Chuyện đời bình thường nhất là quy luật sinh ly biệt, con người rồi sẽ đến lúc phải đi chuyến xe xa không quay trở lại và rồi sẽ có người thân, người thương đứng lặng ở đó tiếc thương cho cuộc đời của một đóa hoa chưa kịp nở đã tàn theo hương gió. Đó là những cảm xúc đầu tiên tôi nghĩ khi nhìn vào tựa cuốn sách “Nếu chỉ còn một ngày để sống”. Nhưng tôi đã sai, sai một cách triệt để. Cuốn sách không nhàn nhạt như những câu chuyện thường được kể về một con người cận kề cái chết theo cách buồn man mác. Cuốn sách là cả một thế giới mà cô bé Madeline đang đấu tranh theo từng giây, từng phút không phải để giành giật sự sống, mà để đổi lại sự tự do dù chỉ là phút chốc, mà nguồn cơn động lực chính là “Tình yêu”.

      
Ấn tượng mở ra trong đầu độc giả khi lật những trang sách đầu tiên là một căn phòng toàn sách và sách, một cô bé suốt ngày quẩn quanh trên chiếc giường của mình. Mọi thứ cứ đều đặn và tuần hoàn như thế. Đến nỗi, Madeline phải thừa nhận: “Nếu cuộc đời tôi là một cuốn sách thì bạn đọc ngược từ dưới lên cũng chẳng có gì thay đổi”. Thế nhưng, một khi cuốn sách ấy có nếp gấp, thì cô ấy biết rằng, cuộc đời của mình lại hoàn toàn rẽ theo hướng khác. Nếp gấp ấy chính là Olly.

 Xuất phát điểm của câu chuyện ta đang được kể là từ bốn tường trắng kín mít, thứ duy nhất đem lại màu sắc cho khung cảnh này là hàng gáy sách. Madeline mắc căn bệnh hiếm gặp- SCID (dạng Thiếu hụt Miễn dịch Tổ hợp Trầm trọng), hay thường được biết đến như “Hội chứng em bé bong bóng”. Madeline dị ứng với cả thế giới và Olly là “trùm” trong các tác nhân đó.

Madeline không rời khỏi nhà, chưa từng bước chân ra khỏi nhà mình trong suốt mười bảy năm trời. Những người cô tiếp xúc chỉ có mẹ và cô y tá Carla. Tưởng chừng những hoạt động nhàm chán của Madeline sẽ được ghi chép đều đặn như trước giờ, cho đến khi Olly xuất hiện. Madeline bị thu hút ngay ánh nhìn đầu tiên bởi sự bụi bặm, bí ẩn với màu đen tuyền từ trên xuống dưới. Rồi một cú nhảy phóc qua bức tường cao tầm 6 feet như thể đã nhảy thẳng vào trái tim vốn đang tĩnh lặng của Madeline. Lần đầu tiên mắt của hai người chạm nhau, lần đầu tiên Madeline băn khoăn khi nhìn chính diện một thằng con trai, đó cũng chính là khoảnh khắc nhen nhóm trong tim Madeline một khát khao được sống, được tự do và quan trọng hơn là được gặp cậu thiếu niên Olly. 

Cả Madeline và Olly bắt đầu trò chuyện bằng email, từ những câu chuyện thường nhật, hỏi han sức khỏe, tình hình học tập, những mẩu chuyện bông đùa, hai người sẻ chia nhau nhiều hơn về cuộc sống gia đình, áp lực mà mỗi người đang trải qua. Theo cách đó, cả hai đã yêu nhau, không phải theo cách hoàn toàn bồng bột của tuổi 18, hai người chính như tìm thấy được sự đồng cảm, mảnh khuyết của bản thân. Maddy bị giam giữ trong gian nhà với người mẹ luôn cố gắng tỏa lửa ấm để cô không cảm thấy cô đơn. Ngược lại, Olly thoải mái đi khắp nơi, nhưng dừng như anh lại chán ghét ngôi nhà của chính mình, nơi đó chỉ toàn là sự vũ phu của người cha, sự chịu đựng của người mẹ và hai anh em Olly. Rồi đến lúc những cảm xúc vượt qua giới hạn những người bạn hàng xóm, láng giềng. Cả hai tha thiết được gặp nhau nhưng đó là cả một rào cản mà chỉ cần nhích một bước nhỏ là có thể đẩy Maddy tới cái chết. Nhưng trước nỗi buồn và cả sự tuyệt vọng của đứa trẻ mà Carla yêu thương như con gái ruột, cô đã rung động thực sự và cố tạo điều kiện cho họ gặp nhau với vô số các điều cấm kỵ mà hai người phải hứa trước khi gặp nhau.

