Trong một lần dạo chơi trên mạng, Sinh An lần đầu nhìn thấy Thiểm Quang - một họa sĩ người Trung Quốc, cùng những tác phẩm của anh. Kể từ đó, cô đem lòng yêu mến người họa sĩ phương xa này. Cứ nghĩ rằng đoạn tình cảm ngưỡng mộ và thầm mến của Sinh An với Thiểm Quang mãi thầm lặng như thế, cho đến một ngày nọ, cô quyết định rời khỏi Hà Nội, tới Bắc Kinh tìm anh.

Phương Bắc Phương Nam là hành trình trưởng thành của An và nỗ lực tìm kiếm hạnh phúc của cô. Rất nhiều người từng bước chân vào thế giới của An và rời đi, chỉ để lại dấu vết cùng kỉ niệm. An giống như phần lớn người trẻ hiện giờ, luôn cảm giác mình bị vây khốn trong cô đơn không lối thoát, ngờ vực ngay cả những điều thuộc về chính mình. Nhưng An không thỏa hiệp với nó, cô luôn khao khát và nỗ lực kiếm tìm tình yêu, hạnh phúc.

Sau một thời gian dài chỉ có thể quan sát Thiểm Quang qua màn hình điện tử, cuối cùng An đã có thể thực sự nắm lấy tay anh.

"Ngày đó chúng ta chỉ là hai người xa lạ, chờ đợi nhau qua màn hình máy tính, cách trở cả một đoạn không gian. Nhưng khi em tới tìm anh, anh lại dùng ánh mắt đẹp đến vậy nhìn em. Trong một giây đó, em đã biết hạnh phúc của mình chính là người này."


Đôi lời mở đầu:

Cô thích anh , một người không biết cô. Nhưng lạ thay, thường thì cô thấy rất vui.

Có những ngày chỉ nhìn những bức hình anh đăng lên Instagram, cô mỉm cười trong vô thức và thấy mình phấn chấn lạ thường.

Có những hôm, cô mệt rũ xuống vì áp lực. Lúc ấy cô chẳng còn thời giờ mà nghĩ đến ai cả, sự chán chường vây lấy cô. Cô lên mạng tìm thứ giải tỏa và quyết định nhắn tin cho anh dù là sẽ chẳng bao giờ được trả lời, dù có vậy cô cũng rất là vui và thoải mái vì có thể dũng cảm tâm sự với người ta

Cảm giác yêu đơn phương một người ở xa

Yêu đơn phương một người mà hàng ngày đều chạm mặt dù là đối diện hay nhìn trộm từ xa đã là một loại tra tấn cảm xúc. Vậy yêu đơn phương một người ở xa, hơn một năm vẫn chưa hề gặp mặt, vẫn cứ ôm khư khư thứ tình cảm mông lung đó thì nên gọi là gì?

Người ta khi yêu xa, hàng ngày được nhìn nhau qua màn hình nói chuyện được nhắn tin với nhau mà đã than ngắn thở dài. Dù cho đó là khó khăn mà chần chừ do dự, có đôi chút thử thách đã muốn buông tay. Còn yêu đơn phương một người xa thì thì hỏi biết lấy tư cách gì để có thể gọi điện, nhắn tin hay quan tâm người ta.

Yêu xa đơn phương đôi khi là trống rỗng, là nản lòng muốn buông bỏ và đôi lúc cũng nao lòng bởi những người xung quanh. Nhưng rồi khi bất chợt nhớ lại khoảnh khắc lần đầu gặp mặt thì bao chờ đợi ngày trước hay thậm chí về sau này cũng xứng đáng.

Yêu đơn phương một người xa là khi nửa đêm bị mất ngủ vì nhớ mong nhưng chẳng dám nhắn tin hay gọi điện cho họ. Chỉ biết lặng lẽ vào trang cá nhân và đọc những dòng trạng thái của người ấy. Nếu như bắt gặp trạng thái người ấy cũng đang đơn phương hay yêu một ai thì bạn chỉ biết khẽ nhếch môi và cười trừ.

Đơn phương một người ở xa đó là dù có nhớ thương đến như thế nào cũng không thể lập tức gặp mặt. Mà cứ cho là đến được thì trong hàng vạn lý do cũng chẳng thể nào tìm ra được cái cớ để hẹn người.

Nhiều người gọi yêu đơn phương một người ở xa chính là sự ngu ngốc nhưng nhiều người lại tỏ ra sự ngưỡng mộ. Vì thấy sự chung tình mù quáng này lại rất là cao cả, nhiều người còn gọi đó chính là ngôn tình. Thật vậy, khi con tim đã lỗi nhịp cũng là lúc bạn bị rơi vào hố sâu không đáy. Dù cho bạn có cố gắng vùng vẫy ra sao cũng chẳng thể nào thoát được. Chỉ còn cách ngồi yên đó và chờ người tới giúp.

 

Phương Bắc, Phương Nam – Tình Yêu Không Biên Giới

Trong một lần dạo chơi trên mạng, Sinh An lần đầu nhìn thấy Thiểm Quang – một họa sĩ người Trung Quốc, cùng những tác phẩm của anh. Kể từ đó, cô đem lòng yêu mến người họa sĩ phương xa này. Cứ nghĩ rằng đoạn tình cảm ngưỡng mộ và thầm mến của Sinh An với Thiểm Quang mãi thầm lặng như thế, cho đến một ngày nọ, cô quyết định rời khỏi Hà Nội, tới Bắc Kinh tìm anh.

Phương Bắc Phương Nam là hành trình trưởng thành của An và nỗ lực tìm kiếm hạnh phúc của cô. Rất nhiều người từng bước chân vào thế giới của An và rời đi, chỉ để lại dấu vết cùng kỉ niệm. An giống như phần lớn người trẻ hiện giờ, luôn cảm giác mình bị vây khốn trong cô đơn không lối thoát, ngờ vực ngay cả những điều thuộc về chính mình. Nhưng An không thỏa hiệp với nó, cô luôn khao khát và nỗ lực kiếm tìm tình yêu, hạnh phúc.

Sau một thời gian dài chỉ có thể quan sát Thiểm Quang qua màn hình điện tử, cuối cùng An đã có thể thực sự nắm lấy tay anh.

“Ngày đó chúng ta chỉ là hai người xa lạ, chờ đợi nhau qua màn hình máy tính, cách trở cả một đoạn không gian. Nhưng khi em tới tìm anh, anh lại dùng ánh mắt đẹp đến vậy nhìn em. Trong một giây đó, em đã biết hạnh phúc của mình chính là người này.”

Trái tim con người có một chỗ trống, nếu không tại sao người ta cứ muốn lấp đầy?

Có người cả đời sẽ chẳng bao giờ tìm được, cũng có người sẽ quẩn quanh trong mớ bòng bong, liệu có phải là người đó hay không? Giống như Nguyễn Sinh An.

Cô tên An, nhưng lại chẳng “an", ít nhất trái tim cô là như vậy. Có thanh xuân, có rung động đầu đời, nhưng kết cuộc lại là không nói ra.

