Lặng lẽ nhưng bền bỉ, vẫn luôn có những nhà thơ trẻ đem tới cho văn đàn Việt Nam làn gió mới thú vị. Sự đã rồi anh ngồi anh hát – Lu: Cuốn sách gồm nhiều bài thơ và tản văn được sắp xếp theo cấu trúc Những suy tưởng – Trong thành phố – Về tình yêu. Mang giọng điệu nhẹ nhàng man mác, vừa yêu đời lại vừa chán đời, vừa bông phèng nhưng cũng nhiều ngẫm nghĩ của một gã trai phố, Sự đã rồi anh ngồi anh hát để lại dư âm khó quên trong lòng người đọc. Lu sinh năm 1989, tự cho mình là một kẻ “ngoại hình tầm thường, tính khí thất thường. một kẻ đi trên dây thành thạo”. Lu sinh ra và lớn lên tại thủ đô với miêu tả nghề nghiệp “làm thơ, bán cà phê và rong chơi ở Hà Nội”. Đến nay, anh đã xuất bản hai tập thơ, Sự đã rồi anh ngồi anh hát và tác phẩm đầu tay Lấp kín một lặng im. Viết về Hà Nội là một trong những chủ đề chính trong Sự đã rồi anh ngồi anh hát. Trong con mắt của chàng trai phố, Hà Nội vừa buồn sâu thẳm nhưng cũng rất dịu dàng, vừa cổ kính, chậm rãi nhưng cũng náo nhiệt, vồn vã. Theo anh
Xem thêm

Mới chỉ ra mắt hơn 10 ngày nhưng tập thơ “Đi qua thương nhớ “ của tác giả trẻ Nguyễn Phong Việt đã đạt đến con số 10.000 bản. Tập thơ không chỉ tạo nên một hiện tượng mới của làng thơ Việt thu hút rất nhiều độc giả, mà nó còn khẳng định một lối đi riêng trong phong cách thơ Phong Việt. “Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?” Câu thơ đầy tính triết lý đó của nhà thơ trẻ Nguyễn Phong Việt đã trở thành một biểu tượng mới của thơ ca giới trẻ. Những vần thơ không quá êm đềm, cuốn theo vần điệu, nhưng trong những tiếng thở bi quan về cuộc đời, tình yêu và vẫn tìm thấy sự lạc quan… Đó là những gì được gửi gắm trong tập thơ “Đi qua thương nhớ”. Độc giả Thu Trang, 23 tuổi, Hà Nội chia sẻ cảm xúc sau khi đọc thơ của Phong Việt: “Tôi thấy thơ anh mang một nổi buồn trầm lắng mà sâu sắc. Thế nhưng khi cảm nhận sâu hơn thì mọi thứ lại bình yên đến lạ. Thật cám ơn anh rất nhiều, những vần thơ của anh đã giúp tôi tìm lại những ký ức mà tôi tưởng đã bỏ quên mất.” Sinh năm 1980 tại Phú Yên, tuy tốt nghiệp Đại học Ngoại Ngữ - Tin học thành phố Hồ Chính Minh nhưng Phong Việt lại có duyên với thơ văn. Anh đã từng là thành viên Hội bút vòm Me Xanh của báo Mực Tím và ba lần đoạt giải thưởng Bút mới của báo Tuổi trẻ. Hiện tại Phong Việt đang là phóng viên mảng Văn hoá - Nghệ Thuật báo Mực tím thuộc Thành đoàn Thành phố Hồ Chí Minh. Phong Việt giống như một hình ảnh tiểu biểu mới cho sức sống thơ giới trẻ hiện đại. Không quá cầu kỳ trong hình thức thể hiện, bố cục và kết cấu, thơ của anh vừa là thơ mà cũng chẳng là thơ. Nhiều bài giống như một tùy bút, tản văn ngắn mà ở đó có những nốt thăng trầm nhấn nhá, những vần điệu nhịp nhàng. Thơ Phong Việt giống như một cuộc hành trình đầy thú vị với những trải nghiệm sâu sắc của cuộc đời, mỗi một bài thơ giống như một chuyến đi, Phong Việt đưa người đọc đi rồi lại đưa họ về, và rồi để người đọc tự đi trên con đường tâm trí của bản thân trước những nỗi ám ảnh đầy triết lý. Chất tự sự trong nội dung ít, song ở hình thức lại nhiều. … Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát dù đau đến xanh xao… Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau? Trích “Đi qua thương nhớ” của Phong Việt Phong Việt có một cách ngẫm đời vô cùng thú vị. Một cái nhìn vừa bi quan mà cũng vừa lạc quan, vừa tích cực lại cũng vừa tiêu cực. Nhiều khi đọc thơ của anh, ta thấy những nỗi buồn, u ám. Nhưng ở đâu đó, trong cái buồn và u ám đấy, vẫn thắp lên nhưng tia sáng của hi vọng, của những điều tốt đẹp của cuộc sống. Không chỉ về tình yêu, Phong Việt có những góc nhìn khá đa dạng về việc giới trẻ nhìn nhận cuộc