Đoạn đường để nhớ là cuốn tiểu thuyết được kể theo lời văn của nam chính, bằng sự nhẹ nhàng, súc tích, nó mang đến cho người đọc một câu chuyện tình yêu lãng mạn, dịu dàng, trong sáng và đầy thuần khiết. Cuốn tiểu thuyết không có những màn gay cấn hay hồi hộp, nhưng lại hấp dẫn khiến bạn đủ kiên nhẫn để đọc hết. Đoạn đường để nhớ khá ngắn gọn, việc đọc hết trong một buổi chiều là hoàn toàn khả thi, nhưng sau khi đọc xong, những thứ nó đọng lại, những suy ngẫm về nó có thể khiến ta mất cả tuần hay cả tháng trời cũng điều hoàn toàn bình thường. Chẳng phải tự nhiên mà tác giả lại khẳng định định chắc nịch ngay khi bắt đầu bằng: Đầu tiên, bạn mỉm cười, rồi sau đó bạn sẽ khóc.
Thi thoảng chúng ta thường hoài niệm về những năm tháng tươi trẻ, có thể về những kỉ niệm đẹp, có thể có chút nỗi niềm tiếc nuối. Thanh xuân, ai cũng chỉ trải qua một lần mà thôi, dẫu bước đúng, bước sai, nhưng vẫn muốn bước tiếp. Quãng thời gian năm 17 tuổi dường như là khoảng thời gian ý nghĩa nhất trong cuộc đời của nhân vật chính, để đến 40 năm sau, những kí ức đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí. Có lúc anh muốn quay ngược thời gian, lấy đi tất cả nỗi buồn nhưng chính anh cũng nhận ra rằng nếu như vậy niềm vui cũng biến mất theo, vậy nên anh chấp nhận những kỉ niệm khi chúng ùa về, chấp nhận những lần hồi tưởng với cảm giác buồn vui lẫn lộn đó.
1. Bối cảnh
Năm 1958 tại tiểu bang Bắc Carolina, khi mà Landon Carter - nhân vật nam chính của chúng ta, vẫn còn là cậu nhóc tinh nghịch, luôn cùng đám bạn trêu đùa ông Hegbert. Hegbert như hiện thân của sự nghiêm túc và quy củ, ông luôn muốn cứu rỗi những đám trẻ dại khờ khỏi sự cám dỗ, muốn mọi người biết rằng ngay cả khi ở xa, Chúa vẫn đang dõi theo chúng ta, chỉ cần chúng ta có niềm tin mọi chuyện sẽ diễn ra một cách ổn thỏa theo vốn tự nhiên của nó. Trái ngược với điều đó, Worth Carter - bố của Landon, một người nghị sĩ hòa nhã, người luôn cố gắng giảm nhẹ sự việc. Người có thể nhanh chóng thốt ra điều tốt nhất của người khác, có thể hôn những đứa bé xấu xí nhất mà vẫn nghĩ ra điều tốt đẹp để nói. Worth Carter và Hegbert không chỉ trái ngược với nhau về quan điểm chính trị, mà họ không hợp nhau còn bởi một nguyên nhân từ rất lâu về trước. Khi mà Hegbert đang làm việc cho gia đình Carter, dưới thời gian dài, ông nhận ra sự tàn bạo của ông nội Landon, rằng sự giàu có của họ đều đi lên từ những lần kinh doanh bất lương, đi lên từ cuộc sống khốc liệt của những người khác. Đó chính là lý do Hegbert quyết định rời khỏi đó và tham gia đoàn mục sư, ông bắt đầu giảng đạo tại chính nhà thờ mà gia đình Landon đi lễ. Những bài giảng đạo chiếm phần lớn thời gian, ông lấy vợ khi đã ngoài bốn mươi ba tuổi và bước sang tuổi năm lăm khi con gái chào đời và trở thành góa bụa ngay khi đó. Sự ra đi của người vợ trẻ tuổi khi vừa đẻ đứa con gái đầu lòng, là nỗi day dứt trong lòng ông, trở thành nguồn cảm hứng cho vở kịch Giáng Sinh - một vở kịch mang ý nghĩa đặc biệt.