Là vì sợ mất. Rất nhiều người bỏ lỡ nhau đều vì như vậy. Nói ra rồi còn có thể tự nhiên bên nhau không? Nếu là song phương liệu có bền lâu không? Nếu chỉ là đơn phương còn có thể giữ lại tình cảm bạn bè bấy lâu không?

Tuổi trẻ mà, sợ hãi rất nhiều thứ.


Trong tuổi trẻ của An, có Dương, một người “vừa đủ". Mang đến vui vẻ vừa đủ, an toàn vừa đủ, thoả mãn vừa đủ, yêu thương vừa đủ. Cũng chính vì như vậy, mới không thể có kết quả. Con người chỉ muốn tìm kiếm thứ mà họ thiếu, chứ không muốn chấp nhận thứ “vừa đủ".

“Nhiều năm sau, khi đã thực sự trưởng thành, chúng ta đã thôi không còn khát cầu tình yêu. Nhưng vẫn hoảng sợ tịch mịch.

Khoảnh khắc đó cô đơn đến vô cùng.”

Cứ như vậy, Dương tồn tại như một điều kiện đủ, tiếc là An không cần. Cô vẫn luôn đi tìm thứ mà mình cần, chẳng hạn như Thiểm Quang, một người “không thật".

An nhìn thấy Thiểm Quang ở trên mạng, là một hoạ sỹ tự do. Tranh của anh tự do, bản thân anh cũng tự do. An yêu “tự do” của anh.

An biết anh ở nơi đó, mỗi ngày vẫn luôn tồn tại theo một cách rất riêng, chỉ là cô không thể làm gì khác ngoài việc dõi theo. Bởi vì anh không có hồi âm.

Những tin nhắn, những dòng tâm sự mà người gửi không cần, người nhận cũng không biết. Họ duy trì một mối quan hệ vô hình như vậy, cho đến ngày An quyết định đi tìm anh.

Đã từ rất lâu rồi, Thiểm Quang gần như là điểm tựa của cô. Dõi theo tin tức của anh, ngắm những bức tranh của anh, nhìn thấy tâm sự của anh, An đã rất muốn đi tìm. Thế nhưng chưa từng có một động lực nào đủ lớn để kéo cô ra khỏi cái kén dày nặng của mình. Cho đến khi, một người rất quan trọng của cô không còn nữa.

An nhận ra, cuộc sống vốn quý, nếu đã xác định tại sao lại sợ hãi? Nếu đã muốn làm, tại sao lại ngừng tay? Nếu đã muốn anh, tại sao không đi tìm

Buổi chiều rực ánh hoàng hôn, trên chiếc cầu ấy, Nguyễn Sinh An tìm thấy Thiểm Quang. Mặt trời của mọi người sắp lặn, cô lại tìm được mặt trời của chính mình.

Thì ra là như vậy. Mạng xã hội là ảo, nhưng tình cảm con người là thật. Tìm được Thiểm Quang, An cũng tìm thấy bản thân mình. Những bối rối, những hoang mang đã không còn nữa, chỉ còn những ngày tháng hạnh phúc bình yên.

“Em biết không. Anh muốn đưa em tới Tứ Xuyên. Đi bằng xe lửa, ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường. Bình bình đạm đạm. Để em tựa vào vai anh mà ngủ thiếp đi. Anh muốn cứ như vậy nắm tay em. Đi theo em tới cùng trời cuối đất.”

“Chúng ta cùng nhau chậm rãi già đi, vui vẻ hạnh phúc.”

“Anh muốn cắt móng tay cho em.”

“Anh muốn làm rất nhiều thứ.

“Anh muốn bên em cả đời.”

Anh muốn…, nhưng không thể làm được. Có lẽ kỳ tích của cả cuộc đời này, anh đã dùng hết vào giây phút gặp được em, cho nên không thể tham lam được nữa.

An ở bên anh những ngày cuối cùng, hoa đào không vì căn bệnh của anh mà ngừng nở, thành phố xa hoa không vì sức khoẻ của anh mà tắt đèn, An không vì sự héo mòn mỗi ngày của anh mà rời đi. Bởi vì cô thấy an yên trong lòng.

“Ngày đó chúng ta chỉ là hai người xa lạ, chờ đợi nhau qua màn hình máy tính, cách trở cả một đoạn không gian. Nhưng khi em tới tìm anh, anh lại dùng ánh mắt đẹp đến vậy nhìn em. Trong một giây đó, em đã biết hạnh phúc của mình chính là người này.”

Cuộc sống không có anh, trái tim An vẫn đầy

“Tôi nghĩ, tất cả những hồi ức tốt đẹp mà buồn bã đó, sẽ trở thành điều quý giá vĩnh cửu nhất của tôi.

Mãi mãi cho tới sau này.

Có phải mọi nỗi buồn đều đẹp không?

Có phải tình yêu luôn kết thúc như vậy không?

Có phải kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại nhau không?

“Dù có đau lòng hơn nữa, thì tôi vẫn đang sống.”

An vẫn sống, với ký ức và tình yêu của Thiểm Quang. Cho nên đây là một kết cục hạnh phúc.

Mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, sống thì phải dũng cảm. Mỗi người đều có một con đường để đi, tìm một người lấp đầy, tìm một điểm tựa.

Cứ đi đi, dù là phương Bắc, hay là phương Nam.

Cảm nhận bản thân:

Nội dung xoay quanh nhân vật chính Sinh An, “Phương Bắc, phương Nam” chính là hành trình trưởng thành cùng nỗ lực tìm kiếm tình yêu của cô gái nhỏ nhắn đó. Đem lòng yêu Thiểm Quang, một người họa sĩ tự do cách cô hàng trăm kilômét, An chỉ biết dõi theo anh qua màn hình máy tính, qua những dòng tin nhắn, tâm sự không hồi âm. Cho đến một ngày, An quyết định bước ra khỏi vùng an toàn, tới Bắc Kinh tìm anh cũng là tìm hạnh phúc cho chính mình. Đây thực sự là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, giản dị và đem lại sự bình yên kì lạ. Nếu bảo mình tìm một điểm cao trào trong truyện thì mình sẽ không tìm được bởi cuốn sách giống như một dòng sông trôi lững lờ, yên ả. Sinh An, cô gái nhỏ nhắn ấy chắc chắn sẽ khiến nhiều người đọc phải cảm phục bởi tình yêu của cô và bởi những nỗ lực, cố gắng trong hành trình chạm tới hạnh phúc. “Phương Bắc, phương Nam”, nơi đây chan chứa một tuổi trẻ đầy tham vọng và hoài bão, một nỗi cô đơn và nhiều lúc xen lẫn tình cảm không rõ ràng, rồi kết lại, vẫn là những phút giây hạnh phúc, sâu lắng và có chút hụt hẫng. Mình có chút hụt hẫng vì phía gần về sau, tình cảm của Sinh An và Thiểm Quang diễn ra khá nhanh, mặc dù là hai người xa lạ, nên cảm thấy hơi vội vàng và chưa được sâu sắc cho lắm! Nhưng để viết một cuốn truyện ngắn tầm gần 200 trang với nội dung khá chi tiết thì mình nghĩ như vậy là rất tuyệt!

