Vào sinh nhật thứ 100 của mình, cụ Allan Karlson đã trèo qua cửa sổ Nhà Già (nhà dưỡng lão mà cụ cho rằng sẽ là nơi chốn cuối cùng của mình trong đời), bắt đầu một chuyến phiêu lưu thú vị và cũng không kém bất ngờ xung quanh đất nước Thụy Điển. Trong suốt cuộc hành trình dị thường của mình, độc giả dường như thấy một chàng trai Allan tươi trẻ đầy sức sống và tinh ranh. Xuyên suốt câu chuyện, ta cũng sẽ được chứng kiến những cột mốc lịch sử từ chiến tranh thế giới thứ nhất đến thế chiến thứ hai, từ nước Nga Xô Viết đến nước Mỹ siêu cường qua hồi tưởng hóm hỉnh của cụ Allan. Cuốn sách mang lại cho người đọc cái nhìn lạc quan hơn về cuộc sống, rằng nếu nhìn sự việc một cách khác đi, mọi chuyện sẽ khác. Cụ Allan đã dạy chúng ta rằng “Nếu muốn nhìn thế giới này thì điều trước tiên là bạn phải mở mắt ra đã”.

Về tác giả Jonas Jonasson và cuốn sách “Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất”

Jonas Jonasson là nhà văn kiêm CEO một công ty truyền thông ở Thụy Điển. Đến đầu những năm 2000, sức khỏe sa sút cộng thêm chứng trầm cảm buộc ông phải từ bỏ công việc của mình và chuyển đến sống tại một vùng quê xa xôi. Năm 2005, ông bắt đầu viết cuốn sách “Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất”, song không được các nhà xuất bản chấp nhận. Năm 2010, cuốn sách đã đạt thành công vang dội khi bán được 8 triệu bản trên toàn thế giới ngay trong lần xuất bản đầu tiên. Khó có thể tưởng tượng được một nhà văn mắc bệnh trầm cảm lại viết ra được cuốn sách ngập tràn tiếng cười với những bài học thâm thúy như thế. Tờ The Telegraph đã nhận xét “Đầy trí tưởng tượng, cười lăn cười bò… Một sự giiễu nhại quá ư xuất sắc về những lầm lỗi của nhân loại”. 

Đúng vậy, mạch truyện sẽ giữ người đọc cười lăn cười bò ngay từ khi bắt đầu câu chuyện. Kể cả trong những tình huống mà người bình thường đánh giá là bất hạnh, Jonas cũng sẽ có cách khiến chúng ta bật cười. Các sự việc diễn biến đan xen giữa quá khứ và hiện tại, giữa chàng trai Allan đã từng phiêu lưu khắp thế giới, đi qua biết bao những biến cố của lịch sử và ông cụ trăm tuổi đang trên chuyến hành trình có một không hai của mình. 

Đúng 100 tuổi và sức khỏe còn tràn trề, Allan Karlsson dư sức trèo qua cửa sổ nhà dưỡng lão để tiếp tục hành trình phiêu lưu của mình. Nhưng ông đã là một kẻ phiêu lưu trong cả cuộc đời, tham gia bao nhiều biến cố lịch sử và gặp những chính khách nổi bật của thế giới ở cả hai phe tư bản và cộng sản trong những tình huống hiện thực đến khó tin. Dị thường và độc đáo vô song như một câu chuyện cổ tích, Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất đã quyến rũ người đọc khắp thế giới. 

Bắt đầu cuộc hành trình phiêu lưu với một chiếc áo khoác màu nâu, quần âu màu nâu và đôi dép đi trong nhà cũng màu nâu nốt