Jamie Sullivan, bằng tuổi với Landon Carter, học sinh năm cuối trung học, người được chọn để đóng vai thiên thần cho vở kịch Giáng sinh và cũng chính là con gái của ngài mục sư đáng kính - Hegbert. Cô là một người luôn được lòng tất cả người lớn, luôn bao dung, đối xử tốt với mọi người và những chú động vật. Landon Carter tin rằng nếu một người xa lạ đứng trước mặt cô, van nài xin quả thận không khéo cô cũng cho luôn. Dẫu vậy đối với những bạn học sinh tầm tuổi, cô lại có chút quái dị. Không khó để nhận ra cô khi trang phục của cô luôn là chiếc áo len nâu bình thường phối với váy kẻ ô vuông, một khuôn mặt không trang điểm và tóc tai luôn được búi thật chặt. Không chỉ khác biệt về ngoại hình với các bạn cùng chăng lứa, cô bé còn khác biệt ở tính cách, chẳng bao giờ cô chịu bỏ thời gian đàn đúm ở quán Cecil’s hay tới những bữa tiệc ngủ của bọn con gái. Những điều này cộng thêm thói quen luôn mang cuốn Kinh thánh theo bên mình, khiến Jamie hoàn toàn bị mọi người coi là bất bình thường, bị đám con trai xa lánh. Gia đình Jamie trở thành đối tượng trêu chọc trong những buổi tán gẫu của đám bạn Landon, thậm chí anh chàng không muốn dây dưa đến cô bé đó và nghĩ rằng thật dị hợm nếu yêu đương với cô.
2. Sự ràng buộc tự nhiên
Một buổi khiêu vũ tổ chức thường lệ đầu năm, vốn tưởng sẽ không có gì đặc biệt nhưng lại trở thành nỗi lo lắng của Landon - anh chàng vừa chia tay bạn gái. Thật nực cười nếu trở thành chủ tịch hội học sinh duy nhất đến dự buổi khiêu vũ đầu năm một mình. Anh lôi cuốn lưu bút năm trước ra, lật hết tất cả các trang, thử thách từ những cô nàng quen biết đến những cô nàng chưa tiếp xúc bao giờ, nhưng đều nhận lấy sự từ chối. Tuyệt nhiên, khi đứng giữa sự lựa chọn đi với mẹ, đi một mình thì đi với Jamie - con gái của Hegbert, vẫn tối ưu hơn cả. Lòng tốt của cô bé chưa bao giờ phải bàn cãi, tất nhiên là cô bé đồng ý, tuy có một điều kiện nho nhỏ, và khiến cậu khá khó hiểu. Cậu phải hứa rằng sẽ không phải lòng mình.
Vốn tưởng mối liên hệ của cả hai sẽ kết thúc sau buổi khiêu vũ, nhưng chính cậu cũng không thể ngờ rằng, ngay lúc này cậu lại ngồi ở khoảng hiên nhà của Jamie, nhận được lời mời tham gia vở kịch tại chính cái nơi mà cậu mời cô dự buổi khiêu vũ. Thật lòng mà nói, lần xuất hiện cùng cô trong buổi khiêu vũ đã khiến cậu rất xấu hổ vì sự trêu chọc của đám bạn, cậu thật không thể tưởng tượng nổi nếu bị bắt gặp với cô bé mỗi ngày. Nhưng đối với Landon mà nói, cậu chưa từng thấy cô nhờ vả ai bao giờ, hình tượng của cô luôn là giúp đỡ những người khác. Ngay kể cả trong những phút giây tuyệt vọng thuyết phục, cô bé cũng không hề cố bắt ép cậu, rằng nếu anh chàng từ chối, cô vẫn sẽ cầu nguyện cho cậu, chỉ mong cậu có thể suy xét kỹ lưỡng. Landon tự nhận mình là người vô trách nhiệm, nhưng là vô trách nhiệm một cách tử tế, thế nên cậu đồng ý.
