12 tựa sách văn học Anh được giới thiệu phản ánh các vấn đề xã hội một cách sâu sắc, các tác phẩm được thăng hoa và trọng vọng bậc nhất trên văn đàn nước Anh qua nhiều thế hệ.
Xem thêm

Romeo và Juliet là một vở bi kịch của nhà văn Anh William Shakespeare. Trong những vở kịch được viết bởi Shakespeare thì vở này cùng Hamlet là 2 vở nổi tiếng nhất và thường xuyên được diễn lại bởi hậu thế. Ngày nay, cái tên Romeo và Juliet thường dùng để chỉ những cặp tình nhân trẻ đang trong giai đoạn chớm nở và mãnh liệt. Vở kịch này về sau không chỉ phổ biến trong nghệ thuật sân khấu, mà còn được chuyển thành điện ảnh, opera, tiểu thuyết,... Sau thời đại chế độ quân chủ được phục hồi tại nước Anh, Romeo và Juliet được bảo tồn và càng được phổ biến rộng rãi bởi William Davenant. Các tác phẩm điện ảnh của vở kịch bao gồm bản năm 1935 của George Cukor, bản năm 1968 của Franco Zeffirelli, bản phim năm 1996 của Baz Luhrmann và bản phim năm 2013 của Carlo Carlei Romeo và Juliet được viết vào khoảng 1594 - 1595, dựa trên một cốt truyện có sẵn kể về một mối tình oan trái vốn là câu chuyện có thật, từng xảy ra ở Ý thời Trung Cổ. Câu chuyện bắt đầu tại thành Verona, hai dòng họ nhà Montague và nhà Capulet có mối hận thù lâu đời. Romeo, con trai họ Montague và Juliet, con gái họ Capulet đã yêu nhau say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên tại buổi dạ tiệc tổ chức tại nhà Capulet, do là dạ tiệc hoá trang nên Romeo mới có thể trà trộn vào trong đó. Đôi trai gái này đã đến nhà thờ nhờ tu sĩ Friar Laurence bí mật làm lễ cưới. Đột nhiên xảy ra một sự việc: do xung khắc, anh họ của Juliet là Tybalt đã giết chết người bạn rất thân của Romeo là Mercutio. Để trả thù cho bạn, Romeo đã đâm chết Tybalt. Mối thù giữa hai dòng họ càng trở nên sâu nặng. Vì tội giết người nên Romeo bị trục xuất khỏi Verona và bị đi đày biệt xứ. Tưởng như mối tình của Romeo và Juliet bị tan vỡ khi Romeo đi rồi, Juliet bị cha mẹ ép gả cho Bá tước Paris. Juliet cầu cứu sự giúp đỡ của tu sĩ Laurence. Tu sĩ cho nàng uống một liều thuốc ngủ, uống vào sẽ như người đã chết, thuốc có tác dụng trong vòng 42 tiếng. Tu sĩ sẽ báo cho Romeo đến hầm mộ cứu nàng trốn khỏi thành Verona. Đám cưới giữa Juliet và Paris trở thành đám tang. Xác Juliet được đưa xuống hầm mộ. Tu sĩ chưa kịp báo cho Romeo thì từ chỗ bị lưu đày nghe tin Juliet chết, Romeo đau đớn trốn về Verona. Trên đường về chàng kịp mua một liều thuốc cực độc dành cho mình. Tại nghĩa địa, gặp Paris đến viếng Juliet, Romeo đâm chết Paris rồi uống thuốc độc tự tử theo người mình yêu. Romeo vừa gục xuống thì thuốc của Juliet hết hiệu nghiệm. Nàng tỉnh dậy và nhìn thấy xác Romeo bên cạnh đã chết, Juliet rút dao tự vẫn. Cái chết tang thương của đôi bạn trẻ đã thức tỉnh hai dòng họ. Bên xác hai người, hai dòng họ đã quên mối thù truyền kiếp và bắt tay nhau đoàn tụ, nhưng câu chuyện tình yêu ấy vẫn mãi sẽ là nỗi đau rất lớn trong lòng những người biết đến họ.

Khởi đầu, Anh Chàng Hobbit là một tác phẩm dành cho thiếu nhi nhưng đến nay, dường như không nhiều người còn nhớ đến điều đó nữa, và tác phẩm thì đã được xếp vào nhóm những tiểu thuyết thần thoại kỳ ảo kinh điển. Câu chuyện của Anh Chàng Hobbit là một chuyến phiêu lưu, khi Bilbo Baggins bị cuốn vào chuyến phiêu lưu giành lại xứ sở của những người lùn. Chuyến đi ấy vốn chẳng bao giờ được cho là thích hợp với một Hobbit chỉ thích ăn thức ngon, ở chỗ đẹp. Nhưng rồi Bilbo đã tham gia, đã bị cuốn vào rồi có thể trở về. Chuyến phiêu lưu trở thành bài học về cuộc sống, về con người. Là khởi đầu của một câu chuyện rất dài, Anh Chàng Hobbit lại được viết với giọng văn nhẹ nhàng, kết cầu đơn giản như một câu chuyện kể trước giờ đi ngủ, giống như lời mời chào êm ái trước khi đưa người đọc vào Trung Địa cùng những giống loài chỉ có trong tưởng tượng: người Elf, người Dwarf, người, người Hobbit,… Thế giới ấy có chiến tranh, có thiện ác và có những con người đầy bản năng không bị lý tưởng họa bởi triết lý cao xa vô thực. Điều ấy làm cho Anh Chàng Hobbit gần gũi với cuộc sống và cuốn hút hơn. Bilbo Baggins là một hobbit điển hình. Anh chàng chỉ thấy thú nhất khi được ngồi bên lò sưởi mà hút tẩu, uống bia, chờ đến giờ ăn, và đừng hòng có chuyện tham gia chuyến mạo hiểm nào hay làm điều gì bất ngờ. Nhưng Bilbo không được yên, chẳng bao lâu sẽ có một lão phù thủy tên Gandalf cùng mười ba chú lùn xuất hiện ở ngưỡng cửa hang hobbit tiện nghi của chàng, và chưa kịp vớ vội mũ mão với khăn tay, Bilbo đã bị cuốn vào một cuộc phiêu lưu đầy rẫy hiểm nguy để giành lại kho vàng của người lùn vốn từ lâu đã chìm trong quên lãng…. Là tác phẩm dạo đầu nhưng không hề bị lu mờ dưới cái bóng đồ sộ của bộ ba kiệt tác Chúa nhẫn, Anh chàng hobbit xứng đáng là cuốn sách thiếu nhi kinh điển có một tầm vóc riêng biệt. Mang giọng kể hài hước, thông tuệ, cùng những miêu tả choáng ngợp về một thế giới Trung Địa bao la với rừng thẳm, núi cao, hang sâu, tiên, rồng, yêu tinh, người khổng lồ, v.v. cuốn sách vừa như một câu chuyện cổ tích dành cho những người trẻ tuổi, vừa đạt đến tầm của một tác phẩm văn học kỳ ảo quyến rũ độc giả mọi thời. Chính Anh chàng hobbit, chứ không phải Chúa nhẫn, đã đặt những viên gạch đầu tiên cho sự phát triển của dòng tiểu thuyết kỳ ảo hiện đại trong thế kỷ XX.