Ở cái tuổi 100 mà bao người ngưỡng mộ, cụ Allan từ bỏ cơ hội được xuất hiện trên truyền hình cả nước, trèo ra khỏi cửa sổ Nhà Già và biến mất. Tại lúc này đây, cụ Allan “lỡ tay” lấy một vali hành lý của “một thanh niên người gầy, mái tóc dài vàng heo và nhờn bóng, bộ râu lởm chởm, mặc áo khoác bò với dòng chữ Never Again ở lưng”. Cụ tiếp tục cuộc hành trình của mình dưới sự truy tìm của gã thanh niên và cảnh sát địa phương. Cuộc hành trình khiến cụ Allan nhớ nhiều về những năm tháng quá khứ đã trôi qua, kể từ khi cậu bé Allan được sinh ra ngay sau phong trào biểu tình giải phóng phụ nữa một ngày đến những ngày tháng làm “chuyên gia pháo nổ hàng đầu lục địa” của mình. Trải qua từng ấy biến cố, cụ Allan đã rút ra cho mình một chân lý “Bây giờ nó là như thế, nhưng cái gì phải đến sẽ đến”

Tuy nhiên, cái cuối cùng làm hình thành triết lý sống của Allan lại chính là những gì mẹ cậu đã nói khi họ nhận được tin cha mất. Tất nhiên, cũng phải mất một thời gian trước khi điều này thấm vào tâm hồn người trai trẻ, nhưng một khi ở đó thì nó sẽ tồn tại mãi mãi:

-  Bây giờ nó là như thế, nhưng cái gì phải đến sẽ đến.

Bà thế thì người ta đừng bộc lộ bản thân. Ít nhất là nếu không có lý do để làm như vậy.


Cái tài của Jonas Jonasson là đã kết hợp được ba mạch văn chính, sự việc diễn biến với cụ Allan và những người bạn đồng hành, cuộc truy tìm của tay cảnh sát trưởng và phía bên những người anh em của “gã thanh niên người gầy, mái tóc dài vàng heo và nhờn bóng, bộ râu lởm chởm, mặc áo khoác bò với dòng chữ Never Again ở lưng” mà không hề làm cho câu chuyện bị ngắt quãng hay đứt đoạn. Đan xen cuộc rượt đuổi này là những mốc thời gian lịch sử mà cụ Allan đã trải qua trong cuộc đời. Chưa bao giờ lịch sử thế giới lại dễ học và dễ nhớ đến thế. Từ lịch sử chế tạo bom nguyên tử đến các cuộc chiến tranh thế giới, đi qua chiến tranh lạnh và chiến tranh Triều tiên. Chính vì đã quá sành sỏi lõi đời, nên cuộc truy đuổi giữa ba phe cực kỳ gay cấn và hấp dẫn. Có thể bạn sẽ thấy cụ Allan gặp nhiều may mắn, nhưng nếu suy nghĩ sâu xa hơn vào những quyết định của cụ, chúng ta sẽ thấy một sự sắp xếp không thể tài tình và hợp lý hơn được nữa.

Một cá tính rất riêng

Cụ Allan tuy đã 100 tuổi tròn những ta vẫn nhìn thấy sự hóm hỉnh, yêu đời, luôn lạc quan và tin yêu vào cuộc sống cho dù hoàn cảnh có tệ như thế nào đi chăng nữa. Ban đầu, có thể ta sẽ thấy cụ có điểm gì đó quái gở và khiến người ta sợ hãi, nhưng xét về hoàn cảnh lịch sử, khi mà con người ta luôn sống trong chiến tranh, bạo lực, thì việc mà cụ Allan không bộc lộ cảm xúc mà ta thường thấy trước cái chết của người cha, người bạn đồng hành là điều có thể hiểu được. Mà cũng có thể là tác giả giấu nó đâu đó trong câu chữ và đang chờ ai đó đào ra.

Thử hỏi mấy ai trên thế giới này có thể thân thiết với tổng thống Mỹ chỉ sau 3 tiếng gặp mặt, lôi kéo được những đồng minh trung thành chỉ sau mấy câu đầu tiên nói chuyện. Và làm thế nào mà ông thoát được án tử, và còn cứu thêm một mạng người nữa, chỉ sau một buổi sáng nói chuyện với một tay cảnh sát trưởng người Anh?

Kể cả khi rơi vào tình huống nguy hiểm, bị chĩa súng vào đầu, cụ vẫn có thể bình tĩnh đánh giá câu nói “giơ tay lên” của mấy tên băng đảng là thiếu sáng tạo. Bằng trí tuệ của một bộ não trăm tuổi, cụ Allan luôn biết cách lật ngược tình thế, dùng đòn tâm lý quật ngã những tên côn đồ to lớn hơn mình nhiều lần.