 “Phương Bắc, phương Nam” là cuốn sách thứ hai mình đọc của Giác, và một lần nữa ấn tượng văn phong của tác giả trẻ này. So với Điều chưa kịp nói, ngôn từ, câu văn trong tác phẩm này rất bình lặng, nhẹ nhàng, đẹp đẽ mà cũng thật sự rất buồn, một nỗi buồn sâu thẳm không thể thấy điểm cuối cùng. Mình nghĩ có lẽ cuốn sách này được viết bằng quá nhiều cảm xúc, mạch truyện có đôi chỗ không rõ ràng khi đan xen kể về quá khứ lẫn thực tại, có những đoạn kể quá rông dài nhưng đôi chỗ lại khiến mình hụt hẫng. Nếu như cảm xúc được tiết chế lại, vừa phải hơn thì mình nghĩ câu chuyện sẽ có điểm nhấn và hay hơn rất nhiều đối với bản thân mình. Một điều nữa đó là về cái kết, câu chuyện kết thúc khiến lòng mình thắt lại, có gì đó nghèn nghẹn mà cũng bức bối lắm.

Một số người, một số việc, không thể nào chia sẻ hay đồng cảm. Việc này không khó chấp nhận. Chúng ta đều hiểu. Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu. Vì vậy oán hận sinh ra thì rất ít. Chỉ có bất lực và tuyệt vọng. Những đứa trẻ như chúng tôi. Văn phong nhẹ nhàng và trong trẻo đến nỗi khiến tôi ám ảnh. “Cô đơn” dưới ngòi bút của tác giả trở nên da diết hơn bao giờ hết.

Một tác phẩm mà dường như mọi ngóc ngách của nó đều ẩn chứa một nỗi buồn man mác, một nỗi cô đơn đến đau lòng, lạnh lùng đến tàn nhẫn và tuyệt vọng đến vô cùng. Thế nhưng, trong nỗi cô đơn ấy mình vẫn cảm nhận được niềm khát khao tìm kiếm cho mình một tình yêu đích thực, một bến đỗ bình yên của Sinh An. Tuổi trẻ, chúng ta cũng đã bao lần nhầm đường lạc lối, đã bao lần cảm thấy mất phương hướng và lạc lõng trong hành trình trưởng thành và tìm kiếm hạnh phúc của bản thân. Sinh An cũng vậy, khi các trang sách cuối cùng khép lại mình cũng đã hiểu ra nhiều điều. Cuộc sống, gặp rồi rời xa đó cũng là điều dễ hiểu. Có rất nhiều người cũng sẽ giống như Dương, An, Chang trong câu chuyện từ từ bước vào thế giới của chúng ta rồi cũng từ từ rời đi, chỉ còn để lại nơi ta những kí ức. Việc chúng ta cần làm là học cách chấp nhận và tiếp tục bước tiếp. “Tôi nghĩ tất cả những người trên Trái Đất này đều cô đơn, Trái Đất nên đổi tên thành “Tinh cầu cô đơn” mới đúng “ Đọc đến đây mình đã tự hỏi bản thân: Cô đơn, có không? Đáp án là có. Đôi khi cảm thấy bản thân rất cô đơn, cô đơn vì những điều vô lí. Sự cô đơn của mình không giống như Sinh An. Đúng vậy, vì mỗi chúng ta luôn có rất nhiều lí do để cô đơn. 


Lời kết:

Tình yêu như tia nắng xuân ấm áp  mang đến cho mỗi người một nguồn sống tươi mới, một không khí vui tươi và một sức sống mãnh liệt, tràn đầy nhiệt huyết cho một tương lai mới. 

Tuổi trẻ là tuổi của sức sống, của những khát khao, đam mê, của việc hình thành và mài dũa bản thân, mài dũa tương lai. Tuổi trẻ cũng là tuổi để yêu và được yêu. Có thể thấy, tình yêu có vai trò và ý nghĩa vô cùng to lớn, đặc biệt đối với người trẻ hiện nay. Tình yêu đầu tiên là những rung cảm, muốn gắn bó, hòa hợp của một người nam và người nữ. Tình yêu hiểu rộng hơn còn là tình yêu gia đình, quê hương, đất nước và phấn đấu xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn, tận hưởng những vẻ đẹp mà cuộc sống mang lại. Tình yêu của tuổi trẻ là động lực để người trẻ vươn lên trong học tập và trau dồi để hoàn thiện bản thân. Nó giúp ta có suy nghĩ, hành động đúng đắn hơn và được mọi người xung quanh yêu quý, tin tưởng, sẽ lan tỏa được nhiều thông đẹp tốt đẹp hơn ra cộng đồng. Khi chúng ta biết yêu người, chúng ta sẽ có thêm điểm tựa tinh thần để vươn lên trong cuộc sống. Khi chúng ta yêu đời, chúng ta sẽ thấy cuộc sống tươi đẹp hơn, đáng sống hơn. Khi chúng ta sống giữa tình yêu, mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn và chúng ta cũng mạnh mẽ bước qua những thử thách hơn. Tình yêu rất đẹp, nhưng hãy yêu một cách văn minh, phù hợp và có trách nhiệm với nó, để tình yêu trở thành chất xúc tác thăng hoa cho cuộc sống chứ không phải nỗi buồn phiền, áp lực. Tình yêu chỉ đẹp khi con người hiểu đúng và làm đúng, hướng đến những điều tích cực, cao đẹp. Nếu không phải tình yêu đôi lứa thì hãy để tình yêu thương gia đình, quê hương, đất nước dìu dắt cho bạn trở thành một người có ích cho xã hội, đóng góp những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống. Tình yêu tồn tại ở mọi vật, hiện hữu xung quanh chúng ta, chỉ cần ta có một lối suy nghĩ tích cực, ta sẽ có được tình yêu và mạnh mẽ hơn trên con đường mình đã chọn.

Hạnh phúc không do số phận an bài

Santos nói một trong những sai lầm phổ biến nhất là quan niệm "chúng ta không thể thay đổi hạnh phúc của mình." Nhiều người nghĩ rằng hạnh phúc của bản thân đã được định sẵn và có giới hạn nhất định.

Nghiên cứu đã tìm thấy có thể có một thành phần di truyền cho hạnh phúc và cách một số người trải nghiệm nó. Nhưng Santos nói rằng nó chỉ đóng một phần vai trò đối với hạnh phúc của một người. "Có một thành phần di truyền cho hạnh phúc, nhưng nó nhỏ hơn nhiều so với chúng ta nghĩ. Điều đó có nghĩa là chúng ta thực sự có thể hành động để cải thiện cảm giác của mình", cô nói.