đời, về cha mẹ, gia đình, về những trải nghiệm trong thế gian… và lại có đôi khi, ở thơ của anh phảng phất đâu đó tâm sự của một thiếu nữ đầy cảm xúc. Nếu như Nguyễn Thế Hoàng Linh thích đưa những vấn đề nhỏ nhặt hàng ngày, những câu chuyện trong cuộc sống vào lời thơ, Vi Thùy Linh thích nói về những cảm xúc yêu đương mãnh liệt, cuồng si và đâu đó là đôi chút nổi loạn, Hồng Thanh Quang ngập tràn trong sự lãnh mạn… thì Phong Việt lại chọn cho mình một lối đi riêng ấn tượng. Thơ của Phong Việt được đánh giá cao ở cái cảm thức. Anh thích hình tượng hóa tất cả mọi thứ. Từ những điều nhỏ nhoi, những sự vật nhỏ bé, để nói lên cái tư tưởng mà mình muốn gửi gắm. Từ những chiếc lá rụng, mà nói lên tâm trạng, tư tưởng của cả một đời người… Độc giả Thanh Tùng, 27 tuổi, Hà Nội: “Tôi đã đọc thơ Phong Việt từ khi còn trên báo Mực Tím đã có những ấn tượng rất sâu sắc. Thơ Phong Việt đơn thuần là những rung động trong tâm hồn anh về con người và cuộc sống. Bởi lẽ đó mà dù đọc đi đọc lại nhiều lần tôi vẫn không thấy chán. Suy ngẫm về những bài học trong thơ Phong Việt giúp tôi có cái nhìn khác hơn về tình cảm yêu thương và nhận ra những giá trị của thực tại”. Song, Phong Việt vẫn cho thấy rằng, thơ của anh còn kén người đọc, người nghe. Thơ của Phong Việt mang tính triết lý cao, đọc nhiều lần mới thấm, mới nhớ. Vậy chăng đó âu cũng là một điều khó khăn để anh gửi gắm những tư tưởng của mình tới cuộc đời. Dẫu sao, thơ của anh cũng đã “đi qua” độc giả, và hẳn trong số chúng ta những ai đã suy ngẫm về “Đi qua thương nhớ” thì cũng khó có thể quên được Phong Việt.

Tình yêu luôn là đề tài đẹp, say đắm, vĩnh cửu trong thơ … Đi qua thương nhớ cũng thế, suốt cả tập thơ , tuyệt nhiên không hề nhặt ra được một từ “anh và em” trong bất cứ một bài thơ nào, thế mà cái bóng dáng tình yêu vẫn cứ ẩn hiện trong cả hạnh phúc lẫn nỗi đau của thơ Nguyễn Phong Việt. Đây là tổng hợp những bài nhà thơ Phong Việt đã viết trong vài năm trở lại đây, từng đăng trên trang cá nhân của anh - gây “sóng gió” không ít cho cư dân mạng - và một số bài chưa từng công bố. Tập thơ hình vuông ấy chứa đựng nhiều điều đặc biệt: là tập thơ đầu tiên của nhà báo Nguyễn Phong Việt, hầu hết bài thơ đã được đăng trên các trang mạng cá nhân của tác giả từ trước đó, tập thơ ra đời từ chính "đơn đặt hàng" của bạn đọc mạng chứ không nằm trong kế hoạch ban đầu của tác giả. Trang bìa tập thơ được thiết kế bởi nhà thiết kế thời trang Nguyễn Công Trí, đặc biệt thu hút bởi câu hỏi được in với co chữ lớn: "Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?". "Khi ai đó không lựa chọn ta nghĩa là ta thuộc về một lựa chọn khác"; "Không ai thương mình thì mình tự thương mình mà vui". “Ta ước về điều giản đơn như nắm tay nhau trong một ngày mưa bay Ngồi nơi vỉa hè trong một đêm nhiều gió Khi cuộc đời không thể sưởi ấm hết tất cả những gì thuộc về đau khổ Thì hãy tự sưởi ấm cho nhau!” (Nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người)". Tình yêu luôn là đề tài đẹp, say đắm, vĩnh cửu trong thơ … Đi qua thương nhớ cũng thế, suốt cả tập thơ , tuyệt nhiên không hề nhặt ra được một từ “anh và em” trong bất cứ một bài thơ nào, thế mà cái bóng dáng tình yêu vẫn cứ ẩn hiện trong cả hạnh phúc lẫn nỗi đau của thơ Nguyễn Phong Việt. Thơ của anh không dễ thuộc, nhưng dễ thấm và dễ đồng cảm. Những con chữ của anh cho người đọc cảm giác về niềm hạnh phúc của ngày xưa, nỗi niềm đau đáu của hiện tại và cả những lời động viên - tự động viên mình và động viên người khác - vượt qua những đắng cay muôn thủa mang tên "tình yêu" mà con người bao đời nay không ai tránh khỏi. Đi qua thương nhớ khiến người