Lép Tôn – xtôi đã từng nói: “Đọc một cuốn sách hay cũng như trò chuyện với một người bạn thông minh”. Còn đọc “Cô gái văn chương và tên hề thích chết”, tôi lại thấy giống như đang đứng giữa một căn phòng thứ duy nhất tôi nhìn thấy, là một chiếc gương to đùng trước mặt, còn dưới chân là vung vãi đủ thứ loại mặt nạ với vô số biểu cảm khác nhau.  Đấy là lần thứ mấy đó tôi đọc, còn lần đầu tiên đọc, tôi thấy như mình bị lôi ra trước một quan tòa, thẩm phán là “tôi”, công tố viên là “tôi” và luật sư bào chữa là “tôi”


“Cô gái văn chương và Tên hề thích chết” là tập một của bộ tiểu thuyết dài kì “Cô gái văn chương” của nhà văn Nomura Mizuki và được minh họa bởi Takeoka Miho, được nhà xuất bản Văn học và nhà xuất bản Thái Hà phát hành, kể về hai thành viên duy nhất của Câu Lạc Bộ Văn học là Amano Tooko – một cô gái yêu sách đến-mức-có-thể-ăn-tươi-nuốt-sống những tác phẩm văn học và Inoue Konoha – một nam sinh cấp ba thích cuộc sống bình thường và trầm lặng, đã từng là “nữ nhà văn đeo mặt nạ xinh đẹp bí ẩn” đạt giải Vàng trong cuộc thi “Sáng tác của năm dành cho tác giả nghiệp dư”. 


Mở đầu tập một của bộ sách là một đoạn trích dẫn đầy ấn tượng từ phẩm “Thất lạc cõi người” của nhà văn kiêm “chuyên gia tự sát” Dazai Osamu khiến tôi, và có thể là nhiều độc giả khác, bất giác rung mình: “Tôi đã sống một cuộc đời đầy hổ thẹn.” 


Câu chuyện bắt đầu khi Câu lạc bộ nhận được một lời thỉnh cầu kì lạ: “Xin hai anh chị làm ơn hãy giúp đỡ chuyện tình cảm của em” của đàn em Takeda Chia. Lúc đầu, mọi việc tưởng chừng chỉ đơn giản như viết một lá thư tình nhưng dần dần, trải ra trước mắt hai con người lại là một câu chuyện về sự tuyệt vọng và tiếng ca ai oán của một “con quái vật” cô độc không thể tìm được sự đồng điệu với đồng loại. 


Inoue Konoha nghĩ rằng câu chuyện chỉ dừng lại ở việc viết dăm ba cái thư tình, gửi đi gửi lại cho một đối tượng tên là Kataoka Shuuji mà Takeda Chia thầm thương trộm nhớ thế là xong, ai ngờ đâu càng viết, cậu càng bị kéo vào một bi kịch đằng sau đó. Bắt đầu với mối nghi ngờ liệu rằng “Kataoka Shuuji” có thực sự tồn tại hay không, Konoha tự đưa mình vào cuộc tìm kiếm về quá khứ của anh ta. Câu chuyện một lần nữa lại về quá khứ 10 năm trước, khi Shuuji tự sát bằng cách nhảy từ sân thượng xuống. Chia nghi ngờ Soeda Yasuyuki chính là người đã giết Shuuji, vì anh thừa nhận có đâm Shuuji vào ngực. Song Tooko lại diễn giải mọi chuyện theo hướng khác, cô đưa vợ Soeda là Rihoko tới để đối chứng. Thật ra, Rihoko mới là người có thể nhìn thấu được con người thật của Shuuji, và sau khi Soeda đâm Shuuji, Rihoko đã bảo Shuuji nhảy xuống, để anh tìm được bình yên cuối cùng trong đời mình. Ngay lúc đó, Chia cũng thừa nhận mình từng trải qua những chuyện rất giống Shuuji, và cô bé cũng chọn nhảy xuống từ sân thượng, nhưng Konoha và Tooko đã kịp cứu cô bé.


Nội dung tóm tắt kia sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như tác giả Nomura Mizuki không khéo léo lồng ghép một tác phẩm về nổi tiếng khác là “Thất lạc cõi người” của Dazai Osamu cùng với sự kết hợp của đa ngôi kể, không chỉ đứng trên phương diện của Inoue Konoha, mà còn đan xen cả những lời tâm tình, những lời thú nhận chân thật  của “tên hề”. 



“Con người” và “Tên hề” 

“Cô gái văn chương và Tên hề thích chết” giống như một cú lừa ngoạn mục, cái vị ngọt ngào bông xốp từ đầu tác phẩm chỉ là sự chuẩn bị cho một bi kịch nhẹ nhàng, của những đắng chát sâu cay như nuốt lấy một lít nước mắt. Bi kịch ấy xoay quanh “con người” và “tên hề”.


Hai khái niệm “con người” và “tên hề” tưởng như chẳng thể đem ra so sánh bống chốc được Nomura Mizuki đem đặt lên bàn cân của cuộc sống, khiến nó trở nên bấp bênh, bằng cũng chẳng bằng mà hơn thua chẳng đo được. Tác phẩm rạch ròi trong khái niệm “tên hề” và “con người”.


Tôi, con quái vật hạ đẳng yếu hèn nhát không thể chịu nổi nỗi thất vọng, chỉ trích và xa lánh của mọi người, chỉ có thể dành hết quãng đời còn lại để đóng vai một tên hề lừa gạt người đời.