Tuần tiếp theo, các buổi luyện tập bắt đầu ở trong lớp học, Jamie thuộc tất cả lời thoại của bản thân, của Landon và của tất cả mọi người, vở kịch như một phần rất quan trọng trong cô bé. Trái ngược với điều đó, Landon không thể ngừng nhìn vào kịch bản, cậu không thể diễn nổi một cảnh tử tế. Đến buổi tập thứ hai, thứ cảm xúc cao thượng khi nhận lời, tan biến khi bọn bạn Landon phát hiện ra “việc đúng đắn” mà anh chàng đang làm. Những tin đồn bắt đầu lan rộng, tuy rằng cậu biết đây không phải lỗi của Jamie nhưng sự bực bội này không còn chỗ nào để giải tỏa, cậu bắt đầu tập luyện thiếu nghiêm túc đôi khi còn là sự pha trò. Đương nhiên, Jamie không thể để mặc cậu dễ dàng như thế, rất nhanh cô bé tóm được ngay điểm yếu nhất của cậu - lòng tự trọng. Hôm sau, khi đám bạn Landon đang tụ tập, cô tiến đến và chào hỏi mọi người, sau đó cảm ơn cậu vì đã diễn rất tốt, cảm ơn vì cậu đã tình nguyện làm việc này. Lần này cũng vô tình tiết lộ những buổi tập thoại dưới hiên nhà, và cũng vô tình phủ định mọi lời nói của Landon khi trêu chọc với đám bạn. Như bị chiếu tướng, ngày hôm sau, chẳng còn sự lựa chọn nào khác, anh chàng mất mười bốn tiếng đồng hồ học thuộc lời thoại, cùng nguyền rủa bọn bạn, tự hỏi sao mọi việc lại đi đến bước này.
Đầu tháng mười hai, qua hai tuần tập luyện, trời mùa đông dần tốt, Jamie hỏi liệu anh có có ngại đi bộ cùng cô về không. Thú thật nơi đây vốn không hay xuất hiện những vụ phạm tội, nhưng trùng hợp là nhà Jamie cũng nằm trên con đường về nhà của anh chàng nên cậu đã đồng ý. Những buổi tập duyệt vẫn tiếp tục, đôi khi cậu còn cảm thấy vui vui với việc mình đang làm, dẫu anh chưa bao giờ thừa nhận điều này với bất kỳ ai. Trong những lần đưa cô về, họ bàn luận về một số vấn đề trong cuộc sống, về ước mơ sau này, về gia đình nhau, cậu biết thêm rất nhiều về cuộc sống của cô bé, rằng người cha của cô cũng không hẳn quá nghiêm khắc, rằng cuốn kinh thánh cô luôn trân trọng vì đó là kỉ niệm với người mẹ quá cố, rằng ước mơ của cô là có thể được cha dắt tay vào lễ đường trong sự chúc phúc của mọi người. Chẳng bao lâu đã gần đến buổi công diễn, vào buổi tối trước khi buổi diễn bắt đầu, những sự cố nho nhỏ cùng với lời đồn cậu đưa Jamie về lan rộng, khiến Landon có chút khó chịu, lần này cậu không muốn đưa cô về nữa, nhưng dưới sự hòa giải của cô chủ nhiệm cậu lại thỏa hiệp. Dẫu vậy, tâm trạng của anh chàng vẫn chưa thực sự nguôi ngoai, trên đường về cậu đã ngắt lời khi cô khuyên nhủ, hôm nay cậu thật sự không thể tiếp tục chấp nhận sự lạc quan và vui vẻ của cô. Jamie bị tổn thương bởi cơn giận của anh nhưng cô không lên giọng, bảo vệ bản thân hay nêu lên quan điểm của mình, cô bé chỉ bất lực nhìn xuống dưới đất. Hai người duy trì khoảng cách năm mét trong suốt quãng đường về nhà, người đi trước người đi sau, dẫu vậy sau cùng cô bé vẫn cảm ơn vì cậu đã đưa về nhà, có lẽ ngay cả khi anh đối xử tệ, cô vẫn có thể tìm thấy lý do nào đó để cảm ơn. Landon dường như co rúm lại ngay, cậu hiểu hơn tất cả, cậu không thể đổ lỗi cho cô, cậu cảm thấy ghét bản thân mình.
