Ba Nghìn Năm Trước Đóa Sen Nở Trong Đêm Thanh Vắng
Xem thêm

Nhờ có Bạch Lạc Mai mà tôi mới biết đến Kinh thi. Rồi cũng nhờ có Kinh thi, tôi thấy cả nỗi niềm của nhân thế trải dài suốt nghìn năm. Dù vật đổi sao dời, tình cảm trên thế gian này chẳng thể bước qua ải Hỷ-nộ-ái-ố. Rốt cuộc, chỉ có đất trời cỏ cây mới trở thành tri kỷ sắt son và vô điều kiện. Thăng trầm của cuộc đời, tình yêu đôi lứa, tình nghĩa vợ chồng hết tụ lại tán, có những dấu yêu xưa mấy chốc lại trở thành quá vãng. Đọc Kinh Thi, đọc tâm tình của nhà văn trong từng bài thi ấy, những kiếp cảnh hiện ra rõ mồn một từ vạn vật sinh trưởng, từ nhân tình thế thái, từ phú quý công danh và cả tình yêu trai gái. Mọi thứ vô thường vừa chân thực vừa hư ảo. Làm sao có thể trở nên không buồn rầu, làm sao có thể không trở ngại nếu vướng phải yêu đương. Nhưng mâu thuẫn thay, nếu không có những điều đó, cuộc đời lại trở nên tẻ nhạt. Hiểu về duyên phận, ta sẽ thấy mọi việc luôn được an bài. Thảnh thơi hay khắc khoải đều đơn thuần là tự thân gặt lấy. Ngoảnh nhìn thế giới phù hoa mà vẫn nhặt được tâm tình gắn bó với trời đất, với thiên nhiên, ta mới thấy lòng mình chất phác. Dù tình sâu nghĩa nặng cũng đừng hẹn ước cao xa vì đời như thơ và Khổng Tử đã nói “Thơ có thể khơi gợi, có thể xem xét, có thể kết giao, có thể trách oán.” Những chuyện xảy ra dù chỉ trong một sát na trước, rồi sẽ lại nhạt nhoà và đi đến kết thúc. Dù tâm tư nghìn năm có thênh thang đến thế, có chăng gạn lọc lại những rườm rà để không bị trói buộc vào những nghịch cảnh. Tình cảm cũng nên thanh đạm, “không tham luyến, không bỏ không giữ, không muốn không cầu.” Và phải cặn kẽ hiểu rằng, đời người nhất định “phải bước qua nhiều phong cảnh, gặp rất nhiều người, mỗi lần gặp gỡ đều có được mất.” Mỗi cá thể chứa đựng cả vạn vật, hiểu mình còn khó huống chi hiểu người. Nếu quá mỏi mệt, chán chường, đừng tìm lý do để tiếp tục, chi bằng tự tặng cho bản thân đôi cánh tự do trong tâm hồn, không mong được đáp đền. Hãy cứ ôm nguyện ước sống một đời trong trẻo nhàn tĩnh , không đổi thay lòng. Cứ si mê, cứ khổ đau, cứ kỳ vọng rồi tự mình nhắc nhớ lại. Thế giới ngoài kia và thế giới nội tâm đều bao la rộng lớn như nhau nhưng trời đất luôn bao dung hơn rất nhiều. Làm sao để đi xa hơn nữa, để không ở lại mãi trong câu chuyện của mình.

Bạch Lạc Mai là một nhà văn Trung Quốc ghi đậm dấu ấn với bạn đọc bằng lối viết tản văn nhẹ nhàng pha lẫn triết lý nhà Phật. Với những người là Phật tử thuần thanh hay những ai đã từng yêu thích các tác phẩm của Bạch Lạc Mai như: Duyên, Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên…tôi tin rằng cũng sẽ bị hấp dẫn bởi cuốn “Ba nghìn năm trước đóa sen nở trong đêm thanh vắng”.