Nếu như “con người” được mặc định sẽ giống như số đông đều vui vẻ sảng khoái hưởng thụ tuổi trẻ hưởng thụ cuộc đời tận hưởng hết thảy những gia vị của tuổi trẻ tụ tập bạn bè hay vài ba cái kỉ niệm trốn tiết trốn giáo viên, mới nghe thôi mà sao thấy nó thật cao quý thật tươi đẹp thật tuyệt vời, còn lí do lại hình thành mặc định này bởi vì số đông những người trên thế giới này đều như thế cả thì “tên hề” chỉ là một kẻ bắt chước, đeo lên mình những chiếc mặt nạ của cảm xúc thấy mọi người cười thì hắn cười thấy mọi khóc thì hắn khóc, hắn chẳng biết vì sao lại như thế “Hà cớ gì mọi người lại cảm thấy vui? Hà cớ gì mọi người lại cảm thấy buồn?”,“tên hề” thấy khó hiểu nhưng hắn không dám hỏi vì chẳng phải cảm xúc đấy là điều hiển nhiên của tất cả của mọi người hay sao, hẳn chỉ biết làm theo để cho mình khỏi lạc lõng, biến bản thân trở thành kẻ hòa ái dễ gần vì “con người” trong mặc định là như thế. 


Cười. Cười. Cười đi. Không, khóc, khóc đi, không, cười đi, mình phải cười.

Trời ơi, tại sao ngay cả một điều đương nhiên như vật mà mình không làm được chứ, mình đúng là đồ kì quái. 

Vì không thể có cùng cảm xúc với mọi người, tôi bắt đầu cảm thây sợ hãi và xấu hổ đến mặc bụng tôi quặ lên từng cơn.


“Tên hề” ở đây, nhưng lại không phải ở đây. 

“Tên hề” ấy, là Kataoka Shuuji, nhưng cũng là Takeda Chia, và cũng là Inoue Konoha. Thậm chí Amano Tooko, thoáng qua cái gì đấy của một “tên hề”. 

Họ xấu hổ với tính cách “tên hề”, nhưng lại chấp nhận nó như một phần của bản thân, không có nó, họ không còn là họ, “vai diễn” chính là cách họ tìm kiếm sự liên kết của bản thân với những người xung quanh. 

Vì yếu đuối, cũng không hẳn, vì sợ hãi, cũng chẳng phải? 

Chung quy, tâm lí con người luôn là thứ khó hiểu và đáng sợ nhất, tìm hiểu tâm trạng của một người giống như bạn đang giữa một ngã tư, ngã năm không đèn tín hiệu không biển báo hiệu vậy.



Ngay cả Takeda Chia cũng chẳng hiểu nổi bản thân, con bé ấy vẫn tưởng rằng mình giống Kataoka Shuuji, bị ám ảnh bởi chữ tự sát, và cứ chối chết nhìn cái kết của nhân vật chính trong “Thất lạc cõi người” mà cuối cùng tìm đến tự tử giống như Kataoka Shuuji kia. 

“Nhưng anh Konoha... phải sống tiếp trên đời này là một việc quá khó khăn với em...”
Đáp lại sự tuyệt vọng, sự lạc lõng của Chia, Konoha, và cả Amano Tooko, đã nắm lấy đôi bàn tay của kẻ đang ngã xuống ấy, đưa ra những lí do vớ vẩn, chẳng có gì cao sang cả, tất cả đều bình thường, thậm chí, nó giống như những lí do tạm bợ, chắp vá đến độ vừa buồn cười vừa muốn khóc.

Anh sẽ giúp em tìm ra một lí do để tiếp tục sống! Thế nên em hã đợi thêm một thời gian nữa rồi hãy quyết định có chết hay khống! Em hãy sống thêm một lần nữa!

Nếu em chưa đọc hết những truyện của Dazai Osamu mà đã chết thì thật là phí phạm!

Tác phẩm dành cho người sành ăn yêu văn chương



Bút lực của Nomura Mizuki không dừng lại ở việc làm rung động những suy nghĩ mong manh vụn vặt về những điểu vẩn vơ, thơ thẩn, mà còn khuấy động cả vị giác, lôi con ma đói, cái sự thèm ăn của mỗi người ra trong từng trang sách. 


Nghe thật khó tin, nhưng khi đọc “Cô gái văn chương” tôi thấy bụng mình như đang cồn cào, cảm giác bên tai vang lên vài tiếng “ọt ọt” từ chiếc bụng mềm nhũn. Nhân vật Amano Tooko với tính sành ăn của cô ấy, người đã từng lỡ ăn mất sách ở thư viện, thậm chí là những tác phẩm trong sách giáo khoa, đã miêu tả lại những tác phẩm với vị món ăn khác nhau “Những câu chuyện của Gallico có vẹ của loại kem trái cây hảo hạng nhất, cái cảm giác chúng ta ra và trôi tuột xuống cổ họng đúng là không thể cưỡng lại được”, những con chữ được viết tay lại khiến người ta “có cảm giác khoan khoái như đang uống nước vúc tay từ con suốt nhỏ”, sách cổ lại có vị của rượu vang hay nấm truýp lâu năm,... Mới đầu, nhiều người sẽ thấy việc đấy thật phi lí, nhưng càng ngẫm, càng thấy nó thật tinh tế. Tại sao Nomura Mizuki không để  “Cô gái văn chương” ấy cảm nhận thông qua khứu giác, hay chỉ đơn thuần là đọc và nêu cảm nhận như bao người bình thường, mà lại chọn việc cho Amano Tooko ăn từng trang sách, mỗi ngày đều ngày măm măm từng trang sách y hệt con dê? Những phép ẩn dụ chuyển đổi cảm giác là không cần thiết với Amano Tooko, vì chị ấy đã ăn thật cảm thật, không phải đọc rồi nói “cay”, mà chị ấy đã cảm nhận vị cay như muốn xé nát lưỡi mình thật. Đối với chị, việc đọc sách như thưởng thức một món ăn ngon, phải cận thận, phải nghiền ngẫm, phải thận trọng, dù là bất kì tác phẩm nào, chị ấy cũng cố ăn cho bằng hết, dù rằng mặt nhăn mày xỉa và sắp khóc vì bị đổ cả lọ mù tát vào miệng. Konoha biết điều đó, nên rất hay viết những câu chuyện tam đề dở.