Hãy tưởng tượng bạn đang sống ở một đất nước trong thời đại chuyển mình, nơi các nhà máy và thành phố ngày càng nhiều lên và cũng giàu có hơn. Thế nhưng bạn lại sinh ra và lớn lên tại một vùng thôn nghèo chỉ có các lò rèn cả ngày đỏ lửa. Đó chính xác là thời thơ ấu của Pip, và rồi một ngày cậu biết được mình có thể sẽ thừa hưởng một gia tài lớn. Thế là cậu bé – mang theo những ngây thơ và kỳ vọng lớn lao – bắt đầu cuộc hành trình từ vùng đầm lầy khốn khó đến London giàu có phồn hoa. Chốn thành thị rực rỡ hào nhoáng biến cậu bé nghèo với trái tim dũng cảm thành một người đàn ông trưởng thành, nhìn rõ những được, mất, nhận ra những phù phiếm và hận thù, với cái giá phải đánh đổi là biết bao mất mát, tội lỗi và những tình cảm không bao giờ trở lại như xưa. Trong Những kỳ vọng lớn lao, hai phạm trù thành thị và gia đình là trọng tâm trong cách Pip thay đổi cảm nhận về thế giới. Ba địa điểm chính trong cuốn tiểu thuyết (ngôi nhà thời thơ ấu, dinh thự của cô Havisham và thành phố London) định hình cho cuộc hành trình đời cậu, một hành trình đan xen giữa ảo ảnh và thực tế, giữa giản dị và xa hoa, giữa chân thành và giả dối. Nhà cô Havisham chính là dấu mốc cho sự thay đổi trong tâm tưởng của Pip, là nơi khởi đầu của “những kỳ vọng lớn lao”. Sau lần gặp gỡ đầu tiên với Estella – con gái nuôi của cô chủ nhà, Pip biết được sự cách biệt giữa giàu và nghèo. Tận mắt thấy sự xa hoa của giai cấp thượng lưu, Pip cảm thấy cuộc sống của cậu thật thấp kém, con người cậu chẳng có một giá trị nào. Gia đình bên đầm lầy cùng lò rèn nơi có Joe hiền lành luôn bảo vệ và yêu cậu, giờ đây đã thua xa những người có tiền như cô Havisham và Estella. Pip bắt đầu thấy xấu hổ về gia đình mình. Cậu tin rằng cách duy nhất để Estella chấp nhận và yêu cậu đó là trở nên giàu có và đặt chân vào tầng lớp thượng lưu. Lúc này, thành thị phồn hoa dưới đôi mắt của Pip là nơi chứa tất thảy những kỳ vọng về tương lai rực rỡ: tiền tài, địa vị và trái tim của nàng Estella. London chính là nơi khiến Pip trưởng thành và thay đổi hoàn toàn. Thành phố có vẻ hỗn loạn này đã dạy cậu một bài học để đời về tiền bạc và lòng người. London một mặt đáp ứng những kỳ vọng lớn lao của cậu, đó là nơi cậu bắt đầu trở thành một quý ông; mặt khác, nó là thành phố của sự suy tàn và sụp đổ, của cuộc sống nhộn nhịp chứa đầy giết chóc và hận thù, nói cách khác, nó xóa bỏ mọi ảo tưởng, bao gồm cả những kỳ vọng ban đầu. Nó có thể thay đổi tất cả mọi thứ, làm một người đàn ông chệch hướng khỏi đường đời của chính mình. Anh ta trở nên ích kỷ, tự phụ và hợm hĩnh. Anh ta đánh mất mối liên kết với quê hương và gia đình. Anh ta tự xoá đi những tình cảm chân thành và ước nguyện ban sơ. Lúc đầu Pip vốn là một cậu bé ngây thơ, nhân từ, trung thực và chăm chỉ. Nhưng tiền tài đã cướp đi sự ngây thơ của cậu bé. Sau khi trở thành quý ông, Pip bắt đầu xem thường những người nghèo khổ và xấu xí. Ảo tưởng về địa vị mới và sự giàu có đã vượt xa tình cảm của Pip với Joe – người đầu tiên dạy anh học nghề rèn. Tình yêu thương anh dành cho Joe lúc xưa đã thay bằng cái nhìn khinh thường, rằng đôi tay Joe thô cứng giống như đôi giày của anh ấy, rằng Joe lạc hậu và quá giản đơn, rằng điều đó càng làm cho con người Joe thấp kém. Pip bị cuốn vào những mưu mô và tranh giành quyền lực. Chính tay anh phá vỡ mọi mối quan hệ, huỷ hoại tình cảm của những người chân thành thương anh. Rồi cũng đến lúc niềm tin của Pip vào sức mạnh đồng tiền, hay đúng hơn là sự ngây thơ khi nghĩ rằng tiền bạc sẽ giúp anh sống tốt hơn, bị phá vỡ hoàn toàn trong suốt những năm ở London. Pip nhận ra mình không hề hạnh phúc khi sống ở nơi này. Sự giàu có và địa vị chỉ làm anh ta hư hỏng, khiến anh ta rời bỏ những người yêu anh và sa vào những khoản nợ. Lúc này, Pip mới trở thành một người đàn ông thực sự trưởng thành và chín chắn. Anh tự cứu mình khỏi cái bẫy ngộ nhận của tiền tài, bắt tay vào gầy dựng sự nghiệp bằng sức lao động chân chính. Anh nhận ra rằng hạnh phúc phụ thuộc nhiều nhất vào cách một người nhìn nhận và đối xử với chính mình. Thông qua hành trình hiện sinh của Pip, Dickens cho thấy bản chất đằng sau cuộc sống phồn vinh trong thời đại Victoria. Cách mạng công nghiệp có nghĩa là sự kế thừa của những thay đổi, biến nước Anh từ một đất nước phần lớn là nông thôn và nông nghiệp thành một quốc gia chủ yếu là đô thị và sản xuất. Từ đó, nó tạo ra sự thay đổi lớn trong cách cư xử của con người. Đô thị hóa và vật chất đã khiến mọi người đặt định hướng của họ vào tiền. Tiền, là kết quả của khái niệm hiện đại, đã thay đổi giá trị tiêu chuẩn của hành vi và suy nghĩ. Bầu không khí công nghiệp hoá đặt con người trong tình huống cạnh tranh. Họ chiến đấu với nhau để chiếm lấy vị trí thoải mái nhất trong xã hội. Thay vì sử dụng trí thông minh của mình để đạt được lợi nhuận theo cách tích cực, họ biến thành kẻ khôn lanh và sử dụng bất kể thủ đoạn nào. Hình ảnh nhà tù trong cuốn tiểu thuyết là một biểu tượng cho hậu quả của cuộc sống đeo đuổi tiền bạc. Nó là xiềng xích khoá con người khỏi một cuộc sống thực sự đẹp hơn và đáng sống hơn, thay vào đó là sự nhàm chán lặp đi lặp lại. Con người có xu hướng giam cầm linh hồn bên trong của họ đằng sau những mặt nạ lừa dối. Xã hội đô thị biến họ thành những con số và máy móc, tinh thần và trí tưởng tượng bị kìm hãm, mối liên kết với gia đình bị phai nhạt. Đó có lẽ là chủ nghĩa đô thị thực sự trong cuốn tiểu thuyết này.