đọc trải nghiệm qua nhiều tầng bậc cảm xúc. Đôi khi chúng ta sẽ tiếc nuối cùng nhân vật chính trong tập thơ này: “Có bao giờ tôi cũng yêu em?” - một chàng trai đánh mất tình yêu chân thành của mình một cách nông nổi. Mỗi mối tình có một cuộc đời riêng của nó. Khi mới sinh ra nó là điều hân hoan và tràn đầy sức sống. Nhưng rồi đi qua thời gian, thương nhớ, giận hờn, nó dần trở nên già nua và mỏi mệt. Hoặc ngay cả khi còn tươi trẻ, nhưng vì một lý do nào đó, có lúc nó vẫn phải ra đi. Bởi vì mỗi một mối tình là một sinh thể riêng, một đời sống riêng, không một mối tình nào khác có thể khỏa lấp, thay thế nó được. Người ta có thể gặp, yêu, rồi chia tay rất nhiều người trong cuộc đời, nhưng tuyệt nhiên không ai trong số đó nên đến để thay thế một người khác cả. Tình yêu có thể nào chết hẳn không, thì lại là một câu hỏi khác. Và dù có thể không quên nhau, thì những người đã từng đi qua thương nhớ cũng đã đi qua nhau rồi... Đi qua thương nhớ - Giới trẻ vẫn khát thơ nhiều lắm ... có quên được nhau Nguyễn Phong Việt luôn làm người ta đau đáu, sống trong những ký ức đã qua, ngẫm về những điều đã cũ, nhưng lại có một chút gì đó an ủi chính bản thân mình. Đọc thơ anh, ta như thấy mình ở trong đó - nhớ về những ngọt ngào của tình yêu đã qua, đó là niềm hạnh phúc, những giọt nước mắt, những ước mong,… Là những khi mệt mỏi mà không dám cúi xuống vì sợ đánh rơi một giọt nước mắt Là những khi cô đơn mà không dám nói ra một lời vì sợ trái tim mình tan nát Là những khi bình yên mà không biết làm cách nào giữ trên môi một tiếng cười thanh thoát Là những khi ngơ ngác không biết mình là ai… Chúng ta đến trong cuộc đời và điều đầu tiên xin từ chối là những đắng cay Bản năng đâu dạy con người biết yêu thương những điều mất mát Nên đi qua một bình minh thì cảm ơn bình mình vừa tắt Đi qua một ngày mưa thì cảm ơn một ngày mưa nhiều mưa xám Sống như mong muốn sống thật lòng!" (Là những khi) Đọc thơ của Nguyễn Phong Việt, (theo chủ quan của người viết bài này) có cảm giác đây là văn học “dành cho tuổi mới lớn” với những nhắn gửi của “quà tặng cuộc sống”. Thường mỗi bài thơ là một câu chuyện nhỏ xinh đã qua. Tác giả kể lại bằng cảm xúc với những thương nhớ, tiếc nuối… pha chút danh ngôn như: Khi ai đó không lựa chọn ta nghĩa là ta thuộc về một lựa chọn khác”, “Yêu thương vẫn còn nhiều trên những bước chạy trên cuộc đời mình”, “Có những tháng năm ta chỉ yêu bản thân mình với sự cô đơn”… Điều đáng nói ở đây là trong mỗi câu chuyện của tác giả không đưa ra cái kết quá viên mãn nhưng cũng không bi lụy. Thơ nhẹ nhàng, dễ hiểu. Nó dễ làm độc giả xúc động để rồi tự tin đi tiếp, tìm cho mình một con đường khác một cách nhẹ nhàng. Cái đã qua là bất biến, là tất yếu, hãy chấp nhận, bởi vì tương lai phía trước luôn rộng mở. Nhìn vào các buổi giao lưu trên, một điều dễ dàng nhận ra thành phần độc giả đa phần là giới trẻ - cũng tầm tầm tuổi với tác giả. Phải chăng, văn học, mà ở đây là thơ ca đã và đang tồn tại một thực trạng “đói thơ” của một bộ phận độc giả có chung quan niệm thẩm mỹ, nghệ thuật, mà bộ phận độc giả ấy lại không hề nhỏ. “Thành công của tập thơ này chưa nói đến giá trị tác phẩm, thì yếu tố quyết định cũng quan trọng không kém chính là nhờ sự tương tác trên các trang mạng xã hội. Điều này cũng chứng tỏ thơ không phải đã mất đi sức sống nhưng mọi người vẫn nghĩ, quan trọng là anh có tác phẩm thế nào và có cách đưa thơ đến độc giả ra sao” Tiếp nối theo thành công của quyển sách này, Nguyễn Phong Việt lại đem đến cho độc giả những cảm xúc khắc khoải trong quyển sách mới nhất của anh " Từ yêu đến thương" cùng đón đọc và chia sẻ cảm nhận với mọi người nhé.