 

“Cậu ấy là rủi ro lớn nhất tôi từng đối diện” và sự thực đúng như Maddy suy nghĩ. “Virus” Olly đã thực sự thâm nhập vào đầu óc của Maddy mọi lúc, mọi nơi, vờ vật vô định, lúc nào Olly cũng xuất hiện trong tầm nhìn của cô. Điều này đưa đến một viễn cảnh mà chính cô cũng đang hoài nghi, cô đang yêu. Và đó cũng là động lực, “lần đầu tiên kể từ rất lâu rồi, tôi muốn nhiều hơn thứ tôi có”. Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Chứng kiến sự giận giữ của người mẹ, cô Carla bị đuổi việc, Madeline bị cấm túc hoàn toàn. Y tá mới được tuyển vào như một cái bóng theo dõi sát sao mọi hành động của Madeline.

Đến đây, thì chắc nhiều người đã đoán ra sự việc diễn biến tiếp theo. Madeline không chịu đựng được cảm giác cồn cào trong người khi nỗi nhớ Olly của cô đạt đến cực hạn, nỗi khát khao được dẫm chân trần trên nền cỏ. Maddy quyết định tự mình đào tẩu, thế giới của cô đang gào thét trong câm lặng. Khi sự sợ hãi biến thành động lực, bạn có thể làm mọi thứ, kể cả đó là điều điên rồ nhất. Quyết định đi Hawaii- nơi mà cả nhà cô từng đến trước khi bố và anh trai qua đời vì tai nạn giao thông. Đây là nơi ký ức duy nhất vẹn nguyên khi gia đình cô bên nhau, nhưng cũng là nơi đong đầy đau thương trong mắt của mẹ Madeline.

Trong hành trình ‘trốn ngục” của Maddy, cô không quên ghé chào y tá Carla- một người bạn và là “tòng phạm” trên con đường trải nghiệm bản ngã của chính mình ở thế giới mới. Có lẽ là lần đầu Maddy nói dối Olly rằng mình đang sử dụng thuốc thử nghiệm để ngăn không bị dị ứng. Điều này, dĩ nhiên không qua khỏi ánh mắt thấu đáo của cô Carla. Dù rằng không một kịch bản được viết trước, nhưng sự nài khẩn trong câm lặng của Madeline đã lần nữa làm dịu đi sự ngạc nhiên, sợ hãi “Làm ơn đi, cô Carla. Xin hãy hiểu cho cháu. Xin đừng lật tẩy cháu. Cô đã nói cuộc sống là một món quà mà”. Cô Carla đã ngầm đồng ý với Maddy bằng cách quay đi chỗ khác với bàn tay xoa ngực trấn an. Tôi biết rồi sẽ có những ý kiến cho rằng Maddy là một đứa con gái bất hiếu, không hiểu chút gì cho tâm tư, nỗi buồn của mẹ. Nhưng không đâu bạn đọc à, Maddy hiểu và để ý rất sâu sắc những gì mà mẹ mình đã hi sinh cho bản thân, đặc biệt trong một tình huống éo le như thế này.