Xem thêm

Chuyện kể rằng cô gái nọ phải lòng một người xa lạ cách mình hàng trăm cây số, ngày ngày theo dõi người nọ qua tài khoản Instagram, ngày ngày nhắn tin vào hộp tin nhắn có lẽ sẽ mãi mãi không bao giờ có hồi âm. Ấy đã là thứ tình cảm đẹp đẽ tuyệt vọng đến mức nào. An đã phải lòng Thiểm Quang khi nhìn thấy tranh anh vẽ, từ đó mà cô cũng đã vẽ anh rất nhiều lần, vẽ cho anh cũng rất nhiều lần, hầu như mọi sự sáng tác của An đều xoay quanh Thiểm Quang. An thật sự ám ảnh với Thiểm Quang. Mình không chắc khi dùng từ này để miêu tả. Cô lập instagram cho con tảo biển Marimo cùng loại với con Thiểm Quang nuôi. Vẽ những bức tranh có bóng hình anh. Sử dụng hình hài và cảm hứng từ artbook của Thiểm Quang. Đến cả màu sắc cũng có liên quan đến chàng trai xa lại ấy. Có thể thấy tình cảm của An cố chấp và mãnh liệt đến độ Dương - người bạn đã cùng cô đi qua những năm tháng cô độc tĩnh lặng cũng không thể chịu được nữa, vì thế anh hỏi, “An, em cứ định như thế này mãi sao?”. Sau đó anh không còn đến tìm cô nữa. “Em có biết tại sao thế giới này lại cô đơn như thế không?” Có lần anh hỏi tôi, “Vì có những người giống như em đấy.” Lần đầu tiên anh chủ động cầm tay tôi, không phải là để dắt sang đường hay làm những việc đại loại như vậy. Dương giữ tay tôi tại vị trí trái tim anh, để cùng một chỗ.” Thật ra thì, Phương Bắc Phương Nam không hẳn chỉ là một câu chuyện về cô gái nọ phải lòng chàng trai kia, tình yêu của cô ở cách cô hàng trăm ki-lô-mét và hoàn toàn mơ hồ, xa xăm. Phương Bắc Phương Nam à, có lẽ là câu chuyện về những con người cô đơn bám víu lấy nhau cho tới khi tìm được hạnh phúc của mình. An của năm mười sáu tuổi cho tới khi An của năm hai mươi mấy tuổi, hình như vẫn đều mang dáng vẻ đơn độc gai góc đứng trước thế giới rộng lớn. Câu chuyện này là về hành trình tình yêu của An, hay có lẽ, là hành trình gặp gỡ nhân sinh của cô. Thật thà mà nói thì mình khá tức ngực khi đọc về mối quan hệ của Dương và An, hay là Lam, hay bất kì ai trong câu chuyện vì cảm giác không rõ ràng không hợp với một đứa một là một hai là hai như mình, nhưng đời mà, đâu phải khi nào cũng đủ đầy can đảm và mạnh mẽ để hành động lí trí theo kiểu “Thế này thì không được đâu”, haha :)). Dù sao thì, phải u mê và cố chấp thì mới sáng tỏ và đủ can đảm được chứ đúng không? Điều làm mình thích là các nhân vật khá thành thật với nhau, vậy nên trong màn sương ấy, có lẽ đã không có ai bị bỏ lại, hoặc không có ai bị lừa dối. Giọng văn của Giác vẫn thế, rất bình tĩnh và gãy gọn, khi đọc không có cảm giác lê thê, nhưng nhiều khi lòng lại nặng, có lẽ là vì bình tĩnh quá nên cảm thấy đau lòng. Cảnh gặp nhau của An và Thiểm Quang rất đẹp, đẹp đến mức muốn bật khóc. Ấy là cảnh người con trai đứng trước giá vẽ trên nền hoàng hôn mà An đã tưởng tượng có lẽ cả trăm lần. Sau đó, họ đã gặp nhau. Sau đó, họ cùng nhau viết tiếp câu chuyện của cả hai người. Sau đó, câu chuyện của cuộc sống tiếp tục được viết ra. Phương Bắc Phương Nam là câu chuyện nhân sinh kì diệu. Tác giả không viết theo kiểu Happy Ending như một cú chốt kiểu và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau, nhưng có lẽ kết của câu chuyện ở khía cạnh nào đó đã thật sự “happy”, vì các nhân vật đã tìm được bến đỗ của mình. Họ đã sống và gặp gỡ, sống và tìm kiếm, sống và đau khổ, sống và hạnh phúc, sống và chia sẻ, sống và sống với nhau.


"Sinh An tình cờ gặp tranh của Thiểm Quang trên mạng và ngay lập tức bị cuốn hút bởi tài năng của anh. Cảm giác ngưỡng mộ ấy dần lớn thành một tình cảm sâu đậm, thôi thúc cô rời xa Hà Nội, băng qua những khoảng cách địa lý để đến Bắc Kinh. Hành trình tìm kiếm người họa sĩ phương xa ấy là một cuộc phiêu lưu đầy cảm xúc, đánh dấu bước ngoặt lớn trong cuộc đời An. Cô đã từng cảm thấy lạc lõng và cô đơn, nhưng tình yêu dành cho Thiểm Quang đã trở thành động lực để cô vượt qua mọi rào cản. Và rồi, khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, An mới thực sự hiểu rằng, hạnh phúc của cô đã bắt đầu từ những ngày tháng cô đơn ngồi trước màn hình, ngắm nhìn những tác phẩm nghệ thuật của anh. 

Phương Bắc, Phương Nam" đã đưa tôi vào một hành trình đầy cảm xúc cùng Sinh An. Tình yêu đơn phương của cô dành cho Thiểm Quang khiến tôi không khỏi xót xa. Dù biết rằng con đường phía trước đầy chông gai, nhưng cô vẫn dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình. Qua câu chuyện của An, tôi nhận ra rằng tình yêu đích thực không chỉ là những khoảnh khắc ngọt ngào mà còn là sự hy sinh, chờ đợi và cả những nỗi đau. Văn phong của tác giả Giác nhẹ nhàng, sâu lắng đã chạm đến trái tim tôi. Cuốn sách này đã nhắc nhở tôi rằng hãy luôn trân trọng những gì mình đang có và đừng bao giờ từ bỏ ước mơ. Cô thích anh, một người không biết cô. Cảm giác thích thú ấy cứ lớn dần theo từng bức ảnh anh đăng tải, mỗi nụ cười của anh đều khiến cô cảm thấy hạnh phúc đến lạ. Trong những ngày mệt mỏi, anh như một liều thuốc tinh thần, giúp cô vượt qua những áp lực cuộc sống. Cô nhắn tin cho anh, biết rằng sẽ chẳng bao giờ nhận được hồi âm, nhưng chỉ cần được tâm sự với anh cũng đủ khiến cô cảm thấy nhẹ lòng.  Yêu đơn phương một người ở xa, liệu có phải là một hình thức tự ngược đãi? Hàng ngày, cô dõi theo anh từ xa, trái tim thổn thức nhưng lại chẳng thể làm gì hơn. Khác với những người yêu xa khác, cô không có bất kỳ cơ hội nào để gặp gỡ, để được nghe giọng nói của anh. Cô đơn phương trong im lặng, trong nỗi nhớ nhung vô tận. Những đêm trằn trọc, cô lại tìm đến trang cá nhân của anh, đọc từng dòng trạng thái, cố gắng tìm kiếm một chút dấu hiệu cho thấy anh cũng đang nghĩ về cô. Nhưng rồi cô lại tự nhủ, đó chỉ là những ảo tưởng của riêng mình. Yêu đơn phương một người ở xa, có lẽ là một sự ngu ngốc, nhưng lại là một trải nghiệm đầy cảm xúc. Cô đã từng nghĩ rằng mình sẽ cố gắng quên anh, nhưng trái tim cô lại không thể làm được điều đó. Cô đã rơi vào một vòng luẩn quẩn, không có lối thoát. Có người nói rằng, yêu đơn phương là một loại ngôn tình đời thực. Có lẽ điều đó đúng. Cô đã từng mơ ước về một ngày nào đó, anh sẽ biết đến sự tồn tại của cô, và rồi cả hai sẽ có một cái kết đẹp. Nhưng cô cũng hiểu rằng, những giấc mơ đó có lẽ chỉ là những ảo vọng."

