Trong một lần dạo chơi trên mạng, Sinh An lần đầu nhìn thấy Thiểm Quang
- một họa sĩ người Trung Quốc, cùng những tác phẩm của anh. Kể từ đó, cô đem
lòng yêu mến người họa sĩ phương xa này. Cứ nghĩ rằng đoạn tình cảm ngưỡng mộ
và thầm mến của Sinh An với Thiểm Quang mãi thầm lặng như thế, cho đến một ngày
nọ, cô quyết định rời khỏi Hà Nội, tới Bắc Kinh tìm anh.
Phương Bắc Phương Nam là hành trình trưởng thành của An và nỗ lực tìm
kiếm hạnh phúc của cô. Rất nhiều người từng bước chân vào thế giới của An và rời
đi, chỉ để lại dấu vết cùng kỉ niệm. An giống như phần lớn người trẻ hiện giờ,
luôn cảm giác mình bị vây khốn trong cô đơn không lối thoát, ngờ vực ngay cả những
điều thuộc về chính mình. Nhưng An không thỏa hiệp với nó, cô luôn khao khát và
nỗ lực kiếm tìm tình yêu, hạnh phúc.
Sau một thời gian dài chỉ có thể quan sát Thiểm Quang qua màn hình điện
tử, cuối cùng An đã có thể thực sự nắm lấy tay anh.
"Ngày đó chúng ta chỉ là hai người xa lạ, chờ đợi nhau qua màn hình máy tính, cách trở cả một đoạn không gian. Nhưng khi em tới tìm anh, anh lại dùng ánh mắt đẹp đến vậy nhìn em. Trong một giây đó, em đã biết hạnh phúc của mình chính là người này."
Đôi lời mở đầu:
Cô thích anh , một người không biết cô. Nhưng lạ thay,
thường thì cô thấy rất vui.
Có những ngày chỉ nhìn những bức hình anh đăng lên
Instagram, cô mỉm cười trong vô thức và thấy mình phấn chấn lạ thường.
Có những hôm, cô mệt rũ xuống vì áp lực. Lúc ấy cô chẳng
còn thời giờ mà nghĩ đến ai cả, sự chán chường vây lấy cô. Cô lên mạng tìm thứ
giải tỏa và quyết định nhắn tin cho anh dù là sẽ chẳng bao giờ được trả lời, dù
có vậy cô cũng rất là vui và thoải mái vì có thể dũng cảm tâm sự với người ta
Cảm giác yêu đơn phương một người
ở xa
Yêu đơn phương một người mà hàng
ngày đều chạm mặt dù là đối diện hay nhìn trộm từ xa đã là một loại tra tấn cảm
xúc. Vậy yêu đơn phương một người ở xa, hơn một năm vẫn chưa hề gặp mặt, vẫn cứ
ôm khư khư thứ tình cảm mông lung đó thì nên gọi là gì?
Người ta khi yêu xa, hàng ngày
được nhìn nhau qua màn hình nói chuyện được nhắn tin với nhau mà đã than ngắn
thở dài. Dù cho đó là khó khăn mà chần chừ do dự, có đôi chút thử thách đã muốn
buông tay. Còn yêu đơn phương một người xa thì thì hỏi biết lấy tư cách gì để
có thể gọi điện, nhắn tin hay quan tâm người ta.
Yêu xa đơn phương đôi khi là
trống rỗng, là nản lòng muốn buông bỏ và đôi lúc cũng nao lòng bởi những người
xung quanh. Nhưng rồi khi bất chợt nhớ lại khoảnh khắc lần đầu gặp mặt thì bao
chờ đợi ngày trước hay thậm chí về sau này cũng xứng đáng.
Yêu đơn phương một người xa là
khi nửa đêm bị mất ngủ vì nhớ mong nhưng chẳng dám nhắn tin hay gọi điện cho
họ. Chỉ biết lặng lẽ vào trang cá nhân và đọc những dòng trạng thái của người
ấy. Nếu như bắt gặp trạng thái người ấy cũng đang đơn phương hay yêu một ai thì
bạn chỉ biết khẽ nhếch môi và cười trừ.
Đơn phương một người ở xa đó là
dù có nhớ thương đến như thế nào cũng không thể lập tức gặp mặt. Mà cứ cho là
đến được thì trong hàng vạn lý do cũng chẳng thể nào tìm ra được cái cớ để hẹn
người.
Nhiều người gọi yêu đơn phương
một người ở xa chính là sự ngu ngốc nhưng nhiều người lại tỏ ra sự ngưỡng mộ.
