Bà Bovary là cuốn tiểu thuyết cỡ lớn, mô tả các nhân vật tầm thường mà không thể quên được. Tác phẩm kể về nàng Emma Bovary, con một nông dân khá giả chịu ảnh hưởng của tiểu thuyết lãng mạn nên ước mơ một cuộc sống phóng khoáng, phong lưu nhưng cuối cùng nàng lấy phải một anh chồng đần độn và nàng bị giam hãm vào cuộc sống tư sản chật hẹp, buồn tẻ tầm thường nơi tỉnh nhỏ. Để đạt được ước mơ Emma không tránh khỏi con đường ngoại tình rồi cuối cùng bị lừa gạt, mang công mắc nợ và nàng phải tự tử.
Sau khi cuốn tiểu thuyết này được phổ biến, nhà văn Flaubert đã bị đưa ra tòa vì xúc phạm vào nền luân lý công cộng do vấn đề liên quan tới phong tục và các chi tiết thẳng thắn, nhưng rồi về sau, ông đã được tha bổng. Qua tác phẩm này, người đọc có thể nhận ra nơi các nhân vật các đặc tính tầm thường, đôi khi ngu xuẩn (stupidity) và tác giả hầu như muốn nói rằng Thượng Đế không ở trên thế gian. Tác giả đã dùng thể văn gián tiếp tự do (free indirect style) qua đó các tư tưởng của nhân vật được thuật lại bằng người kể chuyện rành mạch và khách quan.
Đọc "Bà Bovary" người đọc sẽ thấy được xã hội tư sản Pháp lúc bấy giờ và tư tưởng của Flaubert. Tác phẩm này với cái tên Bovary thậm chí đã đi vào ngôn ngữ Pháp đẻ ra danh từ chung “Chủ nghĩa Bovary”…
Đây là một tác phẩm văn học độc đáo, đặc sắc rất có ích cho những người yêu văn học.
Xem thêm
Lần đọc thứ ba của tôi với tuyệt tác này tràn ngập niềm vui và sự khéo léo. Câu chuyện bất tử về Emma Bovary và giấc mộng tan vỡ của cô ấy thực sự luôn làm tôi đau lòng. Cách kể chuyện khá là hiện đại khi góc nhìn được thay đổi liên tục, từ một người bí ẩn lúc bắt đầu (Một người bạn học của Charles Bovary chăng?) đến độc thoại nội tâm của Charles, Emma, Léon và Rodolphe. Việc miêu tả rất nhiều địa điểm trong cuốn sách luôn làm tôi ngạc nhiên vì sự liên kết nhỏ nhoi giữa chúng với những nhân vật trung tâm. Bạn có thể sẽ rất ngạc nhiên khi biết rằng, trong cuốn sách này, dù về bản chất là một tấn bi kịch, nó cũng tràn ngập sự hài hước và châm biếm. Ví dụ, khi Léon và Emma buổi hò hẹn ở Nhà thờ Rouen, người gác cổng người Thụy Sỹ đã cố tham quan nhà thờ, trong khi Léon hoảng loạn và muốn nhanh chóng rời khỏi đó, Emma giả vờ quan tâm vì cô ấy không hoàn toàn bị thu hút với sự quyến rũ, nó quả thật là thông thái. Tương tự, để bầu không khí trở nên lãng mạn hơn, các câu chuyện thầm thì giữa Emma và Rodolphe diễn ra ở nhà nghỉ thì với tư cách là Phó Tỉnh trưởng, anh ta lại có bài phát biểu nhàm chán nhất thế giới (Sếp của anh ta thậm chí còn không buồn tới), quả là một chi tiết phi thường. Mọi ngôn từ của Flaubert đều được đong đếm và lựa chọn cẩn thận cho từng tình huống, bản gốc bằng tiếng Pháp quả thật là hoành tráng - hoặc là ông ấy mô tả cuộc trò chuyện kiêu căng của M. Homais hay các mùa khác nhau và tác động của chúng đến tâm trạng của nhân vật và nhịp điệu của câu chuyện. Điều phàn nàn duy nhất của tôi dành cho cuốn sách này là đoạn kết hơi dài. Như đã nói, có một sự đáp trả mỉa mai tuyệt vời khác trong đoạn kết thúc. Cuốn sách này xuất bản từ năm 1865, tất nhiên là sản phẩm của thời kỳ Lãng mạn trong văn hóa nhưng nó vượt quá hầu hết các cuốn sách khác vì sự chính xác trong diễn biến tâm lý - cả của phụ nữ và đàn ông, sự mỉa mai, sự phê phán tinh tế của nó với “giai cấp tiểu tư sản” và xã hội Pháp, và sự quan sát tỉ mỉ đến từng chi tiết. Thậm chí 161 năm sau, nó vẫn là một tượng đài văn học và đỉnh cao của sự tự do ngôn luận (Flaubert đã bị khởi tố trước Tòa và bị kiểm duyệt nặng nề)