Đó là những kỷ niệm thời đi học của Chương, lúc mới bước chân vào Sài Gòn và làm quen với cuộc sống đô thị. Là những mối quan hệ bạn bè tưởng chừng hời hợt thoảng qua nhưng gắn bó suốt cuộc đời. Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng trải qua hàng mấy chục năm, những kỷ niệm ấy vẫn luôn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.
Xem thêm
Chuyện buồn nhưng cái kết bình thản mà vẫn vương chút bâng khuâng. Chương, một cậu trai mười tám tuổi lặn lội đường xa lên Sài Gòn thi đại học, gặp rồi cảm mến cô bé Quỳnh tình đầu đẹp đẽ mà cũng ngây ngô... Rồi sau đó cũng là Chương nhưng là người đàn ông ngoài ba mươi, có sự nghiệp vững vàng và tình yêu đối với Quỳnh thì đã chết từ lâu nhưng bỗng trong một khắc lại tự hỏi rằng không biết trong vô vàn những kỷ niệm tươi đẹp ngày xưa, đối với Quỳnh bây giờ còn có chút gì để nhớ hay không. Khi đọc đến dòng ấy tôi không kìm được mà trút một tiếng thở dài.
Tôi không trách Quỳnh, cũng không thích hay ghét Quỳnh bởi lẽ như trong bức thư cuối cùng của Trâm để lại trước khi ra đi đã nói rõ ngọn ngành và tôi thấy xung quanh Chương còn vô vàn những điều tốt đẹp khác như sự tận tâm của Trâm và tình bạn với Kim Dung và Bảo... Ít nhất là cuộc sống sinh viên của Chương vẫn còn chút gì đó tươi đẹp mặc dù có khó khăn về tài chính. Chương vẫn sống hết mình không dựa dẫm vào ai. Nhưng trong chuyện tình cảm thì tôi thấy Chương thật ngốc, ngốc một cách đáng trách... lẽ ra anh ấy không nên chọn cách trốn tránh để quên đi Quỳnh, lẽ ra anh nên mở lòng nhiều hơn nhưng vẫn cứ nhớ về quá khứ. Nhưng ít nhất là cái kết dành cho anh không hẳn là có hậu nhưng an ổn hơn chứ không hề đầy day dứt như nhân vật Ngạn trong "Mắt biếc".