“Be with me always – take any form – drive me mad! Only do not leave me in this abyss, where I can’t find you!” Đó là lời khẩn cầu đau đớn của một kẻ si tình đến ích kỉ khi biết người hắn yêu nhất đã mãi mãi ra đi. Đó là lời khẩn cầu của Heathcliff – đứa con nuôi hèn kém nhà Earnshaw khi hay tin Catherine Earnshaw, người duy nhất trên cõi đời này yêu hắn đã nằm sâu ba tấc đất. Heathcliff và Catherine, hai con người thuộc hai tầng lớp khác nhau – một thấp kém, thô tục; một xinh đẹp, kiêu kì – đã đem lòng yêu nhau say đắm. Yêu đến điên cuồng, yêu đến khờ dại, yêu đến mức sẵn sàng giày vò, hủy hoại đối phương cùng tất cả những người xung quanh. Chỉ đến khi mộ phần đã được chôn cạnh nhau, hai tâm hồn cuồng nhiệt ấy mới thật sự tìm thấy bình yên nơi trái tim mình. “Đồi gió hú”, đúng như tên gọi, là câu chuyện tình yêu đầy điên loạn diễn ra nơi miền đồng quê Yorkshire hoang vu, hiu quạnh. Mối tình ấy, cũng giống như ngọn gió đồng hoang: phóng khoáng, man dai nhưng dai dẳng, ám ảnh. Có phải vì cùng lớn lên nơi gió thổi hoang hoải, cô đơn ám ảnh tâm hồn mà hai con người quá đỗi khác biệt ấy lại tìm đến nhau? Có thật là họ khác biệt, hay đều có điểm chung là sự ích kỷ đến hèn hạ trong tình yêu? Cathy có yêu Heathcliff không, nàng đã tự khẳng đó thôi “Nếu tất cả mọi người khác chết mà anh ấy còn thì em sẽ còn tiếp tục tồn tại; nếu tất cả mọi người khác còn mà anh ấy mất, thì vũ trụ sẽ thành một cái gì hết sức xa lạ và em sẽ không còn có vẻ như một bộ phận của nó. Tình yêu của em đối với Linton giống như cây trong rừng, thời gian sẽ làm nó thay đổi, em biết thế, như mùa đông làm cây thay đổi. Còn tình yêu của em đối với Heathcliff thì tựa như những tảng đá vĩnh cửu bên dưới, một nguồn vui chẳng mấy biểu lộ nhưng cần thiết”. Còn Heathcliff, hỏi hắn có yêu Cathy hay không thì chẳng phải là quá thừa thãi sao. Vậy cớ gì họ lại hủy hoại, giày vò nhau đến vậy? Tại sao Cathy lại làm tan vỡ trái tim Heathcliff cũng như bóp nghẹt chính trái tim mình như vậy? Vì họ chẳng phải cơn gió để có thể tự do tự tại sống với đam mê của mình. Vì họ là con người nên chẳng thể thoát khỏi xiềng xích những định kiến giai cấp, rào cản xã hội. Vì Cathy là cô tiểu thư kiêu kì nên đâu thể hạ mình kết hôn với một kẻ mồ côi nghèo hèn. Không đến được với nhau nên họ tìm cách hủy hoại nhau. Đặc biệt là Heathcliff, với bản tính ích kỷ, nham hiểm, hắn không được hạnh phúc thì đối phương cũng tuyệt đối không thể hạnh phúc. Tình yêu của hắn dành cho Cathy là thứ tình yêu ban sơ, trần trụi nhất, đến mức mà phần CON lấn lướt cả phần NGƯỜI. Mà tình yêu thì có bao giờ lại thiếu đi sự ích kỷ, khao khát chiếm hữu? Đối với một kẻ thiếu giáo dục, thô tục như Heathcliff thì bản tính ích kỷ của tình yêu lại càng được bộc lộ rõ ràng hơn bao giờ hết. Ngay đến một người gia giáo như Catherine, nàng cũng ích kỷ lắm thay! Nàng không kết hôn với người ta, nhưng lại không muốn người ta quên đi nàng. Nàng đòi người ta hiến dâng linh hồn cho mình mà chẳng dám vì người mình yêu xé bỏ các mác “thể diện”. Đến tận lúc chết, nàng vẫn muốn người ở lại phải đau đớn vì mình… Mối tình của Heathcliff và Catherine, hoa mĩ mà nói là một mối tình đẹp đến ám ảnh. Có đam mê, say đắm, có hận thù, ghét bỏ. Nhưng trên thực tế, có mấy ai dám bước đi trên con đường tình yêu ấy, có mấy ai dám yêu dám hận như hai kẻ ngông cuồng ấy đâu. Bản thân mình ngưỡng mộ cách Heathcliff yêu, nhưng không sao thích được cách hắn thể hiện tình yêu ấy. Nó quá bản năng, quá hoang dã, và hình như chẳng có chút thấu hiểu nào cả. Họ chà đạp, ám ảnh nhau ngay cả khi âm dương cách biệt. Heathcliff ở lại, sống tiếp cuộc đời với nỗi ám ảnh khôn nguôi về người đã chết. Còn Catherine, ai bảo chỉ có người sống đau đớn? Ngay cả người chết cũng đâu thể ngủ yên. Linh hồn nàng vẫn mãi lang thang nơi đồng hoang gió rít, tiếng khóc nỉ non hòa cùng gió thổi hiu hắt… Emily Bronte không chỉ xây dựng thành công một mối tình ngông cuồng đầy đam mê, mà mình còn thích hơn cả là cái cách bà khắc hoạ không khí hoang vu, cô quạnh làm nền cho mối tình ấy. Miền quê Yorkshire dưới ngòi bút mạnh mẽ, phóng khoáng của Emily hiện lên với những đỉnh đồi trơ trọi, cây cối ngả nghiêng, ngọn gió miên man trải dài trong tình yêu và thù hận. Ai mê văn học Anh hẳn đều biết ít nhiều về ba chị em nhà Bronte. Ba người phụ nữ tuy đoản mệnh nhưng bất chấp mọi