Vì thấy sự chung tình mù quáng này lại rất là cao cả, nhiều người còn gọi đó
chính là ngôn tình. Thật vậy, khi con tim đã lỗi nhịp cũng là lúc bạn bị rơi
vào hố sâu không đáy. Dù cho bạn có cố gắng vùng vẫy ra sao cũng chẳng thể nào
thoát được. Chỉ còn cách ngồi yên đó và chờ người tới giúp.
Phương Bắc, Phương Nam – Tình Yêu Không Biên
Giới
Trong một lần dạo chơi trên mạng, Sinh
An lần đầu nhìn thấy Thiểm Quang – một họa sĩ người Trung Quốc, cùng những tác
phẩm của anh. Kể từ đó, cô đem lòng yêu mến người họa sĩ phương xa này. Cứ nghĩ
rằng đoạn tình cảm ngưỡng mộ và thầm mến của Sinh An với Thiểm Quang mãi thầm
lặng như thế, cho đến một ngày nọ, cô quyết định rời khỏi Hà Nội, tới Bắc Kinh
tìm anh.
Phương Bắc Phương Nam là hành trình
trưởng thành của An và nỗ lực tìm kiếm hạnh phúc của cô. Rất nhiều người từng
bước chân vào thế giới của An và rời đi, chỉ để lại dấu vết cùng kỉ niệm. An
giống như phần lớn người trẻ hiện giờ, luôn cảm giác mình bị vây khốn trong cô
đơn không lối thoát, ngờ vực ngay cả những điều thuộc về chính mình. Nhưng An
không thỏa hiệp với nó, cô luôn khao khát và nỗ lực kiếm tìm tình yêu, hạnh
phúc.
Sau một thời gian dài chỉ có thể quan
sát Thiểm Quang qua màn hình điện tử, cuối cùng An đã có thể thực sự nắm lấy
tay anh.
“Ngày đó chúng ta chỉ là hai người xa
lạ, chờ đợi nhau qua màn hình máy tính, cách trở cả một đoạn không gian. Nhưng
khi em tới tìm anh, anh lại dùng ánh mắt đẹp đến vậy nhìn em. Trong một giây
đó, em đã biết hạnh phúc của mình chính là người này.”
Trái tim con người
có một chỗ trống, nếu không tại sao người ta cứ muốn lấp đầy?
Có người cả đời sẽ
chẳng bao giờ tìm được, cũng có người sẽ quẩn quanh trong mớ bòng bong, liệu có
phải là người đó hay không? Giống như Nguyễn Sinh An.
Cô tên An, nhưng
lại chẳng “an", ít nhất trái tim cô là như vậy. Có thanh xuân, có rung động
đầu đời, nhưng kết cuộc lại là không nói ra.
Là vì sợ mất. Rất
nhiều người bỏ lỡ nhau đều vì như vậy. Nói ra rồi còn có thể tự nhiên bên nhau
không? Nếu là song phương liệu có bền lâu không? Nếu chỉ là đơn phương còn có
thể giữ lại tình cảm bạn bè bấy lâu không?
Tuổi trẻ mà, sợ hãi rất nhiều thứ.
Trong tuổi trẻ của
An, có Dương, một người “vừa đủ". Mang đến vui vẻ vừa đủ, an toàn vừa đủ,
thoả mãn vừa đủ, yêu thương vừa đủ. Cũng chính vì như vậy, mới không thể có kết
quả. Con người chỉ muốn tìm kiếm thứ mà họ thiếu, chứ không muốn chấp nhận thứ
“vừa đủ".
“Nhiều năm sau,
khi đã thực sự trưởng thành, chúng ta đã thôi không còn khát cầu tình yêu.
Nhưng vẫn hoảng sợ tịch mịch.
Khoảnh khắc đó cô
đơn đến vô cùng.”
Cứ như vậy, Dương
tồn tại như một điều kiện đủ, tiếc là An không cần. Cô vẫn luôn đi tìm thứ mà
mình cần, chẳng hạn như Thiểm Quang, một người “không thật".
An nhìn thấy Thiểm
Quang ở trên mạng, là một hoạ sỹ tự do. Tranh của anh tự do, bản thân anh cũng
tự do. An yêu “tự do” của anh.
An biết anh ở nơi
đó, mỗi ngày vẫn luôn tồn tại theo một cách rất riêng, chỉ là cô không thể làm
gì khác ngoài việc dõi theo. Bởi vì anh không có hồi âm.
Những tin nhắn,
những dòng tâm sự mà người gửi không cần, người nhận cũng không biết. Họ duy
trì một mối quan hệ vô hình như vậy, cho đến ngày An quyết định đi tìm anh.
