Tôi luôn có những cảm xúc đặc biệt mỗi khi đọc những cuốn sách tản văn, truyện ngắn. Đôi khi nó chẳng còn xa lạ khi những chủ đề rất đời thường về tuổi trẻ, những vấp ngã đầu đời, những mẩu chuyện tình bạn, tình yêu, giận hờn vu vơ.

Không, tôi không đánh đồng tất cả. Các bạn có khi nào cầm một cuốn sách nên đọc ngấu nghiếm hàng giờ, và thậm chí, nghĩ rằng tác giả viết sách này cho mình không? Tôi cảm nhận qua những mẩu chuyện mà Minh Nhật đưa nó vào trong cuốn sách Những đêm không ngủ, dường như nó khiến tôi liên tưởng ngay lập tức đến những gì mình đã trải nghiệm, và những cảm xúc đó ùa về trong tôi như vừa mới xảy ra vậy.

Khi tôi ngồi đọc những dòng chảy của cuốn sách này, trời bắt đầu chớm thu, tôi như đặt mình vào trong bối cảnh của tác giả, những cơn gió thoáng qua, những cơn mưa bất chợt, dấu hiệu của sự chuyển mùa rõ rệt, những đêm Hà Nội bên ly cà phê nóng, ngồi chiêm nghiệm lại những gì đã trải qua.

Những tháng năm cứ trôi qua và người ta tự hỏi mình là ai và làm được những gì?

Có lẽ thời gian đẩy chúng ta xa hơn trong cảm giác, để lôi chúng ta gần lại hơn trong suy nghĩ, kéo chúng ta lại những ngày tháng êm đềm trước mắt hoặc đã qua. Tôi chấp nhận hết, ôm lấy hết, vì tôi biết cuộc sống suy cho cùng cũng chỉ là một chuỗi những ngày tháng nối nhau, mà nếu không thể hạnh phúc ngày hôm qua hay ngày mai, thì hãy ít nhất làm cho ngày hôm nay trở nên rực rỡ.

Tôi muốn rất nhiều điều tuổi trẻ muốn.

Và rồi tuổi trẻ của tôi cứ trôi qua như rất nhiều tuổi trẻ khác, rất nhiều đợi chờ, rất nhiều cố gắng, rất nhiều phí hoài, rất nhiều đau đớn, rất nhiều ngọt ngào và rất nhiều hoài niệm.

Nhưng không bao giờ thôi mong muốn.

Phải chăng tuổi trẻ và thanh xuân này cứ mãi trôi khi mà chúng ta cứ nghĩ hoài về nó, hoài niệm về quá khứ. Phải chăng cuộc sống biết bao vấn đề hàng ngày, công việc, cơm áo gạo tiền đã khiến chúng ta quên đi rằng, thời gian không đợi chờ ai cả, mà điều gì mới thực sự quan trọng, điều gì mới thực sự khiến chúng ta vui?

Tôi hy vọng mọi người sẽ đều trở nên giàu có, nổi tiếng và có được tất cả những gì họ ước mơ. Để rồi họ sẽ thấy rằng đó không phải vấn đề quan trọng nữa.

Và rồi. Thời gian sẽ trả lời tất cả. Ai sẽ là siêu sao, ai sẽ là kẻ gian lận, ai là người cần mẫn và kẻ nào rất lười biếng, mọi thứ rồi sẽ có câu trả lời chính xác. Không có gì có thể lừa dối thời gian.

Đơn giản, hãy sống chậm lại một chút, vui vẻ, hạnh phúc và mỉm cười trên con đường đầy lá vàng rơi.

Nguồn đóng góp: Bùi Huy Cường

------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link:https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3