Đúng lúc đó bộ não trăm tuổi của Allan đã nảy ra một ý. Đó là một ý tưởng điên rồ, quả thật thế, và có một nguy cơ rõ ràng là cụ sẽ bị bắn giữa chừng, tất nhiên trừ khi rốt cuộc, cụ thực sự là bất tử. Vì vậy, cụ hít một hơi thật sâu và hạ quyết tâm. Với một nụ cười ngây thơ trên môi, cụ bắt đầu đi thẳng về phía kẻ gây rối với khẩu súng lục. Và cụ nói bằng giọng run rẩy nhất của mình:

- Anh có khẩu súng đẹp gớm nhỉ. Có phải là súng thật không? Cho lão xem một cái?

Benny, Julius và Người Đẹp đều nghĩ cụ đã mất trí.

- Dừng lại, Allan! – Benny thét lên.

- Phải, dừng lại, lão già khốn khiếp, nếu không tao bắn đấy, - Thùng Gỗ nói.

Nhưng cụ Allan vẫn loạng choạng đi về phía hắn. Thùng Gỗ lùi một bước, giương thẳng khẩu súng lục một cách đầy đe dọa về phía cụ Allan, và rồi hắn đã… Trong lúc căng thẳng, hắn lùi thêm một bước nữa…

Kết cục của Thùng Gỗ? Mời bạn đọc chi tiết hơn trong sách, vì chỉ một hai dòng không thể tóm tắt và phân tích hết được cái sự sáng dạ, thông minh mà cũng không kém phần tinh quái của cụ Allan.


Chả hiểu sao mà cụ Allan lại có thể thuyết phục được gã bồi bàn rằng “Tổng thống xứng đáng được coi là tài sản tín chấp và dù sao thì anh ta cũng biết tổng thống đang sống ở đâu” để khỏi phải trả tiền hóa đơn. Thật là kỳ lạ! Phải chi cụ Allan mà làm doanh nhân thì có khi bây giờ cụ đã trở thành huyền thoại trong các chiến dịch kêu gọi vốn đầu tư rồi. Mà trên thực tế thì cái biệt tài này của cụ vẫn còn sáng giá lắm, khi mà người bạn nào cụ gặp trên đường cũng sẵn lòng giúp đỡ cụ nhanh chân hơn trong cuộc truy đuổi. 

Bạn có biết nạn nhân tiếp theo của bộ óc sáng giá của cụ Allan là ai không? – Chính là bà Tống Mỹ Linh, phu nhân của Tưởng Giới Thạch, bạn bè của tổng thống Roosevelt và Đệ nhất Phu nhân. Một trò chơi khăm đậm chất chính trị. Một bộ óc thiên tài.

Những bài học sâu sắc phía sau sự khôi hài

Điều đầu tiên mà cụ Allan dạy cho chúng ta đó là hãy luôn luôn lạc quan vào cuộc sống. Cho dù có trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa thì chỉ cần một lối suy nghĩ khác đi thôi, mọi thứ cũng sẽ đổi thay. Dĩ nhiên là không phải chúng ta nhìn cuộc sống với màu hồng, mà hãy thử suy xét đến những điều tích cực trong tình huống tiêu cực, tìm ra ánh sáng phía cuối đường hầm, mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết.


Cụ Allan là người đã phá vỡ sự im lặng của nhóm bạn. Cụ nói vali quả thật đã vơi mất vài triệu, nhưng dù sao, ông cầm súng có lẽ có thể dàn xếp, vì do nhiều hoàn cảnh khác nhau đã xảy ra chuyện hai đồng nghiệp của ông cầm súng bị chết, có nghĩa là ông cầm súng còn ít người hơn để chia tiền.

- Ốc Vít và Thùng Gỗ chết rồi? – Ông Chủ hỏi.

- Pike? – Bosse đột nhiên kêu lên. – Cậu đấy à, Pike. Lần cuối cùng là khi nào nhỉ?

- Bosse Baddy! – Gunnar Gerdin “Pike” cũng kêu lên.