Đã từ rất lâu rồi,
Thiểm Quang gần như là điểm tựa của cô. Dõi theo tin tức của anh, ngắm những bức
tranh của anh, nhìn thấy tâm sự của anh, An đã rất muốn đi tìm. Thế nhưng chưa
từng có một động lực nào đủ lớn để kéo cô ra khỏi cái kén dày nặng của mình.
Cho đến khi, một người rất quan trọng của cô không còn nữa.
An nhận ra, cuộc
sống vốn quý, nếu đã xác định tại sao lại sợ hãi? Nếu đã muốn làm, tại sao lại
ngừng tay? Nếu đã muốn anh, tại sao không đi tìm
Buổi chiều rực
ánh hoàng hôn, trên chiếc cầu ấy, Nguyễn Sinh An tìm thấy Thiểm Quang. Mặt trời
của mọi người sắp lặn, cô lại tìm được mặt trời của chính mình.
Thì ra là như vậy.
Mạng xã hội là ảo, nhưng tình cảm con người là thật. Tìm được Thiểm Quang, An
cũng tìm thấy bản thân mình. Những bối rối, những hoang mang đã không còn nữa,
chỉ còn những ngày tháng hạnh phúc bình yên.
“Em biết không.
Anh muốn đưa em tới Tứ Xuyên. Đi bằng xe lửa, ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường.
Bình bình đạm đạm. Để em tựa vào vai anh mà ngủ thiếp đi. Anh muốn cứ như vậy nắm
tay em. Đi theo em tới cùng trời cuối đất.”
“Chúng ta cùng
nhau chậm rãi già đi, vui vẻ hạnh phúc.”
“Anh muốn cắt
móng tay cho em.”
“Anh muốn làm rất
nhiều thứ.
“Anh muốn bên em
cả đời.”
Anh muốn…, nhưng
không thể làm được. Có lẽ kỳ tích của cả cuộc đời này, anh đã dùng hết vào giây
phút gặp được em, cho nên không thể tham lam được nữa.
An ở bên anh những
ngày cuối cùng, hoa đào không vì căn bệnh của anh mà ngừng nở, thành phố xa hoa
không vì sức khoẻ của anh mà tắt đèn, An không vì sự héo mòn mỗi ngày của anh
mà rời đi. Bởi vì cô thấy an yên trong lòng.
“Ngày đó chúng ta
chỉ là hai người xa lạ, chờ đợi nhau qua màn hình máy tính, cách trở cả một đoạn
không gian. Nhưng khi em tới tìm anh, anh lại dùng ánh mắt đẹp đến vậy nhìn em.
Trong một giây đó, em đã biết hạnh phúc của mình chính là người này.”
Cuộc sống không
có anh, trái tim An vẫn đầy
“Tôi nghĩ, tất cả
những hồi ức tốt đẹp mà buồn bã đó, sẽ trở thành điều quý giá vĩnh cửu nhất của
tôi.
Mãi mãi cho tới
sau này.
…
Có phải mọi nỗi
buồn đều đẹp không?
Có phải tình yêu
luôn kết thúc như vậy không?
Có phải kiếp sau
chúng ta sẽ gặp lại nhau không?
“Dù có đau lòng
hơn nữa, thì tôi vẫn đang sống.”
An vẫn sống, với
ký ức và tình yêu của Thiểm Quang. Cho nên đây là một kết cục hạnh phúc.
Mỗi người đều có
câu chuyện của riêng mình, sống thì phải dũng cảm. Mỗi người đều có một con đường
để đi, tìm một người lấp đầy, tìm một điểm tựa.
Cứ đi đi, dù là
phương Bắc, hay là phương Nam.
Cảm nhận bản thân:
Nội dung xoay quanh nhân vật chính Sinh An, “Phương Bắc,
phương Nam” chính là hành trình trưởng thành cùng nỗ lực tìm kiếm tình yêu của
cô gái nhỏ nhắn đó. Đem lòng yêu Thiểm Quang, một người họa sĩ tự do cách cô
hàng trăm kilômét, An chỉ biết dõi theo anh qua màn hình máy tính, qua những
dòng tin nhắn, tâm sự không hồi âm. Cho đến một ngày, An quyết định bước ra khỏi
vùng an toàn, tới Bắc Kinh tìm anh cũng là tìm hạnh phúc cho chính mình. Đây thực
sự là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, giản dị và đem lại sự bình yên kì lạ.