Tôi lang thang trong phòng khách, ngắm nhìn những khuôn mặt phụ nữ xuyên thế hệ giống cô Carla như tạc. Phía trên chiếc sô pha đôi là một khung ảnh lớn chụp cô Carla đang bế Rosa lúc bé. Có gì đó trong bức ảnh khiến tôi nhớ tới mẹ. Đó là ánh mắt cô nhìn Rosa, không chỉ ngập tràn tình yêu thương vô bờ bến mà còn vô cùng kiên định, giống như cô sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ con gái. Những gì mẹ đã dành cho tôi, chẳng bao giờ tôi có thể đáp đền.



Maddy đã sống và trải nghiệm như một con người bình thường không có chút liên can, dính dán đến thứ bệnh “em bé bong bóng” tại Hawaii rực rỡ nắng vàng. Chính tình yêu đã mở ra trước mắt ta một thế giới mới, thế giới của những nhịp đập hòa nhịp, của chút sợ hãi, của nhiều hạnh phúc. Tuy khoản thời gian ấy không phải là vô hạn, nhưng cũng đủ để con người ta cảm thấy xứng đáng cho những gì họ phải trả. Và cái giá mà Maddy phải trả có thể là cả một đời người, vì cái chết có thể ập đến với cô bất cứ lúc nào. Thế nhưng, sống một cuộc sống nhàn nhạt như một cuốn nhật ký được ghi chép sẵn, bạn có thực sự vui. Phải khát khao, phải tuyệt vọng, phải mong ước đến mức nào con người ta mới có thể đưa ra một quyết định chấp nhận đổi cả số phận như thế chỉ để duy trì phút chốc bên người thương, bên mà người đã trở thành động lực cho Maddy, bên người mà đem lại cho Maddy những cảm xúc cô chưa bao giờ rung động. Olly chính là niềm hạnh phúc lớn trong thế giới nhỏ của Madeline.

            “Tôi đã từng vui vẻ trước khi gặp anh. Nhưng giờ tôi đang sống, hai chuyện đó hoàn toàn khác biệt.”

            “Đừng chết” – Anh nói; “Em sẽ không chết” – Tôi đáp và đó là lời hứa cũng chính là lời nói dối mà ta muốn giữ.

Madeline tự mình khám phá giới hạn bản thân và rào cản thế giới mà cô chưa từng được chạm tay đến. Sau khi Madeline đổ bệnh, tôi đang thoáng nghĩ đến lúc thần chết mang cô đi, mang theo cả linh hồn và tình yêu của Olly đi. Nhưng một sự thật làm các nhân vật trong truyện bất ngờ, lại càng làm các độc giả bất ngờ. Madeline không mắc phải căn bệnh SCID mà là bệnh viêm cơ tim với một hệ miễn dịch yếu ớt chỉ tầm đứa trẻ lên ba. Mọi mắc xích từ đầu truyện được gỡ bỏ. Mẹ Madeline vì chịu cú sốc quá lớn khi một lần mất đi cả người chồng và đứa con trai. Nên tâm lý cô sinh ra cảm giác phòng thủ, sợ hãi mọi thứ sẽ cướp đi đứa con gái- động lực duy nhất để cô có thể gượng dậy sau nỗi bi kịch ám ảnh đó. Chính điều này đã tước đoạt tự do của Madeline mười bảy năm trời. Nếu người mẹ phải đau khổ vì chứng kiến trọn nỗi đau mất đi người thân thì đứa con còn đau khổ hơn bội vì chính bị người thân giam cầm một khoảng thời gian dài trong vô vọng.

