Chia sẻ cảm nhận
Tôi không phải người đọc nhiều, nên thứ lỗi cho tôi khi đây là tác phẩm đầu tiên tôi đọc của Haruki Murakami, dù trước đó tôi đã nghe đến ông và 1 số tác phẩm của ông (Rừng Na Uy, Phía Nam biên giới Phía Tây mặt trời...) nhiều rồi. Có vẻ như bạn bè tôi khá nhiều người là fan của ông, cảm giác như tôi là người muộn nhất tiếp cận đến văn chương của ông. Đã muộn lại còn tiếp cận cuốn khác biệt hoàn toàn trong số những sáng tác của ông nữa.
Tôi nói gì về chạy bộ - cuốn tự truyện của ông chia sẻ về những cảm nhận, suy nghĩ chân thực của bản thân khi chạy bộ. Với những người đã đọc những tác phẩm khác của ông, họ nhận xét đây là 1 cuốn khác biệt so với phong cách tiểu thuyết hư cấu duy thực kỳ ảo sở trường của ông. Thậm chí khi hỏi 1 người bạn về những tác phẩm trước đó và nhận được câu trả lời: ham muốn, tình dục, siêu hình, mộng mị... là những từ ngữ diễn tả về 1 số tác phẩm khác, tôi như không tin vào tai mình. Vì rõ ràng khi đọc cuốn sách này, tôi thấy ông là người sống rất kỷ luật, lành mạnh, khoa học. Còn lời văn trong Tôi nói gì về chạy bộ cũng rất gần gũi, chân thành, có chút hùng hồn trong từng câu chữ. Tôi nghĩ sự hùng hồn ấy 1 phần đến từ sự tập luyện, chạy bộ của ông thể hiện qua cả những con chữ.
Mở đầu câu chuyện, ông trải lòng về việc ông đến với con đường tiểu thuyết gia như nào. Ông cảm thấy để trở viết được lâu dài ông cần 1 thể trạng tốt, vì việc sáng tác cần nhiều sức lực và những phẩm chất khác. Và chạy bộ là bộ môn ông cảm thấy phù hợp với thể trạng, tính cách của ông nhất. Một ngày nọ, ông muốn viết, vậy là ông bắt đầu viết tác phẩm đầu tiên của mình, mặc nhiều người phản đối. Đối với ông, 1 khi bản thân muốn làm gì, ông sẽ làm tới chốn, không quan tâm những can ngăn từ những người thân yêu, cả việc đến với chạy bộ 1 cách nghiêm túc (tức là chạy marathon) cũng vậy.
Một cuốn sách truyền cảm hứng và tạo động lực trong cuộc sống đặc biệt dành cho những thích chạy bộ và quan tâm đến sức khỏe.
Một làn gió mới khác lạ so với những tác phẩm của Haruki Murakami. Một khía cạnh đời thường, giản dị nhưng chứa đựng những ý nhị sâu sắc.
Cuốn tự truyện kể về quá trình tập luyện thể thao và chạy bộ của ông trong suốt thời gian từ khi còn trẻ đến khi trở thành một tiểu thuyết gia nổi tiếng. Đó là 1 quá trình vô cùng nghiêm khắc và nỗ lực hết mình. Đã có lúc bỏ cuộc, có lúc phải nghỉ 1 thời gian vì mất động lực, nhưng rồi ông vẫn quay trở lại và tiếp tục tham gia các giải chạy cũng như 3 môn phối hợp. Điều mà mình luôn ngưỡng mộ trong câu chữ Haruki Murakami viết là ông coi trọng nhất là việc chiến thắng bản thân mình. Mỗi ngày hôm nay là phiên bản tốt nhất của ngày hôm qua.
"Tôi không hề chịu nổi nếu bị buộc phải làm điều gì đó tôi không muốn làm vào lúc tôi không muốn làm. Thế nhưng mỗi khi tôi có thể làm gì đấy mà tôi thích làm, khi tôi muốn làm, và theo cách tôi muốn làm, thì tôi sẽ làm hết sức mình."
Mình thực sự thấy được bản thân ở câu chiêm nghiệm này. Nghe thì có vẻ bướng bỉnh, nhưng đó là cá tính và nét riêng để bản thân luôn phấn đấu để tốt hơn, để khác biệt, hòa hợp nhưng không hòa tan.
Một cuốn sách xứng đáng để đọc và để yêu chạy bộ, yêu cuộc sống yêu bản thân hơn. Bác Haruki Murakami đúng là chưa làm độc giả thất vọng.