Trong một lần dạo chơi trên mạng, Sinh An lần đầu nhìn thấy Thiểm Quang
- một họa sĩ người Trung Quốc, cùng những tác phẩm của anh. Kể từ đó, cô đem
lòng yêu mến người họa sĩ phương xa này. Cứ nghĩ rằng đoạn tình cảm ngưỡng mộ
và thầm mến của Sinh An với Thiểm Quang mãi thầm lặng như thế, cho đến một ngày
nọ, cô quyết định rời khỏi Hà Nội, tới Bắc Kinh tìm anh.
Phương Bắc Phương Nam là hành trình trưởng thành của An và nỗ lực tìm
kiếm hạnh phúc của cô. Rất nhiều người từng bước chân vào thế giới của An và rời
đi, chỉ để lại dấu vết cùng kỉ niệm. An giống như phần lớn người trẻ hiện giờ,
luôn cảm giác mình bị vây khốn trong cô đơn không lối thoát, ngờ vực ngay cả những
điều thuộc về chính mình. Nhưng An không thỏa hiệp với nó, cô luôn khao khát và
nỗ lực kiếm tìm tình yêu, hạnh phúc.
Sau một thời gian dài chỉ có thể quan sát Thiểm Quang qua màn hình điện
tử, cuối cùng An đã có thể thực sự nắm lấy tay anh.
"Ngày đó chúng ta chỉ là hai người xa lạ, chờ đợi nhau qua màn hình máy tính, cách trở cả một đoạn không gian. Nhưng khi em tới tìm anh, anh lại dùng ánh mắt đẹp đến vậy nhìn em. Trong một giây đó, em đã biết hạnh phúc của mình chính là người này."
Đôi lời mở đầu:
Cô thích anh , một người không biết cô. Nhưng lạ thay,
thường thì cô thấy rất vui.
Có những ngày chỉ nhìn những bức hình anh đăng lên
Instagram, cô mỉm cười trong vô thức và thấy mình phấn chấn lạ thường.
Có những hôm, cô mệt rũ xuống vì áp lực. Lúc ấy cô chẳng
còn thời giờ mà nghĩ đến ai cả, sự chán chường vây lấy cô. Cô lên mạng tìm thứ
giải tỏa và quyết định nhắn tin cho anh dù là sẽ chẳng bao giờ được trả lời, dù
có vậy cô cũng rất là vui và thoải mái vì có thể dũng cảm tâm sự với người ta
Cảm giác yêu đơn phương một người
ở xa
Yêu đơn phương một người mà hàng
ngày đều chạm mặt dù là đối diện hay nhìn trộm từ xa đã là một loại tra tấn cảm
xúc. Vậy yêu đơn phương một người ở xa, hơn một năm vẫn chưa hề gặp mặt, vẫn cứ
ôm khư khư thứ tình cảm mông lung đó thì nên gọi là gì?
Người ta khi yêu xa, hàng ngày
được nhìn nhau qua màn hình nói chuyện được nhắn tin với nhau mà đã than ngắn
thở dài. Dù cho đó là khó khăn mà chần chừ do dự, có đôi chút thử thách đã muốn
buông tay. Còn yêu đơn phương một người xa thì thì hỏi biết lấy tư cách gì để
có thể gọi điện, nhắn tin hay quan tâm người ta.
Yêu xa đơn phương đôi khi là
trống rỗng, là nản lòng muốn buông bỏ và đôi lúc cũng nao lòng bởi những người
xung quanh. Nhưng rồi khi bất chợt nhớ lại khoảnh khắc lần đầu gặp mặt thì bao
chờ đợi ngày trước hay thậm chí về sau này cũng xứng đáng.
Yêu đơn phương một người xa là
khi nửa đêm bị mất ngủ vì nhớ mong nhưng chẳng dám nhắn tin hay gọi điện cho
họ. Chỉ biết lặng lẽ vào trang cá nhân và đọc những dòng trạng thái của người
ấy. Nếu như bắt gặp trạng thái người ấy cũng đang đơn phương hay yêu một ai thì
bạn chỉ biết khẽ nhếch môi và cười trừ.