Sự giận dữ, gào thét, phẫn nộ, tiếng mạch máu phập phồng đều đặn. Hành động vùng chạy khỏi căn phòng, dứt khoát, như thể nước đã tràn ly, tấm màn của sự che chở, bao bọc đã được vén lên, ánh sáng của mặt trời trực tiếp chiếu rọi qua da thịt Madeline, như một câu trả lời chính thức về tình trạng của cô. Cô không bị bệnh, cô chưa bao giờ bị bệnh. Những cảm xúc cố kìm nén suốt hai mươi tư giờ vừa qua nổ tung trong tôi. Hy vọng và tuyệt vọng, chờ đợi và tiếc nuối, hân hoan và bộc phát. Làm sao từng ấy thứ cảm xúc và những cảm xúc hoàn toàn trái ngược lại có thể tồn tại trong con người ta cùng một lúc? Madeline đang vật lộn giữa một đại dương đen ngòm, ngực quàng áo phao, chân quấn mỏ neo. Cô như dập dờn những cơn sóng giữa thanh xuân bị giam giữ và tương lai được tự do. Và rào cản lớn nhất lúc này chính là người mẹ. Tâm trạng của người mẹ, thực ra cũng không hề yên tĩnh tý nào. Người mẹ năn nỉ, sợ hãi, gương mặt mẹ vỡ tan ra từng mảnh. Bất kể sức lực nào đang chống đỡ gương mặt ấy thì bây giờ đây cũng đã thất bại trong đột ngột và thảm hại. “Mẹ đã sụp đổ. Mẹ đã sụp đổ suốt một thời gian dài. Cô Carla nói đúng. Mẹ chưa bao giờ gượng dậy nổi sau cái chết của họ” Mọi chuyện cứ thế, Madeline trở thành một điểm tựa nhỏ nhoi, mỏng manh của người mẹ. Cô cố gắng bảo vệ, ngăn cách đứa con gái bé nhỏ với thế giới mà tại đó, đã cướp đi hạnh phúc và cả những dự định lớn của một người mẹ. Nỗi đau của mẹ kéo dài vô hạn không có điểm dừng. Đặc quánh như một biển chết.

Mẹ chịu đựng nỗi đau ấy là vì tôi, nhưng tôi không thể chịu đựng thêm một phút giây nào nữa.

May thay, Madeline của cuối truyện là một cô gái bình thường, một cô gái vì yêu mà dám đi tìm lại định mệnh của đời mình. Một cái kết có hậu, Olly và Maddy gặp nhau tại tiệm sách cũ. Cả hai điều tìm đúng cho mình quyển sách đời này kiếp này.

Hôm nay chẳng khác gì hôm qua.

Ngày mai cũng giống hệt ngày hôm nay

Trong cuốn sách về cuộc đời em, chương nào cũng giống hệt chương nào.

Cho tới khi anh xuất hiện.

 


Cuộc đời của mỗi người là một quyển sách với vô vàn số trang, nhưng hãy là tác giả của từng con chữ được viết trong đấy. Madeline sẽ không thể nào vùng vẫy ra khỏi căn phòng ngăn cách cô với những cảm xúc mà lẽ ra bất kỳ đứa trẻ nào cũng được cảm nhận nếu không có Olly. Một cuốn sách tâm lý nhẹ nhàng nhưng có chút sâu xa của người lớn, lắng đọng của người đọc, bồng bộc của tình yêu và cả ý nghĩa của tác giả. Nếu không có tình yêu làm động lực phá bỏ lớp vỏ thủy tinh trong suốt ấy, con người ta không thể biết được giới hạn của bản thân là gì. Tình yêu có xứng đáng để ta đánh đổi vô vàng thứ và rồi nhận lại dù chỉ là một cũng cảm thấy mãn nguyện chăng?. Hãy để “Nếu chỉ còn một ngày để sống” trả lời thắc mắc của bạn.

Bạn sẽ khó mà có thể bắt đầu viết những chương tiếp theo của cuộc đời mình khi mà bạn cứ đọc mãi những chương trước đó.

Cuộc sống là một món quà của tạo hóa và cách sống là một lựa chọn của chính mình. Đem lửa yêu thương lan tỏa đến mọi người và bạn sẽ nhận lại còn nhiều hơn cả thế như chính Olly và Madeline trong Everything, Everything.

