Mình đã viết review cho quyển “Xanh một màu xanh khác” của Fumio Yamamoto trong một thời gian rất ngắn sau khi đọc xong quyển sách. Thực chất, từ đầu đến cuối quyển sách bám sát một vấn đề nên không quá khó khăn, trăn trở để giới thiệu nó. Có bao giờ bạn nghĩ sẽ ra sao nếu bạn đã chọn lựa khác đi trong quá khứ? Nếu như vậy thì cuộc đời hiện tại của bạn như thế nào? Hãy đọc “Xanh một màu xanh khác” bạn sẽ tìm thấy câu trả lời. Còn về “Hãy chăm sóc mẹ” của Shin Kyung Sook thực sự rất khó để thuyết phục những người xung quanh đọc nó. Vì hầu như, ai cũng sợ phải đối mặt với nỗi buồn. Ai cũng sợ phải đối mặt với hiện thực. Ai cũng e ngại khi nghe nói đọc sẽ dễ khóc lắm đó, kể cả những người cứng rắn nhất.
Thực ra, có lẽ sẽ không sao cả, nếu là bạn một đứa con của thành thị ngay từ khi mới lọt lòng. Mẹ bạn là một phụ nữ hiện đại, ngay từ đầu có sẵn những phẩm chất quý cô và nuôi dạy bạn thoải mái cùng với sự trợ giúp của bố, người thân và… những người giúp việc. Xin lỗi, không có ý gì khi nói về những điều đó, có lẽ bạn cũng sẽ cảm nhận được những nét đẹp của câu chuyện, chỉ là những yếu tố trên giúp bạn đỡ buồn hơn một chút khi đọc mà thôi.
“Hãy chăm sóc mẹ” khởi đầu từ tình huống “người mẹ” đi lạc ở trạm tàu điện khi lên Seoul cùng với bố. Người bố vẫn còn ngơ ngác lúc nhận thức được điều ấy, khi chỉ vì một chút lơ đễnh, người vợ suốt mất chục năm trời của mình dường như “bốc hơi” hoàn toàn khỏi cõi đời này. Những người con nỗ lực đi khắp nơi tìm kiếm mẹ. Trong cuộc tìm kiếm người mẹ ở hiện tại đó, dường như ai cũng có một cuộc tìm kiếm trong tâm trí của mình, từ những kí ức về “mẹ”. Để rồi, hàng loạt câu hỏi được đặt ra: mình có hiểu về mẹ không? Mình hiểu mẹ được bao nhiêu? Thật ra sở thích của mẹ là gì? Thật ra cuộc đời mẹ lấy gì làm hạnh phúc vậy? Hàng vạn điều trăn trở bỗng dưng rơi ra ngập tràn trong tâm trí…
Điều mình thích nhất ở Shin Kyung Sook là giọng văn của cô, giọng văn lúc nào nhẹ nhàng, bình dị. Điều đó giúp cho những quyển sách của cô tạo được sự đồng cảm sâu đậm với độc giả. “Hãy chăm sóc mẹ” không phải là một bài giảng đạo đức. Không có câu chuyện về một người mẹ tảo tần hoàn mỹ chịu đựng gian khó đến hết cuộc đời bị những đứa con ngỗ nghịch bất hiếu, rồi cuối cùng, những đứa con hối hận vì mất mẹ.
Người anh cả thực sự là một người con tốt. Suốt những năm học, anh luôn cố gắng học thật giỏi, thay vị trí người cha đã bỏ đi trong gia đình, có trách nhiệm với các em để làm vui lòng mẹ. Vợ anh cũng không phải thuộc loại nàng dâu bất hiếu, cả hai còn dành cho ba mẹ một căn phòng thật đẹp trong ngôi nhà mới của mình để ba mẹ ngủ lại mỗi khi lên thăm. Chỉ là ngày hôm ấy, anh đột nhiên quá mệt đến nỗi không thể đi đón mẹ.
Người con gái thứ nhất là một nhà văn. Cô sống cuộc đời mình và thỉnh thoảng hay kể câu chuyện về những gì cô đọc được cho mẹ. Mẹ cô tự hào về những gì con gái viết, mà không muốn người ta biết rằng mình không biết chữ, nên nhờ một cô gái ở nhà tình nguyện đọc giùm.