Không chịu đâu, làm sao mối tình đầu lại bị hộp bánh nếp dâu tây rơi trúng đầu rồi lăn ra chết thế này. Cứ như súp miso đậu phụ lại bỏ thêm đậu đỏ ấy.



Kết: 


Đọc tác phẩm, tôi vô cùng bất ngờ trước sự lồng ghép đầy hấp dẫn số phận của từng nhân vật trong cuốn sách với sự trùng lặp ngẫu nhiên của các nhân vật khác trong tác phẩm “Thất lạc cõi người”. Nomura Mizuki đã thành công trong việc xây dựng một tác phẩm thể loại trinh thám bí ẩn đầy cuốn hút mà không cần đến những vụ giết người dã man đẫm máu, những chi tiết giật gân hay đòi hỏi sự suy luận cao siêu và óc quan sát tinh tế. Một tác phẩm bình thường mà bí ẩn, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, hài hước, lãng mạn nhưng cũng không kém phần kinh sợ, thấm thía, cô đơn hòa quyện đan xen – nỗi cơ đơn mà có lẽ ai cũng đã từng cảm thấy. Tác phẩm dễ dàng gây nghiện cho những người mới đọc sách. Những cái hay của một tác phẩm văn học được nhà văn phô diễn ra một cách tự nhiên, giản dị thông qua các nhân vật để người đọc tự cảm nhận lấy chứ không phải là những câu văn phân tích khó hiểu khiến độc giả không thể không tìm mua ngay tác phẩm được Nomura Mizuki nhắc đến. Đọc tác phẩm, ta như cảm nhận được một cái gì đó nhẹ nhàng tan trong miệng nhưng chút vị đắng của nó vẫn đọng lại đầu lưỡi mãi chưa phai, giúp ta cân bằng lại trạng thái cảm xúc của mình. Càng đọc “Cô gái văn chương”, độc giả càng thêm tò mò về cô nữ sinh Amano Tooko – tại sao cô ấy có thể ăn được những cuốn sách một cách bình thản như chúng ta ăn cơm như vậy? Bí mật của Tooko là gì? Tại sao Inoue Konoha lại không muốn viết sách nữa khi cậu được cho là một thiên tài hiếm có? Kết thúc của câu chuyện giữa Konoha và Tooko sẽ ra sao?


Có lẽ đâu đó trong tôi vẫn còn hối hận tại sao mình đã không chết vào cái ngày hôm đó.

Thế nhưng tôi cũng cảm ơn hai anh chị của câu lạc bộ Văn học đã cho tôi biết rằng “thật tốt là mình đã không chết.

Nhất định là vậy.


Review chi tiết bởi Quỳnh Anh - Bookademy 

Deal mua sách giá tốt tại: https://bit.ly/2MC9TkF

 ------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: https://www.facebook.com/bookademy.vn

Tham gia cộng đồng Bookademy để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị, đăng ký CTV tại link: https://goo.gl/forms/7pGl3eYeudJ3jXIE3  


Xem thêm

Tớ nghĩ ý tưởng "cô gái ăn văn chương" có thể tạo tiền đề thú vị cho một cuốn light novel. Nhưng thật ra ý tưởng này không phải trọng tâm câu chuyện. Chắc hẳn là có vài cảnh Tooko ngấu nghiến mấy trang sách... nhưng đây thực sự không phải là một câu chuyện viễn tưởng nhẹ nhàng như vậy. 

Thế nên chắc chắn tớ không nhận được điều mình mong đợi, và điều đó hẳn phải ảnh hưởng đến quan điểm của tớ về cuốn sách này (và thật ra cũng có nghĩa là tớ có thể sẽ không mua quyển nào trong series nữa tại quyển này).

Tớ không thích lắm và cũng không tìm thấy điều gì quá thú vị trong truyện này. Trong 180 trang, tớ có cảm giác như khoảng 50 trang trong số đó là lặp lại cùng những đoạn trích của nhà văn được đề cập trong cuốn sách. Có thể thật ra không nhiều đến thế, nhưng cứ đọc đi đọc lại những câu giống nhau khiến tớ tự hỏi tại sao mình phải quan tâm mấy cái này chứ. 

Các nhân vật thì nhạt nhẽo đến mức ngay cả giờ tớ cũng khó kể hết tên của họ được theo đúng nghĩa đen sau chưa tới 30 phút đọc xong quyển sách. 

Đây là một trong những quyển sách các bạn nên lướt đi. Cũng có một đoạn vớt vát câu chuyện ở gần cuối, nhưng không xứng đáng với cả quá trình bỏ ra. Tớ cá bằng mức độ đáng đọc của quyển này luôn đó! Tin tớ đi!!