Tác giả: Kim Loan - Bookademy

-------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn/

Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected] 

Xem thêm

Không biết từng có bao nhiêu lần mình đọc về những cuốn sách truyền cảm hứng sống mạnh mẽ, và cuốn sách nào, câu chuyện nào cũng khiến mình ấn tượng sâu đậm và "Nếu chỉ còn một ngày để sống" cũng là một trong số đó. Câu chuyện mở đầu không mấy tươi sáng bằng bối cảnh nhân vật Madeline bị mắc chứng bệnh vô cùng hiếm gặp, bị dị ứng và khó thở, đau đớn với mọi thứ dù là nhỏ nhất khiến cô phải sống một cuộc đời như trong lồng kính đúng nghĩa, trong một căn nhà được khử trùng vô cùng cẩn thận. Cô không ra ngoài, không có bạn bè, hàng ngày cô học qua internet và đọc sách như một thú vui duy nhất cho đến một ngày cô gặp Olly, như một nguồn sáng vô hạn cho cuộc đời tăm tối của mình. Cô yêu Olly từ cái nhìn đầu tiên và cũng chính Olly là động lực, sức mạnh cho cô quyết định bước ra ngoài khám phá thế giới sau 18 năm cuộc đời sống như một cô búp bê ở tủ kính. Cô nhận ra rằng, thứ giết chết mình không phải bệnh tật mà là sự lùi bước, hèn nhát, sợ hãi và không dám chinh phục. Có thể nói, chính tình yêu đã cho Madeline một sức mạnh vô cùng mãnh liệt, tình yêu đã thổi bùng lên trong cô niềm đam mê và khát sống. Những người đọc cũng không khỏi khâm phục Madeline, bởi ý chí và khát vọng của cô, dẫu biết mình sẽ không qua khỏi, nhưng cô vẫn quyết định khám phá cuộc đời, dẫu bao nguy hiểm rình rập. Bởi cô tin rằng, nếu chỉ còn một ngày để sống, cô muốn sống thật ý nghĩa.

Cuốn sách này đầy tiềm năng nhưng đối với tôi, tiềm năng đó chưa bao giờ được thực hiện. Thay vào đó tôi lại cảm thấy thất vọng.

Maddy là một nữ chính tuyệt vời và cô ấy cũng là người hai chủng tộc (ĐA DẠNG!). Tôi yêu việc dù được che chở cả đời nhưng cô ấy không bao giờ ngây thơ. Cô ấy thông minh, nhận thức được hoàn cảnh của mình và không cay đắng. Đó là cho đến khi Olly đi cùng. Và đó là lúc tôi nghĩ mọi thứ đã trở nên tồi tệ. Bởi vì khi Olly xuất hiện, Maddy nhận ra rằng cô không chỉ muốn sống mà còn muốn được sống. Olly khiến cô ấy nhìn thấy tất cả những thứ cô ấy muốn nhưng không bao giờ có được, vậy cô ấy sẽ làm gì? Cô ấy bắt đầu giữ bí mật. Và nếu có một điều tôi ghét, đó là những bí mật. Có những trường hợp ngoại lệ nhưng tôi không nghĩ nên giữ bí mật với những người đứng về phía bạn, đặc biệt nếu họ chỉ là vỏ bọc cho những hành vi liều lĩnh. Trên thực tế, tôi không thực sự thích những hành vi liều lĩnh (mặc dù có một số tình huống nhất định mà một số độc giả sẽ cho rằng tôi sẽ không làm như vậy nên điều đó tùy thuộc vào người đọc) và đó có lẽ là một điểm đáng chú ý đối với cuốn sách này và tôi.