Tôi rất thích đoạn văn tác giả nói về “luật nhân quả” ở đời. “Kinh Tam thế nhân quả dạy rằng: “Muốn biết nguyên nhân kiếp trước, xem kết quả kiếp này, muốn biết kết quả kiếp sau, xem hành động kiếp này”. Mọi chuyện trên đời đều có nhân quả, gieo mầm thiện thì được quả thiện, tu nghiệt duyên thì gặt tội nghiệt. Đời người phúc họa đan xen, mặc cho bạn tu hành ra sao, cuối cùng cũng sẽ gặp kiếp nạn. May mà hết thảy đều sẽ trôi qua. Lúc gặp nạn chớ hoảng chớ sợ, khi suôn sẻ tự vui với mình. Nhớ năm xưa lưu lạc Giang Nam cũng từng mắc nợ, vật đổi sao dời, vẫn luôn canh cánh trong lòng. Về sau tôi trả lại những gì mình mắc nợ theo một phương cách khác. Tôi coi hết thảy được mất đều là nhân quả. Mong sao sau này tới cuối cuộc đời vẫn giữ được chí thanh khiết như hoa lan, tình cao nhã như xạ hương, sinh ra không nợ người, ra đi không vướng bận”.


Ngẫm lại tôi thấy thật đúng, có ai sống trên đời mà không phải trải qua biến cố, chỉ có điều ít hay nhiều mà thôi. Trong phúc có họa, trong họa có phúc, vạn sự từ lâu đã được trời xanh an bài, thậm chí cả sống chết cũng đã được định sẵn. Hà cớ chi phải cố chấp cưỡng cầu, hãy giữ cho lòng sáng trong như nước, tinh khiết như hoa sen trong Kinh Phật, thì mọi chuyện đều sẽ an yên.


Bạch Lạc Mai luôn hướng người đọc đến với thế giới giản đơn, thanh tịnh, vô thường như trong Phật pháp. “Thời gian dễ bỏ rơi người, song đối với mỗi con người đều công bằng vô tư, không gần không xa, không thiên không lệch. Nếu bạn tiếc cảnh tiếc vật thì sẽ thấy vô vàn cái hay cái đẹp nói không hết, song nếu luôn miệng kêu than thì bể khổ vô bờ. Đời người ngắn ngủi, trong những tháng năm có hạn ấy, chúng ta nên làm những việc thanh tĩnh đẹp đẽ”.


Chính chất văn hướng thiện, hướng Phật ấy khiến người đọc say đắm, càng đọc càng thấy tâm hồn mình được gột rửa, rũ bỏ mọi muộn phiền, chỉ còn lại những cảm xúc trong trẻo, thanh tao, được mất ở đời cũng vì thế mà tan biến.


Nếu cần tìm một lối thoát cho tâm hồn, bạn hãy đọc và chiêm nghiệm cuốn sách này nhé, bởi những triết lý Phật pháp về cuộc đời được tác giả viết trong đây biết đâu sẽ là câu trả lời dành cho bạn.

Có thể ví cuốn sách này của Bạch Lạc Mai như một cô gái mỹ miều nhưng lại không hào nhoáng, một cô gái trong trẻo nhẹ nhàng như giọt sương mai nhưng phảng phất đâu đó nỗi buồn xa xôi, một cô gái lạnh lùng nhưng rất đỗi dịu dàng.


Đây là một cuốn sách gây ấn tượng mạnh với tôi ngay từ những câu chữ đầu tiên. Tôi ngỡ ngàng không ngờ rằng chúng được sắp đặt cạnh nhau một cách hoàn mĩ như vậy. 


“Ba nghìn năm trước, thời gian như một cái chớp mắt, tháng năm xa xưa khúc khuỷu, hoang liêu mà đẹp đẽ. Nhật nguyệt tỏ mờ, cây cỏ khô tươi, thế gian tan hợp, đều chung vui buồn”. 


“Suốt ba nghìn năm, bóng thời gian đan xen, vật đổi sao dời, từ cổ kính bao la đến liễu rủ phồn hoa, từ núi sông lặng lẽ đến mây vần gió nổi”.


“Ba nghìn năm trước đóa hoa sen nở trong đêm thanh vắng” là tập tản văn mang đậm dấu ấn của Bạch Lạc Mai mà ở đó nàng đã mượn Kinh thi để tỏ bày nỗi niềm. Kinh thi là hợp tuyển thi ca đầu tiên của Trung Quốc do Không Tử biên soạn, sáng tác cách đây khoảng hai ngàn năm trăm năm. Đây là kết tinh của nền văn học miền bắc Trung Quốc cổ thời. Kinh thi là một bộ “sách giáo khoa” về chính trị, một cuốn dạy tu thân, tề gia rồi trị quốc, bình thiên hạ. Chẳng vậy, nó còn là một bộ sử học, vạn vật học…


Có lẽ vì yêu thơ nên nàng cũng có lối văn rất giàu chất thơ, nhẹ nhàng mà bay bổng, bình thản mà sâu sắc như vậy. Giọng văn khá cổ điển, mang thiên hướng người xưa, vậy nên mới nói tưởng hoa mĩ mà lại mang cho người đọc cảm giác ấm áp, chân tình.