Konoha là một cậu bé có tính cách giả tạo và có quá khứ rắc rối. Tohko là một cô gái chỉ có thể “ăn” văn chương để sống. Cùng nhau, hai nhân vật kì lạ này tạo thành toàn bộ câu lạc bộ văn học của Học viện Seijoh, nằm trong một căn phòng nhỏ chứa đầy sách. Hàng ngày Konoha tồn tại về cơ bản là để viết những câu chuyện ngẫu hứng cho Tohko, học sinh lớp trên ham ăn và ham đọc sách của mình. Cho đến một ngày, Tohko biết rằng những câu chuyện ấy của Konoha là không đủ, vì vậy cô ấy đã lập một hộp thư trong sân trường hứa sẽ trao cho họ tình yêu đích thực nếu họ để lại lời nhắn trong hộp thư. Vì vậy, vào một buổi chiều, một cô gái trẻ tình cờ đến và yêu cầu họ ban cho cô tình yêu đích thực, và Konoha bị buộc phải viết những bức thư tình của cô ấy cho một chàng trai tên Shoji. Cho đến khi anh ấy phát hiện ra rằng Shoji đã chết. Và thế là bắt đầu câu chuyện về “Cô gái văn chương và tên hề thích chết”. Đây là một trong những cuốn sách yêu thích của cá nhân tôi. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng tính cách của Konoha chỉ là một loại khác trong cốt truyện của Gary-Stu - để khiến người đọc thương hại anh ấy, nhưng đối với tôi, anh ấy có vẻ thực hơn hầu hết các nhân vật trong truyện khác vì anh ấy vẫn còn một chút ngây thơ khiến anh ấy có vẻ như là một con người thực sự, theo nghĩa là anh ấy không thực sự nhận ra rằng mình đang làm tổn thương mọi người, không giống như hầu hết các kiểu nhân vật Mary Sue. Ý của tôi là, anh ấy cố gắng không trở thành gánh nặng cho gia đình, nhưng dường như anh ấy không thể nhận ra người khác thực sự nghĩ gì về mình. Tohko là một trong những nhân vật nữ mà tôi yêu thích nhất, vì cô ấy là sự cân bằng hoàn hảo giữa hài hước và liều lĩnh. Khi tôi bắt đầu cuốn sách này và đọc về Tohko, suy nghĩ đầu tiên của tôi là " Ồ tuyệt, không phải lại là một cô gái khác với mái tóc cực dài, ngực phẳng (thường là tâm điểm của những kiểu nhân vật này), và một cái tôi rất lớn khác nữa chứ!’ bởi vì tôi nghĩ cô ấy sẽ lại là một "kiểu nhân vật đó". Ừm thì, tôi đã sai về điều đó. Đúng là cô ấy có tất cả những phẩm chất mà những kiểu nhân vật đó có, nhưng cô ấy cũng có một mặt khác của mình. Cô ấy cực kỳ sâu sắc, luôn nói ra suy nghĩ của mình và có trí thông minh vượt xa tuổi tác. Cả hai nhân vật này đều thực sự sống động trong phong cách viết tuyệt vời của Mizuki Nomura, sử dụng những từ ngữ thơ mộng và nhịp văn ổn định để thiết lập nhịp văn và tâm trạng. Ngay cả các nhân vật phụ cũng được viết rất chi tiết. Tôi muốn nói rằng nét vẽ tuyệt đẹp chỉ là phần nổi của cả một tuyệt tác. Với phong cách manga đẹp đẽ, trang nghiêm và nhiều bóng đổ và hàng mi dày, thật là một điều thú vị khi nhìn vào. Cốt truyện hơi dễ đoán, nhưng vẫn thú vị, và nó còn được mô phỏng theo "No Longer Human" của Osamu Dazai, điều đó trở thành một đặc điểm nổi bật trong phần đầu tiên của bộ chuyện “Cô gái văn chương” của Mizuki Nomura. Đây thực sự là một cuốn sách rất đen tối nhưng vẫn vui vẻ, và nó sẽ ám ảnh bạn hàng tháng trời sau khi bạn đọc nó. Nếu tôi là Tohko, tôi muốn cuốn sách là một cái bánh Ghirardelli bằng sôcôla đen, chứa đầy caramel mặn.

Tôi đã ngừng đọc cuốn sách này một thời gian rồi. Tôi phát hiện ra rằng những cuốn light novel thường sẽ rất hay hoặc rất tầm thường, ranh giới giữ hay việc này rất mỏng mảnh. May mắn thay, cuốn sách này nghiêng về phía đỉnh của thang hay. Tôi khá thích ý tưởng của bộ truyện sách này. Nội dung về một cô gái chỉ có thể ăn những cuốn sách khá là thú vị - phản ứng của cô ấy về những thể loại sách khác nhau sẽ như thế nào nhỉ? Cô ấy sẽ thấy vị của bộ truyện sách về cô ấy như thế nào nhỉ? Cũng vì vậy mà Tohko Amano (danh đề của ‘Cô gái văn chương) nổi bật nhiều như cô ấy vậy & khá là đáng tiếc rằng cô ấy không xuất hiện nhiều hơn sách. Tôi cũng thích những nhân vật khác nhưng Tohko quá ngầu nên việc cô ấy không xuất hiện nhiều trong sách như tôi muốn khiến tôi hơi bực mình. Ngoài điều đó ra thì câu chuyện rất vui để đọc mặc dù điều đó khá lạc quẻ một vài lúc. Khi cuốn sách đề cập đến một điểm cốt truyện cụ thể, nó đã làm tốt nhưng thật không may, sự thay đổi giữa các điểm cốt truyện có xu hướng bị ảnh hưởng. Tôi sẽ cho rằng điều này một phần là do cách cuốn sách được xuất bản lần đầu. (Câu chuyện từng là một phần của một tạp chí chỉ xuất bản 1-2 chương của một số light novel cùng một lúc.) Tổng quan thì đây là một cuốn sách hay và bộ truyện có rất nhiều tiềm năng. Nó có thể sẽ được so sánh với các tác phẩm của Haruhi Suzumiya ở vài điểm nào đó do cái năng lượng "chàng trai dung túng cho người con gái phá hoại" nhưng cuốn sách này có quá đủ để làm cho nó nổi bật so với bộ truyện đó. Liệu nó có đủ nổi bật để thu hút độc giả manga nói chung? Đối với những người sẵn sàng thử nó, tôi sẽ nói rằng mọi người nên làm điều đó.