Đi Qua Thương Nhớ là một thi phẩm nổi tiếng của nhà thơ trẻ Nguyễn Phong Việt được trích từ tập thơ cùng tên được dư luận vô cùng quan tâm. Thơ của Phong Việt không dễ thuộc, nhưng dễ thấm và dễ đồng cảm. Những con chữ của anh khiến cho người đọc cảm giác về niềm hạnh phúc của ngày xưa, nỗi niềm đau đáu của hiện tại và cả những lời động viên . Đọc bài thơ ta như được cảm nhận hết những cung bậc cảm xúc của anh trong thi phẩm này. Đây là một tác phẩm được giới bình luận văn học đánh giá rất cao. Hãy cùng nhau cảm nhận bài thơ này nhé! Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời dù có phải trả giá nhưng cuộc đời… luôn có nhiều ngã rẽ! Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa ta chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổ những luống hoa hồng vàng rạng rỡ đêm đêm nhìn trời và đoán một vì sao dành cho chúng ta sẽ hiện rõ mọi điều ước ao? Ta cứ hình dung về ngôi nhà với những đứa con ngày sau chúng thì khóc mà chúng ta phải cười dỗ đút từng muỗng thức ăn vào cái miệng bé nhỏ và thấy yêu thế giới qua mắt nhìn của trái tim chưa biết về đau khổ đơn giản là ghét-thương… Những buổi sáng thức dậy khi chúng lớn dần lên sẽ phải giành nhau tuýp kem đánh răng đến ầm ĩ sẽ liếc nhau trong bữa ăn để đọc từng ý nghĩ sẽ nắm tay nhau khi vui và bĩu môi lúc giận dỗi không cần sống với chua cay… Chúng ta thương những ngày ít gió và nhiều mây những ngày chỉ nói với nhau bằng ánh mắt những ngày chỉ cần tựa vai đã thấy lòng thanh thản những ngày mà nỗi cô đơn cũng cần như hạt muối mặn nêm vào những bình yên… Nhưng cuộc đời luôn có nhiều ngã rẽ chờ được đặt tên để người định nghĩa lại hạnh phúc để so đo thiệt hơn những mất mát để lần đầu tiên trong lòng người nghi ngờ tình yêu không phải là thứ duy nhất biết cách làm tổn thương… Ngôi nhà được trả về với những luống hoa hồng vàng cửa sổ, lối đi…phải khép lại những vì sao rồi cũng đến lúc giật mình chứ không thể sáng mãi những tiếng cười trẻ con vẫn chưa đủ nhiều tưởng tượng cho quãng đời ấy và người bước đi… Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát dù đau đến xanh xao… Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau? “Đi qua thương nhớ” là tên tập thơ của nhà thơ trẻ Nguyễn Phong Việt mới vừa được phát hành. Như tựa đề của cuốn sách, “Đi qua thương nhớ” mang hơi hướm của một câu chuyện kể: “Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?” “Đi qua thương nhớ” đã được tác giả dự định in vào tháng 12-2011, và cũng đã được lên kế hoạch xuất bản vào tháng 10-2012, nhưng vì trục trặc ở nhiều khâu nên nên đến tháng 12-2012, nhân dịp Giáng sinh và năm mới 2013 mới được trình diện bạn đọc. Tuy vậy, rất đông bạn đọc trung thành đã kiên nhẫn chờ đợi đứa con tinh thần của Nguyễn Phong Việt ra đời và ngay khi vừa phát hành, 3000 cuốn đã được bán hết. Đây có thể nói là một sự khích lệ tinh thần lớn đối với Nguyễn Phong Việt, bởi “Đi qua thương nhớ” là sự tập hợp hầu hết những tác phẩm của Nguyễn Phong Việt đã post trên Facebook, ngoài ra còn có những bài thơ mới chưa từng được công bố. Thế nhưng, khán giả vẫn chào đón và mua sách, chứng tỏ sức sống của thơ Phong Việt trong lòng khán giả rất mạnh mẽ. Trong buổi giới thiệu sách tại Hà Nội vào chiều 29-12 vừa qua, tác giả đã dành nguyên một buổi chiều để tâm sự về những “thương nhớ” của mình và trả lời tất cả những thắc mắc của bạn đọc. Nhưng để tự giới thiệu về tác phẩm của mình thì anh lại chỉ trầm ngâm một cách rất ngắn: “Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?” Những câu chữ da diết của Phong Việt đã góp phần trả lời câu hỏi ấy: “Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa ta chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổ những luống hoa hồng vàng rạng rỡ đêm đêm nhìn trời và đoán một vì sao dành cho chúng ta sẽ hiện rõ mọi điều ước ao?