Nếu bảo mình tìm một điểm cao trào trong truyện thì mình sẽ không tìm được bởi
cuốn sách giống như một dòng sông trôi lững lờ, yên ả. Sinh An, cô gái nhỏ nhắn
ấy chắc chắn sẽ khiến nhiều người đọc phải cảm phục bởi tình yêu của cô và bởi
những nỗ lực, cố gắng trong hành trình chạm tới hạnh phúc. “Phương Bắc, phương
Nam”, nơi đây chan chứa một tuổi trẻ đầy tham vọng và hoài bão, một nỗi cô đơn
và nhiều lúc xen lẫn tình cảm không rõ ràng, rồi kết lại, vẫn là những phút
giây hạnh phúc, sâu lắng và có chút hụt hẫng. Mình có chút hụt hẫng vì phía gần
về sau, tình cảm của Sinh An và Thiểm Quang diễn ra khá nhanh, mặc dù là hai
người xa lạ, nên cảm thấy hơi vội vàng và chưa được sâu sắc cho lắm! Nhưng để
viết một cuốn truyện ngắn tầm gần 200 trang với nội dung khá chi tiết thì mình
nghĩ như vậy là rất tuyệt!
“Phương Bắc, phương Nam” là cuốn sách thứ hai mình đọc
của Giác, và một lần nữa ấn tượng văn phong của tác giả trẻ này. So với Điều
chưa kịp nói, ngôn từ, câu văn trong tác phẩm này rất bình lặng, nhẹ nhàng, đẹp
đẽ mà cũng thật sự rất buồn, một nỗi buồn sâu thẳm không thể thấy điểm cuối
cùng. Mình nghĩ có lẽ cuốn sách này được viết bằng quá nhiều cảm xúc, mạch truyện
có đôi chỗ không rõ ràng khi đan xen kể về quá khứ lẫn thực tại, có những đoạn
kể quá rông dài nhưng đôi chỗ lại khiến mình hụt hẫng. Nếu như cảm xúc được tiết
chế lại, vừa phải hơn thì mình nghĩ câu chuyện sẽ có điểm nhấn và hay hơn rất
nhiều đối với bản thân mình. Một điều nữa đó là về cái kết, câu chuyện kết thúc
khiến lòng mình thắt lại, có gì đó nghèn nghẹn mà cũng bức bối lắm.
Một số người, một số việc, không thể nào chia sẻ hay đồng cảm. Việc này không khó chấp nhận. Chúng ta đều hiểu. Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu. Vì vậy oán hận sinh ra thì rất ít. Chỉ có bất lực và tuyệt vọng. Những đứa trẻ như chúng tôi. Văn phong nhẹ nhàng và trong trẻo đến nỗi khiến tôi ám ảnh. “Cô đơn” dưới ngòi bút của tác giả trở nên da diết hơn bao giờ hết.
Một tác phẩm mà dường như mọi ngóc ngách của nó đều ẩn chứa một nỗi buồn man mác, một nỗi cô đơn đến đau lòng, lạnh lùng đến tàn nhẫn và tuyệt vọng đến vô cùng. Thế nhưng, trong nỗi cô đơn ấy mình vẫn cảm nhận được niềm khát khao tìm kiếm cho mình một tình yêu đích thực, một bến đỗ bình yên của Sinh An. Tuổi trẻ, chúng ta cũng đã bao lần nhầm đường lạc lối, đã bao lần cảm thấy mất phương hướng và lạc lõng trong hành trình trưởng thành và tìm kiếm hạnh phúc của bản thân. Sinh An cũng vậy, khi các trang sách cuối cùng khép lại mình cũng đã hiểu ra nhiều điều. Cuộc sống, gặp rồi rời xa đó cũng là điều dễ hiểu. Có rất nhiều người cũng sẽ giống như Dương, An, Chang trong câu chuyện từ từ bước vào thế giới của chúng ta rồi cũng từ từ rời đi, chỉ còn để lại nơi ta những kí ức. Việc chúng ta cần làm là học cách chấp nhận và tiếp tục bước tiếp. “Tôi nghĩ tất cả những người trên Trái Đất này đều cô đơn, Trái Đất nên đổi tên thành “Tinh cầu cô đơn” mới đúng “ Đọc đến đây mình đã tự hỏi bản thân: Cô đơn, có không? Đáp án là có. Đôi khi cảm thấy bản thân rất cô đơn, cô đơn vì những điều vô lí. Sự cô đơn của mình không giống như Sinh An. Đúng vậy, vì mỗi chúng ta luôn có rất nhiều lí do để cô đơn.
Lời kết:
Tình yêu như tia nắng xuân ấm áp mang đến cho mỗi người
một nguồn sống tươi mới, một không khí vui tươi và một sức sống mãnh liệt, tràn
đầy nhiệt huyết cho một tương lai mới.
Tuổi
trẻ là tuổi của sức sống, của những khát khao, đam mê, của việc hình thành và
mài dũa bản thân, mài dũa tương lai. Tuổi trẻ cũng là tuổi để yêu và được yêu.