Hôm sau, mọi việc diễn ra theo những gì đã được chuẩn bị từ trước. Landon đã nhận ra sai lầm vì nổi giận với Jamie, cậu đi xin lỗi cô bé trước khi diễn ra vở kịch, thậm chí anh còn hứa sẽ đền bù - việc mà ngay cả chính cậu cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế. Sau đó, hai người nhanh chóng chuẩn bị theo sự phân công trước đó, Ladon vẫn rất bình tĩnh vì các phân đoạn trong vở kịch đều đã tập duyệt ổn thỏa. Duy chỉ có cảnh cuối, khi ông Tom nhìn thấy thiên thần và phải bật thốt lên rằng: “Cô đẹp quá”, khiến cậu thấy lo lắng, bởi đây là phân cảnh duy nhất mà cậu không thể diễn tròn vai được, thú thật cậu không thể thốt ra lời đó khi nhìn vào Jamie.
Vở kịch bắt đầu một cách khá suôn sẻ, dần dần đã đến cảnh kết thúc, khi cậu đang quay lưng lại, Jamie bước ra, cả khán đài vốn đã tĩnh lặng nay lại càng im ắng, khóe mắt thoáng thấy khóe miệng ông Hegbert run run nơi cánh gà. Landon đã chuẩn bị tinh thần thật vững để quay lại, nhưng chính lúc này, anh mới hiểu điều gì gây ra sự im lặng đó. Lần đầu tiên mái tóc màu mật ong của Jamie được thả xuống, buông nhẹ, lấp lánh với những dải kim tuyến. Cùng với sự kết hợp bởi chiếc váy trắng mềm được cắt may khéo léo, một chút trang điểm nhẹ nhàng như tôn lên các đường nét mềm mại, cô bé khẽ cười tựa như cách một thiên thần tỏa sáng. Cô đẹp quá. Lần đầu tiên lời thoại đó thành công, bằng một cách chân thực nhất, với sự minh chứng từ tất cả mọi người. Vở kịch thành công một cách rực rỡ, nhất là sự có mặt của Jamie, vở kịch thực sự trở thành cái gì đó rất đặc biệt. Ngay khi hạ màn, người đàn ông nghiêm khắc Hegbert lần đầu tiên đổ lệ, ông ôm lấy con bé vừa vuốt tóc vừa thì thầm, Thiên thần của bố. Landon nhận ra “điều đúng đắn” cũng không đến nỗi nào. Anh chàng đứng ở phía sau, dường như giống với cảm giác của Hegbert, anh tự hào và mừng thầm cho cô, ngắm nhìn cô bé tận hưởng giây phút của mình, với lời tán dương từ mọi người. Điều kỳ lạ là, lần đầu tiên cậu ước mình có cơ hội đi bộ cùng cô về nhà.