Một ngày nọ, cô nghe thấy tiếng cửa đóng sầm và chuyển động xảy ra ở phía bên kia cửa sổ. Cuộc sống bên ngoài làm cô mất tập trung khỏi cuốn sách của mình và sau một lúc, cô bắt đầu tò mò và kéo tấm rèm sang một bên để quan sát một gia đình bốn chiếc hộp đang di chuyển ra vào ngôi nhà bên cạnh. Cô ngay lập tức nhìn thấy Olly mặc đồ đen và đang trèo lên bức tường bên ngoài của ngôi nhà. Maddy nhìn xuống chàng trai bí ẩn này và sau một lúc chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, cô nhận ra rằng anh ấy đang nhìn lại cô. Sự tiếp xúc ban đầu từ xa này ngay lập tức ném cuộc sống mà Maddy đã trải qua cho đến nay dưới sự giám sát chặt chẽ và cứng nhắc của người mẹ tan vỡ nhưng vẫn yêu thương của cô vào một vòng xoáy đi xuống. 

Những gì bắt đầu là những người bạn qua mạng, những cuộc trao đổi ngắn ngủi vào đêm khuya nhanh chóng chuyển sang những chuyến thăm bí mật, vẫn không đụng chạm do Carla tổ chức sau lưng mẹ Maddy. Dường như một tình bạn nhỏ ngây thơ nhanh chóng trở thành một sự mê đắm trọn vẹn và tột độ phá vỡ nhiều tầng lớp ngăn cách Maddy với cuộc sống mà cô đã hướng dẫn như một cô gái bệnh hoạn đến cuộc sống mà cô mong muốn, nhưng luôn bị nhắc nhở rằng cô không thể có được như “ cô gái bình thường” và khỏe mạnh.

Vấn đề là, cuốn sách này quá điển hình cho thể loại dành cho giới trẻ ngoài mọi lý luận. Ở đây, chúng ta gặp lại tất cả các chủ đề, sự ám chỉ, xung đột, tính cách giống nhau mà chúng ta đã đọc trong bất kỳ câu chuyện tuổi mới lớn nào khác. Có một cô gái mắc “bệnh” (SKID) tên là Maddy. Tình trạng của cô khiến cô không thể rời khỏi nhà. Kết quả là, cô phải sống gián tiếp thông qua những nhân vật cô gặp trong sách và những người cô quan sát qua cửa sổ phòng ngủ ở tầng hai. Người duy nhất thực sự có thể biết cô ấy tồn tại là mẹ cô ấy và y tá Carla của cô ấy. Bất cứ ai đến thăm Maddy, không nhiều người làm như vậy, đều phải đi qua máy lọc không khí, đồng ý kiểm tra y tế và không được chạm vào. Cô ấy học tại nhà, có nhiều cặp chó trắng và hiếm khi quan tâm đến ngoại hình của mình. Ai ở đó để gây ấn tượng? Maddy đã sống như vậy cả đời, giờ đã bước vào những năm cuối cấp ba. Cô ấy dường như rất hòa hợp với việc mỗi ngày của cô ấy trôi qua một cách hoàn hảo sang ngày tiếp theo, không bỏ lỡ một bữa tối tối thứ Sáu với mẹ cô ấy và Carla trong phòng ăn của họ, và không bao giờ hủy bỏ buổi xem phim hoặc đêm chơi game với mẹ cô ấy trong phòng khách. Nhưng rồi điều không thể tránh khỏi đã len lỏi vào cuộc đời Maddy: Olly.

Cảnh báo spoiler: Tình yêu là mọi thứ, tất cả mọi thứ.

Tôi không nói dối, tôi thực sự rất lo lắng khi đọc cuốn sách này, vì sau khi đọc tóm tắt, tôi nghĩ nó sẽ là loại sách "gái ốm gặp chàng trai - họ yêu nhau - cô gái giờ đã chết". Đừng hiểu lầm tôi, tôi yêu cái chết. Tôi là một kẻ bạo dâm hạng A, nhưng khi đọc cái này lên, tôi không chỉ muốn rơi nước mắt, ý tôi là, này, chúng ta cần tạm nghỉ vì đau lòng, phải không?

Mọi thứ, mọi thứ đều ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi có thể vui vẻ nói rằng tôi tất cả mọi thứ về nó. Cuốn. Sách. Là. Sự hoàn hảo.

