Phía Tây Không Có Gì Lạ
Thế chiến thứ nhất nổ ra, những chàng trai đang ngồi trên ghế nhà trường bị chuyển thẳng ra mặt trận. Tại đây sự khốc liệt của chiến tranh đã khiến họ tê dại khi bom đạn không chỉ tước đi những phần cơ thể mà còn cả tâm hồn. Thế nên chưa kịp trưởng thành họ đã trở nên già nua, bởi gần với cái chết hơn là sự sống. Họ cũng chẳng còn tin tưởng ai, chẳng thiết tha điều gì, kể cả ngày trở về.
Cho nên khi tất cả đồng đội cùng trang lứa đã ngã xuống, cái chết đối với những chàng trai ấy là sự giải thoát. Họ nằm xuống nhẹ nhàng thanh than đến độ tưởng như chẳng hề may may lay động đến thứ gì xung quanh, dù chỉ là một ngọn cỏ. Mặt trận hoàn toàn yên tĩnh, bản báo cáo chiến trường chỉ ghi vẻn vẹn một câu: “Ở phía Tây, không có gì lạ.” Phải, chẳng có gì lạ, chỉ có một người vừa rời khỏi cuộc đời khi độ tuổi mới chớm đôi mươi.
Xem thêm
Mình ấn tượng cái đêm cuối cùng anh này nghỉ phép, trước khi quay lại mặt trận hai mẹ con cùng có những suy nghĩ riêng mà chẳng nói ra được.
"Mẹ! Mẹ ơi! Làm thế nào có thể hiểu được vì sao con lại phải rời xa mẹ, làm gì còn ai khác có quyền với con ngoài mẹ cơ chứ. Con vẫn đang ngồi đây, và mẹ nằm đó, chúng ta có bao nhiêu chuyện phải nói với nhau, nhưng sẽ chẳng bao giờ có thể nói với nhau được."
Còn gì giản dị, dịu dàng mà tha thiết, nhức nhối hơn mấy dòng đó.