Sinh An đã vô tình lạc vào thế giới của Thiểm Quang - một họa sĩ tài năng đến từ Bắc Kinh. Tình yêu nảy nở từ những bức tranh đầy màu sắc, từ những dòng tâm sự trên mạng. Niềm khao khát được gặp gỡ người nghệ sĩ ấy lớn dần trong lòng An, đến mức cô quyết định rời bỏ vùng đất quen thuộc để tìm đến một chân trời mới. Phương Bắc, Phương Nam không chỉ là hai địa danh, mà còn là hai nửa trái tim của An. Cô mang theo bao trăn trở, những giấc mơ và cả nỗi sợ hãi của tuổi trẻ. Con đường tình yêu của An đầy chông gai, nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ hy vọng tìm kiếm hạnh phúc đích thực. "Ngày đó, chúng ta chỉ là những điểm sáng lẻ loi trên màn hình, cách nhau cả một khoảng không gian. Nhưng khi em đến bên anh, em đã thấy được cả một vũ trụ trong đôi mắt ấy." An bộc bạch, giọng nói run rẩy vì xúc động. Tình yêu, đôi khi chỉ là một khoảnh khắc giao thoa giữa hai tâm hồn đồng điệu. Nhưng để giữ gìn ngọn lửa ấy, cần rất nhiều nỗ lực và sự chân thành. An đã tìm thấy tình yêu của đời mình, nhưng hành trình phía trước vẫn còn nhiều thử thách. Liệu tình yêu của An và Thiểm Quang có vượt qua được khoảng cách địa lý, văn hóa và những rào cản của cuộc sống? Câu trả lời sẽ còn bỏ ngỏ, nhưng tình yêu của họ đã trở thành một câu chuyện đẹp, một nguồn cảm hứng cho những trái tim đang tìm kiếm hạnh phúc. Trong những năm tháng tươi trẻ, An tìm thấy ở Dương một sự an toàn vừa đủ. Anh mang đến những niềm vui nhẹ nhàng, những yêu thương bình dị. Nhưng cũng chính sự "vừa đủ" ấy đã khiến tình cảm của họ không thể tiến xa hơn. Con người luôn khao khát những điều mình thiếu, chứ không dễ dàng hài lòng với những gì đã có. Nhiều năm sau, khi đã trưởng thành, An nhận ra sự cô đơn vẫn luôn ám ảnh mình. Cô bắt đầu tìm kiếm một thứ gì đó mãnh liệt hơn, và đó là lúc Thiểm Quang xuất hiện. Một họa sĩ tài hoa, tự do, sống trọn vẹn với đam mê. An yêu cái thế giới riêng của anh, yêu sự phóng khoáng trong từng nét vẽ. Họ quen nhau qua mạng, một mối quan hệ vô hình, chỉ có những dòng tin nhắn và những bức tranh. An dõi theo cuộc sống của anh, ngưỡng mộ tài năng của anh, nhưng cũng đau đáu một nỗi nhớ mong không tên. Rồi một biến cố lớn đã khiến An nhận ra giá trị của cuộc sống. Cô không thể tiếp tục chần chừ nữa. Cô muốn tìm đến Thiểm Quang, muốn được gặp anh, muốn được nói với anh những điều mình đã kìm nén bấy lâu. Và rồi, họ gặp nhau. Giữa buổi chiều hoàng hôn, trên chiếc cầu nhỏ, An tìm thấy hạnh phúc của mình. Nhưng hạnh phúc ấy quá ngắn ngủi. Bệnh tật đã cướp đi người cô yêu thương. Dù vậy, An vẫn luôn trân trọng những khoảnh khắc đã có với Thiểm Quang. Tình yêu của họ, dù không trọn vẹn, vẫn là một phần đẹp đẽ trong cuộc đời cô.

"Sinh An trong 'Phương Bắc, Phương Nam' là một cô gái nhỏ bé với trái tim lớn lao. Tình yêu của cô dành cho Thiểm Quang, một họa sĩ sống cách xa hàng trăm cây số, là một hành trình đầy cảm xúc. Từ những tin nhắn bâng khuâng ban đầu đến quyết định dũng cảm lên đường đến Bắc Kinh, An đã cho thấy một khát khao mãnh liệt được tìm kiếm hạnh phúc. Câu chuyện tình yêu của An và Thiểm Quang nhẹ nhàng, giản dị như một dòng sông trôi lặng lẽ. Tuy nhiên, sự vội vàng trong việc phát triển mối quan hệ của hai nhân vật khiến mình cảm thấy hơi hụt hẫng. Dù vậy, với một tác phẩm ngắn, việc khắc họa chi tiết tâm lý nhân vật đến vậy là điều đáng khen ngợi. 'Phương Bắc, Phương Nam' là cuốn sách thứ hai mình đọc của Giác. Văn phong của tác giả vẫn giữ được sự nhẹ nhàng, sâu lắng đặc trưng. Tuy nhiên, việc đan xen quá nhiều cảm xúc và quá khứ đôi khi khiến mạch truyện trở nên rời rạc. Nếu như tác giả tiết chế hơn một chút, mình tin rằng câu chuyện sẽ có thêm nhiều điểm nhấn. Có những điều, dù cố gắng đến mấy, ta cũng không thể chia sẻ trọn vẹn. Đó là sự thật mà ta phải chấp nhận. Tình cảm, vốn dĩ là thứ mong manh, không thể cưỡng cầu. Chính vì thế, thay vì oán trách, ta thường cảm thấy bất lực và cô đơn. Câu chuyện của Sinh An đã chạm đến tận cùng những cảm xúc ấy. Ngòi bút của tác giả nhẹ nhàng mà da diết, vẽ nên một bức tranh về tuổi trẻ đầy những trăn trở và cô đơn. Mỗi trang sách như một lời thì thầm, xoa dịu những tâm hồn đang lạc lõng. Sinh An, Dương, Chang... những nhân vật ấy đã từng bước đi vào cuộc đời tôi, để lại những dấu ấn sâu đậm. Họ đã cho tôi thấy rằng, cô đơn là một phần không thể thiếu của cuộc sống. Chúng ta đều cô đơn, theo những cách riêng. Câu nói "Tôi nghĩ tất cả những người trên Trái Đất này đều cô đơn, Trái Đất nên đổi tên thành “Tinh cầu cô đơn” mới đúng" đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Đúng vậy, cô đơn là một trạng thái phổ quát. Nhưng chính trong sự cô đơn ấy, ta mới có cơ hội khám phá bản thân, tìm kiếm những giá trị đích thực. Cuộc sống là một hành trình, có những người đến, có những người đi. Việc của chúng ta là học cách chấp nhận sự thay đổi và tiếp tục bước đi, với hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm thấy bến đỗ bình yên cho riêng mình. 