Phim kể về một cô gái tên Maddy mắc một căn bệnh rất hiếm gặp khiến cô không thể làm những việc mà người bình thường vẫn làm. Cô chưa bao giờ rời khỏi nhà của mình, kể cả bước chân ra. Cô ấy hít thở không khí trong lành, cô ấy hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài. Cô ấy chưa bao giờ tiếp xúc với những người bên ngoài (chỉ tiếp xúc trên mạng) và mẹ và y tá của cô ấy. Cô ấy giống như một nàng công chúa trong lâu đài thủy tinh, người hoàn toàn không biết gì. Và rồi hoàng tử xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu và mọi thứ thay đổi;).

Cuốn sách này không phải xin lỗi khi lỡ đánh cắp trái tim lẫn hơi thở của bạn. Vì đã chĩa súng vào bạn và yêu cầu bạn đọc hết toàn bộ 306 trang trong hai giờ. Cuốn sách này dạy tôi rằng cuộc sống không đáng sống nếu không có lý do và niềm tin vào điều gì đó. Mỗi người trong chúng ta đều xứng đáng có được cơ hội hạnh phúc. Trong thời gian dài nhất, tôi đã vật lộn suốt thời trung học, mắc sai lầm và tin rằng mình sẽ không bao giờ là đủ. Nhưng bạn không hoàn hảo, và bạn sẽ không bao giờ như vậy. Đừng cố gắng nữa. Tất cả chúng ta đều là con người. Đây không phải là một cái cớ, mà là một lời nhắc nhở. Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Bạn vẫn thế.

Thật là một điều tuyệt vời khi một cuốn sách nói với bạn rằng điều đó ổn. Rằng việc phạm sai lầm là điều bình thường. Cuốn sách này nhắc nhở bạn rằng cuộc sống là phải chấp nhận rủi ro (tôi không chỉ có ý liều lĩnh) - mà phải biết khi nào nên phá vỡ các quy tắc để mạo hiểm chọn ra được những gì hợp với bạn, cho dù đó là một con người hay một niềm đam mê. Cuốn sách này dạy tôi rằng cuộc sống đầy rẫy sự hy sinh và chúng ta cũng phải lựa chọn. Chúng ta phải lựa chọn những khoảnh khắc, trận chiến, lời nói, lựa chọn của mình. Và chúng ta phải đưa ra quyết định. Lớn và nhỏ. Khó và dễ. Dù ở kích cỡ nào, bạn sẽ không bao giờ giống nhau sau khi thực hiện những lựa chọn đó. Bởi vì sự lựa chọn tạo nên bạn.

0 điểm

Tôi đã đọc rất nhiều bài đánh giá về cuốn sách, mọi người thường nói về “cú ngoặt” của truyện, nhưng theo tôi, tôi nghĩ nó khá dễ đoán. Ý tôi là, cha và anh trai của Maddy đã qua đời, còn mẹ cô ấy bị KHỦNG HOẢNG, điều này dẫn đến việc bà ấy làm mọi thứ trong khả năng để bảo vệ an toàn cho cô con gái và cho riêng mình, bởi vì suy cho cùng, Maddy là tất cả của cô ấy. Cách mẹ của Maddy đối xử với Maddy khi Maddy không thường xuyên dành thời gian cho bà thực sự là lý do tại sao điều đó có thể đoán trước được, bởi vì bạn có thể cảm nhận được nỗi đau của bà, rằng đứa con gái bé bỏng của bà đang dần thay đổi và xa cách, và rồi bà cho Maddy tránh xa tất cả mọi thứ (đồ điện tử, không mời Olly qua). Đây là lúc tôi nhận ra, mẹ cô ấy về cơ bản đã làm vậy để bảo vệ và giữ cô ấy ở nhà sau cái chết của bố và anh trai (mẹ cô ấy không xấu xa, chỉ bị bệnh tâm lý).