Và thế là Bosse Baddy và Pike Gerdin đã ôm chầm lấy nhau ở giữa nhà bếp.

- Tôi tin rằng lần này tôi vẫn thoát chết, - cụ Allan nói.

Bài học thứ hai “Đừng để tâm hồn già nua theo tuổi tác”. Ước mong khám phá thế giới không phải của riêng ai, nhưng mọi người đều lãng quên nó theo thời gian khi con người ta có quá nhiều thứ phải bận tâm lo lắng đến. Để rồi khi về già, “gia đình nhỏ này đã sống một cuộc sống dễ chịu bình thường. Cứ thế cho đến một ngày hóa ra không chỉ Allan mà cả Molotov cũng già đi. Đột nhiên, con cáo bắt được con mèo, cáo và mèo chỉ ngạc nhiên nhưng Allan thì buồn”. Có lẽ đây chính là lý do khiến cụ Allan quyết định trèo qua cửa sổ và biến mất vào đúng sinh nhật thứ 100 trăm của mình, bắt đầu một chuyến phiêu lưu mới, song hành với những sự kiện trong quá khứ. Vậy là ta được nhìn thấy hai Allan, một trẻ, một già, song cả hai đều mang những nét cá tính riêng, thông minh, sắc xảo, lạc quan, yêu đời.

Kết

Cuộc hành trình kết thúc ở chính điểm khởi đầu, khi mà cụ Allan trèo qua cửa sổ và biến mất. “Chỉ còn gần một tiếng nữa là bữa sinh nhật sẽ diễn ra ở phòng khách của Nhà Già. Cả thị trưởng cũng đến. Rồi báo địa phương. Và tất cả các cụ, các nhân viên, đứng đầu là Xơ Alice độc ác”. Cụ Allan cảm thấy bây giờ mình càng già càng ngây thơ, cụ không muốn bị bà quản lý kinh khủng đánh thức vào mỗi sáng và cho món cháo khủng khiếp cũng như bà. Và khi cụ trông chờ cái chết, giống như ông bạn già Herbert của cụ, nhưng buổi sáng ngày sinh nhật 100 tuổi của mình, cụ không chờ được thứ mình muốn. Lẽ thường tình, cụ định rắp tâm thông báo cho mọi người xung quanh biết ý định của mình. Nhưng cụ Allan Karlsson chẳng bao giờ nghĩ ngợi gì quá lâu...

Ấn tượng đầu tiên kể từ những dòng văn đầu tiên của cuốn truyện chắc chắn là vui tươi, hóm hỉnh, tràn ngập màu sắc yêu đời. Tuy nhiên, độc giả có thể sẽ cảm thấy gợn trong lòng một chút khi đọc đến những phân đoạn giết người, cái chết hay tội ác. Tác giả miêu tả nó như một điều hiển nhiên, là lẽ thường tình, và dưới lăng kính hài hước (hầu hết là thế) sẽ khiến chúng ta – những người có hệ tư tưởng và nền văn hóa khác nhau – cảm thấy rất khó để chấp nhận mạch cảm xúc của nhân vật.

Song cuộc hành trình của cụ Allan là hấp dẫn không thể chối cãi. “Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất” chắc chắn là cuốn sách đáng đọc, đặc biệt khi bạn vẫn còn trẻ, còn nhiệt huyết, còn đam mê mãnh liệt với việc khám phá thế giới. 

Tác giả: Trần Ngân - Bookademy

Hình ảnh: Hải My

-------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

Bạn đam mê viết lách, yêu thích đọc sách và muốn lan tỏa văn hóa đọc tới cộng đồng của YBOX.VN? Đăng ký để trở thành CTV Bookademy tại link: http://bit.ly/bookademy_ctv