Trong một chiều mưa tầm tã, khi những giọt nước đập vào cửa sổ như nhịp trống buồn, An vô tình lạc vào một thế giới khác qua màn hình điện thoại. Đó là một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp, với một chàng trai áo xanh đang ngồi đọc sách bên một dòng thác. Cái khoảnh khắc ấy, trái tim An như bị ai đó bóp nghẹt. Thiểm Quang - chàng họa sĩ tài hoa với đôi mắt sâu thẳm và nụ cười nhẹ nhàng - đã trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cô gái cô đơn. An biết rằng mình đã yêu, một tình yêu mãnh liệt và sâu sắc đến mức không thể lý giải. Sau bao ngày đêm mong chờ, An quyết định đến Bắc Kinh tìm anh. Cô lạc lõng giữa một thành phố xa lạ, nhưng trái tim lại tràn đầy hy vọng. Cuối cùng, cô cũng tìm thấy anh, trong một triển lãm tranh nhỏ. Khi đôi mắt họ chạm nhau, thời gian như ngừng lại. Đó là khoảnh khắc mà hai tâm hồn đồng điệu tìm thấy nhau. Trống vắng như một vị khách không mời, len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn, khơi dậy những nỗi nhớ mong manh. Con người ta, ai cũng khao khát được lấp đầy khoảng trống ấy bằng những yêu thương, để trái tim khỏi đơn côi. Nhân vật An trong "Phương bắc phương nam" như một bóng hình phản chiếu của bao tâm hồn trẻ, lạc lõng giữa dòng đời xô bồ, tìm kiếm một mảnh ghép hoàn hảo cho chính mình. Tình yêu, như một cánh chim mỏng manh, luôn khiến con người ta vừa khao khát lại vừa sợ hãi. Sợ mất đi khi đã có, sợ tổn thương khi trao trọn. Yêu đơn phương là một cuộc chiến âm thầm, giữa lý trí và con tim. Giữa nỗi sợ mất đi tình bạn và khát khao được thổ lộ. Hạnh phúc khi yêu đôi khi mong manh như sương sớm. Sợ một ngày nào đó, tình yêu sẽ vụt tắt, để lại trong lòng những vết thương khó lành. Tuổi trẻ là hành trình khám phá bản thân và thế giới. Trong hành trình ấy, ta sẽ trải qua những niềm vui, nỗi buồn, những mất mát và cả những trưởng thành. Dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực là một hành trình đầy gian nan nhưng cũng rất đáng giá. Bởi vì, chỉ có khi dám yêu, ta mới thực sự sống. Hạnh phúc là một hành trình, không phải là đích đến. Và khi ta tìm được chính mình, hạnh phúc sẽ tự tìm đến.

Tình yêu liệu có phải là tất cả để níu giữ một mối quan hệ? Trong "Phương Bắc phương Nam", Giác đã vẽ nên một bức tranh tinh tế về tình bạn, tình yêu và những điều nằm giữa hai ranh giới ấy. An và Dương, hai con người với những tâm hồn sâu lắng, đã dành cho nhau một tình cảm đặc biệt, như một vệt nắng chiều tà, vừa ấm áp vừa mong manh. Tình cảm ấy không vội vàng, không cuồng nhiệt, mà nhẹ nhàng chảy trôi như dòng nước. Tình yêu, như một dòng sông chảy mãi, nuôi dưỡng tâm hồn con người. Nó không chỉ là những rung động đầu đời mà còn là tình yêu gia đình, quê hương, đất nước, tình yêu đối với chính bản thân. Tình yêu gia đình là bến đỗ bình yên, là nơi ta được yêu thương và che chở. Tình yêu quê hương là nguồn cảm hứng bất tận, thôi thúc ta cống hiến cho mảnh đất này. Còn tình yêu tuổi trẻ là ngọn lửa đốt cháy những khát vọng, giúp ta khám phá và khẳng định bản thân. Khi yêu, chúng ta có thêm động lực để vươn lên, để vượt qua những khó khăn. Tình yêu giúp ta sống có trách nhiệm hơn, biết quan tâm đến người khác. Tuy nhiên, tình yêu đẹp khi được vun đắp một cách chân thành, không vụ lợi. Nếu chưa tìm thấy tình yêu đôi lứa, hãy trân trọng những tình cảm xung quanh mình. Hãy yêu thương gia đình, quê hương, và đừng quên yêu thương chính bản thân. Hạnh phúc không phải là đích đến mà là một hành trình. Nghiên cứu đã chỉ ra rằng, hạnh phúc đến từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống: một nụ cười, một cái ôm, một lời khen ngợi. Chúng ta hoàn toàn có thể chủ động tạo ra hạnh phúc cho mình bằng cách sống có ý nghĩa, làm những điều mình yêu thích và giúp đỡ người khác.

0 điểm

An biết tới Thiểm Quang trong một lần dạo chơi trên internet. “Anh mặc áo sơ mi xanh, ngồi đọc sách bên cạnh thác nước. Như một bức tranh thủy mặc, đẹp đến khó thở.” Kể từ dạo đó, cô bắt đầu theo dõi anh, và rồi đem lòng yêu anh. Thiểm Quang là một họa sĩ người Trung Quốc, khuôn mặt điển trai, đuôi mắt có chấm nốt ruồi, khuôn miệng có chiếc răng khểnh xinh xắn. Anh vẽ đẹp, màu sắc trong tranh anh luôn trong vắt, tươi sáng và dễ đem lại cho người xem cảm giác bình yên.
Tình yêu của An dành cho anh không đơn thuần chỉ là sự ngưỡng vọng thông thường, đó là thứ tình cảm sâu đậm xuất phát từ tận đáy tim. An tâm niệm, “Thiểm Quang là thứ ánh sáng cuối cùng”, bởi vậy, cô chỉ tìm tới anh khi tất cả mọi người đã bước khỏi cuộc đời cô. Tới ngày đó, cô đã quyết định đi xa hàng dặm để tìm anh. Tư trang tối giản, cô bay tới Bắc Kinh, chới với giữa chốn phồn hoa ồn ã. Và rồi cô đã tìm thấy anh. Cuối cùng cũng có thể ở bên anh.
Phương Bắc phương Nam, như lời giới thiệu nằm ở bìa sau của sách, “là hành trình trưởng thành của An và nỗ lực tìm kiếm hạnh phúc của cô.” Thật vậy, trên hành trình đằng đẵng dài bằng những năm tuổi trẻ, rất nhiều người đã sánh bước cùng cô, dù chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, song cũng dễ dàng để lại dấu ấn có quên. Đó là Chang, cô gái có hương thơm của những vạt rừng thông sau mưa; là Jack, chàng trai xứ người đã thì thầm vào tai cô lời tạm biệt; là Lam, cô gái với sắc xanh biêng biếc. Đặc biệt, hành trình ấy còn có Dương. Dương – ánh sáng, rực rỡ, chói chang, ấm áp, song cũng thật vô ngần, tán tỏa. Mà vốn dĩ An chỉ cần một tia ánh sáng giữ riêng cho mình.