Tôi đã đọc những sách có đầu đề độc lạ trước đây rồi nhưng bộ truyện sách “Cô gái văn chương” đang nằm ở top đầu của danh sách ấy. Danh đề “Cô gái văn chương’ (Tohko) là một yêu quái yêu (và ăn) văn chương ở dạng một nữ sinh đã ép nhân vật chính của chúng ta (Konoha) gia nhập câu lạc bộ văn học tại trường họ để viết “đồ ăn vặt” cho cô. Nếu điều này nghe hơi dị để bạn tiếp thu thì bạn đang gặp may đó. Nếu bạn cảm thấy nó hấp dẫn và nóng lòng muốn đọc thêm thì bạn sẽ thất vọng rồi. Tohko và sự tồn tại bất thường của cô chỉ là phông nền cho câu chuyện này thôi, thay vì tập trung vào điều bình thường hơn (ừm, người hơn) Konoha, một đề nghị viết những bức thư tình kì lạ từ người bạn cùng lớp đến một con ma và bí ẩn liên quan tới những tác phẩm của một tác giả cụ thể. Cảnh báo thiện chí - bỏ qua những yếu tố ngớ ngẩn và những nét chấm phẩy hài hước rải rác trong chủ đề tác phẩm thì đây câu chuyện khá nặng nề và không phải là câu chuyện yêu đời đâu. Tôi thực sự thích câu chuyện này. Có rất nhiều lớp lang, những cú twist thú vị và những sự trùng lặp. Phương pháp kể độc lạ thực sự sẽ lôi cuốn bạn kể cả khi đôi lúc có hơi khó hiểu. Có một điều gì đó rất hấp dẫn ở sự tương tác của hai nhân vật chính của chúng ta cũng như ở nhịp điệu câu chuyện. Cách viết khiến câu chuyện hay hơn và cách chơi từ (ấn tượng gấp đôi với bản dịch). Ví dụ như, tôi đã mắc câu của người dẫn chuyện ở hai đoạn văn và lời mở đầu khi tôi đọc dòng: “Tôi chỉ đơn giản dìm bộ lông đen đuốc của bản thân vào bột trắng để rồi giả vờ tôi cũng sống như một con cừu trắng”. Tôi thừa nhận rằng câu chuyện sẽ dài dòng văn tự, nhất là khi Tohko bắt đầu lan man về những quyển sách. Vậy nên nếu những lời kể quá chi tiết thử thách sự kiên nhẫn của bạn thì đây có thể sẽ không phải gu sách của bạn đâu. Dù tôi hiểu sự thất vọng từ việc Tohko không phải là mối tập trung chính và cộng thêm lời giới thiệu khá gây nhầm lẫn thì điều đó cũng không gây ảnh hưởng nhiều tới tôi. Tôi tận hưởng câu chuyện này và tôi sẵn sàng đọc thêm về Tohko ở những cuốn sau trong bộ truyện. Ở đây quá đủ sự lạ lùng ở đây giữa việc xây dựng thần thoại kì lạ, thiếu tập trung vào những thần thoại tương tự và mật độ lý giải dày đặc kết nối của cốt truyện khiến “Cô gái văn chương và tên hề thích chết” khó mà giới thiệu chung được. Nhung lối hành văn khá là chắc và nếu bạn có thể ngấm được những câu châm biếm của chuyện thì cuốn sách này rất đáng để thử. Cá nhân tôi thấy, tôi sẽ tiếp tục đồng hành với Tohko và Konoha trên những cuộc hành trình của họ.