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Xem thêm

Đây là cuốn sách tiêu biểu đã giúp mình suy nghĩ tích cực vượt qua mùa giãn cách này và thật sự làm mình cười ngáo hết cả người, cuốn sách được viết bởi ông trùm bốc phét Jonas Jonasson. Chắc mọi người cũng đã đọc hoặc nghe qua cuốn “Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất” rồi, nếu ai còn chần chừ chưa muốn đọc vì cuốn sách quá dày thì mình khuyên chân thành là bạn hãy mở nó ra và đọc đi để có trải nghiệm cười ngoác miệng như mình nhé. Câu chuyện xoay quanh cuộc đời của nhân vật chính Allan Karasson được viết xen kẽ giữa hiện tại và quá khứ, nhưng không hề làm người đọc bị rối. Dù cuốn sách nói nhiều về lịch sử, chính trị và cả tôn giáo nữa nhưng nó không hề gây khó hiểu hay nhàm chán bởi cách viết bốc phét như thật của Jonas. Theo như truyện, ở quá khứ Allan đã sống sót qua Thế chiến thứ I, thứ II và trải qua cả Chiến tranh lạnh. Gia đình ông thuộc tầng lớp lao động, cha ông tuy có cuộc đời ngắn ngủi và đã cố gắng để có đủ các quan điểm về chính trị nhưng cái chết của ông cũng là vì nó. Mẹ ông thì sống giữa những cơn ho vò xé và không ngừng nguyền rủa tất cả mọi người. Bản thân Allan không phải là kẻ đần, dù chỉ mới học xong cấp 3 nhưng với niềm đam mê làm nổ tung mọi thứ quanh mình và sự ham học hỏi đã khiến ông trở thành một chuyên gia thuốc nổ, bom, mìn, và cả bom nguyên tử. Rồi cũng bởi ông biết cách tạo ra bom nguyên tử nên cuộc đời đưa đẩy ông ngao du qua 3 Châu lục Á, Âu, Mỹ, học được nhiều ngôn ngữ khác nhau, thoát ra khỏi nhà tù (số phận mấy cái nhà tù mà ông tìm cách trốn thoát khá là thảm thương) và thoát chết nhờ trí thông minh của bản thân và cũng nhờ cả vào sự may mắn điên rồ. Điều khó tin nhất ở đây là ông đã “vô tình” quen biết với toàn những tên tuổi quyền lực, những người đứng đầu đất nước mà ông đã đi qua như Tổng thống Franco, Truman, Johnson, Nixon, Stalin, Mao Trạch Đông, Kim Nhật Thành, vợ của Tưởng Giới Thạch - Tống Mỹ Linh,…. và “nhẹ nhàng” thay đổi cục diện của những đất nước đó bằng chính sự lém lỉnh và điếc lác về chính trị của mình. Allan sống sót bởi ông ghét chính trị và tôn giáo (đó là thứ gây mọi cuộc chiến tranh trên thế giới này), cũng bởi vì như vậy mà ông có thể làm bạn với mọi chính trị gia, những người cầm quyền cần ông “nổ tung những cây cầu”. Allan chỉ làm theo mệnh lệnh vì bảo vệ tính mạng mình, từ chối nghe, hiểu về chính trị, chân thành muốn làm bạn, không muốn ai bị thương. Ông sẵn sàng bỏ trốn khi chắc chắn mình an toàn để tiếp tục cuộc hành trình bất đắc dĩ của bản thân, cái mà ông cần đơn giản chỉ là “có một chiếc giường, rất nhiều đồ ăn, một cái gì đó để làm và thỉnh thoảng một ly volka”. Trên đường đi ngao du cụ Allan gặp rất nhiều bạn đồng hành, nhưng anh chàng Herbert Einstein là người gây cho mình nhiều ấn tượng nhất, cả về tính cách lẫn cuộc đời lắm sóng gió không thua nhân vật chính. Quay lại hiện tại, Allan bước qua tuổi 100 với sự bất mãn về cuộc sống nhạt nhẽo, ghét bà xơ Alice độc ác đã quyết định trốn ra khỏi Nhà Già với suy nghĩ: “Tốt nhất là đi được thì cứ đi”, không kế hoạch, không báo trước và hành trang “đi bụi” của Allan chỉ vỏn vẹn mỗi cái ví và đôi dép dính nước tiểu. Tuy nhiên chuyến đi này của ông cũng ly kỳ như chính cuộc đời trước đó của ông vậy. Ông chỉ “vô tình” thó chiếc vali (chẳng cần biết bên trong có gì), rồi phải “xử lý” vài người, sau đó bất đắc dĩ có thêm những bạn đồng hành (còn có thể gọi là đồng phạm) trong hành trình “vừa đi vừa tính” với tinh thần lạc quan được ông kế thừa từ mẹ “cái gì đến sẽ đến”. Cũng vì thó cái vali định mệnh đó mà kéo theo cả mớ bòng bong rắc rối, Allan trở thành mục tiêu cuộc truy bắt của cả cảnh sát lẫn băng nhóm xã hội đen hơi “thiếu não”, từ đó mà chuyến phiêu lưu ở tuổi 100 của Allan vừa hài hước vừa không kém phần kịch tính. Nếu các bạn tò mò cuộc truy bắt