…” “Như nhiều người đã nói, tập sách này của tôi mang ý nghĩa lưu giữ những kỷ niệm và kí ức của họ nên chuyện có bài mới hay không có bài mới không quan trọng lắm, quan trọng là họ được cầm trên tay một cuốn sách – như một món quà – dành tặng cho cảm xúc của những người đã và đang yêu”- Nguyễn Phong Việt cho biết. “Đi qua thương nhớ” cũng khiến người đọc trải nghiệm qua nhiều tầng bậc cảm xúc. Đôi khi chúng ta sẽ tiếc nuối cùng nhân vật chính trong tập thơ này: “Có bao giờ tôi cũng yêu em?” – một chàng trai đánh mất tình yêu chân thành của mình một cách nông nổi. Mỗi mối tình có một cuộc đời riêng của nó. Khi mới sinh ra nó là điều hân hoan và tràn đầy sức sống. Nhưng rồi đi qua thời gian, thương nhớ, giận hờn, nó dần trở nên già nua và mỏi mệt. Hoặc ngay cả khi còn tươi trẻ, nhưng vì một lí do nào đó, có lúc nó vẫn phải ra đi. Bởi vì mỗi một mối tình là một sinh thể riêng, một đời sống riêng, không một mối tình nào khác có thể khỏa lấp, thay thế nó được. Người ta có thể gặp, yêu, rồi chia tay rất nhiều người trong cuộc đời, nhưng tuyệt nhiên không ai trong số đó nên đến để thay thế một người khác cả. Tình yêu có thể nào chết hẳn không, thì lại là một câu hỏi khác. Và dù có thể không quên nhau, thì những người đã từng đi qua thương nhớ cũng đã đi qua nhau rồi… Đi Qua Thương nhớ là một bài thơ có độ phủ sóng mạnh mẽ mặc dù anh đã công khai đăng trên các diễn đàn xã hội nhưng vẫn đông đảo bạn đọc mua sách. Điều đó chứng tỏ được vị thế đặc biệt của anh trong lòng độc giả cũng như sức nóng của tập thơ này. Hãy đón xem và cảm nhận những điều mới mẻ từ cây bút này nhé!

“Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ. Cũng được lắm! Ấn tượng đầu tiên là bìa của cuốn sách trông rất hoài niệm, chữ viết theo kiểu cổ ngày xưa, câu hỏi tu từ ở bìa sách cũng gây tò mò quá đi, mình là kiểu người hay hoài cổ nên nhìn cái là thích mua luôn rồi. Lúc đầu mình còn tưởng là truyện ngắn cơ, sau tham khảo nhận xét thì biết là thơ, thấy cũng thú vị, thử đọc thơ của một tác giả mới xem sao, xem thơ của thời nay khác thơ thời xưa ở điểm nào. Tập thơ là những cảm xúc của con người khi trải qua đủ cung bậc cảm xúc của tình yêu, vui buồn, hạnh phúc, nghi ngờ, đợi mong. Ngôn từ hơi khó hiểu một chút vì là thơ mà, ko thể nói toạc móng heo ý nghĩa câu thơ là như này như kia được, chỉ đơn giản ngắn gọn mà vẫn đủ hiểu thôi, mình thích kiểu này, dù rằng thi thoảng muốn hiểu cho rõ thì phải đọc lại vài lần, hiểu rồi thì thấy rất là hay. Tuy là thơ nhưng mình cảm giác giống văn xuôi tự sự hơn, kiểu ko theo quy tắc gì cả mà là thể thơ tự do ý, dài ngắn ngắt câu tuỳ ý, cũng mới lạ. Sách trình bày đẹp, có cả hình minh hoạ, đọc thơ rồi nhìn hình minh hoạ có thể cảm nhận được rõ hơn tâm tư tình cảm của bài thơ, có điều hình đen trắng nên có nhiều hình trông nghệ thuật nhưng nhiều hình lại trông hơi u ám :v Mình thấy chất lượng giấy tốt, dày dặn nhưng chữ in hơi nhỏ, mấy bài đầu chữ nhỏ lắm, đọc hơi đau mắt xíu trong khi ko phải là thiếu giấy, lề trên và lề dưới còn để một khoảng rất rộng, mấy bài về sau chữ có to hơn một chút, nhìn thoáng hơn hẳn. Tóm lại là cảm thấy hài lòng, yêu văn thơ nên mấy lỗi nho nhỏ đó có thể bỏ qua được.