Đơn phương một người ở xa đó là
dù có nhớ thương đến như thế nào cũng không thể lập tức gặp mặt. Mà cứ cho là
đến được thì trong hàng vạn lý do cũng chẳng thể nào tìm ra được cái cớ để hẹn
người.
Nhiều người gọi yêu đơn phương
một người ở xa chính là sự ngu ngốc nhưng nhiều người lại tỏ ra sự ngưỡng mộ.
Vì thấy sự chung tình mù quáng này lại rất là cao cả, nhiều người còn gọi đó
chính là ngôn tình. Thật vậy, khi con tim đã lỗi nhịp cũng là lúc bạn bị rơi
vào hố sâu không đáy. Dù cho bạn có cố gắng vùng vẫy ra sao cũng chẳng thể nào
thoát được. Chỉ còn cách ngồi yên đó và chờ người tới giúp.
Phương Bắc, Phương Nam – Tình Yêu Không Biên
Giới
Trong một lần dạo chơi trên mạng, Sinh
An lần đầu nhìn thấy Thiểm Quang – một họa sĩ người Trung Quốc, cùng những tác
phẩm của anh. Kể từ đó, cô đem lòng yêu mến người họa sĩ phương xa này. Cứ nghĩ
rằng đoạn tình cảm ngưỡng mộ và thầm mến của Sinh An với Thiểm Quang mãi thầm
lặng như thế, cho đến một ngày nọ, cô quyết định rời khỏi Hà Nội, tới Bắc Kinh
tìm anh.
Phương Bắc Phương Nam là hành trình
trưởng thành của An và nỗ lực tìm kiếm hạnh phúc của cô. Rất nhiều người từng
bước chân vào thế giới của An và rời đi, chỉ để lại dấu vết cùng kỉ niệm. An
giống như phần lớn người trẻ hiện giờ, luôn cảm giác mình bị vây khốn trong cô
đơn không lối thoát, ngờ vực ngay cả những điều thuộc về chính mình. Nhưng An
không thỏa hiệp với nó, cô luôn khao khát và nỗ lực kiếm tìm tình yêu, hạnh
phúc.
Sau một thời gian dài chỉ có thể quan
sát Thiểm Quang qua màn hình điện tử, cuối cùng An đã có thể thực sự nắm lấy
tay anh.
“Ngày đó chúng ta chỉ là hai người xa
lạ, chờ đợi nhau qua màn hình máy tính, cách trở cả một đoạn không gian. Nhưng
khi em tới tìm anh, anh lại dùng ánh mắt đẹp đến vậy nhìn em. Trong một giây
đó, em đã biết hạnh phúc của mình chính là người này.”
Trái tim con người
có một chỗ trống, nếu không tại sao người ta cứ muốn lấp đầy?
Có người cả đời sẽ
chẳng bao giờ tìm được, cũng có người sẽ quẩn quanh trong mớ bòng bong, liệu có
phải là người đó hay không? Giống như Nguyễn Sinh An.
Cô tên An, nhưng
lại chẳng “an", ít nhất trái tim cô là như vậy. Có thanh xuân, có rung động
đầu đời, nhưng kết cuộc lại là không nói ra.
Là vì sợ mất. Rất
nhiều người bỏ lỡ nhau đều vì như vậy. Nói ra rồi còn có thể tự nhiên bên nhau
không? Nếu là song phương liệu có bền lâu không? Nếu chỉ là đơn phương còn có
thể giữ lại tình cảm bạn bè bấy lâu không?
Tuổi trẻ mà, sợ hãi rất nhiều thứ.
