3 năm trước Quá vô tâm “Bạn biết điều gì là bất hạnh không? Đó là bạn nhận ra mình không bao giờ có cơ hội được gặp người thân của mình, chỉ có thể tưởng nhớ về họ mà thôi. Bạn biết điều gì là bất hạnh nhất không? Đó là bạn vô tâm không nhận ra người thân của mình luôn ở ngay cạnh, hướng về bạn trong mòn mỏi, nhưng đến khi bạn nhớ đến họ thì cũng đã muộn rồi.” Với những ai trải qua cái thời khắc mất đi một người thân mới thấm thía sâu sắc cái đau buốt đến tận tâm can, bao hồi ức ùa về, những lời xin lỗi chưa kịp nói, những lời yêu thương chưa kịp trao, những hứa hẹn chưa kịp thực hiện, chực trào bậc khóc như một đứa trẻ, lúc này đây chẳng thể thực hiện những điều dang dỡ đó nữa, chỉ biết ôm nuối tiếc ấy chôn sâu vào tận đáy tim mình. Còn điều gì bất hạnh hơn, đau khổ hơn, dằn vặt hơn thế nữa, nó sẽ dằn vặt bạn cả đời. Khi một thứ nào đó mất đi, chúng ta mới biết quý trọng nó, bởi khi nó hiện diện trước mặt bạn thì bạn đã quá vô tâm. Like Share Trả lời
3 năm trước Lời lẽ dịu dàng mà cô đọng, hàm xúc Lời lẽ dịu dàng mà cô đọng, hàm xúc. Không khỏi khiến chúng ta nghĩ về cuộc sống của mình, thay đổi cách nhìn của ta về nhiều khía cạnh trong cuộc sống như tình yêu, gia đình, bạn bè, thầy cô và cả đối với chính bản thân mình. Thông điệp tác giả muốn gửi tới chúng ta là “hãy tận hưởng và chân trọng khi còn có thể, đừng đợi kiếp sau em nhé.”. “Sau rất nhiều bài học, tôi hiểu ra rằng, số phận mang đến cho chúng ta nhiều người khác nhau, có người thoáng qua, có người ở lại. Nhưng không có gì là mãi mãi, cái tôi có thể làm là tận hưởng những khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi, vậy thôi.”“Đoạn đường mòn nhớ bước chân bé nhỏ,Cánh cửa nhà mình vẫn đang bỏ ngỏ,Nếu mệt mỏi quá, thì về” Like Share Trả lời
3 năm trước Quá vô tâm “Bạn biết điều gì là bất hạnh không? Đó là bạn nhận ra mình không bao giờ có cơ hội được gặp người thân của mình, chỉ có thể tưởng nhớ về họ mà thôi. Bạn biết điều gì là bất hạnh nhất không? Đó là bạn vô tâm không nhận ra người thân của mình luôn ở ngay cạnh, hướng về bạn trong mòn mỏi, nhưng đến khi bạn nhớ đến họ thì cũng đã muộn rồi.” Với những ai trải qua cái thời khắc mất đi một người thân mới thấm thía sâu sắc cái đau buốt đến tận tâm can, bao hồi ức ùa về, những lời xin lỗi chưa kịp nói, những lời yêu thương chưa kịp trao, những hứa hẹn chưa kịp thực hiện, chực trào bậc khóc như một đứa trẻ, lúc này đây chẳng thể thực hiện những điều dang dỡ đó nữa, chỉ biết ôm nuối tiếc ấy chôn sâu vào tận đáy tim mình. Còn điều gì bất hạnh hơn, đau khổ hơn, dằn vặt hơn thế nữa, nó sẽ dằn vặt bạn cả đời. Khi một thứ nào đó mất đi, chúng ta mới biết quý trọng nó, bởi khi nó hiện diện trước mặt bạn thì bạn đã quá vô tâm. Like Share Trả lời