“Đi qua thương nhớ” là tên tập thơ của nhà thơ trẻ Nguyễn Phong Việt mới vừa được phát hành. Như tựa đề của cuốn sách, “Đi qua thương nhớ” mang hơi hướm của một câu chuyện kể: “Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?” “Đi qua thương nhớ” đã được tác giả dự định in vào tháng 12-2011, và cũng đã được lên kế hoạch xuất bản vào tháng 10-2012, nhưng vì trục trặc ở nhiều khâu nên nên đến tháng 12-2012, nhân dịp Giáng sinh và năm mới 2013 mới được trình diện bạn đọc. Tuy vậy, rất đông bạn đọc trung thành đã kiên nhẫn chờ đợi đứa con tinh thần của Nguyễn Phong Việt ra đời và ngay khi vừa phát hành, 3000 cuốn đã được bán hết. Đây có thể nói là một sự khích lệ tinh thần lớn đối với Nguyễn Phong Việt, bởi “Đi qua thương nhớ” là sự tập hợp hầu hết những tác phẩm của Nguyễn Phong Việt đã post trên Facebook, ngoài ra còn có những bài thơ mới chưa từng được công bố. Thế nhưng, khán giả vẫn chào đón và mua sách, chứng tỏ sức sống của thơ Phong Việt trong lòng khán giả rất mạnh mẽ. Trong buổi giới thiệu sách tại Hà Nội vào chiều 29-12 vừa qua, tác giả đã dành nguyên một buổi chiều để tâm sự về những “thương nhớ” của mình và trả lời tất cả những thắc mắc của bạn đọc. Nhưng để tự giới thiệu về tác phẩm của mình thì anh lại chỉ trầm ngâm một cách rất ngắn: “Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?” Những câu chữ da diết của Phong Việt đã góp phần trả lời câu hỏi ấy: “Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa ta chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổ những luống hoa hồng vàng rạng rỡ đêm đêm nhìn trời và đoán một vì sao dành cho chúng ta sẽ hiện rõ mọi điều ước ao?…” “Như nhiều người đã nói, tập sách này của tôi mang ý nghĩa lưu giữ những kỷ niệm và kí ức của họ nên chuyện có bài mới hay không có bài mới không quan trọng lắm, quan trọng là họ được cầm trên tay một cuốn sách – như một món quà – dành tặng cho cảm xúc của những người đã và đang yêu”- Nguyễn Phong Việt cho biết. “Đi qua thương nhớ” cũng khiến người đọc trải nghiệm qua nhiều tầng bậc cảm xúc. Đôi khi chúng ta sẽ tiếc nuối cùng nhân vật chính trong tập thơ này: “Có bao giờ tôi cũng yêu em?” – một chàng trai đánh mất tình yêu chân thành của mình một cách nông nổi. Mỗi mối tình có một cuộc đời riêng của nó. Khi mới sinh ra nó là điều hân hoan và tràn đầy sức sống. Nhưng rồi đi qua thời gian, thương nhớ, giận hờn, nó dần trở nên già nua và mỏi mệt. Hoặc ngay cả khi còn tươi trẻ, nhưng vì một lí do nào đó, có lúc nó vẫn phải ra đi. Bởi vì mỗi một mối tình là một sinh thể riêng, một đời sống riêng, không một mối tình nào khác có thể khỏa lấp, thay thế nó được. Người ta có thể gặp, yêu, rồi chia tay rất nhiều người trong cuộc đời, nhưng tuyệt nhiên không ai trong số đó nên đến để thay thế một người khác cả. Tình yêu có thể nào chết hẳn không, thì lại là một câu hỏi khác. Và dù có thể không quên nhau, thì những người đã từng đi qua thương nhớ cũng đã đi qua nhau rồi… Sau buổi ra mắt, giao lưu và ký tặng sách tại Hà Nội vào chiều thứ Bảy ngày 29-12 vừa qua, vào trung tuần tháng 1-2013, Nguyễn Phong Việt sẽ có một buổi giao lưu, ký tặng sách dành cho bạn đọc tại TP Hồ Chí Minh. Đi Qua Thương nhớ là một bài thơ có độ phủ sóng mạnh mẽ mặc dù anh đã công khai đăng trên các diễn đàn xã hội nhưng vẫn đông đảo bạn đọc mua sách. Điều đó chứng tỏ được vị thế đặc biệt của anh trong lòng độc giả cũng như sức nóng của tập thơ này. Hãy đón xem và cảm nhận những điều mới mẻ từ cây bút này nhé!

" Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa" Tôi không nhớ đã bao lần mình viết nguệch ngoạc câu thơ này ra giấy trong những lúc lòng buồn chênh chao, dù phải thú nhận là tôi không thuộc nhiều thơ Nguyễn Phong Việt. Cuốn thơ này tôi được bạn tặng. Trầy trật lắm bạn tôi mới mua được nó vào đợt đầu bởi 3000 cuốn in lần đó đã nhanh chóng cháy hàng. Kể về số lượng các cuốn thơ ở Việt Nam thì "Đi qua thương nhớ" chắc phải xếp vào hàng kỷ lục. Ở cái xứ sở mình, trăm người làm thơ mà chẳng biết nổi dăm người mua sách thơ về đọc hay không, nhất là với thơ trẻ. Khoan nói đến những nguyên nhân như chiến dịch pr cho cuốn sách trên truyền thông quá tốt, điều đầu tiên phải kể đến trong sự thành công của cuốn sách này là do thơ Nguyễn Phong Việt rất dễ đọc, dễ đồng cảm. Phong Việt chủ trương làm lối thơ kể chuyện, "thơ văn xuôi" như nhiều người hay nói. Anh viết những câu thơ dài ngắn đan xen, kể lại những tâm tình của những người đã từng "đi qua thương nhớ". " Người xây nên một ngôi nhà với những viên gạch lấy từ trái tim những mùa trăng đi qua mà không dám ngủ những đêm mưa không dám cựa mình vì sợ hơi ấm kia từ bỏ những lúc cô đơn không dám khóc thành tiếng vì sợ chạm tay vào nỗi nhớ những ngày dài thật dài... Thà biết trước mình sẽ sống vì một người nào đó ngày mai người có khi không phải thấy hối tiếc người có khi làm cả triệu cái xích đu rồi đặt trên khắp các nẻo đường mà không cần biết người mình yêu thương có chịu ngồi xuống hay không? Ở đâu đó trong cuộc đời vẫn luôn có một chiếc xích đu treo trong lặng im chờ một người đến ngồi và đọc sách... " Giản dị và gần gũi như thế đó, vậy mà vẫn chầm chậm len lỏi vào tâm can khiến ta nhói lòng. Ta nhớ về cái hạnh phúc nhỏ nhoi được sống bình an bên người mình thương mến... Vậy mà rồi cái mơ ước cỏn con ấy vẫn vụt bay xa... Có ngông cuồng không khi có lúc ta từng nghĩ sẽ mang người ra khỏi vùng an toàn để dang rộng đôi tay bảo bọc người: " Ta muốn đánh đổi với cuộc đời nhưng cuộc đời có cho ta đánh đổi đâu ta muốn mang người ra khỏi vùng nắng ấm giữa rét buốt ta đủ yêu thương để người vẫn sống mà không cần mặt trời qua đây..." Ai trong chúng ta chẳng có thời có những suy nghĩ như vậy chứ. Nhưng "đời vốn không như là thơ" nên: " Có một quãng đời thức dậy trong ta sáng nay có một quãng đời trưa nay bỗng biến mất có một quãng đời chiều nay khiến ta buồn muốn khóc có một quãng đời đêm nay như một người bạn gọi ta về sẻ chia! " Nếu bạn tìm kiếm những cảm xúc mới mẻ hay những cách tân táo bạo ở thi ca thì đừng tìm đến thơ Nguyễn Phong Việt. Thơ anh toàn những bài kể chuyện nhỏ nhẹ, thủ thỉ, tâm tình vậy thôi. Cảm giác như anh không chủ trương làm thơ mà đó chỉ là một cuộc rong chơi của cảm xúc để những người từng "đi qua thương nhớ" có thể tìm thấy chính mình và cuộc tình của mình, trong thơ anh.

" Bỗng ngày nọ, người nhìn ta khẽ nói: "Những diệu kỳ nằm ở phía xa khơi!" Chúng mình là tàu bé trong hải cảng Ôm mỏ neo nằm mộng những chân trời" Đó là bốn câu thơ đề từ cho cuốn sách. Cho đến nay, trong những tác phẩm đã xuất bản của Nguyễn Thiên Ngân thì đây vẫn là cuốn mình yêu thích nhất, cả về nội dung và hình thức. Có quá nhiều những câu thơ mình thích nằm trong tập sách này: “Đừng đem một nửa rất gần Đổi trao một thoáng ân cần rất xa” ------- “Một mai mở mắt nhìn ra Thấy sông đầy nước và hoa đầy đồng.” ------- " Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Nắng ngoài kia dù lấp lánh niềm vui Rồi nó cũng sẽ làm mình bỏng rát Lỡ khi ta say ngủ dưới mặt trời. Rồi sẽ có một ngày ta biết cách Tự trồng nên cả một mảnh vườn xinh Thay vì cứ buồn sầu chờ ai đó Hái dăm hoa rồi mang đến cho mình". ------- “Chỉ cần em nắm tay anh Bao nhiêu giông gió sẽ thành tình yêu” ------- “Ẩn sau một vết thương lành Là mê cung gió hay thành quách mưa?” ------- Anh đừng tin những kẻ không biết nhường nhịn ngồi phán về tình yêu Em vẫn nghĩ trên đời này Chẳng thứ gì là sẵn. Để có ga tàu, cần phải chặt hàng cây Để có ngôi nhà, cần phải biết đắp xây Để có tình yêu, cần phải biết quên mình nhiều lúc. Đâu có trái tim nào tự run Đâu có hạnh phúc nào tự mọc Tìm đâu ra một tình yêu không đòi ta phải thay đổi chút gì? Đâu có đỉnh cao nào không đánh đổi bằng gian khổ khó nguy Đâu có con tàu nào không ra khơi Mà biết yêu sự yên bình trong hải cảng. ------- "Giữ em xa khỏi chúng ta. Xa nhau em mới được là chính em. ------- Ở tập thơ này, Nguyễn Thiên Ngân đã thử sức với rất nhiều thể thơ. Cá nhân mình vẫn thích những câu lục bát hơn cả. Đọc thơ lục bát của chị, thấy rất độc đáo ở cách ngắt nhịp và hình ảnh thơ. Có một bài trong cuốn này đã được Hồ Tiến Đạt dựa vào ý và phố thành một bài hát rất nổi tiếng qua giọng hát ca sĩ trẻ Nguyên Hà, đó là bài "Xin lỗi". Cái câu thơ cứ trở đi trở lại trong mình bởi những cảm giác đớn đau và tiếc nuối: " Cho tôi xin lỗi chính tôi Lẽ ra, tôi phải yên vui... Vậy mà..." Tập thơ chứng tỏ sự chín muồi trong cả thơ và cả cách yêu của Nguyễn Thiên Ngân.

