Anh Không Bận, Chỉ Là Không Nhớ Em
Xem thêm

Mình nghĩ tác giả Tuệ Mẫn đã làm rất tốt trong việc đơn giản hóa các câu chuyện, tổng hợp rất chi tiết mà đời thường qua các cuộc trò chuyện nhỏ. Tác phẩm là tập hợp những “tin nhắn”, đôi khi đọc ra lại cảm thấy bình thường đến lạ, nhưng chẳng ai ngoài kia đến nói với bạn bao giờ.

Khi thì là lời nhắn nhủ “ Thay vì cứ post mãi những điều buồn nhưng phải rồi cũng chẳng có ai để tâm, thì tại sao bản thân không vui vẻ lên đi. Tôi biết trong lòng ban đang chênh vênh, bạn đang suy nghĩ rất nhiều thứ, bạn muốn có ai đó lắng nghe câu chuyện của bạn… Nhưng sự thật là chỉ có chính bạn mới có thể đối diện, thấu hiểu và vượt qua nó mà thôi”.

Khi lại là những nhắc nhở mà tác giả dành cho bạn – những con người đang tổn thương vì tình: “Tại sao sau mỗi khi cả hai cãi nhau, anh ta thì vẫn vui vẻ thản nhiên như không có gì xảy ra, còn bạn thì ôm nỗi buồn rồi suy nghĩ cả ngày? Tại sao phải tự làm khổ mình như vậy?”.

Thi thoảng mình lại như đọc trúng tâm sự của riêng mình qua các dòng tin nhắn. “Anh không bận, chỉ là không nhớ em” giống như quyển nhật kí cảm xúc, vừa để trấn an, xoa dịu, cũng vừa để thức tỉnh bản thân.

Mình thật sự thích tin nhắn số 221 "Hãy tự học cách ở một mình, bởi vì không phải ai cũng đều ở lại cho tới cuối cùng". Câu này khá đau lòng nhưng đúng. Bởi hạnh phúc không phải là trách nhiệm của người còn lại, vì vậy nên tự bản thân hạnh phúc một cách độc lập. Đến với nhau chính là chia sẻ hạnh phúc mỗi người cho nhau, nếu gán cho người khác trách nhiệm phải làm bạn hạnh phúc mà ngay chính bản thân bạn cũng không thể làm được điều đó, vậy khác nào là sự ích kỉ, nhỏ nhen? Trước sự lệ thuộc quá nhiều vào người kia đã dần trở thành một gánh nặng vô hình đè lên vai nhau và biến những ngày ngọt ngào, vui vẻ trở thành áp lực. Đôi khi chúng ta đã từng là những cây bao báp mạnh mẽ và đứng dậy sau nhiều lần gục ngã thì giờ đây khi yêu lại trở thành một nhánh tầm gửi yếu đuối, mỏng manh. Đến lúc mọi chuyện vỡ lẽ, ta lại đổ lỗi cho sự hời hợt và vô tâm mà quên rằng bản thân đã từng "lì lợm" trước bão giông. Vâng, "Anh không bận, chỉ là không nhớ em" tựa như đa số những người trong tình yêu đã quên mất bản thân mà chỉ vun vén cho tình cảm của cả hai. Nhiều khi họ đã nhầm sự "tự nguyện" thành "trách nhiệm" và "hy sinh quá nhiều", nếu cả hai không có khoảng riêng thì đến lúc nào đó cả hai cảm thấy ngột ngạt và tìm cách thoát ra...