho đời?
Khi Randy Pausch, Giáo sư Tin học giảng dạy tại Carnegie Mellon, được yêu cầu thuyết trình một bài giảng như vậy, ông hình dung đó sẽ là buổi thuyết trình cuối cùng, bởi ông vừa được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Nhưng bài giảng của ông - “Chạm tay vào ước mơ tuổi thơ” - không phải là về cái chết mà là về quá trình vượt qua các chướng ngại, về việc lan tỏa cách thức hiện thực hóa ước mơ đến người khác và không bao giờ để hoài phí bất kỳ khoảnh khắc nào trong đời (bởi “Thời gian là tất cả những gì bạn có. Một ngày nào đó, bạn sẽ nhận ra bạn có ít hơn là bạn nghĩ”). Đó là triết lý mà Randy đúc kết từ cuộc sống.
Trong quyển sách này, Randy Pausch đã kết hợp nhuần nhụy giữa óc hài hước, văn phong cuốn hút và sự uyên thâm, đĩnh đạc, giúp cho bài giảng của ông trở thành một hiện tượng lưu dấu ấn trong lòng các thế hệ độc giả. Đây chắc chắn sẽ là cuốn sách được chuyền tay nhau bởi nhiều thế hệ tương lai.
Xem thêm
Mẹ chồng tôi mất vì ung thư tuyến tụy nên tôi đọc cuốn sách này với sự hứng thú đặc biệt. Giống như Randy, cô ấy (về bề ngoài) có sức khỏe rất tốt, và rồi vào một ngày nọ đột nhiên cô ấy mất. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh (đúng vào thời điểm ba tháng) và hoàn toàn là 1 cú sốc. Tôi đã học được rất nhiều điều bao gồm việc thời gian ngắn hơn bạn nghĩ từ cái chết của cô ấy. Tôi còn học được nhiều thứ hơn từ thái độ của Randy về cuộc sống và cái chết. Rất may là tôi không phải đối mặt với căn bệnh nan y (mà tôi biết) và vẫn có thời gian để đối xử với mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng của mình. Đó là một món quà.