Một cuốn sách bìa đẹp, hình ảnh minh họa bắt mắt, những trang văn, những dòng thơ súc tích như thế này rất phù hợp với thị hiếu bạn đọc trẻ ngày nay. Suy ngẫm về những đề tài quen thuộc trong đời sống nhưng văn của Lu, thơ của Lu đặc biệt ở chỗ sáng tạo. Những cách tân gai góc, xù xì, đôi chỗ bất cần đời của anh là điểm nhấn cho quyển sách. Nỗi buồn anh miêu tả với những dòng thơ thật ngộ: "Nỗi nhớ ấy buồn như năm điếu thuốc đường về nhà hết thảy mấy bài ca trong phòng còn lại ta hết pin hết thảy lời ca thuốc tàn". Ngông nghênh nên mỗi đầu câu dù văn hay thơ đều không viết hoa. Tất cả như trôi tuồn tuột như những dòng cảm xúc. Những câu thơ vắt dòng, những hình ảnh đậm chất đời nhưng được Lu thổi vào cái ngang tàng làm những tác phẩm của anh trở nên trúc trắc, gập ghềnh, có cái gì đó nghẹn ứ, dồn chất. Những bức hoạ trong sách cũng mang nét đốc đáo riêng. Mỗi hình mỗi vẻ nhưng chất lừ chứ không giản đơn là một bức hoạ đẹp. Tuy nhiên, có một số bài tôi không đánh giá cao. Lột khỏi lớp vỏ độc đáo kia, những vần thơ bỗng ngây ngô quá: "em đừng lạnh giống que kem để trong ngăn đá bỏ quên một tuần anh về giữa Bùi Thị Xuân uống hai mươi cốc nhân trần cho say thế thôi là hết một ngày". Xem cái cách Lu ngắt dòng thật ý vị: "ở Sài Hòn thích nhất là Tao Đàn chim sẻ nhay quanh tượng đá trời xanh mây xanh lá chiều hôm nay không mưa"z Nói chung, đọc để giải trí thì cũng được. Đang đọc những tác phẩm siêu khủng, cần giải phóng đầu óc thì cuốn sách như một ly nước mát lúc nắng nóng. Nhưng nếu ai khó tính thì cuốn sách khó lòng lọt vào mắt xanh họ được.

Sự đã rồi anh ngồi anh hát là tập thơ mới nhất xuất bản năm 2017 của tác giả trẻ Lu. Cuốn sách gồm nhiều bài thơ và tản văn được sắp xếp theo cấu trúc Những suy tưởng - Trong thành phố - Về tình yêu. Mang giọng điệu nhẹ nhàng man mác, vừa yêu đời lại vừa chán đời, vừa bông phèng nhưng cũng nhiều ngẫm nghĩ của một gã trai phố, Sự đã rồi anh ngồi anh hát để lại dư âm khó quên trong lòng người đọc. Lu sinh năm 1989, tự cho mình là một kẻ “ngoại hình tầm thường, tính khí thất thường. một kẻ đi trên dây thành thạo”. Lu sinh ra và lớn lên tại thủ đô với miêu tả nghề nghiệp “làm thơ, bán cà phê và rong chơi ở Hà Nội”. Đến nay, anh đã xuất bản hai tập thơ, Sự đã rồi anh ngồi anh hát và tác phẩm đầu tay Lấp kín một lặng im. Viết về Hà Nội là một trong những chủ đề chính trong Sự đã rồi anh ngồi anh hát. Trong con mắt của chàng trai phố, Hà Nội vừa buồn sâu thẳm nhưng cũng rất dịu dàng, vừa cổ kính, chậm rãi nhưng cũng náo nhiệt, vồn vã. Theo anh chia sẻ, cảm hứng thơ được lấy từ những thứ tự nhiên, bình dị nhất, từ cái ghế, cái bàn và đến con người, tất cả đều là những thứ anh quan sát được từ thế giới xung quanh.