Có thể thấy, tình yêu có vai trò và ý nghĩa vô cùng to lớn, đặc biệt đối với người
trẻ hiện nay. Tình yêu đầu tiên là những rung cảm, muốn gắn bó, hòa hợp của một
người nam và người nữ. Tình yêu hiểu rộng hơn còn là tình yêu gia đình, quê
hương, đất nước và phấn đấu xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn, tận hưởng những
vẻ đẹp mà cuộc sống mang lại. Tình yêu của tuổi trẻ là động lực để người trẻ
vươn lên trong học tập và trau dồi để hoàn thiện bản thân. Nó giúp ta có suy
nghĩ, hành động đúng đắn hơn và được mọi người xung quanh yêu quý, tin tưởng, sẽ
lan tỏa được nhiều thông đẹp tốt đẹp hơn ra cộng đồng. Khi chúng ta biết yêu
người, chúng ta sẽ có thêm điểm tựa tinh thần để vươn lên trong cuộc sống. Khi
chúng ta yêu đời, chúng ta sẽ thấy cuộc sống tươi đẹp hơn, đáng sống hơn. Khi
chúng ta sống giữa tình yêu, mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn và chúng ta cũng mạnh
mẽ bước qua những thử thách hơn. Tình yêu rất đẹp, nhưng hãy yêu một cách văn
minh, phù hợp và có trách nhiệm với nó, để tình yêu trở thành chất xúc tác
thăng hoa cho cuộc sống chứ không phải nỗi buồn phiền, áp lực. Tình yêu chỉ đẹp
khi con người hiểu đúng và làm đúng, hướng đến những điều tích cực, cao đẹp. Nếu
không phải tình yêu đôi lứa thì hãy để tình yêu thương gia đình, quê hương, đất
nước dìu dắt cho bạn trở thành một người có ích cho xã hội, đóng góp những điều
tốt đẹp nhất trong cuộc sống. Tình yêu tồn tại ở mọi vật, hiện hữu xung quanh
chúng ta, chỉ cần ta có một lối suy nghĩ tích cực, ta sẽ có được tình yêu và mạnh
mẽ hơn trên con đường mình đã chọn.
Hạnh phúc không do số phận an bài
Santos
nói một trong những sai lầm phổ biến nhất là quan niệm "chúng ta không thể
thay đổi hạnh phúc của mình." Nhiều người nghĩ rằng hạnh phúc của bản thân
đã được định sẵn và có giới hạn nhất định.
Nghiên
cứu đã tìm thấy có thể có một thành phần di truyền cho hạnh phúc và cách một số
người trải nghiệm nó. Nhưng Santos nói rằng nó chỉ đóng một phần vai trò đối
với hạnh phúc của một người. "Có một thành phần di
truyền cho hạnh phúc, nhưng nó nhỏ hơn nhiều so với chúng ta nghĩ. Điều đó có
nghĩa là chúng ta thực sự có thể hành động để cải thiện cảm giác của
mình", cô nói.
"Sinh An tình cờ gặp tranh của Thiểm Quang trên mạng và ngay lập tức bị cuốn hút bởi tài năng của anh. Cảm giác ngưỡng mộ ấy dần lớn thành một tình cảm sâu đậm, thôi thúc cô rời xa Hà Nội, băng qua những khoảng cách địa lý để đến Bắc Kinh. Hành trình tìm kiếm người họa sĩ phương xa ấy là một cuộc phiêu lưu đầy cảm xúc, đánh dấu bước ngoặt lớn trong cuộc đời An. Cô đã từng cảm thấy lạc lõng và cô đơn, nhưng tình yêu dành cho Thiểm Quang đã trở thành động lực để cô vượt qua mọi rào cản. Và rồi, khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, An mới thực sự hiểu rằng, hạnh phúc của cô đã bắt đầu từ những ngày tháng cô đơn ngồi trước màn hình, ngắm nhìn những tác phẩm nghệ thuật của anh.