Dương học chuyên Văn, trên An một khóa. Là người trầm lắng, tĩnh tại, song rất biết lắng nghe, quan tâm, đặc biệt là với những người mà anh yêu quý. An và Dương đã có quãng thời gian ở bên nhau, trao cho nhau cảm giác thân thương, ấm áp. Họ gần như đã trở thành một đôi, song không phải. Yêu đương và khát khao muốn ở bên cạnh ai đó là hai thứ cảm xúc khác nhau, rạch ròi. Dương cũng từng bảo với An, “Đừng bao giờ thích anh nhé.” Và thật thế, hai người chưa bao giờ thử bước tiến xa hơn. Đối với An, Dương như người bạn tâm giao, là bến cuối luôn đợi mong An trở về trong thầm lặng. Anh không quá khát cầu tình yêu, cũng không thực sự sợ hãi sự chia lìa. Anh cho An một bến đỗ bình yên, an tĩnh. Song lòng cô có thực sự “an” như chính tên gọi của mình?
Hồi đầu đọc truyện, mình có hơi bối rối vì tình cảm của An giành cho Dương – lấp lửng, mập mờ. Mình cũng từng mong muốn An, Dương sẽ sớm trở thành một đôi nữa, bởi lẽ bản thân mình không thực sự thích những thứ không rõ ràng. Song dần dà, xuôi theo hành trình của An, mình mới có thể ngẫm ra: trên đời, vẫn tồn tại những thứ tình cảm dù tiến tới hay rời xa ắt hẳn đều dẫn tới những đổ vỡ. Vậy cớ sao không bằng lòng chấp nhận để nó ngủ yên.
Mình đặc biệt thích giọng văn và ngôn từ Giác dùng trong cuốn sách này. Bình lặng, nhẹ nhàng mà đẹp đẽ, chất chứa những nỗi buồn, những thứ tình cảm chẳng thể gọi tên. Đọc truyện, mình có cảm giác như được đằm mình trong dòng suối mát, trên mặt nước là những cánh hoa rơi, khoan khoái, dễ chịu, mặc nhiên bước chậm một nhịp giữa biết bao xô bồ, ồn ã của cuộc đời. Bối cảnh đặt trong truyện cũng rất đỗi quen thuộc, là Điện Biên, là Hà Nội, là xứ biển đẫm trong nắng gió. Thậm chí, ngay cả Bắc Kinh nơi phương Bắc xa xôi, cũng lấp lánh ánh nắng quen thân, ấm áp, hoàn toàn không gợi cảm giác xa lạ. Theo mình, đây thực sự là một thành công.
Tuy vậy, đáng tiếc là cuốn sách vẫn tồn tại một vài điểm trừ nho nhỏ. Lối kể đan xen giữa hiện tại – quá khứ đôi khi khiến mình bối rối. Giọng văn trầm lắng, nhẹ nhàng vừa là ưu điểm, song cũng là hạn chế, nhiều lúc khiến mạch truyện trở nên chậm dãi, lê thê. Đặc biệt, mình không hề thích nửa sau của truyện. Có cảm tưởng đây là tập hợp của những sự trùng hợp quá bất ngờ, quá ngẫu nhiên, phi lý. Thị thành đông đúc, dài rộng, dễ gì có thể gặp nhau. Hơn thế nữa, cái kết của truyện còn có đôi chút sáo mòn. Bởi vậy, phần đầu truyện để lại cho mình những xúc cảm rất đỗi sâu đậm, còn phần cuối chỉ để lại cho mình những ấn tượng tương đối nhạt nhòa.
Song dẫu vậy, điều đó vẫn không thể khiến mình có ác cảm với Phương Bắc phương Nam. Khi nhìn vào An, Dương, Thiểm Quang hay cả những nhân vật khác, người đọc dễ dàng nhìn thấy bóng hình của những người trẻ hiện thời: cô đơn, chới với, bị vây khốn bởi những hoài nghi, ngờ vực song chưa bao giờ thôi kiếm tìm hạnh phúc. Câu chuyện của họ, hay đồng thời cũng chính là câu chuyện của mỗi người trẻ chúng ta: nhẹ nhàng, đầy lắng đọng, tựa cơn gió xuân khe khẽ thoảng qua, để lại trên áo lấm tấm những cánh hoa anh đào.

Những trống vắng cứ luôn làm lòng người ta khó chịu, chẳng hiểu sao mà tâm tư cứ nghĩ ngợi, cứ ngóng chờ những mối yêu thương nào đó để thỏa lấp những u sầu của ngày qua. Cũng như nhân vật An trong “Phương bắc phương nam”, chẳng thể nào tìm nổi một mảnh thanh xuân trọn vẹn cho tâm hồn chơi vơi. Cứ thế mà lòng cứ mãi lang thang về những miền đất lạ, về những phương trời nào đó. Có lẽ khi yêu thương, ai cũng muốn giữ lấy hạnh phúc thật chặt, sợ mất mát, sợ thương đau. Nỗi sợ ấy vô tình đã bóp nát đi niềm vui, cơ hội và những khát khao trong lòng. Yêu đơn phương thì sợ một ngày nào đó không giữ nổi mình, sẽ có lúc nói ra mà phá nát đi tình bạn đẹp đẽ bấy lâu nay. Được đáp lại tình yêu rồi thì cũng sợ, sợ tình cảm lứa đôi không vững bền, đến một lúc nào đó cũng như cơn gió thoáng qua, tan vào thinh không. Đời người ai cũng thế, được và mất luôn là nỗi trằn trọc to lớn hình thành ở mọi độ tuổi mà ở giai đoạn tuổi trẻ phơi phới thì càng lắng lo bởi vì khao khát quá nhiều, hy vọng quá nhiều vào mọi thứ. Dũng cảm vì người mình yêu là hoàn toàn đúng đắn hay nói khác hơn là đi tìm cảm xúc đích thực của trái tim mình. Hạnh phúc sẽ không phải là điều gì quá xa xỉ nếu chúng ta tự biết bản thân cần gì, tự cảm nhận được ai là người phù hợp với mình nhất.