3 năm trước Một cuốn sách đáng đọc Cuốn sách này viết về những điều đã và đang đi qua trong cuộc đời mình. Cuốn sách này là những bài tản văn và thơ viết cho gia đình, những người thân thuộc nhất, viết cho cả những ước mơ mãi chỉ còn là mơ ước. Sau rất nhiều bài học, tôi hiểu ra rằng, số phận mang đến cho chúng ta nhiều người khác nhau, có người thoáng qua, có người ở lại. Nhưng không có gì là mãi mãi, cái tôi có thể làm là tận hưởng những khoảng khắc hạnh phúc ngắn ngủi vậy thôi. Chúng ta vốn chẳng biết được sau này thế nào, nên hôm nay còn ở bên cạnh nhau thì cứ trân trọng nhau thôi. Đừng hứa gì xa xôi cũng đừng thề non hẹn biển. Và cuối cùng, viết cho tôi của những năm tháng sau này: Hi vọng bản thân sẽ trưởng thành hơn. Hi vọng ước mơ sẽ thành hiện thực. Hi vọng tôi có thể tìm được một người thích hợp, cùng anh ấy sống hạnh phúc an yên đến già. Và mong rằng, bản thân sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ trong quá khứ. Like Share Trả lời
3 năm trước Nhẹ nhàng, bâng khuâng và chân thật Mang tính chất nhẹ nhàng, bâng khuâng mà thấm đậm, chân thật. Những mẩu chuyện nhỏ hấp dẫn người đọc ở cách kể hồn nhiên, lôi cuốn. Kết hợp cùng những bài thơ cực hay và ý nghĩa. Không thể không kể đến những bức họa ngộ nghĩnh, dễ thương, mang một nỗi buồn man mác, dịu dàng. Khi đọc tác phẩm, tôi cảm thấy quyển sách như được viết riêng cho mình vậy. "Đừng CHỜ để nói thương nhau,Vì "Ngày Mai" ấy, biết đâu MUỘN rồi...""Sau này, em sẽ nhận raNơi BÌNH YÊN nhất là NHÀ mình thôi!" Like Share Trả lời
3 năm trước Cảm nhận cá nhân Cuốn sách này thật sự rất hay, minh mẫn du Phong có thể nói em cặp bài trùng vì các bài viết về học khá hài hòa với nhau và không có cảm giác bị cắt gọt chọn cho vừa cùng một khung. Tác phẩm với những triết lý được lồng ghép với giọng văn nhẹ nhàng trong suốt thêm các bài thơ hay và cảm động. không phải cuốn truyện ngôn tình vừa đọc một cuốn bản văn bao gồm những chiêm nghiệm về cuộc sống về cuộc đời. Đó là những chuyện tưởng chừng như những đơn giản nhưng ta lại rất hay quên thêm vào đó là những mẩu chuyện nho nhỏ tràn đầy sức sống tình cảm. Hai tác giả thật tuyệt vời khi đã sáng tác được tác phẩm hay như thế này. Like Share Trả lời
3 năm trước Những băn khoăn Thường thì mình hay mua sách theo tựa nhưng có lẽ Du Phong là ngoại lệ. Thấy tên Du Phong là mua luôn vì rất thích văn tác giả. Cuốn mới xuất bản này “Đừng đợi kiếp sau mới quan tâm nhau” không làm mình thất vọng vì nó thật sự hay. Minh Mẫn Du Phong có thể nói là cặp bài trùng vì các bài viết phối hợp khá hài hòa với nhau và không có cảm giác bị cắt gọt cho vừa cùng một khung. Vẫn khai thác những triết lý đã cũ và thường thấy nhưng với giọng văn nhẹ nhàng và trau chuốt, thêm các bài thơ hay và cảm động, cuốn sách vẫn là cuốn tản văn khá đáng đọc. Bởi trong cuốn sách không có những dòng văn chỉ viết vu vơ cho lấp đầy trang giấy, mà là những chiêm nghiệm tưởng chừng như đơn giản mà chúng ta lại rất hay quên, là những mẩu truyện nho nhỏ nhưng đầy sức rung cảm, về tình cảm gia đình, tình bạn, tình thầy trò, về bà bán hàng nơi cổng trường xưa… Phải nói tác giả khá tinh tế khi khai thác những chuyện vụn vặt thường xoay quanh cuộc sống, nhưng lại lồng vào đó những trăn trở và ý nghĩa khác nhau. Like Share Trả lời