định kiến về “phụ nữ viết văn”, vẫn tỏa sáng trên văn đàn như những ngôi sao rực rỡ nhất. Đọc “Đồi gió hú”, thật khó tin khi biết thứ văn chương dữ dội, ăm ắp cuồng nhiệt ấy lại được chắp bút bởi một người phụ nữ nhỏ bé, nền nã. Ở vào thế kỷ XIX, khi mà những cô gái đồng trang lứa được dạy bảo trở nên duyên dáng, đảm đang để trở thành một người vợ thì Emily lại đang đắm chìm trong những con chữ, tìm cách thoát ly khỏi sự cô đơn nơi miền quê bằng cách viết văn. Phải chăng, vì cũng lớn lên nơi đồng quê bát ngát, ngày ngày đối mặt với nỗi cô đơn cùng gió thét thê thảm nên Emily mới đồng cảm với các nhân vật đến vậy? Nhưng bà là nàng Catherine khao khát yêu thương và tự do đến khắc khoải, hay là Heathcliff dữ dội cuồng nhiệt mà chẳng thể thắng nổi con quỷ ích kỷ trong trái tim mình? Câu hỏi ấy, có lẽ vẫn còn trăn trở mãi trong lòng hậu thế, cũng như ngọn gió kia vẫn ngày đêm gào rú man rợ nơi đỉnh đồi heo hút… Khép lại cuốn sách được mệnh danh là tuyệt tác văn chương của văn học Anh, mình không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thoát khỏi cái không khí tù túng, cô đơn đến ám ảnh ấy. Nhẹ nhõm vì linh hồn của Heathcliff và Catherine lại được ở bên nhau, cùng nhau chơi đuổi bắt, tự do tự tại như cơn gió thổi nơi đỉnh đồi. Nhẹ nhõm vì bao thù hận cuối cùng cũng qua đi, tình yêu tựa như ánh ban mai lại chiếu rọi nơi “Đồi gió hú”, xua tan bao u ám, cay nghiệt đã từng tồn tại suốt chục năm qua. “Biết đến khi nào ngọn gió không còn dữ dội nữa, trả lại bình yên cho trái tim ta?” Đã là gió thì chẳng bao giờ hết dữ dội. Nhưng chỉ cần được bên em thì trái tim đã đủ bình yên rồi!

Kiêu hãnh và Định kiến là tác phẩm điển hình của văn học cổ điển, không có những tình tiết bất ngờ, không có sự kiện đặc sắc, thay vào đó truyện đi sâu phân tích tâm lý nhân vật. Những độc giả đã quen với tiểu thuyết hiện đại diễn biến nhanh và kịch tính “Bạch dạ hành“, “Triệu phú khu ổ chuột“,… sẽ buồn ngủ khi đọc những câu thoại trịch thượng, những phép tắc ứng xử không phù hợp quy chuẩn thời nay. Nhưng chắc chắn khi gấp sách lại, bạn phải dành nhiều thời gian suy nghĩ những vấn đề và giá trị câu chuyện truyền tải. Tiểu thuyết là vở hài kịch chương hồi với những tình tiết oái oăm, dở khóc dở cười chuyện kén chồng của gia đình Bennet. Cả nhân vật và tình huống làm nên thành công thương hiệu “Kiêu hãnh và Định Kiến”. Ấn tượng dàn diễn viên tài tình Hai nhân vật trung tâm chỉ nổi bật ở nửa sau câu chuyện, nửa đầu là “đất diễn” của 3 nhân vật, mà nếu chịu khó quan sát hình tuợng này vẫn thấp thoáng đâu đó trong cuộc sống hằng ngày. Vai bà Bennet – Bà mẹ của 5 cô con gái Bà mẹ có đầy đủ đức tính của bà nội trợ trung lưu điển hình, cuộc đời bà có 2 việc chính: kén chồng cho 5 đứa con và… ngồi lê đôi mách. Từ đầu tới cuối truyện bà luôn bận rộn thực hiện 2 “thiên chức” này. Khi vùng Herforshire chuẩn bị đón tiếp vị khách giàu có từ London, lẽ dĩ nhiên bà là một trong nhiều phụ nữ trong vùng nôn nóng ra mắt với anh ta, vì số tiền thừa kế 5000 bảng mỗi năm đủ để gia đình bà sống sung túc và nâng tầm vị thế với hàng xóm. Tất nhiên giàu có sang chảnh là điều tiên quyết bà yêu cầu ở chàng rể, không cần quan tâm tính cách anh chàng thế nào. Mà kể cả anh ta không ra gì cũng không sao! Chỉ cần anh ta xinh trai, giỏi nịnh hót là được. Tính cách của bà có thể tạm thông cảm vì nhiệm vụ quan trọng của bà là chăm lo gia đình. Nhưng chính nhân vật sau đây mới là tính cách đặc đáo nhất trong 3 nhân vật. Vai nam Collins – Mục sư và họ hàng xa của bà Bennet Hẳn anh không biết thế nào là phải trái. Khiếm khuyết trong tư chất ấy cũng được giáo dục hay giao tiếp bù đắp, nhưng chỉ một phần rất ít ỏi. Đời anh ta chịu sự dìu dắt của một người cha thất học hà tiện. Tính lệ thuộc được người cha nuôi dạy ban đầu đã đem lại cho anh ta cung cách rất nhún nhường, nhưng giờ đã giảm đi nhiều do đầu óc kém cỏi, đời sống ẩn dật và và cái tâm lý theo sau sự thịnh đạt có sớm và bất ngờ. Nhờ tình cờ quen biết phu nhân Catherine de Bourgh, cuộc đời anh chàng sang trang mới. Chỉ cần tâng bốc bà già đó, anh đã có tiền bạc, đất đai, vợ đẹp. Điều đó khiến anh ta thành một sự pha trộn giữa tính ngạo mạn mà xun xoe quỵ lụy, tự cao tự đại mà lại hèn mọn nhún nhường. Một đôi dòng miêu tả rất chân thật tích của Collins, dù đất diễn không nhiều, nhưng mỗi lần xuất hiện đều khiến người đọc