Người con gái thứ hai cũng là niềm tự hào của mẹ ngay khi còn bé. Cô từng mua cho mẹ áo khoác lông chồn mà không hề đắn đo giá tiền của chiếc áo, kể cả khi lúc đó cô mới ra trường đi làm, chỉ vì mẹ cô yêu cầu cô mua. Mẹ cô, người phụ nữ nông thôn, không hề biết giá của chiếc áo lông chồn, bà muốn nó đơn giản chỉ vì bà từng ngã đầu vào chiếc áo khoác của một người lạ và lưu luyến hơi ấm từ nó.
Mình chỉ muốn nói: trong truyện không hề có nhân vật phản diện xấu xa độc ác nào cả. Chỉ có những con người hết sức bình thường như chính chúng ta, hằng ngày phải nỗ lực đối diện với cuộc sống này. Phải chống chọi với biết bao áp lực cuộc sống và đôi lúc loay hoay không biết làm sao để bày tỏ tình cảm với những người thân xung quanh mình. Và có lúc chúng ta chọn im lặng cho qua.
Đằng sau những câu chuyện thật buồn vì quá đỗi đời thường, có lẽ phải gọi là nỗi buồn của cuộc sống, Shin Kyung Sook đã đưa ra một câu hỏi lớn và quá khó để tìm ra được câu trả lời: cuộc sống này, chúng ta phải làm sao cho đúng? Cái đúng ở đâu, không đơn thuần là tốt/ xấu về mặt đạo đức nữa. Mà là làm sao để chúng ta đến một giờ phút nào đó khi vĩnh viễn đánh mất đi người quan trọng của cuộc đời mình, mình không phải cảm thấy hối hận.
“Hãy chăm sóc mẹ” là một quyển sách rất buồn, dù có muốn cũng không cách nào phủ nhận, vậy thì sao nên đọc nó? Uhm… vì dù muốn dù không, một ngày nào đó chúng ta đều phải đối diện với hiện thực.
“Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước.” Mình từng đọc những dòng này của Trịnh Công Sơn từ rất lâu rồi, nhưng mà lúc đó còn quá trẻ để cảm nhận sâu sắc về cái chết, nhất là những sự ra đi đột ngột. Cho đến hôm mồng 6 năm nay, cô 7 mình qua đời vì bệnh ung thư…
“Cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai”, ca sĩ Trần Lập qua đời vì bệnh ung thư sau một thời gian ngắn phát hiện. Tai nạn giao thông, bệnh tật… không ai biết trước được điều gì sẽ xảy đến ngày mai với mình và những người xung quanh. Nó có thể cũng đột ngột như người mẹ bỗng dưng biến mất trong truyện “Hãy chăm sóc mẹ”. Những điều bất trắc không để cho bất kì ai có thời gian chuẩn bị.