Phương Bắc, Phương Nam" đã đưa tôi vào một hành trình đầy cảm xúc cùng Sinh An. Tình yêu đơn phương của cô dành cho Thiểm Quang khiến tôi không khỏi xót xa. Dù biết rằng con đường phía trước đầy chông gai, nhưng cô vẫn dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình. Qua câu chuyện của An, tôi nhận ra rằng tình yêu đích thực không chỉ là những khoảnh khắc ngọt ngào mà còn là sự hy sinh, chờ đợi và cả những nỗi đau. Văn phong của tác giả Giác nhẹ nhàng, sâu lắng đã chạm đến trái tim tôi. Cuốn sách này đã nhắc nhở tôi rằng hãy luôn trân trọng những gì mình đang có và đừng bao giờ từ bỏ ước mơ. Cô thích anh, một người không biết cô. Cảm giác thích thú ấy cứ lớn dần theo từng bức ảnh anh đăng tải, mỗi nụ cười của anh đều khiến cô cảm thấy hạnh phúc đến lạ. Trong những ngày mệt mỏi, anh như một liều thuốc tinh thần, giúp cô vượt qua những áp lực cuộc sống. Cô nhắn tin cho anh, biết rằng sẽ chẳng bao giờ nhận được hồi âm, nhưng chỉ cần được tâm sự với anh cũng đủ khiến cô cảm thấy nhẹ lòng. Yêu đơn phương một người ở xa, liệu có phải là một hình thức tự ngược đãi? Hàng ngày, cô dõi theo anh từ xa, trái tim thổn thức nhưng lại chẳng thể làm gì hơn. Khác với những người yêu xa khác, cô không có bất kỳ cơ hội nào để gặp gỡ, để được nghe giọng nói của anh. Cô đơn phương trong im lặng, trong nỗi nhớ nhung vô tận. Những đêm trằn trọc, cô lại tìm đến trang cá nhân của anh, đọc từng dòng trạng thái, cố gắng tìm kiếm một chút dấu hiệu cho thấy anh cũng đang nghĩ về cô. Nhưng rồi cô lại tự nhủ, đó chỉ là những ảo tưởng của riêng mình. Yêu đơn phương một người ở xa, có lẽ là một sự ngu ngốc, nhưng lại là một trải nghiệm đầy cảm xúc. Cô đã từng nghĩ rằng mình sẽ cố gắng quên anh, nhưng trái tim cô lại không thể làm được điều đó. Cô đã rơi vào một vòng luẩn quẩn, không có lối thoát. Có người nói rằng, yêu đơn phương là một loại ngôn tình đời thực. Có lẽ điều đó đúng. Cô đã từng mơ ước về một ngày nào đó, anh sẽ biết đến sự tồn tại của cô, và rồi cả hai sẽ có một cái kết đẹp. Nhưng cô cũng hiểu rằng, những giấc mơ đó có lẽ chỉ là những ảo vọng."
Sinh An đã vô tình lạc vào thế giới của Thiểm Quang - một họa sĩ tài năng đến từ Bắc Kinh. Tình yêu nảy nở từ những bức tranh đầy màu sắc, từ những dòng tâm sự trên mạng. Niềm khao khát được gặp gỡ người nghệ sĩ ấy lớn dần trong lòng An, đến mức cô quyết định rời bỏ vùng đất quen thuộc để tìm đến một chân trời mới. Phương Bắc, Phương Nam không chỉ là hai địa danh, mà còn là hai nửa trái tim của An. Cô mang theo bao trăn trở, những giấc mơ và cả nỗi sợ hãi của tuổi trẻ. Con đường tình yêu của An đầy chông gai, nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ hy vọng tìm kiếm hạnh phúc đích thực. "Ngày đó, chúng ta chỉ là những điểm sáng lẻ loi trên màn hình, cách nhau cả một khoảng không gian. Nhưng khi em đến bên anh, em đã thấy được cả một vũ trụ trong đôi mắt ấy." An bộc bạch, giọng nói run rẩy vì xúc động. Tình yêu, đôi khi chỉ là một khoảnh khắc giao thoa giữa hai tâm hồn đồng điệu. Nhưng để giữ gìn ngọn lửa ấy, cần rất nhiều nỗ lực và sự chân thành. An đã tìm thấy tình yêu của đời mình, nhưng hành trình phía trước vẫn còn nhiều thử thách. Liệu tình yêu của An và Thiểm Quang có vượt qua được khoảng cách địa lý, văn hóa và những rào cản của cuộc sống? Câu trả lời sẽ còn bỏ ngỏ, nhưng tình yêu của họ đã trở thành một câu chuyện đẹp, một nguồn cảm hứng cho những trái tim đang tìm kiếm hạnh phúc. Trong những năm tháng tươi trẻ, An tìm thấy ở Dương một sự an toàn vừa đủ. Anh mang