Thế nào là “bình thường”? Làm sao để có những cảm xúc “bình thường”? Liệu bạn có phải là một con quái vật nếu bạn khác biệt với những người xung quanh, hay vì những vấn đề về mặt cảm xúc, bạn không cảm thấy những điều mà người khác cảm thấy? Đây là những vấn đề nghiêm trọng trọng tâm của tập đầu của bộ truyện sách “Cô gái văn chương”. Trong “Cô gái văn chương và tên hề thích chết”, nhân vật chính là chàng trai tên Konoha Inoue, lấy bút danh là một nữ tác giả, viết tiểu thuyết lãng mạn bán chạy, cùng với bạn của anh ta và senpai (anh chị khóa trên ở những trường học của Nhật Bản), Danh đề “Cô gái văn chương” là Amano Tohko, Tohko là một yêu quái, hay sinh vật siêu nhiên trong truyền thuyết của Nhật Bản, là một yêu quái lạ kì khi cô chỉ có thể ăn “những câu chuyện”, và cái lạ là đây có vẻ là đặc điểm siêu nhiên của cô ấy. Nếu trên trang giấy có mẩy truyện nào đó, cô ấy có thể ăn nó, đó là cách cô ấy được cấp dưỡng. Tuy nhiên, lưu ý ở đây là việc ăn giấy với chữ trên đấy thôi là không đủ. Có vẻ là nội dung được viết trên đấy mới là thứ cô ấy ăn được. Dù sao thì, khi Konoha học cấp ba, Tohko phát hiện ra anh là một nhà văn có tài và buộc anh ta gia nhập “câu lạc bộ văn học” tại trường của họ, nơi mà vào mỗi buổi họp, anh ấy sẽ viết những mẩu chuyện ngắn để làm “đồ ăn vặt” cho cô. Mặc dù cô ấy (thực sự rất) biết ơn những mẩu truyện ngắn tuyệt vời của anh ấy, Tohko lại khá là ích kỉ và muốn ăn thêm nữa. Vì vậy, cô ấy dựng lên một kế hoạch về dịch vụ tư vấn tình cảm và viết thư tình. Họ (ừm, cụ thể hơn là Konoha) giúp khách hàng mới của họ, Chia Takeda, dành được tình cảm của chàng trai cô ấy thầm mến, Shuji, để đổi lấy một báo cáo chi tiết cho Tohko (Chia không biết) để ăn. Ban đầu, đây có vẻ là một câu chuyện nhẹ nhàng nhưng dần dần, mạch chuyện bắt đầu rải rác những lời độc thoại tuyệt vọng, đen tối từ một người vô danh đang bị dằn vặt một cách đau đớn vì chứng rối loạn tinh thần bởi họ thiếu đi sự đồng cảm và cảm xúc. Tệ hơn là, người đó đang có ý định tự tử. Rồi câu chuyện tiếp tục, những mạch rải rác này tiếp tục đan xen với nhau thành một loạt tiết lộ sẽ khiến hai nhân vật chính của chúng ta choáng váng và thay đổi câu chuyện vui nhộn của họ thành câu chuyện sinh tử. Ai đó đã có thể, thực tế là, mất mạng nếu họ không thể can thiệp kịp thời. Điều tôi thích về câu chuyện này chính là cách nó được trình bày, cũng là cách dùng những khuôn mẫu của thế giới thực, những tác phẩm, dòng lịch sử được nhắc đến ở cuốn sách giả tưởng, những nỗi đau thật sự của căn bệnh tâm lý và sự rối loạn cảm xúc. Việc có cảm xúc khác với mọi người, nhận ra rằng mình không đồng cảm được với cảm xúc của nhiều người, cái cảm giác mà mình nên cảm thấy để giống với một con người “bình thường”, thực sự rất đau đớn. Tôi sẽ không giải bày cảm xúc của tôi cũng như những vấn đề tôi gặp phải, nhưng tôi có những rắc rối chứ và tôi cảm giác như mình là một con quái vật chỉ vì điều đó vậy. Thậm chí tôi còn nghĩ đến việc gây ra tổn thương không cứu chữa được với bản thân mình, tôi sẽ chỉ kể đến vậy thôi. Hãy tiếp tục điền vào đoạn trống sau nhé. Tại sao tôi lại kể việc này ư? Vì tôi muốn động viên các bạn hãy đọc cuốn sách này để thấy được cảm giác mà vài nhân vật trong sách cảm thấy và nhận thức rằng đây là điều các bạn cũng đang chịu đựng ở đời thực. Cũng phải nói là, tôi sợ tôi có thể làm một số bạn sợ và không đọc quyển sách này với cách miêu tả của tôi. Đây không phải một câu chuyện buồn, ảm đạm. Dù nó vẫn, có những đoạn trầm nhưng vẫn vui, hài hước và cuối cùng là duy tâm. Nó làm thực sự tốt vì chỉ đơn giản là một chủ đề hay, thú vị, có nhiều điểm hài hước. Những cái tôi vừa nêu trên chỉ đơn thuần là phần bổ sung cho câu chuyện thêm hay. Một trong những thứ tốt nhất của câu chuyện chính là cái cách Tohko suýt nữa thì đã thành một dạng thám tử. Cô ấy dường như có điều này, điều mà tôi sẽ gọi là “Sherlock moments”. Bất chấp sự khác thường về mặt sinh học, trong thâm sâu cô ấy thực chất là một thám tử và vận dụng trí thông minh của mình. Điều đó thật tốt, vì cô ấy thực sự không hề có tí cơ bắp nào. Tôi nghĩ câu chuyện này có thể là một trong những ví dụ hay hơn về chủ nghĩa hiện thực huyền diệu mà tôi đã từng đọc. Điều tôi muốn nói chính là ngoài chế độ ăn lạ lùng của cô ấy, thì trong cuốn sách này chả có gì tuyệt vời cả. Những ví dụ như vậy về các yếu tố ma thuật bị cô lập không được giải thích hoặc bị cô lập khỏi phần còn lại của câu chuyện sẽ là một định nghĩa về chủ nghĩa hiện thực ma thuật. Câu chuyện này xem xét một vấn đề nghiêm trọng, nó hóm hỉnh và hài hước cùng với một bí ẩn hay ho. Khá đa dạng và đáng đọc.

Bắt đầu ở đâu bây giờ? Tôi thường thấy rằng light novel Nhật Bản, khi được dịch sang tiếng Anh, có thể giống như kiểu 'yêu hay ghét chúng' hơn. Chúng dành cho đối tượng trẻ hơn (tương đương với tiểu thuyết dành cho thanh niên) và các học sinh trung học Nhật Bản nói theo văn hóa ở một đẳng cấp khác so với các đối tác Mỹ của họ. Vì vậy, khi đọc một bộ light novel, lấy bối cảnh là một trường trung học Nhật Bản, rất nhiều độc giả không thể hiểu được ý nghĩa của một điều nhỏ nhặt như được nhìn thấy nói chuyện với một bạn học nhỏ tuổi hơn hoặc ngồi cạnh một ai đó. Tên Hề Thích Chết là một cuốn tiểu thuyết. đầy tuyệt vọng và bí mật. Konoha là một chàng trai thu mình, giả dối. Anh ta nở một nụ cười giả tạo trên khuôn mặt, cố gắng giữ cho mọi người xoa dịu và trong lòng cảm thấy ghê tởm trước hành vi của mình. Anh ấy không phải lúc nào cũng như vậy, nhưng một mối tình bi thảm ở trường cấp hai cùng với sự suy nhược thần kinh vì sự nổi tiếng tức thì (và dữ dội) đã khiến anh ấy trở nên cứng rắn và dễ tổn thương. Anh ấy không muốn loại trách nhiệm đi kèm với việc yêu ai đó hoặc được yêu. Anh ấy giữ cho các mối quan hệ của mình càng nông cạn càng tốt. Tohko, người mà ngoài sở thích kỳ lạ của mình thì cô ấy cũng bình thường như bất kỳ ai khác, cũng bí mật và phức tạp. Bề ngoài, cô ấy sôi nổi và hống hách, thúc đẩy Konoha tiếp tục viết những câu chuyện của mình để ngấu nghiến và không ngừng đói khát, nhưng thoáng qua bạn có thể thấy một số cảm xúc chân thật hơn. Nỗi tuyệt vọng mà cô ấy cảm thấy trước sự cô lập và rút lui liên tục của Konoha, những nỗ lực giúp đỡ người khác của cô ấy, sự cô đơn mà cô ấy cảm thấy. Ban đầu, nhu cầu cấp bách của cô ấy là giúp Chia Takeda có vẻ hoàn toàn ích kỷ, nhưng trong suốt cuốn tiểu thuyết, những nhận xét nhỏ mà cô ấy đưa ra hoặc vẻ mặt của cô ấy cho thấy cô ấy có một chương trình nghị sự sâu sắc hơn. Một trong những chủ đề chính của cuốn sách là tác phẩm của một nhà văn Nhật Bản có tên Thất Lạc Cõi Người.