Xem thêm

Chạm vào người này hoặc chạm vào người kia – đều cảm thấy mình đang chạm vào cuộc sống để làm với đi nỗi cô đơn. Minh Nhật vốn là một tác giả khá quen thuộc với các bạn trẻ với những truyện ngắn thú vị, từng được gọi là hoàng tử teen-story một thời trong giới trẻ. Nếu ai đã từng yêu thích những truyện ngắn ngọt ngào, nhẹ nhàng của Minh Nhật sẽ hơi bất ngờ khi đọc Những Đêm Không Ngủ (NĐKN). Không hẳn là nói lên những câu chuyện ngọt lịm trà sữa và nhẹ nhàng lãng đãng như mây trời như trước đây, NDKN chứa đầy cảm xúc, trăn trở, đầy chất cá nhân của một người trẻ. Là một chàng trai có thể nói rất đa cảm với hết thảy những chuyển động, sự vật sự việc xảy ra xung quanh mình… Minh Nhật với những bài tùy bút, tản văn trong quyển sách này đều chỉ nói về bản thân với những cảm xúc rất riêng nội tâm của mình, nếu chưa từng trải qua những đêm không ngủ – vu vơ nghĩ về đời mình sẽ ra sao, cuộc sống bất công tàn bạo như thế nào, mình muốn làm gì trong cuộc đời này, mình là ai?… thì sẽ khó hiểu được những tâm sự trong này. Có người nói thất vọng, truyện mang tính áp đặt, sáo rỗng… 🙂 nhưng cái đó nhìn từ phía người đọc chứ phải là cái nhìn của tác giả. Đôi khi người đọc phải đặt mình vào tác giả để cảm nhận hết được những gì tác giả muốn nói… Một tuyển tập tản văn, tùy bút cơ bản đã mang tính chất, tình cảm, tâm tư của tác giả là chủ yếu. Tùy bút, tản văn không phải là những câu chuyện có đầu đuôi, có nhân vật như chuyện ngắn… nó đơn giản là những suy nghĩ, những cảm xúc của tác giả (một người trẻ đôi khi hay đắm chìm trong những cảm xúc tích cực hoặc tiêu cực của chính mình) trong những đêm không ngủ. Nếu bạn đã thích truyện ngắn Minh Nhật, muốn tìm hiểu về tác giả và coi anh ấy sống và suy nghĩ ntn thì nên đọc quyển này và tự tìm câu chuyện, trải nghiệm cho riêng mình từ nó… 🙂 Còn riêng bản thân mình, cuốn sách đem lại cho mình khá nhiều cảm xúc, giúp mình hiểu hơn về tác giả yêu thích một thời (chưa hẳn bây giờ đã thích) nhưng không hối hận khi đọc NDKN. Ai cũng từng có những đêm không ngủ, đừng kì vọng quá nhiều ở nó nếu bạn muốn tìm lại những câu chuyện ngắn với những nhân vật thú vị, có thể bạn nói tác giả quá rảnh rỗi khi thức đêm nghĩ vớ vẩn và viết những dòng trong quyển sách này, tự hỏi anh ấy không phải lo cơm-áo-gạo- tiền hay sao?… Thì có lẽ bạn hơi khắt khe với anh ấy, mỗi người có mỗi cuộc sống riêng, độc nhất và chịu trách nhiệm mình sẽ làm gì với nó. Nếu vậy thì đơn giản là để quyển sách này qua một bên và mặc kệ nó đi. Còn nêu muốn thử mở lòng để cảm nhận đc một người thì cứ thử đọc, biết đâu bạn sẽ thích và tìm được gì trong đó? Một vài quote khá đồng cảm với bản thân :3 « Tôi thích sự hết mình của tuổi trẻ. Nó là một minh chứng cho những điều ngờ nghệch ngốc nghếch điên rồ chúng ta có thể làm, nhưng lại không thể làm vào độ tuổi khác. Vậy thì tại sao không sống hết mình? Khi mà chúng ta chỉ có thể sống một lần và tuổi trẻ cũng chỉ có một lần mà thôi! » « Nhiều lúc anh chẳng thể hiểu được điều gì về tình yêu khi luôn có cảm giác nó ở ranh giới giữa chân thành và dối trá. Liệu có kì quặc không khi mà chỉ hôm trước người ta coi nhau là cả thế giới và 24 tiếng sau thì tất cả trở thành bóng bóng xà phòng? Nhưng không phải ai cũng chọn cách giải tán con gián cho đỡ ngán, có nhiều người trong số họ vẫn gặp nhau hàng ngày, nắm tay nhau khi đi trên phố, ôm nhau lúc lái xe, hôn nhau trong rạp chiếu phim và làm tình khi trời mưa. Liệu đó có phải một lời nói dối khi mà trong thâm tâm họ cảm thấy một sự chán chường vì lý trí?… » « Tình yêu giống như một cái cây mà hàng ngày em vun đắp và chăm sóc. Vấn đề ở chỗ đừng bao giờ để tâm đến việc nó sẽ ra hoa kết quả như thế nào, hãy cảm thấy hạnh phúc ngay khi em đang làm điều ấy. Hạnh phúc không phải ở đích mà ở con đường mà chúng ta đang đi. » « Có ba điều tôi nghĩ là đau khổ nhất với một người trẻ: sự ràng buộc, mất lòng tin ở chính mình và sống không mục đích. Đau khổ nhất. Chỉ là họ thường không nhận ra mà thôi. Đó chính là bi kịch của tuổi trẻ. » « Cuộc đời nó vậy. Chân thành với nó, rồi nó sẽ không ngược mình. » « Chạm vào người này hoặc chạm vào người kia – đều cảm thấy mình đang chạm vào cuộc sống để làm với đi nỗi cô đơn. » « Tôi thích một cuộc sống căng đầy, yêu thì yêu tới chết, sống thì sống cho căng tràn nhựa, đau khổ có thể tới tội cùng, nhưng những cuộc vui thì cũng phải đùng đoàng khói lửa. Nói chung là sống có điểm nhấn. Ai cũng mong những chốn yên bình – nhưng không hiểu được cuộc đời thật nghiệt ngã này – thì cái chốn bình yên đó liệu có mấy ý nghĩa? » « Đừng thấy người khác làm được là mình cũng hớn hở lao vào! Bạn hãy tìm một điều mình muốn làm và hết mình để thực hiện nó. » … (SG tháng 7 mưa, ngồi cafe sách đọc Minh Nhật và ngẫm…)