đến những niềm vui nhẹ nhàng, những yêu thương bình dị. Nhưng cũng chính sự "vừa đủ" ấy đã khiến tình cảm của họ không thể tiến xa hơn. Con người luôn khao khát những điều mình thiếu, chứ không dễ dàng hài lòng với những gì đã có. Nhiều năm sau, khi đã trưởng thành, An nhận ra sự cô đơn vẫn luôn ám ảnh mình. Cô bắt đầu tìm kiếm một thứ gì đó mãnh liệt hơn, và đó là lúc Thiểm Quang xuất hiện. Một họa sĩ tài hoa, tự do, sống trọn vẹn với đam mê. An yêu cái thế giới riêng của anh, yêu sự phóng khoáng trong từng nét vẽ. Họ quen nhau qua mạng, một mối quan hệ vô hình, chỉ có những dòng tin nhắn và những bức tranh. An dõi theo cuộc sống của anh, ngưỡng mộ tài năng của anh, nhưng cũng đau đáu một nỗi nhớ mong không tên. Rồi một biến cố lớn đã khiến An nhận ra giá trị của cuộc sống. Cô không thể tiếp tục chần chừ nữa. Cô muốn tìm đến Thiểm Quang, muốn được gặp anh, muốn được nói với anh những điều mình đã kìm nén bấy lâu. Và rồi, họ gặp nhau. Giữa buổi chiều hoàng hôn, trên chiếc cầu nhỏ, An tìm thấy hạnh phúc của mình. Nhưng hạnh phúc ấy quá ngắn ngủi. Bệnh tật đã cướp đi người cô yêu thương. Dù vậy, An vẫn luôn trân trọng những khoảnh khắc đã có với Thiểm Quang. Tình yêu của họ, dù không trọn vẹn, vẫn là một phần đẹp đẽ trong cuộc đời cô.
"Sinh An trong 'Phương Bắc, Phương Nam' là một cô gái nhỏ bé với trái tim lớn lao. Tình yêu của cô dành cho Thiểm Quang, một họa sĩ sống cách xa hàng trăm cây số, là một hành trình đầy cảm xúc. Từ những tin nhắn bâng khuâng ban đầu đến quyết định dũng cảm lên đường đến Bắc Kinh, An đã cho thấy một khát khao mãnh liệt được tìm kiếm hạnh phúc. Câu chuyện tình yêu của An và Thiểm Quang nhẹ nhàng, giản dị như một dòng sông trôi lặng lẽ. Tuy nhiên, sự vội vàng trong việc phát triển mối quan hệ của hai nhân vật khiến mình cảm thấy hơi hụt hẫng. Dù vậy, với một tác phẩm ngắn, việc khắc họa chi tiết tâm lý nhân vật đến vậy là điều đáng khen ngợi. 'Phương Bắc, Phương Nam' là cuốn sách thứ hai mình đọc của Giác. Văn phong của tác giả vẫn giữ được sự nhẹ nhàng, sâu lắng đặc trưng. Tuy nhiên, việc đan xen quá nhiều cảm xúc và quá khứ đôi khi khiến mạch truyện trở nên rời rạc. Nếu như tác giả tiết chế hơn một chút, mình tin rằng câu chuyện sẽ có thêm nhiều điểm nhấn. Có những điều, dù cố gắng đến mấy, ta cũng không thể chia sẻ trọn vẹn. Đó là sự thật mà ta phải chấp nhận. Tình cảm, vốn dĩ là thứ mong manh, không thể cưỡng cầu. Chính vì thế, thay vì oán trách, ta thường cảm thấy bất lực và cô đơn. Câu chuyện của Sinh An đã chạm đến tận cùng những cảm xúc ấy. Ngòi bút của tác giả nhẹ nhàng mà da diết, vẽ nên một bức tranh về tuổi trẻ đầy những trăn trở và cô đơn. Mỗi trang sách như một lời thì thầm, xoa dịu những tâm hồn đang lạc lõng. Sinh An, Dương, Chang... những nhân vật ấy đã từng bước đi vào cuộc đời tôi, để lại những dấu ấn sâu đậm. Họ đã cho tôi thấy rằng, cô đơn là một phần không thể thiếu của cuộc sống. Chúng ta đều cô đơn, theo những cách riêng. Câu nói "Tôi nghĩ tất cả những người trên Trái Đất này đều cô đơn, Trái Đất nên đổi tên thành “Tinh cầu cô đơn” mới đúng" đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Đúng vậy, cô đơn là một trạng thái phổ quát. Nhưng chính trong sự cô đơn ấy, ta mới có cơ hội khám phá bản thân, tìm kiếm những giá trị đích thực. Cuộc sống là một hành trình, có những người đến, có những người đi. Việc của chúng ta là học cách chấp nhận sự thay đổi và tiếp tục bước đi, với hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm thấy bến đỗ bình yên cho riêng mình.