đó kết quả ra sao hay sau tuổi 100 của mình thì cuộc sống cụ Allan sẽ kết thúc hay như thế nào thì hãy cầm sách lên và đọc ngay cho nóng nhé. Khi gấp cuốn sách lại rồi thì có những bài học, những nhân vật phụ tuy nhỏ bé nhưng để lại ấn tượng rất lớn với mình: - Đầu tiên phải nói đến là ông Mục sư cố chấp. Khi đọc xong đoạn có ông xuất hiện thì mình chỉ nghĩ đến câu “cố quá thì quá cố” thôi dù ông đáng thương thật sự. Trên đời có những thứ không phải mình cứ cố chấp thay đổi thì sẽ thành công, cố gắng hết mình nhưng đừng cố chấp để nhận lại kết cục đau thương cho mình. - Benny cũng là người để lại cho mình nhiều ấn tượng, với ngón nghề gian lận tiền thừa kế thông minh và vốn kiến thức đồ sộ về những nghề nghiệp chẳng liên quan đến nhau mà ông “suýt chút” chính thức trở thành. Tuy không có một nghề nào ông có bằng cấp chính thức nhưng vốn kiến thức mà ông tích luỹ được đã biến ông trở thành người rất ngầu khi nhóm Allan cần đến: đầu bếp, bác sĩ thú y, tài xế, bác sĩ, thậm chí là nói lý về Kinh Thánh hay vận dụng thơ ca để tán tỉnh Người đẹp cũng không làm khó được anh chàng. Đúng là học tập không bao giờ thừa cả, học bao nhiêu cũng không đủ. - Còn đối với Allan, mình rất thích sự lạc quan và sự nhanh trí của ông, đôi khi niềm vui và động lực của ông thật nhỏ bé: như khi cần phải đi đến một đất nước mới, có biết bao lạ lẫm, khó khăn cần đối mặt thì ông chẳng lo lắng gì, chỉ hi vọng trên đường đi có thể gặp được 1 hoặc 2 người da đen, hay dù cho trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ông vẫn có thể tìm cách xoay sở hoặc tin rằng vận may có thể cứu mình một mạng. Ông luôn biết cách tận hưởng cuộc sống và không phàn nàn khi đối mặt với khó khăn (trừ khi đã quá lâu ông không được uống volka). Mình nể ông nhất là ở chỗ ông chẳng bao giờ xem tiền bạc quan trọng. Dù rủng rỉnh tiền hay không có tiền cuộc sống ông cũng luôn trôi chảy (không có tiền hay có tiền thì ông cũng quỵt tiền khách sạn, đi ăn chực, xin uống rượu khi có cơ hội, nhiều tiền quá không biết làm gì thì nhét phong bì trả lại cho chính quyền địa phương-đến khi có viên chức tới tận nhà mới chịu hứa không làm vậy nữa, rồi chê tiền tới mức đi làm hơn 13 năm hơn không đến lãnh lương nữa-trong khi mình chưa hết tháng đã ứng hết lương huhu) - Với Herbert Einstein mình cũng rút ra được bài học nhỏ: Khi muốn chết thì không thể chết, nhưng đến lúc gần chết thì lại không muốn chết nữa. Vậy nên mới biết rằng không phải cuộc đời không có ý nghĩa mà là do chúng ta vẫn chưa tìm được nó mà thôi, nên cứ vui lên và sống hết mình hôm nay đi, biết đâu ngày mai sẽ có bất ngờ đến với cuộc đời bạn. Điểm mình còn thấy chưa thích lắm ở tác phẩm là việc cụ Allan giết người như ngoé vậy, cả việc cụ cứu người nữa, hơi có chút mâu thuẫn. Ông cứu tướng Franco, cứu Giang Thanh - vợ Mao Trạch Đông, cứu bạn tù của mình (mục sư, herbert,…) dù đôi lúc ông cứu người có chủ đích nhưng thật sự ông vẫn không đành để mặc họ chết. Tuy nhiên việc ông giết người hay tỉnh bơ khi chứng kiến người chết trước mắt mình vẫn khiến mình thấy rợn. Và đó là điểm trừ bé tí ti thôi, còn lại thì mình cảm thấy cuốn sách rất ổn, nhỏ xinh, màu bìa tươi sáng đẹp mắt, bố cục, trình bày logic dễ hiểu, giải trí cao,…5 sao ngay và luôn.
105 điểm
Reply from Bích Loan
Mọi người thấy hay thì like và share giúp mình nhé, cảm ơn mọi ngườiii 🥰🥰
Reply from Lehoang
Hay quá, mình cũng thích cuốn này 👍👍👍
Reply from Liễu
Likeee 👍👍👍
Reply from Các
Review hay mà hơi dài nha
Reply from Hoàng Mi
Cuốn này hài lắm luôn, ban đầu đọc hơi nản, càng sau càng cuốn
Reply from Trần Anh
Dài quáaaaaaaa 👍 nhưng hay, cuốn này cũng hay
Reply from Minh Ngọc
Review hay, cho 1 like
Reply from Đài
Hayyyy 👍🏻👍🏻👍🏻
Reply from Xíu
❤️❤️❤️❤️❤️❤️👍🏻👍🏻👍🏻👍🏻
Reply from Trần Trâm
Nx hay. Cuốn Cô gái mù chữ phá bom nguyên tử cũng hay, nên đọc!
Reply from Huỳnh Thư
Nhận xét khá hay 👍👍👍