bật tức cười về sự lố lăng, kệch cỡm của anh chàng. Trong vở kịch đại tài nếu bà Bennet diễn vai nữ “phản diện” thì Collins vào vai nam hài. Tình huống 2 nhân vật gặp nhau là những phân đoạn “bi hài kịch” buồn cười, ngốc nghếch khiến người đọc hết cười bò lại thở dài ngao ngán. Thay vì ngăn cản, phu nhân Bennet đồng ý gả con gái cho Collins vì anh ta vừa có tiền, vừa có địa vị. Anh chàng rỗng tuếch, xu nịnh, trịch thượng được đối xử tử tế trong nhà Bennet. Và phu nhân gần như phát điên vì Elizabeth, cô con gái thứ 2 của bà dám thẳng thừng từ chối vị mục sư khả kính này. Nếu sống thời nay Collins sẽ bị khinh là “con chó” trung thành nịnh hót chủ nhà, nhưng thật may mắn vì xã hội anh sống cách đây 300 năm nên thành ra tính cách của anh được trọng vọng, lại được mang chức danh cao quý. Vai nữ Charlote Lucas: Người phụ nữ của gia đình Nếu bộ đôi Collins – Bennet đem đến sự hài hước, lố bịch thì câu chuyện của Charlote Lucas có phần u ám, thực dụng hơn, chính tài năng xây dựng hình tượng nhân vật khiến “Kiêu hãnh và định kiến” thuộc top những quyển sách xuất sắc nhất mọi thời đại. Charlote Lucas là người phụ nữ xinh đẹp, có đầu óc, con nhà trung lưu. Sau vài ba lần trò chuyện đã đồng ý làm vợ Collins hèn hạ, độc đoán. Mọi người trách chị cho đến khi biết lý do: chị đã 27 tuổi, vài năm nữa sẽ 30, lúc đó cơ hội kiếm chồng gần như bằng không và chị phải mang danh gái ế suốt đời. Khao khát của chị là có gia đình, với ai cũng được, chị sẽ thu xếp lo toan mọi thứ trong nhà. Sau đó chẳng ai biết chị cảm thấy thế nào sau khi thành Ms Collins, thất vọng, mệt mỏi hay buồn chán. Chị che giấu cảm xúc quá tuyệt vời! Và giờ vở kịch hay mới chính thức bắt đầu Đằng sau bầu không khí yên bình của vùng Herforshine nước Anh là những chuyến viếng thăm hằng ngày của những phụ nữ trung lưu. Khi tài chính dư dả, người ta không quá lo lắng bữa ăn thường ngày, thì điều họ chú ý là tiền và địa vị, làm thế nào có thêm tiền, làm thế nào nâng tầm địa vị. Nếu gia đình thân chủ vì cách nào đó “đổi đời”, họ sẽ hào hứng khoe khoang với thiên hạ may mắn của mình. Chẳng mấy chốc, cả xóm kháo nhau tin tức này và chúc mừng gia đình may mắn. Những ánh nhìn ngưỡng mộ và những cuộc viếng thăm lại nhiều hơn vì họ cần…khoe làng xóm cái phúc của mình. Nhưng nếu chẳng may gia đình ấy có điều tiếng chi, cả làng cũng biết nhanh hơn bao giờ hết. Họ nhân cơ hội nói xấu, gia đình bất hạnh sẽ phải nhận cái nhìn biễu môi, sự chê cười, những lời nói ác ý mà những người dễ tính cũng phải nhăn mặt. Ở vùng này người ta nhạy cảm với tin tức, bất cứ biến động nào cũng không qua mắt được những người đàn bà ở đây. Khi chàng quý tộc trẻ tuổi Bingley chuẩn bị dọn về, các bà quả quyết đây sẽ là mối tốt nhất vì món lợi tức 5000 bảng mỗi năm đảm bảo cuộc sống sung túc con gái họ, đồng thời làm rạng danh gia đình nhà gái, vốn chỉ là những quý tộc nhỏ không mấy tiếng tăm. Trong những gia đình này, gia đình Bennet có 5 cô con gái cần gả chồng, trách nhiệm của bà là hóng hớt thông tin và tìm mọi cách chèo kéo anh chàng Wickham kia. Cô chị cả Jane Bennet may mắn lọt vào mắt xanh của Wickham, chuyện tình của đôi trẻ chớm nở. Gia đình kì vọng cô chị hai sẽ sớm lấy chồng giàu để 4 cô em còn lại dễ dàng tiếp cận giới thượng lưu hơn. Ngày diễn ra vũ hội, trong số những khách mời hôm đó có một thanh niên đi cùng Wickham, người ta kháo nhau rằng anh này thậm chí còn giàu hơn Wickham, số tiền anh nhận được mỗi năm lên đến 10000 bảng. Nhưng rủi thay, anh không có cái thân thiện dễ mến của người người bạn chí cốt, và người ta nhanh chóng cho rằng anh kiêu hãnh, lạnh lùng. Các bà quay lưng với anh mặc dù ban đầu cũng được xem là “mối” tốt! Anh là đại quý tộc Darcy, người đã phải lòng cô con thứ Elizabeth Bennet trong lần gặp đầu tiên. Khi đạo đức không thể thắng nổi sức mạnh đồng tiền và quyền lực Đó là chuyện thường ngày ở huyện. Đó là lẽ sống, là cuộc đời của các bà. Phụ nữ dù giàu hay nghèo cũng đều có ước muốn giàu sang. Người giàu thì mong giữ của cải trong nhà càng nhiều càng tốt. Người nghèo thì ước ao đổi đời, làm cách nào một ngày mở mắt ra, chiếc giường ngủ tô son thiếp vàng, không phải là cái “máng lợn” thường ngày. Nhưng nước Anh ngày đó chưa nhiều người biết làm kinh tế, cũng không nhiều người xem làm ăn buôn bán để đổi đời. Phái nữ càng được mặc định làm nội trợ trong nhà. Xã hội phân