Bạn sẽ gặp lại Minh Nhật trong cuốn sách “Những đêm không ngủ”, nhưng là một Minh Nhật hoàn toàn khác. Lần này, Minh Nhật đưa bạn đi trên một chuyến tàu, một con tàu có rất nhiều toa và chuyến tàu này sẽ mang lại cho bạn những giá trị đáng quý của cuộc sống. Nếu như bạn đã lỡ quên, hay đánh mất điều gì đó trong cuộc sống này thì cuốn sách này sẽ đánh thức bạn, đưa bạn về những xúc cảm đầy thú vị. Một “bách khoa” không hẳn là “toàn thư” về những điều lặt vặt nhưng đầy ý nghĩa và lý thú sẽ soi sáng những gì còn ẩn khuất trong lòng bạn. Nó không phải ly trà sữa ngọt ngào, nó là thỏi chocolate qua vị đắng mới tới vị ngọt. Minh Nhật giúp ta ngộ ra những điều giản dị nhưng không phải lúc nào cũng có thể tìm ra đáp án. Đôi dòng chia sẻ về “Những Đêm Không Ngủ”: Nếu bạn là một người trẻ… Nếu bạn đang mải miết sống và dồn dập yêu… Hay đang quay cuồng giữa vô vàn lựa chọn của cuộc đời… Bạn đã bao giờ đi vào những đường hầm và sợ hãi bóng tối của nó, có những quãng hẫng, những nốt lặng, những gạch nối tạm thời. Vậy thì “Những đêm không ngủ” được viết bởi một chàng trai như thế. Cuốn sách sẽ dẫn bạn vào một đường hầm nào đó của những điều tưởng như lan man nhưng lại vô cùng sâu sắc. Thế nên, sẽ thật dễ hiểu khi ta tìm được thấp thoáng những suy tư của mình trong cuốn sách khổ 13.5 x 20.5 vừa tay này. Không còn là chàng trai trẻ với bầu nhiệt huyết yêu đương và mong muốn khám phá thế giới, Minh Nhật trở về sau cuộc hành trình dài với hành lý là những vali trải nghiệm và suy nghĩ sâu sắc về cuộc sống, tình bạn, tình yêu và cả những trăn trở… được gói gọn trong “Những đêm không ngủ”. “Những đêm không ngủ” mang trong mình một nỗi khắc khoải về thời gian – một thời gian nhiều chiều, nhiều cung bậc. Minh Nhật như viết ra suy nghĩ, cõi lòng của bạn vậy. Bạn hẳn rồi sẽ nhận ra ở đâu đó Sự tàn nhẫn của thời gian - Ở một nơi manh tên Kí ức, để rồi cảm thấy chính mình Dũng cảm như cánh bồ công anh, Mỉm cười trên con đường đầy lá vàng rơi. Đôi khi, bạn sẽ Ngủ quên trong những cơn mưa tháng bảy, nhớ về Một vết sẹo kim cương và nhận ra rằng Những người mà chúng ta yêu đều luôn ở lại. Hoặc thảng chỉ nhẹ nhàng như một Nồng nàn Hà Nội, Khi mùa bỗng chuyển. Rồi một thoáng reo vui, Kìa bạn thời gian đã ngừng lại, hãy để năm mới trao cho bạn một cái ôm thật chặt trong lúc giao thừa… Nhưng đấy không hoàn toàn là ý nghĩa mà cuốn sách nhỏ này mang lại, càng không phải những gì mà Minh Nhật gửi gắm. Ẩn dưới bước chuyển của thời gian là băn khoăn của những người trẻ về cuộc đời vốn đa sự, đa đoan. Thế mới nói, chỉ đơn giản là một chuỗi nhẹ nhàng những dòng tâm sự, “Những đêm không ngủ” đưa ta về với một góc sâu thẳm của lòng người với những triết lý tự nhiên nhưng chẳng dễ dàng nhận thấy, những thứ cảm xúc lạ lùng, sâu