Là một người đam mê sách, tôi nghĩ câu chuyện về một cô gái mắc chứng nghiện thư (hãy tra cứu nó) sẽ rất hấp dẫn. Chắc chắn có một bí ẩn đang diễn ra ở đây, nói một cách dí dỏm thì đó là một bí ẩn tại sao mọi người lại quan tâm đến câu chuyện này. Nhân vật Konoha là một trong những cậu bé phục tùng đến mức kỳ lạ mà tôi tìm thấy trong rất nhiều câu chuyện này, được dẫn dắt bởi một người tự đề cao, một cô gái mạnh mẽ, vui vẻ không quan tâm đến việc anh ta miễn cưỡng giúp đỡ cô trong kế hoạch của anh ta. Cô gái đang làm phiền anh ấy tên là Tohko Amano, một cô gái mắc phải căn bệnh nói trên. Tuy nhiên, cô ấy không coi đó là một phiền não, chỉ đơn thuần là một sự thèm ăn của cô ấy cần được xoa dịu và cho ăn. Thái độ bình thường về nhu cầu của cô ấy là nguyên nhân khiến Konoha gán cho cô ấy là một con quỷ, một tên gọi mà cô ấy đã từ chối một cách chói tai. Cô ấy có phải là một con quỷ không? Hay chỉ đơn thuần là con người bị bệnh? Cô ấy không ăn bất kỳ loại thức ăn nào khác mặc dù cô ấy không gặp khó khăn gì khi so sánh bất cứ thứ gì mình ăn với đồ ăn của con người. Konoha tự hỏi làm thế nào cô ấy có thể mô tả hương vị ẩm thực khi cô ấy không bao giờ ăn đồ ăn thông thường của con người. Bí ẩn đó không bao giờ được giải đáp. Thay vào đó, cuốn sách dần cuốn chúng ta vào một vụ giết người có thể xảy ra mười năm trước khi cuốn sách bắt đầu. Có đủ loại gợi ý đánh lạc hướng ở đây, khiến bạn tự hỏi liệu câu chuyện này là về luân hồi, ma hay quỷ ám. Tôi không muốn làm hỏng phần kết luận chỉ để nói rằng tôi thấy mình bối rối theo một cách khiến tôi bực bội. Bản chất phức tạp của câu chuyện này khiến người đọc mệt mỏi và một số đoạn không có ý nghĩa gì. Konoha và các nhân vật khác dường như sở hữu rất ít cảm xúc thực. Anh ấy thắc mắc về Takeda lừa dối nhưng chúng tôi không biết liệu điều đó xuất phát từ mối quan tâm hay sự tò mò bắt nguồn từ sự buồn chán. Khá nhiều nhân vật, dù sống hay chết, tuyên bố rằng họ không có chút tình cảm nào với đồng loại. Vì vậy, tại sao chúng ta, những độc giả lại phải quan tâm bất cứ điều gì về họ? Konoha cũng có cảm giác tội lỗi to lớn về một cô gái mà anh ấy nhìn thấy tên là Mui Inoue đã ném mình từ mái nhà xuống . Nhưng đó là bút danh mà anh ấy đã viết khi còn trẻ. Cô ấy chưa bao giờ tồn tại! Vậy làm thế nào cô ấy có thể đã tự tử? Nếu không phải tự sát, tại sao anh lại đắc tội với cô như vậy? Với rất nhiều người trong cuốn sách tự tử hoặc cố gắng tự sát, cuốn tiểu thuyết có tác dụng hạ thấp tinh thần. Có những lúc tôi cảm thấy muốn ném mình xuống mái nhà chỉ để không phải đọc thêm nữa. Nếu cuốn sách này đạt được bất cứ điều gì tích cực, thì nó khiến tôi tò mò về nhà văn Osamu Dazai, người có văn xuôi xuất hiện không liên tục trong các trang. Nhưng đó là một cuốn sách nghèo nàn khiến bạn chán nản và khao khát cuốn sách của một tác giả hay hơn.

Konoha Inoue là học sinh năm hai trung học với một bí mật đen tối. Tohko Amano là một yêu tinh sách. Cùng nhau, họ chống lại tội phạm. Không, điều đó không đúng. Cùng nhau, họ tạo nên toàn bộ câu lạc bộ văn học của Học viện Seijoh. Các hoạt động của câu lạc bộ hầu như chỉ bao gồm việc Konoha viết truyện cho Tohko tiêu thụ (văn học tuyệt vời thì rất “ngon”, nhưng tác phẩm in thì không mới bằng truyện viết tay). Tuy nhiên, Tohko cảm thấy nhàm chán với mọi thứ, vì vậy cô ấy đang thử nghiệm các cách để thu hút những người mới đến câu lạc bộ .Chia Takeda - một học sinh năm nhất gia nhập với mong muốn Câu lạc bộ Văn học giúp cô ấy viết những bức thư tình cho một chàng trai mà cô ấy phải lòng. Cậu bé được đề cập là Shuji Kataoka, rõ ràng là thành viên mơ mộng nhất của đội bắn cung. Konoha miễn cưỡng đồng ý -- hay chính xác hơn, Tohko đồng ý và Konoha không cảm thấy muốn chống lại cô ấy, vì vậy anh ấy dành vài ngày tiếp theo để viết bức thư tình hay nhất từ trước đến nay. Thật không may, anh ấy nói với Chia rằng đó chỉ là thứ mà anh ấy viết vội trong bữa trưa, vì vậy khi bức thư trôi chảy, cô ấy yêu cầu anh ấy viết một cái mỗi ngày. Điều này sẽ không tệ nếu như không phải sáng nào cô ấy không đến lớp của anh  để lấy ghi chú. Cho rằng cô ấy chưa đến tuổi dậy thì, điều này khiến các bạn cùng lớp của Konoha suy đoán rằng anh ấy có thể trở thành lolicon, đặc biệt là Nanase Kotobuki, người trở nên đối nghịch sâu sắc với anh ấy. (Đây là tập đầu tiên của bộ truyện, tôi đoán cô ấy sẽ sớm trở thành tsundere.) Cuối cùng, Konoha trở nên tò mò về Shuji, vì vậy anh ấy đã hỏi một người bạn cùng lớp trong câu lạc bộ bắn cung về anh chàng này -- nhưng người bạn cùng lớp chưa bao giờ nghe nói về anh ấy. Konoha và Tohko điều tra và xác định rằng không có người như vậy ở Học viện Seijoh. Khi họ đối mặt với Chia, cô ấy đưa cho họ một bức thư mà Shuji đã viết cho cô ấy, một bức thư rất đen tối, đáng lo ngại có thể khiến bất kỳ người phụ nữ có lý trí nào cũng phải bỏ chạy vì sợ hãi. Nhưng không phải Chia.