Đây không chỉ là một cuốn sách viết về tình yêu, mà là hành trình của một cô gái đi tìm bến đỗ hạnh phúc thực sự của mình. Sinh An - cô gái luôn khát cầu hạnh phúc đó, từ sớm đã nhận thức rất rõ sự hiển hiện của mất mát và chia ly bên trong những mối quan hệ tưởng chừng đang rất yên ổn xung quanh mình. Giống như mối quan hệ của cô và Dương - người đàn anh khóa trên mà cô luôn xem như tri âm tri kỷ, là cả một bầu trời niên thiếu của mình. Dương đem đến cho cô sự dịu dàng, cảm giác rung động, những nụ cười và cả sự chở che. An đã từng luôn muốn ở cạnh Dương. Đã từng. Nhưng có lẽ những tình cảm của Dương mà An cảm nhận được nó chỉ dừng lại ở một mức độ nào đó, mà theo mình cụm từ phù hợp nhất để diễn tả điều đó chính là, “lưng chừng hạnh phúc”. Có những mối quan hệ khi phát triển thành tình yêu khả năng mất đi nhau mãi mãi lại càng cao, đó là điều An sợ. Vậy nên cô gái ấy mới chấp nhận, nếu như không bắt đầu thì sẽ không có gì để mất. Nhưng mãi đến sau này, An mới kịp nhận ra, rằng tâm hồn cô và Dương vốn dĩ không hòa hợp. An thích đi đây đi đó còn Dương chỉ muốn ở yên một chỗ, không muốn mở rộng thêm thế giới của mình. Khát khao và mong muốn trái ngược, một tình yêu không thể bền lâu, thế nên họ giống như bạn qua đường, như mưa rào mùa hạ - chóng vánh đến đau lòng. An luôn không ngừng tìm kiếm đáp án của đời mình qua những lần phiêu bạt. Và ở cuối cuộc hành trình, cô đã tìm được Thiểm Quang - một anh chàng họa sĩ tự do người Trung Quốc mà cô đã âm thầm theo dõi, âm thầm thương mến từ rất lâu. Có người nói tình cảm của An dành cho Thiểm Quang là của fan dành cho thần tượng. Điều đó không sai. An yêu thích phong cách vẽ của Thiểm Quang, thích đọc những dòng trạng thái và tìm hiểu tin tức về người họa sĩ phương xa này. Giống như bất cứ fangirl nào, An khát khao nhận được hồi âm của Thiểm Quang qua những tin nhắn nhưng bất thành. Nhưng cô không tuyệt vọng mà vẫn kiên trì gửi tin nhắn như một thói quen. Cho đến một ngày cô quyết định đến Bắc Kinh, gặp Thiểm Quang. “Khoảnh khắc Thiểm Quang nắm lấy tay em, em biết rằng mình đã được tìm thấy một lần nữa.” Sinh An đã viết như vậy trong bức thư gửi Dương. Cô đã tìm thấy Thiểm Quang vào một buổi chiều hoàng hôn buông xuống. Cô tìm được người mà với cô, là ánh sáng cuối cùng trước khi mặt trời rời bỏ Trái Đất. Hai tâm hồn đồng điệu. Hai trái tim với những khoảng trống đã được lấp đầy. Vì đơn giản họ có nhau. Thành thực mà nói, khi đọc cuốn sách này mình có ưu ái đặc biệt dành cho Dương. Mình đã hy vọng rằng, có thể nào đến cuối cùng Sinh An và Dương sẽ ở cạnh nhau như những năm niên thiếu đó. Nhưng mà vốn dĩ tình cảm là không thể cưỡng cầu. Sinh An là cô gái rất có cá tính, cô ấy có những suy nghĩ rất riêng khi cảm nhận về tình yêu. Con người cô ấy, cảm xúc luôn đong đầy nhưng bảy tám phần là lý trí. Thế nên khi biết cô ấy hạnh phúc bên Thiểm Quang, mình đã rất yên lòng. Giác - tác giả cuốn sách thực sự đã đập tan định kiến của mình về những tiểu thuyết diễm tình của các nhà văn trẻ tuổi. Cách mà cô ấy lồng ghép những triết lý của riêng cô và của những nhà làm nghệ thuật nổi tiếng khác khiến mình cảm thấy rất thú vị. May mắn là mình từng được học qua một ít về lý luận văn học thế nên mình cũng hiểu được phần nào những trang sách của tác giả. Và cũng giống như bất kỳ ai tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hồn, chú ý và quan tâm là điều không thể tránh khỏi. Đọc xong cuốn sách, đơn giản mà nói thì chỉ có thể là “Mình thích câu chuyện này.”

Một tác phẩm mà dường như mọi ngóc ngách của nó đều ẩn chứa một nỗi buồn man mác, một nỗi cô đơn đến đau lòng, lạnh lùng đến tàn nhẫn và tuyệt vọng đến vô cùng. Thế nhưng, trong nỗi cô đơn ấy mình vẫn cảm nhận được niềm khát khao tìm kiếm cho mình một tình yêu đích thực, một bến đỗ bình yên của Sinh An. Tuổi trẻ, chúng ta cũng đã bao lần nhầm đường lạc lối, đã bao lần cảm thấy mất phương hướng và lạc lõng trong hành trình trưởng thành và tìm kiếm hạnh phúc của bản thân. Sinh An cũng vậy, khi các trang sách cuối cùng khép lại mình cũng đã hiểu ra nhiều điều. Cuộc sống, gặp rồi rời xa đó cũng là điều dễ hiểu. Có rất nhiều người cũng sẽ giống như Dương, An, Chang trong câu chuyện từ từ bước vào thế giới của chúng ta rồi cũng từ từ rời đi, chỉ còn để lại nơi ta những kí ức. Việc chúng ta cần làm là học cách chấp nhận và tiếp tục bước tiếp. “Tôi nghĩ tất cả những người trên Trái Đất này đều cô đơn, Trái Đất nên đổi tên thành “Tinh cầu cô đơn” mới đúng “ Đọc đến đây mình đã tự hỏi bản thân: Cô đơn, có không? Đáp án là có. Đôi khi cảm thấy bản thân rất cô đơn, cô đơn vì những điều vô lí. Sự cô đơn của mình không giống như Sinh An. Đúng vậy, vì mỗi chúng ta luôn có rất nhiều lí do để cô đơn. Có lẽ đây là một quyển sách khá đặc biệt đối với mình. Chỉ là tình cờ bắt gặp, tình cờ cầm lên đọc thử. Khi nhìn thấy một ít chú thích nhỏ về tác giả gần bìa, mình khá ngạc nhiên “Ồ, tác giả là người Việt”, “Ngôn tình Việt Nam chăng?”, và khiến mình chú ý hơn cả là dòng chữ “Hiện là sinh viên…”. Mình không khỏi tò mò và ngưỡng mộ lòng thầm nghĩ có sách được xuất bản, bày bán thế này trong khi đang là sinh viên quả là “con nhà người ta” trong truyền thuyết. Thế là mình quyết định mua, mình muốn biết khi đọc văn của những người cùng thế hệ cảm giác sẽ là như thế nào. Và cuối cũng mình đã biết. Cảm giác khi đó chính là kiểu mình có thể đặt bản thân vào mọi lời văn mà cậu ấy viết và sau đó là đồng tình “Mình hiểu cảm giác này”.