Trong tuổi trẻ của
An, có Dương, một người “vừa đủ". Mang đến vui vẻ vừa đủ, an toàn vừa đủ,
thoả mãn vừa đủ, yêu thương vừa đủ. Cũng chính vì như vậy, mới không thể có kết
quả. Con người chỉ muốn tìm kiếm thứ mà họ thiếu, chứ không muốn chấp nhận thứ
“vừa đủ".
“Nhiều năm sau,
khi đã thực sự trưởng thành, chúng ta đã thôi không còn khát cầu tình yêu.
Nhưng vẫn hoảng sợ tịch mịch.
Khoảnh khắc đó cô
đơn đến vô cùng.”
Cứ như vậy, Dương
tồn tại như một điều kiện đủ, tiếc là An không cần. Cô vẫn luôn đi tìm thứ mà
mình cần, chẳng hạn như Thiểm Quang, một người “không thật".
An nhìn thấy Thiểm
Quang ở trên mạng, là một hoạ sỹ tự do. Tranh của anh tự do, bản thân anh cũng
tự do. An yêu “tự do” của anh.
An biết anh ở nơi
đó, mỗi ngày vẫn luôn tồn tại theo một cách rất riêng, chỉ là cô không thể làm
gì khác ngoài việc dõi theo. Bởi vì anh không có hồi âm.
Những tin nhắn,
những dòng tâm sự mà người gửi không cần, người nhận cũng không biết. Họ duy
trì một mối quan hệ vô hình như vậy, cho đến ngày An quyết định đi tìm anh.
Đã từ rất lâu rồi,
Thiểm Quang gần như là điểm tựa của cô. Dõi theo tin tức của anh, ngắm những bức
tranh của anh, nhìn thấy tâm sự của anh, An đã rất muốn đi tìm. Thế nhưng chưa
từng có một động lực nào đủ lớn để kéo cô ra khỏi cái kén dày nặng của mình.
Cho đến khi, một người rất quan trọng của cô không còn nữa.
An nhận ra, cuộc
sống vốn quý, nếu đã xác định tại sao lại sợ hãi? Nếu đã muốn làm, tại sao lại
ngừng tay? Nếu đã muốn anh, tại sao không đi tìm
Buổi chiều rực
ánh hoàng hôn, trên chiếc cầu ấy, Nguyễn Sinh An tìm thấy Thiểm Quang. Mặt trời
của mọi người sắp lặn, cô lại tìm được mặt trời của chính mình.
Thì ra là như vậy.
Mạng xã hội là ảo, nhưng tình cảm con người là thật. Tìm được Thiểm Quang, An
cũng tìm thấy bản thân mình. Những bối rối, những hoang mang đã không còn nữa,
chỉ còn những ngày tháng hạnh phúc bình yên.
“Em biết không.
Anh muốn đưa em tới Tứ Xuyên. Đi bằng xe lửa, ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường.
Bình bình đạm đạm. Để em tựa vào vai anh mà ngủ thiếp đi. Anh muốn cứ như vậy nắm
tay em. Đi theo em tới cùng trời cuối đất.”
“Chúng ta cùng
nhau chậm rãi già đi, vui vẻ hạnh phúc.”
“Anh muốn cắt
móng tay cho em.”
“Anh muốn làm rất
nhiều thứ.
“Anh muốn bên em
cả đời.”
Anh muốn…, nhưng
không thể làm được. Có lẽ kỳ tích của cả cuộc đời này, anh đã dùng hết vào giây
phút gặp được em, cho nên không thể tham lam được nữa.
An ở bên anh những
ngày cuối cùng, hoa đào không vì căn bệnh của anh mà ngừng nở, thành phố xa hoa
không vì sức khoẻ của anh mà tắt đèn, An không vì sự héo mòn mỗi ngày của anh
mà rời đi. Bởi vì cô thấy an yên trong lòng.
“Ngày đó chúng ta
chỉ là hai người xa lạ, chờ đợi nhau qua màn hình máy tính, cách trở cả một đoạn
không gian. Nhưng khi em tới tìm anh, anh lại dùng ánh mắt đẹp đến vậy nhìn em.