Tohko nhận ra một số đoạn trong bức thư bị ảnh hưởng bởi Thất Lạc Cõi Người của Osamu Dazai, điều mà tôi cho là một cuốn tiểu thuyết hiện sinh tương tự như Kẻ Lạ Mặt hoặc Lời Nhắn Từ Lòng Đất. Mọi chuyện càng trở nên bí ẩn hơn khi Chia đưa Konoha đến một buổi tập bắn cung để gặp Shuji. Một số cựu sinh viên trong đội cũng xuất hiện để xem, và họ chạy đến chỗ Konoha khi nhìn thấy anh ấy. Hóa ra, anh ấy trông giống hệt một người đồng đội cũ của họ đã tự sát mười năm trước -- Shuji Kataoka! Dun-dun-dun! Cuốn sách này xuất hiện trong danh sách được đề xuất trên Amazon của tôi sau khi tôi mua sách Haruhi Suzumiya. Lời mô tả -- câu lạc bộ sách, cô gái kỳ lạ, phép thuật -- nghe giống như một trò đùa, nhưng dù sao thì tôi cũng quyết định thử. Mặc dù có một số điểm tương đồng bề ngoài, nhưng cả hai rất khác nhau. Loạt sách của Tanigawa là một tác phẩm nhại theo thể loại trải dài, bẻ cong theo thể loại anime/manga, trong khi Nomura viết mọi thứ khá thẳng thắn. Tôi khá ngạc nhiên bởi độ đen tối của cuốn sách -- đối với tôi "kịch câm tự tử" là một khái niệm buồn cười, nhưng hóa ra nó lại là một phép ẩn dụ mà Shuji sử dụng (lấy từ Dazai?) để miêu tả chiếc mặt nạ mà anh ta dùng để che đậy bản chất tâm thần của mình. Mặc dù khi tôi nói, "đen tối", tôi không muốn cho bạn ấn tượng rằng đây là một câu chuyện ảm đạm về việc thế giới như là một cái bao tải khổng lồ như thế nào. Thay vào đó, nó tăm tối theo cách mà Byron và Emily Bronte đã làm -- một khoảnh khắc quan trọng ở gần cuối liên quan đến việc Tohko giải thích rằng hầu hết các cuốn sách của Dazai thực sự thú vị như thế nào, và bất cứ ai đánh giá anh ấy qua cuốn sách  Thất Lạc Cõi Người đều đang không hiểu. Sự thất vọng lớn nhất đối với câu chuyện xuất hiện ở hai phần ba chặng đường là khi chúng ta tìm ra chính xác chuyện gì đang xảy ra và hóa ra nó lại có một lời giải thích hợp lý (nếu phức tạp). Một khuynh hướng Radcliffian như vậy có vẻ không phù hợp trong một câu chuyện với một yêu tinh sách Tuy nhiên, tôi đã đọc đến cuối, một phần vì cuốn sách chỉ có 180 trang, và một phần để xem Nomura sẽ lấp đầy những trang còn lại như thế nào sau khi bí ẩn chính được giải quyết. Tôi rất vui vì mình đã làm vậy, vì sau một thời gian ngắn tạm lắng, câu chuyện lại bắt đầu với một bước ngoặt bù đắp cho cốt truyện chính đang bị xì hơi.

“Bởi vì chúng ở đó.” Những từ ngữ đầy cảm hứng khi được George Mallory sử dụng để mô tả lý do ông cố gắng leo lên đỉnh Everest; điều đó giảm dần khi được sử dụng để giải thích lý do tại sao tôi đọc cuốn sách này. Về cơ bản: Tôi đã hoàn thành cuốn sách khác mà tôi mang theo bên mình; Tôi đang phải đối mặt với một chuyến xe buýt dài từ nơi làm việc về nhà; và chúng tôi vừa mới dọn sạch tất cả các tiểu phần(ARC) ngoại trừ cuốn sách này đã đến vào đúng ngày hôm đó. Và đây là một câu chuyện hư cấu kỳ ảo của Nhật Bản; có thể có những cuốn sách không hay bằng hoặc người đọc phù hợp hơn nhiều. Và những cuốn sách tốt hơn. Điều này thật ngớ ngẩn vì nó giống như bạn tưởng tượng. Tôi thích ý tưởng về con quỷ sách — một nữ sinh trung học có vẻ ngoài bình thường nhưng thực sự sống nhờ vào sách — và những mảnh ghép văn học rất thú vị. Nhưng cốt truyện thực tế, liên quan đến một bí ẩn và các thế hệ học sinh trong quá khứ, vụ tự tử và những điều kỳ lạ khác, khá tẻ nhạt; Tôi đã quên gần hết. Tuy nhiên, cuốn sách này đã giúp tôi vượt qua chuyến xe buýt đó. Mallory đã kém may mắn hơn với Everest, theo hồi tưởng của tôi là vậy.