Tôi cảm thấy nó quá rẻ tiền khi tác giả đã xây dựng mối tình lãng mạn đẹp đẽ xoay quanh một người mắc một căn bệnh không được rời khỏi nhà, một ý tưởng rất thú vị mà tôi có thể thêm vào, và sau đó chỉ khi họ thực sự mệt mỏi. trong tình yêu, tác giả hoàn toàn nghiền nát khái niệm này và nó biến thành một câu chuyện về hai thiếu niên có phần bình thường đang yêu nhau.

0 điểm

Bạn có bao giờ tự hỏi cuộc sống của mình sẽ như thế nào nếu bạn có thể thay đổi một điều không?"


"Lý thuyết hỗn loạn nói rằng ngay cả một thay đổi nhỏ trong các điều kiện ban đầu cũng có thể dẫn đến những kết quả cực kỳ khó lường. Một con bướm vỗ cánh bây giờ và một cơn bão sẽ hình thành trong tương lai."


Hoàn hảo không tì vết!! Mọi thứ, Mọi thứ đều là một câu chuyện khó quên sẽ ở lại với tôi rất lâu. Đây là một trong những viên ngọc quý mà tôi đã nhặt được tại Hội nghị ALA 2015, và tôi biết một khi có được cuốn tiểu thuyết này trong bàn tay nhỏ nhắn nóng bỏng của mình, tôi sẽ nhanh chóng bắt tay vào câu chuyện. Chỉ cần mở sách ra nhìn những hình vẽ và cách kể chuyện đầy sáng tạo, tôi đã biết mình sẽ bị cuốn hút.


Trong cuốn tiểu thuyết này, chúng ta gặp Madeline Whittier, người đã bị giam giữ trong nhà suốt cuộc đời. Cô mắc một căn bệnh hiếm gặp có tên là Suy giảm miễn dịch kết hợp nghiêm trọng (SCID), thường được gọi là bệnh Bong bóng. Maddy buộc phải sống trong một môi trường vô trùng, hạn chế tiếp xúc với người khác vì cô không có khả năng chống lại virus thông thường, cảm lạnh và vi trùng hàng ngày. Những người bạn đồng hành hàng ngày của cô là y tá Carla và mẹ cô, người cũng là bác sĩ điều trị bệnh cho cô.

MỌI THỨ, MỌI THỨ là một cuốn sách đáng yêu và ngắn gọn với lối viết đẹp và hình ảnh minh họa ấn tượng. nó trôi qua rất nhanh và chẳng bao lâu sau tôi đã đọc xong cuốn sách.


tôi thực sự thích nó, nhưng tôi thấy khó chịu vì có rất nhiều thứ KHÔNG CÓ Ý NGHĨA trong cốt truyện; nó chỉ là không hợp lý. chắc chắn, đó là một cuốn tiểu thuyết hư cấu nhưng vẫn vậy. Ngoài ra, vì câu chuyện khá ngắn nên tôi ước chúng ta hiểu rõ hơn về các nhân vật của mình một chút. tôi chỉ ước nó có nhiều hơn một chút về mặt nhân vật, các mối quan hệ, v.v.


các chủ đề của câu chuyện có sức ảnh hưởng đáng kể, được diễn ra rõ ràng và trôi chảy. nói chung, tôi thực sự thích cuốn tiểu thuyết này! siêu dễ thương và đáng yêu, nhưng đừng nghĩ về nó quá nhiều; chỉ đọc nó vì đó là một câu chuyện (nếu điều đó hợp lý. bởi vì tôi càng nghĩ về nó thì càng có nhiều câu hỏi nảy sinh).


CŨNG, tôi ước cái kết chỉ dài hơn MỘT LẦN nữa thôi. Giống như hầu hết các tiểu thuyết đương đại, tôi có cảm giác như nó kết thúc ngay trước khi tôi hoàn toàn hài lòng. Nếu bạn định đãi tôi một bữa ăn, xin vui lòng cho tôi một ít món tráng miệng sau đó. TÔI CHỈ MUỐN NHIỀU HƠN NỮA UGH.