Trong một giây đó, em đã biết hạnh phúc của mình chính là người này.”
Cuộc sống không
có anh, trái tim An vẫn đầy
“Tôi nghĩ, tất cả
những hồi ức tốt đẹp mà buồn bã đó, sẽ trở thành điều quý giá vĩnh cửu nhất của
tôi.
Mãi mãi cho tới
sau này.
…
Có phải mọi nỗi
buồn đều đẹp không?
Có phải tình yêu
luôn kết thúc như vậy không?
Có phải kiếp sau
chúng ta sẽ gặp lại nhau không?
“Dù có đau lòng
hơn nữa, thì tôi vẫn đang sống.”
An vẫn sống, với
ký ức và tình yêu của Thiểm Quang. Cho nên đây là một kết cục hạnh phúc.
Mỗi người đều có
câu chuyện của riêng mình, sống thì phải dũng cảm. Mỗi người đều có một con đường
để đi, tìm một người lấp đầy, tìm một điểm tựa.
Cứ đi đi, dù là
phương Bắc, hay là phương Nam.
Cảm nhận bản thân:
Nội dung xoay quanh nhân vật chính Sinh An, “Phương Bắc,
phương Nam” chính là hành trình trưởng thành cùng nỗ lực tìm kiếm tình yêu của
cô gái nhỏ nhắn đó. Đem lòng yêu Thiểm Quang, một người họa sĩ tự do cách cô
hàng trăm kilômét, An chỉ biết dõi theo anh qua màn hình máy tính, qua những
dòng tin nhắn, tâm sự không hồi âm. Cho đến một ngày, An quyết định bước ra khỏi
vùng an toàn, tới Bắc Kinh tìm anh cũng là tìm hạnh phúc cho chính mình. Đây thực
sự là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, giản dị và đem lại sự bình yên kì lạ.
Nếu bảo mình tìm một điểm cao trào trong truyện thì mình sẽ không tìm được bởi
cuốn sách giống như một dòng sông trôi lững lờ, yên ả. Sinh An, cô gái nhỏ nhắn
ấy chắc chắn sẽ khiến nhiều người đọc phải cảm phục bởi tình yêu của cô và bởi
những nỗ lực, cố gắng trong hành trình chạm tới hạnh phúc. “Phương Bắc, phương
Nam”, nơi đây chan chứa một tuổi trẻ đầy tham vọng và hoài bão, một nỗi cô đơn
và nhiều lúc xen lẫn tình cảm không rõ ràng, rồi kết lại, vẫn là những phút
giây hạnh phúc, sâu lắng và có chút hụt hẫng. Mình có chút hụt hẫng vì phía gần
về sau, tình cảm của Sinh An và Thiểm Quang diễn ra khá nhanh, mặc dù là hai
người xa lạ, nên cảm thấy hơi vội vàng và chưa được sâu sắc cho lắm! Nhưng để
viết một cuốn truyện ngắn tầm gần 200 trang với nội dung khá chi tiết thì mình
nghĩ như vậy là rất tuyệt!
“Phương Bắc, phương Nam” là cuốn sách thứ hai mình đọc
của Giác, và một lần nữa ấn tượng văn phong của tác giả trẻ này. So với Điều
chưa kịp nói, ngôn từ, câu văn trong tác phẩm này rất bình lặng, nhẹ nhàng, đẹp
đẽ mà cũng thật sự rất buồn, một nỗi buồn sâu thẳm không thể thấy điểm cuối
cùng. Mình nghĩ có lẽ cuốn sách này được viết bằng quá nhiều cảm xúc, mạch truyện
có đôi chỗ không rõ ràng khi đan xen kể về quá khứ lẫn thực tại, có những đoạn
kể quá rông dài nhưng đôi chỗ lại khiến mình hụt hẫng. Nếu như cảm xúc được tiết
chế lại, vừa phải hơn thì mình nghĩ câu chuyện sẽ có điểm nhấn và hay hơn rất
nhiều đối với bản thân mình. Một điều nữa đó là về cái kết, câu chuyện kết thúc
khiến lòng mình thắt lại, có gì đó nghèn nghẹn mà cũng bức bối lắm.