chia tầng lớp rất rõ ràng, tầng lớp đại quý tộc, tầng lớp tiểu quý tộc, tầng lớp trung lưu,… Nhiều tiền bạc không đủ khiến xã hội trọng vọng, ở đó tầng lớp cao nhất mới được trọng vọng. Vậy là mục tiêu đã quá rõ ràng với phái nữ. Lấy một ông chồng giàu sụ được phong tước. Hoặc chí ít là những người có tiềm lực kinh tế ít được trọng vọng hơn. Chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ, thời của Jane Austen – Những cô gái xinh đẹp, có đầu óc, con nhà trung lưu, muốn giàu có, và tương lai ổn định không còn cách nào khác phải “săn” những người đàn ông lắm của. Ở xã hội đó, những người đàn ông lắm của là mục tiêu săn đuổi số 1 của cánh chị em phụ nữ. Những người phụ nữ trung lưu có chút học thức, nhan sắc muốn chen chân vào giới thượng lưu và đảm bảo tương lai êm ấm. Nhưng khổ nỗi, số phụ nữ như thế ở vùng quê nước Anh nhiều vô kể, mà lượng đàn ông đáp ứng nhu cầu đó lại có hạn. Vậy là các quý bà từ từ giảm tiêu chuẩn tìm chồng lại để tìm ra đối tượng trong cuộc “săn” đuổi quyết liệt này. Nhưng giảm tiêu chí nào cũng được ngoài trừ … tiền. Vậy nên những người đàn ông xấu xí, ma chê quỷ hờn, ăn nói “vô duyên” cũng lọt vào mắt xanh của bao thiếu nữ. Chỉ cần hầu bao anh ta rủng rỉnh, anh sẽ được gia đình săn đó. Thế là đủ ! Nhờ sự “dễ dãi” thái quá đó mà nhiều gã đàn ông tránh được kiếp “ế” vợ, còn giới nữ thì không phải mang tiếng “ế” chồng ! Quan niệm xã hội trở thành chất liệu ra đời của tiểu thuyết Kiêu hãnh và định kiến. Khi mà lòng tham khiến chuẩn mực đạo đức bị coi nhà, chẳng phải sẽ có lắm “tấn trò đời” để xem sao! Ngòi bút hóm hỉnh, sắc sảo, đầy châm biếm của Jane Austen khiến bạn đọc phải bật cười nhiều tình huống kén rể chuyện chồng không tưởng của các bà mẹ. Nhưng khi tiếng cười qua đi người ta chiêm nghiệm lại rằng, hình như chuyện này vẫn xảy ra ở thời đại này. Nhưng xã hội không một màu như thế, một vở hài kịch dở mấy cũng cần khán giả. Vẫn có những ngừời đàn ông hiểu mình muốn gì cần gì nên mang cái tôi kiêu hãnh rất lớn. Ngược lại phụ nữ có lòng tự trọng cao không dễ gật đầu với kẻ đầy tiền đầy quyền, vì bản thân cô ta mang định kiến quá hà khắc. Họ là người chứng kiến từ đầu chí cuối trò hề này, và lắm lúc cũng bị kéo vào thói đời đó! Sau tất cả, phép tắc vẫn là thước đo tối thiểu của con người Cô chị cả Jane dịu dàng, luôn nghĩ tốt cho mọi người, cô chị thứ Elizabeth ngang bướng, lạnh lùng. Cô em thứ 3 Lydia ngang bướng, thích gặp gỡ các chàng trai, cô em thứ 4 Kitty giống tính chị 3, cô em út Mary kiêu kì, trưởng giả. Trong hoàn cảnh đó chỉ có lý trí tỉnh táo của Elizabeth mới giúp cô tránh xa toan tính vụ lợi xã hội. Sau một loạt biến cố, hiểu lầm. Bingley đột ngột rời bỏ vùng Hemforshine sau khi đính hẹn ước với cô chị cả, Jane đau khổ thất vọng một thời gian. Collins – người thừa kế hợp pháp tài sản của Bennet – xuất hiện. Bà Bennet có lý do lo lắng viễn cảnh anh ta đuổi hết cả gia đình rau khỏi nhà sau khi ông Bennet qua đời. Collins ngỏ lời cưới Elizabeth, bà Bennet đồng ý vì lợi ích gia đình. Nhưng cô gái thông minh, cá tính như Elizabeth không dễ chấp nhận cuộc hôn nhân đầy toan tính này. Trong khi cô bạn thân Lukas không vội bỏ qua cơ hội kiếm chồng “trời cho” này. Trong thời gian đó, 5 chị em quen biết Wickham, một chàng trai trong đội dân quân gần nhà họ. Vốn có quen biết Darcy, anh kể các cô nghe mọi thói hư tật xấu của chàng quý tôc cao ngạo. Rất nhanh sau đó Elizabeth có tình cảm đặc biệt với Wickham vì sự lịch thiệp, hào hoa phong nhã trái ngược hẳn Darcy. Nhưng xung quanh anh chàng này vẫn có gì đó không rõ ràng. Elizabeth tình cờ gặp Darcy trong lần đến chơi London. Tại đây anh thổ lộ tình cảm của mình với Eliza, nhưng cô thẳng thừng từ chối vì cho rằng tính cách anh quá kiêu kì. Darcy viết thư giải thích rõ mọi chuyện. Trong thời gian này nhà Bennet trải qua những biến cố khủng khiếp nhất. Cô con gái thứ 3 Lyzzy ương bướng bỏ nhà đi theo Wickham, mọi người giờ mới hiểu con người thật đểu cáng của hắn. Từ đây những hiểu lầm của Elizabeth được giải tỏa, thói kiêu hãnh của Darcy phải nhún nhường trước sự kiên định của cô con gái Bennet. Elizabeth dần hiểu ra trước đây cô hiểu lầm Darcy. Anh thông minh quảng đại, nhưng nghiêm nghị không hòa đồng. Mọi kiêu hãnh phải giải tỏa và định kiến được nhún nhường. Sau nhiều hiểu lầm, cuối cùng Darcy và Elizabeth cũng bên nhau hạnh phúc.