Bộ phim hài của nó bắt đầu nhẹ nhàng nhưng dần dần trở thành sự vui nhộn gây cười và người chồng sắp cưới của tôi đã liếc nhìn tôi nhiều lần vì những tiếng cười khúc khích ngẫu nhiên của tôi khi anh ấy cố gắng xem TV. Trên thực tế, khi tôi kể lại một số câu chuyện và những tai nạn bất hạnh cho anh ấy, chúng thậm chí còn trở nên buồn cười hơn và có lúc, cả hai chúng tôi đều ứa nước mắt vì hạnh phúc và tôi không thể nói đến cuối câu (anh ấy đã không nói hết câu). Tất nhiên là tôi không đọc nó, nhưng tiếng cười rất dễ lây lan và một số sự kiện hết sức bạo loạn).

Allan (người trăm tuổi) là một nhân vật tuyệt vời với thái độ tuyệt vời với cuộc sống, và tôi tự hỏi liệu một cái nhìn vô tư và tích cực về cuộc sống có phải là con đường để đến được tuổi già đó hay không. Đó hoặc số lượng vodka đáng kể mà các nhân vật ở đây dường như uống. Ông ấy cũng không phải là nhân vật đáng yêu duy nhất - tôi yêu tất cả họ, thậm chí cả những bức tranh biếm họa về Stalin và Truman. Herbert Einstein cực kỳ hài hước, Benny cực kỳ thông minh và phi hành đoàn Never Again sẽ giành được giải thưởng cho băng nhóm tội phạm sến súa nhất từng tồn tại.

Đây là một cuốn tiểu thuyết dễ chịu. Đó là một trò hề nhẹ nhàng và hài hước, xen kẽ với lịch sử ngắn gọn về chủ nghĩa cộng sản và bom nguyên tử. Đây là cuốn sách đầu tiên sau một thời gian dài mang đến cho tôi cảm giác xuất thần giống như 'nôn nao vì sách' và khiến tôi muốn đi sâu vào thế giới văn học Thụy Điển (đối với tôi) cho đến nay vẫn chưa được biết đến. Tôi chỉ hy vọng họ không mất quá nhiều thời gian để đặt tên cho những chiếc xe mà nhân vật chính của họ sử dụng!