kín hay một thoáng trăn trở thường nhật: … Đó là sự suy ngẫm về bản sắc văn hóa xung quanh tách Cà phê … Hay nỗi băn khoăn khi nhìn cuộc sống là một ly cocktail hỗn hợp được pha bởi quá nhiều thứ nguyên liệu. … Đôi khi là niềm lo lắng trước thực tế về Người một mắt. … Có lúc nhắc lại khoảng cách giàu – nghèo. Bạn sẽ nhận ra cuộc sống vốn là chiếc gương phản chiếu đối với bất kì ai cùng sự tàn nhẫn của thời gian mà mỗi người đều phải trải qua và cõi vĩnh hằng chính là nơi mang tên Kí ức... Minh Nhật cũng muốn nói với chúng ta rằng hãy sống đúng như mình muốn, hãy làm những điều mình thật sự yêu thích, còn lại thì dành cho trái tim dẫn đường… Mỗi con người khi lớn lên và trưởng thành đều đem theo mình nhiều trăn trở, những câu hỏi về cuộc đời. Có người mất rất nhiều thời gian mới có thể tìm cho mình câu trả lời thỏa đáng, nhưng cũng có người mãi mãi không thể tìm thấy lối đi cho riêng mình. Bản thân tôi khi đọc “Những đêm không ngủ” đã lĩnh ngộ được nhiều điều từ Minh Nhật. Và hy vọng rằng, bạn cũng vậy, bạn nhé! Mỗi câu chuyện chỉ vỏn vẹn một vài trang chữ nhưng những gì nó mang lại thì không chỉ làm ta mất ngủ phần còn lại của đêm mà còn âm ỉ kéo dài rất nhiều đêm sau nữa… Nên, đừng để Minh Nhật đánh lừa, “Những đêm không ngủ” hoàn toàn không phải là quyển sách có thể ru ngủ bạn. Nó không hề dễ đọc… nhưng ngấm lại rất sâu. *** Trước hết hãy theo đuổi thứ mình đam mê tới tận cùng, bởi nó sẽ cho bạn sức mạnh lớn hơn thứ bạn có thể tưởng tượng. Trong một buổi rượu thường niên, cả đội chúng tôi đã có một buổi tranh luận hào hứng về chủ đề siêu nhân, sau khi The Avengers công chiếu. Một bên thì hết sức ủng hộ, nhiều lúc còn ước mình có... một năng lực kỳ lạ nào đó như họ, để thỏa thích làm những thứ mà mình muốn, nói chung là muốn làm siêu nhân xanh giải cứu thế giới! Phe còn lại cho rằng thật là dở hơi! Làm người bình thường không muốn lại muốn bất thường. Theo bạn thì ai đúng? Trong cuộc tranh luận ngộ nghĩnh của chúng tôi, thực ra không có ai đúng hay ai sai. Cuộc sống nói chung có rất nhiều vấn đề kiểu như vậy, đều là tùy vào cách mà chúng ta cảm nhận vấn đề mà thôi. Tôi có thể khẳng định làm siêu nhân không hề sướng chút nào. Có hai cách để diễn tả điều này. Một là như Spider Man đã đúc kết: Sức mạnh càng lớn thì trọng trách càng cao. Hai là nếu hiểu theo nghĩa rộng hơn, mọi thứ đều có cái giá của nó! Trước hết, đúng như "phe đối lập" đã nói, nếu trở thành siêu nhân, đồng nghĩa vớiviệc bạn không còn là một người bình thường nữa và trở thành mục tiêu săn đuổicủa "đám người xấu". Thêm nữa, bạn luôn phải mang trong mình một bí mật to lớnvà rất khó tìm được ai đó chia sẻ. Bản thân việc giữ bí mật đã là điều không hểđơn giản, giữ một bí mật "kiểu đó" lại càng khó hơn! (Tôi thường