Đọc “Ba nghìn năm trước đóa sen nở trong đêm thanh vắng”, ban đầu bạn có thể cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng ngẫm kĩ từng lời văn bạn sẽ ngộ ra nhiều triết lý cuộc đời. “Mọi sự trên đời đều là ảo ảnh, giàu sang tột bậc, sắc nước hương trời cùng trôi theo dòng nước thành tro bụi. Nhưng những chuyện từng trải lại đều là thật, bước qua mưa gió kiếp người, những chuyện từng xảy ra đều sẽ nhạt nhòa dần theo thời gian cho tới khi chẳng còn dấu tích".


Thời gian này nghỉ dịch ở nhà, tôi cũng có cơ hội sống chậm hơn, có thời gian nhìn ngắm thế gian, và cũng khiến tôi đồng cảm hơn với cuốn sách này. Cuộc sống cứ vội vã, tấp nập, cuốn đi những khoảnh khắc đẹp đẽ đáng trân trọng. “Trăng tròn có thơ, trăng khuyết có họa”. Thế gian vốn xưa nay huyên náo lắm chuyện hỉ, nộ, ái, ố đủ cả nhưng tất cả cũng sẽ tan biến cùng gió mây. Nếu cứ chỉ nghĩ đến cái họa, thì cuộc sống nhân gian này sẽ chẳng thể nào bình thản được.


Nếu bạn là người yêu thơ, yêu những điều xưa cũ, hoặc tìm sách hướng về thiền, Phật pháp thì cuốn sách này và các tác phẩm của Bạch Lạc Mai là sự lựa chọn tuyệt vời đấy!

"BA NGHÌN NĂM TRƯỚC ĐÓA SEN NỞ TRONG ĐÊM THANH VẮNG" - BÌNH DỊ MÀ SÂU LẮNG

Văn chương của Bạch Lạc Mai bình đạm sâu lắng, thanh sạch, nhuốm đầy thiền ý khiến cho độc giả trong mỗi trang văn của cô đều tìm thấy được sự an yên vốn không dễ bắt gặp giữa hồng trần. Những cảm xúc được gửi gắm vào tác phẩm bình lặng, thuần khiết như chính con người của cô vậy. Cứ như thế, câu văn của tài nữ dần chạm đến nơi mềm yếu nhất của trái tim con người lúc nào không hay.


“Ba nghìn năm trước đóa sen nở trong đêm thanh vắng” – một cuốn tản văn mang đậm dấu ấn Bạch Lạc Mai, trong trẻo nhẹ nhàng và đầy ý thơ về sự đổi dời của thế nhân và sự lay chuyển của lòng người trong lớp bụi phủ của thời gian, sâu sắc mà xa xôi, buồn thương mà dịu dàng. Thật vậy, người con gái văn chương này luôn biết cách câu dẫn người đọc bằng những câu văn thấm đẫm giá trị triết lý thấu tận tâm cam người đọc.


"Muôn sự trên đời, bất luận là công danh hay tình ái, thậm chí cả sống chết đều đã được định sẵn, không thể cưỡng ép. Song bản tính tự nhiên, những cảnh giới mây trắng gió lành, quên cả ta lẫn vật đều phải tu hành nhiều năm mới đạt được. Tình đời ấm lạnh, lòng người nghiệt ngã, cả đời trải qua biết bao loạn thế thăng trầm, có mấy ai giữ được lòng sáng trong như nước" Sống một đời an yên vốn chẳng dễ dàng, lòng người lại chẳng dễ thỏa mãn, đã có một thì muốn hai. Mà đã có hai thì lại muốn có ba. Ta cứ chạy theo những thứ phù phiếm, mà đâu biết rằng "Hết thảy danh lợi tình ái, khi nồng như rượu, khi nhạt như gió, song  cuối cùng đều sẽ trôi qua...".


Gấp lại trang sách, mỗi câu văn vẫn đọng mãi trong tâm trí tôi, nhân tình thế thái đối với Bạch Lạc Mai thật xa cũng thật gần.