3 năm trước Nếu mệt mỏi quá, thì về “Đừng Đợi Kiếp Sau Mới Quan Tâm Nhau” là những lời tự sự, chiêm nghiệm của đôi bạn (giờ đã không còn) trẻ về những điều đã và đang đi qua trong cuộc đời mình. Đây cũng là một cuốn tản văn đầy tâm huyết của hai tác giả Du Phong – Minh Mẫn chủ yếu xoáy sâu về gia đình, những người thân thuộc nhất, những người thân đã khuất, viết cho thầy cô, bạn bè, viết cho những con vật nuôi từng coi là tri kỷ, viết cho những người rất thương nhưng chỉ còn lại đã từng, viết cho cả những ước mơ mãi chỉ còn là mơ ước.“Đoạn đường mòn nhớ bước chân bé nhỏ,Cánh cửa nhà mình vẫn đang bỏ ngỏ,Nếu mệt mỏi quá, thì về” Like Share Trả lời
3 năm trước Rất hay Cuốn sách này thật sự rất hay, hai tác giả có thể nói phối hợp với nhau rất tốt vì các bài viết về học khá hài hòa với nhau và không có cảm giác bị cắt cũng như lựa chọn cho hợp lí nội dung. Tác phẩm với những triết lý được lồng ghép với giọng văn nhẹ nhàng trong suốt thêm các bài thơ hay và cảm động. Không phải cuốn truyện ngôn tình vừa đọc một cuốn bản văn bao gồm những chiêm nghiệm về cuộc sống về cuộc đời. Đó là những chuyện tưởng chừng như những đơn giản nhưng lại là những mẩu chuyện nho nhỏ tràn đầy sức sống tình cảm. Hai tác giả thật tuyệt vời khi đã sáng tác được tác phẩm hay như thế này. Like Share Trả lời
3 năm trước Sự chiêm nghiệm đơn giản Trong cuốn sách “Đừng đợi kiếp sau mới quan tâm nhau” không có những dòng văn chỉ viết vu vơ cho lấp đầy trang giấy mà là những chiêm nghiệm tưởng chừng như đơn giản mà chúng ta lại rất hay quên, những mẩu truyện nho nhỏ nhưng đầy sức rung cảm, về tình cảm gia đình, tình bạn, tình thầy trò, về bà bán hàng nơi cổng trường xưa,… Phải nói tác giả khá tinh tế khi khai thác những chuyện vụn vặt thường xoay quanh cuộc sống nhưng lại lồng vào đó những trăn trở và ý nghĩa khác nhau. Like Share Trả lời
3 năm trước Yêu thích tác giả Thường thì mình hay mua sách theo tựa nhưng có lẽ Du Phong là ngoại lệ. Thấy tên Du Phong là mua luôn vì rất thích văn tác giả. Cuốn mới xuất bản này “Đừng đợi kiếp sau mới quan tâm nhau” không làm mình thất vọng vì nó thật sự hay. Minh Mẫn - Du Phong có thể nói là cặp bài trùng vì các bài viết phối hợp khá hài hòa với nhau và không có cảm giác bị cắt gọt cho vừa cùng một khung. Vẫn khai thác những triết lý đã cũ và chủ đề thường thấy nhưng với giọng văn nhẹ nhàng và trau chuốt. Thêm các bài thơ hay và cảm động, cuốn sách vẫn là cuốn tản văn khá đáng đọc. Like Share Trả lời
“Bạn biết điều gì là bất hạnh không? Đó là bạn nhận ra mình không bao giờ có cơ hội được gặp người thân của mình, chỉ có thể tưởng nhớ về họ mà thôi. Bạn biết điều gì là bất hạnh nhất không? Đó là bạn vô tâm không nhận ra người thân của mình luôn ở ngay cạnh, hướng về bạn trong mòn mỏi, nhưng đến khi bạn nhớ đến họ thì cũng đã muộn rồi.” Với những ai trải qua cái thời khắc mất đi một người thân mới thấm thía sâu sắc cái đau buốt đến tận tâm can, bao hồi ức ùa về, những lời xin lỗi chưa kịp nói, những lời yêu thương chưa kịp trao, những hứa hẹn chưa kịp thực hiện, chực trào bậc khóc như một đứa trẻ, lúc này đây chẳng thể thực hiện những điều dang dỡ đó nữa, chỉ biết ôm nuối tiếc ấy chôn sâu vào tận đáy tim mình. Còn điều gì bất hạnh hơn, đau khổ hơn, dằn vặt hơn thế nữa, nó sẽ dằn vặt bạn cả đời. Khi một thứ nào đó mất đi, chúng ta mới biết quý trọng nó, bởi khi nó hiện diện trước mặt bạn thì bạn đã quá vô tâm.