Tuần sau là tuần học cuối cùng của họ trước kỳ nghỉ lễ Giáng sinh, kể cả khi tất cả diễn ra một cách bận rộn, kể cả khi cô xuất hiện với phong cách ăn mặc giản dị như thường, cậu vẫn không thể thôi nghĩ về cô. Nhưng hôm ấy lúc tan trường, anh chàng nghe thấy tiếng Jamie gọi mình ở phía sau, hỏi rằng liệu anh có thể đưa cô về nhà được không, dẫu chưa chuẩn bị để nói những suy nghĩ của mình với cô, anh vẫn đồng ý. Rất nhanh sau đó, cậu đã biết được điều kiện bù đắp của cô. Đó chẳng phải là việc gì quá khó khăn, chỉ đơn giản là đi thu thập những vỏ lọ mà cô đã đặt ở các tiệm hồi đầu năm, cô nghĩ việc đó sẽ dễ dàng hơn nếu đi xe đến lấy chúng. Landon không xa lạ với đám vỏ hộp đó bởi trước đó cậu từng cùng đám bạn bỏ những chiếc kẹp giấy vào đó, tất nhiên là khi đó cậu vẫn biết rằng nó dùng để đựng những đồng tiền đóng góp tự nguyện từ mọi người. Jamie muốn dùng số tiền này để tổ chức một giáng sinh thật ý nghĩa cho bọn trẻ ở trại mồ côi, đầu năm cô đi khắp các cửa hàng để đặt những chiếc hộp, với hy vọng rằng mọi người sẽ đóng góp một phần nào đó, một cách tự nguyện nhất. Trái ngược với sự mong đợi của cô, số tiền trong những chiếc hộp luôn khá ít ỏi, hầu như chẳng thể làm được gì ổn thỏa từ những số tiền đó. Ngay cả Landon người vốn không quan tâm đến mấy, cũng cảm thấy thật khủng khiếp khi nhìn thấy toàn bộ số tiền thu được. Cô bé đã muốn làm điều gì đó thật đặc biệt, mà số tiền này không thể thấm tháp gì, cậu không đủ can đảm để nói cho cô biết về số tiền thật sự, cậu quyết định đóng góp thêm một chút vào đó.
Thật là kỳ diệu. Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, sự ngạc nhiên, hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt cô, ngay cả khi công diễn vở kịch cô bé cũng không hạnh phúc như thế này. Lúc đó, cậu biết rằng việc nói dối số tiền chẳng sao cả, thi thoảng đó cũng là điều đúng đắn, nhất là khi thấy cô vui vẻ như bây giờ. Vì cậu đã góp công vào việc tặng quà cho những đứa bé, hoặc cũng bởi nguyên nhân đặc biệt khác, mà Landon đã được mời tới bữa tiệc giáng sinh ở trại trẻ. Ngay ở giữa chính phòng, mọi thứ được trang hoàng vô cùng rực rỡ, những món quà nhanh chóng được trao đến tay những trẻ, đến những người làm việc ở đó. Sau khi đám đông giản tán, Landon ngồi cạnh Jamie trên sàn nhà, cô bé đang ôm một bé gái ngủ trong lòng, đến tận bây giờ cậu mới có cơ hội nói chuyện với cô. Hôm nay cô thả tóc xuống, chẳng cần đến dải kim tuyến hay chiếc váy trắng như đêm công diễn, cô vẫn khiến cậu không thể rời mắt. Vẻ dịu dàng mong manh cùng sự hài lòng trên mặt cô bé không thể che đậy, nó khiến cậu tin tưởng rằng đây là giáng sinh đẹp nhất mà cậu đã từng trải qua. Anh chàng trao cho cô món quà mua bằng số tiền ít ỏi còn lại, chỉ là một chiếc áo len đơn giản giống với chiếc áo cô thường mặc, vốn anh cũng chẳng hy vọng nhiều lắm, nhưng cô lại thực sự thích và khen ngợi chiếc áo đó. Jamie cũng trao cho cậu một món quà, nó bị che khuất bởi thân cây, hình chữ nhật, mềm, hơi nặng. Chẳng cần mở cậu cũng đoán được đó là gì, anh không tin nổi cô lại làm như vậy, đôi tay anh bắt đầu run rẩy. Dưới sự năn nỉ của cô, cuối cùng anh cũng bóc xong món quà, nhẹ nhàng nâng niu, rồi chậm rãi vuốt bề mặt, trong lúc nước mắt dâng đầy, Jamie nhẹ nhàng để lên tay cậu.
Ngay lúc này cậu thực sự không biết nên nói gì.