Trong một chiều mưa tầm tã, khi những giọt nước đập vào cửa sổ như nhịp trống buồn, An vô tình lạc vào một thế giới khác qua màn hình điện thoại. Đó là một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp, với một chàng trai áo xanh đang ngồi đọc sách bên một dòng thác. Cái khoảnh khắc ấy, trái tim An như bị ai đó bóp nghẹt. Thiểm Quang - chàng họa sĩ tài hoa với đôi mắt sâu thẳm và nụ cười nhẹ nhàng - đã trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cô gái cô đơn. An biết rằng mình đã yêu, một tình yêu mãnh liệt và sâu sắc đến mức không thể lý giải. Sau bao ngày đêm mong chờ, An quyết định đến Bắc Kinh tìm anh. Cô lạc lõng giữa một thành phố xa lạ, nhưng trái tim lại tràn đầy hy vọng. Cuối cùng, cô cũng tìm thấy anh, trong một triển lãm tranh nhỏ. Khi đôi mắt họ chạm nhau, thời gian như ngừng lại. Đó là khoảnh khắc mà hai tâm hồn đồng điệu tìm thấy nhau. Trống vắng như một vị khách không mời, len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn, khơi dậy những nỗi nhớ mong manh. Con người ta, ai cũng khao khát được lấp đầy khoảng trống ấy bằng những yêu thương, để trái tim khỏi đơn côi. Nhân vật An trong "Phương bắc phương nam" như một bóng hình phản chiếu của bao tâm hồn trẻ, lạc lõng giữa dòng đời xô bồ, tìm kiếm một mảnh ghép hoàn hảo cho chính mình. Tình yêu, như một cánh chim mỏng manh, luôn khiến con người ta vừa khao khát lại vừa sợ hãi. Sợ mất đi khi đã có, sợ tổn thương khi trao trọn. Yêu đơn phương là một cuộc chiến âm thầm, giữa lý trí và con tim. Giữa nỗi sợ mất đi tình bạn và khát khao được thổ lộ. Hạnh phúc khi yêu đôi khi mong manh như sương sớm. Sợ một ngày nào đó, tình yêu sẽ vụt tắt, để lại trong lòng những vết thương khó lành. Tuổi trẻ là hành trình khám phá bản thân và thế giới. Trong hành trình ấy, ta sẽ trải qua những niềm vui, nỗi buồn, những mất mát và cả những trưởng thành. Dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực là một hành trình đầy gian nan nhưng cũng rất đáng giá. Bởi vì, chỉ có khi dám yêu, ta mới thực sự sống. Hạnh phúc là một hành trình, không phải là đích đến. Và khi ta tìm được chính mình, hạnh phúc sẽ tự tìm đến.
Tình yêu liệu có phải là tất cả để níu giữ một mối quan hệ? Trong "Phương Bắc phương Nam", Giác đã vẽ nên một bức tranh tinh tế về tình bạn, tình yêu và những điều nằm giữa hai ranh giới ấy. An và Dương, hai con người với những tâm hồn sâu lắng, đã dành cho nhau một tình cảm đặc biệt, như một vệt nắng chiều tà, vừa ấm áp vừa mong manh. Tình cảm ấy không vội vàng, không cuồng nhiệt, mà nhẹ nhàng chảy trôi như dòng nước. Tình yêu, như một dòng sông chảy mãi, nuôi dưỡng tâm hồn con người. Nó không chỉ là những rung động đầu đời mà còn là tình yêu gia đình, quê hương, đất nước, tình yêu đối với chính bản thân. Tình yêu gia đình là bến đỗ bình yên, là nơi ta được yêu thương và che chở. Tình yêu quê hương là nguồn cảm hứng bất tận, thôi thúc ta cống hiến cho mảnh đất này. Còn tình yêu tuổi trẻ là ngọn lửa đốt cháy những khát vọng, giúp ta khám phá và khẳng định bản thân. Khi yêu, chúng ta có thêm động lực để vươn lên, để vượt qua những khó khăn. Tình yêu giúp ta sống có trách nhiệm hơn, biết quan tâm đến người khác. Tuy nhiên, tình yêu đẹp khi được vun đắp một cách chân thành, không vụ lợi. Nếu chưa tìm thấy tình yêu đôi lứa, hãy trân trọng những tình cảm xung quanh mình. Hãy yêu thương gia đình, quê hương, và đừng quên yêu thương chính bản thân. Hạnh phúc không phải là đích đến mà là một hành trình. Nghiên cứu đã chỉ ra rằng, hạnh phúc đến từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống: một nụ cười, một cái ôm, một lời khen ngợi. Chúng ta hoàn toàn có thể chủ động tạo ra hạnh phúc cho mình bằng cách sống có ý nghĩa, làm những điều mình yêu thích và giúp đỡ người khác.