tưởng tượng nếumình có thể làm cho đổ vật kim loại bay lượn như Erik trong X-men, thì làm saocó thể kiếm chế không thử sức mạnh đó ở chỗ đông ngưòi ?) Tuy nhiên, đó chỉ làmột phần nhỏ, điều lớn hơn chính là liệu chúng ta có kiểm soát được sức mạnh vàquyền lực mà mình nắm giữ? Chuyện này không hể dễ dàng: Bạn có thể nhìn thấy nóở mọi lúc, mọi nơi, xảy đến với tất cả mọi người trong xã hội. Một bảo vệ khótính càu nhàu và quát mắng tẫt cả khách ra vào, một tự vệ dân phố "hành" vàingười bán hàng rong, một viên chức biển thủ công quỹ, một chính trị gia hành độngvì lợi ích cá nhân... Chúng ta có thể dễ dàng nhận ra, có sức mạnh là một chuyện,kiểm soát và dùng nó để mang lại hạnh phúc cho người khác lại là chuyện hoàntoàn không đơn giản. Bạn nên nhớ trong tất cả những bộ phim siêu nhân, nhân vậtphản diện củng là người có sức mạnh hết sức to lớn, nhưng rốt cuộc lại thất bạikhi không biết dùng nó vào việc thiện. Hay có những người tâm hồn lương thiện,nhưng lại không thể chi phối được nó, như Hulk - người khổng lồ xanh. Đôi khi cậuta cũng mất kiểm soát chính mình. Jack Kennedy - vị tổngthống trẻ nhất trong lịch sử nước Mỹ từng nói: "Mọi vấn đề của chúng ta đều là do chính chúng ta tạo ra và vì thế nóphải được giải quyết bởi chính chúng ta. Và người nào cũng có thể sở hữu sức mạnhlớn như anh ta muốn!" Vì thế, có lẽ không ai trong chúng ta cần thiết phảitrở thành siêu nhân để thực hiện những ước muốn của mình. Bí quyết là trước hếthãy theo đuổi thứ mình đam mê tới tận cùng, bởi nó sẽ cho bạn sức mạnh lớn hơnbạn có thể tưởng tượng. Đừng ngại khi bất kỳ ai đó nói bạn điên rồ! Tôi nghĩ nếulúc nhỏ Neil Amstrong tâm sự với lũ bạn rằng ông có ước mơ là được... đi bộtrên cung trăng thì khả năng 99,9% tẫt cả sẽ cười ông. Thế nhưng sự thật thì aicũng biết: Gần 40 năm sau, Amstrong đã trở thành người đặt "bước đi nhỏ bé củamột người, nhưng là bước tiến khổng lồ của nhân loại". Và tôi tin mãi đến tậnbây giờ, Neil Amstrong vẫn là "siêu nhân" trong lòng nhiều người! Batman trong The Dark Night, đã nói một câu mà tôi rấtthích: "Im whatever Gotham needs me tobe" (Tôi là bất cứ điều gì mà thành phố Gotham cần tôi trở thành). Việcchúng-ta-là-ai không quan trọng, nhưng khi những người chúng ta yêu quý, khithành phố, khi tổ quốc cần một bàn tay, chúng ta sẵn sàng làm mọi thứ để mang lạihạnh phúc và yên bình cho họ. Tôi nghĩ đó mới là điểu tuyệt vời nhất. Và thế là trong cuộctranh luận không có hồi kết của cả đội, tôi tiếp tục đóng vai trò trung lập, bởitôi vẫn nhớ một câu nói đùa của các 9Gaggers: "Always be yourself, unless you can be Iron-Man, then be Iron Man" ( Luôn là chính bạn, trừ khi bạn có thể trở thành Iron Man,thì hãy cứ là Iron Man ) ... Mời các bạn đón đọc Những Đêm Không Ngủ của tác giả Minh Nhật.