Một số người, một số việc, không thể nào chia sẻ hay đồng cảm. Việc này không khó chấp nhận. Chúng ta đều hiểu. Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu. Vì vậy oán hận sinh ra thì rất ít. Chỉ có bất lực và tuyệt vọng. Những đứa trẻ như chúng tôi. Văn phong nhẹ nhàng và trong trẻo đến nỗi khiến tôi ám ảnh. “Cô đơn” dưới ngòi bút của tác giả trở nên da diết hơn bao giờ hết.
Một tác phẩm mà dường như mọi ngóc ngách của nó đều ẩn chứa một nỗi buồn man mác, một nỗi cô đơn đến đau lòng, lạnh lùng đến tàn nhẫn và tuyệt vọng đến vô cùng. Thế nhưng, trong nỗi cô đơn ấy mình vẫn cảm nhận được niềm khát khao tìm kiếm cho mình một tình yêu đích thực, một bến đỗ bình yên của Sinh An. Tuổi trẻ, chúng ta cũng đã bao lần nhầm đường lạc lối, đã bao lần cảm thấy mất phương hướng và lạc lõng trong hành trình trưởng thành và tìm kiếm hạnh phúc của bản thân. Sinh An cũng vậy, khi các trang sách cuối cùng khép lại mình cũng đã hiểu ra nhiều điều. Cuộc sống, gặp rồi rời xa đó cũng là điều dễ hiểu. Có rất nhiều người cũng sẽ giống như Dương, An, Chang trong câu chuyện từ từ bước vào thế giới của chúng ta rồi cũng từ từ rời đi, chỉ còn để lại nơi ta những kí ức. Việc chúng ta cần làm là học cách chấp nhận và tiếp tục bước tiếp. “Tôi nghĩ tất cả những người trên Trái Đất này đều cô đơn, Trái Đất nên đổi tên thành “Tinh cầu cô đơn” mới đúng “ Đọc đến đây mình đã tự hỏi bản thân: Cô đơn, có không? Đáp án là có. Đôi khi cảm thấy bản thân rất cô đơn, cô đơn vì những điều vô lí. Sự cô đơn của mình không giống như Sinh An. Đúng vậy, vì mỗi chúng ta luôn có rất nhiều lí do để cô đơn.
Lời kết:
Tình yêu như tia nắng xuân ấm áp mang đến cho mỗi người
một nguồn sống tươi mới, một không khí vui tươi và một sức sống mãnh liệt, tràn
đầy nhiệt huyết cho một tương lai mới.
Tuổi
trẻ là tuổi của sức sống, của những khát khao, đam mê, của việc hình thành và
mài dũa bản thân, mài dũa tương lai. Tuổi trẻ cũng là tuổi để yêu và được yêu.