Phải làm gì cho đúng? Hay đơn giản là cần phải làm gì để bản thân không day dứt vi sự ra đi của những người xung quanh hay của bản thân? Đó là điều cần nghĩ khi tỉnh dậy sau một giấc mơ dài rằng cuộc sống lúc nào cũng tràn ngập những điều diệu kì và ngọt ngào ở phía trước…
Nguồn sưu tầm: https://goo.gl/bdejRL
------
Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Bookademy, gửi CV (tiếng Anh hoặc Việt) về: [email protected]
Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về các cuốn sách hay tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn
Gửi mẹ của con,
Hôm qua con và mẹ vừa cãi nhau chỉ vì con đòi mua 1 chiếc điện thoại di động- thứ mà mọi người đều có thể có khi lên cấp 3 nhưng mà con thì vẫn chưa có dù đã kết thúc năm lớp 10. Có lẽ nỗi mặc cảm, sự ghen tị đã trào chực trong lòng con. Mẹ luôn nói với con rằng hãy đợi, đợi để đến khi mẹ có thể dư dả tiền hơn thì sẽ mua cho con nhưng con làm sao có thể hiểu nổi bởi trong long con chỉ là tràn ngập sự tức giận mà nỗi tức giận vì mẹ đã không thể cho con thứ mà tất cả những bạn học của con đã có. Con biết rằng mình đã sai, nhưng ánh mắt khao khát khi nhìn những người bạn khác sỡ hữu trong mình những chiếc điện thoại riêng, họ có thể chụp ảnh tự sướng hay chơi game bất cứ khi nào họ muốn trong khi con con phải mở lời xin mượn máy mẹ khiến con cảm thấy như mình là đứa thiếu thốn. Và con thì không muốn mình trở thành một đứa như thế, dù có nhà mình không có điều kiện nhưng sự ích kỉ của con không cho con chấp nhận rằng mình là đứa thiếu thốn vật chất. Nỗi tức giận song song cùng sự có lỗi đã xâm chiếm trái tim của con, con tự cảm thấy có lẽ mình nên xin lỗi mẹ, không con lại không thể xin lỗi vì sự xấu hổ của một người lớn nửa mùa đã cản bước con làm điều đó, con tức giận vì không được thỏa mãn thứ mình muốn nhưng lại thấy có lỗi vì đã nói không hay với mẹ.
Nhưng mẹ có biết không? Sau khi cuộc cãi vã diễn ra con lại nghĩ về những điều mình đã tự thấm thía, những câu con đã tự nhủ với bản thân mình rằng không được làm mẹ buồn đã xẹt qua trong đầu con. Rằng những lời tự hứa với bản thân khi con đã đọc xong cuốn sách” Hãy chăm sóc mẹ “ của tác giả Shin Kyung Sook. Dù chỉ là một cuốn sách đến từ người ở một đất nước xa lạ, bối cảnh lại hoàn toàn không giống nhưng từng câu chuyện về một người mẹ Hàn Quốc lại làm con thấy thân thuộc lắm! Con đã nghĩ rằng qua câu chuyện của cuốn sách thì mình cần phải trân trọng mẹ hơn bởi người mẹ ở trong câu chuyện kia khiến con thấy rất đáng thương. Hay con đã nghĩ con sẽ phải trưởng thành thật tốt để khi mẹ già đi hoặc khi đã ra đi cũng sẽ thấy tự hào vì đã sinh ra con vì người con cả trong quyển sách kia đã không hoàn thành tâm nguyện người mẹ trở thành 1 công tố viên dù cho người mẹ đã phải hy sinh rất nhiều vì ước mơ đó của người con cả... Rất nhiều những suy nghĩ khác nhau lại ùa về đầu con nhưng một cuốn băng phim cũ làm con thấy lòng mình thật phức tạp. Khi con đọc câu chuyện đó con cũng chỉ mới lớp 8, khi đó con hoàn thành không thấu hết được những lời văn được truyền tải. Thế nhưng sau khi cãi nhau với mẹ con đã đọc lại và con đã khóc. Câu chuyện kể về người mẹ đã bị mất tích khi đi trên chuyến tàu đến Seoul thăm những đứa con của mình. Cứ đến mỗi một câu chuyện của từng thành viên trong gia đỉnh kể về người mẹ đó trong kí ức sau khi người mẹ trở nên đãng trí và bị mất tích con đều khóc. Có lẽ con đồng cảm rất nhiều vì sự hy sinh của người mẹ ấy