Tôi luôn có những cảm xúc đặc biệt mỗi khi đọc những cuốn sách tản văn, truyện ngắn. Đôi khi nó chẳng còn xa lạ khi những chủ đề rất đời thường về tuổi trẻ, những vấp ngã đầu đời, những mẩu chuyện tình bạn, tình yêu, giận hờn vu vơ. Không, tôi không đánh đồng tất cả. Các bạn có khi nào cầm một cuốn sách nên đọc ngấu nghiếm hàng giờ, và thậm chí, nghĩ rằng tác giả viết sách này cho mình không? Tôi cảm nhận qua những mẩu chuyện mà Minh Nhật đưa nó vào trong cuốn sách “Những đêm không ngủ”, dường như nó khiến tôi liên tưởng ngay lập tức đến những gì mình đã trải nghiệm, và những cảm xúc đó ùa về trong tôi như vừa mới xảy ra vậy. Khi tôi ngồi đọc những dòng chảy của cuốn sách này, trời bắt đầu chớm thu, tôi như đặt mình vào trong bối cảnh của tác giả khi viết cuốn sách này, những cơn gió thoáng qua, những cơn mưa bất chợt, dấu hiệu của sự chuyển mùa rõ rệt, những đêm Hà Nội bên ly cà phê nóng, ngồi chiêm nghiệm lại những gì đã trải qua. Những tháng năm cứ trôi qua và người ta tự hỏi mình là ai và làm được những gì? Có lẽ thời gian đẩy chúng ta xa hơn trong cảm giác, để lôi chúng ta gần lại hơn trong suy nghĩ, kéo chúng ta lại những ngày tháng êm đềm trước mắt hoặc đã qua. Tôi chấp nhận hết, ôm lấy hết, vì tôi biết cuộc sống suy cho cùng cũng chỉ là một chuỗi những ngày tháng nối nhau, mà nếu không thể hạnh phúc ngày hôm qua hay ngày mai, thì hãy ít nhất làm cho ngày hôm nay trở nên rực rỡ. Tôi muốn rất nhiều điều tuổi trẻ muốn. Và rồi tuổi trẻ của tôi cứ trôi qua như rất nhiều tuổi trẻ khác, rất nhiều đợi chờ, rất nhiều cố gắng, rất nhiều phí hoài, rất nhiều đau đớn, rất nhiều ngọt ngào và rất nhiều hoài niệm. Nhưng không bao giờ thôi mong muốn. Phải chăng tuổi trẻ và thanh xuân này cứ mãi trôi khi mà chúng ta cứ nghĩ hoài về nó, hoài niệm về quá khứ. Phải chăng cuộc sống biết bao vấn đề hàng ngày, công việc, cơm áo gạo tiền đã khiến chúng ta quên đi rằng, thời gian không đợi chờ ai cả, mà điều gì mới thực sự quan trọng, điều gì mới thực sự khiến chúng ta vui? Tôi hy vọng mọi người sẽ đều trở nên giàu có, nổi tiếng và có được tất cả những gì họ ước mơ. Để rồi họ sẽ thấy rằng đó không phải vấn đề quan trọng nữa. Và rồi. Thời gian sẽ trả lời tất cả. Ai sẽ là siêu sao, ai sẽ là kẻ gian lận, ai là người cần mẫn và kẻ nào rất lười biếng, mọi thứ rồi sẽ có câu trả lời chính xác. Không có gì có thể lừa dối thời gian. Đơn giản, hãy sống chậm lại một chút, vui vẻ, hạnh phúc và mỉm cười trên con đường đầy lá vàng rơi.