Có thể thấy, tình yêu có vai trò và ý nghĩa vô cùng to lớn, đặc biệt đối với người
trẻ hiện nay. Tình yêu đầu tiên là những rung cảm, muốn gắn bó, hòa hợp của một
người nam và người nữ. Tình yêu hiểu rộng hơn còn là tình yêu gia đình, quê
hương, đất nước và phấn đấu xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn, tận hưởng những
vẻ đẹp mà cuộc sống mang lại. Tình yêu của tuổi trẻ là động lực để người trẻ
vươn lên trong học tập và trau dồi để hoàn thiện bản thân. Nó giúp ta có suy
nghĩ, hành động đúng đắn hơn và được mọi người xung quanh yêu quý, tin tưởng, sẽ
lan tỏa được nhiều thông đẹp tốt đẹp hơn ra cộng đồng. Khi chúng ta biết yêu
người, chúng ta sẽ có thêm điểm tựa tinh thần để vươn lên trong cuộc sống. Khi
chúng ta yêu đời, chúng ta sẽ thấy cuộc sống tươi đẹp hơn, đáng sống hơn. Khi
chúng ta sống giữa tình yêu, mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn và chúng ta cũng mạnh
mẽ bước qua những thử thách hơn. Tình yêu rất đẹp, nhưng hãy yêu một cách văn
minh, phù hợp và có trách nhiệm với nó, để tình yêu trở thành chất xúc tác
thăng hoa cho cuộc sống chứ không phải nỗi buồn phiền, áp lực. Tình yêu chỉ đẹp
khi con người hiểu đúng và làm đúng, hướng đến những điều tích cực, cao đẹp. Nếu
không phải tình yêu đôi lứa thì hãy để tình yêu thương gia đình, quê hương, đất
nước dìu dắt cho bạn trở thành một người có ích cho xã hội, đóng góp những điều
tốt đẹp nhất trong cuộc sống. Tình yêu tồn tại ở mọi vật, hiện hữu xung quanh
chúng ta, chỉ cần ta có một lối suy nghĩ tích cực, ta sẽ có được tình yêu và mạnh
mẽ hơn trên con đường mình đã chọn.
Hạnh phúc không do số phận an bài
Santos
nói một trong những sai lầm phổ biến nhất là quan niệm "chúng ta không thể
thay đổi hạnh phúc của mình." Nhiều người nghĩ rằng hạnh phúc của bản thân
đã được định sẵn và có giới hạn nhất định.
Nghiên
cứu đã tìm thấy có thể có một thành phần di truyền cho hạnh phúc và cách một số
người trải nghiệm nó. Nhưng Santos nói rằng nó chỉ đóng một phần vai trò đối
với hạnh phúc của một người. "Có một thành phần di
truyền cho hạnh phúc, nhưng nó nhỏ hơn nhiều so với chúng ta nghĩ. Điều đó có
nghĩa là chúng ta thực sự có thể hành động để cải thiện cảm giác của
mình", cô nói.
Những trống vắng cứ luôn làm lòng người ta khó chịu, chẳng hiểu sao mà tâm tư cứ nghĩ ngợi, cứ ngóng chờ những mối yêu thương nào đó để thỏa lấp những u sầu của ngày qua. Cũng như nhân vật An trong “Phương bắc phương nam”, chẳng thể nào tìm nổi một mảnh thanh xuân trọn vẹn cho tâm hồn chơi vơi. Cứ thế mà lòng cứ mãi lang thang về những miền đất lạ, về những phương trời nào đó. Có lẽ khi yêu thương, ai cũng muốn giữ lấy hạnh phúc thật chặt, sợ mất mát, sợ thương đau. Nỗi sợ ấy vô tình đã bóp nát đi niềm vui, cơ hội và những khát khao trong lòng. Yêu đơn phương thì sợ một ngày nào đó không giữ nổi mình, sẽ có lúc nói ra mà phá nát đi tình bạn đẹp đẽ bấy lâu nay. Được đáp lại tình yêu rồi thì cũng sợ, sợ tình cảm lứa đôi không vững bền, đến một lúc nào đó cũng như cơn gió thoáng qua, tan vào thinh không. Đời người ai cũng thế, được và mất luôn là nỗi trằn trọc to lớn hình thành ở mọi độ tuổi mà ở giai đoạn tuổi trẻ phơi phới thì càng lắng lo bởi vì khao khát quá nhiều, hy vọng quá nhiều vào mọi thứ. Dũng cảm vì người mình yêu là hoàn toàn đúng đắn hay nói khác hơn là đi tìm cảm xúc đích thực của trái tim mình. Hạnh phúc sẽ không phải là điều gì quá xa xỉ nếu chúng ta tự biết bản thân cần gì, tự cảm nhận được ai là người phù hợp với mình nhất.