Truyện kể về cuộc phiêu lưu của bốn người bạn: Chuột Chũi, Chuột Nước, Bác Lửng và Cóc trái khoáy. Thật đáng học hỏi! Trên chiếc ô tô mới của Cóc luôn phát ra tiếng kêu píp píp píp và chạy bạt mạng, họ đã đi qua dòng sông, qua bờ cỏ, khu rừng, qua nơi trú ngụ của những loài thú. Thật đáng học hỏi! Biết bao câu chuyện kỳ thú, bao cảnh trí thơ mộng, kỳ ảo, tất cả cùng cuộn cuộn như một giấc mơ cổ tích mà mọi lứa tuổi đều có thể đam mê. Hãy cho tôi biết sự thật!. Hãy cho tôi biết sự thật! Một câu chuyện hết sức lí thú với lời văn miêu tả phải nói là quá sức đẹp đẽ. (Một lời cảm ơn chân thành đến tác giả cuốn sách và dịch giả Nguyên Tâm) Nếu là một đứa trẻ, chúng sẽ thấy đây là một cuộc phiêu lưu dọc miền sông nước kì lạ của những nhân vật chả dính dáng gì với nhau, Chuột Chũi, Chuột Nước, Bác Lửng và thằng Cóc, học được nhiều bài học hay về sự chân thành tử tế của tình bạn, đồng thời cũng tự nhận thức được sự tai hại của bản tính huênh hoang khoe mẽ mà ba má dù tế nhị tới đâu cũng khó mà đề cập tới. Nếu là một người lớn, ồ là một người lớn, thì đây là một quyển sách rất đẹp, hài hòa giữa những suy nghĩ nhỏ nhặt đơn giản mỗi ngày và những việc lớn một người (hoặc vài người) có thể làm vì người khác. Một điều đặc biệt là nếu một đứa trẻ vui vẻ nghĩ tới những chuyến phiêu lưu nhỏ này, tưởng tượng ra những hình ảnh ngộ nghĩnh của những chuyến đi, thì người lớn chúng ta (đặc biệt là những kẻ thích rong ruổi), khi đọc những dòng chữ trong cuốn sách, lại khát khao đến tận cùng việc phải bước ra ngoài thế giới, đi đến chỗ nọ chỗ kia, để nhận ra được rằng sau những chuyến đi thú vị mà mỗi người cần một lần trải qua trong đời, vẫn là những bình dị thường nhật trông chờ khi chúng ta trở về, một cánh cửa nhỏ, một ánh đèn nhỏ, một bài ca ngắn hay một chiếc giường xinh mà chỉ ở nhà mới có để có thể bầu bạn cùng với cả một kho kỉ niệm đẹp thu lượm được trong suốt những chặng hành trình. Có một điều khá tiếc là hình minh họa trong sách mở quá, rất khó nhìn ;(

Lúc đầu thấy dài thế này cũng hơi ngại nhưng một khi cầm lên rồi lại khó lòng bỏ xuống. Các câu văn rất đẹp, nối tiếp nhau trơn tru, liền mạch thể hiện tài năng của tác giả Charlotte Bronte và tâm huyết của dịch giả. Tiểu thuyết này có tất cả: kịch tính, lãng mạn, đam mê, khổ đau, hạnh phúc, rùng rợn, nhân vật phức tạp, sinh động. Charlotte dường như đã nắm bắt được bản chất tâm lí con người để hàng trăm năm sau người đọc vẫn có thể vui, buồn, cảm thông với nữ chính Jane và những nhân vật sống trong một xã hội hoàn toàn khác. Jane Eyre có lẽ là một trong những nhân vật xây dựng thành công nhất trong văn học. Jane Eyre không tỏa sáng rạng ngời như Lizzie Bennett, ưa phán xét, ngang bướng lạ, thậm chí không xinh đẹp nhưng sự cuốn hút ở cô đến từ tấm lòng, lương tâm, trí thông minh và ý chí độc lập. Trên hành trình trưởng thành của Jane, những áp bức cô trải qua, sai lầm cô phạm phải, người bạn cô kết thân đều góp phần định hình con người Jane và cách cô nhìn thế giới (vì Charlotte là người kể chuyện mạch lạc & nhất quán). Jane không ở đây để làm người ta thích, Jane chỉ làm điều cô cho là đúng. Tình yêu tuyệt thật đấy, nhưng Jane sẽ không vì thế mà hạ mình, làm trái lương tâm hay quẳng đi quyền tự quyết. Chúng ta tôn trọng Jane vì Jane tôn trọng bản thân và mọi người. Jane không hoàn hảo nhưng cô luôn cố gắng, ai cũng có thể và nên học tập Jane. “Chính tôi quan tâm đến tôi. Càng cô độc, càng không có bạn bè, càng không nơi nương tựa, tôi càng tự trọng.” –Hơi Spoiler– Thấy hơi tội cho Bertha, không được làm nhân vật đầy đủ mà giống như công cụ để diễn biến câu chuyện hơn. Charlotte cũng hơi thiếu bao dung trong việc miêu tả Bertha. Đoạn cuối thần giao cách cảm có vẻ hoang đường nhưng có lẽ tình tiết này để thể hiện Jane đã có niềm tin hơn vào bản thân và trực giác của chính mình, cô đã nhạy bén hơn với hiện hữu nằm ngoài cái thấy được bằng mắt thường, biết lắng nghe tiếng lòng mình để bước đến nhận thức cao hơn, chắc vậy. Nói về tôn giáo nhiều quá đôi khi cũng mệt nhưng bù lại Charlotte có cái nhìn khắt khe, tinh tế về Nhà thờ: ông hiệu trưởng bắt học sinh cắt xẹp tóc, ăn mặc đơn sơ để theo đức ‘khổ hạnh’ nhưng con gái cưng thì tha hồ chải chuốt lòe loẹt, St. John mục đích tưởng cao cả hóa ra lại ích kỷ nhiều hơn, Helen thánh thiện, ngoan đạo nhưng vì thế lại chấp nhận bất công, tha thứ cho tất cả (thực sự quá tốt cho thế giới này).