qua từng cuộc hội thoại và ánh nhìn của từng người con và người chồng của bà ấy. “ Người phụ nữ ấy đã phải quên đi niềm vui được sinh ra trong cuộc đời này, quên đi tuổi thơ và những ước mơ, lấy chồng trước cả khi có kỳ kinh nguyệt đầu tiên, sinh năm đứa con và nuôi nấng chúng. Đó là người chưa bao giờ ngạc nhiên hay nao núng trước bất kì điều gì, ít nhất là những việc liên qua đến con cái. Đó là người phụ nữ đã phải chịu bao nhiêu hy sinh cho tới tận ngày bị mất tích....”, hình như người mẹ nào cũng vĩ đại như thế nhỉ? Người mẹ nào cũng hy sinh tất cả vì đứa con của mình như thế. Ai cũng sống vì gia đình, vì con cái, dường như cũng chẳng có mấy ai sống ích kỷ vì bản thân hay là khi họ ích kỷ thì chính bản thân họ cũng phải thấy dằn vặt. Rõ ràng đã có thể sống tốt hơn, họ có thể không chăm chăm vào con cái hay người chông của mình nhưng họ chấp nhận đánh đổi, tất cả là vì cho những đứa con trưởng thành thật tốt. Con cứ mãi mặc định rằng” hy sinh” là bổn phận của tất cả người mẹ nhưng con đã không hiểu rằng ai cũng chẳng từng là cục vàng của bố mẹ của mình, ai mà không từng có tuổi thơ được nâng niu. Không ai muốn thấy con của mình chịu thiệt thòi hay vất vả, khắc khoải cả, chắc hẳn ông bà ngoại đã nuôi dưỡng mẹ tuyệt vời đến thế. Câu chuyện hãy chăm sóc mẹ cho đến tận cuối cùng thì người mẹ cũng đã không được tìm thấy, dù vậy bà đã ra đi rất thanh thản, bà Park So Nyo ấy đã ra đi nhưng lại rất mãn nguyện bởi bà đã là tròn bổn phận nuôi 4 đứa con lớn lên mạnh khỏe. Dù sao đó cũng là 1 quyển sách hay,và con đã ám ảnh bởi cảnh cuối của quyển sách này rằng sau khi đi ra khỏi nơi trưng bày“đức mẹ sầu bi” đang ôm đứa con trong vòng tay cô con gái trưởng mới bật miệng thốt ra “ hãy chăm sóc mẹ”. Đó phải chăng cũng là lời cảnh tình cho những người đang con mẹ ở trên cuộc đời rằng hãy chăm sóc mẹ thật tốt, đừng làm mẹ phải sầu vì chúng ta và phải chăng nó đã đến với con có đúng lúc để con cảm nhận rằng con cần trân trọng mẹ hơn bao giờ hết! Con đã khóc khi đọc 4 câu chữ nó, hơn hết nó như hàng ngàn mũi kim đâm chọc trái tim của con, khi con đọc xong con đã thấy rằng phải chăng những lời nói ngỗ nghịch trước đây đã tôn thương mẹ đến nhường nào và con đã làm mẹ đau lòng đến nhường nào? Giọng văn của Shin Kyung Sook từ đầu đến cuối chẳng đao to búa lớn, không phải là kiểu thê lương, buồn não nề mà nó mang đến cảm giác nỗi buồn dằng dẵng, ám ảnh nhưng lại rất đỗi cảm động. Cái nỗi buồn đó ám ảnh trong từng trang giấy vàng đeo bám người đọc xuyên suốt câu chuyện khiến cho lòng con nặng nề, thi thoảng lại nức nở, không biết bản thân đã khóc lúc nào. Điều đó như một cái búa đinh vào đầu con khiến con nhận ra rằng từ trước đến nay con đã có thể nói”tôi yêu bạn” dễ dàng với những không thân thiết nhưng con chẳng thể nào nói con yêu mẹ dù mẹ đã làm cho con rất nhiều điều từ trước đến nay.
Thấm thía từng trang của “Hãy chăm sóc mẹ “ con thấy nao lòng, con cảm thấy đồng cảm. Sự quên mình của những người mẹ khiến con đau lòng hơn cả. Đó cũng chính là giây phút con ngộ ra rằng” Mẹ có biết không? Con cần mẹ trong suốt cuộc đời mình”. Vì vậy mẹ hãy tha thứ cho sự nông nổi bồng bột này của con nhé bởi con sẽ luôn luôn không biết điều gì sẽ diễn ra trong tương lai và sự bao dung, che chở của mẹ là thứ mà con cần để lớn lên mỗi ngày!
Con của mẹ.
“ Hãy nắm lấy đôi tay đó đi,ôm lấy thân ảnh đó đi, nói ra những lời chưa nói đi. Bởi vì ... thời gian không còn nhiều nữa đâu!”.