Tôi không biết mình sẽ mong đợi điều gì khi bắt đầu đọc "Ông Trăm Tuổi Trèo Ra Ngoài Cửa Sổ Và Biến Mất" của Jonas Jonasson. Tôi biết rằng tôi đang muốn cười khúc khích và câu chuyện nhỏ quý giá này chắc chắn không làm tôi thất vọng.

Đưa chúng ta vào cuộc hành trình xuyên qua các sự kiện lịch sử chính của thế kỷ 20, Allan Karlsson chắc chắn đã sống một cuộc đời đầy sự kiện, khác thường, điên rồ, gặp gỡ những nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực chính trị như ông đã làm. Không chỉ vậy, Allan của chúng tôi còn có tác động to lớn đến nhiều sự kiện trong số này. Chịu đựng tất cả trong sải chân của mình, ông ấy có thấy phiền không? Không thật sự lắm! Thay vì có tư tưởng chính trị hay bị thuyết phục về mặt chính trị bằng cách này hay cách khác, mối quan tâm chính của ông dường như là khi nào và ở đâu bữa ăn ngon tiếp theo của ông sẽ đến, ly vodka tiếp theo sẽ xuất hiện khi nào và ở đâu.

Trong số tất cả những điều thú vị trong những trang này, có những thông điệp cơ bản quan trọng để người đọc cân nhắc sự già đi, những tình bạn khó có thể xảy ra đôi khi được tìm thấy theo những cách không ngờ nhất, tầm quan trọng của việc sống một cuộc đời trọn vẹn, một cuộc sống mà bạn sẽ chỉ sống một lần và do đó hãy nắm bắt cơ hội và nắm bắt cơ hội khi chúng đến với bạn.

Tóm lại, cuốn tiểu thuyết này kỳ lạ, lập dị và tuyệt vời. Có rất nhiều khoảnh khắc cười ra nước mắt. Được đề xuất nếu bạn đang tìm kiếm một tiếng cười khúc khích và một góc nhìn thú vị và kỳ lạ về các sự kiện lịch sử chính của thế kỷ 20.

Hãy thành thật mà nói, đó là một tiêu đề vô lý. Tuy nhiên, tôi thích những tiêu đề lố bịch, ít nhất chúng cũng khơi dậy sự tò mò (ngay cả khi chúng được rút ngắn trong cuộc thảo luận để dễ dàng và giải trí – tiêu đề rút gọn yêu thích của tôi cho đến nay là “Thật đau lòng, thật tồi tệ” – 5 điểm cho người tìm ra tiêu đề đầy đủ trước). Vì vậy, khi Betty chọn cuốn sách này cho câu lạc bộ sách tháng này, ít nhất tôi đã bị cuốn hút bởi tựa đề (và tất nhiên là bởi cái tên tuyệt vời của tác giả). Và sự lố bịch của tựa đề chắc chắn phù hợp nhất với câu chuyện cũng nực cười không kém.

Nó thực hiện khá giống những gì nó nói trên hộp thiếc - một người trăm tuổi trèo ra ngoài cửa sổ ngôi nhà của người già và biến mất. Ngoại trừ việc ông ấy không biến mất, bởi vì chúng tôi theo dõi cuộc phiêu lưu của ông, cũng như tìm hiểu về tất cả những cuộc phiêu lưu kỳ thú mà ông ấy đã trải qua trong suốt cuộc đời mình. Chắc chắn là tuyệt vời, trải dài gần như toàn bộ thế kỷ 20 và bao gồm cả bữa trưa với hầu hết các nhà lãnh đạo thế giới đều đến dự. Bản thân câu chuyện đã trở nên khá vô lý và tôi biết điều đó khiến một số người khó chịu - thực tế, tôi ngạc nhiên là nó không khiến tôi cảm thấy khó chịu (khi tôi đọc lời giới thiệu, tôi chắc chắn đã mong đợi điều đó) nhưng trên thực tế, càng nực cười hơn câu chuyện càng đi đến đâu, và càng yêu cầu người đọc phải tạm dừng niềm tin thì cuốn tiểu thuyết càng trở nên tuyệt vời.