Lý Trí Và Tình Cảm là câu chuyện về hai chị em, hai tính cách trái ngược nhau hoàn toàn. Elinor sống lý trí, cẩn trọng và luôn kiềm chế cảm xúc của mình. Trong khi đó cô em gái xinh đẹp Marianne lại xốc nổi, cảm tính và luôn mơ mộng đến thứ tình cảm lãng mạn phù phiếm. Cuốn sách tiếp tục là một câu chuyện về các cô gái thuộc tầng lớp trung lưu trong xã hội Anh phong kiến. Họ không phải lo nghĩ đến cơm ăn áo mặc mà chỉ có nhiệm vụ kiếm một tấm chồng cho ra dáng để thỏa mãn mẹ cha. Họ dù tự do nhưng là tự do trong khuôn khổ lề phép gia đình. Chính sự giáo dục họ được hưởng hướng họ trở thành những kẻ ngây thơ, mơ mơ màng màng trong các mối quan hệ. Dù là Elinor cẩn trọng hay Marianne khinh suất cũng đều vướng vào các mối tình làm họ phải đau khổ. Trái ngược với nỗi khổ từ việc người đàn ông quá giữ phẩm giá của Elinor thì Marianne hoàn toàn là một nạn nhân bởi trò lừa của một tên sở khanh hạng nhất. Cô gái cảm tính mến mộ vẻ ngoài và thứ học thức mà Willoughby phô bày ra. Thậm chí nghe theo hắn mà tỏ ra ghét bỏ đại tá Brandon một cách phiến diện. Cuối cùng khi chịu nỗi bất hạnh lớn lao vì bị phản bội đến mức suy sụp cô gái mới nhận ra ai mới là người sẽ không bao giờ từ bỏ mình. Brandon có thể không đẹp, là một quân nhân cứng nhắc và quá già so với Marianne nhưng ở ông có thứ tình cảm sâu nặng như nước mà đám trai trẻ không thể dành cho cô. Cô không thích ông sẽ không xuất hiện trước mặt cô. Cô thích thơ ông sẽ đọc cho cô nghe dù có thể tâm hồn ông không thể hòa quyện với Shakespeare. Nhưng có hề chi. Ông yêu cô và có thể làm tất cả để cô gái của ông hạnh phúc. Nếu Marianne phải đi một vòng lớn rồi mới tìm ra người thật sự yêu mình thì Elinor ngược lại, cô đã thấy người ấy ngay từ đầu. Có điều cô không thể có được người ấy. Khi còn trẻ Edward từng nông nổi tự mình đính ước. Và giờ đây dù biết mình thật sự chỉ biết tình yêu là gì nhờ Elinor, thậm chí tư cách của cô hôn thê bí mật không ra gì thì anh cũng không thể từ bỏ. Bởi anh là một người đàn ông. Anh có sai lầm và chấp nhận sống cả đời với sai lầm ấy. Còn Elinor lại quá cao thượng. Cô khắc chế không cho mình thể hiện ra sự níu kéo hay ràng buộc nào với anh. Vì cô tôn trọng anh và cũng yêu mến chính tính chân thật cũng như kiên định ấy của anh. Chuyện tình của Elinor thậm chí sẽ còn bế tắc hơn cả Marianne bởi cô không thể hiện nỗi đau ra ngoài. Người ta sẽ cho rằng cô dửng dưng trước mọi thứ dù thật ra trong lòng cô đang đau đớn vô cùng. Thế nên dù là sự cẩn trọng thái quá của Elinor hay sự lãng mạn vô bờ của Marianne đều đáng ngại như nhau. Có lẽ sau những biến cố đã đến họ sẽ trở nên chính chắn hơn, thay đổi để phù hợp hơn với địa vị và hạnh phúc mới của mình. Một lần nữa Jane Austen lại thể hiện lòng tốt của mình với các nhân vật. Các cô gái của bà rốt cuộc đều sẽ lấy chồng. Sẽ có hạnh phúc viên mãn như cha mẹ họ mong muốn và chính họ mơ ước. Xã hội Anh thế kỷ 18 có thể không cho bà những ý tưởng sáng tạo xa hơn khác biệt hơn nhưng tôi vẫn nghĩ chỉ dừng lại ở đó thôi là quá tuyệt vời. Bi kịch cùng cực đôi khi là thứ cần thiết trong một cuốn sách nhưng riêng sách của Austen thì hạnh phúc mới là điều quan trọng luôn hiện hữu.

Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn (The Lord of the Rings), một bộ truyện quá thành công của văn hào người Anh J. R. R. Tolkien. Bộ gồm có ba tập và đều đã được chuyển thể thành phim điện ảnh, gây được tiếng vang lớn và đặc biệt là dành được tổng cộng mười bảy giải Oscar (giải tưởng danh giá của ngành điện ảnh). Tập đầu tiên của bộ Chúa Nhẫn này chính là Đoàn Hộ Nhẫn (The Fellowship of the Ring), mình thấy có một cách dịch khác nữa là Hiệp Hội Bảo Vệ Nhẫn riêng phần này đã ẫm 4 giải Oscar. Như mọi người thường nói đó, truyện thường hay hơn phim. Thế nếu phim đã danh giá đến thế rồi thì chúng ta còn nghi ngờ gì về nội dung truyện? Lấy bối cảnh vùng Middle- earth (Trung Địa), bộ truyện kể về hành trình tiêu diệt chiếc nhẫn quyền lực. Chiếc nhẫn vốn của Sauron tạo ra, đúng như cái tên ai nắm trong tay chiếc nhẫn này sẽ có được quyền lực và tuổi thọ nhưng nó cũng thao túng con người một cách kinh khủng. Linh hồn của Sauron ở trong chiếc nhẫn đó và hắn thao túng tất cả. Những tưởng chiếc nhẫn đó đã ngủ yên nhưng không, nó đã thức dậy trong lòng núi. Vô tình rơi vào tay một anh chàng Hobbit không biết tác dụng và sự nguy hiểm của nó. Người Hobbit đó tên Bilbo Baggins. Rất rất lâu sau này khi đã về già Bilbo đã trao lại cho Frodo Baggins, một người cháu của mình. Gandalf, một pháp sư và cũng là bạn của Bilbo biết chiếc nhẫn này và ông đã khuyên Frodo đến làng Bree. Đi cùng Frodo có Sam, người làm vườn của cậu. Trên đường đến đó cậu đã bị ma nhẫn tấn công và Frodo được đưa đến Rivendell để chữa trị. Tại đây, một hội đồng do Elrond (Tiên tộc) thành lập đã ra quyết định số phận chiếc nhẫn đó. Và nó phải bị tiêu hủy, tại một nơi duy nhất có thể làm điều đó: núi lửa Doom...