Cô nói: Cảm ơn vì những gì cậu đã làm. Đây là giáng sinh đẹp nhất mình từng có. Đó là cuốn Kinh thánh mà mẹ cô đã để lại, là thứ cô luôn mang theo mình. Anh quay mặt đi mà không trả lời, với lấy ly rượu bên cạnh. Điệu nhạc vẫn đang ngân nga, trong đầu anh, ký ức của họ lướt qua một cách nhẹ nhàng nhưng lại như in sâu trong tâm trí: buổi khiêu vũ, hôm công diễn, những lần đưa cô về nhà, thu gom đám hộp lọ,... Cậu quay sang nhìn Jamie, rồi lại nhìn xung quanh, gắng sức để thật bình tĩnh, rồi quay lại nhìn cô bé lần nữa. Con bé mỉm cười với tôi và tôi mỉm cười với con bé, và tất cả những gì tôi có thể làm là tự hỏi làm thế nào tôi lại phải lòng một đứa con gái như Jamie Sullivan
Mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên, tựa như theo một dòng chảy đã được định sẵn, tựa như có sự sắp đặt của Chúa vậy. Tình cảm của họ cứ dần dần nảy sinh, dần dần chớm nở, nhưng có lẽ chẳng bao giờ vụt tắt. Jamie saved my life. She taught me everything. About life, hope and the long journey ahead. I'll always miss her. But our love is like the wind. I can't see it, but I can feel it. Mặc dù chỉ là lời tường thuật của nhân vật nam chính nhưng lại khiến chúng ta cảm nhận được cả tình yêu sâu đậm của cả hai nhân vật. Cuộc gặp gỡ năm 17 tuổi như một bước ngoặt, cứu rỗi tâm hồn bọn họ, mặc dù có thể không cùng nhau đi đến cuối, nhưng lại tiếp thêm sức mạnh cho nhau. Kết cục của câu chuyện sẽ trọn vẹn và chính xác hơn nếu bạn tự mình cảm nhận nó, tôi chỉ muốn nói rằng nếu bạn đủ kiên nhẫn để đọc đến đây, thì cuốn sách này phù hợp với bạn và chẳng có lý do gì cho việc bạn không đọc thử nó cả. Việc duy nhất tôi có thể bật mí là hành động của Landon khi đối mặt với sự việc khiến tôi cảm thấy rất thích thú, nếu như ở đầu câu truyện, anh đến với tình yêu này một cách rất ngẫu nhiên thì đến đoạn cuối của câu chuyện anh chính là người dẫn dắt tình yêu này, anh chủ động tạo nên những điều ý nghĩa cho nó. Hay những cách hành xử hơi khó hiểu của Jamie, cũng được lý giải một cách hợp tình, hợp lý. Điều quan trọng duy nhất là bạn có cho bản thân cơ hội để đón nhận áng văn tình nhẹ nhàng, nhưng đầy sâu sắc này không.
Review chi tiết bởi: Bảo Trân - Bookademy
Hình ảnh: Kiều Oanh
--------------------------------------------------
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy
(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
Tôi một lần nữa được đưa đến nơi tuyệt đẹp mà tác giả đã tạo ra bằng những ngôn từ kỳ diệu của ông ấy, và tưởng tượng mình đang ở trong câu chuyện này cùng với các nhân vật. Đây là một câu chuyện lãng mạn vượt thời gian khiến bạn nhớ đến những tác phẩm trước đó của Nicholas Sparks, chẳng hạn như “Mối Tình Kỳ Diệu” và “Nhật Ký Tình Yêu”. Tôi cười nhẹ rồi lại cười thành tiếng, sau đó tôi lại khóc một cách xấu xí và yêu những cảm giác mà cuốn sách này mang lại cho tôi. Xin chào ông hoàng thể loại lãng mạn, một lần nữa ngài đã ban phước cho chúng tôi, những độc giả, với một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ, được tính toán kỹ lưỡng! Những câu chuyện thú vị về tình yêu chân thành thật sự (không có phần ướt át) ngày nay thật khó tìm!!